Trao Anh Trái Tim Em - Trang 2
Chương 9
Edit: An Tĩnh
Lục Chẩm Tuyết bận lên bận xuống một hồi, rất nhanh đã lấy được số của một bác sĩ giỏi giúp Lâm Cảnh.
Lúc cô quay lại để tìm anh thì Lâm Cảnh đang ngồi trên ghế, hơi cúi đầu, tay che gáy lại, ấn đường cau chặt, dường như rất khó chịu.
Cô vội vàng bước nhanh đến: “Rất khó chịu phải không? Bác sĩ nói trước hết phải rút máu để kiểm tra đã.”
Cô theo bản năng kéo tay Lâm Cảnh, anh lại nhíu mày né tránh. Anh trông rất phiền lòng, lúc đứng dậy cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ đi thẳng về phía trước.
Lục Chẩm Tuyết sững sốt, cô nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lâm Cảnh, im lặng hai giây, không kiềm được hừ một tiếng.
Đến khoa cấp cứu, y tá đến rút máu để xét nghiệm bởi vì cần phải kiểm tra ra nguyên nhân dị ứng là gì.
Thời điểm chờ kết quả, Lục Chẩm Tuyết ngồi bên cạnh Lâm Cảnh, cô nghiêng đầu nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn buột miệng hỏi một câu: “Lâm Cảnh, anh thật sự ghét tôi đến vậy sao?”
Ánh mắt Lâm Cảnh đang nhìn đến khung cửa sổ ở đối diện, nghe vậy thì chân mày nhíu lại, nhưng không trả lời.
Lục Chẩm Tuyết nhìn anh một hồi, cô đã hiểu rồi, chỉ đơn giản nói: “Được rồi anh đừng phiền muộn thế, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Lâm Cảnh hẳn là nên vui vẻ, quả thật anh cảm thấy Lục Chẩm Tuyết rất phiền, làm nhiễu loạn cuộc sống của mình.
Nhưng không biết tại sao, khi anh nghe những lời nói này thì trong lòng lại không có chút vui vẻ nào,nơi đáy lòng còn phảng phất sự phiền não không thôi.
Anh nhíu mày thật chặt, chán ghét cảm giác ưu tư khó hiểu của mình.
Đã có kết quả xét nghiệm, may mắn là không phải vấn đề nghiêm trọng, nhưng vẫn cần truyền nước để giảm bớt nốt đỏ, nên phải ở lại bệnh viện quan sát một đêm.
Lục Chẩm Tuyết đi xuống lầu đóng tiền lấy thuốc, thuận tiện lại gọi cho mẹ một cuộc điện, nói tối nay mình sẽ không về nhà.
Mẹ Lục bên kia điện thoại nghe thấy Lâm Cảnh bị dị ứng phải đi truyền nước ở bệnh viện đã bị dọa sợ, vội vàng hỏi: “Có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào?”, dứt lời lại tự trách bản thân mình, không ngừng nói: “Đều do mẹ sơ sót, quên hỏi thằng bé có ăn cay được hay không. Đứa nhỏ này không thể ăn cay được, tại sao lại không nói trước một tiếng chứ.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Mẹ đừng lo lắng ạ, bác sĩ nói không sao hết, truyền nước xong sẽ còn có chuyện gì nữa.”
Cô giơ tay lên xem thời gian, đã gần mười hai giờ rồi, nói với mẹ: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Mẹ Lục ở bên kia gật đầu một cái, lại dặn dò: “Vậy con chăm sóc cho Lâm Cảnh tốt nhé, có chuyện gì phải gọi điện thoại về nhà ngay nhé.”
“Vâng, con cúp trước đây.”
Lục Chẩm Tuyết nói chuyện điện thoại với mẹ xong, mới quay lại phòng bệnh.
Lâm Cảnh đang truyền nước, anh ngồi dựa trên chiếc giường bệnh, một tay đang truyền nước, một tay còn lại cầm di động nói chuyện điện thoại.
Anh vốn đang nhìn về phía ngoài cửa sổ, có lẽ là nghe thấy tiếng mở cửa nên mới xoay đầu lại, ngước nhìn cô một cái.
Lục Chẩm Tuyết đi đến mép giường, cô nghe Lâm Cảnh đang bàn chuyện làm ăn gì đó nên không lớn tiếng quấy rầy, cô kéo một chiếc ghế đến và ngồi xuống, sau đó lấy một hộp thuốc mỡ từ trong túi xách, tháo chiếc hộp giấy bên ngoài rồi ném vào thùng rác.
Cô vặn mở nắp hộp thuốc, bóp ra một ít thuốc mỡ ở trên đầu ngón tay, cô đứng lên chồm người qua, một tay hơi kéo nhẹ áo cổ áo sơ mi của Lâm Cảnh ra, một tay bôi thuốc mỡ lên những khu vực dị ứng bên cổ anh.
Lâm Cảnh dường như theo phản xạ có điều kiện mà nghiêng đầu đi, bình nước đang treo trên tay kia lập tức bị kéo đi chạm vào cổ tay Lục Chẩm Tuyết.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt nhìn thẳng vào ấn đường cau có và ánh mắt bất thiện của anh. Cuối cùng cô đưa phần thuốc mỡ trong tay về phía trước, “Không thì anh tự bôi nhé?”
Trên tay Lâm Cảnh đang treo bình nước, cũng biết những khu vực dị ứng đó cần phải bôi thuốc nhưng tự mình làm thì thực sự không tiện cho lắm.
Ánh mắt hai người giằng co một hồi, Lục Chẩm Tuyết nói: “Nếu không tôi gọi y tá đến giúp anh vậy?”
Lâm Cảnh nhíu mày, con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn cô, mấy giây sau, cuối cùng mới buông lỏng tay cô ra.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Lục Chẩm Tuyết dứt khoát ngồi lên mép giường, cúi người qua tiếp tục bôi thuốc giúp anh.
Ánh mắt Lâm Cảnh đang rơi vào màn đêm bên ngoài cửa sổ, trong điện thoại là tiếng báo cáo công việc của trợ lý, nhưng ngay cả một chữ anh cũng không thể nghe lọt tai, tất cả sự chú ý đều dồn vào những xúc cảm nhiễu loạn khi Lục Chẩm Tuyết bôi thuốc ở bên cổ cho mình.
Cô đang cúi đầu nên tóc con trên đỉnh đầu thi thoảng lại cọ nhẹ qua cằm anh, còn có thể ngửi được mùi thơm dịu nhẹ từ mái tóc của cô. Trong lòng anh lại càng thêm phiền muốn khó hiểu, ấn đường lại cau chặt, chịu đựng tâm phiền ý loạn, cuối cùng khi không thể chịu đứng được nữa mới hỏi một câu: “Xong chưa?”
“Sắp rồi.”Lục Chẩm Tuyết nghiêng đầu nghiêm túc kiểm tra một lượt, chắc chắn đã bôi thuốc toàn bộ khu vực dị ứng rồi mới đứng dậy, ngồi về lại chiếc ghế lúc nãy.
Cô đóng nắp hộp thuốc mỡ lại, đặt vào tủ đầu giường, cảm thấy không vui lắm, “Cũng không phải là tôi muốn chiếm tiện nghi của anh đâu, anh cần gì phải phiền lòng như thế?”
Lâm Cảnh không biết tại sao, cảm giác tâm phiền ý loạn này lại làm anh vô cùng phiền não. Anh nhíu mày nhìn bên ngoài cửa sổ, ngay cả tiếng báo cáo công việc của trợ lý bên trong điện thoại cũng khiến anh thấy phiền lòng, anh muốn lấy lại bình tĩnh nhưng nghe một hồi, vẫn không nghe lọt nửa chữ nào, anh nói thẳng: “Sửa sang lại thành tài liệu rồi gửi đến hộp thư của tôi.”
Nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Lục Chẩm Tuyết ra ngoài để rửa tay, trong phòng bệnh chỉ còn mỗi một mình Lâm Cảnh.
Anh nhíu mày nhìn vào màn đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ, cảm giác tâm phiền ý loạn này làm anh vô cùng phiền lòng.
Lục Chẩm Tuyết rửa tay xong quay về, không đến nói chuyện với Lâm Cảnh, cô ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra chơi game.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.
Hai người không ai để ý đến ai. Nhưng bầu không khí im lặng kiểu này, là lần đầu làm cho Lâm Cảnh phiền muộn lại thêm phiền muộn.
Anh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sự phiền lòng trên khuôn mặt không thể giấu hết được.
Lục Chẩm Tuyết chờ Lâm Cảnh truyền xong ba bình nước, sau khi y tá rút kim, cô đi đến giường bệnh bỏ trống bên cạnh để ngủ.
Y tá đến giúp tắt đèn. Phòng bệnh tối lại, yên lặng không có chút âm thanh dư thừa nào.
Lâm Cảnh không buồn ngủ tẹo nào cả, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt anh cuối cùng lại ngưng đọng ngay trên khuôn mặt Lục Chẩm Tuyết.
Cô cuộn tròn thân mình lại, trên người đắp một tấm trăng mỏng, nhắm mắt ngủ rất an ổn.
Lâm Cảnh chỉ nhìn cô như vậy, không biết nhìn đã được bao lâu. Anh biết rõ mình nên dời mắt đi, biết rõ người phụ nữ này cố ý tiếp cận mình, biết rõ cô lắm thủ đoạn chiêu trò, nhưng anh vẫn không thể dời mắt đi được.
Không biết qua bao lâu, anh mới dời mắt khỏi khuôn mặt cô, một lần nữa nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nhưng sự phiền muộn giữa hai ch.ân mày càng không cách nào che giấu được.
Lục Chẩm Tuyết ngủ một giấc đến hừng đông, cô rửa mặt đơn giản một chút, y tá đến giúp Lâm Cảnh truyền nước nên cô ra ngoài mua một ít đồ ăn sáng về.
Cô mua hai chén cháo, một hộp sủi cao nóng hổi mới ra lò.
Lúc trở lại, Lâm Cảnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ giống như đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy tiếng mở cửa, mới ngước mắt lên nhìn cô một cái.
Lục Chẩm Tuyết xách túi thức ăn trong tay, nói: “Đến ăn sáng nào đại thiếu gia.”
Lâm Cảnh nhíu mày, ánh mắt thoáng nhìn đến túi thức ăn cô đang cầm.
Lục Chẩm Tuyết đi đến, kéo bàn nhỏ ra ngoài.
Cô đặt bữa sáng lên trên bàn, ngồi lên một góc trên giường bệnh, mở bữa sáng ra.
Cháo trắng còn nóng hổi, cô đẩy một chén tới trước mặt Lâm Cảnh, vừa giúp anh xé bọc lấy muỗng nhựa, vừa nói: “Bác sĩ nói anh bị dị ứng, mấy ngày sắp tới chỉ được ăn cháo trắng thôi.”
Cô nói rồi lại đưa cái muỗng cho anh, nhưng Lâm Cảnh không nhận lấy, chỉ im lặng nhìn cô.
Lục Chẩm Tuyết mắt đối mắt với anh, hơi ngạc nhiên, “Sao thế? Anh không thích à?” Cô nói rồi lại nghi ngờ hỏi: “Hay là anh sợ tôi bỏ thuốc vào đó?”
Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô một cái, cuối cùng nhận lấy cái muỗng trong tay cô, nói một câu lạnh như băng: “Có cho tiền cô cũng không dám.”
Lục Chẫm Tuyết hừ một tiếng, cô nhìn chằm chằm Lâm Cảnh một lúc. Trong lòng không kiếm được mà nghĩ, khuôn mặt trắng mịn đẹp trai thế kia, tại sao tính khí lại tệ như vậy.
Cô cúi đầu ăn bát cháo của mình, một bên vừa ăn một bên lại nhàm chán lấy di động ra lướt Weibo.
Dù sao cô cũng không trông cậy vào việc Lâm Cảnh sẽ nói chuyện với mình, nên chỉ có thể tự mình giết thời gian.
Ăn bữa sáng xong xuôi, một lúc sau bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho Lâm Cảnh, nhìn những nốt mẩn đỏ đã gần như biến mất, dặn dò truyền thêm hai bình nước nữa là có thể xuất viện.
Bởi vì phải giúp Lâm Cảnh trông coi bình nước nên đến trưa Lục Chẩm Tuyết vẫn không thể đi đâu chơi được, cô ngồi trên ghế chơi điện thoại và nói chuyện phiếm với bạn, cuối cùng mới miễn cưỡng trôi qua một buổi sáng nhàm chán.
Chờ Lâm Cảnh truyền nước xong, từ bệnh viện ra ngoài đã gần mười hai giờ trưa rồi.
Đi đến cửa bệnh viện, Lục Chẩm Tuyết lấy chìa khóa xe trong túi xách ra, đang dự định sẽ lái xe về nhà, lúc đang chuẩn bị lên xe, thì nghe một giọng nói quen thuộc gọi cô truyền đến từ phía xa xa, “A Tuyết!”
Lâm Chẩm Tuyết quay đầu về hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy Đinh Húc cũng đang đi ra khỏi bệnh viện.
Anh ấy nhìn thấy cô, còn cười một tiếng, sãi bước đi đến phía này.
Lục Chẩm Tuyết nở nụ cười, cô bước tới, “Anh Đinh Húc, sao anh lại đến bệnh viện vậy?”
Đinh Húc xốc nhẹ túi thuốc trong tay lên, nói: “Anh đến lấy thuốc cho bà nội, ở nhà hết thuốc rồi.”
Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Thân thể bà nội đã ổn hơn chưa ạ?”
“Tốt hơn nhiều. Lần trước nhờ em giúp đỡ liên hệ bác sĩ, lúc ấy đi gấp quá nên không có thời gian mời em ăn cơm.”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, “Anh thôi đi, làm gì mà khách sáo với em như vậy?”
Đinh Húc cũng cười, nói: “Anh giả bộ khách sáo một chút thôi.” Anh nhìn Lục Chẩm Tuyết từ trên xuống dưới một lượt, lại hỏi: “Nhưng mà sao em cũng đến bệnh viện vậy? Khó chịu chỗ nào à?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Không có, đưa người khác đến.”
“Ai vậy?”
“Một vị khách trong nhà.”
Lâm Cảnh đứng bên cửa xe đợi hơn nửa ngày, còn Lục Chẩm Tuyết vẫn đứng bên kia vừa nói vừa cười với người đàn ông ấy.
Dĩ nhiên anh biết người đàn ông này, lần trước ở trước cửa nhà ông ngoại Lục Chẩm Tuyết, là người đàn ông giúp anh sửa xe.
Lúc ấy Lục Chẩm Tuyết cũng nói cười rất vui vẻ với người này, khi đó anh không cảm thấy gì cả, nhưng giờ phút này lại cảm thấy phiền lòng vô cùng.
Khi nghe Lục Chẩm Tuyết nói “một người khách trong nhà.”, lúc ấy, đột nhiên anh lại thấy tức giận khó hiểu.
Anh không nhịn được nữa, lạnh lùng hỏi một câu: “Rốt cuộc khi nào mới đi?”
Lục Chẩm Tuyết quay đầu lại, “Anh gấp cái gì?”
Cô quay đầu lại hỏi Đinh Húc, “Anh, đã ăn cơm trưa chưa? Đúng lúc đến nhà em đi, hai ngày nay nhà em có khách nên mẹ em làm rất nhiều món ăn ngon đó.”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm” truyền đến từ sau lưng, là âm thanh đóng cửa xe.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn, Lâm Cảnh không thể đứng chờ thêm nữa nên lạnh mặt lên xe trước.
Lục Chẩm Tuyết bận lên bận xuống một hồi, rất nhanh đã lấy được số của một bác sĩ giỏi giúp Lâm Cảnh.
Lúc cô quay lại để tìm anh thì Lâm Cảnh đang ngồi trên ghế, hơi cúi đầu, tay che gáy lại, ấn đường cau chặt, dường như rất khó chịu.
Cô vội vàng bước nhanh đến: “Rất khó chịu phải không? Bác sĩ nói trước hết phải rút máu để kiểm tra đã.”
Cô theo bản năng kéo tay Lâm Cảnh, anh lại nhíu mày né tránh. Anh trông rất phiền lòng, lúc đứng dậy cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ đi thẳng về phía trước.
Lục Chẩm Tuyết sững sốt, cô nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lâm Cảnh, im lặng hai giây, không kiềm được hừ một tiếng.
Đến khoa cấp cứu, y tá đến rút máu để xét nghiệm bởi vì cần phải kiểm tra ra nguyên nhân dị ứng là gì.
Thời điểm chờ kết quả, Lục Chẩm Tuyết ngồi bên cạnh Lâm Cảnh, cô nghiêng đầu nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn buột miệng hỏi một câu: “Lâm Cảnh, anh thật sự ghét tôi đến vậy sao?”
Ánh mắt Lâm Cảnh đang nhìn đến khung cửa sổ ở đối diện, nghe vậy thì chân mày nhíu lại, nhưng không trả lời.
Lục Chẩm Tuyết nhìn anh một hồi, cô đã hiểu rồi, chỉ đơn giản nói: “Được rồi anh đừng phiền muộn thế, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Lâm Cảnh hẳn là nên vui vẻ, quả thật anh cảm thấy Lục Chẩm Tuyết rất phiền, làm nhiễu loạn cuộc sống của mình.
Nhưng không biết tại sao, khi anh nghe những lời nói này thì trong lòng lại không có chút vui vẻ nào,nơi đáy lòng còn phảng phất sự phiền não không thôi.
Anh nhíu mày thật chặt, chán ghét cảm giác ưu tư khó hiểu của mình.
Đã có kết quả xét nghiệm, may mắn là không phải vấn đề nghiêm trọng, nhưng vẫn cần truyền nước để giảm bớt nốt đỏ, nên phải ở lại bệnh viện quan sát một đêm.
Lục Chẩm Tuyết đi xuống lầu đóng tiền lấy thuốc, thuận tiện lại gọi cho mẹ một cuộc điện, nói tối nay mình sẽ không về nhà.
Mẹ Lục bên kia điện thoại nghe thấy Lâm Cảnh bị dị ứng phải đi truyền nước ở bệnh viện đã bị dọa sợ, vội vàng hỏi: “Có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào?”, dứt lời lại tự trách bản thân mình, không ngừng nói: “Đều do mẹ sơ sót, quên hỏi thằng bé có ăn cay được hay không. Đứa nhỏ này không thể ăn cay được, tại sao lại không nói trước một tiếng chứ.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Mẹ đừng lo lắng ạ, bác sĩ nói không sao hết, truyền nước xong sẽ còn có chuyện gì nữa.”
Cô giơ tay lên xem thời gian, đã gần mười hai giờ rồi, nói với mẹ: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Mẹ Lục ở bên kia gật đầu một cái, lại dặn dò: “Vậy con chăm sóc cho Lâm Cảnh tốt nhé, có chuyện gì phải gọi điện thoại về nhà ngay nhé.”
“Vâng, con cúp trước đây.”
Lục Chẩm Tuyết nói chuyện điện thoại với mẹ xong, mới quay lại phòng bệnh.
Lâm Cảnh đang truyền nước, anh ngồi dựa trên chiếc giường bệnh, một tay đang truyền nước, một tay còn lại cầm di động nói chuyện điện thoại.
Anh vốn đang nhìn về phía ngoài cửa sổ, có lẽ là nghe thấy tiếng mở cửa nên mới xoay đầu lại, ngước nhìn cô một cái.
Lục Chẩm Tuyết đi đến mép giường, cô nghe Lâm Cảnh đang bàn chuyện làm ăn gì đó nên không lớn tiếng quấy rầy, cô kéo một chiếc ghế đến và ngồi xuống, sau đó lấy một hộp thuốc mỡ từ trong túi xách, tháo chiếc hộp giấy bên ngoài rồi ném vào thùng rác.
Cô vặn mở nắp hộp thuốc, bóp ra một ít thuốc mỡ ở trên đầu ngón tay, cô đứng lên chồm người qua, một tay hơi kéo nhẹ áo cổ áo sơ mi của Lâm Cảnh ra, một tay bôi thuốc mỡ lên những khu vực dị ứng bên cổ anh.
Lâm Cảnh dường như theo phản xạ có điều kiện mà nghiêng đầu đi, bình nước đang treo trên tay kia lập tức bị kéo đi chạm vào cổ tay Lục Chẩm Tuyết.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt nhìn thẳng vào ấn đường cau có và ánh mắt bất thiện của anh. Cuối cùng cô đưa phần thuốc mỡ trong tay về phía trước, “Không thì anh tự bôi nhé?”
Trên tay Lâm Cảnh đang treo bình nước, cũng biết những khu vực dị ứng đó cần phải bôi thuốc nhưng tự mình làm thì thực sự không tiện cho lắm.
Ánh mắt hai người giằng co một hồi, Lục Chẩm Tuyết nói: “Nếu không tôi gọi y tá đến giúp anh vậy?”
Lâm Cảnh nhíu mày, con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn cô, mấy giây sau, cuối cùng mới buông lỏng tay cô ra.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Lục Chẩm Tuyết dứt khoát ngồi lên mép giường, cúi người qua tiếp tục bôi thuốc giúp anh.
Ánh mắt Lâm Cảnh đang rơi vào màn đêm bên ngoài cửa sổ, trong điện thoại là tiếng báo cáo công việc của trợ lý, nhưng ngay cả một chữ anh cũng không thể nghe lọt tai, tất cả sự chú ý đều dồn vào những xúc cảm nhiễu loạn khi Lục Chẩm Tuyết bôi thuốc ở bên cổ cho mình.
Cô đang cúi đầu nên tóc con trên đỉnh đầu thi thoảng lại cọ nhẹ qua cằm anh, còn có thể ngửi được mùi thơm dịu nhẹ từ mái tóc của cô. Trong lòng anh lại càng thêm phiền muốn khó hiểu, ấn đường lại cau chặt, chịu đựng tâm phiền ý loạn, cuối cùng khi không thể chịu đứng được nữa mới hỏi một câu: “Xong chưa?”
“Sắp rồi.”Lục Chẩm Tuyết nghiêng đầu nghiêm túc kiểm tra một lượt, chắc chắn đã bôi thuốc toàn bộ khu vực dị ứng rồi mới đứng dậy, ngồi về lại chiếc ghế lúc nãy.
Cô đóng nắp hộp thuốc mỡ lại, đặt vào tủ đầu giường, cảm thấy không vui lắm, “Cũng không phải là tôi muốn chiếm tiện nghi của anh đâu, anh cần gì phải phiền lòng như thế?”
Lâm Cảnh không biết tại sao, cảm giác tâm phiền ý loạn này lại làm anh vô cùng phiền não. Anh nhíu mày nhìn bên ngoài cửa sổ, ngay cả tiếng báo cáo công việc của trợ lý bên trong điện thoại cũng khiến anh thấy phiền lòng, anh muốn lấy lại bình tĩnh nhưng nghe một hồi, vẫn không nghe lọt nửa chữ nào, anh nói thẳng: “Sửa sang lại thành tài liệu rồi gửi đến hộp thư của tôi.”
Nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Lục Chẩm Tuyết ra ngoài để rửa tay, trong phòng bệnh chỉ còn mỗi một mình Lâm Cảnh.
Anh nhíu mày nhìn vào màn đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ, cảm giác tâm phiền ý loạn này làm anh vô cùng phiền lòng.
Lục Chẩm Tuyết rửa tay xong quay về, không đến nói chuyện với Lâm Cảnh, cô ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra chơi game.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.
Hai người không ai để ý đến ai. Nhưng bầu không khí im lặng kiểu này, là lần đầu làm cho Lâm Cảnh phiền muộn lại thêm phiền muộn.
Anh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sự phiền lòng trên khuôn mặt không thể giấu hết được.
Lục Chẩm Tuyết chờ Lâm Cảnh truyền xong ba bình nước, sau khi y tá rút kim, cô đi đến giường bệnh bỏ trống bên cạnh để ngủ.
Y tá đến giúp tắt đèn. Phòng bệnh tối lại, yên lặng không có chút âm thanh dư thừa nào.
Lâm Cảnh không buồn ngủ tẹo nào cả, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt anh cuối cùng lại ngưng đọng ngay trên khuôn mặt Lục Chẩm Tuyết.
Cô cuộn tròn thân mình lại, trên người đắp một tấm trăng mỏng, nhắm mắt ngủ rất an ổn.
Lâm Cảnh chỉ nhìn cô như vậy, không biết nhìn đã được bao lâu. Anh biết rõ mình nên dời mắt đi, biết rõ người phụ nữ này cố ý tiếp cận mình, biết rõ cô lắm thủ đoạn chiêu trò, nhưng anh vẫn không thể dời mắt đi được.
Không biết qua bao lâu, anh mới dời mắt khỏi khuôn mặt cô, một lần nữa nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nhưng sự phiền muộn giữa hai ch.ân mày càng không cách nào che giấu được.
Lục Chẩm Tuyết ngủ một giấc đến hừng đông, cô rửa mặt đơn giản một chút, y tá đến giúp Lâm Cảnh truyền nước nên cô ra ngoài mua một ít đồ ăn sáng về.
Cô mua hai chén cháo, một hộp sủi cao nóng hổi mới ra lò.
Lúc trở lại, Lâm Cảnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ giống như đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy tiếng mở cửa, mới ngước mắt lên nhìn cô một cái.
Lục Chẩm Tuyết xách túi thức ăn trong tay, nói: “Đến ăn sáng nào đại thiếu gia.”
Lâm Cảnh nhíu mày, ánh mắt thoáng nhìn đến túi thức ăn cô đang cầm.
Lục Chẩm Tuyết đi đến, kéo bàn nhỏ ra ngoài.
Cô đặt bữa sáng lên trên bàn, ngồi lên một góc trên giường bệnh, mở bữa sáng ra.
Cháo trắng còn nóng hổi, cô đẩy một chén tới trước mặt Lâm Cảnh, vừa giúp anh xé bọc lấy muỗng nhựa, vừa nói: “Bác sĩ nói anh bị dị ứng, mấy ngày sắp tới chỉ được ăn cháo trắng thôi.”
Cô nói rồi lại đưa cái muỗng cho anh, nhưng Lâm Cảnh không nhận lấy, chỉ im lặng nhìn cô.
Lục Chẩm Tuyết mắt đối mắt với anh, hơi ngạc nhiên, “Sao thế? Anh không thích à?” Cô nói rồi lại nghi ngờ hỏi: “Hay là anh sợ tôi bỏ thuốc vào đó?”
Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô một cái, cuối cùng nhận lấy cái muỗng trong tay cô, nói một câu lạnh như băng: “Có cho tiền cô cũng không dám.”
Lục Chẫm Tuyết hừ một tiếng, cô nhìn chằm chằm Lâm Cảnh một lúc. Trong lòng không kiếm được mà nghĩ, khuôn mặt trắng mịn đẹp trai thế kia, tại sao tính khí lại tệ như vậy.
Cô cúi đầu ăn bát cháo của mình, một bên vừa ăn một bên lại nhàm chán lấy di động ra lướt Weibo.
Dù sao cô cũng không trông cậy vào việc Lâm Cảnh sẽ nói chuyện với mình, nên chỉ có thể tự mình giết thời gian.
Ăn bữa sáng xong xuôi, một lúc sau bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho Lâm Cảnh, nhìn những nốt mẩn đỏ đã gần như biến mất, dặn dò truyền thêm hai bình nước nữa là có thể xuất viện.
Bởi vì phải giúp Lâm Cảnh trông coi bình nước nên đến trưa Lục Chẩm Tuyết vẫn không thể đi đâu chơi được, cô ngồi trên ghế chơi điện thoại và nói chuyện phiếm với bạn, cuối cùng mới miễn cưỡng trôi qua một buổi sáng nhàm chán.
Chờ Lâm Cảnh truyền nước xong, từ bệnh viện ra ngoài đã gần mười hai giờ trưa rồi.
Đi đến cửa bệnh viện, Lục Chẩm Tuyết lấy chìa khóa xe trong túi xách ra, đang dự định sẽ lái xe về nhà, lúc đang chuẩn bị lên xe, thì nghe một giọng nói quen thuộc gọi cô truyền đến từ phía xa xa, “A Tuyết!”
Lâm Chẩm Tuyết quay đầu về hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy Đinh Húc cũng đang đi ra khỏi bệnh viện.
Anh ấy nhìn thấy cô, còn cười một tiếng, sãi bước đi đến phía này.
Lục Chẩm Tuyết nở nụ cười, cô bước tới, “Anh Đinh Húc, sao anh lại đến bệnh viện vậy?”
Đinh Húc xốc nhẹ túi thuốc trong tay lên, nói: “Anh đến lấy thuốc cho bà nội, ở nhà hết thuốc rồi.”
Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Thân thể bà nội đã ổn hơn chưa ạ?”
“Tốt hơn nhiều. Lần trước nhờ em giúp đỡ liên hệ bác sĩ, lúc ấy đi gấp quá nên không có thời gian mời em ăn cơm.”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, “Anh thôi đi, làm gì mà khách sáo với em như vậy?”
Đinh Húc cũng cười, nói: “Anh giả bộ khách sáo một chút thôi.” Anh nhìn Lục Chẩm Tuyết từ trên xuống dưới một lượt, lại hỏi: “Nhưng mà sao em cũng đến bệnh viện vậy? Khó chịu chỗ nào à?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Không có, đưa người khác đến.”
“Ai vậy?”
“Một vị khách trong nhà.”
Lâm Cảnh đứng bên cửa xe đợi hơn nửa ngày, còn Lục Chẩm Tuyết vẫn đứng bên kia vừa nói vừa cười với người đàn ông ấy.
Dĩ nhiên anh biết người đàn ông này, lần trước ở trước cửa nhà ông ngoại Lục Chẩm Tuyết, là người đàn ông giúp anh sửa xe.
Lúc ấy Lục Chẩm Tuyết cũng nói cười rất vui vẻ với người này, khi đó anh không cảm thấy gì cả, nhưng giờ phút này lại cảm thấy phiền lòng vô cùng.
Khi nghe Lục Chẩm Tuyết nói “một người khách trong nhà.”, lúc ấy, đột nhiên anh lại thấy tức giận khó hiểu.
Anh không nhịn được nữa, lạnh lùng hỏi một câu: “Rốt cuộc khi nào mới đi?”
Lục Chẩm Tuyết quay đầu lại, “Anh gấp cái gì?”
Cô quay đầu lại hỏi Đinh Húc, “Anh, đã ăn cơm trưa chưa? Đúng lúc đến nhà em đi, hai ngày nay nhà em có khách nên mẹ em làm rất nhiều món ăn ngon đó.”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm” truyền đến từ sau lưng, là âm thanh đóng cửa xe.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn, Lâm Cảnh không thể đứng chờ thêm nữa nên lạnh mặt lên xe trước.