Triền Miên Với Họa Sĩ - Thần Nguyệt
Chương 77: Phiên ngoại Đêm tân hôn 1
Chương 69: Phiên ngoại Đêm tân hôn 1
Hôn lễ ngày đó của Giản Mặc Thư và Du Họa quả thực khiến người ta được một phen kinh diễm.
Áo choàng hoa văn mờ cùng được thêu hoa sơn tra rủ xuống mắt cá chân, tại vị trí xương quai xanh được xếp lại thành những nếp uốn đều đặn, dùng kim cài bảo thạch tinh xảo cố định vòng trước ngực, phối hợp với quần áo và trang sức lộng lẫy bên trong, tựa như hai thiên thần dắt tay nhau đi trong bức tranh sơn dầu.
Trước ánh mắt chứng kiến và sự chúc phúc của mọi người, bọn họ giúp nhau đeo chiếc nhẫn cưới đã tốn công làm theo yêu cầu cho đối phương - có phân biệt tên của hai người "Thư", "Họa", kiểu dáng khuôn còn được khảm kim cương làm thành sách và khung ảnh lồng kính, đeo lên ngón áp út cho nửa kia đại diện cho dấu ấn của chính mình.
Qua một nụ hôn dài là tiệc rượu náo nhiệt, địa điểm tổ chức ngay tại khách sạn lớn Ngũ Tinh ở Giang Thành, chỉ có người thân và bạn bè có qua lại thân thiết được mời tới.
Tuy rằng tiệc rượu đã cố bắt đầu sớm hơn nhưng vẫn không thể tránh được việc ầm ĩ tới hơn mười giờ đêm.
Hai người vất vả lắm mới trở lại nhà mình, Du Họa vừa vào cửa phòng ngủ đã bổ nhào tới giường lớn trải người ra thành một cái bánh.
Giản Mặc Thư chậm chập đi qua, đứng ở bên giường vỗ vỗ cô: "Đi tắm rửa trước, thay quần áo xong rồi lên giường ngủ tiếp."
"Hic... Nhưng mệt lắm rồi."
Du Họa không tình nguyện vùi mặt vào bên trong đám chăn, hai tay bơi loạn xạ trêи giường, áo choàng sau lưng cũng đập theo, nhìn qua giống như một con thiêu thân màu trắng vùng vẫy giãy chết.
Giản Mặc Thư ngăn cản lại, nhếch môi lên: "Vậy em... muốn anh giúp em tắm ư?"
"!"
Nghe thấy thế, Du Họa lập tức ngoảnh đầu lại: "Đâu có! Em chỉ muốn nghỉ ngơi chút xíu, anh trước đi, anh đi trước đi!"
Giản Mặc Thư nhìn cô gái nhỏ cào mép giường đẩy mình qua một mé giường khác, khắp người đều tỏ rõ ý từ chối tắm uyên ương, anh khẽ cười một tiếng rồi tha cho cô.
Anh quay người đi đến cửa phòng tắm, cúi đầu ngửi cổ áo, cực kỳ ghét bỏ mùi rượu trêи người.
Vì để tránh uống say mà bỏ lỡ đêm tân hôn, đêm nay rượu Champagne trong ly của anh tại tiệc rượu đều là nước mật ong, nhưng vẫn luôn cứ mấy tên khốn kiếp không biết điều ỷ vào việc anh sẽ không giở giọng, liên tục nhiều lần sán tới rót rượu định khiến cho anh say khướt.
Đương nhiên suốt cả buổi anh cũng không uống nhiều quá năm chén.
Giản Mặc Thư khinh thường, quăng tên Ôn Lâm và cả đám bạn "hồ bằng cẩu hữu*" vào danh sách ghi thù, đi tới trước cửa phòng tắm riêng trong phòng ngủ phụ thì bắt đầu cởi cúc.
*Hồ bằng cẩu hữu: Đám bạn suốt ngày nhậu nhẹt chơi bời, không làm chuyện gì tử tế.
Tiếng vải ma sát sột soạt truyền tới, Du Họa nghiêng đầu qua thì thấy người đàn ông đang cởi quần áo trêи người.
Du Họa thưởng thức vóc dáng hình giọt nước của người đàn ông, ánh mắt theo sau lần lượt chuyển từ áo choàng màu đen cùng với đồ vest rơi xuống đất cùng với cơ thể màu mật ong, từ bả vai một đường trượt xuống dưới, đến tấm lưng cường tráng đằng sau rồi đến vòng eo công cẩu, cuối cùng xuống chút nữa... là qυầи ɭót tứ giác còn sót lại.
Đang rình trộm thì gặp phải cản đường, Du Họa không vui vẻ cho lắm, ánh mắt dán chặt vào vật ngạo nghễ ưỡn lên trêи hông hẹp, hận không thể hóa thành hạt gắn lên trêи kéo thứ đồ lót vướng víu kia xuống.
Ánh mắt sau lưng nóng rực như vậy, Giản Mặc Thư muốn không nhận ra cũng khó, anh quay đầu thì đối mắt với đôi mắt sáng rực lên của Du Họa, cùng với chữ viết rõ ràng trong ánh mắt "Cởi mau đi", không khỏi cười nói: "Thế này còn chưa đủ cho em nhìn sao?"
Du Họa tự dưng nhớ đến thời điểm lúc trước cô đến nhận lời mời làm người mẫu của anh, cô cũng cởi hết chỉ chừa lại áօ ɭót qυầи ɭót, hỏi anh như vậy có được không? Khi đó cô hoàn toàn không ngờ tới ngay một năm sau hai người lại đổi vai diễn cho nhau rồi.
Thật sự là phong thủy luân chuyển* nha.
*Phong thủy luân chuyển: Không ai có thể may mắn cả đời này cả, sẽ có lúc uống nước cũng bị giắt kẽ răng, có lúc lên voi cũng có lúc xuống chó, ý chỉ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Lúc trước anh trả lời cô thế nào ấy nhỉ?
Du Họa nằm lì trêи giường phất tay: "Thiếu, chưa đủ, cởi sạch!" Rất có khí thế của phú bà vung tiền như rác.
Qυầи ɭót được cởi ra từng chút một, vật nam tính rũ xuống giữa hai chân lộ rõ trong không khí, khẽ động trước sau theo động tác gập eo nhấc chân.
Du Họa nhìn chằm chằm vào gậy thịt to lớn, nó còn hùng vĩ hơn thứ ngày thường mặc sức va chạm nơi giữa hai chân cô. Giờ phút này, côn thịt rõ ràng cực kỳ yên tĩnh, hai hòn bi ở trạng thái ngủ đông, ẩn trong bụi cỏ, những đường gân xanh dữ tợn ẩn dưới trêи làn da màu đỏ tím, bao quanh gậy thịt đang hơi vểnh lên, mà ngay cả quy đầu luôn ngập tràn tính công kϊƈɦ ngày trước cũng hướng thẳng xuống đất, ngoan ngoãn đâu vào đấy.
Đối diện với vật cứng, Du Hoạ lại cảm thấy có chút mỹ cảm nghệ thuật.
Nhìn cơ bắp phân bố hoàn hảo trêи cơ thể người đàn ông, nếu người cô đối diện trong tiết hội họa nhân thể thời đại học chính là thầy Mặc Thư khỏa thân, cô có thể sáng tác một bức tranh nổi tiếng thế giới ngay tại chỗ.
Cô ɭϊếʍ khóe môi, kẹp chân lại cảm thán: Chà chà, thầy Mặc Thư thật là đẹp trai lại hữu dụng.
Du Họa nhìn chằm chằm vật dưới đũng quần rất sung sướиɠ, Giản Mặc Thư lại bị cô nhìn đến mức một trận khô nóng ở bụng dưới.
Anh đè nén ngọn lửa nóng dữ dội, hơi nheo mắt lại: "Họa Họa ở xa như vậy mà có thể nhìn rõ được ư? Có cần đến gần phòng tắm để quan sát không?"
Du Họa đã gặp đủ nhiều lần gánh chịu ngọn lửa nóng mà bị gậy thịt lớn dạy dỗ làm tới khóc nức nở trước đây, bây giờ đã nhạy cảm nhận ra giọng điệu của Giản Mặc Thư không bình thường, cô nhanh chóng vùi mình vào trong chăn chỉ chừa ra một đôi mắt ở bên ngoài: "Không được, anh mau đi tắm rửa đi, em tắm xong sẽ hết cảm giác buồn ngủ thôi."
Giản Mặc Thư như cười như không liếc cô một cái, không nói gì, quay người bước vào phòng tắm, mãi cho đến khi tiếng nước tí tách vang lên, Du Họa mới lại chui ra, từ từ thở nhẹ ra.
Trong đêm hôm
cô tốt nghiệp rồi đăng kí kết hôn đó, Giản Mặc Thư cảm xúc dâng trào, liên tục làm cô đến khuya muộn, cô ngủ nguyên ngày trêи giường mới tỉnh lại được, hôm nay hôn lễ của hai người được tổ chức chính thức, đoán chừng lát nữa muốn làm ác liệt hơn.
Du Họa run rẩy, cho nên vì sao vừa rồi cô há miệng nói mấy lời vớ vẩn mà anh vẫn còn nhiệt tình như vậy?
… Nhất định là đêm nay tò mò nếm thử loại rượu kia rồi.
Mười phút sau, Giản Mặc Thư mặc áo tắm đi ra, tóc nhọn hơi ẩm ướt dính trêи gương mặt góc cạnh rõ ràng, có một sự gợi cảm khác biệt.
"Tới lượt em."
Du Họa ngồi dậy từ trêи giường, lề mề một lúc lâu mới di chuyển tới phòng tắm.
Cô tắm táp nửa tiếng, lau khô người một cách chậm rì, kéo chặt áo tắm, dựng thẳng tai lên hóng động tĩnh bên ngoài --- Tự nhiên không nghe thấy tiếng động gì cả.
Lặng lẽ mở cửa nhà tắm ra, ló nửa cái đầu ra thăm dò.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Giản Mặc Thư tựa lưng trêи giường, đang cầm thứ gì đó trong tay lật xem.
Hình như an toàn rồi…?
Lúc Du Họa bám cửa thận trọng xem tình hình thế nào thì Giản Mặc Thư đã phát hiện ra cô: "Còn không qua đây, không phải nói muốn ngủ rồi ư?"
"!"
Đêm nay không làm?
Trong lòng Du Họa lập tức nở hoa, cô vui vẻ chạy tới nằm vào trong ổ chăn, đưa tay kéo eo Giản Mặc Thư ngồi bên cạnh một chút: "Vậy ngủ ngon, thầy Mặc Thư ~"
Một giây sau, người cô lập tức cứng đờ.
Cô cảm giác được rõ ràng, có một thứ vừa thô vừa to đang cứng lên, ưỡn ra chống lên khuỷu tay của cô.
"..."
Du Hoa thả eo của anh ra, duỗi ngón trỏ ra chạm vào đầu nấm, nhẹ nhàng ấn cự vật đang cương cứng về lại vị trí cũ, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp lùi vào trong chăn, lăn đến mép giường quay lưng tự mình lừa gạt mình, vừa lẩm bẩm nói "Đi ngủ đi ngủ", giả vờ như không xảy ra chuyện gì.
Sau đó bị bàn tay lớn đằng sau dễ dàng kéo lại.
Du Họa nắm góc chăn vẫn muốn giãy dụa: "Ồ, làm gì vậy thầy Mặc Thư, em muốn đi ngủ..."
Vành tai bị người đàn ông cúi đầu cắn một cái: “Em đi ngủ, anh ‘đi ngủ’ với em."
Giản Mặc Thư ôm cô đến bên cạnh mình, một tay giữ eo nhỏ của cô, một tay cầm xấp giấy phác họa được kẹp lên trêи vừa rồi anh lật xem, đưa tới trước mặt cô: "Nhìn thử xem, em thích dùng tư thế nào ngủ nhất?"
Ánh mắt Du Họa dừng lại tờ đầu tiên trêи xấp giấy đó, trêи đó là tranh vẽ cô.
Cô từ từ nhắm hai mắt nằm trêи giường, hai chân tách ra, lộ ra nơi tư mật đẹp đẽ bên dưới, bụi cỏ thưa thớt, hai mảnh thịt trai mập mạp, còn có viên trân châu được khắc họa tỉ mỉ, cẩn thận, trọng tâm là cái miệng nhỏ kia hé mở ra, bên trong đang liên tục ùn ùn chảy ra mật dịch đậm đặc, hội tụ dưới thân thành một vũng nước lớn, mà góc phải trang giấy là cự vật có hình dạng đáng sợ, thân gậy dính đầy chất lỏng, rơi rớt sợi tơ dài sền sệt, rõ ràng là vừa mới rút ra từ cái miệng nhỏ kia.
Tổng thể bức tranh vừa ướt át lại phóng túng, mặt Du Họa cực kỳ đỏ, cuống quít lật đằng sau lên, nhưng lại phát hiện tất cả mấy trang đằng sau đều là kiểu tranh vẽ làʍ ȶìиɦ cả, cô nằm ở các chỗ khác nhau mở rộng chân bị Giản Mặc Thư dùng nhiều tư thế đâm vào.
"Đây là… cái gì.."
"Không phải con gái thời cổ đại sau khi lập gia đình đều phải học tranh vẽ chốn phòng the sao?" Tay Giản Mặc Thư đặt trêи lưng cô di chuyển lên trước ngực, ngón tay nhanh nhẹn cởi áo ngực của cô: "Tuy là hiện nay bên ngoài không có thứ này để mua, nhưng anh có thể tự mình vẽ giúp em xem."
Tất cả nút thắt bị cởi ra, Giản Mặc Thư dùng một tay gạt, áo ngủ của Du Họa lập tức tuột xuống bên vai, anh cười khẽ ʍút̼ cần cổ trắng nõn của cô: “Chọn một đi nha."
***
Du Họa: … Mị bị lừa rồi.
Giản Mặc Thư: Luận bàn về tầm quan trọng của việc có tay nghề với sinh hoạt tính phúc!