Trêu Chọc Trái Tim Em - Trang 2
Chương 20
Dương Thư không chút phòng bị nên bị anh kéo vào, nước trong cốc cũng vẩy ra, vài giọt vương xuống sàn nhà.
Cô còn chưa tỉnh táo lại, cả người đã bị Khương Bái bao bọc giữa cánh cửa.
Khoảng các giữa hai người rất cần, quanh người anh tản ra hơi thở cường đại nam tính. Tim Dương Thư bụp bụp không ngừng: “Anh… anh muốn làm gì?”
Ngón tay thon dài của người đàn ông nắm lấy cằm cô, ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Không phải tôi đã nói rồi sao?”
Anh cúi đầu sát lỗ tai cô, hơi thở ấm áp phả trên cổ: “Em mà ra khỏi phòng, coi chừng tôi ăn em.”
Giọng nói của anh trầm thấp, một tay cầm lấy cốc nước cô bưng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mép cốc, cảm giác phóng đãng không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì.
Dương Thư nắm chặt ly nước của bản thân: “…”
Ánh mắt lạnh thấu xương của Khương Bái khẽ dò xét cô: “Không phải muốn tránh tôi à? Sao còn dám ra đấy lấy nước? Là khát hay đói rồi?”
Nói xong, anh cưỡng ép lấy mất cốc nước trên tay cô, tự nhiên mà uống một ngụm.
Dương Thư ngạc nhiên nhìn anh.
Đây là cốc nước cô thường dùng ở nhà, hôm nay đặc biệt đem đến.
“Trả lại cho tối!” Dương Thư vươn tay muốn giành lấy, nhưng lại bị cánh tay người đàn ông duỗi ra né tránh.
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ, anh bật cười: “Hôn thì cũng hôn biết bao nhiêu lần rồi, em còn sợ tôi dùng cốc của em? Lúc ở trên sân thượng khách sạn em còn trực tiếp cướp ly rượu của tôi uống, tôi có nói gì em đâu? Cô gái nhỏ, làm người không thể tiêu chuẩn kép như vậy đâu.”
Dương Thư bị nói đến câm nín, không đáp lại nổi.
Tiêu chuẩn kép thì sao, anh quản được à???
Khương Bái trả lại cốc nước cho cô: “Tránh tôi lâu như vậy rồi, chắc cũng đã tỉnh táo rồi chứ? Cùng tôi tâm sự chút đi.”
Dương Thư giữ chặt cốc nước, mặc dù hơi chột dạ nhưng vẫn bày ra vẻ tự tin nói: “Cái gì mà tránh anh lâu như vậy? Tôi rõ ràng là bị anh đùa giỡn, sau đó tức giận nên mới không muốn nhìn mặt anh nữa.”
Khương Bái giật mình sững sờ, chợt cười: “Chuyện tên của tôi, mặc dù thật sự là lừa em, nhưng đó là một lời nói dối tốt đẹp.”
Dương Thư: “?”
Khương Bái: “Khi đó em thề thốt với ông chủ là bạn gái Khương Bái, nếu tôi nói cho em biết rằng tôi chính là Khương Bái thì không phải em rất xấu hổ sao? Tôi lừa em, nhưng thật ra là sợ em ngại ngùng.”
Mặc dù không biết lời của anh là thật hay giả, nhưng sau khi Dương Thư thử phân tích thì thấy cũng có chút đạo lý.
Nếu như biết anh là Khương Bái, cô có khi lại muốn chết ngay tại trận.
Nhưng bây giờ, cô cũng không khác gì đã chết!!!
Cô còn chưa kịp tiêu hóa xong chuyện này thì Khương Bái lại đổi chủ đề: “Đã giải thích rõ việc đó rồi, bây giờ chúng ta nói về buổi sáng hôm đó vì sao em lại không từ biệt mà rời đi.”
Dương Thư lập tức cảnh giác.
Đối mặt với ánh mắt tra hỏi của người đàn ông, cô chỉ có thể nghiêng nhìn ra chỗ khác, thuận miệng đáp: “Hôm đó tôi có việc gấp phải đi, nên hơi vội vàng. Dù sao chũng ta cũng không có phương thức liên lạc, vậy nên mới không nói cho anh, cái này không thể tại tôi được.”
“Là vậy à?” Ánh mắt Khương Bái đặt trên khuôn mặt do dự của cô, vẻ mặt không thể phỏng đoán.
Dương Thư kìm nén sự chột dạ mà kiên định gật đầu: “Đúng vậy.”
“Xem như đó là lý do đi.” Người đàn ông không tiếp tục truy hỏi nữa. “Hôm nay gặp lại rồi, chúng ta có phải nên giải quyết chuyện đã đề cập hôm đó không?”
Dương Thư đột nhiên cảm thấy tim treo lơ lửng.
Nhìn gương mặt đẹp trai kia, cô ngoài cười nhưng lòng không cười mà mở miệng: “Đã qua lâu vậy rồi, anh không phải vẫn một mực muốn tôi phụ trách đấy chứ?”
“Chẳng lẽ không nên à?”
“…” Không phải dai như đỉa quá à?
Dương Thư đột nhiên nghĩ đến một phỏng đoán, không quá chắc chắn nên do dự ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Bái, có phải anh… yêu tôi rồi không?”
Vẻ mặt Khương Bái cứng lại, há hốc miệng, vẻ mặt phức tạp.
Phòng ngủ bất chợt yên tĩnh hẳn, hơi thở đều đều của hai người vang lên thật rõ ràng.
Dương Thư vốn chỉ định thăm dò chút thôi, nhưng phản ứng của Khương Bái lại khiến cô giật mình.
Không phải là thật chứ?
Cô thừa nhận là thời điểm hai người ở cạnh nhau đúng là cũng có chút chút điểm sáng, khiến cô cũng mặt đỏ tim run.
Nhưng mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, không phải lý trí thường sẽ khống chế được tình cảm hay sao?
Dương Thư đột nhiên ảo não, bất chợt nói năng lộn xộn, không biết sao mới được: “Không phải lúc đó chúng ta đều là hai bên tình nguyện à, cũng không có ai ép buộc sai, vả lại…”
“Em có thể tự luyến hơn nữa không vậy?” Khuôn mặt nhàn nhạt âm u của Khương Bái trực tiếp cắt đứt lời cô. “Em nhìn kiểu gì mà thành tôi nhìn trúng em rồi?”
Phản ứng đầu tiên của Dương Thư là im lặng, sau đó nghi ngờ xác nhận lại một lần: “Vậy là… anh không thích tôi?”
Khương Bái nhìn đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô, ngập ngừng hai giây mới đáp lại bằng giọng điệu kiêu ngạo nhàn nhạt: “Không thích!”
Chóp mũi anh lại truyền đến một hơi xì khẽ: “Có những chuyện phải tự bản thân mình nhận ra, đừng có mơ mộng hão huyền!”
Mặc dù nghe không lọt tai cái bộ dạng kiêu ngạo thối tha này của anh, nhưng ngay lúc này tâm tư của Dương Thư đang căng cứng mới được thả lỏng.
Không thích là tốt rồi.
Sự khẩn trương và phiền muộn vừa rồi lập tức tản đi, cuối cùng cô cũng có cảm giác như mình đã sống lại rồi.
Anh thật sự vừa mới hù chết cô!
“Vậy anh bắt tôi phụ trách là không có đạo lí tẹo nào!” Cô trừng mặt nhìn anh, ánh mắt hoang mang: “Chuyện này bắt tôi phụ trách kiểu gì đây?”
Khương Bái tròn mắt nhìn cô, khẽ yên lặng một lúc: “Em không phải rất thích chơi à? Dám chơi tiếp với tôi không?
Dương Thư: “?”
“Lúc ở Happy Valley, tôi nhớ là em rất thích kiểu yêu đương có kỳ hận này, trong thời gian hiệu lực vẫn luôn tỉnh táo, ai cũng không cần hứa hẹn tương lai, cũng không dễ dàng bị tổn thương.” Khương Bái nhướn mắt lên. “Em đã nói thế đúng không?”
Dương Thư mím môi, hình như thật sự cô đã từng nói như thế, nhưng Khương Bái nhắc lại là có ý gì đây?
“Tôi cảm thấy, ý nghĩ này của em mặc dù không định trước nhưng lại rất hợp với tôi. “Khương Bái tiến lên một bước, đặt tay lên eo cô. “Lần trước ở cạnh nhau không phải rất vui à? Em có muốn kéo dài kỳ hạn với tôi không?”
Ánh mắt Dương Thư kinh ngạc, nhất thời không biết phải làm sao.
Kéo dài thời hạn yêu đương? Còn có thể có kiểu này à…
Đôi mắt thâm trầm của Khương Bái nhìn chằm chằm cô, nụ cười khinh thường khẽ cất lên: “Không dám đồng ý à, sợ tôi quá ưu tú nên em sẽ u mê không lối thoát hửm?”
Dương Thư bị khiêu khích thì cười một tiếng, kiêu ngạo hất cằm: “Có u mê cũng là anh u mê!”
“Vậy à?” Khương Bái vô lại cong môi. “Vậy chúng ta đặt thêm một cá cược nữa trong trò chơi này đi.”
Anh cúi đầu, ánh môi như có như không khẽ lướt qua vành tai cô, dùng âm thanh mê hoặc nói. “Cá xem chúng ta trong thời gian này ở chung… có lâu ngày sinh tình hay không?”
Dương Thư buông thõng mi mắt, không biết đang trầm tư cái gì.
Một lúc sau, cô hỏi: “Kỳ hạn là bao lâu?”
“Năm năm.”
“… Cái này cũng quá lâu rồi đó?!” Dương Thư lập tức bác bỏ.
Khương Bái híp mắt nhìn cô: “Không dám đánh cược, sợ thời gian quá lâu em sẽ động lòng sao?”
“Không phải.” Dương Thư thề thốt phủ nhận, “Rõ ràng là tôi sợ thời gian quá lâu, tôi chán anh nhưng lại không thể chia tay.”
Khương Bái miễn cưỡng cười: “Vậy em nghĩ bao lâu là phù hợp?”
Dương Thư nghĩ nghĩ, cho ra một thời hạn mà mình cảm thấy có thể nắm chắc: “Vậy thì một năm đi.”
“Một năm…” Người đàn ông như có điều suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Cũng được.”
Dương Thư: “Thua thì làm sao bây giờ?”
Khương Bái: “Em quyết đi.”
Quyền quyết định lại cho cô à?
Ánh mắt Dương Thư đảo quanh, ngón trỏ chỉ chỉ cằm như đang suy nghĩ.
“Chờ chút –” cô bỗng dưng kịp phản ứng cái gì, ngẩng đầu, “Tôi hình như còn chưa đồng ý đánh cược với anh mà!”
Cô liếc mắt nhìn anh, liếm môi một cái, lại rủ mắt xuống nói: “Dù sao anh cũng phải cho tôi thời gian suy nghĩ chứ.”
Khương Bái trầm ngâm nhìn cô, cuối cùng thỏa hiệp: “Được, em cứ chậm rãi cân nhắc, ngày mai nói cho tôi đáp án.”
“Vậy giờ tôi có thể đi được chưa?” Cô chỉ chỉ cánh cửa sau lưng.
“Ùng ục ục ~ “
Bụng cô không đúng lúc mà kêu một tiếng, Dương Thư giật mình vội vàng dùng tay che, quýnh đến nỗi nhất thời cúi đầu.
Tròng mắt Khương Bái liếc cô một chút: “Trong phòng bếp vẫn còn đồ ăn, tôi giúp em hâm lại.”
Nói xong, anh mở cửa phòng đi về phía phòng bếp.
Lời cần nói cũng đã nói, Dương Thư không cần tiếp tục trốn tránh anh nữa.
Dương Thư rời khỏi phòng, theo anh đi vào phòng bếp, hơi sợ phiền phứcnói: “Thật ra tôi cũng không quá đói, uống nước là được rồi.”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Khương Bái mở nắp nồi ra, bên trong là thịt gà xào màu sắc mê người.
Khương Bái quay đầu nhìn qua: “Rột cuộc là em có ăn hay không?”
Dương Thư nhìn chằm chằm mỹ vị trong nồi mỹ, sờ cái bụng xép lép cua mình, không có cốt khí đổi giọng: “Ăn!”
Khương Bái khẽ cong môi, bật lửa lên hâm lại.
Sau khi xong anh đem đang gà xào vẫn còn nóng bày lên, Dương Thư nhận lấy nó rồi bưng lại bàn ăn.
Cô nhớ lại mùi thơm của cơm tối lúc nãy, chắc chắn là mùi của món này, lúc đó đúng là thèm chết đi được.
Cô không kịp chờ đợi, gắp lên một miếng nếm nếm, thịt vừa tươi vừa mềm, bao bọc bởi phần sốt đậm đà, bên trong có vị cay, còn có mùi hành thơm thoang thoảng, ăn với cơm cực kỳ ngon
Lúc Khương Bái từ phòng bếp ra, Dương Thư không keo kiệt mà cất lời ca ngợi: “Anh Bái, không ngờ tay nghề của anh lại tốt như vậy, so với cơm ở ngoài tiệm ngon không kém.”
Khương Bái kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô: “Nếu như em đáp ứng đề nghị của tôi, trong một năm tới em nhất định có cơ hội thường xuyên được ăn.”
Ánh mắt Dương Thư sáng lấp lánh như sao, nhìn vào mâm mỹ vị, dần lâm vào suy nghĩ.
Giây lát sau, cô xoắn xuýt nói: “Như vậy không tốt lắm đâu, tôi biết phải ăn nói thế nào với Khương Khương?”
Khương Bái xem thường: “Sao em phải lăn tăn làm sao ăn nói với con bé?”
Dương Thư suy nghĩ kỹ một chút, sau đó cảm thấy dù sao cũng chỉ ở cùng nhau một năm, về sau vẫn sẽ tách ra, cũng không phải thật sự yêu đương kết hôn.
Cho đến khi ăn xong và trở về phòng ngủ, Dương Thư nằm ở trên giường vẫn còn suy tư đề nghị này của Khương Bái.
Không ngờ người đàn ông này còn to gan hơn cả cô.
Thật ra trước đó cô từng nghĩ qua0, nếu có thể tìm người không lấy kết hôn làm mục đích, các phương diện khác lại hợp để yêu đương, cô cũng không phản đối.
Khương Bái thật sự rất phù hợp với yêu cầu.
Dương Thư thừa nhận đề nghị này của Khương Bái đối với cô mà nói rất mê người.
Ba thì có cũng như không, mẹ thì đã mất, anh trai tìm mãi không thấy, cô sống cô đơn ở trong thành phố này cũng đã tịch mịch quá lâu.
Cô luôn luôn thích tăng ca, bởi vì công việc bận rộn sẽ không có tâm trạng rảnh rỗi mà cảm nhận sự vắng vẻ của căn nhà, như vậy cô mới có thể bớt cảm thấy cô độc.
Thời gian một năm, có lẽ không dễ dàng chìm vào, trong một năm này cô còn có thể có người bầu bạn.
…
Vào ban đêm, Dương Thư nằm mơ.
Cô mơ thấy mình ở bên trong một hang núi tuyết, lạnh đến rụt cổ lại, run lẩy bẩy.
Lúc này, một phương hướng nào đó đột nhiên mở ra một cánh cửa, chỗ đó còn có một đống lửa, màu da cảm của ngọn lửa tỏa ra tán loạn, thoạt nhìn rất ấm áp.
Cô nghĩ nghĩ rồi một bước tiến vào, lại sợ bên trong lửa quá lớn, cuối cùng đốt đến thịt nát xương tan.
Do dự mãi, do dự không chừng.
Về sau cánh cửa đóng lại, cô vẫn như cũ một mình đứng trong hang núi tuyết đìu hiu rét lạnh, run lẩy bẩy, mờ mịt không biết phải đi về đâu.
Lúc tỉnh táo ngồi dậy, Dương Thư nhớ lại giấc mộng kia, ở trong lòng nghĩ: nếu như có thêm một cơ hội, cô nhất định phải bước vào cánh cửa đó, dù chỉ là ấm áp nhất thời cũng được.
Mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã sáng rõ.
Bóng dáng Khương Ngâm nằm cạnh lúc này đã không còn nữa.
Dương Thư sờ lên điện thoại, mắt nhìn thời gian, chậm chạp ngồi dậy.
Vậy mà đã mười giờ rưỡi rồi.
Tối hôm qua, đầu tiên là cô đói bụng, sau đó lại cùng Khương Bái nói chuyện lâu như vậy, còn ăn thêm bữa ăn khuya nữa, mặc dù không muốn nhưng hôm nay thế mà vẫn ngủ đến trễ như vậy mới tỉnh lại.
Cô vội vàng đi rửa mặt, trang điểm đơn giản một chút, rồi từ trong phòng đi ra ngoài. Trên ghế sô pha ngoài phòng khách, Khương Ngâm đang ngồi xếp bằng chơi game ở đó.
Thức dậy muộn như vậy nên Dương Thư rất ngượng ngùng, cô nghe được trong phòng bếp có âm thanh bận rộn nên nhỏ giọng hỏi Khương Ngâm: “Giáo sư Khương và giáo sư Lương đã về rồi sao?”
“Không có, ba mẹ tớ chắc tầm xế chiều hôm nay mới về.” Khương Ngâm hết sức chuyên chú chơi trò chơi. “Trong phòng bếp là anh tớ.”
“Mọi người đều dậy rồi, sao cũng không gọi tớ dậy?”
“Gọi cậu làm gì, gọi cậu tới nhà tớ chính là vì muốn cậu ngủ bù thật tốt đó.”
Trong lòng Dương Thư cảm thấy cực kỳ ấm áp, đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô ấy xoa nhẹ một cái.
“Khương Ngâm, Coca anh dặn em lấy đâu rồi?” Phòng bếp truyền đến giọng nói sốt ruột của Khương Bái.
Khương Ngâm lúc này mới nhớ tới chuyện đó.
Cô vẫn còn đang trong ván trò chơi chưa đánh xong, luống cuống tay chân, vừa điều khiển kỹ năng vừa nói: “Thư Thư, cậu đi giúp tớ đưa với.”
Coca đặt ngay trên bàn trà, mấy lon, có vẻ như là vừa mua.
“Cầm nhiều hay ít?”
Khương Ngâm nói: “Một lon chắc là đủ rồi, vừa mới nãy đã dùng rất nhiều.”
Dương Thư đáp lại một tiếng, cầm lấy một lon Coca, kéo cửa kính mở tiến vào phòng bếp.
Người đàn ông cao lớn đeo tạp dề, bận rộn đứng ở bếp.
Mỗi một bước hay động tác của anh cũng không tính là nhanh, không nhanh không chậm, nhưng lại vô cùng có quy luật, dường như rất thành thạo.
“Anh Bái, Coca này.”
Khương Bái nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, nhận lấy bình Coca mở ra, ừng ực ừng ực rót vào trong nồi hơn nửa, còn lại thì bản thân ngửa cổ uống vào mấy hớp, sau đó tiện tay đặt ở bên trên bồn rửa.
Dương Thư vốn chỉ định đưa Coca cho anh xong thì đi ra, nhưng nhìn thấy bọt khí ừng ực ừng ực trong nổi bốc lên, hương thơm mê người của món ăn tản ra khiến cô nhịn không được chăm chú nhìn nhìn.
Là gà KFC!
Tối hôm qua món gà xào ăn ngon như vậy, cái này chắc chắn cũng không tệ.
“Nhìn có vẻ ăn ngon đó.” Cô ngửi mùi thơm thì bình luận một câu.
Khương Bái quét ánh mắt sang qua, sau đó đậy nắp nôi, đem hương thơm nồng đậm ngăn cách ở bên trong, cũng ngăn cản ánh mắt thèm thuồng của cô.
Dương Thư tỉnh táo lại, hơi ngượng ngùng cắn cắn môi dưới.
Miếng ăn quả là miếng tồi tàn, cô nhìn Khương Bái ngọt ngào cười: “Anh Bái, có cần tôi phụ anh không?”
Khương Bái cầm khăn lau xoa xoa tay, hỏi: “Có ăn được rau thơm không?”
Dương Thư thần sắc giật mình, chợt gật gật đầu: “Ăn được.”
Anh mở tủ lạnh ra, lấy chút rau thơm đưa cho cô: “Em rửa sơ một chút, sau đó cắt nhỏ.”
Dương Thư sảng khoái cầm lấy, đi đến bồn rửa tay bên cạnh rửa chúng.
Khương Bái lấy một cái đĩa từ tủ bát, sau đó lấy gà xào sả ớt từ trong một chiếc nồi khác bày ra đĩa.
Anh lấy đũa gắp một miếng, chuẩn bị nếm thử một miếng, tầm mắt lại vô tình nhìn về phía Dương Thư đang cắt rau thơm bên cạnh.
Anh đưa đũa qua, nói: “Há miệng.”
Dương Thư ngạc nhiên quay đầu, miệng nhỏ bất giác mở ra, thuận thế bị nhét cho ăn một miếng gà.
Thịt gà rất tươi, hương vị cũng rất tuyệt, ánh mắt Dương Thư sáng rực lên: “Ngon quá!”
Sau khi nuốt xuống, cô hít vài hơi “Chỉ là hơi cay một tí.”
Khương Bái tự mình ăn một miếng, sau khi thử xong thì nhíu mày: “Em không ăn được cay sao?”
“Có chứ, tôi thích ăn cay.”
Lông mày Khương Bái lúc này mới giãn ra, tùy tiện ừ một tiêng, đem nồi thịt gà xào sả ớt đặt ở trê bồn rửa, tiếp tục nấu món gà KFC.
Khương Ngâm sau khi chơi xong ván trò chơi vừa rồi, ngửi thấy được mùi thơm cũng chạy tới.
Nhìn thấy gà xào sả ớt đã làm xong đặt trên bàn, cô ẩy thèm muốn chảy nước miếng, nói: “Nhanh vậy mà đã làm xong rồi à? Em muốn nếm thử!”
Có điều cô ấy vừa cầm lấy đôi đũa hướng đến đã bị Khương Bái trầm mặt cướp lại: “Ai cho em dùng đũa anh, không biết tự mình lấy à?”
Khương Ngâm không hiểu vì sao anh mình lại dỗi, cô ấy bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Em còn chưa có ghét bỏ nước bọt của anh đâu đấy.”
Nói xong cô ấy tự đi lại lấy một đôi khác, trực tiếp bưng đĩa gà xào sả ớt mang ta khỏi phòng bếp.
Dương Thư nhìn đôi đũa trong tay Khương Bái, bất tri bất giác nhớ lại, hình như vừa rồi Khương Bái đã dùng đôi đũa này đút cô ăn một miếng.
Chính anh cũng ăn một miếng khác.
“Rau thơm cắt xong chưa?” Khương Bái nhìn qua.
“À, xong rồi..” Dương Thư cấp tốc đem rau thơm đã cắt xong bỏ vào chén đưa cho anh.
Khương Bái nhận lấy, vung một ít vào nồi gà KFC.
Dương Thư nhìn đôi đũa nằm trong tay anh, gương mặt không hiểu sao lại nóng lên.
Cô cầm rau thơm dư lại bỏ vào trong chén, đặt vào tay Khương Bái: “Anh Bái, không chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.”
Cô vừa xoay người muốn đi, cổ tay nhỏ bé của cô lại bị Khương Bái nắm lấy.
Bước chân Dương Thư dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Khương Bái rũ mí mắt dò xét cô, hai giây sau, anh hỏi: “Chuyện tối qua đề cặp, em đã suy nghĩ xong chưa?”
Cô còn chưa tỉnh táo lại, cả người đã bị Khương Bái bao bọc giữa cánh cửa.
Khoảng các giữa hai người rất cần, quanh người anh tản ra hơi thở cường đại nam tính. Tim Dương Thư bụp bụp không ngừng: “Anh… anh muốn làm gì?”
Ngón tay thon dài của người đàn ông nắm lấy cằm cô, ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Không phải tôi đã nói rồi sao?”
Anh cúi đầu sát lỗ tai cô, hơi thở ấm áp phả trên cổ: “Em mà ra khỏi phòng, coi chừng tôi ăn em.”
Giọng nói của anh trầm thấp, một tay cầm lấy cốc nước cô bưng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mép cốc, cảm giác phóng đãng không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì.
Dương Thư nắm chặt ly nước của bản thân: “…”
Ánh mắt lạnh thấu xương của Khương Bái khẽ dò xét cô: “Không phải muốn tránh tôi à? Sao còn dám ra đấy lấy nước? Là khát hay đói rồi?”
Nói xong, anh cưỡng ép lấy mất cốc nước trên tay cô, tự nhiên mà uống một ngụm.
Dương Thư ngạc nhiên nhìn anh.
Đây là cốc nước cô thường dùng ở nhà, hôm nay đặc biệt đem đến.
“Trả lại cho tối!” Dương Thư vươn tay muốn giành lấy, nhưng lại bị cánh tay người đàn ông duỗi ra né tránh.
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ, anh bật cười: “Hôn thì cũng hôn biết bao nhiêu lần rồi, em còn sợ tôi dùng cốc của em? Lúc ở trên sân thượng khách sạn em còn trực tiếp cướp ly rượu của tôi uống, tôi có nói gì em đâu? Cô gái nhỏ, làm người không thể tiêu chuẩn kép như vậy đâu.”
Dương Thư bị nói đến câm nín, không đáp lại nổi.
Tiêu chuẩn kép thì sao, anh quản được à???
Khương Bái trả lại cốc nước cho cô: “Tránh tôi lâu như vậy rồi, chắc cũng đã tỉnh táo rồi chứ? Cùng tôi tâm sự chút đi.”
Dương Thư giữ chặt cốc nước, mặc dù hơi chột dạ nhưng vẫn bày ra vẻ tự tin nói: “Cái gì mà tránh anh lâu như vậy? Tôi rõ ràng là bị anh đùa giỡn, sau đó tức giận nên mới không muốn nhìn mặt anh nữa.”
Khương Bái giật mình sững sờ, chợt cười: “Chuyện tên của tôi, mặc dù thật sự là lừa em, nhưng đó là một lời nói dối tốt đẹp.”
Dương Thư: “?”
Khương Bái: “Khi đó em thề thốt với ông chủ là bạn gái Khương Bái, nếu tôi nói cho em biết rằng tôi chính là Khương Bái thì không phải em rất xấu hổ sao? Tôi lừa em, nhưng thật ra là sợ em ngại ngùng.”
Mặc dù không biết lời của anh là thật hay giả, nhưng sau khi Dương Thư thử phân tích thì thấy cũng có chút đạo lý.
Nếu như biết anh là Khương Bái, cô có khi lại muốn chết ngay tại trận.
Nhưng bây giờ, cô cũng không khác gì đã chết!!!
Cô còn chưa kịp tiêu hóa xong chuyện này thì Khương Bái lại đổi chủ đề: “Đã giải thích rõ việc đó rồi, bây giờ chúng ta nói về buổi sáng hôm đó vì sao em lại không từ biệt mà rời đi.”
Dương Thư lập tức cảnh giác.
Đối mặt với ánh mắt tra hỏi của người đàn ông, cô chỉ có thể nghiêng nhìn ra chỗ khác, thuận miệng đáp: “Hôm đó tôi có việc gấp phải đi, nên hơi vội vàng. Dù sao chũng ta cũng không có phương thức liên lạc, vậy nên mới không nói cho anh, cái này không thể tại tôi được.”
“Là vậy à?” Ánh mắt Khương Bái đặt trên khuôn mặt do dự của cô, vẻ mặt không thể phỏng đoán.
Dương Thư kìm nén sự chột dạ mà kiên định gật đầu: “Đúng vậy.”
“Xem như đó là lý do đi.” Người đàn ông không tiếp tục truy hỏi nữa. “Hôm nay gặp lại rồi, chúng ta có phải nên giải quyết chuyện đã đề cập hôm đó không?”
Dương Thư đột nhiên cảm thấy tim treo lơ lửng.
Nhìn gương mặt đẹp trai kia, cô ngoài cười nhưng lòng không cười mà mở miệng: “Đã qua lâu vậy rồi, anh không phải vẫn một mực muốn tôi phụ trách đấy chứ?”
“Chẳng lẽ không nên à?”
“…” Không phải dai như đỉa quá à?
Dương Thư đột nhiên nghĩ đến một phỏng đoán, không quá chắc chắn nên do dự ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Bái, có phải anh… yêu tôi rồi không?”
Vẻ mặt Khương Bái cứng lại, há hốc miệng, vẻ mặt phức tạp.
Phòng ngủ bất chợt yên tĩnh hẳn, hơi thở đều đều của hai người vang lên thật rõ ràng.
Dương Thư vốn chỉ định thăm dò chút thôi, nhưng phản ứng của Khương Bái lại khiến cô giật mình.
Không phải là thật chứ?
Cô thừa nhận là thời điểm hai người ở cạnh nhau đúng là cũng có chút chút điểm sáng, khiến cô cũng mặt đỏ tim run.
Nhưng mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, không phải lý trí thường sẽ khống chế được tình cảm hay sao?
Dương Thư đột nhiên ảo não, bất chợt nói năng lộn xộn, không biết sao mới được: “Không phải lúc đó chúng ta đều là hai bên tình nguyện à, cũng không có ai ép buộc sai, vả lại…”
“Em có thể tự luyến hơn nữa không vậy?” Khuôn mặt nhàn nhạt âm u của Khương Bái trực tiếp cắt đứt lời cô. “Em nhìn kiểu gì mà thành tôi nhìn trúng em rồi?”
Phản ứng đầu tiên của Dương Thư là im lặng, sau đó nghi ngờ xác nhận lại một lần: “Vậy là… anh không thích tôi?”
Khương Bái nhìn đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô, ngập ngừng hai giây mới đáp lại bằng giọng điệu kiêu ngạo nhàn nhạt: “Không thích!”
Chóp mũi anh lại truyền đến một hơi xì khẽ: “Có những chuyện phải tự bản thân mình nhận ra, đừng có mơ mộng hão huyền!”
Mặc dù nghe không lọt tai cái bộ dạng kiêu ngạo thối tha này của anh, nhưng ngay lúc này tâm tư của Dương Thư đang căng cứng mới được thả lỏng.
Không thích là tốt rồi.
Sự khẩn trương và phiền muộn vừa rồi lập tức tản đi, cuối cùng cô cũng có cảm giác như mình đã sống lại rồi.
Anh thật sự vừa mới hù chết cô!
“Vậy anh bắt tôi phụ trách là không có đạo lí tẹo nào!” Cô trừng mặt nhìn anh, ánh mắt hoang mang: “Chuyện này bắt tôi phụ trách kiểu gì đây?”
Khương Bái tròn mắt nhìn cô, khẽ yên lặng một lúc: “Em không phải rất thích chơi à? Dám chơi tiếp với tôi không?
Dương Thư: “?”
“Lúc ở Happy Valley, tôi nhớ là em rất thích kiểu yêu đương có kỳ hận này, trong thời gian hiệu lực vẫn luôn tỉnh táo, ai cũng không cần hứa hẹn tương lai, cũng không dễ dàng bị tổn thương.” Khương Bái nhướn mắt lên. “Em đã nói thế đúng không?”
Dương Thư mím môi, hình như thật sự cô đã từng nói như thế, nhưng Khương Bái nhắc lại là có ý gì đây?
“Tôi cảm thấy, ý nghĩ này của em mặc dù không định trước nhưng lại rất hợp với tôi. “Khương Bái tiến lên một bước, đặt tay lên eo cô. “Lần trước ở cạnh nhau không phải rất vui à? Em có muốn kéo dài kỳ hạn với tôi không?”
Ánh mắt Dương Thư kinh ngạc, nhất thời không biết phải làm sao.
Kéo dài thời hạn yêu đương? Còn có thể có kiểu này à…
Đôi mắt thâm trầm của Khương Bái nhìn chằm chằm cô, nụ cười khinh thường khẽ cất lên: “Không dám đồng ý à, sợ tôi quá ưu tú nên em sẽ u mê không lối thoát hửm?”
Dương Thư bị khiêu khích thì cười một tiếng, kiêu ngạo hất cằm: “Có u mê cũng là anh u mê!”
“Vậy à?” Khương Bái vô lại cong môi. “Vậy chúng ta đặt thêm một cá cược nữa trong trò chơi này đi.”
Anh cúi đầu, ánh môi như có như không khẽ lướt qua vành tai cô, dùng âm thanh mê hoặc nói. “Cá xem chúng ta trong thời gian này ở chung… có lâu ngày sinh tình hay không?”
Dương Thư buông thõng mi mắt, không biết đang trầm tư cái gì.
Một lúc sau, cô hỏi: “Kỳ hạn là bao lâu?”
“Năm năm.”
“… Cái này cũng quá lâu rồi đó?!” Dương Thư lập tức bác bỏ.
Khương Bái híp mắt nhìn cô: “Không dám đánh cược, sợ thời gian quá lâu em sẽ động lòng sao?”
“Không phải.” Dương Thư thề thốt phủ nhận, “Rõ ràng là tôi sợ thời gian quá lâu, tôi chán anh nhưng lại không thể chia tay.”
Khương Bái miễn cưỡng cười: “Vậy em nghĩ bao lâu là phù hợp?”
Dương Thư nghĩ nghĩ, cho ra một thời hạn mà mình cảm thấy có thể nắm chắc: “Vậy thì một năm đi.”
“Một năm…” Người đàn ông như có điều suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Cũng được.”
Dương Thư: “Thua thì làm sao bây giờ?”
Khương Bái: “Em quyết đi.”
Quyền quyết định lại cho cô à?
Ánh mắt Dương Thư đảo quanh, ngón trỏ chỉ chỉ cằm như đang suy nghĩ.
“Chờ chút –” cô bỗng dưng kịp phản ứng cái gì, ngẩng đầu, “Tôi hình như còn chưa đồng ý đánh cược với anh mà!”
Cô liếc mắt nhìn anh, liếm môi một cái, lại rủ mắt xuống nói: “Dù sao anh cũng phải cho tôi thời gian suy nghĩ chứ.”
Khương Bái trầm ngâm nhìn cô, cuối cùng thỏa hiệp: “Được, em cứ chậm rãi cân nhắc, ngày mai nói cho tôi đáp án.”
“Vậy giờ tôi có thể đi được chưa?” Cô chỉ chỉ cánh cửa sau lưng.
“Ùng ục ục ~ “
Bụng cô không đúng lúc mà kêu một tiếng, Dương Thư giật mình vội vàng dùng tay che, quýnh đến nỗi nhất thời cúi đầu.
Tròng mắt Khương Bái liếc cô một chút: “Trong phòng bếp vẫn còn đồ ăn, tôi giúp em hâm lại.”
Nói xong, anh mở cửa phòng đi về phía phòng bếp.
Lời cần nói cũng đã nói, Dương Thư không cần tiếp tục trốn tránh anh nữa.
Dương Thư rời khỏi phòng, theo anh đi vào phòng bếp, hơi sợ phiền phứcnói: “Thật ra tôi cũng không quá đói, uống nước là được rồi.”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Khương Bái mở nắp nồi ra, bên trong là thịt gà xào màu sắc mê người.
Khương Bái quay đầu nhìn qua: “Rột cuộc là em có ăn hay không?”
Dương Thư nhìn chằm chằm mỹ vị trong nồi mỹ, sờ cái bụng xép lép cua mình, không có cốt khí đổi giọng: “Ăn!”
Khương Bái khẽ cong môi, bật lửa lên hâm lại.
Sau khi xong anh đem đang gà xào vẫn còn nóng bày lên, Dương Thư nhận lấy nó rồi bưng lại bàn ăn.
Cô nhớ lại mùi thơm của cơm tối lúc nãy, chắc chắn là mùi của món này, lúc đó đúng là thèm chết đi được.
Cô không kịp chờ đợi, gắp lên một miếng nếm nếm, thịt vừa tươi vừa mềm, bao bọc bởi phần sốt đậm đà, bên trong có vị cay, còn có mùi hành thơm thoang thoảng, ăn với cơm cực kỳ ngon
Lúc Khương Bái từ phòng bếp ra, Dương Thư không keo kiệt mà cất lời ca ngợi: “Anh Bái, không ngờ tay nghề của anh lại tốt như vậy, so với cơm ở ngoài tiệm ngon không kém.”
Khương Bái kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô: “Nếu như em đáp ứng đề nghị của tôi, trong một năm tới em nhất định có cơ hội thường xuyên được ăn.”
Ánh mắt Dương Thư sáng lấp lánh như sao, nhìn vào mâm mỹ vị, dần lâm vào suy nghĩ.
Giây lát sau, cô xoắn xuýt nói: “Như vậy không tốt lắm đâu, tôi biết phải ăn nói thế nào với Khương Khương?”
Khương Bái xem thường: “Sao em phải lăn tăn làm sao ăn nói với con bé?”
Dương Thư suy nghĩ kỹ một chút, sau đó cảm thấy dù sao cũng chỉ ở cùng nhau một năm, về sau vẫn sẽ tách ra, cũng không phải thật sự yêu đương kết hôn.
Cho đến khi ăn xong và trở về phòng ngủ, Dương Thư nằm ở trên giường vẫn còn suy tư đề nghị này của Khương Bái.
Không ngờ người đàn ông này còn to gan hơn cả cô.
Thật ra trước đó cô từng nghĩ qua0, nếu có thể tìm người không lấy kết hôn làm mục đích, các phương diện khác lại hợp để yêu đương, cô cũng không phản đối.
Khương Bái thật sự rất phù hợp với yêu cầu.
Dương Thư thừa nhận đề nghị này của Khương Bái đối với cô mà nói rất mê người.
Ba thì có cũng như không, mẹ thì đã mất, anh trai tìm mãi không thấy, cô sống cô đơn ở trong thành phố này cũng đã tịch mịch quá lâu.
Cô luôn luôn thích tăng ca, bởi vì công việc bận rộn sẽ không có tâm trạng rảnh rỗi mà cảm nhận sự vắng vẻ của căn nhà, như vậy cô mới có thể bớt cảm thấy cô độc.
Thời gian một năm, có lẽ không dễ dàng chìm vào, trong một năm này cô còn có thể có người bầu bạn.
…
Vào ban đêm, Dương Thư nằm mơ.
Cô mơ thấy mình ở bên trong một hang núi tuyết, lạnh đến rụt cổ lại, run lẩy bẩy.
Lúc này, một phương hướng nào đó đột nhiên mở ra một cánh cửa, chỗ đó còn có một đống lửa, màu da cảm của ngọn lửa tỏa ra tán loạn, thoạt nhìn rất ấm áp.
Cô nghĩ nghĩ rồi một bước tiến vào, lại sợ bên trong lửa quá lớn, cuối cùng đốt đến thịt nát xương tan.
Do dự mãi, do dự không chừng.
Về sau cánh cửa đóng lại, cô vẫn như cũ một mình đứng trong hang núi tuyết đìu hiu rét lạnh, run lẩy bẩy, mờ mịt không biết phải đi về đâu.
Lúc tỉnh táo ngồi dậy, Dương Thư nhớ lại giấc mộng kia, ở trong lòng nghĩ: nếu như có thêm một cơ hội, cô nhất định phải bước vào cánh cửa đó, dù chỉ là ấm áp nhất thời cũng được.
Mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã sáng rõ.
Bóng dáng Khương Ngâm nằm cạnh lúc này đã không còn nữa.
Dương Thư sờ lên điện thoại, mắt nhìn thời gian, chậm chạp ngồi dậy.
Vậy mà đã mười giờ rưỡi rồi.
Tối hôm qua, đầu tiên là cô đói bụng, sau đó lại cùng Khương Bái nói chuyện lâu như vậy, còn ăn thêm bữa ăn khuya nữa, mặc dù không muốn nhưng hôm nay thế mà vẫn ngủ đến trễ như vậy mới tỉnh lại.
Cô vội vàng đi rửa mặt, trang điểm đơn giản một chút, rồi từ trong phòng đi ra ngoài. Trên ghế sô pha ngoài phòng khách, Khương Ngâm đang ngồi xếp bằng chơi game ở đó.
Thức dậy muộn như vậy nên Dương Thư rất ngượng ngùng, cô nghe được trong phòng bếp có âm thanh bận rộn nên nhỏ giọng hỏi Khương Ngâm: “Giáo sư Khương và giáo sư Lương đã về rồi sao?”
“Không có, ba mẹ tớ chắc tầm xế chiều hôm nay mới về.” Khương Ngâm hết sức chuyên chú chơi trò chơi. “Trong phòng bếp là anh tớ.”
“Mọi người đều dậy rồi, sao cũng không gọi tớ dậy?”
“Gọi cậu làm gì, gọi cậu tới nhà tớ chính là vì muốn cậu ngủ bù thật tốt đó.”
Trong lòng Dương Thư cảm thấy cực kỳ ấm áp, đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô ấy xoa nhẹ một cái.
“Khương Ngâm, Coca anh dặn em lấy đâu rồi?” Phòng bếp truyền đến giọng nói sốt ruột của Khương Bái.
Khương Ngâm lúc này mới nhớ tới chuyện đó.
Cô vẫn còn đang trong ván trò chơi chưa đánh xong, luống cuống tay chân, vừa điều khiển kỹ năng vừa nói: “Thư Thư, cậu đi giúp tớ đưa với.”
Coca đặt ngay trên bàn trà, mấy lon, có vẻ như là vừa mua.
“Cầm nhiều hay ít?”
Khương Ngâm nói: “Một lon chắc là đủ rồi, vừa mới nãy đã dùng rất nhiều.”
Dương Thư đáp lại một tiếng, cầm lấy một lon Coca, kéo cửa kính mở tiến vào phòng bếp.
Người đàn ông cao lớn đeo tạp dề, bận rộn đứng ở bếp.
Mỗi một bước hay động tác của anh cũng không tính là nhanh, không nhanh không chậm, nhưng lại vô cùng có quy luật, dường như rất thành thạo.
“Anh Bái, Coca này.”
Khương Bái nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, nhận lấy bình Coca mở ra, ừng ực ừng ực rót vào trong nồi hơn nửa, còn lại thì bản thân ngửa cổ uống vào mấy hớp, sau đó tiện tay đặt ở bên trên bồn rửa.
Dương Thư vốn chỉ định đưa Coca cho anh xong thì đi ra, nhưng nhìn thấy bọt khí ừng ực ừng ực trong nổi bốc lên, hương thơm mê người của món ăn tản ra khiến cô nhịn không được chăm chú nhìn nhìn.
Là gà KFC!
Tối hôm qua món gà xào ăn ngon như vậy, cái này chắc chắn cũng không tệ.
“Nhìn có vẻ ăn ngon đó.” Cô ngửi mùi thơm thì bình luận một câu.
Khương Bái quét ánh mắt sang qua, sau đó đậy nắp nôi, đem hương thơm nồng đậm ngăn cách ở bên trong, cũng ngăn cản ánh mắt thèm thuồng của cô.
Dương Thư tỉnh táo lại, hơi ngượng ngùng cắn cắn môi dưới.
Miếng ăn quả là miếng tồi tàn, cô nhìn Khương Bái ngọt ngào cười: “Anh Bái, có cần tôi phụ anh không?”
Khương Bái cầm khăn lau xoa xoa tay, hỏi: “Có ăn được rau thơm không?”
Dương Thư thần sắc giật mình, chợt gật gật đầu: “Ăn được.”
Anh mở tủ lạnh ra, lấy chút rau thơm đưa cho cô: “Em rửa sơ một chút, sau đó cắt nhỏ.”
Dương Thư sảng khoái cầm lấy, đi đến bồn rửa tay bên cạnh rửa chúng.
Khương Bái lấy một cái đĩa từ tủ bát, sau đó lấy gà xào sả ớt từ trong một chiếc nồi khác bày ra đĩa.
Anh lấy đũa gắp một miếng, chuẩn bị nếm thử một miếng, tầm mắt lại vô tình nhìn về phía Dương Thư đang cắt rau thơm bên cạnh.
Anh đưa đũa qua, nói: “Há miệng.”
Dương Thư ngạc nhiên quay đầu, miệng nhỏ bất giác mở ra, thuận thế bị nhét cho ăn một miếng gà.
Thịt gà rất tươi, hương vị cũng rất tuyệt, ánh mắt Dương Thư sáng rực lên: “Ngon quá!”
Sau khi nuốt xuống, cô hít vài hơi “Chỉ là hơi cay một tí.”
Khương Bái tự mình ăn một miếng, sau khi thử xong thì nhíu mày: “Em không ăn được cay sao?”
“Có chứ, tôi thích ăn cay.”
Lông mày Khương Bái lúc này mới giãn ra, tùy tiện ừ một tiêng, đem nồi thịt gà xào sả ớt đặt ở trê bồn rửa, tiếp tục nấu món gà KFC.
Khương Ngâm sau khi chơi xong ván trò chơi vừa rồi, ngửi thấy được mùi thơm cũng chạy tới.
Nhìn thấy gà xào sả ớt đã làm xong đặt trên bàn, cô ẩy thèm muốn chảy nước miếng, nói: “Nhanh vậy mà đã làm xong rồi à? Em muốn nếm thử!”
Có điều cô ấy vừa cầm lấy đôi đũa hướng đến đã bị Khương Bái trầm mặt cướp lại: “Ai cho em dùng đũa anh, không biết tự mình lấy à?”
Khương Ngâm không hiểu vì sao anh mình lại dỗi, cô ấy bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Em còn chưa có ghét bỏ nước bọt của anh đâu đấy.”
Nói xong cô ấy tự đi lại lấy một đôi khác, trực tiếp bưng đĩa gà xào sả ớt mang ta khỏi phòng bếp.
Dương Thư nhìn đôi đũa trong tay Khương Bái, bất tri bất giác nhớ lại, hình như vừa rồi Khương Bái đã dùng đôi đũa này đút cô ăn một miếng.
Chính anh cũng ăn một miếng khác.
“Rau thơm cắt xong chưa?” Khương Bái nhìn qua.
“À, xong rồi..” Dương Thư cấp tốc đem rau thơm đã cắt xong bỏ vào chén đưa cho anh.
Khương Bái nhận lấy, vung một ít vào nồi gà KFC.
Dương Thư nhìn đôi đũa nằm trong tay anh, gương mặt không hiểu sao lại nóng lên.
Cô cầm rau thơm dư lại bỏ vào trong chén, đặt vào tay Khương Bái: “Anh Bái, không chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.”
Cô vừa xoay người muốn đi, cổ tay nhỏ bé của cô lại bị Khương Bái nắm lấy.
Bước chân Dương Thư dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Khương Bái rũ mí mắt dò xét cô, hai giây sau, anh hỏi: “Chuyện tối qua đề cặp, em đã suy nghĩ xong chưa?”