Trêu Chọc - Dữu Chỉ - Trang 2
Chương 41: Kỵ sĩ và công chúa bỏ trốn của hắn
Gần đây bọn Tống Khải thường xuyên cùng Bùi Sí đi đua xe.
Bở vì đã đăng ký cái cuộc thi gì mà “Kỵ sĩ và công chúa bỏ trốn của hắn”, anh Sí của bọn họ thỉnh thoảng sẽ ra sân tập chạy một vòng.
Một ngày nọ, bọn họ đứng ở hàng hiên hút thuốc.
Đường Minh Viễn nói: “Vì để có được cái váy công chúa độc nhất vô nhị trên toàn thế giới kia để đưa cho bảo bối Hạ Hạ của anh ấy mà anh Sí liền thật sự nghiêm túc giống như đọc sách vậy.”
Tống Khải muốn phun ra: “Bảo bối Hạ Hạ? Lão Đường, mày mẹ nó sến sủa vãi nồi.”
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đường Minh Viễn lườm hắn: “Thằng điên, cái xưng hô này có phải ông đây nói đâu.”
“Chẳng lẽ là anh Sí?” Tống Khải cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Đường Minh Viễn phun ra một ngụm khói, gật gật đầu.
Bọn họ cười đến sắp nứt cả hông rồi.
Thừa lúc Bùi Sí không ở đây, Đường Minh Viễn đem chuyện anh Sí khắc cái biệt danh kia ở bên góc bàn nói cho bọn họ nghe, đám nam sinh nghe xong liền cười điên.
“Đệch! Anh Sí yêu đương sao lại trở nên sến súa như vậy chứ?”
Nhóm người bọn họ đại đa số đều đã đi theo Bùi Sí từ hồi cấp hai.
Lúc bọn họ quen biết Bùi Sí, anh Sí của bọn họ cũng đã rất nổi tiếng, đám người xấu xa không ai là không biết tới anh.
Có điều tuy rằng hay làm việc xấu, nhưng số con gái trong trường thích anh lại nhiều không kể xiết, tần suất thay bạn gái của anh Sí nhà bọn họ cũng rất cao, nhưng lại chưa có người nào có thể vượt qua được một tháng.
Cho nên đừng nói gọi cái gì mà bảo bối, ngay cả trong trí nhớ của anh, có một số tên của bạn gái cũ còn mẹ nó chẳng nhớ nổi nữa là.
Đường Minh Viễn bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước hắn từng hỏi Bùi Sí: “Sao anh Sí lại yêu đương liên tục thế?”
Lúc ấy Bùi Sí ngậm thuốc lá, rất không sao cả mà nói: “Chơi vui đó, ai mà không thích.”
Nhưng trong ánh mắt của anh lại không có nửa điểm vui thích nào, toàn bộ đều lạnh lùng.
Lúc ấy Đường Minh Viễn không hiểu, bây giờ thấy thái độ của anh Sí đối với Trì Hạ, tựa hồ đã hiểu ra được cái gì đó.
**
Cuộc thi đấu mà Bùi Sí đăng ký được tổ chức vào giữa tháng 5.
Cho nên mấy ngày cuối tháng 4, Bùi Sí càng ngày càng dành nhiều thời gian để luyện tập đua xe, đúng là rất muốn thắng được cái váy kia để đưa cho công chúa của anh.
Anh đã vô số lần tưởng tượng thấy bộ dáng bảo bối của anh mặc cái váy công chúa kia, chỉ nghĩ thôi cũng có thể làm anh nhiệt huyết sôi trào.
Con trai ở tuổi này không có mấy người chơi xe máy, hơn nữa cái trò như đua xe này còn là thứ rất đốt tiền, cho nên ở thành phố Giang không có club nào dành riêng cho bộ môn này.
Đám con trai bình thường đều sẽ tới vùng đang khai phá của Giang Thành, xe ít, người thưa, đường lại thoáng, rất thích hợp để đua xe.
Bùi Sí chạy vào vòng xong, tầm mắt xuyên qua kính bảo hiểm, nhìn thấy bờ sông đang thi công bên kia.
Ngày hôm đó, cô gái nhỏ tức giận không nói một lời đi dọc theo cầu, bộ dáng thất tha thất thiểu vẫn còn mới mẻ trong ký ức của anh.
Bùi Sí cong cong môi, chạy xe tới bờ sông, dừng ở bên cầu.
Dân cư ở khu vực này thưa thớt, giám sát an ninh không nghiêm, một đám người dừng xe ở ngay ven đường.
Bùi Sí đi lên cầu, dựa vào lan can nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn về phía trạm xe bus đối diện. Đám con trai cũng nhìn qua, tốp ba tốp năm đứng kề vai sát cánh, quả thực là một đám thiếu niên lưu manh hư hỏng.
Có nam sinh đưa điếu thuốc cho Bùi Sí, anh nhận lấy nhưng chỉ ngậm ngoài miệng, không bật lửa.
Nam sinh nhướng mày, bàn tay vỗ vỗ vào nhau: “Ôi đệch, anh Sí của em không phải là vì yêu nên cai thuốc đó chứ?! Trâu nha trâu nha!”
Bùi Sí không nói chuyện, anh muốn cai, nhưng cũng không nhanh được như vậy.
Đường Minh Viễn biết vào cuối tuần mấy hôm trước, anh Sí có đi cùng Trì Hạ tới thủ đô thi đấu.
Hắn cười lưu manh nói: “Lần trước anh Sí cùng cô vợ nhỏ đi thi, chắc là ở nhà nghỉ đúng không? Thế nào, đánh thắng thành lũy không?”
Cái đề tài này là chuyện mà đám con trai thích nghe nhất, hai mắt bọn họ đều sáng lên.
“Thắng con mẹ mày.” Bùi Sí cũng cười, “Không có.”
“Vậy thì ít nhất cũng phải xảy ra chuyện gì đó chứ?”
“Chả thế thì sao, anh Sí, không ngủ thì cũng phải hôn hôn sờ soạng chứ nhỉ ha ha ha ha ha ha ha!”
Có người thấy anh cười, biết chắc chắn là có tiến triển gì đó, bắt đầu sôi nổi ồn ào.
Bùi Sí nghĩ tới nụ hôn ở quán cafe, lúc ấy anh chỉ lo kích động, bây giờ nhớ lại tim lại đập nhanh dồn dập, tư vị kia đúng là mẹ nó ngọt thật sự.
Nói thế nào nhỉ, chính là có bảo anh chết trên người cô anh cũng cam tâm tình nguyện.
Bùi Sí nhìn đám con trai, ánh mắt trầm xuống, ý cười nơi khóe môi lại không kìm được: “Lắm chuyện thế, mẹ nó, muốn chết à?”
Mọi người đều ha ha ha cười lớn tiếng.
Bộ dáng thiếu niên ngậm thuốc lá vô cùng ngầu, dựa vào lan can lười biếng cười.
Lưu Tuyết đứng bên cạnh đỏ mặt, lúc tim đập nhanh hơn, cô đơn trong mắt cũng càng sâu.
Một đám người ở đây, chỉ có Lưu Tuyết là đứa con gái duy nhất.
Không lâu trước đó, cô ta đã viết một bức thư tình bày tỏ tình cảm với Tống Khải, Tống Khải không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Đám con trai bọn họ rất phóng khoáng, Tống Khải nhìn qua hoàn toàn không hề ngại việc cô ta đã từng thích Bùi Sí, vì thế nên mỗi lần đi đua xe hắn đều sẽ mang theo cô ta đi.
Mà cô ta, dường như cũng bởi vì vậy mà dung hợp vào vòng bạn bè của Bùi Sí.
**
Gần đây Trịnh Dung Dung nghe được một số lời đồn không hay lắm, cô ấy do dự xem nó nên nói cho Hạ Hạ hay không.
Kết quả nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy đừng nên nói là tốt nhất, rốt cuộc thì lời đồn cũng không nhất định là sự thật, vả lại, gần đây hình như Hạ Hạ thường xuyên tới cục cảnh sát…
Trịnh Dung Dung không dám hỏi tình huống cụ thể, nhưng có thể đoán được hẳn là chuyện của ba Hạ Hạ.
Tiết thể dục giữa giờ vào thứ hai, Trịnh Dung Dung và Trì Hạ cùng nhau tới sân thể dục.
Bên cạnh có mấy nữ sinh đi ngang qua.
“Các cậu nghe gì chưa, Bùi Sí bên Chức Cao co bạn gái mới thì phải?”
Trì Hạ lập tức nhìn sang bên cạnh.
Nhưng mà các cô ấy không có nhìn cô, tựa hồ là đang thảo luận về một người khác.
Trịnh Dung Dung cũng ý thức được điều gì đó, chắc chắn là lời đồn mấy ngày gần đây mà cô ấy nghe được rồi.
Cô ấy lập tức giữ chặt cánh tay Trì Hạ: “Hạ Hạ mau đi thôi, cùng tớ tới quầy bán đồ mua đồ ăn vặt đi?”
Trì Hạ gật đầu, cùng cô ấy đi về một hướng khác.
Tiếng nói chuyện của các cô gái phía sau vẫn như cũ truyền vào trong tai cô.
“Bạn gái mới? Thật hay giả thế? Tớ còn tưởng là anh ta vẫn luôn muốn hợp lại với Tưởng Sân Sân chứ?”
“Thật mà, tớ nghe mấy bạn bên Chức Cao nói.”
“Sau Tưởng Sân Sân thì hình như chưa từng nghe nói anh ta có bạn gái mới, các cậu nói xem lần này có phải anh ta thật sự hồi tâm chuyển ý rồi không?”
“Chắc là vậy đi, lần này là một nữ sinh cùng lớp với bọn họ, hình như gần đây đám người bọn họ ra ngoài chơi đều mang theo cô ta đó, trước kia Tưởng Sân Sân cũng đâu có loại đãi ngộ này đâu.”
Bước chân Trì Hạ hơi dừng lại.
Trịnh Dung Dung quay đầu trừng mắt liếc đám con gái kia: “Các cậu nhiều chuyện thế nhỉ.”
Các cô gái nhìn Trịnh Dung Dung, cảm thấy cô ấy thật kỳ lạ: “Cũng có phải chuyện của cậu đâu.”
Sau đó bọn họ liền kéo nhau rời đi.
Trịnh Dung Dung sợ Hạ Hạ nghĩ nhiều, lập tức khuyên cô: “Hạ Hạ đừng buồn, không nhất định là sự thật đâu.”
Trì Hạ mím môi.
Nhưng mà nhớ tới lúc mình với Bùi Sí ở chung, cô lại nhẹ nhàng chậm chạp chớp mắt, nhìn Dung Dung nói: “Ừ, tớ tin anh ấy.”
Bên kia, Tưởng Sân Sân cũng nghe tới lời đồn này, cô ta ở trong lớp vò đầu bứt tóc phát tiết một hồi, sau đó nằm bò ra bàn khóc.
Bởi vì cô ta biết, có thể làm Bùi Sí lâu như vậy mới bắt đầu yêu, cô gái kia chắc chắn có địa vị không nhỏ ở trong lòng anh.
Bở vì đã đăng ký cái cuộc thi gì mà “Kỵ sĩ và công chúa bỏ trốn của hắn”, anh Sí của bọn họ thỉnh thoảng sẽ ra sân tập chạy một vòng.
Một ngày nọ, bọn họ đứng ở hàng hiên hút thuốc.
Đường Minh Viễn nói: “Vì để có được cái váy công chúa độc nhất vô nhị trên toàn thế giới kia để đưa cho bảo bối Hạ Hạ của anh ấy mà anh Sí liền thật sự nghiêm túc giống như đọc sách vậy.”
Tống Khải muốn phun ra: “Bảo bối Hạ Hạ? Lão Đường, mày mẹ nó sến sủa vãi nồi.”
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đường Minh Viễn lườm hắn: “Thằng điên, cái xưng hô này có phải ông đây nói đâu.”
“Chẳng lẽ là anh Sí?” Tống Khải cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Đường Minh Viễn phun ra một ngụm khói, gật gật đầu.
Bọn họ cười đến sắp nứt cả hông rồi.
Thừa lúc Bùi Sí không ở đây, Đường Minh Viễn đem chuyện anh Sí khắc cái biệt danh kia ở bên góc bàn nói cho bọn họ nghe, đám nam sinh nghe xong liền cười điên.
“Đệch! Anh Sí yêu đương sao lại trở nên sến súa như vậy chứ?”
Nhóm người bọn họ đại đa số đều đã đi theo Bùi Sí từ hồi cấp hai.
Lúc bọn họ quen biết Bùi Sí, anh Sí của bọn họ cũng đã rất nổi tiếng, đám người xấu xa không ai là không biết tới anh.
Có điều tuy rằng hay làm việc xấu, nhưng số con gái trong trường thích anh lại nhiều không kể xiết, tần suất thay bạn gái của anh Sí nhà bọn họ cũng rất cao, nhưng lại chưa có người nào có thể vượt qua được một tháng.
Cho nên đừng nói gọi cái gì mà bảo bối, ngay cả trong trí nhớ của anh, có một số tên của bạn gái cũ còn mẹ nó chẳng nhớ nổi nữa là.
Đường Minh Viễn bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước hắn từng hỏi Bùi Sí: “Sao anh Sí lại yêu đương liên tục thế?”
Lúc ấy Bùi Sí ngậm thuốc lá, rất không sao cả mà nói: “Chơi vui đó, ai mà không thích.”
Nhưng trong ánh mắt của anh lại không có nửa điểm vui thích nào, toàn bộ đều lạnh lùng.
Lúc ấy Đường Minh Viễn không hiểu, bây giờ thấy thái độ của anh Sí đối với Trì Hạ, tựa hồ đã hiểu ra được cái gì đó.
**
Cuộc thi đấu mà Bùi Sí đăng ký được tổ chức vào giữa tháng 5.
Cho nên mấy ngày cuối tháng 4, Bùi Sí càng ngày càng dành nhiều thời gian để luyện tập đua xe, đúng là rất muốn thắng được cái váy kia để đưa cho công chúa của anh.
Anh đã vô số lần tưởng tượng thấy bộ dáng bảo bối của anh mặc cái váy công chúa kia, chỉ nghĩ thôi cũng có thể làm anh nhiệt huyết sôi trào.
Con trai ở tuổi này không có mấy người chơi xe máy, hơn nữa cái trò như đua xe này còn là thứ rất đốt tiền, cho nên ở thành phố Giang không có club nào dành riêng cho bộ môn này.
Đám con trai bình thường đều sẽ tới vùng đang khai phá của Giang Thành, xe ít, người thưa, đường lại thoáng, rất thích hợp để đua xe.
Bùi Sí chạy vào vòng xong, tầm mắt xuyên qua kính bảo hiểm, nhìn thấy bờ sông đang thi công bên kia.
Ngày hôm đó, cô gái nhỏ tức giận không nói một lời đi dọc theo cầu, bộ dáng thất tha thất thiểu vẫn còn mới mẻ trong ký ức của anh.
Bùi Sí cong cong môi, chạy xe tới bờ sông, dừng ở bên cầu.
Dân cư ở khu vực này thưa thớt, giám sát an ninh không nghiêm, một đám người dừng xe ở ngay ven đường.
Bùi Sí đi lên cầu, dựa vào lan can nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn về phía trạm xe bus đối diện. Đám con trai cũng nhìn qua, tốp ba tốp năm đứng kề vai sát cánh, quả thực là một đám thiếu niên lưu manh hư hỏng.
Có nam sinh đưa điếu thuốc cho Bùi Sí, anh nhận lấy nhưng chỉ ngậm ngoài miệng, không bật lửa.
Nam sinh nhướng mày, bàn tay vỗ vỗ vào nhau: “Ôi đệch, anh Sí của em không phải là vì yêu nên cai thuốc đó chứ?! Trâu nha trâu nha!”
Bùi Sí không nói chuyện, anh muốn cai, nhưng cũng không nhanh được như vậy.
Đường Minh Viễn biết vào cuối tuần mấy hôm trước, anh Sí có đi cùng Trì Hạ tới thủ đô thi đấu.
Hắn cười lưu manh nói: “Lần trước anh Sí cùng cô vợ nhỏ đi thi, chắc là ở nhà nghỉ đúng không? Thế nào, đánh thắng thành lũy không?”
Cái đề tài này là chuyện mà đám con trai thích nghe nhất, hai mắt bọn họ đều sáng lên.
“Thắng con mẹ mày.” Bùi Sí cũng cười, “Không có.”
“Vậy thì ít nhất cũng phải xảy ra chuyện gì đó chứ?”
“Chả thế thì sao, anh Sí, không ngủ thì cũng phải hôn hôn sờ soạng chứ nhỉ ha ha ha ha ha ha ha!”
Có người thấy anh cười, biết chắc chắn là có tiến triển gì đó, bắt đầu sôi nổi ồn ào.
Bùi Sí nghĩ tới nụ hôn ở quán cafe, lúc ấy anh chỉ lo kích động, bây giờ nhớ lại tim lại đập nhanh dồn dập, tư vị kia đúng là mẹ nó ngọt thật sự.
Nói thế nào nhỉ, chính là có bảo anh chết trên người cô anh cũng cam tâm tình nguyện.
Bùi Sí nhìn đám con trai, ánh mắt trầm xuống, ý cười nơi khóe môi lại không kìm được: “Lắm chuyện thế, mẹ nó, muốn chết à?”
Mọi người đều ha ha ha cười lớn tiếng.
Bộ dáng thiếu niên ngậm thuốc lá vô cùng ngầu, dựa vào lan can lười biếng cười.
Lưu Tuyết đứng bên cạnh đỏ mặt, lúc tim đập nhanh hơn, cô đơn trong mắt cũng càng sâu.
Một đám người ở đây, chỉ có Lưu Tuyết là đứa con gái duy nhất.
Không lâu trước đó, cô ta đã viết một bức thư tình bày tỏ tình cảm với Tống Khải, Tống Khải không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Đám con trai bọn họ rất phóng khoáng, Tống Khải nhìn qua hoàn toàn không hề ngại việc cô ta đã từng thích Bùi Sí, vì thế nên mỗi lần đi đua xe hắn đều sẽ mang theo cô ta đi.
Mà cô ta, dường như cũng bởi vì vậy mà dung hợp vào vòng bạn bè của Bùi Sí.
**
Gần đây Trịnh Dung Dung nghe được một số lời đồn không hay lắm, cô ấy do dự xem nó nên nói cho Hạ Hạ hay không.
Kết quả nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy đừng nên nói là tốt nhất, rốt cuộc thì lời đồn cũng không nhất định là sự thật, vả lại, gần đây hình như Hạ Hạ thường xuyên tới cục cảnh sát…
Trịnh Dung Dung không dám hỏi tình huống cụ thể, nhưng có thể đoán được hẳn là chuyện của ba Hạ Hạ.
Tiết thể dục giữa giờ vào thứ hai, Trịnh Dung Dung và Trì Hạ cùng nhau tới sân thể dục.
Bên cạnh có mấy nữ sinh đi ngang qua.
“Các cậu nghe gì chưa, Bùi Sí bên Chức Cao co bạn gái mới thì phải?”
Trì Hạ lập tức nhìn sang bên cạnh.
Nhưng mà các cô ấy không có nhìn cô, tựa hồ là đang thảo luận về một người khác.
Trịnh Dung Dung cũng ý thức được điều gì đó, chắc chắn là lời đồn mấy ngày gần đây mà cô ấy nghe được rồi.
Cô ấy lập tức giữ chặt cánh tay Trì Hạ: “Hạ Hạ mau đi thôi, cùng tớ tới quầy bán đồ mua đồ ăn vặt đi?”
Trì Hạ gật đầu, cùng cô ấy đi về một hướng khác.
Tiếng nói chuyện của các cô gái phía sau vẫn như cũ truyền vào trong tai cô.
“Bạn gái mới? Thật hay giả thế? Tớ còn tưởng là anh ta vẫn luôn muốn hợp lại với Tưởng Sân Sân chứ?”
“Thật mà, tớ nghe mấy bạn bên Chức Cao nói.”
“Sau Tưởng Sân Sân thì hình như chưa từng nghe nói anh ta có bạn gái mới, các cậu nói xem lần này có phải anh ta thật sự hồi tâm chuyển ý rồi không?”
“Chắc là vậy đi, lần này là một nữ sinh cùng lớp với bọn họ, hình như gần đây đám người bọn họ ra ngoài chơi đều mang theo cô ta đó, trước kia Tưởng Sân Sân cũng đâu có loại đãi ngộ này đâu.”
Bước chân Trì Hạ hơi dừng lại.
Trịnh Dung Dung quay đầu trừng mắt liếc đám con gái kia: “Các cậu nhiều chuyện thế nhỉ.”
Các cô gái nhìn Trịnh Dung Dung, cảm thấy cô ấy thật kỳ lạ: “Cũng có phải chuyện của cậu đâu.”
Sau đó bọn họ liền kéo nhau rời đi.
Trịnh Dung Dung sợ Hạ Hạ nghĩ nhiều, lập tức khuyên cô: “Hạ Hạ đừng buồn, không nhất định là sự thật đâu.”
Trì Hạ mím môi.
Nhưng mà nhớ tới lúc mình với Bùi Sí ở chung, cô lại nhẹ nhàng chậm chạp chớp mắt, nhìn Dung Dung nói: “Ừ, tớ tin anh ấy.”
Bên kia, Tưởng Sân Sân cũng nghe tới lời đồn này, cô ta ở trong lớp vò đầu bứt tóc phát tiết một hồi, sau đó nằm bò ra bàn khóc.
Bởi vì cô ta biết, có thể làm Bùi Sí lâu như vậy mới bắt đầu yêu, cô gái kia chắc chắn có địa vị không nhỏ ở trong lòng anh.