Trêu Chọc - Dữu Chỉ - Trang 2
Chương 13: Lại đây xoa cho anh
Một khắc nhìn thấy ngôi sao kia, Trì Hạ vô cùng ngoài ý muốn. Bùi Sí thế mà còn biết gấp sao sao?
Lại còn gấp từ cái giấy gói kẹp vị vải.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lần trước ở trước cửa Duyệt Vịnh cô có đưa cho Bùi Sí, dường như là kẹo mút vị vải.
Một ngôi sao nhỏ, an tĩnh nằm trong lòng bàn tay, ánh lên màu sắc nhu hòa. Cô vốn dĩ muốn ném nó đi, những rũ mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn cất nó vào trong túi.
***
Tháng 11, thời tiết vô cùng lạnh.
Đường phố hai bên sườn đồi có không ít lá rụng, gió thổi qua bay lả tả.
Xe bus đã sớm đi xa.
Bùi Sí đứng ở dưới làn gió, đi qua hất tung mảnh lá rụng, ngồi lên xe, điện thoại trong túi lại rung lên lần nữa, bám riết không tha.
Anh lấy điện thoại ra.
Mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều tới từ người đàn ông tự xưng là “ba” của anh – Bùi Chấn Ninh gọi tới.
Một năm trước, Bùi Chấn Ninh đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh, hiện tại từ nước ngoài trở về, lại sai người tới quản thúc anh, mục đích của ông ta rất đơn giản, đó là sợ ảnh hưởng tới thanh danh của nhà họ Bùi.
Đang muốn tắt điện thoại.
Bùi Chấn Ninh lại gửi tới một tin nhắn: [Cứ tiếp tục lêu lổng như vậy, không sợ làm mẹ mày tức giận sao?]
Bùi Sí cười lạnh.
Đối với anh mà nói, cái từ “mẹ” này là một xưng hô vô cùng xa lạ. Mẹ của anh, Đỗ Uyển, đã sớm nhảy lầu tự sát từ khi anh mới năm tuổi.
Một đứa trẻ 5 tuổi thì sẽ không nhớ quá nhiều chuyện, thứ duy nhất ấn tượng đó là bà là một người phụ nữ xinh đẹp, thích mặc váy trắng liền áo, thích chơi đàn dương cầm.
Bà còn ở trong đêm dông bão dùng giấy gói kẹo gấp thành hình ngôi sao, sau đó khẽ cười dỗ dành đứa nhỏ: “A Sí ngoan, ngôi sao trên bầu trời không có biến mất đâu, nó rơi xuống tay mẹ rồi nè, con xem có phải hay không?”
Đứa nhỏ tâm tư đơn thuần, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Mẹ, có thể vĩnh viễn giữ lại ngôi sao sao?”
Đỗ Uyển ôn nhu xoa đầu anh: “Đương nhiên có thể, mẹ dạy con nhé.”
Bùi Sí thông minh, năng lực làm việc rất mạnh, rất nhanh đã học được cách gấp sao. Đỗ Uyển khen cậu nhóc: “Chúc mừng A Sí nha, con có ngôi sao của chính mình rồi.”
Cậu nhóc hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được, trong tay vẫn luôn nắm chặt ngôi sao. Nhưng mà ngày hôm sau khi tỉnh lại, lại phát hiện không thấy ngôi sao đâu, có làm thế nào cũng không tìm lại được.
Những thứ quá mức tốt đẹp, anh tựa hồ đều không có tư cách có nó. Bao gồm cả ngôi sao đầu tiên tự gấp, bao gồm cả mẹ anh, còn có cả…
Cô gái nhỏ mặc áo đồng phục Nhất Trung với khí chất sạch sẽ kia.
Nếu anh có thể ưu tú hơn, cô có thể hay không sẽ không bài xích anh như vậy…
Ít nhất thì cũng sẽ giống như ngày hôm đó cô đối xử với nam sinh tỏ tình với cô, cũng nguyện ý cho anh một tia hy vọng. Chứ không phải mỗi lần nhìn thấy anh là ngay cả nói chuyện cũng không muốn nhiều lời…
Bùi Sí khẽ nâng đầu, trên bầu trời là một mảnh mây mù, áp lực khiến người ta bực bội. Không cẩn thận hít phải một hơi gió lạnh lan đến tận phổi, giống như chiếc kim nhọn đâm sâu vào trong xương cốt, âm ỉ đau đớn.
***
Tống Khải vừa mới giết chết bốn người trong game, một mình xử lý cả một nhóm người. Hắn đi học thường hay chơi game, cái khác không học được chứ cấp bậc trò chơi thì lại tăng lên rất nhiều, người bình thường đều không phải đối thủ của hắn.
Chơi game nhiều cũng chán, hắn quay đầu nhìn Bùi Sí ngồi phía sau: “Anh Sí, lát nữa đi đánh ván bida không?”
“Cút, không đi.” Bùi Sí nhíu mày.
Trước mặt anh mở ra một quyển sách Tiếng Anh, trên sách còn có mấy vết khoanh tròn màu đen, đôi mắt đang nhìn lên bảng đen.
Tống Khải dụi mắt, thiếu chút nữa cho rằng bản thân nhìn lầm: “Ôi mẹ anh Sí, anh đang làm gì đấy?” Hắn không phải đang nằm mơ chứ? Anh Sí là đang nghe giảng à?
Đường Minh Viễn tận lực nhìn cười nói: “Anh Sí đăng ký cuộc thi Tiếng Anh toàn quốc.”
Lúc hắn ta nghe thấy Bùi Sí nói chuyện này, chỉ thiếu nước cười hết một tiết học, ai mà không biết anh Sí ngay cả từ đơn Tiếng Anh cũng không nhớ được mấy chữ chứ.
Tống Khải khiếp sợ, tồn tại không tốt sao, sao anh Sí tự dưng rảnh rỗi đi tìm ngược thế này… Đó đều là chuyện của bọn học sinh ngoan bên Nhất Trung phải lo, chẳng có liên quan khỉ khô gì tới Chức Cao bọn họ cả mà.
***
Giữa trưa, ở nhà ăn.
Trịnh Dung Dung hỏi: “Hạ Hạ, sau khi hội thao kết thúc là kỳ thi giữa kỳ đấy, cậu xác định vẫn muốn đăng ký NEPCS sao?”
Như vậy quá mệt mỏi, thi xong giữa kỳ còn phải thi NEPCS, xong rồi lại thi cuối kỳ, quả thực là học liên tục, dù sao cô ấy khẳng định cũng sẽ không như vậy, nếu không sẽ dồ lên mất.
“Ừ ừ.” Trì Hạ gật đầu, “Giải đấu này có giải, có rất nhiều trường đại học tự chủ thêm vào phương thức xét tuyển.”
“Hạ Hạ, tớ phục cậu rồi.” Trịnh Dung Dung cảm thán, nếu như cô ấy có thể có một nửa nỗ lực như Hạ Hạ thì mẹ cô ấy cũng không đến nỗi ngày nào cũng lải nhải mắng mình.
Lý Vi là ủy viên học tập, Trì Hạ tìm cô ta lấy tờ đăng ký thi đấu NEPCS, sau đó sẽ nộp lên trường để thống nhất đăng ký cho bọn họ.
Lúc nghe nói Trì Hạ muốn đăng ký, biểu tình của cô ta xuất hiện sự thay đổi nhỏ: “Trì Hạ, cậu xác định muốn đăng ký sao? Cuộc thi này khó lắm đấy.”
Trịnh Dung Dung cạn lời, lời này của Lý Vi là có ý tứ gì, nghi ngờ năng lực của Hạ Hạ sao…
“Tiếng Anh của Hạ Hạ tốt lắm đấy.” Trịnh Dung Dung nói.
Trì Hạ cũng nói: “Không sao, tớ đã nghĩ kỹ rồi.”
Lý Vi vẫn như cũ có ý tứ không muốn đưa tờ đăng ký cho Trì Hạ. Hồ Lan Lan ngồi cùng bàn với cô ta cũng cảm thấy quái dị: “Lý Vi, người ta đăng ký thi Tiếng Anh mà thôi, cậu quản nhiều như vậy làm gì?”
Lý Vi cắn quai hàm không nói lời nào.
Ngày hôm qua Tưởng Sân Sân tới tìm cô ta, cô ta mới biết được thì ra Bùi Sí có ý với Trì Hạ. Hơn nữa lần này Bùi Sí cũng đăng ký tham gia thi Tiếng Anh, cô ta có tư tâm, không muốn bọn họ xuất hiện trong cùng một sự kiện.
Nhìn ra được Trì Hạ cũng không thích Bùi Sí, cho nên theo thời gian qua đi, nhiệt tình của Bùi Sí dành cho Trì Hạ nhất định sẽ chậm rãi tản bớt…
“Lý Vi? Lý Vi?” Hồ Lan Lan đẩy đẩy cô ta “Cậu làm sao thế?”
Lý Vi lấy lại tinh thần, không tình nguyện lấy tờ đơn đăng ký từ trong ngăn bàn ra đưa cho Trì Hạ.
***
Hội thao mùa thu của Nhất Trung được tổ chức vào giữa tháng 11, trừ học sinh lớp 12 chuẩn bị thi đại học ra thì tất cả mọi người đều tới tham gia.
Tiếng loa từ lễ khai mạc đại hội thể thao vang tới tận Chức Cao.
Tống Khải hỏi Đường Minh Viễn: “Nhất Trung tổ chức đại hội thể thao rồi à, chắc là anh Sí sẽ đi xem Trì Hạ thi đấu nhỉ?”
Bọn họ đã thăm dò được tên của bé tiên nữ bên Nhất Trung rồi, chỉ có hai chữ đơn giản mà thôi, nghe có vẻ khá tùy tiện.
Đường Minh Viễn nhìn Bùi Sí đang nghiêm túc làm bài thi Tiếng Anh, cũng rất buồn chán.
Anh bò lên bàn học, tay bực bội bóp cái ót, tóc đen bị ngón tay thon dài vò loạn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bài thi, bút không nhúc nhích, dường như đang tự hỏi.
Tống Khải dời mắt đi nhìn qua, trên bài thi trừ mục họ tên ra thì tất cả đều trống rỗng, mấy từ đơn linh tinh còn viết đến xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đều nói chữ giống như người, thế nhưng Bùi Sí lại khác biệt.
Trong lòng Tống Khải buồn cười tới điên rồi, anh Sí nhìn chằm chằm tờ đề đã hơn một tiếng rồi, thế mà mẹ nó còn không điền nổi năm câu nữa ha ha ha ha ha ha ha!
Đường Minh Viễn cũng đi qua xem, hắn muốn biết mấy hôm nay Bùi Sí có tiến bộ vượt bậc thật hay không, kết quả lại có đáp án y như Tống Khải.
Quả nhiên đám người phế vật nghịch tập trong tiểu thuyết tu tiên đều mẹ nó gạt người…
“Hiện tại, tiến vào lễ đài chính là đội vận động viên đại diện cho lớp 10 ban 8, tại đại hội thể thao mùa thu năm nay, tất cả đều mang theo nhiệt huyết của tuổi trẻ, thể hiện ra mỗi phong cách riêng biệt độc đáo…”
Nhất Trung có tiếng loa truyền tới.
Thanh âm của người dẫn chương trình dõng dạc vang dội quanh quẩn giữa hai trường.
Bùi Sí ném bút đứng dậy, từ trong hộc bàn cầm ra một bộ quần áo mặc vào, sau đó trực tiếp rời đi từ cửa sau phòng học.
Đôi mắt Tống Khải đều nhìn thẳng.
Hắn nhìn không lầm chứ? Cái áo anh Sí mặc là… đồng phục Nhất Trung??
***
Sân thể dục của Nhất Trung đồng thời diễn ra nhiều trận thi đấu.
Trịnh Dung Dung thi ném tạ vào buổi sáng ngày đầu tiên, Trì Hạ tới đây cùng cô ấy, Trịnh Dung Dung rất khẩn trương, thấp giọng nói với cô: “Hạ Hạ giúp tớ xem với, Cố Quyến có tới đây không?”
Trì Hạ nhìn bốn phía xung quanh, lắc đầu: “Không đâu, hẳn là mấy anh chị lớp 12 sẽ không tới đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Dung Dung thở ra một hơi.
Hà Vũ tưởng cô nàng khẩn trương, cười cười: “Không phải trước đó tôi đã dạy cậu ném thế nào rồi sao? Cứ phát huy như bình thường là được thôi đồ ngốc, đừng có áp lực quá.”
Trong lòng Trịnh Dung Dung mắng cậu ta là 250 (đồ ngốc), không biết xấu hổ!
Trọng tài hô lên một tiếng, thi đấu bắt đầu.
Trịnh Dung Dung cầm quả tạ muốn phát lực, dư quang thoáng nhìn, bỗng nhiên phát hiện ở phía đối diện, Cố Quyến đang xuyên qua đám người đi về phía này.
Ánh mắt hắn tựa hồ cũng vừa lúc rơi xuống chỗ bọn họ…
Trịnh Dung Dung một thoáng phân tâm, quả tạ rời tay không đúng nhịp, khuỷu tay theo đó răng rắc một tiếng giòn vang.
Cô nàng đau đến nước mắt lưng tròng.
Trì Hạ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Tay Dung Dung trẹo rồi sao?”
Hà Vũ cũng bước nhanh tới đây: “Không sao chứ?”
“Vô nghĩa! Cậu thử một chút xem có sao hay không?” Trịnh Dung Dung quả thực rất muốn đấm chết cậu ta.
Cố Quyến cũng đã đi tới bên này, hắn nhìn Trì Hạ, ôn nhu nói: “Đi tìm bác sĩ y tế đi, đừng trì hoãn.”
Trịnh Dung Dung phân ra ánh mắt đi nhìn Cố Quyến: “Cảm ơn đàn anh…”
Vào lúc cô nàng khát khao Cố Quyến có lẽ sẽ giúp đỡ, cái đồ ngốc 250 Hà Vũ lại ngồi xổm xuống trước mặt cô nàng: “Lên đi, tôi cõng cậu qua đó!”
Trịnh Dung Dung còn chưa kịp nói gì, cậu ta đã cõng cô ấy lên chạy đi.
Trịnh Dung Dung: “…” Tôi bị trật tay chứ không phải trật chân nhé, cậu cõng tôi làm khỉ gì… bệnh à!
Cố Quyến đang muốn nói chuyện với Trì Hạ, Trì Hạ lại hỏi trước một câu: “Đàn anh có muốn tới phòng y tế không?” Bây giờ cô rất lo lắng cho Dung Dung.
Cố Quyền sửng sốt, sau đó cười cười: “Không quấy rầy mấy đứa, anh về phòng học trước đây.”
“Vâng…”
Hà Vũ chạy rất nhanh, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Trì Hạ bước nhanh về hướng phòng y tế.
Trên đường rời khỏi sân thể dục, Trì Hạ trong lúc vội vội vàng vàng không chú ý ở chỗ rẽ có người, bất chợt đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Cứng như tảng đá.
Tóc mái trên trán loạn thành một nhúm, cái trán trắng nõn cũng đỏ lên.
Cô còn chưa kịp nhìn xem là ai thì đã xoa trán nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi ạ, tớ không để ý đường.”
Bùi Sí rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt, ánh mắt lóe lóe, mím môi, cũng theo đó nhẹ nhàng bật cười: “Chỉ nói xin lỗi mà được sao, học sinh ngoan?”
Nghe tiếng, Trì Hạ lập tức ngước mắt, tầm mắt nháy mắt rơi vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Lực cô tạo ra không hề nhẹ.
Bùi Sí ấn ngực, mẹ nó đau muốn chết.
Trì Hạ ngơ ngẩn chốc lát.
Anh mặc đồng phục Nhất Trung, làm cô thiếu chút nữa là nhận không ra.
Dáng người thiếu niên cao lớn, khuyên tai màu bạc nhấp nháy dưới ánh mặt trời, đồng phục Nhất Trung mặc trên người anh, tuy không che được sự khinh cuồng của anh nhưng cũng thật sự khiến anh trông giống với dáng vẻ của học sinh ngoan nhiều hơn.
Cô nhẹ nhàng chậm chạp chớp mắt: “Em không cố ý.”
Bùi Sí cười: “Không cố ý thì không cần chịu trách nhiệm? Ai quy định?”
Trì Hạ mím môi, chờ anh quyết định.
Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, như đã tự hỏi rất lâu, ngữ khí có chút cứng ngắc nói: “Lại đây xoa cho anh, việc này sẽ bỏ qua.”
Trì Hạ quả thực là bị da mặt dày của anh làm cho chấn kinh rồi, cô vừa thẹn vừa bực: “Có thể đối cách xin lỗi khác không?”
Hầu kết Bùi Sí giật giật, nói ra hai chữ: “Không thể.”
Trì Hạ tức chết rồi, cô thật xui xẻo mà, sao tự dưng lại đụng phải tên vô lại như anh chứ!
Cô sốt ruột muốn đi xem Dung Dung thế nào, nhẫn nhịn, duỗi tay tới gần, ba ngón tay thon dài nhanh chóng ấn ở trên ngực anh, nhẹ nhàng xoa hai cái.
Bùi Sí cho rằng cô sẽ từ chối, lại không nghĩ rằng cô sẽ thật sự thò qua xoa xoa cho anh.
Tay cô gái nhỏ trắng trẻo mềm mại, ngay cả ngón tay cũng đáng yêu như vậy, nơi bị đầu ngón tay của cô đụng vào giống như là bị chích thuốc tê, mất đi tất cả tri giác.
“Được chưa?” Mặt cô nóng bừng, đồng phủ màu nâu pha lê chiếu lên ảnh ngược của anh.
Bùi Sí ngây ra một hồi lâu: “Ừ.”
Tâm anh mềm đến nát nhừ rồi.
Lại còn gấp từ cái giấy gói kẹp vị vải.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lần trước ở trước cửa Duyệt Vịnh cô có đưa cho Bùi Sí, dường như là kẹo mút vị vải.
Một ngôi sao nhỏ, an tĩnh nằm trong lòng bàn tay, ánh lên màu sắc nhu hòa. Cô vốn dĩ muốn ném nó đi, những rũ mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn cất nó vào trong túi.
***
Tháng 11, thời tiết vô cùng lạnh.
Đường phố hai bên sườn đồi có không ít lá rụng, gió thổi qua bay lả tả.
Xe bus đã sớm đi xa.
Bùi Sí đứng ở dưới làn gió, đi qua hất tung mảnh lá rụng, ngồi lên xe, điện thoại trong túi lại rung lên lần nữa, bám riết không tha.
Anh lấy điện thoại ra.
Mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều tới từ người đàn ông tự xưng là “ba” của anh – Bùi Chấn Ninh gọi tới.
Một năm trước, Bùi Chấn Ninh đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh, hiện tại từ nước ngoài trở về, lại sai người tới quản thúc anh, mục đích của ông ta rất đơn giản, đó là sợ ảnh hưởng tới thanh danh của nhà họ Bùi.
Đang muốn tắt điện thoại.
Bùi Chấn Ninh lại gửi tới một tin nhắn: [Cứ tiếp tục lêu lổng như vậy, không sợ làm mẹ mày tức giận sao?]
Bùi Sí cười lạnh.
Đối với anh mà nói, cái từ “mẹ” này là một xưng hô vô cùng xa lạ. Mẹ của anh, Đỗ Uyển, đã sớm nhảy lầu tự sát từ khi anh mới năm tuổi.
Một đứa trẻ 5 tuổi thì sẽ không nhớ quá nhiều chuyện, thứ duy nhất ấn tượng đó là bà là một người phụ nữ xinh đẹp, thích mặc váy trắng liền áo, thích chơi đàn dương cầm.
Bà còn ở trong đêm dông bão dùng giấy gói kẹo gấp thành hình ngôi sao, sau đó khẽ cười dỗ dành đứa nhỏ: “A Sí ngoan, ngôi sao trên bầu trời không có biến mất đâu, nó rơi xuống tay mẹ rồi nè, con xem có phải hay không?”
Đứa nhỏ tâm tư đơn thuần, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Mẹ, có thể vĩnh viễn giữ lại ngôi sao sao?”
Đỗ Uyển ôn nhu xoa đầu anh: “Đương nhiên có thể, mẹ dạy con nhé.”
Bùi Sí thông minh, năng lực làm việc rất mạnh, rất nhanh đã học được cách gấp sao. Đỗ Uyển khen cậu nhóc: “Chúc mừng A Sí nha, con có ngôi sao của chính mình rồi.”
Cậu nhóc hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được, trong tay vẫn luôn nắm chặt ngôi sao. Nhưng mà ngày hôm sau khi tỉnh lại, lại phát hiện không thấy ngôi sao đâu, có làm thế nào cũng không tìm lại được.
Những thứ quá mức tốt đẹp, anh tựa hồ đều không có tư cách có nó. Bao gồm cả ngôi sao đầu tiên tự gấp, bao gồm cả mẹ anh, còn có cả…
Cô gái nhỏ mặc áo đồng phục Nhất Trung với khí chất sạch sẽ kia.
Nếu anh có thể ưu tú hơn, cô có thể hay không sẽ không bài xích anh như vậy…
Ít nhất thì cũng sẽ giống như ngày hôm đó cô đối xử với nam sinh tỏ tình với cô, cũng nguyện ý cho anh một tia hy vọng. Chứ không phải mỗi lần nhìn thấy anh là ngay cả nói chuyện cũng không muốn nhiều lời…
Bùi Sí khẽ nâng đầu, trên bầu trời là một mảnh mây mù, áp lực khiến người ta bực bội. Không cẩn thận hít phải một hơi gió lạnh lan đến tận phổi, giống như chiếc kim nhọn đâm sâu vào trong xương cốt, âm ỉ đau đớn.
***
Tống Khải vừa mới giết chết bốn người trong game, một mình xử lý cả một nhóm người. Hắn đi học thường hay chơi game, cái khác không học được chứ cấp bậc trò chơi thì lại tăng lên rất nhiều, người bình thường đều không phải đối thủ của hắn.
Chơi game nhiều cũng chán, hắn quay đầu nhìn Bùi Sí ngồi phía sau: “Anh Sí, lát nữa đi đánh ván bida không?”
“Cút, không đi.” Bùi Sí nhíu mày.
Trước mặt anh mở ra một quyển sách Tiếng Anh, trên sách còn có mấy vết khoanh tròn màu đen, đôi mắt đang nhìn lên bảng đen.
Tống Khải dụi mắt, thiếu chút nữa cho rằng bản thân nhìn lầm: “Ôi mẹ anh Sí, anh đang làm gì đấy?” Hắn không phải đang nằm mơ chứ? Anh Sí là đang nghe giảng à?
Đường Minh Viễn tận lực nhìn cười nói: “Anh Sí đăng ký cuộc thi Tiếng Anh toàn quốc.”
Lúc hắn ta nghe thấy Bùi Sí nói chuyện này, chỉ thiếu nước cười hết một tiết học, ai mà không biết anh Sí ngay cả từ đơn Tiếng Anh cũng không nhớ được mấy chữ chứ.
Tống Khải khiếp sợ, tồn tại không tốt sao, sao anh Sí tự dưng rảnh rỗi đi tìm ngược thế này… Đó đều là chuyện của bọn học sinh ngoan bên Nhất Trung phải lo, chẳng có liên quan khỉ khô gì tới Chức Cao bọn họ cả mà.
***
Giữa trưa, ở nhà ăn.
Trịnh Dung Dung hỏi: “Hạ Hạ, sau khi hội thao kết thúc là kỳ thi giữa kỳ đấy, cậu xác định vẫn muốn đăng ký NEPCS sao?”
Như vậy quá mệt mỏi, thi xong giữa kỳ còn phải thi NEPCS, xong rồi lại thi cuối kỳ, quả thực là học liên tục, dù sao cô ấy khẳng định cũng sẽ không như vậy, nếu không sẽ dồ lên mất.
“Ừ ừ.” Trì Hạ gật đầu, “Giải đấu này có giải, có rất nhiều trường đại học tự chủ thêm vào phương thức xét tuyển.”
“Hạ Hạ, tớ phục cậu rồi.” Trịnh Dung Dung cảm thán, nếu như cô ấy có thể có một nửa nỗ lực như Hạ Hạ thì mẹ cô ấy cũng không đến nỗi ngày nào cũng lải nhải mắng mình.
Lý Vi là ủy viên học tập, Trì Hạ tìm cô ta lấy tờ đăng ký thi đấu NEPCS, sau đó sẽ nộp lên trường để thống nhất đăng ký cho bọn họ.
Lúc nghe nói Trì Hạ muốn đăng ký, biểu tình của cô ta xuất hiện sự thay đổi nhỏ: “Trì Hạ, cậu xác định muốn đăng ký sao? Cuộc thi này khó lắm đấy.”
Trịnh Dung Dung cạn lời, lời này của Lý Vi là có ý tứ gì, nghi ngờ năng lực của Hạ Hạ sao…
“Tiếng Anh của Hạ Hạ tốt lắm đấy.” Trịnh Dung Dung nói.
Trì Hạ cũng nói: “Không sao, tớ đã nghĩ kỹ rồi.”
Lý Vi vẫn như cũ có ý tứ không muốn đưa tờ đăng ký cho Trì Hạ. Hồ Lan Lan ngồi cùng bàn với cô ta cũng cảm thấy quái dị: “Lý Vi, người ta đăng ký thi Tiếng Anh mà thôi, cậu quản nhiều như vậy làm gì?”
Lý Vi cắn quai hàm không nói lời nào.
Ngày hôm qua Tưởng Sân Sân tới tìm cô ta, cô ta mới biết được thì ra Bùi Sí có ý với Trì Hạ. Hơn nữa lần này Bùi Sí cũng đăng ký tham gia thi Tiếng Anh, cô ta có tư tâm, không muốn bọn họ xuất hiện trong cùng một sự kiện.
Nhìn ra được Trì Hạ cũng không thích Bùi Sí, cho nên theo thời gian qua đi, nhiệt tình của Bùi Sí dành cho Trì Hạ nhất định sẽ chậm rãi tản bớt…
“Lý Vi? Lý Vi?” Hồ Lan Lan đẩy đẩy cô ta “Cậu làm sao thế?”
Lý Vi lấy lại tinh thần, không tình nguyện lấy tờ đơn đăng ký từ trong ngăn bàn ra đưa cho Trì Hạ.
***
Hội thao mùa thu của Nhất Trung được tổ chức vào giữa tháng 11, trừ học sinh lớp 12 chuẩn bị thi đại học ra thì tất cả mọi người đều tới tham gia.
Tiếng loa từ lễ khai mạc đại hội thể thao vang tới tận Chức Cao.
Tống Khải hỏi Đường Minh Viễn: “Nhất Trung tổ chức đại hội thể thao rồi à, chắc là anh Sí sẽ đi xem Trì Hạ thi đấu nhỉ?”
Bọn họ đã thăm dò được tên của bé tiên nữ bên Nhất Trung rồi, chỉ có hai chữ đơn giản mà thôi, nghe có vẻ khá tùy tiện.
Đường Minh Viễn nhìn Bùi Sí đang nghiêm túc làm bài thi Tiếng Anh, cũng rất buồn chán.
Anh bò lên bàn học, tay bực bội bóp cái ót, tóc đen bị ngón tay thon dài vò loạn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bài thi, bút không nhúc nhích, dường như đang tự hỏi.
Tống Khải dời mắt đi nhìn qua, trên bài thi trừ mục họ tên ra thì tất cả đều trống rỗng, mấy từ đơn linh tinh còn viết đến xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đều nói chữ giống như người, thế nhưng Bùi Sí lại khác biệt.
Trong lòng Tống Khải buồn cười tới điên rồi, anh Sí nhìn chằm chằm tờ đề đã hơn một tiếng rồi, thế mà mẹ nó còn không điền nổi năm câu nữa ha ha ha ha ha ha ha!
Đường Minh Viễn cũng đi qua xem, hắn muốn biết mấy hôm nay Bùi Sí có tiến bộ vượt bậc thật hay không, kết quả lại có đáp án y như Tống Khải.
Quả nhiên đám người phế vật nghịch tập trong tiểu thuyết tu tiên đều mẹ nó gạt người…
“Hiện tại, tiến vào lễ đài chính là đội vận động viên đại diện cho lớp 10 ban 8, tại đại hội thể thao mùa thu năm nay, tất cả đều mang theo nhiệt huyết của tuổi trẻ, thể hiện ra mỗi phong cách riêng biệt độc đáo…”
Nhất Trung có tiếng loa truyền tới.
Thanh âm của người dẫn chương trình dõng dạc vang dội quanh quẩn giữa hai trường.
Bùi Sí ném bút đứng dậy, từ trong hộc bàn cầm ra một bộ quần áo mặc vào, sau đó trực tiếp rời đi từ cửa sau phòng học.
Đôi mắt Tống Khải đều nhìn thẳng.
Hắn nhìn không lầm chứ? Cái áo anh Sí mặc là… đồng phục Nhất Trung??
***
Sân thể dục của Nhất Trung đồng thời diễn ra nhiều trận thi đấu.
Trịnh Dung Dung thi ném tạ vào buổi sáng ngày đầu tiên, Trì Hạ tới đây cùng cô ấy, Trịnh Dung Dung rất khẩn trương, thấp giọng nói với cô: “Hạ Hạ giúp tớ xem với, Cố Quyến có tới đây không?”
Trì Hạ nhìn bốn phía xung quanh, lắc đầu: “Không đâu, hẳn là mấy anh chị lớp 12 sẽ không tới đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Dung Dung thở ra một hơi.
Hà Vũ tưởng cô nàng khẩn trương, cười cười: “Không phải trước đó tôi đã dạy cậu ném thế nào rồi sao? Cứ phát huy như bình thường là được thôi đồ ngốc, đừng có áp lực quá.”
Trong lòng Trịnh Dung Dung mắng cậu ta là 250 (đồ ngốc), không biết xấu hổ!
Trọng tài hô lên một tiếng, thi đấu bắt đầu.
Trịnh Dung Dung cầm quả tạ muốn phát lực, dư quang thoáng nhìn, bỗng nhiên phát hiện ở phía đối diện, Cố Quyến đang xuyên qua đám người đi về phía này.
Ánh mắt hắn tựa hồ cũng vừa lúc rơi xuống chỗ bọn họ…
Trịnh Dung Dung một thoáng phân tâm, quả tạ rời tay không đúng nhịp, khuỷu tay theo đó răng rắc một tiếng giòn vang.
Cô nàng đau đến nước mắt lưng tròng.
Trì Hạ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Tay Dung Dung trẹo rồi sao?”
Hà Vũ cũng bước nhanh tới đây: “Không sao chứ?”
“Vô nghĩa! Cậu thử một chút xem có sao hay không?” Trịnh Dung Dung quả thực rất muốn đấm chết cậu ta.
Cố Quyến cũng đã đi tới bên này, hắn nhìn Trì Hạ, ôn nhu nói: “Đi tìm bác sĩ y tế đi, đừng trì hoãn.”
Trịnh Dung Dung phân ra ánh mắt đi nhìn Cố Quyến: “Cảm ơn đàn anh…”
Vào lúc cô nàng khát khao Cố Quyến có lẽ sẽ giúp đỡ, cái đồ ngốc 250 Hà Vũ lại ngồi xổm xuống trước mặt cô nàng: “Lên đi, tôi cõng cậu qua đó!”
Trịnh Dung Dung còn chưa kịp nói gì, cậu ta đã cõng cô ấy lên chạy đi.
Trịnh Dung Dung: “…” Tôi bị trật tay chứ không phải trật chân nhé, cậu cõng tôi làm khỉ gì… bệnh à!
Cố Quyến đang muốn nói chuyện với Trì Hạ, Trì Hạ lại hỏi trước một câu: “Đàn anh có muốn tới phòng y tế không?” Bây giờ cô rất lo lắng cho Dung Dung.
Cố Quyền sửng sốt, sau đó cười cười: “Không quấy rầy mấy đứa, anh về phòng học trước đây.”
“Vâng…”
Hà Vũ chạy rất nhanh, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Trì Hạ bước nhanh về hướng phòng y tế.
Trên đường rời khỏi sân thể dục, Trì Hạ trong lúc vội vội vàng vàng không chú ý ở chỗ rẽ có người, bất chợt đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Cứng như tảng đá.
Tóc mái trên trán loạn thành một nhúm, cái trán trắng nõn cũng đỏ lên.
Cô còn chưa kịp nhìn xem là ai thì đã xoa trán nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi ạ, tớ không để ý đường.”
Bùi Sí rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt, ánh mắt lóe lóe, mím môi, cũng theo đó nhẹ nhàng bật cười: “Chỉ nói xin lỗi mà được sao, học sinh ngoan?”
Nghe tiếng, Trì Hạ lập tức ngước mắt, tầm mắt nháy mắt rơi vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Lực cô tạo ra không hề nhẹ.
Bùi Sí ấn ngực, mẹ nó đau muốn chết.
Trì Hạ ngơ ngẩn chốc lát.
Anh mặc đồng phục Nhất Trung, làm cô thiếu chút nữa là nhận không ra.
Dáng người thiếu niên cao lớn, khuyên tai màu bạc nhấp nháy dưới ánh mặt trời, đồng phục Nhất Trung mặc trên người anh, tuy không che được sự khinh cuồng của anh nhưng cũng thật sự khiến anh trông giống với dáng vẻ của học sinh ngoan nhiều hơn.
Cô nhẹ nhàng chậm chạp chớp mắt: “Em không cố ý.”
Bùi Sí cười: “Không cố ý thì không cần chịu trách nhiệm? Ai quy định?”
Trì Hạ mím môi, chờ anh quyết định.
Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, như đã tự hỏi rất lâu, ngữ khí có chút cứng ngắc nói: “Lại đây xoa cho anh, việc này sẽ bỏ qua.”
Trì Hạ quả thực là bị da mặt dày của anh làm cho chấn kinh rồi, cô vừa thẹn vừa bực: “Có thể đối cách xin lỗi khác không?”
Hầu kết Bùi Sí giật giật, nói ra hai chữ: “Không thể.”
Trì Hạ tức chết rồi, cô thật xui xẻo mà, sao tự dưng lại đụng phải tên vô lại như anh chứ!
Cô sốt ruột muốn đi xem Dung Dung thế nào, nhẫn nhịn, duỗi tay tới gần, ba ngón tay thon dài nhanh chóng ấn ở trên ngực anh, nhẹ nhàng xoa hai cái.
Bùi Sí cho rằng cô sẽ từ chối, lại không nghĩ rằng cô sẽ thật sự thò qua xoa xoa cho anh.
Tay cô gái nhỏ trắng trẻo mềm mại, ngay cả ngón tay cũng đáng yêu như vậy, nơi bị đầu ngón tay của cô đụng vào giống như là bị chích thuốc tê, mất đi tất cả tri giác.
“Được chưa?” Mặt cô nóng bừng, đồng phủ màu nâu pha lê chiếu lên ảnh ngược của anh.
Bùi Sí ngây ra một hồi lâu: “Ừ.”
Tâm anh mềm đến nát nhừ rồi.