Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp
Chương 98
_____
Ba người họ leo lên đỉnh núi, đi dạo một vòng quanh chùa Thiện Tinh. Hạ Thanh Từ, Tạ Bệnh Miễn và Hạ Quốc An còn cùng nhau đánh chuông. Chiếc chuông cổ được chạm khắc hoa văn phức tạp, phải tốn rất nhiều sức mới đánh được chiếc chuông khổng lồ này, khi cọc gỗ va vào chuông, âm thanh vang vọng xa xăm, từng hồi từng hồi lan ra khắp núi.
Tạ Bệnh Miễn cũng phụ một tay, có câu nói rằng đánh chuông sẽ giúp xua tan xui xẻo và đón nhận may mắn mới. Ba người họ cùng nhau đánh chuông và dùng cơm chay tại chùa vào buổi trưa.
Buổi chiều, họ đi đến cầu treo. Trên núi Lộc Đài có một cây cầu treo khổng lồ, nối liền hai hang động bên hai sườn núi. Trong hang động có các tác phẩm kỳ quan bằng đá, vách động được khắc bức tranh sơn thủy.
Cả ngày hôm đó, Hạ Thanh Từ càng về sau càng mệt mỏi. Khi về đến nhà, cậu nằm liệt một lúc lâu, nửa tiếng sau mà vẫn không dậy nổi.
Ba Hạ Thanh Từ vẫn cằn nhằn, tuy có mấy lần khen Tạ Bệnh Miễn nhưng đó chỉ là khen suông mà thôi, ông cũng không nói gì về việc giữ hắn lại ăn tối.
"Hai ngày nữa khai giảng rồi sao? Có ở ký túc xá không?"
Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng, chuyện này cậu đã nói với ba từ trước. Cậu còn phải chuẩn bị đồ đạc, trước đây vẫn luôn học bán trú, chưa từng thử qua cuộc sống tập thể.
Dù sao lên đại học cũng phải ở ký túc xá, coi như tập thích nghi với cuộc sống tập thể trước.
Hạ Thanh Từ nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi tắm. Nhóm lớp rất náo nhiệt vì hai ngày nữa phải đi học lại nên mọi người đang bàn tán xem đã làm bài tập về nhà hay chưa. Nghe nói khi năm học bắt đầu sẽ có kỳ thi khảo sát, ngoài ra còn có tin đồn rằng sẽ có học sinh chuyển trường đến.
Phốc Phốc Phốc: Học sinh chuyển trường gì cơ, nghe ai nói vậy, đã học kỳ hai lớp mười một rồi mà
Xa xa xa không gần: Nam hay nữ, trông như thế nào
Cong cong: tò mò
LIZI: Nghe nói là chuyển từ trường bên cạnh sang, không biết nam hay nữ, đợi ngày kia đi học sẽ biết
Ngày mốt khai giảng, buổi sáng cơ bản là không có học, chỉ đến lớp nhận danh sách phòng ký túc xá, dặn dò một số lưu ý, buổi chiều mới học chính thức.
Hạ Thanh Từ là lớp trưởng, có rất nhiều việc phải làm, cậu cần phải đi lấy danh sách, thầy Trương cũng có việc muốn dặn dò cậu. Trước ngày khai giảng, Hạ Thanh Từ đã chuẩn bị xong đồ đạc, sáng ngày khai giảng phải dậy rất sớm.
Có người đến đón Hạ Thanh Từ, cậu đi cùng Tạ Bệnh Miễn. Hai người ăn sáng ở gần tiểu khu, Hạ Thanh Từ dẫn Tạ Bệnh Miễn đến một tiệm hoành thánh lâu đời ở khu này.
Quán hoành thánh đã mở được gần 20 năm, nhìn có vẻ hơi lụp xụp nhưng cực kỳ đông khách, vỏ mỏng nhân nhiều, hương vị đặc biệt thơm ngon.
"Tuế Tuế, em có danh sách ký túc xá chưa?" Tạ Bệnh Miễn hỏi.
Thông thường thầy Trương sẽ gửi trước cho cậu.
Hạ Thanh Từ lắc đầu: "Vẫn chưa, thầy Trương bảo em đi lấy rồi dán lên tường lớp."
"Về cơ bản thì 90% lớp chúng ta đều ở ký túc xá."
Vẫn còn một số ít người, chẳng hạn như Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du, họ không ở lại.
Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu, nói: "Nếu hai chúng ta ở cùng nhau, mỗi ngày đều có thể cùng nhau học tập."
"Em mỗi ngày đều dậy rất sớm." Hạ Thanh Từ nói: "Em sẽ quấy rầy giấc ngủ của anh."
"Anh không ngại." Tạ Bệnh Miễn cười: "Anh ngày nào cũng muốn ôm em ngủ."
Không quá khả thi.
Hạ Thanh Từ suy nghĩ một chút, nếu thực sự ở cùng Tạ Bệnh Miễn, hai người họ coi như đã ở bên nhau rồi, đến lúc đó có thể sẽ ảnh hưởng đến việc học của Tạ Bệnh Miễn.
Vốn dĩ Tạ Bệnh Miễn đã không chăm chỉ học hành, lỡ như cậu làm ảnh hưởng đến kết quả thi cử của hắn thì sao?
Hoành thánh được mang ra, Hạ Thanh Từ thổi nguội, dùng muỗng múc và đưa đến bên môi Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn hơi ngạc nhiên, đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười, ăn hoành thánh từ muỗng của cậu rồi đánh giá: "Thật sự không tệ."
"Rất ngon."
"Chúng ta bây giờ, coi như đã ở bên nhau rồi sao?" Hạ Thanh Từ hỏi.
Tạ Bệnh Miễn trước đây chưa từng đề cập đến chuyện này, hắn chỉ âm thầm chờ Hạ Thanh Từ chủ động nhắc đến. Bây giờ Hạ Thanh Từ đã hỏi, Tạ Bệnh Miễn cong cong khóe môi.
"Đương nhiên rồi." Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu, lười biếng hỏi: "Tuế Tuế, em không định lật lọng đấy chứ?"
"Không lật lọng." Hạ Thanh Từ chỉ chờ câu nói này, cậu nói: "Khai giảng, lấy việc học làm trọng, chúng ta cần thỏa thuận 3 điều."
Tay đang cầm muỗng của Tạ Bệnh Miễn hơi khựng lại, giọng nói có chút lơ đễnh: "Em nói đi, anh chưa chắc sẽ đồng ý."
"Phải đồng ý." Hạ Thanh Từ không cho Tạ Bệnh Miễn có cơ hội mặc cả, im lặng một lát rồi nói: "Nếu chúng ta ở chung một phòng ký túc xá, ban đêm không được nũng nịu mè nheo đòi ngủ chung giường với em."
"Ở trường không được có hành vi thân mật với em, trường học không cho phép yêu sớm, nếu thầy Trương phát hiện sẽ tách chúng ta ra."
"Vậy trong ký túc xá cũng không được à?" Tạ Bệnh Miễn vô cùng không vui: "Trước mặt em, ngày nào anh cũng muốn ôm em, anh nhịn không được."
"Nói chuyện trong ký túc xá." Hạ Thanh Từ không nhượng bộ, đối mặt với ánh mắt nóng như thiêu đốt của Tạ Bệnh Miễn cậu không hề dao động, Tạ Bệnh Miễn quen được đà lấn lướt, không thể chiều theo hắn mãi.
"Anh không đồng ý." Hai người ăn hoành thánh xong, Tạ Bệnh Miễn trên đường đi học đều năn nỉ Hạ Thanh Từ, nhưng Hạ Thanh Từ đã quyết thì sẽ không thay đổi.
"Tuế Tuế, chúng ta chỉ cần không bị phát hiện là được." Tạ Bệnh Miễn suy nghĩ một chút, nếu bị phát hiện, hắn có lẽ không sao, nhưng Hạ Thanh Từ thì khác.
Hắn không thể liên lụy đến Hạ Thanh Từ, vì vậy không nói gì nữa.
Nghĩ tới đây, Tạ Bệnh Miễn vẫn cảm thấy có chút bực mình. Tài xế nhà hắn đưa hai người họ đến trường, hắn ngồi ở ghế sau, Hạ Thanh Từ ngồi ở bên cạnh, nghiêng người dựa vào cửa sổ, hắn nhẹ nhàng liếc nhìn góc nghiêng mềm mại của cậu, cảm xúc trong mắt rất rõ ràng.
:Phản đối vô hiệu
"Vậy ban đêm không thể ngày nào cũng bắt anh ngủ một mình, chỉ là thỉnh thoảng." Tạ Bệnh Miễn nói tiếp: "Ví dụ như tối thứ Sáu, dù sao thứ Bảy chúng ta cũng chỉ tự học, không phải lên lớp."
Hạ Thanh Từ không nhượng bộ: "Đến lúc đó rồi tính."
Cậu không thèm để ý tới ánh mắt phẫn uất, giận dữ của ai đó, cảm thấy vai mình nặng trĩu, Tạ Bệnh Miễn tiến đến cắn vào tai cậu một cái.
Không đau không ngứa, giống như chó con, tức giận thì cắn người. Hạ Thanh Từ sờ sờ tai mình, rồi buông tay xuống.
Tài xế phía trước lặng lẽ nhìn. Khi đến trường, hành lý của họ cũng được tài xế giúp mang đến ký túc xá.
Hạ Thanh Từ nói cảm ơn, cậu đến văn phòng trước, Tạ Bệnh Miễn đi cùng, đứng ở bên ngoài đợi cậu. Hạ Thanh Từ nhận danh sách ký túc xá từ thầy Trương và thầy cũng dặn dò một số việc cụ thể.
"Mỗi phòng ký túc xá chọn ra một trưởng phòng, phát bảng này cho họ điền, buổi chiều đi học đừng đến trễ, thẻ ăn cơm có thể làm ở căng tin..."
Hạ Thanh Từ đều ghi nhớ, khi ra khỏi văn phòng cậu đi ngang qua văn phòng chủ nhiệm bên cạnh và nghe được vài câu loáng thoáng.
"Một lát nữa tôi sẽ đưa em qua, thành tích của em vào lớp 15 không có vấn đề gì, thủ tục chuyển trường vẫn cần..."
Hạ Thanh Từ tình cờ nghe thấy nhưng không nhìn về phía đó. Bên ngoài có người đang đợi, trong tay cậu là danh sách phòng ký túc, ghi rõ ràng cậu và Tạ Bệnh Miễn ở chung một phòng hai người.
"Hai chúng ta ở chung một phòng." Tạ Bệnh Miễn nhìn thoáng qua thông tin ký túc xá, ở tầng năm: "Tầng năm hình như ngoài mình ra thì những người khác đều là lớp 12."
Hầu hết ký túc xá nam của các bạn trong lớp đều ở tầng bốn.
Buổi sáng, Hạ Thanh Từ và Tạ Bệnh Miễn dọn dẹp đồ đạc trong ký túc xá. Cậu không mang nhiều đồ, phần lớn đều là sách, Tạ Bệnh Miễn rất tò mò về sách của cậu. Rõ ràng cậu ấm không mấy khi dọn dẹp, đồ đạc đều vứt lung tung khắp nơi.
Cuối cùng, cậu phải giúp Tạ Bệnh Miễn sắp xếp. Có đủ loại quần áo, Hạ Thanh Từ không nói nên lời: "Ở trường chỉ được mặc đồng phục, anh mang nhiều quần áo như vậy làm gì?"
Nhiều nhất là áo sơ mi, đủ kiểu dáng, có cái trông rất lạ và còn mới tinh. Cậu đều giúp Tạ Bệnh Miễn cất vào tủ.
"Không phải anh, là mẹ giúp anh thu dọn." Tạ Bệnh Miễn nói.
Mặc dù mẹ hắn ta tỏ ra khó chịu, nhưng vì đây là lần đầu tiên hắn ở ký túc xá nên vẫn đích thân đến giúp thu dọn đồ đạc, còn cảnh cáo hắn không được quậy phá ở trường.
Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn những chiếc áo sơ mi bị Hạ Thanh Từ nhét vào góc tủ, thực ra đó là những cái mà hắn lén mua cho Hạ Thanh Từ. Hắn muốn thấy Hạ Thanh Từ mặc chúng, nhưng Hạ Thanh Từ có lẽ sẽ không đồng ý.
Còn có đủ loại quần áo thể thao, Hạ Thanh Từ hỏi: "Vậy sao còn mang theo nhiều quần áo thể thao như vậy?"
"Quần áo thể thao phải thay thường xuyên."
"Giày có thể mang hai đôi một ngày à?"
Tạ Bệnh Miễn: "..."
Hạ Thanh Từ còn tìm thấy hai bao thuốc lá trong góc vali của Tạ Bệnh Miễn, trông có vẻ đắt tiền, còn có bật lửa, cậu trực tiếp tịch thu.
Sau đó bổ sung một điều khoản vào ba thỏa thuận.
"Phải cai thuốc lá."
"..."
"Tuế Tuế, em nói nghe nhẹ nhàng quá." Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu, trong mắt có chút không vui: "Nếu dễ cai đến vậy thì trên bao thuốc cũng đã không ghi hút thuốc có hại cho sức khỏe rồi."
Hạ Thanh Từ nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên nhưng không rõ ràng, nhìn Tạ Bệnh Miễn nói: "Vậy anh cố gắng cai thuốc đi."
"Sau này còn phải hát nữa, phải bảo vệ cổ họng cho tốt."
Giọng điệu lạnh nhạt của cậu mềm mại hơn nhiều, nghe như có lông vũ khẽ quét qua tim, mọi bực bội đều có thể tan biến ngay lập tức.
Tạ Bệnh Miễn nhìn Hạ Thanh Từ hồi lâu, trong mắt mang theo chút sâu lắng, tiến đến hôn lên má cậu, ôm cậu không chịu buông: "Vậy nếu anh thèm thuốc lá thì phải làm thế nào?"
"Có thể ăn kẹo." Hạ Thanh Từ móc từ trong túi ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, rồi lại lục lọi vali của mình. Đây là túi kẹo mà ba nhét vào khi cậu đi, một túi đầy kẹo Đại Bạch Thỏ.
Đủ cho một con thỏ ăn lâu dài.
Thỏ ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, thỏ thích ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, thỏ ngày nào cũng ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.
"Ăn kẹo cũng vô dụng." Tạ Bệnh Miễn nói: "Mỗi lần hôn em, anh đều không muốn làm gì khác."
"Cũng không muốn học nữa." Hạ Thanh Từ tiếp lời.
Tạ Bệnh Miễn: "..."
"Tuế Tuế." Tạ Bệnh Miễn bất đắc dĩ nói: "Em thật là..."
"Không hiểu phong tình." Hạ Thanh Từ chậm rãi nói tiếp.
Tạ Bệnh Miễn: "..." Cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa.
Buổi chiều, hai người cùng nhau đến lớp. Hạ Thanh Từ đi trước, người phía sau cách cậu một đoạn, dường như có chút bực bội, ăn cơm xong thì không nói chuyện với cậu, một mình ở đó tự mình giận dỗi.
Hạ Thanh Từ đi thêm vài bước nữa, trên đường gặp không ít bạn học, chào hỏi rồi dừng lại ở tòa nhà lớp học, đứng yên chờ Tạ Bệnh Miễn.
"Mau lên, một lát nữa sẽ muộn đấy." Cậu thúc giục Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn theo cậu lên lầu, dùng đầu ngón tay kéo nhẹ áo cậu: "Chậm một chút, anh không đi nổi."
Vì vậy, Hạ Thanh Từ liền đi chậm lại, dung túng cho sự trẻ con của Tạ Bệnh Miễn. Hai người họ đến lớp vừa kịp giờ, trong lớp đã có khá nhiều người.
Hai người vừa bước vào, rất nhiều ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía họ. Bởi vì bài đăng trong kỳ nghỉ đông của Tạ Bệnh Miễn nên nhiều bạn học đều đang đoán họ có đang hẹn hò hay không.
Trở về chỗ ngồi quen thuộc, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du cũng đã đến. Diệp Kỳ quay đầu hỏi: "Lớp trưởng, sao các cậu đến muộn thế?"
"Về ký túc xác dọn đồ."
Hạ Thanh Từ còn cảm thấy kỳ lạ sao thầy Trương vẫn chưa đến, bóng người lướt qua cửa sổ, thầy Trương cầm bình giữ nhiệt bước vào.
"Trật tự nào." Thầy Trương nhìn thấy những khuôn mặt non nớt quen thuộc, đặt bình giữ nhiệt xuống: "Một học kỳ mới đã bắt đầu, kỳ nghỉ đông đã trôi qua nhanh chóng, nhưng trông các em vẫn còn đang lưu luyến kỳ nghỉ nhỉ."
Dưới lớp học vang lên tiếng thở dài ủ rủ.
"Tí nữa thu bài tập về nhà, ai nói mất, chưa viết xong hay là chép bài thì phải viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ."
"Còn một tin vui muốn thông báo cho cả lớp. Học kỳ này lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường..."
Nghe đến học sinh chuyển trường, mọi người đều rất háo hức. Dù sao thì trường hợp này rất hiếm khi xảy ra. Việc có thể đến lớp của họ, chứng tỏ học sinh chuyển trường học lực khá tốt. Nếu người này còn xinh đẹp nữa thì chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý của cả trường.
Ở phía dưới mọi người đều thì thầm to nhỏ, thầy Trương nhìn về phía cửa và nói: "Bây giờ, chúng ta hãy chào đón bạn học mới nào."
Hạ Thanh Từ đang dọn dẹp bàn học, nghe vậy liền nhìn theo.
Bóng dáng bên ngoài cao ráo, cậu thiếu niên dường như phản ứng hơi chậm, đã mặc đồng phục của trường Tam Trung, một lát sau mới từ từ bước vào lớp.
Lớp học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, trong khoảnh khắc này, tất cả đều im lặng.
_____
#Bly
Ba người họ leo lên đỉnh núi, đi dạo một vòng quanh chùa Thiện Tinh. Hạ Thanh Từ, Tạ Bệnh Miễn và Hạ Quốc An còn cùng nhau đánh chuông. Chiếc chuông cổ được chạm khắc hoa văn phức tạp, phải tốn rất nhiều sức mới đánh được chiếc chuông khổng lồ này, khi cọc gỗ va vào chuông, âm thanh vang vọng xa xăm, từng hồi từng hồi lan ra khắp núi.
Tạ Bệnh Miễn cũng phụ một tay, có câu nói rằng đánh chuông sẽ giúp xua tan xui xẻo và đón nhận may mắn mới. Ba người họ cùng nhau đánh chuông và dùng cơm chay tại chùa vào buổi trưa.
Buổi chiều, họ đi đến cầu treo. Trên núi Lộc Đài có một cây cầu treo khổng lồ, nối liền hai hang động bên hai sườn núi. Trong hang động có các tác phẩm kỳ quan bằng đá, vách động được khắc bức tranh sơn thủy.
Cả ngày hôm đó, Hạ Thanh Từ càng về sau càng mệt mỏi. Khi về đến nhà, cậu nằm liệt một lúc lâu, nửa tiếng sau mà vẫn không dậy nổi.
Ba Hạ Thanh Từ vẫn cằn nhằn, tuy có mấy lần khen Tạ Bệnh Miễn nhưng đó chỉ là khen suông mà thôi, ông cũng không nói gì về việc giữ hắn lại ăn tối.
"Hai ngày nữa khai giảng rồi sao? Có ở ký túc xá không?"
Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng, chuyện này cậu đã nói với ba từ trước. Cậu còn phải chuẩn bị đồ đạc, trước đây vẫn luôn học bán trú, chưa từng thử qua cuộc sống tập thể.
Dù sao lên đại học cũng phải ở ký túc xá, coi như tập thích nghi với cuộc sống tập thể trước.
Hạ Thanh Từ nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi tắm. Nhóm lớp rất náo nhiệt vì hai ngày nữa phải đi học lại nên mọi người đang bàn tán xem đã làm bài tập về nhà hay chưa. Nghe nói khi năm học bắt đầu sẽ có kỳ thi khảo sát, ngoài ra còn có tin đồn rằng sẽ có học sinh chuyển trường đến.
Phốc Phốc Phốc: Học sinh chuyển trường gì cơ, nghe ai nói vậy, đã học kỳ hai lớp mười một rồi mà
Xa xa xa không gần: Nam hay nữ, trông như thế nào
Cong cong: tò mò
LIZI: Nghe nói là chuyển từ trường bên cạnh sang, không biết nam hay nữ, đợi ngày kia đi học sẽ biết
Ngày mốt khai giảng, buổi sáng cơ bản là không có học, chỉ đến lớp nhận danh sách phòng ký túc xá, dặn dò một số lưu ý, buổi chiều mới học chính thức.
Hạ Thanh Từ là lớp trưởng, có rất nhiều việc phải làm, cậu cần phải đi lấy danh sách, thầy Trương cũng có việc muốn dặn dò cậu. Trước ngày khai giảng, Hạ Thanh Từ đã chuẩn bị xong đồ đạc, sáng ngày khai giảng phải dậy rất sớm.
Có người đến đón Hạ Thanh Từ, cậu đi cùng Tạ Bệnh Miễn. Hai người ăn sáng ở gần tiểu khu, Hạ Thanh Từ dẫn Tạ Bệnh Miễn đến một tiệm hoành thánh lâu đời ở khu này.
Quán hoành thánh đã mở được gần 20 năm, nhìn có vẻ hơi lụp xụp nhưng cực kỳ đông khách, vỏ mỏng nhân nhiều, hương vị đặc biệt thơm ngon.
"Tuế Tuế, em có danh sách ký túc xá chưa?" Tạ Bệnh Miễn hỏi.
Thông thường thầy Trương sẽ gửi trước cho cậu.
Hạ Thanh Từ lắc đầu: "Vẫn chưa, thầy Trương bảo em đi lấy rồi dán lên tường lớp."
"Về cơ bản thì 90% lớp chúng ta đều ở ký túc xá."
Vẫn còn một số ít người, chẳng hạn như Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du, họ không ở lại.
Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu, nói: "Nếu hai chúng ta ở cùng nhau, mỗi ngày đều có thể cùng nhau học tập."
"Em mỗi ngày đều dậy rất sớm." Hạ Thanh Từ nói: "Em sẽ quấy rầy giấc ngủ của anh."
"Anh không ngại." Tạ Bệnh Miễn cười: "Anh ngày nào cũng muốn ôm em ngủ."
Không quá khả thi.
Hạ Thanh Từ suy nghĩ một chút, nếu thực sự ở cùng Tạ Bệnh Miễn, hai người họ coi như đã ở bên nhau rồi, đến lúc đó có thể sẽ ảnh hưởng đến việc học của Tạ Bệnh Miễn.
Vốn dĩ Tạ Bệnh Miễn đã không chăm chỉ học hành, lỡ như cậu làm ảnh hưởng đến kết quả thi cử của hắn thì sao?
Hoành thánh được mang ra, Hạ Thanh Từ thổi nguội, dùng muỗng múc và đưa đến bên môi Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn hơi ngạc nhiên, đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười, ăn hoành thánh từ muỗng của cậu rồi đánh giá: "Thật sự không tệ."
"Rất ngon."
"Chúng ta bây giờ, coi như đã ở bên nhau rồi sao?" Hạ Thanh Từ hỏi.
Tạ Bệnh Miễn trước đây chưa từng đề cập đến chuyện này, hắn chỉ âm thầm chờ Hạ Thanh Từ chủ động nhắc đến. Bây giờ Hạ Thanh Từ đã hỏi, Tạ Bệnh Miễn cong cong khóe môi.
"Đương nhiên rồi." Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu, lười biếng hỏi: "Tuế Tuế, em không định lật lọng đấy chứ?"
"Không lật lọng." Hạ Thanh Từ chỉ chờ câu nói này, cậu nói: "Khai giảng, lấy việc học làm trọng, chúng ta cần thỏa thuận 3 điều."
Tay đang cầm muỗng của Tạ Bệnh Miễn hơi khựng lại, giọng nói có chút lơ đễnh: "Em nói đi, anh chưa chắc sẽ đồng ý."
"Phải đồng ý." Hạ Thanh Từ không cho Tạ Bệnh Miễn có cơ hội mặc cả, im lặng một lát rồi nói: "Nếu chúng ta ở chung một phòng ký túc xá, ban đêm không được nũng nịu mè nheo đòi ngủ chung giường với em."
"Ở trường không được có hành vi thân mật với em, trường học không cho phép yêu sớm, nếu thầy Trương phát hiện sẽ tách chúng ta ra."
"Vậy trong ký túc xá cũng không được à?" Tạ Bệnh Miễn vô cùng không vui: "Trước mặt em, ngày nào anh cũng muốn ôm em, anh nhịn không được."
"Nói chuyện trong ký túc xá." Hạ Thanh Từ không nhượng bộ, đối mặt với ánh mắt nóng như thiêu đốt của Tạ Bệnh Miễn cậu không hề dao động, Tạ Bệnh Miễn quen được đà lấn lướt, không thể chiều theo hắn mãi.
"Anh không đồng ý." Hai người ăn hoành thánh xong, Tạ Bệnh Miễn trên đường đi học đều năn nỉ Hạ Thanh Từ, nhưng Hạ Thanh Từ đã quyết thì sẽ không thay đổi.
"Tuế Tuế, chúng ta chỉ cần không bị phát hiện là được." Tạ Bệnh Miễn suy nghĩ một chút, nếu bị phát hiện, hắn có lẽ không sao, nhưng Hạ Thanh Từ thì khác.
Hắn không thể liên lụy đến Hạ Thanh Từ, vì vậy không nói gì nữa.
Nghĩ tới đây, Tạ Bệnh Miễn vẫn cảm thấy có chút bực mình. Tài xế nhà hắn đưa hai người họ đến trường, hắn ngồi ở ghế sau, Hạ Thanh Từ ngồi ở bên cạnh, nghiêng người dựa vào cửa sổ, hắn nhẹ nhàng liếc nhìn góc nghiêng mềm mại của cậu, cảm xúc trong mắt rất rõ ràng.
:Phản đối vô hiệu
"Vậy ban đêm không thể ngày nào cũng bắt anh ngủ một mình, chỉ là thỉnh thoảng." Tạ Bệnh Miễn nói tiếp: "Ví dụ như tối thứ Sáu, dù sao thứ Bảy chúng ta cũng chỉ tự học, không phải lên lớp."
Hạ Thanh Từ không nhượng bộ: "Đến lúc đó rồi tính."
Cậu không thèm để ý tới ánh mắt phẫn uất, giận dữ của ai đó, cảm thấy vai mình nặng trĩu, Tạ Bệnh Miễn tiến đến cắn vào tai cậu một cái.
Không đau không ngứa, giống như chó con, tức giận thì cắn người. Hạ Thanh Từ sờ sờ tai mình, rồi buông tay xuống.
Tài xế phía trước lặng lẽ nhìn. Khi đến trường, hành lý của họ cũng được tài xế giúp mang đến ký túc xá.
Hạ Thanh Từ nói cảm ơn, cậu đến văn phòng trước, Tạ Bệnh Miễn đi cùng, đứng ở bên ngoài đợi cậu. Hạ Thanh Từ nhận danh sách ký túc xá từ thầy Trương và thầy cũng dặn dò một số việc cụ thể.
"Mỗi phòng ký túc xá chọn ra một trưởng phòng, phát bảng này cho họ điền, buổi chiều đi học đừng đến trễ, thẻ ăn cơm có thể làm ở căng tin..."
Hạ Thanh Từ đều ghi nhớ, khi ra khỏi văn phòng cậu đi ngang qua văn phòng chủ nhiệm bên cạnh và nghe được vài câu loáng thoáng.
"Một lát nữa tôi sẽ đưa em qua, thành tích của em vào lớp 15 không có vấn đề gì, thủ tục chuyển trường vẫn cần..."
Hạ Thanh Từ tình cờ nghe thấy nhưng không nhìn về phía đó. Bên ngoài có người đang đợi, trong tay cậu là danh sách phòng ký túc, ghi rõ ràng cậu và Tạ Bệnh Miễn ở chung một phòng hai người.
"Hai chúng ta ở chung một phòng." Tạ Bệnh Miễn nhìn thoáng qua thông tin ký túc xá, ở tầng năm: "Tầng năm hình như ngoài mình ra thì những người khác đều là lớp 12."
Hầu hết ký túc xá nam của các bạn trong lớp đều ở tầng bốn.
Buổi sáng, Hạ Thanh Từ và Tạ Bệnh Miễn dọn dẹp đồ đạc trong ký túc xá. Cậu không mang nhiều đồ, phần lớn đều là sách, Tạ Bệnh Miễn rất tò mò về sách của cậu. Rõ ràng cậu ấm không mấy khi dọn dẹp, đồ đạc đều vứt lung tung khắp nơi.
Cuối cùng, cậu phải giúp Tạ Bệnh Miễn sắp xếp. Có đủ loại quần áo, Hạ Thanh Từ không nói nên lời: "Ở trường chỉ được mặc đồng phục, anh mang nhiều quần áo như vậy làm gì?"
Nhiều nhất là áo sơ mi, đủ kiểu dáng, có cái trông rất lạ và còn mới tinh. Cậu đều giúp Tạ Bệnh Miễn cất vào tủ.
"Không phải anh, là mẹ giúp anh thu dọn." Tạ Bệnh Miễn nói.
Mặc dù mẹ hắn ta tỏ ra khó chịu, nhưng vì đây là lần đầu tiên hắn ở ký túc xá nên vẫn đích thân đến giúp thu dọn đồ đạc, còn cảnh cáo hắn không được quậy phá ở trường.
Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn những chiếc áo sơ mi bị Hạ Thanh Từ nhét vào góc tủ, thực ra đó là những cái mà hắn lén mua cho Hạ Thanh Từ. Hắn muốn thấy Hạ Thanh Từ mặc chúng, nhưng Hạ Thanh Từ có lẽ sẽ không đồng ý.
Còn có đủ loại quần áo thể thao, Hạ Thanh Từ hỏi: "Vậy sao còn mang theo nhiều quần áo thể thao như vậy?"
"Quần áo thể thao phải thay thường xuyên."
"Giày có thể mang hai đôi một ngày à?"
Tạ Bệnh Miễn: "..."
Hạ Thanh Từ còn tìm thấy hai bao thuốc lá trong góc vali của Tạ Bệnh Miễn, trông có vẻ đắt tiền, còn có bật lửa, cậu trực tiếp tịch thu.
Sau đó bổ sung một điều khoản vào ba thỏa thuận.
"Phải cai thuốc lá."
"..."
"Tuế Tuế, em nói nghe nhẹ nhàng quá." Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu, trong mắt có chút không vui: "Nếu dễ cai đến vậy thì trên bao thuốc cũng đã không ghi hút thuốc có hại cho sức khỏe rồi."
Hạ Thanh Từ nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên nhưng không rõ ràng, nhìn Tạ Bệnh Miễn nói: "Vậy anh cố gắng cai thuốc đi."
"Sau này còn phải hát nữa, phải bảo vệ cổ họng cho tốt."
Giọng điệu lạnh nhạt của cậu mềm mại hơn nhiều, nghe như có lông vũ khẽ quét qua tim, mọi bực bội đều có thể tan biến ngay lập tức.
Tạ Bệnh Miễn nhìn Hạ Thanh Từ hồi lâu, trong mắt mang theo chút sâu lắng, tiến đến hôn lên má cậu, ôm cậu không chịu buông: "Vậy nếu anh thèm thuốc lá thì phải làm thế nào?"
"Có thể ăn kẹo." Hạ Thanh Từ móc từ trong túi ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, rồi lại lục lọi vali của mình. Đây là túi kẹo mà ba nhét vào khi cậu đi, một túi đầy kẹo Đại Bạch Thỏ.
Đủ cho một con thỏ ăn lâu dài.
Thỏ ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, thỏ thích ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, thỏ ngày nào cũng ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.
"Ăn kẹo cũng vô dụng." Tạ Bệnh Miễn nói: "Mỗi lần hôn em, anh đều không muốn làm gì khác."
"Cũng không muốn học nữa." Hạ Thanh Từ tiếp lời.
Tạ Bệnh Miễn: "..."
"Tuế Tuế." Tạ Bệnh Miễn bất đắc dĩ nói: "Em thật là..."
"Không hiểu phong tình." Hạ Thanh Từ chậm rãi nói tiếp.
Tạ Bệnh Miễn: "..." Cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa.
Buổi chiều, hai người cùng nhau đến lớp. Hạ Thanh Từ đi trước, người phía sau cách cậu một đoạn, dường như có chút bực bội, ăn cơm xong thì không nói chuyện với cậu, một mình ở đó tự mình giận dỗi.
Hạ Thanh Từ đi thêm vài bước nữa, trên đường gặp không ít bạn học, chào hỏi rồi dừng lại ở tòa nhà lớp học, đứng yên chờ Tạ Bệnh Miễn.
"Mau lên, một lát nữa sẽ muộn đấy." Cậu thúc giục Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn theo cậu lên lầu, dùng đầu ngón tay kéo nhẹ áo cậu: "Chậm một chút, anh không đi nổi."
Vì vậy, Hạ Thanh Từ liền đi chậm lại, dung túng cho sự trẻ con của Tạ Bệnh Miễn. Hai người họ đến lớp vừa kịp giờ, trong lớp đã có khá nhiều người.
Hai người vừa bước vào, rất nhiều ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía họ. Bởi vì bài đăng trong kỳ nghỉ đông của Tạ Bệnh Miễn nên nhiều bạn học đều đang đoán họ có đang hẹn hò hay không.
Trở về chỗ ngồi quen thuộc, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du cũng đã đến. Diệp Kỳ quay đầu hỏi: "Lớp trưởng, sao các cậu đến muộn thế?"
"Về ký túc xác dọn đồ."
Hạ Thanh Từ còn cảm thấy kỳ lạ sao thầy Trương vẫn chưa đến, bóng người lướt qua cửa sổ, thầy Trương cầm bình giữ nhiệt bước vào.
"Trật tự nào." Thầy Trương nhìn thấy những khuôn mặt non nớt quen thuộc, đặt bình giữ nhiệt xuống: "Một học kỳ mới đã bắt đầu, kỳ nghỉ đông đã trôi qua nhanh chóng, nhưng trông các em vẫn còn đang lưu luyến kỳ nghỉ nhỉ."
Dưới lớp học vang lên tiếng thở dài ủ rủ.
"Tí nữa thu bài tập về nhà, ai nói mất, chưa viết xong hay là chép bài thì phải viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ."
"Còn một tin vui muốn thông báo cho cả lớp. Học kỳ này lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường..."
Nghe đến học sinh chuyển trường, mọi người đều rất háo hức. Dù sao thì trường hợp này rất hiếm khi xảy ra. Việc có thể đến lớp của họ, chứng tỏ học sinh chuyển trường học lực khá tốt. Nếu người này còn xinh đẹp nữa thì chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý của cả trường.
Ở phía dưới mọi người đều thì thầm to nhỏ, thầy Trương nhìn về phía cửa và nói: "Bây giờ, chúng ta hãy chào đón bạn học mới nào."
Hạ Thanh Từ đang dọn dẹp bàn học, nghe vậy liền nhìn theo.
Bóng dáng bên ngoài cao ráo, cậu thiếu niên dường như phản ứng hơi chậm, đã mặc đồng phục của trường Tam Trung, một lát sau mới từ từ bước vào lớp.
Lớp học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, trong khoảnh khắc này, tất cả đều im lặng.
_____
#Bly