Triền Miên Với Họa Sĩ - Thần Nguyệt
Chương 86: Phiên ngoại phòng tâm lý trị liệu: Thôi miên (2)
Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì
Đàn chị làm việc rất nhanh, kiểm tra lịch hẹn trước của Du Họa sau đó lập tức quyết định thời gian gặp mặt của cô và Giản Mặc Thư vào năm ngày sau.
[Ngày mai chị sẽ để những người khác ở tầng của chúng ta, không có ai phát hiện ra đâu, đến lúc đó Tiểu Họa Họa yên tâm hưởng thụ là được rồi ~]
Ban đêm, Du Họa ở trần đứng trước gương trong phòng tắm, nhận được tin nhắn của đàn chị gửi tới.
Cô đỏ mặt nhắn lại câu cảm ơn, xoay người nhìn mình trong gương vừa tắm rửa xong không được bao lâu, toàn thân lộ ra màu hồng phấn.
Đôi gò bồng đảo của cô... có được coi là xinh đẹp không?
Du Họa thò tay ra gẩy gẩy hai đóa hoa màu hồng thanh tú động lòng người trước ngực, bởi dùng chút sức lực, ngay cả hai cái bánh bao trắng như tuyết cũng cùng lắc lư trái phải theo, lay động tạo từng vòng gợn sóng mê người.
Có lẽ, là không tệ lắm nhỉ...
Cô nắm chặt một bé thỏ trắng, ước lượng trong tay, xúc cảm rất tốt.
Còn có chỗ mấu chốt nhất.
Du Họa nâng một chân giẫm lên bồn rửa tay, lộ ra mật huyệt mềm mại giữa hai chân.
Nơi này cũng chính là nơi bị anh tiến vào... không, phải nói là, được hưởng thụ thứ đó của anh.
Cô lấy tấm ảnh cô bóc ra từ bệnh án để trong túi áo ở áo ngủ treo trêи tường để giữa hai chân, để mặt Giản Mặc Thư nhắm ngay miệng huyệt, nhẹ nhàng ấn lên.
Lúc tấm hình có chút biến dạng lại được cầm lên, khuôn mặt người đàn ông đã dính đầy chất lỏng óng ánh.
"Phương thức trị liệu như vậy... hi vọng anh yêu thích."
Sáng sớm Giản Mặc Thư đã tỉnh, sớm hơn đồng hồ sinh học của anh cả một giờ đồng hồ.
Anh nghiêng đầu nhìn mèo Li Hoa* ngủ ngửa duỗi cả bốn chân trong ổ ngủ của mình, không hề có dáng vẻ cao quý, lạnh lùng, kiêu sa lúc tỉnh táo, trong lòng thở dài.
*Mèo Li Hoa là một loại mèo cỡ lớn có hình thể cường tráng, lông vằn dài đẹp đẽ. Cho dù tình cảm của nó không biểu hiện ra bên ngoài nhưng vẫn có thể trở thành người bạn thú cưng chân thành. Mèo Li Hoa nổi danh dùng sự thông minh mà thành thạo trong việc đi săn nên cần không gian vận động lớn hơn, cho nên không thích hợp với kiểu sống nuôi nhốt trong khu nhà ở nhỏ.
Chắc không phải là liên quan đến tổ tông này đâu.
Anh đưa tay chỉnh tắt đồng hồ báo thức đi, dứt khoát rời giường đi làm bữa sáng.
Hôm nay có hẹn với phòng khám trị liệu tâm lý là nhờ vào bạn bè giới thiệu, nghe nói làm trị liệu thôi miên đặc biệt rất có nghề.
Trước kia xuất phát từ kháng cự với việc người khác dẫn dắt cơ thể và ý thức của mình, anh không muốn tiếp nhận cái thứ gọi là thôi miên, nhưng trải qua một loạt trị liệu tâm lý thường quy xong, cảm giác sợ hãi đối với tuyết này vẫn chưa loại bỏ được.
Vương giả đã từng hô hào trêи trường đua băng tuyết như vậy lại có thể rơi vào tình cảnh này, nhìn thấy tuyết đã sợ hãi, đây quả thực là sự trêu đùa của số phận.
Rời đội sáu tháng, anh biết chính mình bỏ lỡ bao nhiêu lần tập luyện, vì để sớm ngày trở về thi đấu, anh vẫn tiếp nhận lời đề nghị trị liệu thôi miên.
Chẳng biết tại sao, hôm nay trái tim anh luôn có chút không khống chế được mà đập thình thịch, tựa như sẽ có chuyện gì đó quan trọng xảy ra. Lần đầu anh có cảm giác này là thời điểm bảy năm trước anh thi đấu đạt được chức quán quân trượt tuyết trêи núi cao lần đầu tiên trong đời ở Giải Vô Địch Thế Giới.
Đây là đang báo trước điều gì sao?
Mười giờ sáng, Du Họa ở trong phòng khám đợi Giản Mặc Thư đến, và mèo của anh.
Anh ăn mặc rất trang trọng, âu phục, giày da, mặc áo khoác đen đặt may riêng vừa vặn, chân dài được chiếc quần tôn dáng ôm lấy, lộ cực kỳ rõ dáng người cường tráng của vận động viên. Một chú mèo Li Hoa ngồi xổm trêи vai anh, thờ ơ đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, cái đuôi nhẹ nhàng vểnh lên rung ở sau lưng một cái, tựa như một phụ kiện động vật đáng yêu.
"Chào ngài, Giản tiên sinh."
Du Họa đứng lên duỗi tay về phía Giản Mặc Thư.
Giản Mặc Thư nắm bàn tay mềm mại của Du Họa trong tay mình, cảm xúc trơn nhẵn khiến anh không nhịn được dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn láng bên dưới.
"Bác sĩ Du, chào cô."
"Sao lại mang cả mèo đến vậy?"
"Nó túm quần áo của tôi muốn theo tới." Giản Mặc Thư dừng lại một chút, giới thiệu mèo Li Hoa cho Du Họa.
Mèo Li Hoa tên là Lợi Áo, là sau khi bạn bè nghe nói về tình trạng của anh tặng cho anh, tuy bề ngoài là dáng vẻ bông hoa cao lãnh, nhưng thực tế lại hoạt bát hiếu động hơn bất kỳ ai, không có việc gì cũng thích dùng móng vuốt cào mặt anh đóng vài dấu hoa mai.
Có điều nó rất thông minh, luôn có thể phát hiện anh không bình thường rất nhanh chóng, nhiều lần Giản Mặc Thư vô tình thấy được băng tuyết trêи TV hoặc ở đâu đó mà chìm vào ảo giác đều là nó đạp một chân tới, đạp liên tục cho tới khi anh tỉnh lại.
Cho nên dù mèo Li Hoa ngang ngược trong nhà anh thế nào, Giản Mặc Thư cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhẫn nhịn, vì thân phận của ân mèo* cứu mạng mà nuôi dưỡng nó.
*Ân mèo: tương tự ân nhân (người mình chịu ơn), ân mèo (con mèo mình mình chịu ơn)
"Thì ra là như vậy."
"Nhưng đến lát nữa trị liệu thôi miên mà mang theo nó lại không tiện lắm, nếu như Giản tiên sinh không ngại, có thể để đàn chị của tôi... cũng là một bác sĩ khác hỗ trợ chăm sóc Lợi Áo một thời gian ngắn?"
Nghe được tên của mình, Lợi Áo quay đầu lại, chuyển sự chú ý lên người Du Họa. Nó đi lên phía trước thò người ra ngửi ngửi không khí trước mặt, đột nhiên nhảy dựng lên, nhào vào ngực Du Họa.
"Êi...?"
Mèo Li Hoa dùng sức cọ đi cọ lại trong ngực Du Họa, nếu như không phải không gian quá nhỏ, nó quả thực muốn quậy lăn ra.
Du Họa cúi đầu vỗ về nó, mới phát hiện áo khoác trắng của mình bị con mèo này đè xuống, siết chặt vải áo trước ngực, hai đỉnh nụ hoa gồ lên khiến người ta mơ màng, xuyên qua lớp áo khoác trắng còn có thể nhìn thấy màu hồng nhạt loáng thoáng.
!!!
Cô vội vàng ôm con mèo sửa sang lại áo, mặt đỏ lan tới mang tai.
Anh... anh ấy không nhìn thấy đâu nhỉ!
Để tiện dùng nụ hoa thôi miên, Du Họa cố lấy dũng khí ở trần ra trận, bên ngoài chỉ mặc áo khoác trắng, đồ lót bên trong cũng không mặc. Chỉ là còn chưa chính thức bắt đầu trị liệu, đã có khả năng bị anh phát hiện nữ bác sĩ trước mặt ɖâʍ đãng lại không mặc áօ ɭót, chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng tới câu dẫn anh.
"Đương nhiên có thể, làm phiền bác sĩ Du."
Đợi Du Họa ôm Lợi Áo giống như chạy mà đi mất, Giản Mặc Thư mới âm thầm thở dài một hơi, dùng âu phục phủ lên côn thịt đã ngẩng cao đầu.
Khả năng thị lực tuyệt vời của vận động viên khiến anh nhìn thấy vô cùng rõ ràng nụ hoa nhô lên trước ngực Du Họa, cùng với vòng màu hồng phấn. Lúc ấy máu toàn thân anh tuôn trào xuống dưới, nếu không phải Du Họa kịp thời phản ứng che hai quả anh đào lại, anh chỉ sợ là sẽ thất lễ tại chỗ rồi.
Thời điểm vận động viên 28 tuổi cũng là huyết khí phương cương*, tinh lực trước kia đều phát tiết hết vào trong lúc tập luyện, bây giờ có lẽ là vì nửa năm không hoạt động, tất cả sức lực tích tụ lại chuyển hóa thành ɖu͙ƈ vọng.
*Huyết khí phương cương: ý chỉ người trẻ tuổi đang dồi dào tinh lực.
Chuyện này cũng vì bác sĩ Du dù là khuôn mặt hay dáng người, hay cả giọng nói đều đặc biệt khiến anh cảm thấy thuận mắt lại dễ nghe, cho nên vừa rồi trong nháy mắt ham muốn mới có thể mãnh liệt như vậy.
Giản Mặc Thư phỉ nhổ chính mình trong lòng, cho dù bác sĩ Du ăn mặc có thể hơi cởi mở, nhưng sao anh lại có thể có suy nghĩ tục tĩu như vậy.
Nhưng trong đầu lại không thể kiềm chế được mà nhớ lại cảnh đẹp ẩn giấu mình vừa mới nhìn thấy ban nãy, nhiệt lượng nơi đùi chỉ tăng chứ không giảm.
Chậc, vẫn muốn làm cô.
***
Tác giả: Tôi cảm thấy đây có lẽ Giản Mặc Thư bản cuồng dã plus (‵▽′).