Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp
Chương 117
Hai năm sau, mùa khai giảng mới của Đại học Nam Kinh lại đến.
Điểm đặc biệt nhất của Nam Đại là những cây ngô đồng trồng khắp trường, đến mùa thu, lá vàng rụng đầy, phủ kín thành ngọn núi nhỏ.
Ngày khai giảng rất nhộn nhịp, người ra người vào đều là sinh viên mới đến báo danh, lá ngô đồng rụng đầy trên vỉa hè, có một số được người đi bộ nhặt về để làm kỷ niệm.
Sinh viên năm hai đã chuẩn bị cho lễ chào đón tân sinh viên từ sớm. Họ đã đăng ảnh của các học sinh xuất sắc hàng năm lên trang trường, và năm nay còn in hẳn lên tường dọc con đường đón tân sinh viên.
Một hàng các tấm ảnh của những học bá mặc đồng phục trường Nam Kinh, trong đó nổi bật nhất chính là thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh năm ngoái.
Tại sao lại nổi bật? Không chỉ vì là thủ khoa khoa học tự nhiên, mà còn vì vẻ ngoài của người này quá đẹp trai, gần như làm mới lại tiêu chuẩn về nhan sắc của các học bá ở Nam Kinh.
Khi vị thủ khoa này vừa mới đến Nam Kinh, diễn đàn trường lúc đó đã thật sự nổ tung. Có người hỏi thăm xem học sinh xuất sắc này đến từ trường nào, nghe nói được tuyển thẳng nhưng vẫn tham gia kỳ thi đại học, và với thành tích đủ điểm vào Bắc Kinh và Thanh Hoa nhưng cậu lại chọn Nam Kinh.
Có người thắc mắc xem học sinh xuất sắc này học chuyên ngành gì, thông tin đã sớm bị dò ra, là khoa Vật lý bên cạnh. Cùng với vẻ ngoài cực phẩm như vậy, tất nhiên là không thể thiếu những câu hỏi xem cậu có bạn gái hay không, bên dưới là đủ loại bình luận tò mò.
Còn có người hỏi học bá là thẳng hay cong, đủ kiểu dò hỏi.
Sau đó, một người bạn cùng phòng của học sinh xuất sắc đã lén lút trả lời rằng, nghe nói cậu ấy đã có bạn gái rồi, nhưng cả năm cũng chưa ai thấy bạn gái của cậu ấy bao giờ, chỉ biết mỗi lần cậu ấy gọi cho bạn gái thì đều tỏ ra rất hạnh phúc.
Nhiều người muốn theo đuổi cậu ấy, nhưng hóa ra là hoa đã có chủ. Mà suốt cả năm chẳng gặp mặt nhau nên nghĩ cũng biết có lẽ là yêu xa rồi, nếu không thì hơn cả năm mà chẳng gặp nhau thì cũng lạ.
Yêu xa không đáng tin cho lắm, dần dần lại có người nảy sinh ý định khác. Xung quanh học sinh xuất sắc lúc nào cũng có đủ loại nam nữ, nhưng cậu vẫn chẳng hề động tâm.
Ngoại trừ việc hơi thân thiện với bạn cùng phòng và bạn học cùng lớp thì cậu luôn rất lạnh lùng, trông có vẻ chẳng dễ gần chút nào.
Sau đó, số người muốn tiếp cận học sinh xuất sắc cũng ít đi, nhưng cũng không phải là không có.
Câu từ chối chung là cậu đã có người mình thích và đã ở bên nhau, sẽ không từ bỏ người ấy.
Chắc chắn là nói đến bạn gái yêu xa rồi, nhiều người rất tò mò không biết bạn gái đó là người như thế nào mà có thể làm cho học sinh xuất sắc này say mê đến vậy.
Lại một mùa khai giảng mới, lần này bức ảnh của học sinh xuất sắc đã được dán lên tường để quảng bá, trước bức tường quảng bá là một mảnh than khóc, mọi người đều hối hận vì không đăng ký vào khoa Vật lý.
Không sai, thủ khoa khoa Vật lý của Đại học Nam Kinh chính là Hạ Thanh Từ.
Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Hạ Thanh Từ, cậu vốn là người rất điềm tĩnh, nhưng bạn trai hai năm không gặp của cậu sắp trở về rồi, chắc chắn ai cũng không thể bình tĩnh nổi.
Bề ngoài cậu vẫn tỏ bình tĩnh như trước, nhưng với tư cách là đại diện sinh viên, cậu phải tham gia công việc chào đón tân sinh viên. Đã từng làm lớp trưởng ba năm ở trung học, giờ lại được bầu làm lớp trưởng ở đại học, không biết là nên khóc hay nên cười.
Trong điện thoại, tin nhắn từ một người bạn rất hay làm phiền nói rằng đã hạ cánh xuống sân bay, nhưng cậu xem tin muộn, đây đã là tin nhắn hơn một tiếng trước rồi.
Cậu không trả lời, người bạn kia cũng không gửi thêm tin nhắn nữa, có vẻ như đang giận dỗi.
Vì thời gian bay về trùng vào ngày khai giảng nên cả ngày hôm nay cậu rất bận rộn, đã vài lần quên trả lời tin nhắn, đối phương gửi cho cậu hàng chục cái nhãn dán /Thỏ con oan ức/.
Hạ Thanh Từ vừa có thời gian xem tin nhắn, liền trả lời bằng một loạt biểu tượng ôm ấp /Thỏ con cọ cọ/, /Thỏ con ôm ôm/, /Thỏ con hôn hôn/.
"Đàn em, hôm nay có bận gì không? Nếu có thì cứ đi làm trước đi."
Đây là một đàn anh năm ba, biết cậu bận nên chủ động đến giúp. Hạ Thanh Từ nói "Không sao", cậu gần như sắp xong rồi, chỉ khoảng hai mươi phút nữa, sau đó cậu sẽ đi tìm người bạn "dính tinh" mà hai năm không gặp kia.
Lại đến cổng trường giúp mấy đàn em xách hành lý, có khá nhiều người đến xin số điện thoại của cậu, ở đại học thoải mái hơn nhiều so với trung học, nhưng cậu đều từ chối. Điện thoại reo liên tục, cậu liếc nhìn rồi ngẩn người.
XX: Anh đến trường em rồi, nhưng bị lạc, em ở đâu?
XX: /Thỏ con tức giận/
Hạ Thanh Từ không nhịn được mà bật cười, đem công việc giao lại cho bạn học, rồi gọi điện cho người bạn dính tinh của mình.
"Bây giờ anh đang ở đâu?" cậu hỏi.
Vừa nói vừa đi ra khỏi cổng trường, cậu mơ hồ nghe thấy từ xa có tiếng người hò reo, có người thì thầm nói: "Nhìn kìa, đẹp trai quá!"
Đồng thời từ điện thoại và cách đó không xa vọng lại một giọng nói trầm ấm, dễ nghe:
"Ngẩng đầu lên."
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một chàng trai đứng ở xa, vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy, nhưng hai năm không gặp người đó đã cao lên nhiều. Tạ Bệnh Miễn đeo kính râm và đội mũ che khuất nửa khuôn mặt, nhưng vì thân hình và khí chất quá nổi bật nên dù ở giữa đám đông cũng rất dễ nhận ra.
Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_
Sau hơn bảy trăm ngày đêm, cuối cùng cũng đã gặp lại bạn nhỏ dính tinh của mình, Hạ Thanh Từ không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, khi cả người bị Tạ Bệnh Miễn ôm chặt lấy, cậu cảm thấy cuộc sống của mình như được lấp đầy.
Nỗi nhớ nhung chất chứa trong lòng lúc này mới dần tan biến. Cậu ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm quen thuộc, trong mắt Tạ Bệnh Miễn đã ngập tràn ý cười, không quan tâm đến đám đông xung quanh, trước tiên là cuối xuống hôn lên má cậu một cái.
Hôn xong, mới bắt đầu tính sổ.
"Tuế Tuế ngày càng đẹp trai, lâu không gặp, cũng không thấy em quan tâm gì đến anh, anh còn tưởng em có người khác rồi chứ."
Nói xong, hắn nhìn về phía đàn anh vừa giúp Hạ Thanh Từ với ánh mắt đầy ẩn ý, vẫn là điệu bộ ghen tuông như ngày nào.
Hạ Thanh Từ có chút muốn cười, giờ nhìn Tạ Bệnh Miễn cậu đều phải ngẩng đầu lên, đôi mày lạnh lùng giờ đã nhạt đi, ánh mắt đầy sự dịu dàng và ấm áp.
"Hôm nay em bận, vốn định xong việc sẽ đến tìm anh, ai ngờ anh tự đến trước."
Còn dám lừa cậu rằng mình bị lạc, có lẽ vì cậu không để ý đến nên mới dỗi như vậy.
Cậu tự nhiên nắm lấy tay Tạ Bệnh Miễn, tay còn lại giúp Tạ Bệnh Miễn xách vali. Vì biết Tạ Bệnh Miễn sẽ về nên cậu đã sớm thuê phòng ở bên ngoài, ngay gần trường.
Khi hai người ôm nhau, đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, dù sao thì bức ảnh của Hạ Thanh Từ cũng đã được dán trên tường, không ai là không biết, huống chi hai người họ cũng rất nổi bật.
Hạ Thanh Từ còn chưa biết đã có người chụp ảnh, danh phận bạn gái của cậu cuối cùng cũng được tiết lộ.
#Bạn gái của học sinh xuất sắc khoa lý đã chính thức lộ diện, trai tài gái sắc#
Trong ảnh, Hạ Thanh Từ đang được một chàng trai cao lớn ôm chặt vào lòng, cả hai đều cười tươi rói. Chàng trai kia còn không ngần ngại mà hôn lên má Hạ Thanh Từ một cái như để đánh dấu chủ quyền.
Dưới bức ảnh là những bình luận của những người vừa trải qua một đêm thất tình, còn có vài bình luận khá đặc biệt.
Naples Yellow: Chàng trai ôm học bá trông quen quá
Bảng màu xanh của Picasso: Tầng trên nói đúng rồi, hình như là người vừa giành giải Nhất sáng tác của Học viện Âm nhạc London năm nay, được tờ báo London Times đánh giá là nhạc sĩ thiên tài.
Klay vì lam:!!? Thật hay giả vậy?
Người phụ nữ bên cửa sổ: Tất nhiên là thật rồi, nghe nói hai người họ đã yêu nhau từ hồi cấp ba. Bạn trai của học bá hồi đó có chơi trong một ban nhạc, còn từng hợp tác với Giang Dã và Trình Nguyệt nữa. Sau đó bạn trai của học bá đi du học, có vẻ giờ đã hoàn thành ước mơ và quay về tìm bạn trai rồi.
*
Hạ Thanh Từ vừa đi vừa giúp Tạ Bệnh Miễn xách vali, đến phòng thuê mới hỏi: "Anh về thì ba mẹ có biết không?"
"Biết, anh đã nói với họ là sẽ đến tìm em trước, mẹ anh không thèm quan tâm."
Kể từ khi nhận được giải thưởng âm nhạc quốc tế, mẹ hắn gần như không nói gì nữa, có vẻ như bà đã hài lòng với hắn hơn một chút rồi.
Lần này về sẽ không đi nữa.
"Phòng này thuê là một phòng khách, một phòng ngủ, giường khá lớn, tối nay anh cứ tạm ngủ chung với em, hoặc nếu muốn thì ngủ khách sạn cũng được."
Hạ Thanh Từ nói rồi mở cửa, cậu bố trí phòng, tất nhiên là theo sở thích của mình, nhưng cũng tham khảo ý kiến của Tạ Bệnh Miễn.
Chẳng hạn như ga trải giường đã được thay bằng màu ấm mà Tạ Bệnh Miễn thích, còn rèm cửa và khăn trải bàn cũng đều là những màu sắc ấm áp.
Tạ Bệnh Miễn cũng không phải là kẻ ngốc, dĩ nhiên không muốn ở khách sạn. Hắn rõ ràng còn muốn được ngủ với Hạ Thanh Từ mỗi ngày nữa cơ.
Họ đã không gặp nhau hơn hai năm, giờ bảo hắn phải tách khỏi Hạ Thanh Từ, hắn nhất quyết sẽ không đồng ý.
"Anh ngủ với em." Tạ Bệnh Miễn nói: "Từ nay về sau sẽ ngủ ở đây."
Hạ Thanh Từ nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, chỉ hỏi hắn đã ăn gì chưa.
"Ăn rồi."
Vào trong phòng, chỉ còn lại hai người, Hạ Thanh Từ lại bị ôm chặt. Giờ Tạ Bệnh Miễn cao hơn, cả người gần như dựa vào cậu, Hạ Thanh Từ cảm thấy có chút không quen, lại có chút muốn cười, xoa đầu Tạ Bệnh Miễn.
"Làm sao vậy, nhớ em đến thế à?"
Tạ Bệnh Miễn "Ừm" một tiếng: "Vậy em có nhớ anh không?"
"Có." Hạ Thanh Từ đáp không chút do dự.
"Nếu không phải mẹ anh không cho chúng ta gặp nhau, chắc chắn mỗi tuần anh sẽ quay về tìm em."
Hạ Thanh Từ nghĩ có lẽ mẹ Tạ Bệnh Miễn biết chắc ngày nào hắn cũng chạy về nên mới không cho phép họ gặp nhau.
Cậu nghĩ vậy và cũng nói ra điều đó.
Tạ Bệnh Miễn cười một tiếng, lại gần hôn cậu: "Đương nhiên rồi, anh làm sao có thể chịu được chứ."
Hai người họ đã quấn lấy nhau một lúc, sau đó dọn dẹp phần còn lại trong nhà, Hạ Thanh Từ giúp Tạ Bệnh Miễn sắp xếp hành lý, quần áo đều được cho vào tủ của cậu, đồ dùng sinh hoạt cũng được sắp xếp gọn gàng, ngay lập tức trong nhà đã có hơi thở của một người khác.
Tối đến, cậu dẫn Tạ Bệnh Miễn ra ngoài ăn tối, còn đưa hắn đi dạo quanh trường Đại học Nam Kinh, giới thiệu về cuộc sống sinh viên của mình.
Trở về phòng đã là ban đêm, hai người đã hai năm không gặp nhau, vừa gặp đã không thể rời xa, Hạ Thanh Từ bị đẩy dựa vào tường, cổ tay cậu bị nắm chặt, Tạ Bệnh Miễn hơi cúi đầu hôn cậu.
Trái tim Hạ Thanh Từ đã bình lặng suốt hai năm, vào khoảnh khắc này lại như mặt hồ gợn sóng, chỉ trong chốc lát đã biến thành ngọn lửa mạnh mẽ, toàn thân cậu như bị thiêu đốt, đầu ngón tay trắng muốt nổi lên một sắc hồng nhạt.
Cậu được Tạ Bệnh Miễn đỡ lấy, chiếc áo sơ mi trắng xộc xệch, cảm giác ấm áp từ xương bả vai phía sau truyền đến, Tạ Bệnh Miễn cúi xuống giúp cậu vuốt phẳng bộ quần áo rối bời, nhẹ nhàng hôn vào bên thái dương ướt át của cậu.
Cậu thậm chí không nhớ mình đã lên giường như thế nào, có lẽ là được bế lên, chỉ nhớ rằng trong mắt cậu chỉ còn lại gương mặt thanh tú của Tạ Bệnh Miễn, và cậu còn nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt hắn.
Có chút chật vật, toàn thân ướt sũng, chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy Tạ Bệnh Miễn.
Giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu được Tạ Bệnh Miễn nhẹ nhàng lau đi, tâm trí cậu run rẩy, trong khoảnh khắc mơ màng, ngón tay trắng muốt của cậu bị đeo vào một thứ gì đó lạnh lẽo.
Đó là một chiếc nhẫn, trên chiếc nhẫn khắc tên của Tạ Bệnh Miễn.
Trong lúc cậu đang mơ hồ, cậu nghe thấy giọng nói trầm ấm của một chàng trai đã trưởng thành, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, gọi tên thân mật của cậu.
"Tuế Tuế, em là của anh."
Dù ở kiếp trước, hay kiếp này, hay những kiếp sau nữa, vẫn luôn là như vậy.
Vẫn luôn là chàng trai mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, và vẫn luôn là ánh trăng sáng ngời trong trái tim hắn.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Sắp kết thúc rồi mấy ní ơi! Tuế Tuế và Nhị ca phải nói lời tạm biệt với mọi người rồi.
Điểm đặc biệt nhất của Nam Đại là những cây ngô đồng trồng khắp trường, đến mùa thu, lá vàng rụng đầy, phủ kín thành ngọn núi nhỏ.
Ngày khai giảng rất nhộn nhịp, người ra người vào đều là sinh viên mới đến báo danh, lá ngô đồng rụng đầy trên vỉa hè, có một số được người đi bộ nhặt về để làm kỷ niệm.
Sinh viên năm hai đã chuẩn bị cho lễ chào đón tân sinh viên từ sớm. Họ đã đăng ảnh của các học sinh xuất sắc hàng năm lên trang trường, và năm nay còn in hẳn lên tường dọc con đường đón tân sinh viên.
Một hàng các tấm ảnh của những học bá mặc đồng phục trường Nam Kinh, trong đó nổi bật nhất chính là thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh năm ngoái.
Tại sao lại nổi bật? Không chỉ vì là thủ khoa khoa học tự nhiên, mà còn vì vẻ ngoài của người này quá đẹp trai, gần như làm mới lại tiêu chuẩn về nhan sắc của các học bá ở Nam Kinh.
Khi vị thủ khoa này vừa mới đến Nam Kinh, diễn đàn trường lúc đó đã thật sự nổ tung. Có người hỏi thăm xem học sinh xuất sắc này đến từ trường nào, nghe nói được tuyển thẳng nhưng vẫn tham gia kỳ thi đại học, và với thành tích đủ điểm vào Bắc Kinh và Thanh Hoa nhưng cậu lại chọn Nam Kinh.
Có người thắc mắc xem học sinh xuất sắc này học chuyên ngành gì, thông tin đã sớm bị dò ra, là khoa Vật lý bên cạnh. Cùng với vẻ ngoài cực phẩm như vậy, tất nhiên là không thể thiếu những câu hỏi xem cậu có bạn gái hay không, bên dưới là đủ loại bình luận tò mò.
Còn có người hỏi học bá là thẳng hay cong, đủ kiểu dò hỏi.
Sau đó, một người bạn cùng phòng của học sinh xuất sắc đã lén lút trả lời rằng, nghe nói cậu ấy đã có bạn gái rồi, nhưng cả năm cũng chưa ai thấy bạn gái của cậu ấy bao giờ, chỉ biết mỗi lần cậu ấy gọi cho bạn gái thì đều tỏ ra rất hạnh phúc.
Nhiều người muốn theo đuổi cậu ấy, nhưng hóa ra là hoa đã có chủ. Mà suốt cả năm chẳng gặp mặt nhau nên nghĩ cũng biết có lẽ là yêu xa rồi, nếu không thì hơn cả năm mà chẳng gặp nhau thì cũng lạ.
Yêu xa không đáng tin cho lắm, dần dần lại có người nảy sinh ý định khác. Xung quanh học sinh xuất sắc lúc nào cũng có đủ loại nam nữ, nhưng cậu vẫn chẳng hề động tâm.
Ngoại trừ việc hơi thân thiện với bạn cùng phòng và bạn học cùng lớp thì cậu luôn rất lạnh lùng, trông có vẻ chẳng dễ gần chút nào.
Sau đó, số người muốn tiếp cận học sinh xuất sắc cũng ít đi, nhưng cũng không phải là không có.
Câu từ chối chung là cậu đã có người mình thích và đã ở bên nhau, sẽ không từ bỏ người ấy.
Chắc chắn là nói đến bạn gái yêu xa rồi, nhiều người rất tò mò không biết bạn gái đó là người như thế nào mà có thể làm cho học sinh xuất sắc này say mê đến vậy.
Lại một mùa khai giảng mới, lần này bức ảnh của học sinh xuất sắc đã được dán lên tường để quảng bá, trước bức tường quảng bá là một mảnh than khóc, mọi người đều hối hận vì không đăng ký vào khoa Vật lý.
Không sai, thủ khoa khoa Vật lý của Đại học Nam Kinh chính là Hạ Thanh Từ.
Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Hạ Thanh Từ, cậu vốn là người rất điềm tĩnh, nhưng bạn trai hai năm không gặp của cậu sắp trở về rồi, chắc chắn ai cũng không thể bình tĩnh nổi.
Bề ngoài cậu vẫn tỏ bình tĩnh như trước, nhưng với tư cách là đại diện sinh viên, cậu phải tham gia công việc chào đón tân sinh viên. Đã từng làm lớp trưởng ba năm ở trung học, giờ lại được bầu làm lớp trưởng ở đại học, không biết là nên khóc hay nên cười.
Trong điện thoại, tin nhắn từ một người bạn rất hay làm phiền nói rằng đã hạ cánh xuống sân bay, nhưng cậu xem tin muộn, đây đã là tin nhắn hơn một tiếng trước rồi.
Cậu không trả lời, người bạn kia cũng không gửi thêm tin nhắn nữa, có vẻ như đang giận dỗi.
Vì thời gian bay về trùng vào ngày khai giảng nên cả ngày hôm nay cậu rất bận rộn, đã vài lần quên trả lời tin nhắn, đối phương gửi cho cậu hàng chục cái nhãn dán /Thỏ con oan ức/.
Hạ Thanh Từ vừa có thời gian xem tin nhắn, liền trả lời bằng một loạt biểu tượng ôm ấp /Thỏ con cọ cọ/, /Thỏ con ôm ôm/, /Thỏ con hôn hôn/.
"Đàn em, hôm nay có bận gì không? Nếu có thì cứ đi làm trước đi."
Đây là một đàn anh năm ba, biết cậu bận nên chủ động đến giúp. Hạ Thanh Từ nói "Không sao", cậu gần như sắp xong rồi, chỉ khoảng hai mươi phút nữa, sau đó cậu sẽ đi tìm người bạn "dính tinh" mà hai năm không gặp kia.
Lại đến cổng trường giúp mấy đàn em xách hành lý, có khá nhiều người đến xin số điện thoại của cậu, ở đại học thoải mái hơn nhiều so với trung học, nhưng cậu đều từ chối. Điện thoại reo liên tục, cậu liếc nhìn rồi ngẩn người.
XX: Anh đến trường em rồi, nhưng bị lạc, em ở đâu?
XX: /Thỏ con tức giận/
Hạ Thanh Từ không nhịn được mà bật cười, đem công việc giao lại cho bạn học, rồi gọi điện cho người bạn dính tinh của mình.
"Bây giờ anh đang ở đâu?" cậu hỏi.
Vừa nói vừa đi ra khỏi cổng trường, cậu mơ hồ nghe thấy từ xa có tiếng người hò reo, có người thì thầm nói: "Nhìn kìa, đẹp trai quá!"
Đồng thời từ điện thoại và cách đó không xa vọng lại một giọng nói trầm ấm, dễ nghe:
"Ngẩng đầu lên."
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một chàng trai đứng ở xa, vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy, nhưng hai năm không gặp người đó đã cao lên nhiều. Tạ Bệnh Miễn đeo kính râm và đội mũ che khuất nửa khuôn mặt, nhưng vì thân hình và khí chất quá nổi bật nên dù ở giữa đám đông cũng rất dễ nhận ra.
Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_
Sau hơn bảy trăm ngày đêm, cuối cùng cũng đã gặp lại bạn nhỏ dính tinh của mình, Hạ Thanh Từ không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, khi cả người bị Tạ Bệnh Miễn ôm chặt lấy, cậu cảm thấy cuộc sống của mình như được lấp đầy.
Nỗi nhớ nhung chất chứa trong lòng lúc này mới dần tan biến. Cậu ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm quen thuộc, trong mắt Tạ Bệnh Miễn đã ngập tràn ý cười, không quan tâm đến đám đông xung quanh, trước tiên là cuối xuống hôn lên má cậu một cái.
Hôn xong, mới bắt đầu tính sổ.
"Tuế Tuế ngày càng đẹp trai, lâu không gặp, cũng không thấy em quan tâm gì đến anh, anh còn tưởng em có người khác rồi chứ."
Nói xong, hắn nhìn về phía đàn anh vừa giúp Hạ Thanh Từ với ánh mắt đầy ẩn ý, vẫn là điệu bộ ghen tuông như ngày nào.
Hạ Thanh Từ có chút muốn cười, giờ nhìn Tạ Bệnh Miễn cậu đều phải ngẩng đầu lên, đôi mày lạnh lùng giờ đã nhạt đi, ánh mắt đầy sự dịu dàng và ấm áp.
"Hôm nay em bận, vốn định xong việc sẽ đến tìm anh, ai ngờ anh tự đến trước."
Còn dám lừa cậu rằng mình bị lạc, có lẽ vì cậu không để ý đến nên mới dỗi như vậy.
Cậu tự nhiên nắm lấy tay Tạ Bệnh Miễn, tay còn lại giúp Tạ Bệnh Miễn xách vali. Vì biết Tạ Bệnh Miễn sẽ về nên cậu đã sớm thuê phòng ở bên ngoài, ngay gần trường.
Khi hai người ôm nhau, đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, dù sao thì bức ảnh của Hạ Thanh Từ cũng đã được dán trên tường, không ai là không biết, huống chi hai người họ cũng rất nổi bật.
Hạ Thanh Từ còn chưa biết đã có người chụp ảnh, danh phận bạn gái của cậu cuối cùng cũng được tiết lộ.
#Bạn gái của học sinh xuất sắc khoa lý đã chính thức lộ diện, trai tài gái sắc#
Trong ảnh, Hạ Thanh Từ đang được một chàng trai cao lớn ôm chặt vào lòng, cả hai đều cười tươi rói. Chàng trai kia còn không ngần ngại mà hôn lên má Hạ Thanh Từ một cái như để đánh dấu chủ quyền.
Dưới bức ảnh là những bình luận của những người vừa trải qua một đêm thất tình, còn có vài bình luận khá đặc biệt.
Naples Yellow: Chàng trai ôm học bá trông quen quá
Bảng màu xanh của Picasso: Tầng trên nói đúng rồi, hình như là người vừa giành giải Nhất sáng tác của Học viện Âm nhạc London năm nay, được tờ báo London Times đánh giá là nhạc sĩ thiên tài.
Klay vì lam:!!? Thật hay giả vậy?
Người phụ nữ bên cửa sổ: Tất nhiên là thật rồi, nghe nói hai người họ đã yêu nhau từ hồi cấp ba. Bạn trai của học bá hồi đó có chơi trong một ban nhạc, còn từng hợp tác với Giang Dã và Trình Nguyệt nữa. Sau đó bạn trai của học bá đi du học, có vẻ giờ đã hoàn thành ước mơ và quay về tìm bạn trai rồi.
*
Hạ Thanh Từ vừa đi vừa giúp Tạ Bệnh Miễn xách vali, đến phòng thuê mới hỏi: "Anh về thì ba mẹ có biết không?"
"Biết, anh đã nói với họ là sẽ đến tìm em trước, mẹ anh không thèm quan tâm."
Kể từ khi nhận được giải thưởng âm nhạc quốc tế, mẹ hắn gần như không nói gì nữa, có vẻ như bà đã hài lòng với hắn hơn một chút rồi.
Lần này về sẽ không đi nữa.
"Phòng này thuê là một phòng khách, một phòng ngủ, giường khá lớn, tối nay anh cứ tạm ngủ chung với em, hoặc nếu muốn thì ngủ khách sạn cũng được."
Hạ Thanh Từ nói rồi mở cửa, cậu bố trí phòng, tất nhiên là theo sở thích của mình, nhưng cũng tham khảo ý kiến của Tạ Bệnh Miễn.
Chẳng hạn như ga trải giường đã được thay bằng màu ấm mà Tạ Bệnh Miễn thích, còn rèm cửa và khăn trải bàn cũng đều là những màu sắc ấm áp.
Tạ Bệnh Miễn cũng không phải là kẻ ngốc, dĩ nhiên không muốn ở khách sạn. Hắn rõ ràng còn muốn được ngủ với Hạ Thanh Từ mỗi ngày nữa cơ.
Họ đã không gặp nhau hơn hai năm, giờ bảo hắn phải tách khỏi Hạ Thanh Từ, hắn nhất quyết sẽ không đồng ý.
"Anh ngủ với em." Tạ Bệnh Miễn nói: "Từ nay về sau sẽ ngủ ở đây."
Hạ Thanh Từ nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, chỉ hỏi hắn đã ăn gì chưa.
"Ăn rồi."
Vào trong phòng, chỉ còn lại hai người, Hạ Thanh Từ lại bị ôm chặt. Giờ Tạ Bệnh Miễn cao hơn, cả người gần như dựa vào cậu, Hạ Thanh Từ cảm thấy có chút không quen, lại có chút muốn cười, xoa đầu Tạ Bệnh Miễn.
"Làm sao vậy, nhớ em đến thế à?"
Tạ Bệnh Miễn "Ừm" một tiếng: "Vậy em có nhớ anh không?"
"Có." Hạ Thanh Từ đáp không chút do dự.
"Nếu không phải mẹ anh không cho chúng ta gặp nhau, chắc chắn mỗi tuần anh sẽ quay về tìm em."
Hạ Thanh Từ nghĩ có lẽ mẹ Tạ Bệnh Miễn biết chắc ngày nào hắn cũng chạy về nên mới không cho phép họ gặp nhau.
Cậu nghĩ vậy và cũng nói ra điều đó.
Tạ Bệnh Miễn cười một tiếng, lại gần hôn cậu: "Đương nhiên rồi, anh làm sao có thể chịu được chứ."
Hai người họ đã quấn lấy nhau một lúc, sau đó dọn dẹp phần còn lại trong nhà, Hạ Thanh Từ giúp Tạ Bệnh Miễn sắp xếp hành lý, quần áo đều được cho vào tủ của cậu, đồ dùng sinh hoạt cũng được sắp xếp gọn gàng, ngay lập tức trong nhà đã có hơi thở của một người khác.
Tối đến, cậu dẫn Tạ Bệnh Miễn ra ngoài ăn tối, còn đưa hắn đi dạo quanh trường Đại học Nam Kinh, giới thiệu về cuộc sống sinh viên của mình.
Trở về phòng đã là ban đêm, hai người đã hai năm không gặp nhau, vừa gặp đã không thể rời xa, Hạ Thanh Từ bị đẩy dựa vào tường, cổ tay cậu bị nắm chặt, Tạ Bệnh Miễn hơi cúi đầu hôn cậu.
Trái tim Hạ Thanh Từ đã bình lặng suốt hai năm, vào khoảnh khắc này lại như mặt hồ gợn sóng, chỉ trong chốc lát đã biến thành ngọn lửa mạnh mẽ, toàn thân cậu như bị thiêu đốt, đầu ngón tay trắng muốt nổi lên một sắc hồng nhạt.
Cậu được Tạ Bệnh Miễn đỡ lấy, chiếc áo sơ mi trắng xộc xệch, cảm giác ấm áp từ xương bả vai phía sau truyền đến, Tạ Bệnh Miễn cúi xuống giúp cậu vuốt phẳng bộ quần áo rối bời, nhẹ nhàng hôn vào bên thái dương ướt át của cậu.
Cậu thậm chí không nhớ mình đã lên giường như thế nào, có lẽ là được bế lên, chỉ nhớ rằng trong mắt cậu chỉ còn lại gương mặt thanh tú của Tạ Bệnh Miễn, và cậu còn nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt hắn.
Có chút chật vật, toàn thân ướt sũng, chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy Tạ Bệnh Miễn.
Giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu được Tạ Bệnh Miễn nhẹ nhàng lau đi, tâm trí cậu run rẩy, trong khoảnh khắc mơ màng, ngón tay trắng muốt của cậu bị đeo vào một thứ gì đó lạnh lẽo.
Đó là một chiếc nhẫn, trên chiếc nhẫn khắc tên của Tạ Bệnh Miễn.
Trong lúc cậu đang mơ hồ, cậu nghe thấy giọng nói trầm ấm của một chàng trai đã trưởng thành, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, gọi tên thân mật của cậu.
"Tuế Tuế, em là của anh."
Dù ở kiếp trước, hay kiếp này, hay những kiếp sau nữa, vẫn luôn là như vậy.
Vẫn luôn là chàng trai mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, và vẫn luôn là ánh trăng sáng ngời trong trái tim hắn.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Sắp kết thúc rồi mấy ní ơi! Tuế Tuế và Nhị ca phải nói lời tạm biệt với mọi người rồi.