Trêu Chọc - Dữu Chỉ - Trang 2
Chương 16: Bùi Sí đừng đánh nữa!
Khu dạy học cũ được ẩn nấp ở phía sau, phía trước tòa nhà là đám cỏ dại sinh trưởng dã man, cửa sổ kết rất nhiều mạng nhện, càng hiện lên vẻ rách nát hoang vu.
Là nơi mà ngay cả ánh sáng cũng khó chui vào.
Trì Hạ bị Đinh Khải Minh kéo tới nơi này.
Trước kia hắn cho rằng Trì Hạ và Bùi Sí quen nhau, cho nên không dám theo đuổi. Nhưng gần đây mới nghe nói bọn họ căn bản không hề thân, cái người tên Lý Vi kia còn chủ động tới tìm hắn, nói đồng ý giúp hắn hẹn Trì Hạ tới.
Đinh Khải Minh đương nhiên đồng ý, nhà hắn cũng coi như là có tiền, đã chơi qua không biết bao nhiêu người, nhưng vẫn không thể trị được Trì Hạ.
Khung cửa phủ kín tro bụi.
Bàn tay Đinh Khải Minh chống tay lên cửa ngăn cô rời đi: “Rốt cuộc em có đồng ý làm bạn gái của anh hay không? Dù sao sau này đều phải tìm đàn ông để gả, trước tiên chơi đùa cùng anh chút cũng không có vấn đề gì.”
Đinh Khải Minh nói rất phóng khoáng, hắn phong lưu đã quen rồi.
Trì Hạ chưa từng sợ hãi như vậy, đôi con ngươi như tẩm qua nước, hốc mắt rung động rất nhỏ.
Cô tận lực để mình trấn định: “Cậu cho tôi thời gian suy xét có được không?”
“Bao lâu?”
“Ngày mai.” Cô mím môi, hẹn một ngày với hắn.
Đinh Khải Minh đã hao hết sự kiên nhẫn rồi: “Không có khả năng.”
Thiếu nữ trước mắt tài mạo song toàn, là đối tượng mà không ít nam sinh muốn có được, hiện tại cô đã ở trước mặt hắn ta rồi, xung quanh lại chẳng có người nào cả.
Đinh Khải Minh thay đổi sách lược, hắn ta duỗi tay ra cởi áo đồng phục của cô.
Trì Hạ sợ tới mức lập tức muốn hét lên kêu cứu, lại bị Đinh Khải Minh bịt miệng lại, hắn ta uy hiếp cảnh cáo: “Không được kêu.”
Cô bị đẩy ngã trên mặt đất, áo khoác đồng phục bị kéo xuống lộ ra bả vai trắng nõn tinh tế, làn da tiếp xúc với không khí lạnh thấm tận vào trong phổi.
Cặp con ngươi xinh đẹp nhát mắt tối xuống, hốc mắt phiếm hồng. Đại não cô trống rỗng trong nháy mắt.
Đinh Khải Minh đè lại đôi chân đang giãy loạn của cô, còn chưa kịp làm gì, bên eo bỗng nhiên bị người nào đó hung hăng đạp một chân, trực tiếp đập thẳng lên vách tường bên cạnh, khung cửa sổ cũng chấn động theo.
Chờ thấy rõ người xông tới, sống lưng hắn lạnh cả đi, giống như rơi xuống hầm băng.
Là Bùi… Bùi Sí!
Bùi Sí ngồi xổm xuống, run tay kéo áo đồng phục của cô gái lên, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô, hô lên: “Trì Hạ…” Thanh âm khàn đến không chịu nổi.
Nước mắt Trì Hạ nóng bỏng, nâng mắt lên nhìn anh.
Lục phủ ngũ tạng của anh đều đang đau nhức.
Cổ họng tràn lên vị sắt rỉ, giống như mới vừa chạy mười km, lúc nào cũng có thể phun ra một ngụm máu, cỗ lực lượng nghẹn trong thân thể đang đấu đá lung tung.
Cảm giác kia, tựa như trân bảo bản thân cẩn thận nâng niu bảo vệ lại bị người ta dùng bàn tay dơ bẩn tùy tiện chạm vào, anh hận không thể băm vằm bàn tay kia ra.
Đinh Khải Minh không dám dừng lại một khắc nào, đứng dậy lao nhanh ra bên ngoài.
Loại người lăn lộn trong xã hội như anh, không có ai không biết Bùi Sí ngoan tuyệt như thế nào, trước kia phạm tội nếu không phải nhà họ Bùi dùng tiền ép xuống thì đã sớm ngồi tù rồi!
Đinh Khải Minh bị đá một chân, chạy khá chậm, mới vừa ra tới cửa khu nhà đã bị Bùi Sí đuổi theo kéo cổ áo lại, chưa kịp phản ứng thì mặt đã bị ăn một quyền.
Cả người thiếu niên bạo nổ, trong mắt không còn lý trí, giống như bị điên liều mạng đánh hắn đá hắn, cầm một cục đá lên đập thẳng lên đầu hắn, giây tiếp theo trên mặt Đinh Khải Minh đã là một mảnh đỏ tươi, nhìn qua cảm thấy rất ghê người.
Có nhóm học sinh của Nhất Trung đi ngang qua chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ, nhanh chóng chạy đi gọi người, trễ chút là có thể xảy ra mạng người đấy!
Lúc Trì Hạ theo ra thì Đinh Khải Minh đã nằm trên mặt đất, trên mặt đều là máu, còn không hề nhúc nhích hay lên tiếng.
Mà Bùi Sí vẫn đang đánh hắn, căn bản là không nghĩ sẽ buông tha cho hắn một con đường sống.
Đám học sinh Nhất Trung từ một bên chạy tới, chỉ vào bên này, nhân viên an ninh phía sau lập tức lao lên kéo Bùi Sí ra, lại nhìn thấy biểu tình hung ác của thiếu niên thì theo bản năng lui lại về sau.
Trên tay anh dính máu, đôi mắt đen đến đáng sợ, giống như dã thú mất khống chế.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trường hợp hỗn loạn không thể khống chế, Trì Hạ nhanh chóng chạy tới kéo tay anh: “Bùi Sí đừng đánh nữa!
Trong mắt cô đều là hoảng sợ.
Động tác của Bùi Sí dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, lệ khí mãnh liệt dưới đáy mắt chậm rãi lui đi.
Lá cây khô vàng của cây bạch quả rơi xuống, đôi mắt cô gái ướt át mềm mại, ngồi quỳ ở trên mặt đấy nắm chặt lấy tay anh, nơm nớp lo sợ gọi tên anh.
Sức lực anh bị rút đi, cả người trong khoảnh khắc giống như bị nhổ sạch.
Bảo an xung quanh thấy thế liền nhanh chóng tiến lên kéo Đinh Khải Minh sang một bên, thay hắn gọi 120. Đám học sinh ai cũng mặc đồng phục Nhất Trung, chỉ có Bùi Sí là không mặc.
“Sao lại thế này, người ngoài trường sao lại vào được đây?”
“Nói nhỏ chút, hắn là người bên Chức Cao…”
“Hả? Chú bảo vệ sao lại để Chức Cao lẻn vào đây? Sắp xảy ra mạng người đến nơi rồi…”
Chức Cao là đám người tàn nhẫn lăn lộn trong xã hội, bộ dáng đánh người của anh cực đoan như vậy, đã gần giống như tội phạm giết người rồi.
Mọi người nhìn anh như nhìn quái vật.
Bùi Sí đứng lên liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Mọi người im lặng như ve sầu mùa đông.
Tầm mắt anh rơi xuống đôi tay trắng như sứ, theo anh đứng lên, đôi tay kia một giây sau liền rút về, nước mắt ướt lông mi bất an run run.
Cánh môi động động hai cái, anh muốn nói cô đừng sợ, Trịnh Dung Dung từ tòa bên kia nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng chạy ra, xông lên kéo Trì Hạ ra sau: “Hạ Hạ, đừng đứng gần anh ta như vậy!”
Loại người này quá khủng bố…
Gió đêm lạnh run.
Bùi Sí nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó quay đầu rời đi, không có ai dám cản anh, bọn họ cảm thấy anh quả thực là kẻ điên. Có người nhân lúc anh đã đi xa thì trộm gọi điện cho cảnh sát.
Thiếu niên lẻ loi một mình ra khỏi trường, phía sau là những lời đàm luận. Trì Hạ nhìn bóng dáng của anh, một lát sau, cô đuổi theo.
***
Tống Khải và Đường Minh Viễn đợi ở bên ngoài, lúc thấy Bùi Sí tay đầy máu đi ra, đều ngây ngẩn cả người.
Tống Khải lắp bắp hỏi: “Anh Sí… làm sao vậy?” Hắn không phải chưa từng thấy loại tình huống máu me này bao giờ, chỉ là ban nãy không phải còn rất tốt sao…
Đường Minh Viễn nhìn thấy biểu tình của Bùi Sí thì không dám nói lời nào, Tống Khải cũng ngậm miệng.
Bùi Sí ngồi lên xe máy, mặt mày phủ một tầng lạnh lẽo rất dày.
Xe vừa khởi động, anh thấy trước cổng trường Nhất Trung, Trì Hạ chạy từ bên trong ra, đứng cách một con phố nhìn anh.
Đông tác anh dừng lại, ngay sau đó liền nhịn không nổi mà đổi hướng đầu xe, xe máy nổ vang dừng lại trước mặt cô.
Ánh mắt thiếu nữ long lanh, thanh âm mềm nhẹ: “Cảm ơn anh.”
Cô lấy một túi khăn ướt từ trong túi áo đồng phục đưa qua, “Anh lau tay đi.”
Anh chửi bậy một tiếng: “Sao lại ra đây, em không sợ tôi?”
Trì Hạ không trả lời, sắc môi vẫn trắng bệch.
Bùi Sí nhìn cô một lúc lâu, ngữ khí đông cứng giải thích: “Nó không chết được, tôi chỉ muốn dạy dỗ nó mà thôi.”
Cho nên anh có lý trí, không có phạm tội, em đừng sợ anh.
Nghe thế, Trì Hạ nhẹ nhàng thở ra.
Cô đúng là sợ Đinh Khải Minh sẽ xảy ra chuyện, như vậy Bùi Sí sẽ vì cô mà ngồi tù mất.
Cô gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừm.”
Vừa rồi là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong mười mấy năm nhân sinh của cô, là Bùi Sí xuất hiện kịp thời cứu cô.
Cô không thể như những người khác, đứng ở một bên lạnh mắt chỉ trích anh đánh người thành như vậy.
Màn đêm buông xuống, nhìn không thấy mây đen, đèn đường chiếu lên không khí rơi xuống mưa bụi nghiêng nghiêng.
Bùi Sí cởi áo khoác của mình, trùm lên đầu cô, sau đó trực tiếp bế người lên ghế sau của xe mình.
Xe máy bay nhanh trong mưa gió.
Thiếu nữ phía sau an tĩnh ngoan ngoãn, không có từ chối anh đưa cô về nhà, một tia lạnh lẽo chui vào trong thân thể anh, anh lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cô nắm chặt quần áo bên eo anh, chính là không chịu ôm eo anh, ngẫu nhiên không cẩn thận đụng phải cơ bắp bên sườn anh thì đầu ngón tay sẽ lập tức thả ra.
Cô không biết rằng, loại động tác đụng như không đụng này ngược lại càng muốn mạng anh hơn, cơ hồ toàn bộ dọc đường Bùi Sí đều nhẫn nại táo bạo trồi lên trong thân thể.
Nước mưa lạnh băng rơi trên mặt anh, mới có thể khiến anh miễn cưỡng tỉnh táo.
Bên dưới cây hòe già, có hai con mèo đang ngủ gật kêu meo meo mấy tiếng, vọt vào trong mưa.
Xe máy vững vàng dừng ở đầu hẻm.
Trì Hạ xuống xe, muốn trả áo cho anh, Bùi Sí lại đè tay cô lại: “Không được cởi.”
Cô mím môi nhìn anh, trên người anh bị mưa xối ướt nhẹp, sơ mi màu đen hơi mỏng dán lên thân thể, có thể nhìn ra vòng eo gầy nhưng rắc chắc.
“Anh không lạnh sao?”
Lạnh con khỉ, sắp nóng chết rồi đây.
Bùi Sí cong môi dưới: “Không lạnh.”
Trì Hạ có chút bất đắc dĩ, cô cũng không thể mặc áo khoác của con trai trở về được.
Bùi Sí bỗng nhiên gọi cô: “Trì Hạ.”
“Dạ?” Cô ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm trong trẻo đối diện với đôi mắt đen tuyền của anh.
“Anh đăng ký thi Tiếng Anh.” Tóc đen anh có bọt nước trượt xuống theo cằm.
Trì Hạ ngẩn người, nửa ngày sau mới nói: “À à… Cố lên nha.”
Cô phản ứng quá đáng yêu, Bùi Sí nhịn không được nhếch môi: “Ừ.”
Anh cảm thấy mình vô cùng có động lực, thậm chí chỉ hận không thể về ngay bây giờ làm mấy đề thi Tiếng Anh.
Trì Hạ còn đang rối rắm không biết làm sao với cái áo kia, Bùi Sí đã đỗ xe, đem cô kéo tới tiệm tạp hóa ở đầu hẻm, mua một cái ô cho cô.
Cô đưa áo cho anh.
Bùi Sí không nhận, ác liệt cười một cái: “Cái này cũng phải mặc về.”
“…” Trì Hạ thật sự không hiểu được anh đang nghĩ gì, lạnh chết cũng kệ anh!
Cô xoay người đi luôn.
Cô gái nhỏ vừa đi vừa nhét áo khoác của anh vào cặp, Bùi Sí đứng từ xa xa nhìn, thẳng đến khi bóng dáng cô biến mất ở chỗ rẽ con hẻm.
***
Trì Hạ về tới nhà, bà ngoại vừa lúc đã xuất viện vào hôm nay.
Bà lão nhìn thấy cháu gái cả người ướt sũng về nhà, đau lòng đến không nhịn được, vội vàng lấy khăn lông để cô đi tắm, sau đó liền đi vào bếp nấu canh gừng cho cô.
Trì Hạ tắm xong đi ra lấy máy sấy vào phòng, giống như đang trộm làm chuyện xấu gì đó, cô khóa cửa phòng lại.
Sau đó lấy cái áo khoác kia ra, áo khoác màu đen còn lưu lại chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô dùng máy sấy chậm rãi sấy khô.
Không biết qua bao lâu, cô nhỏ đã tan làm về nhà, đang nói chuyện với bà ngoại ở ngoài phòng khách.
“Hạ Hạ, ra đây uống canh gừng này.” Không được một lát, bà ngoại đã đi tới gõ cửa phòng cô, “Con bé này, khóa cửa làm gì thế không biết.”
Trì Hạ đáp một tiếng.
Cầm áo khoác không biết nên giấu ở đâu, đời này co chưa từng mang áo khoác của bạn nam về bao giờ, chột dạ muốn chết.
Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó đi tới bên cửa sổ, đem quần áo nhét vào tủ quần áo bên cửa sổ.
Lúc chuẩn bị rời đi, mắt tùy ý liếc qua, phát hiện dưới gốc cây hòe già đầu hẻm, chiếc xe máy màu đen thuần của Bùi Sí vẫn còn đỗ ở đó.
Anh thế mà vẫn chưa đi…
Không được một lúc sau, Bùi Sí đi tới dưới cây hòe, trong tay còn cầm một túi đồ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô gái.
Thiếu niên chậm rãi ngồi xổm xuống, hai con mèo cọ tới cọ lui bên cạnh anh, mà anh đang duỗi tay từ trong túi đồ cầm ra gói đồ ăn dành cho mèo đổ ra cho chúng.
Anh rũ mắt, hai con mèo ngoan ngoãn dăn đồ trong tay anh.
Mưa vẫn đang rơi, ánh sáng dưới đèn đường mờ mờ ảo ảo, lôi kéo ra cho anh một cái bóng cô tịch.
Mưa chảy xuống theo cửa sổ thủy tinh.
Trì Hạ đứng bên cửa sổ nhìn rất lâu, cô nghi ngờ thiếu niên ngồi dưới cây hòe kia và Bùi Sí cô quen biết, không phải cùng một người…
Là nơi mà ngay cả ánh sáng cũng khó chui vào.
Trì Hạ bị Đinh Khải Minh kéo tới nơi này.
Trước kia hắn cho rằng Trì Hạ và Bùi Sí quen nhau, cho nên không dám theo đuổi. Nhưng gần đây mới nghe nói bọn họ căn bản không hề thân, cái người tên Lý Vi kia còn chủ động tới tìm hắn, nói đồng ý giúp hắn hẹn Trì Hạ tới.
Đinh Khải Minh đương nhiên đồng ý, nhà hắn cũng coi như là có tiền, đã chơi qua không biết bao nhiêu người, nhưng vẫn không thể trị được Trì Hạ.
Khung cửa phủ kín tro bụi.
Bàn tay Đinh Khải Minh chống tay lên cửa ngăn cô rời đi: “Rốt cuộc em có đồng ý làm bạn gái của anh hay không? Dù sao sau này đều phải tìm đàn ông để gả, trước tiên chơi đùa cùng anh chút cũng không có vấn đề gì.”
Đinh Khải Minh nói rất phóng khoáng, hắn phong lưu đã quen rồi.
Trì Hạ chưa từng sợ hãi như vậy, đôi con ngươi như tẩm qua nước, hốc mắt rung động rất nhỏ.
Cô tận lực để mình trấn định: “Cậu cho tôi thời gian suy xét có được không?”
“Bao lâu?”
“Ngày mai.” Cô mím môi, hẹn một ngày với hắn.
Đinh Khải Minh đã hao hết sự kiên nhẫn rồi: “Không có khả năng.”
Thiếu nữ trước mắt tài mạo song toàn, là đối tượng mà không ít nam sinh muốn có được, hiện tại cô đã ở trước mặt hắn ta rồi, xung quanh lại chẳng có người nào cả.
Đinh Khải Minh thay đổi sách lược, hắn ta duỗi tay ra cởi áo đồng phục của cô.
Trì Hạ sợ tới mức lập tức muốn hét lên kêu cứu, lại bị Đinh Khải Minh bịt miệng lại, hắn ta uy hiếp cảnh cáo: “Không được kêu.”
Cô bị đẩy ngã trên mặt đất, áo khoác đồng phục bị kéo xuống lộ ra bả vai trắng nõn tinh tế, làn da tiếp xúc với không khí lạnh thấm tận vào trong phổi.
Cặp con ngươi xinh đẹp nhát mắt tối xuống, hốc mắt phiếm hồng. Đại não cô trống rỗng trong nháy mắt.
Đinh Khải Minh đè lại đôi chân đang giãy loạn của cô, còn chưa kịp làm gì, bên eo bỗng nhiên bị người nào đó hung hăng đạp một chân, trực tiếp đập thẳng lên vách tường bên cạnh, khung cửa sổ cũng chấn động theo.
Chờ thấy rõ người xông tới, sống lưng hắn lạnh cả đi, giống như rơi xuống hầm băng.
Là Bùi… Bùi Sí!
Bùi Sí ngồi xổm xuống, run tay kéo áo đồng phục của cô gái lên, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô, hô lên: “Trì Hạ…” Thanh âm khàn đến không chịu nổi.
Nước mắt Trì Hạ nóng bỏng, nâng mắt lên nhìn anh.
Lục phủ ngũ tạng của anh đều đang đau nhức.
Cổ họng tràn lên vị sắt rỉ, giống như mới vừa chạy mười km, lúc nào cũng có thể phun ra một ngụm máu, cỗ lực lượng nghẹn trong thân thể đang đấu đá lung tung.
Cảm giác kia, tựa như trân bảo bản thân cẩn thận nâng niu bảo vệ lại bị người ta dùng bàn tay dơ bẩn tùy tiện chạm vào, anh hận không thể băm vằm bàn tay kia ra.
Đinh Khải Minh không dám dừng lại một khắc nào, đứng dậy lao nhanh ra bên ngoài.
Loại người lăn lộn trong xã hội như anh, không có ai không biết Bùi Sí ngoan tuyệt như thế nào, trước kia phạm tội nếu không phải nhà họ Bùi dùng tiền ép xuống thì đã sớm ngồi tù rồi!
Đinh Khải Minh bị đá một chân, chạy khá chậm, mới vừa ra tới cửa khu nhà đã bị Bùi Sí đuổi theo kéo cổ áo lại, chưa kịp phản ứng thì mặt đã bị ăn một quyền.
Cả người thiếu niên bạo nổ, trong mắt không còn lý trí, giống như bị điên liều mạng đánh hắn đá hắn, cầm một cục đá lên đập thẳng lên đầu hắn, giây tiếp theo trên mặt Đinh Khải Minh đã là một mảnh đỏ tươi, nhìn qua cảm thấy rất ghê người.
Có nhóm học sinh của Nhất Trung đi ngang qua chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ, nhanh chóng chạy đi gọi người, trễ chút là có thể xảy ra mạng người đấy!
Lúc Trì Hạ theo ra thì Đinh Khải Minh đã nằm trên mặt đất, trên mặt đều là máu, còn không hề nhúc nhích hay lên tiếng.
Mà Bùi Sí vẫn đang đánh hắn, căn bản là không nghĩ sẽ buông tha cho hắn một con đường sống.
Đám học sinh Nhất Trung từ một bên chạy tới, chỉ vào bên này, nhân viên an ninh phía sau lập tức lao lên kéo Bùi Sí ra, lại nhìn thấy biểu tình hung ác của thiếu niên thì theo bản năng lui lại về sau.
Trên tay anh dính máu, đôi mắt đen đến đáng sợ, giống như dã thú mất khống chế.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trường hợp hỗn loạn không thể khống chế, Trì Hạ nhanh chóng chạy tới kéo tay anh: “Bùi Sí đừng đánh nữa!
Trong mắt cô đều là hoảng sợ.
Động tác của Bùi Sí dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, lệ khí mãnh liệt dưới đáy mắt chậm rãi lui đi.
Lá cây khô vàng của cây bạch quả rơi xuống, đôi mắt cô gái ướt át mềm mại, ngồi quỳ ở trên mặt đấy nắm chặt lấy tay anh, nơm nớp lo sợ gọi tên anh.
Sức lực anh bị rút đi, cả người trong khoảnh khắc giống như bị nhổ sạch.
Bảo an xung quanh thấy thế liền nhanh chóng tiến lên kéo Đinh Khải Minh sang một bên, thay hắn gọi 120. Đám học sinh ai cũng mặc đồng phục Nhất Trung, chỉ có Bùi Sí là không mặc.
“Sao lại thế này, người ngoài trường sao lại vào được đây?”
“Nói nhỏ chút, hắn là người bên Chức Cao…”
“Hả? Chú bảo vệ sao lại để Chức Cao lẻn vào đây? Sắp xảy ra mạng người đến nơi rồi…”
Chức Cao là đám người tàn nhẫn lăn lộn trong xã hội, bộ dáng đánh người của anh cực đoan như vậy, đã gần giống như tội phạm giết người rồi.
Mọi người nhìn anh như nhìn quái vật.
Bùi Sí đứng lên liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Mọi người im lặng như ve sầu mùa đông.
Tầm mắt anh rơi xuống đôi tay trắng như sứ, theo anh đứng lên, đôi tay kia một giây sau liền rút về, nước mắt ướt lông mi bất an run run.
Cánh môi động động hai cái, anh muốn nói cô đừng sợ, Trịnh Dung Dung từ tòa bên kia nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng chạy ra, xông lên kéo Trì Hạ ra sau: “Hạ Hạ, đừng đứng gần anh ta như vậy!”
Loại người này quá khủng bố…
Gió đêm lạnh run.
Bùi Sí nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó quay đầu rời đi, không có ai dám cản anh, bọn họ cảm thấy anh quả thực là kẻ điên. Có người nhân lúc anh đã đi xa thì trộm gọi điện cho cảnh sát.
Thiếu niên lẻ loi một mình ra khỏi trường, phía sau là những lời đàm luận. Trì Hạ nhìn bóng dáng của anh, một lát sau, cô đuổi theo.
***
Tống Khải và Đường Minh Viễn đợi ở bên ngoài, lúc thấy Bùi Sí tay đầy máu đi ra, đều ngây ngẩn cả người.
Tống Khải lắp bắp hỏi: “Anh Sí… làm sao vậy?” Hắn không phải chưa từng thấy loại tình huống máu me này bao giờ, chỉ là ban nãy không phải còn rất tốt sao…
Đường Minh Viễn nhìn thấy biểu tình của Bùi Sí thì không dám nói lời nào, Tống Khải cũng ngậm miệng.
Bùi Sí ngồi lên xe máy, mặt mày phủ một tầng lạnh lẽo rất dày.
Xe vừa khởi động, anh thấy trước cổng trường Nhất Trung, Trì Hạ chạy từ bên trong ra, đứng cách một con phố nhìn anh.
Đông tác anh dừng lại, ngay sau đó liền nhịn không nổi mà đổi hướng đầu xe, xe máy nổ vang dừng lại trước mặt cô.
Ánh mắt thiếu nữ long lanh, thanh âm mềm nhẹ: “Cảm ơn anh.”
Cô lấy một túi khăn ướt từ trong túi áo đồng phục đưa qua, “Anh lau tay đi.”
Anh chửi bậy một tiếng: “Sao lại ra đây, em không sợ tôi?”
Trì Hạ không trả lời, sắc môi vẫn trắng bệch.
Bùi Sí nhìn cô một lúc lâu, ngữ khí đông cứng giải thích: “Nó không chết được, tôi chỉ muốn dạy dỗ nó mà thôi.”
Cho nên anh có lý trí, không có phạm tội, em đừng sợ anh.
Nghe thế, Trì Hạ nhẹ nhàng thở ra.
Cô đúng là sợ Đinh Khải Minh sẽ xảy ra chuyện, như vậy Bùi Sí sẽ vì cô mà ngồi tù mất.
Cô gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừm.”
Vừa rồi là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong mười mấy năm nhân sinh của cô, là Bùi Sí xuất hiện kịp thời cứu cô.
Cô không thể như những người khác, đứng ở một bên lạnh mắt chỉ trích anh đánh người thành như vậy.
Màn đêm buông xuống, nhìn không thấy mây đen, đèn đường chiếu lên không khí rơi xuống mưa bụi nghiêng nghiêng.
Bùi Sí cởi áo khoác của mình, trùm lên đầu cô, sau đó trực tiếp bế người lên ghế sau của xe mình.
Xe máy bay nhanh trong mưa gió.
Thiếu nữ phía sau an tĩnh ngoan ngoãn, không có từ chối anh đưa cô về nhà, một tia lạnh lẽo chui vào trong thân thể anh, anh lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cô nắm chặt quần áo bên eo anh, chính là không chịu ôm eo anh, ngẫu nhiên không cẩn thận đụng phải cơ bắp bên sườn anh thì đầu ngón tay sẽ lập tức thả ra.
Cô không biết rằng, loại động tác đụng như không đụng này ngược lại càng muốn mạng anh hơn, cơ hồ toàn bộ dọc đường Bùi Sí đều nhẫn nại táo bạo trồi lên trong thân thể.
Nước mưa lạnh băng rơi trên mặt anh, mới có thể khiến anh miễn cưỡng tỉnh táo.
Bên dưới cây hòe già, có hai con mèo đang ngủ gật kêu meo meo mấy tiếng, vọt vào trong mưa.
Xe máy vững vàng dừng ở đầu hẻm.
Trì Hạ xuống xe, muốn trả áo cho anh, Bùi Sí lại đè tay cô lại: “Không được cởi.”
Cô mím môi nhìn anh, trên người anh bị mưa xối ướt nhẹp, sơ mi màu đen hơi mỏng dán lên thân thể, có thể nhìn ra vòng eo gầy nhưng rắc chắc.
“Anh không lạnh sao?”
Lạnh con khỉ, sắp nóng chết rồi đây.
Bùi Sí cong môi dưới: “Không lạnh.”
Trì Hạ có chút bất đắc dĩ, cô cũng không thể mặc áo khoác của con trai trở về được.
Bùi Sí bỗng nhiên gọi cô: “Trì Hạ.”
“Dạ?” Cô ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm trong trẻo đối diện với đôi mắt đen tuyền của anh.
“Anh đăng ký thi Tiếng Anh.” Tóc đen anh có bọt nước trượt xuống theo cằm.
Trì Hạ ngẩn người, nửa ngày sau mới nói: “À à… Cố lên nha.”
Cô phản ứng quá đáng yêu, Bùi Sí nhịn không được nhếch môi: “Ừ.”
Anh cảm thấy mình vô cùng có động lực, thậm chí chỉ hận không thể về ngay bây giờ làm mấy đề thi Tiếng Anh.
Trì Hạ còn đang rối rắm không biết làm sao với cái áo kia, Bùi Sí đã đỗ xe, đem cô kéo tới tiệm tạp hóa ở đầu hẻm, mua một cái ô cho cô.
Cô đưa áo cho anh.
Bùi Sí không nhận, ác liệt cười một cái: “Cái này cũng phải mặc về.”
“…” Trì Hạ thật sự không hiểu được anh đang nghĩ gì, lạnh chết cũng kệ anh!
Cô xoay người đi luôn.
Cô gái nhỏ vừa đi vừa nhét áo khoác của anh vào cặp, Bùi Sí đứng từ xa xa nhìn, thẳng đến khi bóng dáng cô biến mất ở chỗ rẽ con hẻm.
***
Trì Hạ về tới nhà, bà ngoại vừa lúc đã xuất viện vào hôm nay.
Bà lão nhìn thấy cháu gái cả người ướt sũng về nhà, đau lòng đến không nhịn được, vội vàng lấy khăn lông để cô đi tắm, sau đó liền đi vào bếp nấu canh gừng cho cô.
Trì Hạ tắm xong đi ra lấy máy sấy vào phòng, giống như đang trộm làm chuyện xấu gì đó, cô khóa cửa phòng lại.
Sau đó lấy cái áo khoác kia ra, áo khoác màu đen còn lưu lại chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô dùng máy sấy chậm rãi sấy khô.
Không biết qua bao lâu, cô nhỏ đã tan làm về nhà, đang nói chuyện với bà ngoại ở ngoài phòng khách.
“Hạ Hạ, ra đây uống canh gừng này.” Không được một lát, bà ngoại đã đi tới gõ cửa phòng cô, “Con bé này, khóa cửa làm gì thế không biết.”
Trì Hạ đáp một tiếng.
Cầm áo khoác không biết nên giấu ở đâu, đời này co chưa từng mang áo khoác của bạn nam về bao giờ, chột dạ muốn chết.
Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó đi tới bên cửa sổ, đem quần áo nhét vào tủ quần áo bên cửa sổ.
Lúc chuẩn bị rời đi, mắt tùy ý liếc qua, phát hiện dưới gốc cây hòe già đầu hẻm, chiếc xe máy màu đen thuần của Bùi Sí vẫn còn đỗ ở đó.
Anh thế mà vẫn chưa đi…
Không được một lúc sau, Bùi Sí đi tới dưới cây hòe, trong tay còn cầm một túi đồ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô gái.
Thiếu niên chậm rãi ngồi xổm xuống, hai con mèo cọ tới cọ lui bên cạnh anh, mà anh đang duỗi tay từ trong túi đồ cầm ra gói đồ ăn dành cho mèo đổ ra cho chúng.
Anh rũ mắt, hai con mèo ngoan ngoãn dăn đồ trong tay anh.
Mưa vẫn đang rơi, ánh sáng dưới đèn đường mờ mờ ảo ảo, lôi kéo ra cho anh một cái bóng cô tịch.
Mưa chảy xuống theo cửa sổ thủy tinh.
Trì Hạ đứng bên cửa sổ nhìn rất lâu, cô nghi ngờ thiếu niên ngồi dưới cây hòe kia và Bùi Sí cô quen biết, không phải cùng một người…