Trêu Chọc Trái Tim Em - Trang 2
Chương 11
Happy Valley nằm ở trên đỉnh núi, có con đường lớn nối thẳng đến cổng của nó.
Lúc Dương Thư và Khương Bái đến, bãi đậu xe ở cộng đã đỗ rất nhiều xe xe. Một nhóm du khách đang xếp hàng để được vào bên trong.
Vé vào cửa của họ là vé VIP, có một lối vào riêng.
Qua khỏi cổng kiểm tra an ninh là một khu vực có diện tích rất lớn, xung quanh được trang trí rất đẹp và mơ mộng. Cảm giác giống như họ đang lạc vào thế giới cổ tích.
Mới có tám giờ nhưng bên trong đã tấp nập du khách, mỗi khu trò chơi đều có một hàng người đang xếp hàng dài chờ đợi.
Dương Thư danh sách trò chơi mà cô nghiên cứu kỹ càng tối qua đọc một lèo cho Khương Bái: “Chúng ta chơi trò quả lắc trước, sau đó tới đĩa bay, tàu lượn siêu tốc, cáp treo, thám hiểm vách núi, nhảy dù, nhà ma… Cuối cùng là nhảy bungee!”
(*) Câu gốc là “咱们先去玩大摆锤, 然后是人肉螺旋桨, 速度飞跃, 过山车, 峡谷漂流, 跳楼机, 鬼屋… 最后一项是蹦极.” Mình không hiểu rõ một số trò chơi mà Dương Thư đề cập nên có dịch hơi khác đi một tí.
Sau khi đọc xong cô tắt ghi chú điện thoại đi rồi nói tiếp: “Chúng ta không cần xếp hàng, mấy trò chơi mạo hiểm kích thích đó hôm nay nhất định phải thử hết.”
Cô trực tiếp bỏ qua hết mấy trò chơi bình thường, cái gì kích thích thì đi cái đó.
Khương Bái vốn là không sợ những trò này, nhưng nghe thấy trò chơi cuối cùng thì khóe miệng giật giật: “Nhảy dù không nói, cô còn muốn nhảy bungee nữa?”
“Nhảy bungee thì sao? Rất kích thích đó!”
“…”
Lần đầu tiên anh gặp một người thích hành xác mình như cô.
Thấy Khương Bái không nói gì, Dương Thư tiến tới dò xét nhìn anh. Cô bỗng cười: “Anh không dám à?”
Khương Bái bị cô khinh người thì chóp mũi xì một cái: “Tôi cái gì mà chưa từng thử qua, chẳng lẽ lại không dám nhảy bungee? Chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ sợ đến mức nhũn chân không dám chơi thôi.”
Dương Thư bĩu môi thầm nghĩ: ai sợ nhũn chân còn chưa biết được đâu!
Sau khi đấu khẩu xong hai người liền đi tìm mấy trò chơi mạo hiểm để chơi, ai cũng muốn dùng cách này để chứng minh lời nói của mình.
Không cần xếp hàng thật sự rất thoải mái. Đây là lần đầu tiên Dương Thư được hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy, cô có cảm giác mỗi trò chơi đều trở nên thú vị hơn.
Dương Thư cùng Khương Bái kề vai ngồi cạnh nhau bên trong cáp treo.
Có mấy người lần đầu tiên đi cáp treo nói rằng cảm giác rất hồi hộp, nhưng ánh mắt Dương Thư lại cực kỳ hưng phấn.
Từ lúc chơi trò quả lắc Khương Bái đã nhìn ra được cô thật sự rất thích loại trò chơi này.
Cô thật sự khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì chỉ mới mấy năm trước đây thôi trông cô vẫn còn nhát như thỏ đế.
Cáp treo không ngừng chạy băng băng, thế nhưng tất cả sự chú ý của Khương Bái đều đặt trên người cô gái nhỏ.
Cô cười rất vui vẻ, khóe miệng còn hiện lên hai lúm đồng tiền nhàn nhạt. Làn tóc dài khẽ tung bay, mềm mại quét qua gò má của anh.
Khương Bái duỗi ngón tay, khẽ khàng bắt lấy lọn tóc của cô.
Cô gái nhỏ bỗng quay đầu nhìn anh nhẹ nhàng cười. Bên trong ánh mắt long lanh của cô không giấu được sự vui vẻ: “Tiền Nhị Minh, ông chủ người địa phương quả nhiên là không có gạt tôi. Cáp treo ở đây chạy rất nhanh, chơi vui ghê.”
Cô vuốt ve chỉnh lại mấy lọn tóc đang bay lung tung, lại thấy anh mãi không lên tiếng thì mở miệng khiêu khích: “Sao anh không trả lời tôi? Đừng bảo là bị dọa sợ rồi nha?”
Khương Bái rút lại bàn tay vừa giơ lên, không biết vì sao lại bất giác xòe ra.
Sau đó liền nói: “Cô nhìn tôi giống sợ sao? Tôi không giống cô chưa trải sự đời, chơi mấy trò trẻ con này mà cũng hưng phấn.”
Dương Thư tự dưng bị anh ghét bỏ, cô không cười nữa, chóp mũi nhẹ hừ một tiếng rồi hờn dỗi quay đi không thèm để ý đến anh.
Khương Bái nhìn bóng lưng của cô, anh khẽ nghiêng người lại gần. Mái tóc dài của cô một lần nữa quét qua mặt anh, bên mũi vẫn còn phảng phất mùi thơm nhàn nhạt trộn lại giữa hương hoa và hương quýt.
Khương Bái cảm giác được tim mình đang đập rất nhanh, không biết là do cảm giác mất trọng lực vì ngồi cáp treo hay là vì nguyên nhân gì khác.
Sau khi xuống cáp treo Dương Thư vẫn còn đắm chìm trong cảm giác phiêu bạt giữa không trung. Cô đứng trên mặt đất mà vẫn còn cảm thấy bản thân lơ lửng.
Hai người tiếp tục đi thám hiểm vách núi.
(*) Thám hiểm vách núi này cũng giống như chèo thuyền ở Vịnh Hạ Long ấy.Nhưng thuyền sẽ chảy từ trên một chỗ nào đó xuống, hơi giống trượt thác.
Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ cũng nóng dần lên.
Dương Thư đưa tay lên che trán, nhìn cặp đôi vừa đi ngang qua phía trước. Chàng trai đang che dù cho cô gái.
Cô chu chu mỏ, lên án người đàn ông bên cạnh: “Tiền Nhị Minh, anh không giúp bạn gái anh che dù à?”
Khương Bái liếc cô, lấy dù che nắng bên trong túi ra: “Cô rõ ràng là cố ý mượn mối quan hệ ngày hôm nay sai vặt tôi!”
Dù mau chóng bật ra, hoàn hảo che trên đỉnh đầu Dương Thư.
Thấy ánh nắng đã bị che lại, cô hài lòng cười ngon ngọt với anh: “Tôi không phải là sai vặt, là đang làm nũng mới đúng.”
Khương Bái: “…”
Khi hai người đến khu khám phá vách núi đúng lúc không còn thuyền thám hiểm nữa. Nếu họ muốn chơi thì phải chờ những người khác quay trở lại mới được.
Dương Thư hơi khát nước, thế nhưng chỗ này lại không có nơi nào bán nước.
Ban đầu Khương Bái có mua hai chai nước, Dương Thư đã uống hết chai của cô từ lâu. Chai còn lại Khương Bái chỉ mới uống có hai hớp.
Thấy Dương Thư nhìn chằm chằm vào túi trong tay mình, còn khẽ liếm môi một cái.
Khương Bái hiểu ý nhíu mày hỏi: “Lại khát nước sao?”
Anh nhìn quầy bán hàng ở cách một đoạn xa rồi đưa dù cho cô: “Đứng đây đợi một lát, để tôi đi mua.”
Dương Thư không cầm lấy dù: “Chỗ đó cách nơi này rất xa, lỡ anh vừa đi lại có thuyền thám hiểm thì phải làm sao?”
So với việc uống nước, cô thích chơi trò chơi hơn. “Thôi, để lát nữa rồi mua.”
Khương Bái nghĩ nghĩ, sau đó lấy chai nước trong túi ra đưa cho cô: “Nếu khát quá thì uống cái này đi.”
Ngừng một chút anh lại bổ sung. “Giữa các gặp đôi không cần phải phân biệt mấy thứ này đâu.”
Ban nãy Dương Thư la hét rất nhiều ở cáp treo, bây giờ thật sự rất khát.
Cô nhìn chằm chằm chai nước người đàn ông đưa đến. Sai khi do dự hai giây thì quả quyết nhận lấy vặn nắp ra.
“Tiền Nhị Minh” nói rất đúng, dù sao hôm nay hai người cũng là tình nhân, uống chung chai nước còn sợ hôn gián tiếp cái gì nữa?
Cô ngửa đầu uống liên tục mấy ngụm.
Sau khi cô uống hết một nửa đang định đóng lại nắp chai thì “Tiền Nhị Minh” bỗng dưng đưa tay cầm lấy ngửa đầu uống.
Nháy mắt trong khoảnh khắc anh cầm chai nước giơ lên, Dương Thư còn nhìn thấy vết son đỏ của mình ở trên đó.
Trong lòng cô không ngừng gào thét muốn ngăn cản, nhưng anh đã tự nhiên đưa lên miệng uống.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống đỉnh đầu của anh. Gương mặt anh hơi ngước lên, vẻ mặt sáng lạn. Khi anh uống nước, yết hầu anh khẽ chuyển động, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy thật quyến rũ.
Anh uống nốt chỗ nước còn lại xong đưa tay về phía cô, ra hiệu cho cô đưa nắp cho anh.
Dương Thư đặt nắp chai vào lòng bàn tay anh, ánh mắt khẽ liếc về phía miệng chai.
Vết son ban nãy của cô làm dính vào bây giờ đã không còn nữa.
Cô liếc trộm đôi môi gợi cảm của người đàn ông, hai tai không hiểu vì sao lại nóng bừng bừng.
Cô nhanh chóng rũ tóc che khuất tầm mắt, quay đầu nhìn về phía trước: “Lâu quá đi, không biết phải chờ tới bao giờ nữa.”
Khương Bái cất chai nước lại vào trong túi: “Nhờ có vé của tôi mà cô không cần xếp hàng, bây giờ còn tí kiên nhẫn vậy mà cũng không có hả?”
Hai người đang nói chuyện thì có một chiếc thuyền thám hiểm chạy vào bờ.
Nhân viên công tác nhanh chóng sắp xếp vị trí và đồ đạc, chuẩn bị xuất phát một lần nữa.
Thuyền thám hiểm rẽ nước chạy thẳng, cảnh vật xung quanh đẹp đến nao lòng.
Dương Thư chợt nói: “Nếu mà được đem theo máy ảnh thì đã chụp được khung cảnh này rồi.”
Khương Bái: “Lỡ mà bị lật thuyền thì cô nghĩ mớ ảnh chụp của cô còn nữa hả?”
“Dễ gì lật như vậy chứ?”
“Cái này thì hên xui.”
Một cơn sóng bất ngờ trào đến, bốn phía của thuyền lắc lư mạnh một cái. Dương Thư lảo đảo bất giác ôm lấy cánh tay Khương Bái.
Bọt nước khẽ bắt lên không trung, có vài giọt rơi trúng mặt Dương Thư.
Cô sợ hãi nhắm mắt hét một tiếng, rúc mặt vào sau lưng Khương Bái.
Thuyền chạy đến một vách nước cao, sau đó lao theo dòng nước đang chảy xiết, liên tục lướt qua nhiều vách đá nhỏ.
Ở khúc ngã ba, thuyền của hai người cùng với những thuyền khác tách ra, âm thanh huyên náo bắt đầu nhỏ dần.
Từ đầu đến cuối Dương Thư đều ôm chặt cánh tay của Khương Bái.
Khương Bái thấy phản ứng của cô thì cười: “Cô đi cáp treo còn không sợ, vậy mà sợ trò này à?”
Thuyền bắt đầu di chuyển bình thường trở lại, Dương Thư lau mấy giọt nước bắn trên mặt rồi nói: “Đây là lần đầu tiên tôi chơi trò này, vẫn chưa quen cho lắm.”
Khương Bái ngoài ý muốn nhìn cô: “Trước đó chưa từng chơi sao?”
Dương Thư lắc đầu: “Thời gian chơi rất lâu, tôi nghe nói phần lớn thời gian đều không kích thích cho lắm. Một người chơi thì cũng chán, cũng không muốn ngồi với người lạ nên chưa từng chơi thử.”
“Vậy vì sao cô lại thích chơi mấy trò mạo hiểm?”
Dương Thư ngừng hai giây, cô không trả lời mà hỏi lại: “Còn anh thì sao? Tôi thấy anh chơi mấy trò kia phản ứng cũng bình thường, chắn là cũng chơi không ít so với tôi.”
“Tôi ư?” Khương Bái cười cười. “Mỗi khi gặp áp lực lớn trong công việc thì sẽ chơi một lần.”
“Tôi cũng vì áp lực công việc quá lớn.”
Khương Bái liếc nhìn cô, chợt đổi chủ đề: “Lần đầu chơi trò thám hiểm này cảm thấy thế nào?”
Dương Thư kê tay lên thành thuyền, đầu ngón tay cảm giác hơi lạnh của dòng nước, sau đó trầm ngâm nói: “Cũng tạm. Mặc dù hơi nhàm chán nhưng có người chơi cùng thì cũng được.”
“Chê nhàm chán à?” Lông mày anh tuấn của Khương Bái khẽ nhướng lên.
Anh còn chưa mở miệng nói tiếp thì lại có mấy đợt sóng vỗ đến, lần này còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc nãy.
Cả người Dương Thư lảo đảo nghiêng về phía Khương Bái, sau đó nhào thẳng vào trong ngực anh.
Sau khi đã bình thường trở lại Dương Thư vẫn còn dựa vào lòng anh chưa kịp tỉnh táo.
Khương Bái cong môi nhìn cô: “Còn nhàm chán không?”
“Cũng bình thường.”
Thật ra thì sợ cũng không sợ, nhưng mặt nước lại không ổn định. Mỗi khi có một cơn sóng lớn thì cô lại không biết vịn vào đâu cho an toàn.
Dương Thư đang định ngồi dậy thì không ngờ người đàn ông bỗng siết chặt eo khiến cô ngã vào lòng anh một lần nữa.
Cô ngước mắt nhìn thấy Khương Bái đang cười.
“Anh cười cái gì?”
“Không có gì.” Khương Bái rũ mắt xuống nhìn cô, “Chỉ là cảm thấy thật vi diệu. Hôm qua hai chúng ta còn đang cãi nhau, hôm nay không hiểu sao lại thành quan hệ thế này. Nghĩ kỹ lại thì hình như cũng khá… kích thích!”
Dương Thư tiếp lời anh: “Bởi vậy mới nói tối qua tôi đã đề xuất cho anh một sáng kiến quá hay. Mặc dù đi ké vé VIP của anh nhưng cũng cho anh trải nghiệm cảm giác một ngày làm người yêu, hoàn toàn tương xứng mà đúng không?
Có bọt nước hắt đến, Dương Thư đưa tay che lại.
Sau đó cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của cô bị anh mạnh mẽ nắm lấy.
Dương Thư kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt Khương Bái thâm trầm, anh suy nghĩ gì đó rồi lại nói: “Nói như cô, vậy thì cô đi ké phiếu của tôi là chính là phúc lợi đó. Nhưng cô trả lại cho tôi trải nghiệm một ngày tình nhân rốt cuộc là hình dạng gì?”
Dương Thư: “?”
Anh chợt nghiêng người, khuôn mặt thâm thúy. Bỗng dưng anh lại lẩm bẩm gọi tên cô. “Dương Thư, cô có muốn trải nghiệm thêm kích thích không?”
“Hả?” Dương Thư vô thức đáp lại, cả người nháy mắt cứng đờ. Lông mi cô khẽ chớp chớp mấy cái, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không phải bảo nhàm chán sao, đúng lúc chỗ này không có ai quấy rầy.” Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt nhìn vào bờ môi căng mọng. Giọng nói của anh trầm thấp dụ hoặc. “Chi bằng… chúng ta tiếp tục nụ hôn ban sáng?”
Lúc Dương Thư và Khương Bái đến, bãi đậu xe ở cộng đã đỗ rất nhiều xe xe. Một nhóm du khách đang xếp hàng để được vào bên trong.
Vé vào cửa của họ là vé VIP, có một lối vào riêng.
Qua khỏi cổng kiểm tra an ninh là một khu vực có diện tích rất lớn, xung quanh được trang trí rất đẹp và mơ mộng. Cảm giác giống như họ đang lạc vào thế giới cổ tích.
Mới có tám giờ nhưng bên trong đã tấp nập du khách, mỗi khu trò chơi đều có một hàng người đang xếp hàng dài chờ đợi.
Dương Thư danh sách trò chơi mà cô nghiên cứu kỹ càng tối qua đọc một lèo cho Khương Bái: “Chúng ta chơi trò quả lắc trước, sau đó tới đĩa bay, tàu lượn siêu tốc, cáp treo, thám hiểm vách núi, nhảy dù, nhà ma… Cuối cùng là nhảy bungee!”
(*) Câu gốc là “咱们先去玩大摆锤, 然后是人肉螺旋桨, 速度飞跃, 过山车, 峡谷漂流, 跳楼机, 鬼屋… 最后一项是蹦极.” Mình không hiểu rõ một số trò chơi mà Dương Thư đề cập nên có dịch hơi khác đi một tí.
Sau khi đọc xong cô tắt ghi chú điện thoại đi rồi nói tiếp: “Chúng ta không cần xếp hàng, mấy trò chơi mạo hiểm kích thích đó hôm nay nhất định phải thử hết.”
Cô trực tiếp bỏ qua hết mấy trò chơi bình thường, cái gì kích thích thì đi cái đó.
Khương Bái vốn là không sợ những trò này, nhưng nghe thấy trò chơi cuối cùng thì khóe miệng giật giật: “Nhảy dù không nói, cô còn muốn nhảy bungee nữa?”
“Nhảy bungee thì sao? Rất kích thích đó!”
“…”
Lần đầu tiên anh gặp một người thích hành xác mình như cô.
Thấy Khương Bái không nói gì, Dương Thư tiến tới dò xét nhìn anh. Cô bỗng cười: “Anh không dám à?”
Khương Bái bị cô khinh người thì chóp mũi xì một cái: “Tôi cái gì mà chưa từng thử qua, chẳng lẽ lại không dám nhảy bungee? Chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ sợ đến mức nhũn chân không dám chơi thôi.”
Dương Thư bĩu môi thầm nghĩ: ai sợ nhũn chân còn chưa biết được đâu!
Sau khi đấu khẩu xong hai người liền đi tìm mấy trò chơi mạo hiểm để chơi, ai cũng muốn dùng cách này để chứng minh lời nói của mình.
Không cần xếp hàng thật sự rất thoải mái. Đây là lần đầu tiên Dương Thư được hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy, cô có cảm giác mỗi trò chơi đều trở nên thú vị hơn.
Dương Thư cùng Khương Bái kề vai ngồi cạnh nhau bên trong cáp treo.
Có mấy người lần đầu tiên đi cáp treo nói rằng cảm giác rất hồi hộp, nhưng ánh mắt Dương Thư lại cực kỳ hưng phấn.
Từ lúc chơi trò quả lắc Khương Bái đã nhìn ra được cô thật sự rất thích loại trò chơi này.
Cô thật sự khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì chỉ mới mấy năm trước đây thôi trông cô vẫn còn nhát như thỏ đế.
Cáp treo không ngừng chạy băng băng, thế nhưng tất cả sự chú ý của Khương Bái đều đặt trên người cô gái nhỏ.
Cô cười rất vui vẻ, khóe miệng còn hiện lên hai lúm đồng tiền nhàn nhạt. Làn tóc dài khẽ tung bay, mềm mại quét qua gò má của anh.
Khương Bái duỗi ngón tay, khẽ khàng bắt lấy lọn tóc của cô.
Cô gái nhỏ bỗng quay đầu nhìn anh nhẹ nhàng cười. Bên trong ánh mắt long lanh của cô không giấu được sự vui vẻ: “Tiền Nhị Minh, ông chủ người địa phương quả nhiên là không có gạt tôi. Cáp treo ở đây chạy rất nhanh, chơi vui ghê.”
Cô vuốt ve chỉnh lại mấy lọn tóc đang bay lung tung, lại thấy anh mãi không lên tiếng thì mở miệng khiêu khích: “Sao anh không trả lời tôi? Đừng bảo là bị dọa sợ rồi nha?”
Khương Bái rút lại bàn tay vừa giơ lên, không biết vì sao lại bất giác xòe ra.
Sau đó liền nói: “Cô nhìn tôi giống sợ sao? Tôi không giống cô chưa trải sự đời, chơi mấy trò trẻ con này mà cũng hưng phấn.”
Dương Thư tự dưng bị anh ghét bỏ, cô không cười nữa, chóp mũi nhẹ hừ một tiếng rồi hờn dỗi quay đi không thèm để ý đến anh.
Khương Bái nhìn bóng lưng của cô, anh khẽ nghiêng người lại gần. Mái tóc dài của cô một lần nữa quét qua mặt anh, bên mũi vẫn còn phảng phất mùi thơm nhàn nhạt trộn lại giữa hương hoa và hương quýt.
Khương Bái cảm giác được tim mình đang đập rất nhanh, không biết là do cảm giác mất trọng lực vì ngồi cáp treo hay là vì nguyên nhân gì khác.
Sau khi xuống cáp treo Dương Thư vẫn còn đắm chìm trong cảm giác phiêu bạt giữa không trung. Cô đứng trên mặt đất mà vẫn còn cảm thấy bản thân lơ lửng.
Hai người tiếp tục đi thám hiểm vách núi.
(*) Thám hiểm vách núi này cũng giống như chèo thuyền ở Vịnh Hạ Long ấy.Nhưng thuyền sẽ chảy từ trên một chỗ nào đó xuống, hơi giống trượt thác.
Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ cũng nóng dần lên.
Dương Thư đưa tay lên che trán, nhìn cặp đôi vừa đi ngang qua phía trước. Chàng trai đang che dù cho cô gái.
Cô chu chu mỏ, lên án người đàn ông bên cạnh: “Tiền Nhị Minh, anh không giúp bạn gái anh che dù à?”
Khương Bái liếc cô, lấy dù che nắng bên trong túi ra: “Cô rõ ràng là cố ý mượn mối quan hệ ngày hôm nay sai vặt tôi!”
Dù mau chóng bật ra, hoàn hảo che trên đỉnh đầu Dương Thư.
Thấy ánh nắng đã bị che lại, cô hài lòng cười ngon ngọt với anh: “Tôi không phải là sai vặt, là đang làm nũng mới đúng.”
Khương Bái: “…”
Khi hai người đến khu khám phá vách núi đúng lúc không còn thuyền thám hiểm nữa. Nếu họ muốn chơi thì phải chờ những người khác quay trở lại mới được.
Dương Thư hơi khát nước, thế nhưng chỗ này lại không có nơi nào bán nước.
Ban đầu Khương Bái có mua hai chai nước, Dương Thư đã uống hết chai của cô từ lâu. Chai còn lại Khương Bái chỉ mới uống có hai hớp.
Thấy Dương Thư nhìn chằm chằm vào túi trong tay mình, còn khẽ liếm môi một cái.
Khương Bái hiểu ý nhíu mày hỏi: “Lại khát nước sao?”
Anh nhìn quầy bán hàng ở cách một đoạn xa rồi đưa dù cho cô: “Đứng đây đợi một lát, để tôi đi mua.”
Dương Thư không cầm lấy dù: “Chỗ đó cách nơi này rất xa, lỡ anh vừa đi lại có thuyền thám hiểm thì phải làm sao?”
So với việc uống nước, cô thích chơi trò chơi hơn. “Thôi, để lát nữa rồi mua.”
Khương Bái nghĩ nghĩ, sau đó lấy chai nước trong túi ra đưa cho cô: “Nếu khát quá thì uống cái này đi.”
Ngừng một chút anh lại bổ sung. “Giữa các gặp đôi không cần phải phân biệt mấy thứ này đâu.”
Ban nãy Dương Thư la hét rất nhiều ở cáp treo, bây giờ thật sự rất khát.
Cô nhìn chằm chằm chai nước người đàn ông đưa đến. Sai khi do dự hai giây thì quả quyết nhận lấy vặn nắp ra.
“Tiền Nhị Minh” nói rất đúng, dù sao hôm nay hai người cũng là tình nhân, uống chung chai nước còn sợ hôn gián tiếp cái gì nữa?
Cô ngửa đầu uống liên tục mấy ngụm.
Sau khi cô uống hết một nửa đang định đóng lại nắp chai thì “Tiền Nhị Minh” bỗng dưng đưa tay cầm lấy ngửa đầu uống.
Nháy mắt trong khoảnh khắc anh cầm chai nước giơ lên, Dương Thư còn nhìn thấy vết son đỏ của mình ở trên đó.
Trong lòng cô không ngừng gào thét muốn ngăn cản, nhưng anh đã tự nhiên đưa lên miệng uống.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống đỉnh đầu của anh. Gương mặt anh hơi ngước lên, vẻ mặt sáng lạn. Khi anh uống nước, yết hầu anh khẽ chuyển động, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy thật quyến rũ.
Anh uống nốt chỗ nước còn lại xong đưa tay về phía cô, ra hiệu cho cô đưa nắp cho anh.
Dương Thư đặt nắp chai vào lòng bàn tay anh, ánh mắt khẽ liếc về phía miệng chai.
Vết son ban nãy của cô làm dính vào bây giờ đã không còn nữa.
Cô liếc trộm đôi môi gợi cảm của người đàn ông, hai tai không hiểu vì sao lại nóng bừng bừng.
Cô nhanh chóng rũ tóc che khuất tầm mắt, quay đầu nhìn về phía trước: “Lâu quá đi, không biết phải chờ tới bao giờ nữa.”
Khương Bái cất chai nước lại vào trong túi: “Nhờ có vé của tôi mà cô không cần xếp hàng, bây giờ còn tí kiên nhẫn vậy mà cũng không có hả?”
Hai người đang nói chuyện thì có một chiếc thuyền thám hiểm chạy vào bờ.
Nhân viên công tác nhanh chóng sắp xếp vị trí và đồ đạc, chuẩn bị xuất phát một lần nữa.
Thuyền thám hiểm rẽ nước chạy thẳng, cảnh vật xung quanh đẹp đến nao lòng.
Dương Thư chợt nói: “Nếu mà được đem theo máy ảnh thì đã chụp được khung cảnh này rồi.”
Khương Bái: “Lỡ mà bị lật thuyền thì cô nghĩ mớ ảnh chụp của cô còn nữa hả?”
“Dễ gì lật như vậy chứ?”
“Cái này thì hên xui.”
Một cơn sóng bất ngờ trào đến, bốn phía của thuyền lắc lư mạnh một cái. Dương Thư lảo đảo bất giác ôm lấy cánh tay Khương Bái.
Bọt nước khẽ bắt lên không trung, có vài giọt rơi trúng mặt Dương Thư.
Cô sợ hãi nhắm mắt hét một tiếng, rúc mặt vào sau lưng Khương Bái.
Thuyền chạy đến một vách nước cao, sau đó lao theo dòng nước đang chảy xiết, liên tục lướt qua nhiều vách đá nhỏ.
Ở khúc ngã ba, thuyền của hai người cùng với những thuyền khác tách ra, âm thanh huyên náo bắt đầu nhỏ dần.
Từ đầu đến cuối Dương Thư đều ôm chặt cánh tay của Khương Bái.
Khương Bái thấy phản ứng của cô thì cười: “Cô đi cáp treo còn không sợ, vậy mà sợ trò này à?”
Thuyền bắt đầu di chuyển bình thường trở lại, Dương Thư lau mấy giọt nước bắn trên mặt rồi nói: “Đây là lần đầu tiên tôi chơi trò này, vẫn chưa quen cho lắm.”
Khương Bái ngoài ý muốn nhìn cô: “Trước đó chưa từng chơi sao?”
Dương Thư lắc đầu: “Thời gian chơi rất lâu, tôi nghe nói phần lớn thời gian đều không kích thích cho lắm. Một người chơi thì cũng chán, cũng không muốn ngồi với người lạ nên chưa từng chơi thử.”
“Vậy vì sao cô lại thích chơi mấy trò mạo hiểm?”
Dương Thư ngừng hai giây, cô không trả lời mà hỏi lại: “Còn anh thì sao? Tôi thấy anh chơi mấy trò kia phản ứng cũng bình thường, chắn là cũng chơi không ít so với tôi.”
“Tôi ư?” Khương Bái cười cười. “Mỗi khi gặp áp lực lớn trong công việc thì sẽ chơi một lần.”
“Tôi cũng vì áp lực công việc quá lớn.”
Khương Bái liếc nhìn cô, chợt đổi chủ đề: “Lần đầu chơi trò thám hiểm này cảm thấy thế nào?”
Dương Thư kê tay lên thành thuyền, đầu ngón tay cảm giác hơi lạnh của dòng nước, sau đó trầm ngâm nói: “Cũng tạm. Mặc dù hơi nhàm chán nhưng có người chơi cùng thì cũng được.”
“Chê nhàm chán à?” Lông mày anh tuấn của Khương Bái khẽ nhướng lên.
Anh còn chưa mở miệng nói tiếp thì lại có mấy đợt sóng vỗ đến, lần này còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc nãy.
Cả người Dương Thư lảo đảo nghiêng về phía Khương Bái, sau đó nhào thẳng vào trong ngực anh.
Sau khi đã bình thường trở lại Dương Thư vẫn còn dựa vào lòng anh chưa kịp tỉnh táo.
Khương Bái cong môi nhìn cô: “Còn nhàm chán không?”
“Cũng bình thường.”
Thật ra thì sợ cũng không sợ, nhưng mặt nước lại không ổn định. Mỗi khi có một cơn sóng lớn thì cô lại không biết vịn vào đâu cho an toàn.
Dương Thư đang định ngồi dậy thì không ngờ người đàn ông bỗng siết chặt eo khiến cô ngã vào lòng anh một lần nữa.
Cô ngước mắt nhìn thấy Khương Bái đang cười.
“Anh cười cái gì?”
“Không có gì.” Khương Bái rũ mắt xuống nhìn cô, “Chỉ là cảm thấy thật vi diệu. Hôm qua hai chúng ta còn đang cãi nhau, hôm nay không hiểu sao lại thành quan hệ thế này. Nghĩ kỹ lại thì hình như cũng khá… kích thích!”
Dương Thư tiếp lời anh: “Bởi vậy mới nói tối qua tôi đã đề xuất cho anh một sáng kiến quá hay. Mặc dù đi ké vé VIP của anh nhưng cũng cho anh trải nghiệm cảm giác một ngày làm người yêu, hoàn toàn tương xứng mà đúng không?
Có bọt nước hắt đến, Dương Thư đưa tay che lại.
Sau đó cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của cô bị anh mạnh mẽ nắm lấy.
Dương Thư kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt Khương Bái thâm trầm, anh suy nghĩ gì đó rồi lại nói: “Nói như cô, vậy thì cô đi ké phiếu của tôi là chính là phúc lợi đó. Nhưng cô trả lại cho tôi trải nghiệm một ngày tình nhân rốt cuộc là hình dạng gì?”
Dương Thư: “?”
Anh chợt nghiêng người, khuôn mặt thâm thúy. Bỗng dưng anh lại lẩm bẩm gọi tên cô. “Dương Thư, cô có muốn trải nghiệm thêm kích thích không?”
“Hả?” Dương Thư vô thức đáp lại, cả người nháy mắt cứng đờ. Lông mi cô khẽ chớp chớp mấy cái, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không phải bảo nhàm chán sao, đúng lúc chỗ này không có ai quấy rầy.” Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt nhìn vào bờ môi căng mọng. Giọng nói của anh trầm thấp dụ hoặc. “Chi bằng… chúng ta tiếp tục nụ hôn ban sáng?”