Trêu Chọc Trái Tim Em - Trang 2
Chương 84: Ngoại truyện 32: Gia đình Khương Bái - Hoàn toàn văn
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Từ lúc sinh ra, tiểu Dĩ Tắc đã rất ngoan, thích yên tĩnh, cũng ít khi nghịch ngợm.
Đôi khi Khương Bái và Dương Thư bận quá sẽ đưa cậu nhóc đến Đại học C cho Khương Bẩm Hoài và Lương Văn chăm hộ.
Khương Bẩm Hoài thường xuyên dắt cháu trai đi dạo trong sân trường Đại học C, hôm nay, đến giờ ăn cơm mà vẫn chưa thấy hai ông cháu về, Lương Văn đành ra ngoài tìm.
Sau đó, bà nhìn thấy hai người họ ở bãi cỏ trong sân.
Khương Bẩm Hoài đeo kính lão, cầm một quyển sách ngồi trên bãi cỏ.
Tiểu Dĩ Tắc hai tuổi ngồi trong lòng ông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay ông nội, cho dù không hiểu gì nhưng cậu nhóc lại rất chăm chú.
Thỉnh thoảng, Khương Bẩm Hoài sẽ chỉ vào sách cảm khái hai câu, tiểu Dĩ Tắc chỉ mở to mắt nhìn, không khóc, không quấy.
Lương Văn nhìn hai ông cháu ngồi đó, bà đi tới gần, vỗ đầu Khương Bẩm Hoài: “Bảo ông mang cháu đi dạo, vậy mà ông không chịu chơi cùng nó, lại cầm sách làm gì? Thằng bé mới hai tuổi, làm sao mà hiểu được chứ? Rốt cuộc là thằng bé đọc hay ông đọc đây hả?”
Khương Bẩm Hoài đẩy gọng kính: “Tôi muốn để thằng bé cảm nhận trước bầu không khí lúc đọc sách thôi mà, Dĩ Tắc của chúng ta cũng thích vậy, đúng không?”
Tiểu Dĩ Tắc nhìn về phía Lương Văn: “Ông nội nói, đọc sách rất tốt ạ, bà nội ơi, không lẽ đọc sách không tốt ư?”
Lương Văn nghẹn lời, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Bà ôm cháu trai dậy: “Đọc sách cũng không thể bỏ bữa được, ông nội cháy là mọt sách, sau này cháu đừng học theo ông.”
Khương Bẩm Hoài đứng lên, thanh minh cho bản thân: “Đâu thể nói Dĩ Tắc học theo tôi được, tôi cũng đưa Lê Hân nhà Ngâm Ngâm đi đọc sách, nhưng tên nhóc đó không ngoan như Dĩ Tắc, Dĩ Tắc thích đọc sách hơn anh họ nó nhiều.”
Nhắc đến tiểu Lê Hân nhà Khương Ngâm, Lương Văn cười: “Tên nhóc đó nghịch như quỷ sứ, rất giống bác nó hồi bé.”
Vừa nói chuyện, ba người vừa đi về nhà, phát hiện ra trong nhà rất đông vui.
Khương Bái và Dương Thư tới đón Dĩ Tắc, Khương Ngâm và Doãn Toại mang tiểu Lê Hân đến thăm ông bà.
Lương Văn vừa mừng vừa lo: “Sao các con đến mà không nói trước một tiếng, mẹ không chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy.”
Nói xong liền kéo Khương Bẩm Hoài vào bếp làm thêm mấy món, để bọn họ ngồi đó chờ.
Tiểu Lê Hân nhìn thấy tiểu Dĩ Tắc thì vui vẻ chạy tới, hai đứa nhỏ dính lại vào nhau.
Khương Bái kéo chúng ra, chỉ về phía tường: “Nào, hai đứa qua đó đo chiều cào đi.”
Hai đứa nhóc nghe lời chạy đi, Khương Ngâm ở bên cạnh nói chen vào: “Anh, anh làm vậy không phải là tự chuốc lấy nhục sao, Lê Hân nhà em lớn hơn Dĩ Tắc, đương nhiên cao hơn rồi.”
Vừa dứt lời, mọi người cùng nhìn về phía hai đứa nhóc.
Hai đứa nhỏ đứng thẳng, chiều cao có vẻ ngang nhau.
Khương Ngâm tiến lên đo thử, kinh ngạc nói: “Lần trước đó chiều cao, thằng bé nhà em vẫn cao hơn một chút mà, sao đột nhiên Dĩ Tắc lại cao vọt lên thế, thằng bé ăn cái gì vậy?”
Khương Bái vỗ vai Doãn Toại, trong lời nói không che được vẻ đắc ý: “Em rể à, xem ra gần đây cậu không chăm sóc tốt cho con trai rồi, làm ba kiểu gì vậy. Nhìn con trai tôi kìa, được tôi chăm sóc tốt biết bao, chiều cao tăng nhanh như vậy cơ mà, cậu phải học tập rồi.”
Không đợi Doãn Toại trả lời, tiểu Dĩ Tắc đã bình tĩnh đi tới: “Ba, ba và mẹ đi công tác lâu như vậy, dạo này con toàn ở nhà ông bà nội, không phải ba mẹ chăm sóc. Hơn nữa ông nội nói, khiêm tốn là một cách tu dưỡng đó, sao ba lớn vậy rồi vẫn không học được thế?”
Khóe miệng Khương Bái giật giật, Doãn Toại ngồi cạnh ngả lưng ra sau, cười: “Thằng con trai này đúng là khắc tinh của anh đấy.”
Khương Bái: “…”
Lúc Khương Bái đang hoài nghi rốt cuộc đứa nhóc này có phải con ruột của mình không, Khương Dĩ Tắc lại chậm rãi bổ sung: “Mặc dù gần đây con cao hơn anh họ thật, nhưng ba khoe khoang như vậy sẽ làm anh họ thấy mất mặt, chúng ta nên để ý đến tâm trạng của anh ấy, phải khiêm tôn một chút.”
Khương Dĩ Tắc ăn nói rất chứng chạc, trông có vẻ biết suy nghĩ cho anh họ, nhưng nghe cứ như xát muối vào vết thương vậy, cực kỳ giống Khương Bái.
Vốn dĩ Doãn Lê Hân không cảm thấy mất mặt gì cả, nhưng sau khi nghe xong liền cảm thấy không còn mặt mũi nữa, cậu nhóc quay đầu nhìn Doãn Toại và Khương Ngâm: “Tại ba mẹ không cho con ăn nhiều đó, con muốn ở lại đây, muốn ông bà ngoại chăm con, để con cao thật nhanh, cao hơn cả Khương Dĩ Tắc cơ.”
Doãn Toại: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Ngâm: “…”
Trong phòng khách yên lặng hai giây, Dương Thư không khỏi cười khổ, nói với Khương Bái bên cạnh: “Về sau anh tuyệt đối đừng nói Dĩ TẮc không giống hai chúng ta, trình độ khoe khoang này của nó, nhất định là di truyền từ anh, có khi trò con giỏi hơn cả thầy ấy chứ.”
Khương Bái ngả người ra sau, vuốt v e tay của Dương Thư, khóe môi khẽ cong lên: “Không có cách nào khác, gen mạnh quá mà.”
——
Buổi chiều, gia đình Khương Bái về nhà.
Trên đường đi, Dương Thư ôm con trai, hỏi cậu nhóc mấy ngày nay ở nhà ông bà nội làm gì.
Tiểu Dĩ Tắc bẻ khớp tay, nghe mẹ hỏi gì đáp nấy: “Con ăn sáng xong sẽ đọc sách cùng ông nội, sau khi ăn trưa lại đọc sách với ông nội, ăn tối xong sẽ đi dạo với ông bà nội ở sân trường, rồi về nhà đi ngủ.”
Dương Thư hỏi cậu nhóc đọc sách gì, tiểu Dĩ Tắc bắt đầu nghiêm túc đọc cho cô nghe mấy bài thơ.
Dương Thư nghe xong cũng phải ngây người, cô tự hào nói: “Chỉ ở nhà ông bà nội mà đã học được nhiều vậy sao? Dĩ Tắc giỏi quá!”
Được mẹ khen, tiểu Dĩ Tắc rất vui, không nhịn được nói nhiều một câu: “Bà nói bảo, so với ba lúc còn bé, con thông minh hơn một chút.”
Khương Bái: “Khương Dĩ Tắc, khiêm tốn cũng là một cách tu dưỡng đấy.”
Tiểu Dĩ Tắc: “Thành thật là một đức tính tốt.”
Khương Bái: “…”
Trên đường đi về nhà, hai ba con chiến tranh lạnh, không thèm để ý với nhau.
Về đến nhà, tiểu Dĩ Tắc nhìn thấy trong phòng khách có rất nhiều món đồ chơi mới, hai mắt liền sáng lên, cậu nhóc nhanh chóng chạy về phía đồ chơi.
Có xe ô tô nhỏ, máy bay nhỏ, ghép hình, tranh minh hoa, đủ để tiểu Dĩ Tắc choáng ngợp.
Dù sao vẫn còn đang tuổi ăn tuổi chơi, tiểu Dĩ Tắc ôm đống đồ chơi trong lòng, cực kỳ vui vẻ: “Mẹ, mẹ mua đồ chơi cho con sao?”
Khương Bái ngồi trên ghế sofa: “Ba mua, vẫn còn đang nghĩ nên cho ai. Đúng rồi, chắc Lê Hân cũng thích máy bay nhỏ đấy, ba cho thằng bé nhé?”
“Không chịu đâu!”
Tiểu Dĩ Tắc vô thức ôm chặt máy bay nhỏ, nhìn Dương Thư xin trợ giúp.
Dương Thư nhún vai, để cậu nhóc tự thương lượng với ba.
Tiểu Dĩ Tắc không còn cách nào khác, đành chậm chạp đi đến trước mặt Khương Bái, kéo kéo ông tay áo của anh: “Ba ơi!”
Cậu hất giày ra bò lên sofa, đứng trên đùi Khương Bái, hai tay vòng qua cổ anh, hôn lên mặt anh một cái, “Con cũng muốn chơi máy bay nhỏ.”
Khương Bái ôm cậu nhóc: “Vậy giữa ba với con, ai là người thông minh hơn?”
Dĩ Tắc: “Con.”
Khương Bái: “Là ba.”
Dĩ Tắc nhìn máy bay nhỏ, nâng được thì buông được: “Vâng, ba thông minh hơn.”
Khương Bái buồn cười: “Vậy mới ngoan.”
Anh vỗ mông con trai: “Được rồi, tất cả đồ chơi là của con hết, đi chơi đi.”
Tiểu Dĩ Tắc nghe vậy thì vui vẻ chạy đi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Thư ngồi cạnh ăn trái cây, đánh giá anh: “Anh cũng thật là, còn bắt con trai dỗ mình nữa.”
Khương Bái: “Vậy thì sao chứ?” Anh nghiêng người về phía cô, “Nhưng mà, nếu chỉ có hai chúng ta, anh vẫn sẽ nguyện ý dỗ dành em, bởi vì, em là cục cưng của anh.”
Tai Dương Thư nóng lên, cô đẩy mặt anh ra: “Nghiêm túc chút đi, con đang nhìn kìa.”
Khương Bái nhìn về phía con trai một chút, sau đó lại nghiêng người tới, hai tay ôm eo Dương Thư: “Mấy cái đồ chơi kia đủ để nó chơi một lúc rồi, nó không rảnh để ý hai chúng ta đâu.”
Anh chỉ chỉ trái cây trong đ ĩa, há miệng ra, “Bà xã, anh cũng muốn ăn.”
Dương Thư xiên một miếng trái cây, đút vào miệng anh.
Sau khi nuốt hết, Khương Bái lại há miệng: “Muốn ăn nữa.”
Dương Thư lại xiên một miếng trái cây, đang định đút cho anh, dư quang liếc thấy tiểu Dĩ Tắc ở cách đó không xa.
Cậu nhóc đang ôm một chiếc xe lửa nhỏ nhìn về phía này, lúc chạm phải ánh mắt Dương Thư, cậu nhóc vội dùng tay che mắt mình lại: “Ba làm nũng với mẹ kìa, xấu hổ quá đi.”
Dương Thư: “…”
Khương Bái: “…”
–
Buổi tối Dương Thư và Khương Bái và con trai chơi trò gia đình, đến chín giờ, Dĩ Tắc bắt đầu ngáp một cái.
Thấy con buồn ngủ, Khương Bái dẫn cậu đi tắm.
Tắm xong, cậu nhóc bò lên giường của mình, đắp chăn lại.
Dương Thư ngồi ở cuối giường, chống cằm nhìn Khương Bái ngồi trên ghế: “Buồn ngủ quá, lần trước ba kể cho con câu chuyện gì thế, nói mẹ nghe nào.”
Sau mỗi lần Khương Bái kể cho cậu một câu chuyện, Dương Thư sẽ kêu cậu nhóc kể lại cho mình nghe.
Cách này dùng để rèn luyện trí nhớ cho tiểu Dĩ Tắc, ngoài ra cũng tập cho cậu nhóc khả năng diễn đạt và tư duy logic.
Lúc đầu, Dĩ Tắc kể còn ngắc ngứ mãi, cứ nhìn đông ngó tây, ngoại trừ Khương Bái ra thì không ai hiểu cậu nhóc kể cái gì.
Nhưng Khương Bái rất kiên nhẫn, mỗi lần như vậy đều bình tĩnh sửa cho cậu, bổ sung giúp cậu.
Dần dần, khả năng diễn đạt của Dĩ Tắc cũng tiến bộ rõ ràng.
Tối hôm đó, Dĩ Tắc và Khương Bái lại phối hợp với nhau kể chuyện cho Dương Thư nghe.
Tiểu Dĩ Tắc hỏi Dương Thư: “Mẹ ơi, con kể có được không?”
Dương Thư giơ ngón tay cái lên: “Rất tốt, mẹ nghe mà say sưa luôn này, bảo bối của chúng ta giỏi quá, nhỏ như vậy đã biết kể chuyện rồi.”
Tiểu Dĩ Tắc được khen rất thích thú: “Vậy lần sau con sẽ kể cho mẹ nghe tiếp.”
Nói xong, cậu nhóc lại ngáp một cái, Dương Thư chỉnh lại chăn cho cậu: “Kể chuyện xong rồi, con mau ngủ đi.”
Tiểu Dĩ Tắc ngủ rất nhanh, Khương Bái và Dương Thư thấy con ngủ cũng rời đi.
Nghe con trai kể chuyện cho, lúc này Dương Thư vẫn đang chìm đắm trong sự phấn khích.
Mặc dù câu chuyện rất ngắn, vốn không nhiều chữ, nhưng ở cái tuổi này, để diễn đạt hoàn chỉnh như vậy thật không dễ dàng.
Về đến phòng ngủ, Dương Thư nghiêng đầu nhìn Khương Bái, tự hào nói: “Con của chúng ta thông mình như vậy, nhất định là được di truyền từ em.”
Khương Bái: “Đúng vậy, nếu bà xã anh không thông minh thì sao có thể tìm được một ông chồng xuất xắc như anh chứ?”
Có cơ hội là lập tức tự luyến, Dương Thư nhìn anh bằng ánh mắt xem thường.
Hôm nay vừa đi công tác về, con chưa được nghỉ ngơi, Dương Thư thấy hơi mệt, bóp bả vai hai cái.
Khương Bái bước đến, kéo cô ngồi xuống giường, chủ động xoa bóp cho cô.
Động tác của anh rất thành thạo, Dương Thư nhắm mặt lại hưởng thụ.
“Gần đây đi công tác mệt lắm hả?” Khương Bái ân cần hỏi cô.
Dương Thư cười: “Thật ra không mệt lắm, nghỉ ngơi hai ngày là đỡ thôi.”
Khương Bái nắn b óp cánh tay cho cô: “Không phải trước đây anh đã đồng ý với em, một thời gian nữa sẽ dẫn em đi du lịch giải sầu sao. Qua mấy ngày chúng ta xin nghỉ, anh đưa em và Dĩ Tắc đi chơi.”
Dương Thư cười, quay đầu nhìn anh: “Vậy chúng ta đi đâu?”
Khương Bái ôm eo cô: “Phải lên kế hoạch đã, em muốn đi đâu thì đi đến đó, được không?”
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của anh.
Dương Thư ngước mắt lên, nhìn thấy trong mắt anh ngập tràn cưng chiều.
Cô vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh một cái: “Chỉ cần có anh và bảo bảo ở bên, em đi đâu cũng thấy hạnh phúc.”
HOÀN TOÀN VĂN
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Từ lúc sinh ra, tiểu Dĩ Tắc đã rất ngoan, thích yên tĩnh, cũng ít khi nghịch ngợm.
Đôi khi Khương Bái và Dương Thư bận quá sẽ đưa cậu nhóc đến Đại học C cho Khương Bẩm Hoài và Lương Văn chăm hộ.
Khương Bẩm Hoài thường xuyên dắt cháu trai đi dạo trong sân trường Đại học C, hôm nay, đến giờ ăn cơm mà vẫn chưa thấy hai ông cháu về, Lương Văn đành ra ngoài tìm.
Sau đó, bà nhìn thấy hai người họ ở bãi cỏ trong sân.
Khương Bẩm Hoài đeo kính lão, cầm một quyển sách ngồi trên bãi cỏ.
Tiểu Dĩ Tắc hai tuổi ngồi trong lòng ông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay ông nội, cho dù không hiểu gì nhưng cậu nhóc lại rất chăm chú.
Thỉnh thoảng, Khương Bẩm Hoài sẽ chỉ vào sách cảm khái hai câu, tiểu Dĩ Tắc chỉ mở to mắt nhìn, không khóc, không quấy.
Lương Văn nhìn hai ông cháu ngồi đó, bà đi tới gần, vỗ đầu Khương Bẩm Hoài: “Bảo ông mang cháu đi dạo, vậy mà ông không chịu chơi cùng nó, lại cầm sách làm gì? Thằng bé mới hai tuổi, làm sao mà hiểu được chứ? Rốt cuộc là thằng bé đọc hay ông đọc đây hả?”
Khương Bẩm Hoài đẩy gọng kính: “Tôi muốn để thằng bé cảm nhận trước bầu không khí lúc đọc sách thôi mà, Dĩ Tắc của chúng ta cũng thích vậy, đúng không?”
Tiểu Dĩ Tắc nhìn về phía Lương Văn: “Ông nội nói, đọc sách rất tốt ạ, bà nội ơi, không lẽ đọc sách không tốt ư?”
Lương Văn nghẹn lời, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Bà ôm cháu trai dậy: “Đọc sách cũng không thể bỏ bữa được, ông nội cháy là mọt sách, sau này cháu đừng học theo ông.”
Khương Bẩm Hoài đứng lên, thanh minh cho bản thân: “Đâu thể nói Dĩ Tắc học theo tôi được, tôi cũng đưa Lê Hân nhà Ngâm Ngâm đi đọc sách, nhưng tên nhóc đó không ngoan như Dĩ Tắc, Dĩ Tắc thích đọc sách hơn anh họ nó nhiều.”
Nhắc đến tiểu Lê Hân nhà Khương Ngâm, Lương Văn cười: “Tên nhóc đó nghịch như quỷ sứ, rất giống bác nó hồi bé.”
Vừa nói chuyện, ba người vừa đi về nhà, phát hiện ra trong nhà rất đông vui.
Khương Bái và Dương Thư tới đón Dĩ Tắc, Khương Ngâm và Doãn Toại mang tiểu Lê Hân đến thăm ông bà.
Lương Văn vừa mừng vừa lo: “Sao các con đến mà không nói trước một tiếng, mẹ không chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy.”
Nói xong liền kéo Khương Bẩm Hoài vào bếp làm thêm mấy món, để bọn họ ngồi đó chờ.
Tiểu Lê Hân nhìn thấy tiểu Dĩ Tắc thì vui vẻ chạy tới, hai đứa nhỏ dính lại vào nhau.
Khương Bái kéo chúng ra, chỉ về phía tường: “Nào, hai đứa qua đó đo chiều cào đi.”
Hai đứa nhóc nghe lời chạy đi, Khương Ngâm ở bên cạnh nói chen vào: “Anh, anh làm vậy không phải là tự chuốc lấy nhục sao, Lê Hân nhà em lớn hơn Dĩ Tắc, đương nhiên cao hơn rồi.”
Vừa dứt lời, mọi người cùng nhìn về phía hai đứa nhóc.
Hai đứa nhỏ đứng thẳng, chiều cao có vẻ ngang nhau.
Khương Ngâm tiến lên đo thử, kinh ngạc nói: “Lần trước đó chiều cao, thằng bé nhà em vẫn cao hơn một chút mà, sao đột nhiên Dĩ Tắc lại cao vọt lên thế, thằng bé ăn cái gì vậy?”
Khương Bái vỗ vai Doãn Toại, trong lời nói không che được vẻ đắc ý: “Em rể à, xem ra gần đây cậu không chăm sóc tốt cho con trai rồi, làm ba kiểu gì vậy. Nhìn con trai tôi kìa, được tôi chăm sóc tốt biết bao, chiều cao tăng nhanh như vậy cơ mà, cậu phải học tập rồi.”
Không đợi Doãn Toại trả lời, tiểu Dĩ Tắc đã bình tĩnh đi tới: “Ba, ba và mẹ đi công tác lâu như vậy, dạo này con toàn ở nhà ông bà nội, không phải ba mẹ chăm sóc. Hơn nữa ông nội nói, khiêm tốn là một cách tu dưỡng đó, sao ba lớn vậy rồi vẫn không học được thế?”
Khóe miệng Khương Bái giật giật, Doãn Toại ngồi cạnh ngả lưng ra sau, cười: “Thằng con trai này đúng là khắc tinh của anh đấy.”
Khương Bái: “…”
Lúc Khương Bái đang hoài nghi rốt cuộc đứa nhóc này có phải con ruột của mình không, Khương Dĩ Tắc lại chậm rãi bổ sung: “Mặc dù gần đây con cao hơn anh họ thật, nhưng ba khoe khoang như vậy sẽ làm anh họ thấy mất mặt, chúng ta nên để ý đến tâm trạng của anh ấy, phải khiêm tôn một chút.”
Khương Dĩ Tắc ăn nói rất chứng chạc, trông có vẻ biết suy nghĩ cho anh họ, nhưng nghe cứ như xát muối vào vết thương vậy, cực kỳ giống Khương Bái.
Vốn dĩ Doãn Lê Hân không cảm thấy mất mặt gì cả, nhưng sau khi nghe xong liền cảm thấy không còn mặt mũi nữa, cậu nhóc quay đầu nhìn Doãn Toại và Khương Ngâm: “Tại ba mẹ không cho con ăn nhiều đó, con muốn ở lại đây, muốn ông bà ngoại chăm con, để con cao thật nhanh, cao hơn cả Khương Dĩ Tắc cơ.”
Doãn Toại: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Ngâm: “…”
Trong phòng khách yên lặng hai giây, Dương Thư không khỏi cười khổ, nói với Khương Bái bên cạnh: “Về sau anh tuyệt đối đừng nói Dĩ TẮc không giống hai chúng ta, trình độ khoe khoang này của nó, nhất định là di truyền từ anh, có khi trò con giỏi hơn cả thầy ấy chứ.”
Khương Bái ngả người ra sau, vuốt v e tay của Dương Thư, khóe môi khẽ cong lên: “Không có cách nào khác, gen mạnh quá mà.”
——
Buổi chiều, gia đình Khương Bái về nhà.
Trên đường đi, Dương Thư ôm con trai, hỏi cậu nhóc mấy ngày nay ở nhà ông bà nội làm gì.
Tiểu Dĩ Tắc bẻ khớp tay, nghe mẹ hỏi gì đáp nấy: “Con ăn sáng xong sẽ đọc sách cùng ông nội, sau khi ăn trưa lại đọc sách với ông nội, ăn tối xong sẽ đi dạo với ông bà nội ở sân trường, rồi về nhà đi ngủ.”
Dương Thư hỏi cậu nhóc đọc sách gì, tiểu Dĩ Tắc bắt đầu nghiêm túc đọc cho cô nghe mấy bài thơ.
Dương Thư nghe xong cũng phải ngây người, cô tự hào nói: “Chỉ ở nhà ông bà nội mà đã học được nhiều vậy sao? Dĩ Tắc giỏi quá!”
Được mẹ khen, tiểu Dĩ Tắc rất vui, không nhịn được nói nhiều một câu: “Bà nói bảo, so với ba lúc còn bé, con thông minh hơn một chút.”
Khương Bái: “Khương Dĩ Tắc, khiêm tốn cũng là một cách tu dưỡng đấy.”
Tiểu Dĩ Tắc: “Thành thật là một đức tính tốt.”
Khương Bái: “…”
Trên đường đi về nhà, hai ba con chiến tranh lạnh, không thèm để ý với nhau.
Về đến nhà, tiểu Dĩ Tắc nhìn thấy trong phòng khách có rất nhiều món đồ chơi mới, hai mắt liền sáng lên, cậu nhóc nhanh chóng chạy về phía đồ chơi.
Có xe ô tô nhỏ, máy bay nhỏ, ghép hình, tranh minh hoa, đủ để tiểu Dĩ Tắc choáng ngợp.
Dù sao vẫn còn đang tuổi ăn tuổi chơi, tiểu Dĩ Tắc ôm đống đồ chơi trong lòng, cực kỳ vui vẻ: “Mẹ, mẹ mua đồ chơi cho con sao?”
Khương Bái ngồi trên ghế sofa: “Ba mua, vẫn còn đang nghĩ nên cho ai. Đúng rồi, chắc Lê Hân cũng thích máy bay nhỏ đấy, ba cho thằng bé nhé?”
“Không chịu đâu!”
Tiểu Dĩ Tắc vô thức ôm chặt máy bay nhỏ, nhìn Dương Thư xin trợ giúp.
Dương Thư nhún vai, để cậu nhóc tự thương lượng với ba.
Tiểu Dĩ Tắc không còn cách nào khác, đành chậm chạp đi đến trước mặt Khương Bái, kéo kéo ông tay áo của anh: “Ba ơi!”
Cậu hất giày ra bò lên sofa, đứng trên đùi Khương Bái, hai tay vòng qua cổ anh, hôn lên mặt anh một cái, “Con cũng muốn chơi máy bay nhỏ.”
Khương Bái ôm cậu nhóc: “Vậy giữa ba với con, ai là người thông minh hơn?”
Dĩ Tắc: “Con.”
Khương Bái: “Là ba.”
Dĩ Tắc nhìn máy bay nhỏ, nâng được thì buông được: “Vâng, ba thông minh hơn.”
Khương Bái buồn cười: “Vậy mới ngoan.”
Anh vỗ mông con trai: “Được rồi, tất cả đồ chơi là của con hết, đi chơi đi.”
Tiểu Dĩ Tắc nghe vậy thì vui vẻ chạy đi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Thư ngồi cạnh ăn trái cây, đánh giá anh: “Anh cũng thật là, còn bắt con trai dỗ mình nữa.”
Khương Bái: “Vậy thì sao chứ?” Anh nghiêng người về phía cô, “Nhưng mà, nếu chỉ có hai chúng ta, anh vẫn sẽ nguyện ý dỗ dành em, bởi vì, em là cục cưng của anh.”
Tai Dương Thư nóng lên, cô đẩy mặt anh ra: “Nghiêm túc chút đi, con đang nhìn kìa.”
Khương Bái nhìn về phía con trai một chút, sau đó lại nghiêng người tới, hai tay ôm eo Dương Thư: “Mấy cái đồ chơi kia đủ để nó chơi một lúc rồi, nó không rảnh để ý hai chúng ta đâu.”
Anh chỉ chỉ trái cây trong đ ĩa, há miệng ra, “Bà xã, anh cũng muốn ăn.”
Dương Thư xiên một miếng trái cây, đút vào miệng anh.
Sau khi nuốt hết, Khương Bái lại há miệng: “Muốn ăn nữa.”
Dương Thư lại xiên một miếng trái cây, đang định đút cho anh, dư quang liếc thấy tiểu Dĩ Tắc ở cách đó không xa.
Cậu nhóc đang ôm một chiếc xe lửa nhỏ nhìn về phía này, lúc chạm phải ánh mắt Dương Thư, cậu nhóc vội dùng tay che mắt mình lại: “Ba làm nũng với mẹ kìa, xấu hổ quá đi.”
Dương Thư: “…”
Khương Bái: “…”
–
Buổi tối Dương Thư và Khương Bái và con trai chơi trò gia đình, đến chín giờ, Dĩ Tắc bắt đầu ngáp một cái.
Thấy con buồn ngủ, Khương Bái dẫn cậu đi tắm.
Tắm xong, cậu nhóc bò lên giường của mình, đắp chăn lại.
Dương Thư ngồi ở cuối giường, chống cằm nhìn Khương Bái ngồi trên ghế: “Buồn ngủ quá, lần trước ba kể cho con câu chuyện gì thế, nói mẹ nghe nào.”
Sau mỗi lần Khương Bái kể cho cậu một câu chuyện, Dương Thư sẽ kêu cậu nhóc kể lại cho mình nghe.
Cách này dùng để rèn luyện trí nhớ cho tiểu Dĩ Tắc, ngoài ra cũng tập cho cậu nhóc khả năng diễn đạt và tư duy logic.
Lúc đầu, Dĩ Tắc kể còn ngắc ngứ mãi, cứ nhìn đông ngó tây, ngoại trừ Khương Bái ra thì không ai hiểu cậu nhóc kể cái gì.
Nhưng Khương Bái rất kiên nhẫn, mỗi lần như vậy đều bình tĩnh sửa cho cậu, bổ sung giúp cậu.
Dần dần, khả năng diễn đạt của Dĩ Tắc cũng tiến bộ rõ ràng.
Tối hôm đó, Dĩ Tắc và Khương Bái lại phối hợp với nhau kể chuyện cho Dương Thư nghe.
Tiểu Dĩ Tắc hỏi Dương Thư: “Mẹ ơi, con kể có được không?”
Dương Thư giơ ngón tay cái lên: “Rất tốt, mẹ nghe mà say sưa luôn này, bảo bối của chúng ta giỏi quá, nhỏ như vậy đã biết kể chuyện rồi.”
Tiểu Dĩ Tắc được khen rất thích thú: “Vậy lần sau con sẽ kể cho mẹ nghe tiếp.”
Nói xong, cậu nhóc lại ngáp một cái, Dương Thư chỉnh lại chăn cho cậu: “Kể chuyện xong rồi, con mau ngủ đi.”
Tiểu Dĩ Tắc ngủ rất nhanh, Khương Bái và Dương Thư thấy con ngủ cũng rời đi.
Nghe con trai kể chuyện cho, lúc này Dương Thư vẫn đang chìm đắm trong sự phấn khích.
Mặc dù câu chuyện rất ngắn, vốn không nhiều chữ, nhưng ở cái tuổi này, để diễn đạt hoàn chỉnh như vậy thật không dễ dàng.
Về đến phòng ngủ, Dương Thư nghiêng đầu nhìn Khương Bái, tự hào nói: “Con của chúng ta thông mình như vậy, nhất định là được di truyền từ em.”
Khương Bái: “Đúng vậy, nếu bà xã anh không thông minh thì sao có thể tìm được một ông chồng xuất xắc như anh chứ?”
Có cơ hội là lập tức tự luyến, Dương Thư nhìn anh bằng ánh mắt xem thường.
Hôm nay vừa đi công tác về, con chưa được nghỉ ngơi, Dương Thư thấy hơi mệt, bóp bả vai hai cái.
Khương Bái bước đến, kéo cô ngồi xuống giường, chủ động xoa bóp cho cô.
Động tác của anh rất thành thạo, Dương Thư nhắm mặt lại hưởng thụ.
“Gần đây đi công tác mệt lắm hả?” Khương Bái ân cần hỏi cô.
Dương Thư cười: “Thật ra không mệt lắm, nghỉ ngơi hai ngày là đỡ thôi.”
Khương Bái nắn b óp cánh tay cho cô: “Không phải trước đây anh đã đồng ý với em, một thời gian nữa sẽ dẫn em đi du lịch giải sầu sao. Qua mấy ngày chúng ta xin nghỉ, anh đưa em và Dĩ Tắc đi chơi.”
Dương Thư cười, quay đầu nhìn anh: “Vậy chúng ta đi đâu?”
Khương Bái ôm eo cô: “Phải lên kế hoạch đã, em muốn đi đâu thì đi đến đó, được không?”
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của anh.
Dương Thư ngước mắt lên, nhìn thấy trong mắt anh ngập tràn cưng chiều.
Cô vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh một cái: “Chỉ cần có anh và bảo bảo ở bên, em đi đâu cũng thấy hạnh phúc.”
HOÀN TOÀN VĂN