Trêu Chọc Trái Tim Em - Trang 2
Chương 18
Mặt mũi Khương Bái vất vả duy trì lại bị Doãn Toại không chút lưu tình phá vỡ. Hai người im lặng vài giây, Khương Bái không phản bác anh ta, tiếp tục uống rượu.
Doãn Toại nghĩ ngợi rồi đưa ra chủ ý cho anh: “Nếu không thể buông được thì cứ đuổi theo đi. Dựa vào quan hệ của luật sư Khương muốn tìm người còn khó sao?”
“Quả thật không khó tìm.” Khương Bái nhấp một ngụm rượu, nhếch mắt nhìn Doãn Toại: “Cô ấy là bạn đại học của em gái tôi, hai người còn là đồng nghiệp làm chung ở một studio.”
Khóe môi Doãn Toại mấp máy tựa như vô hình: “Vậy càng không dễ rồi.”
Khương Bái cụp mi xuống, ánh mắt anh xẹt qua một tia phức tạp. Thật lâu sau, anh thở dài: “Nếu như cô ấy có ý với tôi thì sẽ không không chào hỏi một tiếng đã bỏ đi như vậy. Một khi đã đi rồi, đuổi theo cũng không có ý nghĩa gì.”
Khương Bái tiếp tục rót thêm rượu, khóe miệng nhếch lên một tia chế giễu: “Chỉ là cảm thấy không thể tin được, lúc chơi thì rất bất chấp, sau đó nói đi liền đi. Lần đầu tiên tôi gặp người được tiêu sái như vậy, cảm thấy rất mặc cảm.”
Trong lòng anh nghĩ mãi vẫn không thông, nhìn sang Doãn Toại: “Cậu nói xem, sao em gái tôi lại quen với một người như vậy?”
Doãn Toại tiếp tục uống rượu, không trả lời lại.
______
Ngày hôm sau, Dương Thư bị tiếng lắp đặt chói tai dưới lầu đánh thức. Trước kỳ nghỉ lầu dưới nhà cô vẫn đang sửa sang, không ngờ đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xong.
Cũng may hôm qua cô đi ngủ sớm, bây giờ cũng không buồn ngủ lắm nên dứt khoát dậy rửa mặt.
Sau vài ngày không về, Dương Thư vừa đến công ty đã được các đồng nghiệp vây quanh nhiệt tình chào hỏi.
“Chị Thư đã về rồi à, chị Khương mỗi ngày đều nhắc tới chị. Còn nói nếu hôm nay chị không về chị ấy sẽ khóc cho chị xem.”
Dương Thư nhìn sang bàn làm việc của Khương Ngâm, thấy không có ai thì hỏi: “Khương Khương đâu, còn chưa tới à?”
“Chị Khương hôm nay có lịch chụp, chưa chắc sẽ đến. Nhưng mà nếu biết chị đã về, trước khi tan làm thế nào cũng qua đây.”
Một đồng nghiệp khác thắc mắc: “Chị Thư, chị với chị Khương dính nhau như sam mà, chị về mà không nói cho chị ấy biết sao?”
“Hôm qua vừa về chị đã ngủ luôn, chưa kịp nói.”
Dương Thư cười đáp, đưa túi đang cầm qua: “Đây là quà cho mọi người, mọi người đem chia nhau đi.”
“Úi chà! Cảm ơn chị Thư!”
Dương Thư bước trên giày cao gót đi vào phòng làm việc bên trong. Cô cầm lấy một phần quà đi tới văn phòng của người phụ trách – Giang Lăng. Studio Lăng Vận này là do Giang Lăng, Dương Thư cùng Khương Ngâm hợp tác mở lên.
Dương Thư và Khương Ngâm phụ trách chụp ảnh, Giang Lăng làm bà chủ và đại diện pháp lý của công ty. Cô ấy phải chú ý đến mọi mặt của công ty, thường xuyên bận đến mức không thấy bóng dáng.
Lúc Dương Thư đi vào, Giang Lăng vừa gọi điện thoại xong. Nhìn thấy Dương Thư, ánh mắt cô ấy giống như phát sáng: “Em trở về thật đúng lúc, mấy ngày kế tiếp phải chụp rất nhiều dự án, một mình Khương Ngâm lo không xuể.”
Cô ấy đưa một số tài liệu cho Dương Thư: “Đây là những công việc gần đây, em xem qua đi. Studio vẫn đang trong quá trình phát triển nên cố gắng vất vả một chút.”
Dương Thư cầm lấy lật xem, gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Giang Lăng nhìn cô: “Ra ngoài một chuyến xem ra tinh thần phấn chấn hơn nhiều, da dẻ cũng căng mịn hơn, gặp chuyện gì vui hả?”
Dương Thư nhướng mày: “Ngày nào em cũng có chuyện vui.”
Rồi cô vỗ nhẹ lên má: “Chủ yếu là em đẹp tự nhiên, một khi có chuyện vui thì càng đẹp hơn.”
Giang Lăng bị cô chọc cười: “Em cứ đỏm dáng đi. À, không phải em nói lần này ra ngoài thuận tiện tìm tư liệu cho cuộc thi chụp ảnh sao? Tìm được người mẫu ưng ý rồi hả?”
Nụ cười của Dương Thư cứng lại, một lát sau mới lắc đầu: “Thật đáng tiếc, không có một người nào lọt vào mắt xanh của em đây.”
Giang Lăng mắng cô: “Em còn lề mề thì tới lúc không kịp tham gia đừng có mà khóc.”
Dương Thư bĩu môi, không quan tâm: “Bỏ lỡ thì bỏ lỡ. Mấy năm nay em nhận thưởng đến mỏi tay rồi, cũng nên cho đám hậu bối một chút cơ hội. Bằng không thì có vẻ trông em keo kiệt quá.”
Giang Lăng: “Em ra ngoài một chuyến sao tật xấu như tự luyến vẫn không thấy giảm mà ngược lại càng tăng lên không ít vậy?”
Dương Thư: “…..”
Dương Thư từ phòng làm việc Giang Lăng đi ra, cô kéo nghề ngồi vào bàn làm việc của mình. Trợ lý Tiểu Hà pha cho cô một tách cà phê: “Chị Thư, hôm nay chúng ta có đi chụp không?”
Dương Thư mở tài liệu Giang Lăng đưa ra xem, đáp: “Buổi chiều có một quảng cáo nhỏ.”
Nói xong cô đưa tài liệu cho trợ lý: “Trước tiên xem xét yêu cầu của khách hàng, chuẩn bị trước một chút.”
“Vâng”
Dương Thư mở máy tính, cầm tách cà phê uống một ngụm.
Trên bàn làm việc vẫn còn một phần quà, cô lấy điện thoại chụp một bức ảnh, gửi wechat cho Khương Ngâm: 【Xong việc quay về lấy quà. 】
Khương Ngâm: 【!!!!!】
【Cậu còn biết về à? Tớ còn tưởng bên ngoài có tên đàn ông nào đã câu dẫn linh hồn cậu rồi!】
Dương Thư: 【…..】
Hai người trò chuyện vài câu, sau đó Dương Thư đặt điện thoại xuống, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Gần giữa trưa thì Khương Ngâm trở về.
Nhìn thấy Dương Thư, Khương Ngâm vui mừng ôm cổ cô: “Tớ nhớ cậu muốn chết, cậu có biết mấy ngày cậu không ở đây công việc nhiều cỡ nào không?”
Cô ấy chỉ vào trán của mình: “Cậu xem, đây đều là thức đêm mà có, cục mụn siêu to khổng lồ luôn nè!”
Dương Thư quay mắt nhìn sang. Giữa lông mày cô đúng là nổi lên một cục mụn, bởi vì đánh kem che khuyết điểm nên không hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Dương Thư dỗ dành cô ấy: “Có nổi thêm hai cục nữa thì cậu vẫn xinh đẹp nhất.”
Nói xong thì nhìn thấy vị trí nổi mụn cũng rất đáng yêu, cô ngứa tay chạm nhẹ vào.
Khương Ngâm vội vã nhăn mày: “Đừng đụng lung tung, lau mất kem che khuyết điểm thì phải làm sao?”
Dương Thư cười đưa quà đã chuẩn bị xong cho cô ấy, giọng nói ngân dài: “Gần đây cô Khương vất vả chụp ảnh rồi, một chút quà mọn này mong quý cô vui lòng nhận lấy ạ.”
Khương Ngâm vui vẻ ra mặt: “Coi như cậu vẫn còn lương tâm.”
Cô mở ra xem thử, bên trong là một đôi khuyên tai hình bướm được chế tác tinh xảo, xinh đẹp tinh tế.
Dương Thư chỉ vào bên tai mình: “Cái này cùng một kiểu với tớ. Tớ mua ở một cửa tiệm trước cổng Happy Valley, hai người chúng ta mỗi người một đôi. Chị Lăng không xỏ tai nên tớ mua cho chị ấy một chiếc khăn lụa.”
“Quá là đẹp luôn!” Khóe miệng Khương Ngâm không khỏi cong cong. Cô ấy kéo ghế ngồi xuống, nghiêng tai qua: “Mau đeo giúp tớ nào.”
Khương Ngâm đeo khuyên tai lên xong không ngừng cầm gương ngắm nghía, lúc thì nhìn cái của mình, lúc thì nhìn sang của Dương Thư.
Cô ấy bỗng nhiên chú ý đến điều gì, sau đó nhìn chằm chằm mặt Dương Thư: “Thư Thư, thời tiết phía Nam dưỡng người tốt vậy sao? Cậu mới ở đó có mấy ngày mà sắc mặt tốt hơn hẳn, da dẻ cũng căng mịn hơn.”
Khương Ngâm sờ sờ mặt mình: “Dạo này trời lạnh, da mặt tớ sắp chết khô rồi.”
Dương Thư gật đầu: “Ở đó trời khá ẩm ướt, sắp tháng 10 rồi mà nhiệt độ vẫn chưa hạ thấp, mặc áo sơ mi vẫn thấy rất dễ chịu. Tớ về tới Trường Hoàn mặc áo khoác mà vẫn còn thấy lạnh.”
Khương Ngâm kéo cổ áo Dương Thư ra, nhìn sườn cổ cô rồi cảm khái một câu: “Muỗi ở phương Nam cũng ghê gớm thiệt đó, lợi hại thật, xem cậu bị đốt to chưa này.”
Cả người Dương Thư bỗng cứng đờ, lập tức đưa tay lên xoa nhẹ: “Thế à, tớ không để ý. Bảo sao cứ cảm thấy chỗ này ngứa ngứa.”
Cô giả bộ gãi vài cái, thản nhiên dùng tóc che lại.
Sau đó cô lại cảm thấy hơi ảo não, đây nhất định là của “Tiền Nhị Minh” để lại.
Hôm nay cô không soi gương kỹ lắm, vậy mà lại để Giang Ngâm nhìn thấy.
Khương Ngâm cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhiệt tình mở ngăn kéo bàn làm việc của mình ra: “Vừa hay chỗ tớ có thuốc bôi chống muỗi trị ngứa, tớ mới mua lúc trước nhưng nhiệt độ lại giảm nên chưa có cơ hội sử dụng.”
Khương Ngâm nhìn chằm chằm vết ngứa, mở nắp ra chuẩn bị bôi giúp cô.
Dương Thư làm sao dám để cô ấy nhìn kỹ, vội vàng tự mình cầm lấy bôi lên.
Dù biết đây không phải bị muỗi đốt nhưng bởi vì Khương Ngâm vẫn đang nhìn nên cô đành nhẫn nhịn bôi thuốc lên.
Thuốc mỡ lành lạnh cũng khá dễ chịu.
Khương Ngâm nói: “Loại này trị ngứa rất tốt, cậu bôi xong rất nhanh sẽ hết ngứa.”
“Trên người còn bị cắn chỗ nào không?” Cô ấy nghiêng người, có vẻ muốn kiểm tra giúp.
Dương Thư làm sao dám để cô ấy kiêm tra, sợ đến mức lùi về sau, cười nói: “Hết rồi, chỉ ngứa ở chỗ này thôi.”
Cô nhìn giờ, giả vờ đổi chủ đề: “Đến giờ ăn rồi, cùng nhau đi ăn nhé?”
Khương Ngâm gật đầu: “Ok.”
__________
Buổi chiều Dương Thư và Khương Ngâm đều có lịch chụp riêng, buổi trưa vội vàng gặp mặt xong thì bận việc của riêng mỗi người.
Đã nhiều ngày không gặp, hai người vốn định hẹn nhau tan làm thì đi ăn tối nhưng tiến độ công việc của Dương Thư lại xảy ra vấn đề. Có thể cô phải tăng ca tới tối nên họ đành đổi sang ngày khác.
Lịch chụp của Khương Ngâm kết thúc sớm hơn một tí.
Cô ấy trở về studio sửa lại một số ảnh, đến 5 giờ thì chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
May mắn là Dương Thư đã trở về, nếu không cô ấy làm gì có chuyện được tan làm sớm.
Khoảng thời gian ngày ngày thức đêm lúc trước bây giờ rốt cuộc cũng có thể ngủ bù rồi.
Cô ấy ung dung thoải mái đi ra khỏi studio, chuẩn bị gọi xe trở về. Ánh mắt Khương Ngâm lơ đãng lướt qua một chiếc xe SUV màu đen đỗ bên đường, cảm thấy rất quen thuộc.
Sau khi nhìn kỹ biển số xe, con ngươi cô ấy đột nhiên sáng lên.
Là xe của anh hai!
Khương Ngâm hớt ha hớt hải chạy sang đó, mở cửa ghế phụ ngồi vào: “Anh, mấy hôm rồi lại đi nước ngoài công tác sao? Không thấy mặt mũi đâu cả, em còn tưởng là anh bốc hơi khỏi thế gian rồi ấy.”
Khương Bái vốn đang ngẩn ngơ, không ngờ cô nàng lại đột ngột chạy tới khiến anh nhíu mày: “Ai cho em lên vậy?”
Đối mặt với thái độ này của anh, Khương Ngâm cảm thấy hơi bất mãn: “Anh đỗ xe ở trước studio của em không phải tới đón em à? Em tự giác ngồi vào thì có làm sao?”
Khương Bái thản nhiên nói: “Đi ngang qua thôi.”
“Xì.” Khương Ngâm không tin lý do này: “Đi ngang qua sao lại còn dừng ở đây, anh chắc chắn là tới đón em, đừng có khẩu thị tâm phi như thế.”
(*) khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo
Khóe miệng cô ấy đắc ý nhếch lên.
Khương Bái mặc kệ cô nàng.
Khương Ngâm lại vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, tràn đầy mong chờ hỏi: “Quà của em đâu?”
Khương Bái nhìn cô, nhíu mi: “Quà gì?”
Khương Ngâm sững sờ nhìn anh mình.
Người đàn ông khó hiểu nhìn bàn tay đang duỗi ra của cô nàng, thậm chí đến ánh mắt cũng giống như đang hỏi cô muốn gây sự sao.
Khương Ngâm nóng nảy nói: “Anh đi công tác nhiều ngày lâu lâu mới trở về, chẳng lẽ không mang quà về cho em sao? Không có quà thì anh còn tới đón em làm gì?!”
Khương Bái giễu cợt: “Anh chưa từng nói là đến đón em.”
Khương Ngâm bị anh chọc tức, giận dỗi nói: “Quả nhiên tình anh em chỉ như một tờ giấy, một chọt đã rách! Còn không tốt bằng Thư Thư nhà em.”
Cô nghiêng người đưa khuyên tai hình bướm đang đeo cho anh xem: “Nhìn thấy chưa, mức độ đối xử của anh với em còn không bằng một sợi tóc bạn thân em.”
Ánh mắt Khương Bái rơi vào đôi khuyên tai, vẻ mặt giật mình.
Anh tùy ý ngả lưng vào ghế, ngón tay gõ vô lăng, cà lơ phất phơ nói: “Em cứ coi như đôi khuyên tai này là anh tặng em không được à.”
Khương Ngâm bị lời nói của anh làm cho không vui: “Đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là Dương Thư tặng em, dựa vào đâu mà xem như anh tặng? Hai người có nửa xu quan hệ nào không?”
Vẻ mặt Khương Bái ảm đạm, giọng điệu không kiên nhẫn: “Em còn ồn ào thì xuống xe.”
“….” Không có quà thì thôi, làm gì mà hung dữ vậy???
Khương Ngâm ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thắt đai an toàn vào.
Khương Bái nhìn về phía studio, sau đó khởi động, lái xe rời đi.
Đang giờ cao điểm kẹt xe, anh em hai người về đến đại học C đã gần 7 giờ.
Bầu trời lúc này đã nhuốm màu đen sẫm, ánh đèn đường màu cam ấm áp trong khuôn viên trường chiếu xuống mặt đất, phản chiếu trên mặt hồ trong xanh. Có đôi trai gái ôm sách vở còn đang mải mê vui đùa.
Ba mẹ Khương Bái là giáo sư khoa Tài chính của đại học C, quanh năm họ đều sống ở đây.
Xe chạy vào khu cho người nhà, đậu ở trước khu.
Khương Bái không tháo dây an toàn, nói: “Xuống xe.”
Khương Ngâm ngờ vực nhìn qua: “Anh đi công tác mấy ngày không về nhà, giờ xe chạy đến dưới lầu cũng không đi lên, em biết ăn nói sao với ba mẹ đây?”
“Em đừng nói anh đưa em về là khỏi phải giải thích.”
“Nhưng mà…” Khương Ngâm lắc lắc điện thoại: “Em vừa gửi wechat cho mẹ nói anh đưa em về mất rồi.”
Khương Bái: “…..”
Đúng lúc này, cửa khu bị người từ bên trong kéo ra.
Lương Văn cầm rác đi ra, vứt vào thùng rác bên cạnh. Bà vừa liếc mắt một cái đã thấy xe của Khương Bái.
Bà đẩy cặp kính trên sống mũi, đi lại gõ cửa xe Khương Bái: “Sao con còn chưa xuống xe? Sợ trong nhà không vừa ý con à?”
Khương Bái không còn cách nào, chỉ đành tắt xe, tháo dây an toàn bước xuống.
Mẹ con ba người cùng nhau đi vào nhà, dọc đường đi Lương Văn không ngừng cằn nhằn Khương Bái không có lương tâm, đã về đến dưới lầu mà còn muốn rời đi.
Bà vừa vào nhà đã phàn nàn với Khương Bẩm đang đọc sách trên sô pha: “Con trai ông thật không có lương tâm, uổng công đẻ ra nuôi lớn từng này!”
Khương Bẩm không ngẩng đầu đáp: “Không phải do bà luôn thúc giục nó yêu đương kết hôn nên mới vậy sao, nghe mãi ai mà muốn về?”
“Nó sắp ba mươi rồi, tôi không nên thúc giục nó sao?”
Khương Bái mới vừa đi đến phòng khách, lập tức quay đầu lại sửa cho đúng: “Hai mươi bảy.”
“Hai mươi bảy tuổi còn cách ba mươi xa à?”
“…..”
Vì để thoát khỏi chuyện hối kết hôn của Lương Văn, Khương Bái ăn tối ở nhà xong liền chuồn mất.
Khương Bái có một căn hộ thông tầng tại một khu nhà cao cấp nằm ở trung tâm thành phố, cách văn phòng luật chỉ khoảng 10 phút lái xe.
Anh thường xuyên phải đi công tác không có ở nhà, nhưng định kỳ đều có người làm đến quét dọn.
Trước kia anh không cảm thấy gì, tối nay đẩy cửa bước vào không hiểu sao lại cảm thấy phòng ở hơi trống trải vắng vẻ.
Lời nói vừa rồi của Lương Văn lại vang lên: “Công việc và sự nghiệp bận rộn cũng được, nhưng gia đình cũng rất quan trọng. Tan làm về nhà, có người cùng con trò chuyện nhất định sẽ tốt hơn ở một mình.”
Bình thường anh không thích nhất là lý do này của mẹ, hôm nay vậy mà thật sự có cảm giác nó khá đúng.
Khương Bái buồn bực xoa mi tâm vài lần rồi đi tắm rửa.
Trước khi ngủ, anh tùy ý lướt xem vòng bạn bè, nhìn thấy bài đăng mới nhất của Dương Thư từ nửa tiếng trước.
Là một bức ảnh selfie bên đường, cô đang chu miệng, ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt cô, dáng vẻ cực kỳ dí dỏm đáng yêu.
Caption ghi: Nghỉ phép mới chút đã phải về làm. Bây giờ cuối cùng cũng được tan làm rồi huhuhu.
Khương Ngâm bình luận phía dưới: Vết đốt trên cổ đỡ chưa?
Dương Thư: Đỡ rồi.
Khương Bái nhìn bình luận, bất giác nhíu mày.
Thời tiết Trường Hoàn dạo này thay đổi, làm gì có muỗi chứ?
Anh ấn vào tấm ảnh, nhìn chằm chằm cổ cô. Sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, khóe miệng anh mơ hồ hiện lên một đường cong.
Cách một màn hình điện thoại, Khương Bái vô thức đưa tay chạm vào mặt của cô. Nhớ lại đêm đó cô ở dưới thân anh, ánh mắt nghẹn ngào đỏ hoe.
Mặt nhăn mày cười đều cuốn hút như vậy.
Đột nhiên Khương Bái cảm thấy cả người khô nóng, anh hơi ngửa cổ, kéo kéo cổ áo xuống, lại cởi thêm vài nút áo.
Nhưng vẫn không ăn thua.
Anh đi tới tủ lạnh, cầm chai nước đá uống một hơi mới ngăn được sự rục rịch phía dưới.
Khương Bái cảm thấy sau đêm đó, anh hình như trúng cổ rồi.
(*) Trúng cổ ở đây giống như trúng bùa yêu, thuốc độc kiểu như vậy. Theo như lịch sử TQ thì khi trúng cổ chỉ có người hạ cổ mới có thể giải được.
Bây giờ người ta rõ ràng đang rất ung dung tự tại, có khi đã sớm vứt anh ra khỏi đầu từ lâu rồi.
Nếu như còn có lần sau, nhất định phải khiến cô khóc thảm hơn đêm đó.
Bằng không thì không hết giận nổi!
Lúc này Khương Bái cũng không buồn ngủ, anh dứt khoát gọi điện thoại cho trợ lý: “Đem tài liệu của mấy vụ án sắp tới gửi vào email cho tôi.”
Sau đó anh ngắt điện thoại, đi về phía phòng sách.
Bận rộn có lẽ sẽ khiến anh quên được cô gái nhỏ không tim không phổi kia.
________
Kể từ sau khi kết thúc kỳ nghỉ trở về, Dương Thư vẫn luôn bận rộn đến tận lễ Quốc khánh.
Hôm nay cuối cùng cũng được rảnh rỗi, cô hẹn Khương Ngâm ra ngoài dạo phố. Cả hai mua không ít quần áo mùa thu.
Buổi trưa, hai người cùng nhau ăn lẩu trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Nồi lẩu đầy lá lách sôi ùng ục ùng ục, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Dương Thư không ăn, ngồi tại chỗ ngáp mấy cái.
Khương Ngâm thấy cô không có tinh thần, hỏi: “Cậu sao thế, gần đây không nghỉ ngơi đủ sao?”
Dương Thư lại ngáp một cái, nước mắt lưng tròng, thở dài ai oán: “Mấy ngày trước tớ đi sớm về muộn vốn dĩ đã thiếu ngủ, lầu dưới lại sửa chữa, không có cách nào ngủ được. Bực chết đi được.”
Sáng nay cô định ngủ bù một giấc bù lại những ngày mất ngủ lúc trước. Không ngờ từ sớm đã bị tiếng ồn dưới lầu làm cho không ngủ nổi. Thật sự không thể ở trong nhà nữa nên cô mới kéo Khương Ngâm ra ngoài dạo phố.
Khương Ngâm hỏi: “Lầu dưới của cậu vẫn chưa sửa xong à? Hơi bị lâu rồi á.”
Dương Thư bất lực thở dài: “Cũng không biết có chuyện gì. Hôm nay tớ xuống lầu dưới hỏi rồi, họ nói là hai ngày nữa sẽ xong. Hai ngày nữa là qua lễ Quốc khánh luôn rồi, làm gì còn thời gian nghỉ ngơi chứ?”
Nói xong, cô chỉ mặt mình, kêu ca với Khương Ngâm: “Lúc từ thành cổ Hạc Cầu trở về da tớ đẹp biết bao nhiêu. Cậu xem, bây giờ mới qua 10 ngày mà đã tiều tụy, sắp có quầng thâm luôn rồi.”
Khương Ngâm gắp thịt dê cho cô: “Mau ăn thịt đi, những lúc thế này cần phải bồi bổ năng lượng cho mình, nếu không sẽ thật sự tiều tụy mất.”
Ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, sau đó đề nghị Dương Thư: “Hay là mấy ngày tới cậu cứ ở tạm nhà tớ trước đi. Ba mẹ tớ không phải là giáo sư sao, nhà ở ngay đại học C. Môi trường ở đó yên tĩnh, cậu ở đó có lẽ sẽ nghỉ ngơi được.”
Dương Thư ăn một miếng thịt dê, đưa mắt nhìn qua: “Căn nhà cậu mua không phải đã sửa xong rồi sao? Vẫn ở cùng với ba mẹ à?”
“Vừa sửa xong chưa được bao lâu, mùi tản bớt rồi nhưng mẹ tớ nói để an toàn vẫn nên chờ một chút, không vội vào ở.”
Nói đến đây, Khương Ngâm nhớ đến chỗ ở hiện tại của Dương thư vẫn là đang thuê, hỏi: “Cậu thật sự định không mua nhà ở Trường Hoàn à?”
Dương Thư gắp thịt dê bỏ vào rau sống, dứt khoát lắc đầu: “Tớ không định định cư ở Trường Hoàn, không có hứng thú. Hơn nữa tớ cũng có không nhiều tiền như vậy.”
Khương Ngâm ngạc nhiên: “Thu nhập của hai chúng ta ngang ngang nhau, tiền của cậu đi đâu hết rồi?”
Dương Thư cuốn xà lách cùng thịt dê bỏ vào trong miệng, nhún vai: “Tiêu hết rồi.”
“Cũng không thấy cậu tiêu tiền nhiều hơn tớ mà?”
“Cay quá.” Dương Thư hít vài hơi, cầm lấy ly nước lạnh bên cạnh uống nửa ly: “Nước lẩu ở đây vi diệu quá đó!”
Thấy cô không muốn nói tiếp về vấn đề này, Khương Ngâm cũng không hỏi nữa.
Đề tài lại quay về chuyện lúc nãy: “Lầu dưới sửa sang, cậu không nghỉ ngơi được thì phải làm sao. Trước hết cứ ở nhà tớ đi, mẹ tớ hiếu khách lắm, thấy cậu nhất định sẽ rất vui.”
Dương Thư hơi do dự: “Hình như không tốt lắm?”
“Có gì mà không tốt, kết thúc mấy ngày nghỉ này sẽ phải làm rất nhiều việc, chất lượng giấc ngủ bây giờ rất quan trọng.”
Thấy Dương Thư không trả lời, Khương Ngâm lại nói: “Hai chúng ta mà cậu còn khách khí với tớ?”
“Không phải khách khí. Nếu là chỗ của cậu, tớ ở tạm vài ngày dĩ nhiên không vấn đề. Nhưng ở với người nhà cậu….”
Dương Thư gãi tai, úp úp mở mở nói: “Lần trước không phải tớ giả mạo làm bạn gái anh cậu sao. Chuyện này hơi lúng túng, nếu tớ gặp anh cậu thì không phải sẽ quê lắm sao?”
Dương Thư không nhắc tới thì Khương Ngâm cũng sắp quên béng luôn chuyện này rồi.
Cô ấy không ngờ rằng Dương Thư vẫn còn nhớ, nhịn không được cười nói: “Có gì đâu, đều là chuyện quá khứ thôi. Chỉ cần cậu không ngại thì người ngại sẽ là anh tớ.”
“Hơn nữa anh tớ có nhà bên ngoài, anh ấy sợ mẹ giục kết hôn nên mười ngày nửa tháng không thấy đâu là chuyện bình thường. Lại còn thường xuyên đi công tác nữa, khả năng cậu gặp anh ấy gần như là bằng không.”
Trong lúc đang nói chuyện, Dương Thư lại ngáp vài cái. Cân nhắc lời của Khương Ngâm, cô nghĩ, nếu không gặp Khương Bái thì ở nhà Khương Ngâm hai ngày cũng không sao.
“Để mai mình xem xem, nếu dưới lầu vẫn còn ồn thì qua nhà cậu chơi hai ngày.”
“Cậu đã buồn ngủ đến như vậy mà còn đợi đến ngày mai? Ngày mai đợi tiếng ồn sửa chữa đánh thức cậu, không phải rất khó chịu à?”
Khương Ngâm vớt thịt chín ra chia cho cô một nửa: “Ba mẹ tớ hai ngày nay đi An Cầm dự đám cưới con trai một người bạn rồi, ngày mai mới về, bây giờ chỉ có một mình tớ. Ăn trưa xong, tớ dẫn cậu qua nhà tớ ngủ bù một giấc.”
Dương Thư cười rực rỡ: “Ok, vậy tớ không khách khí với cậu nữa.”
Sau khi ăn xong, Dương Thư về nhà thay quần áo, sau đó theo Khương Ngâm về nhà cô ấy.
Lần đầu tiên đến nhà người khác thường phải mang chút đồ này nọ, cô muốn đến cửa hàng quà tặng cẩn thận chọn quà cho ba mẹ Khương, nhưng lại bị Khương Ngâm ngăn cản không cho cô tiêu tốn.
Dương Thư không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ mua một ít trái cây.
Bước vào tòa nhà, nhân lúc đợi thang máy, Dương Thư oán trách cô ấy: “Lần đầu tớ đến nhà cậu, lại còn là xin ở nhờ vậy mà chỉ cầm theo một ít trái cây, thật sự là hơi bất lịch sự. Đáng lẽ lúc nãy tớ không nên nghe lời cậu.”
Khương Ngâm thở dài: “Thôi, ba mẹ tớ làm giáo sư nhiều năm như vậy, có không ít sinh viên đáng tự hào. Có người tốt nghiệp rồi vẫn thường xuyên qua thăm hỏi họ, quà ở nhà nhiều đến mức không biết xử lý thế nào. Mấy ngày trước mẹ tớ còn dông dài, nói sau này ai mang quà đến thì trực tiếp đuổi ra ngoài, không cho vào nhà.”
Đang nói chuyện thì cửa thang máy mở ra, Khương Ngâm chỉ về căn nhà ở phía Đông: “Đây là nhà tớ.”
Khương Ngâm lấy chìa khóa từ trong túi xách, mở khóa cửa. Sau khi bước vào cô nói với Dương Thư: “Cậu đừng khách sáo, trong nhà không có ai, cứ tự nhiên đi.”
Cô ấy nói xong định lấy dép lê cho Dương Thư, không nghĩ đến khi nhìn xuống lại thấy một đôi giày da nam.
“Ơ, anh mình về rồi.” Khương Ngâm thò đầu vào trong nhìn: “Anh hai?”
Khương Ngâm nói cô đừng câu nệ, Dương Thư mới vừa thả lỏng một chút đột nhiên nghe thấy lời này trong lòng lại lộp bộp, thần kinh cũng căng thẳng theo.
Không phải nói xác suất gặp anh cô gần như là bằng không sao?
Nhìn Khương Ngâm đưa dép lê qua, Dương Thư không nhận, nhỏ giọng nói: “Tớ… tớ vẫn nên quay về nhà mình ở.”
Cô nói xong thì muốn chạy.
Khương Ngâm nhanh chóng giữ cô lại: “Đừng mà, hôm nay lúc tớ ra ngoài anh ấy không có ở đây. Không chừng là về lấy chút đồ, một lát là đi. Mấy năm gần đây anh ấy đều không sống ở nhà.”
Đã đến đây rồi, bây giờ rời đi cũng không thích hợp lắm. Không phải chỉ là nói mình là bạn gái anh ấy thôi sao, thật ra cũng không có gì ghê gớm lắm. Lần trước trên wechat cũng xin lỗi rồi. Dương Thư tự an ủi mình rồi thay dép lê.
Cửa phòng ngủ bên trong “cạch” một tiếng mở ra, sau đó có tiếng bước chân giống như là tiến về bên này.
Dương Thư hít sâu, đợi người kia đến gần. Cô nặn ra một gương mặt tươi cười thuần khiết vô hại.
Rất nhanh, một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt. Dáng người anh cao lớn, gương mặt sắc nét, cả người lộ ra sự kiêu ngạo và lạnh lùng.
Anh trời sinh đã mang vài phần cương quyết, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt bên trái không dễ nhận ra, lạnh nhạt nhưng cuốn hút.
Nhìn gương mặt kia, lời nói trong lòng Dương Thư đã chuẩn bị bất giác nghẹn lại. Cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang cười.
Ý cười trên mặt cô cứng ngắc, sau đó từ từ biến mất, cuối cùng biến thành hoảng hốt.
Doãn Toại nghĩ ngợi rồi đưa ra chủ ý cho anh: “Nếu không thể buông được thì cứ đuổi theo đi. Dựa vào quan hệ của luật sư Khương muốn tìm người còn khó sao?”
“Quả thật không khó tìm.” Khương Bái nhấp một ngụm rượu, nhếch mắt nhìn Doãn Toại: “Cô ấy là bạn đại học của em gái tôi, hai người còn là đồng nghiệp làm chung ở một studio.”
Khóe môi Doãn Toại mấp máy tựa như vô hình: “Vậy càng không dễ rồi.”
Khương Bái cụp mi xuống, ánh mắt anh xẹt qua một tia phức tạp. Thật lâu sau, anh thở dài: “Nếu như cô ấy có ý với tôi thì sẽ không không chào hỏi một tiếng đã bỏ đi như vậy. Một khi đã đi rồi, đuổi theo cũng không có ý nghĩa gì.”
Khương Bái tiếp tục rót thêm rượu, khóe miệng nhếch lên một tia chế giễu: “Chỉ là cảm thấy không thể tin được, lúc chơi thì rất bất chấp, sau đó nói đi liền đi. Lần đầu tiên tôi gặp người được tiêu sái như vậy, cảm thấy rất mặc cảm.”
Trong lòng anh nghĩ mãi vẫn không thông, nhìn sang Doãn Toại: “Cậu nói xem, sao em gái tôi lại quen với một người như vậy?”
Doãn Toại tiếp tục uống rượu, không trả lời lại.
______
Ngày hôm sau, Dương Thư bị tiếng lắp đặt chói tai dưới lầu đánh thức. Trước kỳ nghỉ lầu dưới nhà cô vẫn đang sửa sang, không ngờ đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xong.
Cũng may hôm qua cô đi ngủ sớm, bây giờ cũng không buồn ngủ lắm nên dứt khoát dậy rửa mặt.
Sau vài ngày không về, Dương Thư vừa đến công ty đã được các đồng nghiệp vây quanh nhiệt tình chào hỏi.
“Chị Thư đã về rồi à, chị Khương mỗi ngày đều nhắc tới chị. Còn nói nếu hôm nay chị không về chị ấy sẽ khóc cho chị xem.”
Dương Thư nhìn sang bàn làm việc của Khương Ngâm, thấy không có ai thì hỏi: “Khương Khương đâu, còn chưa tới à?”
“Chị Khương hôm nay có lịch chụp, chưa chắc sẽ đến. Nhưng mà nếu biết chị đã về, trước khi tan làm thế nào cũng qua đây.”
Một đồng nghiệp khác thắc mắc: “Chị Thư, chị với chị Khương dính nhau như sam mà, chị về mà không nói cho chị ấy biết sao?”
“Hôm qua vừa về chị đã ngủ luôn, chưa kịp nói.”
Dương Thư cười đáp, đưa túi đang cầm qua: “Đây là quà cho mọi người, mọi người đem chia nhau đi.”
“Úi chà! Cảm ơn chị Thư!”
Dương Thư bước trên giày cao gót đi vào phòng làm việc bên trong. Cô cầm lấy một phần quà đi tới văn phòng của người phụ trách – Giang Lăng. Studio Lăng Vận này là do Giang Lăng, Dương Thư cùng Khương Ngâm hợp tác mở lên.
Dương Thư và Khương Ngâm phụ trách chụp ảnh, Giang Lăng làm bà chủ và đại diện pháp lý của công ty. Cô ấy phải chú ý đến mọi mặt của công ty, thường xuyên bận đến mức không thấy bóng dáng.
Lúc Dương Thư đi vào, Giang Lăng vừa gọi điện thoại xong. Nhìn thấy Dương Thư, ánh mắt cô ấy giống như phát sáng: “Em trở về thật đúng lúc, mấy ngày kế tiếp phải chụp rất nhiều dự án, một mình Khương Ngâm lo không xuể.”
Cô ấy đưa một số tài liệu cho Dương Thư: “Đây là những công việc gần đây, em xem qua đi. Studio vẫn đang trong quá trình phát triển nên cố gắng vất vả một chút.”
Dương Thư cầm lấy lật xem, gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Giang Lăng nhìn cô: “Ra ngoài một chuyến xem ra tinh thần phấn chấn hơn nhiều, da dẻ cũng căng mịn hơn, gặp chuyện gì vui hả?”
Dương Thư nhướng mày: “Ngày nào em cũng có chuyện vui.”
Rồi cô vỗ nhẹ lên má: “Chủ yếu là em đẹp tự nhiên, một khi có chuyện vui thì càng đẹp hơn.”
Giang Lăng bị cô chọc cười: “Em cứ đỏm dáng đi. À, không phải em nói lần này ra ngoài thuận tiện tìm tư liệu cho cuộc thi chụp ảnh sao? Tìm được người mẫu ưng ý rồi hả?”
Nụ cười của Dương Thư cứng lại, một lát sau mới lắc đầu: “Thật đáng tiếc, không có một người nào lọt vào mắt xanh của em đây.”
Giang Lăng mắng cô: “Em còn lề mề thì tới lúc không kịp tham gia đừng có mà khóc.”
Dương Thư bĩu môi, không quan tâm: “Bỏ lỡ thì bỏ lỡ. Mấy năm nay em nhận thưởng đến mỏi tay rồi, cũng nên cho đám hậu bối một chút cơ hội. Bằng không thì có vẻ trông em keo kiệt quá.”
Giang Lăng: “Em ra ngoài một chuyến sao tật xấu như tự luyến vẫn không thấy giảm mà ngược lại càng tăng lên không ít vậy?”
Dương Thư: “…..”
Dương Thư từ phòng làm việc Giang Lăng đi ra, cô kéo nghề ngồi vào bàn làm việc của mình. Trợ lý Tiểu Hà pha cho cô một tách cà phê: “Chị Thư, hôm nay chúng ta có đi chụp không?”
Dương Thư mở tài liệu Giang Lăng đưa ra xem, đáp: “Buổi chiều có một quảng cáo nhỏ.”
Nói xong cô đưa tài liệu cho trợ lý: “Trước tiên xem xét yêu cầu của khách hàng, chuẩn bị trước một chút.”
“Vâng”
Dương Thư mở máy tính, cầm tách cà phê uống một ngụm.
Trên bàn làm việc vẫn còn một phần quà, cô lấy điện thoại chụp một bức ảnh, gửi wechat cho Khương Ngâm: 【Xong việc quay về lấy quà. 】
Khương Ngâm: 【!!!!!】
【Cậu còn biết về à? Tớ còn tưởng bên ngoài có tên đàn ông nào đã câu dẫn linh hồn cậu rồi!】
Dương Thư: 【…..】
Hai người trò chuyện vài câu, sau đó Dương Thư đặt điện thoại xuống, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Gần giữa trưa thì Khương Ngâm trở về.
Nhìn thấy Dương Thư, Khương Ngâm vui mừng ôm cổ cô: “Tớ nhớ cậu muốn chết, cậu có biết mấy ngày cậu không ở đây công việc nhiều cỡ nào không?”
Cô ấy chỉ vào trán của mình: “Cậu xem, đây đều là thức đêm mà có, cục mụn siêu to khổng lồ luôn nè!”
Dương Thư quay mắt nhìn sang. Giữa lông mày cô đúng là nổi lên một cục mụn, bởi vì đánh kem che khuyết điểm nên không hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Dương Thư dỗ dành cô ấy: “Có nổi thêm hai cục nữa thì cậu vẫn xinh đẹp nhất.”
Nói xong thì nhìn thấy vị trí nổi mụn cũng rất đáng yêu, cô ngứa tay chạm nhẹ vào.
Khương Ngâm vội vã nhăn mày: “Đừng đụng lung tung, lau mất kem che khuyết điểm thì phải làm sao?”
Dương Thư cười đưa quà đã chuẩn bị xong cho cô ấy, giọng nói ngân dài: “Gần đây cô Khương vất vả chụp ảnh rồi, một chút quà mọn này mong quý cô vui lòng nhận lấy ạ.”
Khương Ngâm vui vẻ ra mặt: “Coi như cậu vẫn còn lương tâm.”
Cô mở ra xem thử, bên trong là một đôi khuyên tai hình bướm được chế tác tinh xảo, xinh đẹp tinh tế.
Dương Thư chỉ vào bên tai mình: “Cái này cùng một kiểu với tớ. Tớ mua ở một cửa tiệm trước cổng Happy Valley, hai người chúng ta mỗi người một đôi. Chị Lăng không xỏ tai nên tớ mua cho chị ấy một chiếc khăn lụa.”
“Quá là đẹp luôn!” Khóe miệng Khương Ngâm không khỏi cong cong. Cô ấy kéo ghế ngồi xuống, nghiêng tai qua: “Mau đeo giúp tớ nào.”
Khương Ngâm đeo khuyên tai lên xong không ngừng cầm gương ngắm nghía, lúc thì nhìn cái của mình, lúc thì nhìn sang của Dương Thư.
Cô ấy bỗng nhiên chú ý đến điều gì, sau đó nhìn chằm chằm mặt Dương Thư: “Thư Thư, thời tiết phía Nam dưỡng người tốt vậy sao? Cậu mới ở đó có mấy ngày mà sắc mặt tốt hơn hẳn, da dẻ cũng căng mịn hơn.”
Khương Ngâm sờ sờ mặt mình: “Dạo này trời lạnh, da mặt tớ sắp chết khô rồi.”
Dương Thư gật đầu: “Ở đó trời khá ẩm ướt, sắp tháng 10 rồi mà nhiệt độ vẫn chưa hạ thấp, mặc áo sơ mi vẫn thấy rất dễ chịu. Tớ về tới Trường Hoàn mặc áo khoác mà vẫn còn thấy lạnh.”
Khương Ngâm kéo cổ áo Dương Thư ra, nhìn sườn cổ cô rồi cảm khái một câu: “Muỗi ở phương Nam cũng ghê gớm thiệt đó, lợi hại thật, xem cậu bị đốt to chưa này.”
Cả người Dương Thư bỗng cứng đờ, lập tức đưa tay lên xoa nhẹ: “Thế à, tớ không để ý. Bảo sao cứ cảm thấy chỗ này ngứa ngứa.”
Cô giả bộ gãi vài cái, thản nhiên dùng tóc che lại.
Sau đó cô lại cảm thấy hơi ảo não, đây nhất định là của “Tiền Nhị Minh” để lại.
Hôm nay cô không soi gương kỹ lắm, vậy mà lại để Giang Ngâm nhìn thấy.
Khương Ngâm cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhiệt tình mở ngăn kéo bàn làm việc của mình ra: “Vừa hay chỗ tớ có thuốc bôi chống muỗi trị ngứa, tớ mới mua lúc trước nhưng nhiệt độ lại giảm nên chưa có cơ hội sử dụng.”
Khương Ngâm nhìn chằm chằm vết ngứa, mở nắp ra chuẩn bị bôi giúp cô.
Dương Thư làm sao dám để cô ấy nhìn kỹ, vội vàng tự mình cầm lấy bôi lên.
Dù biết đây không phải bị muỗi đốt nhưng bởi vì Khương Ngâm vẫn đang nhìn nên cô đành nhẫn nhịn bôi thuốc lên.
Thuốc mỡ lành lạnh cũng khá dễ chịu.
Khương Ngâm nói: “Loại này trị ngứa rất tốt, cậu bôi xong rất nhanh sẽ hết ngứa.”
“Trên người còn bị cắn chỗ nào không?” Cô ấy nghiêng người, có vẻ muốn kiểm tra giúp.
Dương Thư làm sao dám để cô ấy kiêm tra, sợ đến mức lùi về sau, cười nói: “Hết rồi, chỉ ngứa ở chỗ này thôi.”
Cô nhìn giờ, giả vờ đổi chủ đề: “Đến giờ ăn rồi, cùng nhau đi ăn nhé?”
Khương Ngâm gật đầu: “Ok.”
__________
Buổi chiều Dương Thư và Khương Ngâm đều có lịch chụp riêng, buổi trưa vội vàng gặp mặt xong thì bận việc của riêng mỗi người.
Đã nhiều ngày không gặp, hai người vốn định hẹn nhau tan làm thì đi ăn tối nhưng tiến độ công việc của Dương Thư lại xảy ra vấn đề. Có thể cô phải tăng ca tới tối nên họ đành đổi sang ngày khác.
Lịch chụp của Khương Ngâm kết thúc sớm hơn một tí.
Cô ấy trở về studio sửa lại một số ảnh, đến 5 giờ thì chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
May mắn là Dương Thư đã trở về, nếu không cô ấy làm gì có chuyện được tan làm sớm.
Khoảng thời gian ngày ngày thức đêm lúc trước bây giờ rốt cuộc cũng có thể ngủ bù rồi.
Cô ấy ung dung thoải mái đi ra khỏi studio, chuẩn bị gọi xe trở về. Ánh mắt Khương Ngâm lơ đãng lướt qua một chiếc xe SUV màu đen đỗ bên đường, cảm thấy rất quen thuộc.
Sau khi nhìn kỹ biển số xe, con ngươi cô ấy đột nhiên sáng lên.
Là xe của anh hai!
Khương Ngâm hớt ha hớt hải chạy sang đó, mở cửa ghế phụ ngồi vào: “Anh, mấy hôm rồi lại đi nước ngoài công tác sao? Không thấy mặt mũi đâu cả, em còn tưởng là anh bốc hơi khỏi thế gian rồi ấy.”
Khương Bái vốn đang ngẩn ngơ, không ngờ cô nàng lại đột ngột chạy tới khiến anh nhíu mày: “Ai cho em lên vậy?”
Đối mặt với thái độ này của anh, Khương Ngâm cảm thấy hơi bất mãn: “Anh đỗ xe ở trước studio của em không phải tới đón em à? Em tự giác ngồi vào thì có làm sao?”
Khương Bái thản nhiên nói: “Đi ngang qua thôi.”
“Xì.” Khương Ngâm không tin lý do này: “Đi ngang qua sao lại còn dừng ở đây, anh chắc chắn là tới đón em, đừng có khẩu thị tâm phi như thế.”
(*) khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo
Khóe miệng cô ấy đắc ý nhếch lên.
Khương Bái mặc kệ cô nàng.
Khương Ngâm lại vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, tràn đầy mong chờ hỏi: “Quà của em đâu?”
Khương Bái nhìn cô, nhíu mi: “Quà gì?”
Khương Ngâm sững sờ nhìn anh mình.
Người đàn ông khó hiểu nhìn bàn tay đang duỗi ra của cô nàng, thậm chí đến ánh mắt cũng giống như đang hỏi cô muốn gây sự sao.
Khương Ngâm nóng nảy nói: “Anh đi công tác nhiều ngày lâu lâu mới trở về, chẳng lẽ không mang quà về cho em sao? Không có quà thì anh còn tới đón em làm gì?!”
Khương Bái giễu cợt: “Anh chưa từng nói là đến đón em.”
Khương Ngâm bị anh chọc tức, giận dỗi nói: “Quả nhiên tình anh em chỉ như một tờ giấy, một chọt đã rách! Còn không tốt bằng Thư Thư nhà em.”
Cô nghiêng người đưa khuyên tai hình bướm đang đeo cho anh xem: “Nhìn thấy chưa, mức độ đối xử của anh với em còn không bằng một sợi tóc bạn thân em.”
Ánh mắt Khương Bái rơi vào đôi khuyên tai, vẻ mặt giật mình.
Anh tùy ý ngả lưng vào ghế, ngón tay gõ vô lăng, cà lơ phất phơ nói: “Em cứ coi như đôi khuyên tai này là anh tặng em không được à.”
Khương Ngâm bị lời nói của anh làm cho không vui: “Đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là Dương Thư tặng em, dựa vào đâu mà xem như anh tặng? Hai người có nửa xu quan hệ nào không?”
Vẻ mặt Khương Bái ảm đạm, giọng điệu không kiên nhẫn: “Em còn ồn ào thì xuống xe.”
“….” Không có quà thì thôi, làm gì mà hung dữ vậy???
Khương Ngâm ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thắt đai an toàn vào.
Khương Bái nhìn về phía studio, sau đó khởi động, lái xe rời đi.
Đang giờ cao điểm kẹt xe, anh em hai người về đến đại học C đã gần 7 giờ.
Bầu trời lúc này đã nhuốm màu đen sẫm, ánh đèn đường màu cam ấm áp trong khuôn viên trường chiếu xuống mặt đất, phản chiếu trên mặt hồ trong xanh. Có đôi trai gái ôm sách vở còn đang mải mê vui đùa.
Ba mẹ Khương Bái là giáo sư khoa Tài chính của đại học C, quanh năm họ đều sống ở đây.
Xe chạy vào khu cho người nhà, đậu ở trước khu.
Khương Bái không tháo dây an toàn, nói: “Xuống xe.”
Khương Ngâm ngờ vực nhìn qua: “Anh đi công tác mấy ngày không về nhà, giờ xe chạy đến dưới lầu cũng không đi lên, em biết ăn nói sao với ba mẹ đây?”
“Em đừng nói anh đưa em về là khỏi phải giải thích.”
“Nhưng mà…” Khương Ngâm lắc lắc điện thoại: “Em vừa gửi wechat cho mẹ nói anh đưa em về mất rồi.”
Khương Bái: “…..”
Đúng lúc này, cửa khu bị người từ bên trong kéo ra.
Lương Văn cầm rác đi ra, vứt vào thùng rác bên cạnh. Bà vừa liếc mắt một cái đã thấy xe của Khương Bái.
Bà đẩy cặp kính trên sống mũi, đi lại gõ cửa xe Khương Bái: “Sao con còn chưa xuống xe? Sợ trong nhà không vừa ý con à?”
Khương Bái không còn cách nào, chỉ đành tắt xe, tháo dây an toàn bước xuống.
Mẹ con ba người cùng nhau đi vào nhà, dọc đường đi Lương Văn không ngừng cằn nhằn Khương Bái không có lương tâm, đã về đến dưới lầu mà còn muốn rời đi.
Bà vừa vào nhà đã phàn nàn với Khương Bẩm đang đọc sách trên sô pha: “Con trai ông thật không có lương tâm, uổng công đẻ ra nuôi lớn từng này!”
Khương Bẩm không ngẩng đầu đáp: “Không phải do bà luôn thúc giục nó yêu đương kết hôn nên mới vậy sao, nghe mãi ai mà muốn về?”
“Nó sắp ba mươi rồi, tôi không nên thúc giục nó sao?”
Khương Bái mới vừa đi đến phòng khách, lập tức quay đầu lại sửa cho đúng: “Hai mươi bảy.”
“Hai mươi bảy tuổi còn cách ba mươi xa à?”
“…..”
Vì để thoát khỏi chuyện hối kết hôn của Lương Văn, Khương Bái ăn tối ở nhà xong liền chuồn mất.
Khương Bái có một căn hộ thông tầng tại một khu nhà cao cấp nằm ở trung tâm thành phố, cách văn phòng luật chỉ khoảng 10 phút lái xe.
Anh thường xuyên phải đi công tác không có ở nhà, nhưng định kỳ đều có người làm đến quét dọn.
Trước kia anh không cảm thấy gì, tối nay đẩy cửa bước vào không hiểu sao lại cảm thấy phòng ở hơi trống trải vắng vẻ.
Lời nói vừa rồi của Lương Văn lại vang lên: “Công việc và sự nghiệp bận rộn cũng được, nhưng gia đình cũng rất quan trọng. Tan làm về nhà, có người cùng con trò chuyện nhất định sẽ tốt hơn ở một mình.”
Bình thường anh không thích nhất là lý do này của mẹ, hôm nay vậy mà thật sự có cảm giác nó khá đúng.
Khương Bái buồn bực xoa mi tâm vài lần rồi đi tắm rửa.
Trước khi ngủ, anh tùy ý lướt xem vòng bạn bè, nhìn thấy bài đăng mới nhất của Dương Thư từ nửa tiếng trước.
Là một bức ảnh selfie bên đường, cô đang chu miệng, ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt cô, dáng vẻ cực kỳ dí dỏm đáng yêu.
Caption ghi: Nghỉ phép mới chút đã phải về làm. Bây giờ cuối cùng cũng được tan làm rồi huhuhu.
Khương Ngâm bình luận phía dưới: Vết đốt trên cổ đỡ chưa?
Dương Thư: Đỡ rồi.
Khương Bái nhìn bình luận, bất giác nhíu mày.
Thời tiết Trường Hoàn dạo này thay đổi, làm gì có muỗi chứ?
Anh ấn vào tấm ảnh, nhìn chằm chằm cổ cô. Sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, khóe miệng anh mơ hồ hiện lên một đường cong.
Cách một màn hình điện thoại, Khương Bái vô thức đưa tay chạm vào mặt của cô. Nhớ lại đêm đó cô ở dưới thân anh, ánh mắt nghẹn ngào đỏ hoe.
Mặt nhăn mày cười đều cuốn hút như vậy.
Đột nhiên Khương Bái cảm thấy cả người khô nóng, anh hơi ngửa cổ, kéo kéo cổ áo xuống, lại cởi thêm vài nút áo.
Nhưng vẫn không ăn thua.
Anh đi tới tủ lạnh, cầm chai nước đá uống một hơi mới ngăn được sự rục rịch phía dưới.
Khương Bái cảm thấy sau đêm đó, anh hình như trúng cổ rồi.
(*) Trúng cổ ở đây giống như trúng bùa yêu, thuốc độc kiểu như vậy. Theo như lịch sử TQ thì khi trúng cổ chỉ có người hạ cổ mới có thể giải được.
Bây giờ người ta rõ ràng đang rất ung dung tự tại, có khi đã sớm vứt anh ra khỏi đầu từ lâu rồi.
Nếu như còn có lần sau, nhất định phải khiến cô khóc thảm hơn đêm đó.
Bằng không thì không hết giận nổi!
Lúc này Khương Bái cũng không buồn ngủ, anh dứt khoát gọi điện thoại cho trợ lý: “Đem tài liệu của mấy vụ án sắp tới gửi vào email cho tôi.”
Sau đó anh ngắt điện thoại, đi về phía phòng sách.
Bận rộn có lẽ sẽ khiến anh quên được cô gái nhỏ không tim không phổi kia.
________
Kể từ sau khi kết thúc kỳ nghỉ trở về, Dương Thư vẫn luôn bận rộn đến tận lễ Quốc khánh.
Hôm nay cuối cùng cũng được rảnh rỗi, cô hẹn Khương Ngâm ra ngoài dạo phố. Cả hai mua không ít quần áo mùa thu.
Buổi trưa, hai người cùng nhau ăn lẩu trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Nồi lẩu đầy lá lách sôi ùng ục ùng ục, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Dương Thư không ăn, ngồi tại chỗ ngáp mấy cái.
Khương Ngâm thấy cô không có tinh thần, hỏi: “Cậu sao thế, gần đây không nghỉ ngơi đủ sao?”
Dương Thư lại ngáp một cái, nước mắt lưng tròng, thở dài ai oán: “Mấy ngày trước tớ đi sớm về muộn vốn dĩ đã thiếu ngủ, lầu dưới lại sửa chữa, không có cách nào ngủ được. Bực chết đi được.”
Sáng nay cô định ngủ bù một giấc bù lại những ngày mất ngủ lúc trước. Không ngờ từ sớm đã bị tiếng ồn dưới lầu làm cho không ngủ nổi. Thật sự không thể ở trong nhà nữa nên cô mới kéo Khương Ngâm ra ngoài dạo phố.
Khương Ngâm hỏi: “Lầu dưới của cậu vẫn chưa sửa xong à? Hơi bị lâu rồi á.”
Dương Thư bất lực thở dài: “Cũng không biết có chuyện gì. Hôm nay tớ xuống lầu dưới hỏi rồi, họ nói là hai ngày nữa sẽ xong. Hai ngày nữa là qua lễ Quốc khánh luôn rồi, làm gì còn thời gian nghỉ ngơi chứ?”
Nói xong, cô chỉ mặt mình, kêu ca với Khương Ngâm: “Lúc từ thành cổ Hạc Cầu trở về da tớ đẹp biết bao nhiêu. Cậu xem, bây giờ mới qua 10 ngày mà đã tiều tụy, sắp có quầng thâm luôn rồi.”
Khương Ngâm gắp thịt dê cho cô: “Mau ăn thịt đi, những lúc thế này cần phải bồi bổ năng lượng cho mình, nếu không sẽ thật sự tiều tụy mất.”
Ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, sau đó đề nghị Dương Thư: “Hay là mấy ngày tới cậu cứ ở tạm nhà tớ trước đi. Ba mẹ tớ không phải là giáo sư sao, nhà ở ngay đại học C. Môi trường ở đó yên tĩnh, cậu ở đó có lẽ sẽ nghỉ ngơi được.”
Dương Thư ăn một miếng thịt dê, đưa mắt nhìn qua: “Căn nhà cậu mua không phải đã sửa xong rồi sao? Vẫn ở cùng với ba mẹ à?”
“Vừa sửa xong chưa được bao lâu, mùi tản bớt rồi nhưng mẹ tớ nói để an toàn vẫn nên chờ một chút, không vội vào ở.”
Nói đến đây, Khương Ngâm nhớ đến chỗ ở hiện tại của Dương thư vẫn là đang thuê, hỏi: “Cậu thật sự định không mua nhà ở Trường Hoàn à?”
Dương Thư gắp thịt dê bỏ vào rau sống, dứt khoát lắc đầu: “Tớ không định định cư ở Trường Hoàn, không có hứng thú. Hơn nữa tớ cũng có không nhiều tiền như vậy.”
Khương Ngâm ngạc nhiên: “Thu nhập của hai chúng ta ngang ngang nhau, tiền của cậu đi đâu hết rồi?”
Dương Thư cuốn xà lách cùng thịt dê bỏ vào trong miệng, nhún vai: “Tiêu hết rồi.”
“Cũng không thấy cậu tiêu tiền nhiều hơn tớ mà?”
“Cay quá.” Dương Thư hít vài hơi, cầm lấy ly nước lạnh bên cạnh uống nửa ly: “Nước lẩu ở đây vi diệu quá đó!”
Thấy cô không muốn nói tiếp về vấn đề này, Khương Ngâm cũng không hỏi nữa.
Đề tài lại quay về chuyện lúc nãy: “Lầu dưới sửa sang, cậu không nghỉ ngơi được thì phải làm sao. Trước hết cứ ở nhà tớ đi, mẹ tớ hiếu khách lắm, thấy cậu nhất định sẽ rất vui.”
Dương Thư hơi do dự: “Hình như không tốt lắm?”
“Có gì mà không tốt, kết thúc mấy ngày nghỉ này sẽ phải làm rất nhiều việc, chất lượng giấc ngủ bây giờ rất quan trọng.”
Thấy Dương Thư không trả lời, Khương Ngâm lại nói: “Hai chúng ta mà cậu còn khách khí với tớ?”
“Không phải khách khí. Nếu là chỗ của cậu, tớ ở tạm vài ngày dĩ nhiên không vấn đề. Nhưng ở với người nhà cậu….”
Dương Thư gãi tai, úp úp mở mở nói: “Lần trước không phải tớ giả mạo làm bạn gái anh cậu sao. Chuyện này hơi lúng túng, nếu tớ gặp anh cậu thì không phải sẽ quê lắm sao?”
Dương Thư không nhắc tới thì Khương Ngâm cũng sắp quên béng luôn chuyện này rồi.
Cô ấy không ngờ rằng Dương Thư vẫn còn nhớ, nhịn không được cười nói: “Có gì đâu, đều là chuyện quá khứ thôi. Chỉ cần cậu không ngại thì người ngại sẽ là anh tớ.”
“Hơn nữa anh tớ có nhà bên ngoài, anh ấy sợ mẹ giục kết hôn nên mười ngày nửa tháng không thấy đâu là chuyện bình thường. Lại còn thường xuyên đi công tác nữa, khả năng cậu gặp anh ấy gần như là bằng không.”
Trong lúc đang nói chuyện, Dương Thư lại ngáp vài cái. Cân nhắc lời của Khương Ngâm, cô nghĩ, nếu không gặp Khương Bái thì ở nhà Khương Ngâm hai ngày cũng không sao.
“Để mai mình xem xem, nếu dưới lầu vẫn còn ồn thì qua nhà cậu chơi hai ngày.”
“Cậu đã buồn ngủ đến như vậy mà còn đợi đến ngày mai? Ngày mai đợi tiếng ồn sửa chữa đánh thức cậu, không phải rất khó chịu à?”
Khương Ngâm vớt thịt chín ra chia cho cô một nửa: “Ba mẹ tớ hai ngày nay đi An Cầm dự đám cưới con trai một người bạn rồi, ngày mai mới về, bây giờ chỉ có một mình tớ. Ăn trưa xong, tớ dẫn cậu qua nhà tớ ngủ bù một giấc.”
Dương Thư cười rực rỡ: “Ok, vậy tớ không khách khí với cậu nữa.”
Sau khi ăn xong, Dương Thư về nhà thay quần áo, sau đó theo Khương Ngâm về nhà cô ấy.
Lần đầu tiên đến nhà người khác thường phải mang chút đồ này nọ, cô muốn đến cửa hàng quà tặng cẩn thận chọn quà cho ba mẹ Khương, nhưng lại bị Khương Ngâm ngăn cản không cho cô tiêu tốn.
Dương Thư không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ mua một ít trái cây.
Bước vào tòa nhà, nhân lúc đợi thang máy, Dương Thư oán trách cô ấy: “Lần đầu tớ đến nhà cậu, lại còn là xin ở nhờ vậy mà chỉ cầm theo một ít trái cây, thật sự là hơi bất lịch sự. Đáng lẽ lúc nãy tớ không nên nghe lời cậu.”
Khương Ngâm thở dài: “Thôi, ba mẹ tớ làm giáo sư nhiều năm như vậy, có không ít sinh viên đáng tự hào. Có người tốt nghiệp rồi vẫn thường xuyên qua thăm hỏi họ, quà ở nhà nhiều đến mức không biết xử lý thế nào. Mấy ngày trước mẹ tớ còn dông dài, nói sau này ai mang quà đến thì trực tiếp đuổi ra ngoài, không cho vào nhà.”
Đang nói chuyện thì cửa thang máy mở ra, Khương Ngâm chỉ về căn nhà ở phía Đông: “Đây là nhà tớ.”
Khương Ngâm lấy chìa khóa từ trong túi xách, mở khóa cửa. Sau khi bước vào cô nói với Dương Thư: “Cậu đừng khách sáo, trong nhà không có ai, cứ tự nhiên đi.”
Cô ấy nói xong định lấy dép lê cho Dương Thư, không nghĩ đến khi nhìn xuống lại thấy một đôi giày da nam.
“Ơ, anh mình về rồi.” Khương Ngâm thò đầu vào trong nhìn: “Anh hai?”
Khương Ngâm nói cô đừng câu nệ, Dương Thư mới vừa thả lỏng một chút đột nhiên nghe thấy lời này trong lòng lại lộp bộp, thần kinh cũng căng thẳng theo.
Không phải nói xác suất gặp anh cô gần như là bằng không sao?
Nhìn Khương Ngâm đưa dép lê qua, Dương Thư không nhận, nhỏ giọng nói: “Tớ… tớ vẫn nên quay về nhà mình ở.”
Cô nói xong thì muốn chạy.
Khương Ngâm nhanh chóng giữ cô lại: “Đừng mà, hôm nay lúc tớ ra ngoài anh ấy không có ở đây. Không chừng là về lấy chút đồ, một lát là đi. Mấy năm gần đây anh ấy đều không sống ở nhà.”
Đã đến đây rồi, bây giờ rời đi cũng không thích hợp lắm. Không phải chỉ là nói mình là bạn gái anh ấy thôi sao, thật ra cũng không có gì ghê gớm lắm. Lần trước trên wechat cũng xin lỗi rồi. Dương Thư tự an ủi mình rồi thay dép lê.
Cửa phòng ngủ bên trong “cạch” một tiếng mở ra, sau đó có tiếng bước chân giống như là tiến về bên này.
Dương Thư hít sâu, đợi người kia đến gần. Cô nặn ra một gương mặt tươi cười thuần khiết vô hại.
Rất nhanh, một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt. Dáng người anh cao lớn, gương mặt sắc nét, cả người lộ ra sự kiêu ngạo và lạnh lùng.
Anh trời sinh đã mang vài phần cương quyết, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt bên trái không dễ nhận ra, lạnh nhạt nhưng cuốn hút.
Nhìn gương mặt kia, lời nói trong lòng Dương Thư đã chuẩn bị bất giác nghẹn lại. Cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang cười.
Ý cười trên mặt cô cứng ngắc, sau đó từ từ biến mất, cuối cùng biến thành hoảng hốt.