Triền Miên Với Họa Sĩ - Thần Nguyệt
Chương 84: Phiên ngoại pháp sư hắc ám bên trong bức tranh (2)
Chương 76: Phiên ngoại pháp sư hắc ám bên trong bức tranh (2)
Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì
Thỏa mãn nuốt xuống một miệng đầy ɖâʍ thủy, rốt cuộc người đàn ông mới ngẩng đầu, đôi mắt vốn sâu thẳm màu đen lại nhiễm một tầng màu đỏ nhạt kỳ quái.
Tàn hồn của hắn bị tổn hại nhiều năm như vậy lại dùng một tốc độ cực kỳ chậm chạp bắt đầu được chữa trị rồi ư?
Đôi mắt hiện ra ánh sáng màu đỏ nhanh chóng khóa chặt cô gái cực kỳ mê người đang nằm nghỉ trêи giường, đánh giá một lúc lâu.
Du Họa chìm đắm trong dư âm cao trào, môi khẽ nhếch đột nhiên bị thứ gì đó ấm nóng chạm một cái.
Ánh mắt rời rạc tập trung lại một lần nữa, lại là người đàn ông quỳ gối bên cạnh cô nắm lấy vật cứng đâm vào bên bờ môi mềm mại của cô. Quy đầu mang theo tiền tinh dọc theo viền môi cô chậm rãi miêu tả một vòng, thoa lên môi cô một chút dịch sền sệt, óng ánh, cuối cùng dừng lại bên môi cô ám chỉ hàm ý rõ ràng.
Du Họa có thể nhìn kỹ cự vật ở khoảng cách gần, vật thật cùng thứ cô nhìn thấy trong bức họa không khác biệt bao nhiêu, Du Họa vuốt ve nó, ngoại trừ gân xanh hơi lồi, thân gậy lại trơn nhẵn dị thường.
"Ở đây... hình như có gai phải không?"
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, chỉ là thoáng dùng sức, vật cứng ngay trước cái nhìn chăm chú của Du Họa chậm rãi lộ ra gai ẩn giấu, dọc theo gân xanh che kín thân gậy.
"Cái miệng nhỏ muốn bị đâm nát?"
"A...a...---" Du Họa vội vàng ngậm miệng lắc đầu, ý muốn rút lui bắt đầu xuất hiện.
Nhưng cặp con ngươi đỏ thẫm chỉ nhìn cô, Du Họa đã không tự chủ mà há to miệng, ngậm quy đầu vào khoang miệng ấm áp.
Đầu nấm lớn thuận lợi lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của cô, đi cùng với đó là mùi nồng đậm của vật cứng nam tính, chỉ chừa ra một chút không gian, ngay cả phun ra nuốt vào cũng đều khó khăn. Cô chỉ có thể vừa ʍút̼ lấy quy đầu, vừa dùng đầu lưỡi mềm mại bên dưới ɭϊếʍ láp, thi thoảng len vào bên trong mã mắt đã mở ra.
Người đàn ông hưởng thụ sự hầu hạ cự vật, bàn tay to lớn tùy ý đặt trước ngực, như có như không chà xát rồi nắm lấy nụ hoa hồng phấn, dùng lực không nặng không nhẹ, vừa khéo khiến cô hi vọng hết lần này tới lần khác nhưng không cho cô nhận được thỏa mãn. Miệng Du Họa bị lấp đầy không rảnh để khiếu nại, đành phải càng thêm ra sức ɭϊếʍ láp vật cứng của người đàn ông.
Cảm giác quy đầu trong miệng từ từ trướng lên trở nên cứng hơn, Du Họa vội vàng dừng lại đứng người dậy nâng miệng nhỏ ướt át ra hiệu, đáng thương cầu xin hắn hỗ trợ giải quyết sự ngứa ngáy bên trong vách tường càng lúc càng khó nhịn.
"Cô thật đúng là có dũng khí."
Người đàn ông liếc qua hoa huyệt màu hồng ướt át, bên trong miệng nhỏ lộ ra ánh nước khẽ mở ra rồi khép lại không ngừng co rút, phảng phất như vật cứng to lớn đâm vào một cái, cũng sẽ bị mật huyệt đói khát nuốt trọn.
Nếu quả thực có chút trợ giúp đối với việc hồi phục của hắn... thì làm một chút cũng không sao.
Người đàn ông ấn đỉnh đầu cô, chậm rãi rút côn thịt ra khỏi miệng cô, ở trêи đã dính đầy nước bọt của Du Họa.
"Lời mời gọi của cô, tôi đã chấp nhận."
Khí đen từ từ tụ hợp lại xung quanh cổ tay và mắt cá chân của Du Họa, cuối cùng ngưng tụ thành bốn vòng tròn, trói chặt tứ chi của cô lên. Sau đó Du Họa tựa như một con rối bị nâng lên, bị vòng tròn khống chế xoay người quỳ nằm sấp trêи giường, đầu rũ xuống, tư thế thành kính, eo nhỏ cũng lõm xuống, phần ʍôиɠ vểnh cao lên, miệng huyệt đối diện với hướng của người đàn ông, tựa như dọn một bàn đại tiệc chờ đợi quân vương sủng hạnh.
"Đây là cái gì...."
Nhìn khí đen trêи cổ tay, trực giác của Du Họa xuất hiện chút gì đó không đúng, đây cũng không phải là pháp thuật ánh sáng.
"Pháp thuật hắc ám"?!
"Anh, anh là pháp sư hắc ám?" Du Họa nghẹn ngào hoảng loạn la lên.
Cô thuộc lòng, thông thạo sách giáo khoa lịch sử, nhớ rõ ràng với miêu tả vụ án tội ác của pháp sư hắc ám.
Ở lãnh địa mà pháp sư hắc ám qua lại thường xuyên có thiếu nữ trẻ tuổi tu luyện pháp thuật ánh sáng bị bắt đi, đến lúc được phát hiện ra lần nữa cũng đã toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở một rừng cây vùng ngoại ô, dưới thân bị đâm đến rách nát, hơn nữa vẫn còn không ngừng chảy ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đậm. Nhưng lại không có cách nào tiếp nhận năng lượng xâm lấn của pháp thuật hắc ám khiến kết quả chính là hai dòng năng lượng lấy nơi dưới thân làm chiến trường đấu đá lẫn nhau, cho dù người này may mắn còn sống trong cơn hoan ái thì cuối cùng cũng bị năng lượng va chạm trong hoa huyệt tra tấn đến chết.
Cô, vừa rồi cô còn cầu xin hắn làm chính mình...
Nếu thật sự bị hắn làm, cô sẽ chết mất!
Du Họa hoảng hốt muốn tiến hành pháp thuật định giãy dụa nhưng phát hiện ra dù cô có thử thế nào thì pháp thuật trong hoa huyệt hoàn toàn không có động tĩnh gì, như là bị thứ gì đó vô hình ngăn cản.
Người đàn ông chậm rãi quỳ sau lưng cô, cơ thể dán chặt vào trêи lưng cô gái, vật cứng nam tính vừa thô vừa to tiến đến trước miệng huyệt, hoàn thành xong bước chuẩn bị cuối cùng.
"Cô không trốn thoát khỏi ảo cảnh của tôi đâu, ngoan ngoãn phối hợp, tôi còn có thể cho cô hưởng thụ sự sung sướиɠ cuối cùng."
"Không được..." Du Họa nhỏ giọng nức nở.
Có lẽ ngày mai, dấu vết hoan ái dưới thân cô cũng sẽ được phát hiện, mật huyệt sẽ bị gậy thịt lớn của hắn làm đến vừa mở toác ra vừa rách nát, biết đâu lúc đó vẫn tỉnh táo, phải tiếp nhận ánh nhìn soi mói của người ngoài với mình.
"Cô không có quyền từ chối."
Người đàn ông tựa trêи vai cô, nhẹ nhàng cắn chặt vành tai cô: "Nhớ cho kỹ người làm cô là ai, thống lĩnh pháp sư hắc ám --- Giản."
Vật cứng mạnh mẽ đâm vào phá vỡ hoa huyệt mềm mại. Dù trong lòng Du Họa không tình nguyện thế nào đi chăng nữa thì vách tường thịt bên trong đã đói khát khó nhịn từ lâu lại sung sướиɠ nghênh đón tiếp nhận, gắt gao quấn lấy cự vật cường tráng, nhờ vào gân xanh trêи thân gậy cọ xát ở bên trong lấp đi sự ngứa ngáy râm ran tận sâu bên trong.
Người đàn ông thuận tiện ưỡn thẳng chuyển động bờ ʍôиɠ sít chặt, côn thịt màu đỏ tím ra ra vào vào bên trong miệng huyệt hồng hào, sức lực phần hông bùng nổ phối hợp với lực hút của mật huyệt, lập tức phát động mà nghiền ép mãnh liệt đáy huyệt yếu ớt. Vật cứng bừng bừng dã tâm tựa như một cái chày gỗ cực lớn công thành, không biết mệt mỏi giã vào miệng đáy huyệt khép chặt ở nơi sâu nhất, muốn ra sức đâm phá mở nó ra, xâm chiếm toàn bộ thành trì bên trong, rải đầy ký hiệu đậm đặc đến từng nơi xó xỉnh, tuyên bố quyền sở hữu của nó.
Giản...
Đầu Du Họa một mảnh hỗn độn, cô cố gắng nhớ lại tin tức về vị thống lĩnh pháp thuật hắc ám trong truyền thuyết, chỉ nhớ mang máng hắn bị quốc vương đầu tiên của đế quốc giết chết.
Tiếng thở dốc tràn ra từ kẽ răng Du Họa, còn mang theo chút tiếng mũi của mấy con thú nhỏ mới sinh, hoa huyệt bên dưới cơ thể trắng nõn truyền đến điện kɧօáϊ cảm run rẩy một trận, cô bất lực quỳ trêи nệm giường mềm mại của mình, bị ép tiếp nhận vật cứng mặc sức đâm vào.
"Anh, ưm... Anh còn sống?"
"Hừ." Giản nhớ lại chuyện cũ đã lâu, sắc mặt trầm xuống.
Lúc trước hai phái pháp thuật ước chiến, Bratt bên ngoài cùng hắn quyết đấu sinh tử, sau lưng lại phối hợp với nhiều đại pháp sư ánh sáng sử dụng âm chiêu với hắn, hủy đi cơ thể hắn, phong ấn linh hồn của hắn trong bức họa kia nhục nhã hắn, khiến hắn chỉ có thể dùng bộ dạng tổn hại uy nghiêm này xuất hiện.
Có điều, lúc đó hắn cũng bị đánh trọng thương Bratt, pháp thuật hắc ám sẽ không ngừng ăn mòn thân thể và linh hồn của hắn ta hướng tới kết cục tử vong.
Mà hắn thì chiu đựng lời chú phong ấn với linh hồn mình qua đi, trốn trong bức tranh mà ngủ đông, ở ẩn nhiều năm, cuối cùng cũng tới bước ngoặt này.
Nhìn Du Họa ở dưới thân bị khóa tứ chi lại, ʍôиɠ vểnh lên gắng sức phun ra nuốt vào cự vật to dài của hắn, Giản nở nụ cười trầm thấp.
"Tất nhiên là tôi còn sống."
"Cô gái ngoan, tôi có thể trốn ra, vẫn là nhờ công lao của cô."
... Cái gì?
Thừa dịp Du Họa kinh ngạc thả lỏng trong nháy mắt, cuối cùng người đàn ông cũng tiến vào đáy huyệt của cô, xấu xa xoay tròn côn thịt, quy đầu khuấy đảo ở bên trong đến long trời lở đất.
"Đương nhiên cũng không có cách nào cắm vào đáy huyệt cô giống như bây giờ."
"A a a..."
Du Họa sảng kɧօáϊ đến mức mắt trợn trắng, quy đầu nóng rực ở đâm bừa bãi ở bên trong, miệng đáy huyệt hoàn toàn không có cách nào bắt được nó, chỉ có thể yếu ớt giữ lấy quy đầu, khẩn cầu nó chơi chán thì có thể dừng lại.
Nhưng mà làm sao người đàn ông bỏ qua cô được, ức hϊế͙p͙ mật huyệt non mềm không thể phản kháng lại quá thú vị. Vì vậy miệng đáy huyệt luôn luôn bị các loại góc độ và sức mạnh thăm dò, từng đợt từng đợt mật dịch không kiềm chế nổi mà trào ra, thấm đẫm toàn bộ vách tường.
Làm cho Du Họa khóc không ra nước mắt, cô hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ là chút suy nghĩ sắc tình với một người đàn ông ăn mặc thiếu vải trong bức tranh lại đưa tới một đại ma vương, thè lưỡi ɭϊếʍ mật huyệt rồi lại cắm vào bên trong.
Nói cho cùng, nếu như cô không vuốt ve côn thịt to lớn thiên phú dị bẩm này, cũng không có chuyện gì cả.
Cái giá phải trả cho sự ɖâʍ đãng quá lớn, chính là ném đi cái mạng nhỏ của cô...
Huyệt nhỏ bị đâm càng lúc càng kịch liệt, sức lực lớn đến mức ngay cả thân dưới của cô cũng theo đó nảy về đằng trước, vì đề phòng đầu mình không đập vào ván giường, cô đành phải chôn mặt trong gối, mỗi lần cự vật to lớn đều đâm khiến cô gần như không thở nổi, chỉ có lúc rút ra cô mới có thể vội vàng thở dốc một hơi.
Thống lĩnh pháp thuật hắc ám cũng chẳng hiểu cái gì gọi là ve vãn chín cạn một sâu, côn thịt càng lúc càng đâm sâu vào trong vách tường nặng nề hơn, Du Họa dường như cảm thấy nghẹt thở, huyệt nhỏ lại càng xoắn chặt, dưới thân hai người quấn quýt chặt chẽ tại một chỗ không chút khe hở.
"ɖâʍ đãng!" Người đàn ông đánh hai chưởng ấn đỏ tươi trêи cái ʍôиɠ trắng nõn: "Muốn chết nhanh hơn một chút thì cứ việc kẹp chặt tôi vào!"
"Không được, không được..."
Du Họa cuống quýt thả lỏng mật huyệt thít chặt, mặc cho côn thịt tự do ra vào bên trong.
Nhưng người đàn ông đã đi trước một bước kéo gai trêи bề mặt côn thịt ra, hoàn toàn mắc kẹt bên trong vách tường thịt gập ghềnh, chỉ cần co rút một đoạn ngắn, những chiếc gai mềm nhỏ bé kia sẽ xốc từng điểm từng điểm một lên, cho tới khi thoát khỏi sự bao vây của vách tường này, lại tiếp tục tiến vào bên trong nó. Có thể đoán được, lúc vật cứng phủ kín gai này rút ra từ trong mật huyệt sẽ nghiền nát tất cả ngóc ngách của vách tường một lần, sẽ mang đến kɧօáϊ cảm khủng bố đến mực nào.
"Thích không?"
Giản ɭϊếʍ xương sống trêи lưng cô, phần hông chỉ hơi thẳng đứng bỗng nhúc nhích, Du Họa không kìm nổi mà khóc thút thít.
"Khóc cái gì, không phải ban ngày cô vẫn luôn muốn nó ư?"
Nhưng Du Họa chỉ khóc, Giản lại có tâm trạng rất tốt vuốt ve đôi gò bồng đảo của cô hoàn toàn không được chăm sóc tới: "Những chiếc gai này của tôi quả đúng là cắn nuốt rất nhiều đại ma thú mới có thể dài ra đó, mật huyệt có thể thử nhất định không uổng kiếp này."
Gậy thịt xông vào nơi sâu thẳm nhất, bắt đầu chậm rãi chuyển động.
"Muốn sống lâu một chút, cũng không nên để tôi bắn ra quá nhanh."
Người đàn ông thay đổi sự điên cuồng vừa rồi, ngón tay giữ đầu cô, động tác nhấc hông lên được thả rất nhẹ nhàng, cố ý khiến cô cảm nhận được kϊƈɦ thích cực hạn khi mật huyệt được mở ra từ từ.
Chân Du Họa run rẩy, bị gai bên trong giày vò quá mức, may có lượng ɖâʍ thủy dinh dính làm trơn, gậy thịt mới không đến nỗi đâm rách vách tường thịt. Rõ ràng tinh thần căng thẳng cực độ nhưng mà không khiến vách tường thịt kẹp được côn thịt mà phải ra sức để dưới thân mềm nhũn ra, hai tầng kɧօáϊ cảm và sợ hãi đan xen, chỉ mới mấy lần rút ra đút vào, mật huyệt ɖâʍ đãng đã đạt được cao trào.
"Rất tốt, tiếp tục phun nước nhiều một chút."
Côn thịt có hình dạng đáng sợ của người đàn ông dần dần tăng tốc độ lên, còn vượt qua ɖâʍ dịch huyệt nhỏ đang phun một lần nữa mở ra tầng tầng lớp lớp bên trong, Du Họa tưởng như sắp ngất đến nơi rồi.
Giản hoàn toàn mặc kệ khả năng tiếp nhận của cô, liên tục cắm thật sâu vào trong miệng đáy huyệt, lại nhanh chóng rút ra khỏi mật huyệt, "phốc...xì... phốc... xì..." rút ra cắm vào mật huyệt, ʍôиɠ hẹp đâm vào cực nhanh, tốc độ nhanh đến mức gần như hóa thành một đường tàn ảnh.
Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng côn thịt và hoa huyệt đụng chạm "bạch... bạch" cùng với tiếng thét chói tai vang dội vang vọng toàn bộ không gian, chỉ là tất cả đều bị khí đen nhàn nhạt che riêng đi, như thể thanh âm đột ngột khiến người ta tưởng tưởng xa xôi lại không một ai phát hiện ra.
Người đàn ông đâm mật huyệt vẫn chưa thỏa mãn, làm thế nào cũng không đâm đủ cái miệng nhỏ ɖâʍ đãng này.
Đã qua thật lâu, cho đến khi hắn không thể nào tiếp nhận nổi kɧօáϊ cảm tích góp từng chút một đã lâu, mới nhìn thật sâu bóng lưng của Du Họa, bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra.
Lúc này Du Họa còn đang miễn cưỡng giữ cho mình tỉnh táo, nhưng mà bị lượng lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun vào tựa như bị phỏng, lập tức không biết cô là ai, cô đang ở đâu nữa rồi.
Bụng dưới bị trút dịch đến phình lên bị kéo xuống dưới, giống như mang thai một đứa trẻ đàn ông.
Giản yên lặng vuốt ve bụng cô, phân ra một tia năng lượng dò xét tình hình năng lượng bên trong mật huyệt của cô.
Hắn rất thích cái miệng nhỏ này, chỉ là đáng tiếc...
Vòng tròn trói buộc Du Họa chậm rãi tiêu tan, Giản ôm cô vào trong ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì cao trào, xuất hiện vài phần thương tiếc hiếm thấy.
Tuy không thể cứu vớt cô, nhưng có thể thay cô tránh được sự đau đớn cuối cùng cũng tốt.
Tình huống hai luồng năng lượng đấu đá kịch liệt trong tưởng tượng cũng không xảy ra.
Giản khϊế͙p͙ sợ phát hiện, năng lượng pháp thuật hắc ám hắn rót vào lại đang từ từ được hấp thu đến gần như không còn, trong người cô lại có một nguồn pháp thuật mới xuất hiện, cùng với nguồn pháp thuật ánh sáng ban đầu cùng tồn tại hòa bình.
Cô là người có thiên phú pháp thuật hắc ám ư?!
Không đúng...Là người có thiên phú song hệ!
Dù người đàn ông không tin vào điều thần kì nhưng cũng không khỏi cảm thấy tất cả đều có ý trời.
Lúc trước pháp sư hắc ám đã bị diệt trừ hầu như không còn, cho dù có cá lọt lưới, mấy trăm năm qua rồi đoán chừng cũng tiêu tán theo gió rồi. Mà cô, pháp sư hắc ám duy nhất còn tồn tại trêи đời, lại gặp được hắn, cứu hắn khỏi phong ấn, hay là trăm vạn mới có một cũng không tìm thấy --- một người phụ nữ tươi non có thể chất kỳ dị chứa được cả ánh sáng và hắc ám, chẳng lẽ đây không phải ông trời chuẩn bị một người bầu bạn cho hắn ư?
Cô sinh ra, chính là để cho hắn làm đó.
Giản nhẹ nhàng nắm chặt cằm Du Họa, đôi mắt màu đỏ tươi bình tĩnh nhìn cô chăm chú: "Em là người có thiên phú pháp thuật hắc ám, em sẽ không chết."
Đột nhiên nghe thấy thông tin này, Du Họa khó tin nhìn lại hắn.
Giản cúi đầu thoáng cái cắn môi cô: "Em có thiên phú của pháp thuật hắc ám, nhưng thiên phú pháp thuật ánh sáng của em còn mạnh hơn nhiều."
Sao có thể...
Du Họa dùng pháp thuật dò xét bên trong cơ thể mình, đúng như hắn nói, bên trong đột nhiên nhiều thêm một quầng sáng màu tím lớn hơn quầng sáng màu vàng ban đầu, cô thử một cái, một luồng khí đen từ từ ngưng tụ trong tay, điều khiển ngọn lửa quen thuộc nhiều năm càng thêm tự chủ.
"Học pháp thuật hắc ám cùng tôi, thế nào?"
Tối nay, tiếng rêи rỉ ngọt ngấy lại đúng giờ vang lên.
Du Họa quỳ nằm sấp trêи giường, bị pháp sư hắc ám mà người đời cho rằng dơ bẩn nhất đè bên dưới thân dùng gậy thịt gian ɖâʍ đâm vào mật huyệt thuần khiết non mềm, cũng dùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ làm vấy bẩn cơ thể xử nữ của cô.
Nhưng cô lại vẫn cứ thích bị làm vấy bẩn như vậy.
"Ưm a a a... sâu hơn một chút..."
"Quả đúng là ɖâʍ đãng, đã quen côn thịt nhanh như vậy?"
"Đúng vậy, rất thoải mái nha..."
Trong phòng chỉ còn lại tiếng bạch bạch bạch.
"A! Sắp tới rồi!"
"Nhận truyền thừa của tôi!"
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun ra bắn vào đáy huyệt, bụng dưới lại một lần nữa phình lên.
Du Họa bị ánh mắt chói mắt ở bên ngoài cửa sổ làm tỉnh lại.
Cô ngồi dậy, nhìn một mảng dịch ẩm ướt giữa hai chân, trêи người lại vẫn sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết gì, tựa như hắn chưa từng xuất hiện, đây chỉ giống như tưởng tượng của cô.
Du Họa không khỏi ôm chăn tủi thân.
Hắn vẫn chỉ có thể ở trong mộng...
Cô lại nghĩ đến lời hắn nói trước khi tỉnh lại.
"Tôi cần chậm rãi tu dưỡng, buổi tối đi vào giấc mộng không cần pháp thuật, kết hợp thật tốt mới có thể đạt được năng lượng tối đa."
"Ban ngày tôi sẽ ở nhờ trong đá ánh sáng của em, nhờ mật dịch ấm nóng của em nuôi dưỡng linh hồn tôi, chỉ cần ba năm, tôi có thể ngưng tụ ra được cơ thể thật sự."
"Đến lúc đó, tôi có thể chính thức đâm vào mật huyệt ɖâʍ đãng của em rồi."
Du Họa đỏ mặt mở hai chân ra, nhét đá ánh sáng đã biến thành màu tím vào bên trong hoa huyệt ướt sũng.
Anh phải nhanh lên đó...
***
Bởi vì là bối cảnh huyền huyễn phương Tây, tên của thầy Mặc Thư cũng tương đối phương Đông, nên chỉ lấy họ làm tên.
Bổ sung một chút thiết lập bối cảnh:
1. Thiên phú pháp thuật chia làm hệ ánh sáng và hệ hắc ám, tỉ lệ có được thiên phú pháp thuật ánh sáng cao hơn pháp thuật hắc ám, căn bản là trong vạn người mới có một người có thiên phú pháp thuật hắc ám, song hệ hoàn toàn chưa từng xuất hiện, hoặc là trốn đi rồi, hoặc chỉ là một loại rèn luyện trong đó. Vì vậy đã tạo nên cục diện pháp thuật ánh sáng hoành hành, nhóm người có pháp thuật hắc ám cực kỳ thưa thớt. (Cũng không phải tất cả mọi người đều có thiên phú pháp thuật), bình thường trong một trăm người, thông thường có 40 người có thiên phú pháp thuật ánh sáng, ngẫu nhiên sẽ có một người có thiên phú pháp thuật hắc ám, còn lại là người bình thường.)
2. Thông thường pháp thuật ánh sáng thông qua tập luyện cá nhân, đọ sức lẫn nhau tăng năng lực lên, pháp thuật hắc ám lại là giết chóc. hấp thu sợ hãi của con người hoặc thông qua sắc dụ hoặc giả như bất cứ phương thức kỳ quái nào tiến hành tu luyện để tăng cường thực lực, bởi vì pháp thuật ánh sáng tự mang công năng chữa trị và phục hồi, vì thế sau khi trải qua một phen truy thê hỏa táng tràng, thầy Mặc Thư ân ái cùng với Họa Họa vừa có thể chữa trị lại vừa có thể tăng cường pháp thuật, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
3. Bởi vì thực lực của thầy Mặc Thư đủ mạnh nên một mạch đi thẳng trêи con đường giết chóc và hấp thu sự sợ hãi, còn vô cùng khinh thường người tu luyện trầm mê trong nữ sắc, nhưng sau khi gặp Du Họa, lại thật sự trầm mê.
4. Lúc đế quốc ánh sáng thành lập ban đầu, quả thực có một nhóm giả tu luyện pháp thuật hắc ám không có ý tốt, nhưng không phải toàn bộ. Đám người Bratt có dã tâm, đám người đó bại hoại lấy cớ muốn một lần hành động diệt đi phe pháp thuật hắc ám thành lập đế quốc có một phe thôi, vì vậy bôi nhọ tùm lum khơi mào dân chúng oán thán dẫn tới hai phe đấu nhau, sau đó cùng với thầy Mặc Thư chính là lưỡng bại câu thương*. Bratt duy trì tới thăm dò bảo tàng một tháng một lần, nhục nhã thầy Mặc Thư, về sau hắn ta không tới nữa, thầy Mặc Thư biết hắn đã ngỏm rồi. (Chỉ có người tài có thực lực cao nhất định mới có thể giữ lại linh hồn sau khi thân thể bị hủy diệt.)
*Lưỡng bại câu thương: Hai bên cùng thiệt hại.