Trăng Trong Gương
Chương 3: Hoàn chính văn
TRĂNG TRONG GƯƠNG [PHẦN 3]
08
Tôi hôn mê ba ngày. Khi tỉnh lại cả người thấy đau, cổ họng thì khô nóng như muốn bốc khói.
“Nước.”
Tôi muốn nói vậy mà không nói được tiếng nào, cổ họng khó chịu muốn c.h.ế.t.
Hứa Văn Diệp luôn luôn ở bên trông nom tôi, nhìn thấy tôi tỉnh, vội vàng đi tới, trong mắt còn có vệt nước, cằm thì mọc râu lởm chởm, nhìn rất tiều tụy.
“Trầm Trầm, có chỗ nào nàng thấy không thoải mái không, Trầm Trầm, nàng làm trẫm sợ quá, trẫm nhìn thấy nàng nằm trong vũng máu, trẫm cứ nghĩ là, trẫm còn tưởng là…”
Mắt hắn đỏ lên, muốn ôm tôi, nhưng không biết ôm như thế nào, chỉ có thể cầm lấy tay của tôi, mười ngón đan vào nhau, nắm rất chặt.
“Trầm Trầm, trẫm sẽ không bao giờ buông nàng ra, chúng ta ở cùng nhau thật tốt có được không, trở lại như trước đây được không, xin nàng, đừng mặc kệ trẫm, đừng không quan tâm tới trẫm.”
Tôi không lên tiếng, mà cũng không nói nên lời.
Hứa Văn Diệp cứ như vậy trông nom tôi nửa tháng, tự mình mang thuốc cho tôi, mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi, cũng không vào triều, chẳng màng chính sự, khi tôi có thể hoạt động lại, có thể nói chuyện, câu nói đầu tiên là: “Tưởng Văn Tuyết đâu?”
“Con độc phụ kia…” Trong mắt Hứa Văn Diệp là sự ác độc, nói: “Trẫm đã giam ả vào đại lao, chờ nàng tỉnh lại, sẽ xử tử ả ta.”
“Con của nàng ta đâu?”
“Không có?”
Giọng nói của hắn lạnh lùng, nghe không hề giống là người mất đi đứa con của mình.
“Sao lại không có?”
Hứa Văn Diệp không chịu nói, đút cho tôi một thìa canh, nói với tôi: “Trầm Trầm, chúng ta không nói đến ả ta nữa được không, ngoan, ăn nhiều thêm một chút.”
Đợi đến lúc tôi gặp Tưởng Văn Tuyết, mới thấy cô ta đã bị giày vò không ra dạng gì, trên người chỗ nào cũng có vết thương, có dính máu, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở ra được.
“Cô..tới.”
“Cô biết sẽ là tôi?”
“Hắn, từ đó tới nay chưa từng tới gặp tôi.”
Tôi thở dài, nghe thấy cô ta nói: “Tôi biết, cô làm…khụ khụ…cái gì..khụ khụ ở ngoài cung…”
Tôi nhìn cô ta cảnh giác, cô ta cười cười, rất tốn sức mới nói chuyện được, vẫn còn muốn nói cho tôi nghe: “Thu nhận nữ học sinh, nhận…nuôi.. Trẻ mồ côi..còn đưa…bọn chúng ra nước ngoài học tập…những phi tần bị tôi đuổi đi…đều bị cô đồng hóa…đều đang dạy học…Diệp Tinh Trầm, chuyện cho tới mức này, cô còn muốn nói, cô không phải là người xuyên qua hay sao?”
Câu nói cuối này, cô ta nói vô cùng lưu loát, ngước mắt nhìn tôi, mi mắt còn dính vệt máu, thấy rõ có bao nhiêu ý hận.
Tôi đối diện với ánh mắt của cô ta, hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi có thể làm gì?” Cô ta bật cười ha ha, nói: “Hoàng quý phi gì chứ, cuối cùng tôi đã hiểu rõ, tôi chỉ là một thứ đồ chơi dỗ Hứa Văn Diệp vui vẻ mà thôi, là thế thân của cô, nếu không phải vì cô cũng xuyên qua, hắn sẽ thèm liếc tôi một cái hay sao? Con ư, thậm chí hắn còn không thèm để ý tới con của chúng tôi, hắn chính là một tên ác ma, Hứa Văn Diệp, hắn chính là ác ma!”
Cô ta gào mắng vang vọng, tiếc là người bị cô ta mắng vốn là không nghe được mà cho dù là nghe được cũng không quan tâm.
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi nói: “Còn cô, Diệp Tinh Trầm, tôi không thể thay đổi lịch sử…cô…cũng đừng hòng thành công.”
“Cô muốn làm gì?”
“Bế quan tỏa cảng (*)…Nếu như Hứa Văn Diệp biết cô đưa người đi du học, cô đoán, hắn ta sẽ làm gì nào?”
(*) Bế quan tỏa cảng: Đóng cửa, không giao lưu, buôn bán, quan hệ với nước ngoài.
“Tưởng Văn Tuyết, lời này của cô có ý gì? Cô đã nói gì với Hứa Văn Diệp, cô nói rõ ra!”
Cô ta lại không chịu trả lời, cúi đầu xuống, cả người bị treo lên, không có chút snh khí, nhưng tôi rất rõ ràng, cô ta sẽ hại bọn tôi.
Tôi nói cho Tiểu Thúy, để cho mấy đứa đổi vị trí, sợ là Tưởng Văn Tuyết bị tra tấn đến điên rồi, cũng không muốn sống, vậy mà còn đòi gặp Hứa Văn Diệp, mắng hắn bế quan tỏa cảng, là bạo quân tiếng xấu muôn đời trong lịch sử.
Hứa Văn Diệp nhìn cô ta, nói giọng lạnh lùng: “Hoàng quý phi nói năng lỗ m ãng, phạm vào kiêng kị, phạm tục danh Hoàng gia, tội đáng chém, tru di cửu tộc.”
Đây chính là Hoàng thượng. Gần vua như gần cọp, lúc yêu cô gọi là là bé cưng, lúc không yêu, nói tên của cô và hắn trùng nhau, đây là phạm vào tục danh của Hoàng gia. Có bao nhiêu vui vẻ, lại có bao nhiêu uất hận đây này.
09
Ngày Tưởng Văn Tuyết tử hình, Hứa Văn Diệp dẫn tôi đến pháp trường.
Cô ta đúng một thân một mình, không có người thân, Hứa Văn Diệp để cho tất cả những người hậu hạ cô ta chôn cùng.
Bọn họ muốn đến cầu xin tôi, nhưng mà chưa có gặp được tôi, đã bị thị vệ canh giữ ở cửa g.i.ế.t c.h.ế.t, sau đó cũng không có ai dám tới.
Tưởng Văn Tuyết như phát điên rồi, gầy đến mức không ra hình dạng, chỉ có luôn lẩm bẩm nói: “Bế quan tỏa cảng, tang quyền nhục quốc (*), hôn quân mất nước…”
(*) Ở đây việc đánh mất chủ quyền, làm nhục đất nước.
Hứa Văn Diệp ôm tôi, cười rồi hỏi tôi: “Hoàng hậu, nàng nghe một chút mấy lời ả ta nói đi, quen tai không?”
Quen tai chứ. Tất cả đều là những điều tôi đã từng nói qua.
Hứa Văn Diệp hỏi tô: “Hoàng hậu có còn điều gì muốn nói với ả hay không?”
“Có”
Tôi bình tĩnh nhìn Tưởng Văn Tuyết, đi lên trước, ngồi xuống, tay đang run run, ngay cả giọng nói cũng hơi run run, hỏi cô ta: “Rốt cuộc cô đã làm gì với mấy đứa?”
“Cô đoán đi?”
“Không phải cô nói muốn thay đổi lịch sử sao…”
Tưởng Văn Tuyết lạnh lùng cười một cái, ngẩng đầu, mặt gầy đến mức hai hốc mắt lõm sâu, trong mắt một chút nước cũng không có, chỉ có toàn là ý hận thù.
“Cô cảm thấy bây giờ tôi nói thay đổi hay không thay đổi, có còn quan trọng sao? Thật nhớ nhà quá mà.”
Cô ta ngẩng đầu, nhìn bầu trời, ánh mắt đầy sự hoài niệm, giống như nhớ lại quá khứ tươi đẹp của mình: “Đáng tiếc, sẽ không còn được nhìn thấy.”
Cô ta nhìn tôi cười, cười sang sảng rồi nói: “Cô, mãi mãi cũng không thể thấy được. Không, cô so với tô còn thảm hại hơn, bởi vì cô còn bị vây hãm trong vương quyền phong kiến không có pháp luật hay nhân quyền này, ngu muội cả một đời, cả một đời đều cùng người khác hưởng chung chồng, cả một đời cũng không có được tự do, ha ha ha, tôi sắp được giải thoát rồ, mẹ ơi, con muốn về nhà…”
“Canh giờ đã đến!”
Hứa Văn Diệp ôm tôi từ phía sau, xoay một vòng, để lưng tôi quay về phía Tưởng Văn Tuyết, bịt kín mắt và tai của tôi, cái gì tôi cũng không biết nhưng rõ ràng là biết hết mọi thứ.
Tất cả đã kết thúc.
Môi ấm Hứa Văn Diệp kề vào sát tai phải của tôi mà nói: “Hoàng hậu, rời khỏi lãnh cung đi, trẫm đến đón nàng về nhà.”
10.
Tôi còn có nhà sao?
Kể từ ngày Hứa Văn Diệp tru di cửu tộc tôi ngày ấy, không đúng, là từ phút giây đạn pháo rơi xuống kia, tôi đã không có nhà.
Hứa Văn Diệp đã biết mọi chuyện tôi làm ở ngoài cung, hắn ta muốn đi phá hủy tất cả cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Trong thiên hạ đều là đất của vua, tôi làm sao mà đấu được với hắn.
Tôi thu xếp mọi chuyện ổn hết, đưa Tiểu Thúy ra khỏi cung, nàng ấy không chịu đi, vừa khóc vừa nói với tôi: “Nương nương, ngài đi cùng nô tì đi ạ, ngài đi cùng với nô tì đi ạ…”
Tôi gạt tay Tiểu Thúy ra, nói với nàng ấy: “Tiểu Thúy, ta không đi được.”
Hôm nay là sinh thần của Hứa Văn Diệp. Hắn đã bày yến hộ, uống đến say không biết gì, tôi ngồi bên cạnh hắn, yên lặng mà nhìn mọi thứ.
Hắn uống quá nhiều, được tôi dìu đi đến tẩm điện của mình.
Hắn ôm ta, nói ra từng câu từng câu: “Trầm Trầm, trẫm rất nhớ nàng. Trầm Trầm, sinh cho trẫm một đứa con đi. Trầm Trầm, trẫm hối hận rồi. Trầm Trầm chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được hay không?”
“Được”
Tôi xoay người, hôn lên môi của hắn, nóng ấm lạ mềm mại, nước mắt tôi rơi xuống, trong bóng đêm không thấy được hắn cũng đang rơi lệ.
Trên môi của tôi có bôi độc dược, sau nửa canh giờ, cả hai chúng tôi đều chảy máu thất khiếu mà c.h.ế.t.
Đây chính quà tặng ngày sinh thần mà tôi tặng cho Hứa Văn Diệp.
Hắn kéo tôi, tôi dựa vào trong lồ ng ngực của hắn, nghe thấy nhịp tim “thình thịch thình thịch” của hắn, nghe thấy hắn hỏi: “Đáng giá không?”
“Đáng giá.”
“Cho dù c.h.ế.t cùng người nàng hận nhất, cũng đáng giá sao?”
Tôi giật mình, muốn ngẩng đầu, nói: “Ngài…”
“Xuỵt.” Hắn đặt ngón trỏ lên môi tôi, nói với tôi, “Trầm Trầm, không cần nói, không cần nói.”
Tôi nhắm mắt lại, yên lặng chờ thời gian trôi qua.
Đầu bắt đầu choáng váng, dạ dày bắt đầu đau quặn lạ, nhịp tim càng lúc càng nhanh, mũi đang có máu chảy ra.
Tôi ho khan, ọe ra máu.
Tình huống của Hứa Văn Diệp không tốt hơn tôi là bao.
Cả người tôi đang run rẩy, lúc này tôi mới nhận ra, tôi sợ hãi đến mức nào, sắp c.h.ế.t rồi, còn đáng sợ hơn so với tôi tưởng tượng.
Hứa Văn Diệp ôm tôi, nói: “Trầm Trầm, ngoan, đừng sợ…có trẫm ở đây..”
Ý thức ngày càng mơ hồ. Một mảnh trắng xóa ập tới, tôi nghe thấy Hứa Văn Diệp nói: “Chỉ cần là nàng, coi như là độc dược, trẫm cũng cam tâm tình nguyện. "
Tôi thấy được A Hoàng, thấy được cha mẹ, thấy được anh chị, còn có những đứa trẻ đã vì chiến tranh mà chịu khổ. Bọn họ đứng ở đó chờ tôi, tôi nhào vào lòng họ, nghe thấy bọn họ khóc rồi nói: “Bé con, con đã chịu khổ rồi.”
Tôi biết, tôi không có thay đổi lịch sử, tôi cũng tuyệt đối không có khả năng thay đổi lịch sử.
Nhưng mà tôi đã dốc hết sức lực, dù sao thì tôi vẫn tin rằng bánh răng lịch sử sẽ bởi vì tôi mà thay đổi, dù chỉ là chệch đi một xíu xíu thôi cũng đã đủ rồi.
Tôi đã thấy rất nhiều, rất nhiều.
Tô nhìn thấy những đứa trẻ mồ côi mà tôi nhận nuôi trong chiến loạn đã trưởng thành.
Tôi nhìn thấy những nữ học sinh có thể vào học đường ngâm thơ tác đối (*).
(*) Một loại thơ ca thời cổ.
Tôi nhìn thấy những du học sinh trở về, trong lòng đầy chí khí đền đáp đất nước.
Bọn họ nói với tô, đáng giá, tất cả đây đều là đáng giá.
Một ngọn lửa nhỏ có thể cháy cả cánh đồng (*).
(*) Đây là một câu nói trong bài phát biểu của Mao Trạch Đông.
Tôi cũng nên làm chút gì đó mới xứng đáng với việc tôi đã được tới đây.
Đi ra cửa, ngửa mặt lên cười bật cười, chúng ta sao có thể là mấy kẻ tầm thường đây.
—Hoàn chính văn—
08
Tôi hôn mê ba ngày. Khi tỉnh lại cả người thấy đau, cổ họng thì khô nóng như muốn bốc khói.
“Nước.”
Tôi muốn nói vậy mà không nói được tiếng nào, cổ họng khó chịu muốn c.h.ế.t.
Hứa Văn Diệp luôn luôn ở bên trông nom tôi, nhìn thấy tôi tỉnh, vội vàng đi tới, trong mắt còn có vệt nước, cằm thì mọc râu lởm chởm, nhìn rất tiều tụy.
“Trầm Trầm, có chỗ nào nàng thấy không thoải mái không, Trầm Trầm, nàng làm trẫm sợ quá, trẫm nhìn thấy nàng nằm trong vũng máu, trẫm cứ nghĩ là, trẫm còn tưởng là…”
Mắt hắn đỏ lên, muốn ôm tôi, nhưng không biết ôm như thế nào, chỉ có thể cầm lấy tay của tôi, mười ngón đan vào nhau, nắm rất chặt.
“Trầm Trầm, trẫm sẽ không bao giờ buông nàng ra, chúng ta ở cùng nhau thật tốt có được không, trở lại như trước đây được không, xin nàng, đừng mặc kệ trẫm, đừng không quan tâm tới trẫm.”
Tôi không lên tiếng, mà cũng không nói nên lời.
Hứa Văn Diệp cứ như vậy trông nom tôi nửa tháng, tự mình mang thuốc cho tôi, mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi, cũng không vào triều, chẳng màng chính sự, khi tôi có thể hoạt động lại, có thể nói chuyện, câu nói đầu tiên là: “Tưởng Văn Tuyết đâu?”
“Con độc phụ kia…” Trong mắt Hứa Văn Diệp là sự ác độc, nói: “Trẫm đã giam ả vào đại lao, chờ nàng tỉnh lại, sẽ xử tử ả ta.”
“Con của nàng ta đâu?”
“Không có?”
Giọng nói của hắn lạnh lùng, nghe không hề giống là người mất đi đứa con của mình.
“Sao lại không có?”
Hứa Văn Diệp không chịu nói, đút cho tôi một thìa canh, nói với tôi: “Trầm Trầm, chúng ta không nói đến ả ta nữa được không, ngoan, ăn nhiều thêm một chút.”
Đợi đến lúc tôi gặp Tưởng Văn Tuyết, mới thấy cô ta đã bị giày vò không ra dạng gì, trên người chỗ nào cũng có vết thương, có dính máu, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở ra được.
“Cô..tới.”
“Cô biết sẽ là tôi?”
“Hắn, từ đó tới nay chưa từng tới gặp tôi.”
Tôi thở dài, nghe thấy cô ta nói: “Tôi biết, cô làm…khụ khụ…cái gì..khụ khụ ở ngoài cung…”
Tôi nhìn cô ta cảnh giác, cô ta cười cười, rất tốn sức mới nói chuyện được, vẫn còn muốn nói cho tôi nghe: “Thu nhận nữ học sinh, nhận…nuôi.. Trẻ mồ côi..còn đưa…bọn chúng ra nước ngoài học tập…những phi tần bị tôi đuổi đi…đều bị cô đồng hóa…đều đang dạy học…Diệp Tinh Trầm, chuyện cho tới mức này, cô còn muốn nói, cô không phải là người xuyên qua hay sao?”
Câu nói cuối này, cô ta nói vô cùng lưu loát, ngước mắt nhìn tôi, mi mắt còn dính vệt máu, thấy rõ có bao nhiêu ý hận.
Tôi đối diện với ánh mắt của cô ta, hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi có thể làm gì?” Cô ta bật cười ha ha, nói: “Hoàng quý phi gì chứ, cuối cùng tôi đã hiểu rõ, tôi chỉ là một thứ đồ chơi dỗ Hứa Văn Diệp vui vẻ mà thôi, là thế thân của cô, nếu không phải vì cô cũng xuyên qua, hắn sẽ thèm liếc tôi một cái hay sao? Con ư, thậm chí hắn còn không thèm để ý tới con của chúng tôi, hắn chính là một tên ác ma, Hứa Văn Diệp, hắn chính là ác ma!”
Cô ta gào mắng vang vọng, tiếc là người bị cô ta mắng vốn là không nghe được mà cho dù là nghe được cũng không quan tâm.
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi nói: “Còn cô, Diệp Tinh Trầm, tôi không thể thay đổi lịch sử…cô…cũng đừng hòng thành công.”
“Cô muốn làm gì?”
“Bế quan tỏa cảng (*)…Nếu như Hứa Văn Diệp biết cô đưa người đi du học, cô đoán, hắn ta sẽ làm gì nào?”
(*) Bế quan tỏa cảng: Đóng cửa, không giao lưu, buôn bán, quan hệ với nước ngoài.
“Tưởng Văn Tuyết, lời này của cô có ý gì? Cô đã nói gì với Hứa Văn Diệp, cô nói rõ ra!”
Cô ta lại không chịu trả lời, cúi đầu xuống, cả người bị treo lên, không có chút snh khí, nhưng tôi rất rõ ràng, cô ta sẽ hại bọn tôi.
Tôi nói cho Tiểu Thúy, để cho mấy đứa đổi vị trí, sợ là Tưởng Văn Tuyết bị tra tấn đến điên rồi, cũng không muốn sống, vậy mà còn đòi gặp Hứa Văn Diệp, mắng hắn bế quan tỏa cảng, là bạo quân tiếng xấu muôn đời trong lịch sử.
Hứa Văn Diệp nhìn cô ta, nói giọng lạnh lùng: “Hoàng quý phi nói năng lỗ m ãng, phạm vào kiêng kị, phạm tục danh Hoàng gia, tội đáng chém, tru di cửu tộc.”
Đây chính là Hoàng thượng. Gần vua như gần cọp, lúc yêu cô gọi là là bé cưng, lúc không yêu, nói tên của cô và hắn trùng nhau, đây là phạm vào tục danh của Hoàng gia. Có bao nhiêu vui vẻ, lại có bao nhiêu uất hận đây này.
09
Ngày Tưởng Văn Tuyết tử hình, Hứa Văn Diệp dẫn tôi đến pháp trường.
Cô ta đúng một thân một mình, không có người thân, Hứa Văn Diệp để cho tất cả những người hậu hạ cô ta chôn cùng.
Bọn họ muốn đến cầu xin tôi, nhưng mà chưa có gặp được tôi, đã bị thị vệ canh giữ ở cửa g.i.ế.t c.h.ế.t, sau đó cũng không có ai dám tới.
Tưởng Văn Tuyết như phát điên rồi, gầy đến mức không ra hình dạng, chỉ có luôn lẩm bẩm nói: “Bế quan tỏa cảng, tang quyền nhục quốc (*), hôn quân mất nước…”
(*) Ở đây việc đánh mất chủ quyền, làm nhục đất nước.
Hứa Văn Diệp ôm tôi, cười rồi hỏi tôi: “Hoàng hậu, nàng nghe một chút mấy lời ả ta nói đi, quen tai không?”
Quen tai chứ. Tất cả đều là những điều tôi đã từng nói qua.
Hứa Văn Diệp hỏi tô: “Hoàng hậu có còn điều gì muốn nói với ả hay không?”
“Có”
Tôi bình tĩnh nhìn Tưởng Văn Tuyết, đi lên trước, ngồi xuống, tay đang run run, ngay cả giọng nói cũng hơi run run, hỏi cô ta: “Rốt cuộc cô đã làm gì với mấy đứa?”
“Cô đoán đi?”
“Không phải cô nói muốn thay đổi lịch sử sao…”
Tưởng Văn Tuyết lạnh lùng cười một cái, ngẩng đầu, mặt gầy đến mức hai hốc mắt lõm sâu, trong mắt một chút nước cũng không có, chỉ có toàn là ý hận thù.
“Cô cảm thấy bây giờ tôi nói thay đổi hay không thay đổi, có còn quan trọng sao? Thật nhớ nhà quá mà.”
Cô ta ngẩng đầu, nhìn bầu trời, ánh mắt đầy sự hoài niệm, giống như nhớ lại quá khứ tươi đẹp của mình: “Đáng tiếc, sẽ không còn được nhìn thấy.”
Cô ta nhìn tôi cười, cười sang sảng rồi nói: “Cô, mãi mãi cũng không thể thấy được. Không, cô so với tô còn thảm hại hơn, bởi vì cô còn bị vây hãm trong vương quyền phong kiến không có pháp luật hay nhân quyền này, ngu muội cả một đời, cả một đời đều cùng người khác hưởng chung chồng, cả một đời cũng không có được tự do, ha ha ha, tôi sắp được giải thoát rồ, mẹ ơi, con muốn về nhà…”
“Canh giờ đã đến!”
Hứa Văn Diệp ôm tôi từ phía sau, xoay một vòng, để lưng tôi quay về phía Tưởng Văn Tuyết, bịt kín mắt và tai của tôi, cái gì tôi cũng không biết nhưng rõ ràng là biết hết mọi thứ.
Tất cả đã kết thúc.
Môi ấm Hứa Văn Diệp kề vào sát tai phải của tôi mà nói: “Hoàng hậu, rời khỏi lãnh cung đi, trẫm đến đón nàng về nhà.”
10.
Tôi còn có nhà sao?
Kể từ ngày Hứa Văn Diệp tru di cửu tộc tôi ngày ấy, không đúng, là từ phút giây đạn pháo rơi xuống kia, tôi đã không có nhà.
Hứa Văn Diệp đã biết mọi chuyện tôi làm ở ngoài cung, hắn ta muốn đi phá hủy tất cả cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Trong thiên hạ đều là đất của vua, tôi làm sao mà đấu được với hắn.
Tôi thu xếp mọi chuyện ổn hết, đưa Tiểu Thúy ra khỏi cung, nàng ấy không chịu đi, vừa khóc vừa nói với tôi: “Nương nương, ngài đi cùng nô tì đi ạ, ngài đi cùng với nô tì đi ạ…”
Tôi gạt tay Tiểu Thúy ra, nói với nàng ấy: “Tiểu Thúy, ta không đi được.”
Hôm nay là sinh thần của Hứa Văn Diệp. Hắn đã bày yến hộ, uống đến say không biết gì, tôi ngồi bên cạnh hắn, yên lặng mà nhìn mọi thứ.
Hắn uống quá nhiều, được tôi dìu đi đến tẩm điện của mình.
Hắn ôm ta, nói ra từng câu từng câu: “Trầm Trầm, trẫm rất nhớ nàng. Trầm Trầm, sinh cho trẫm một đứa con đi. Trầm Trầm, trẫm hối hận rồi. Trầm Trầm chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được hay không?”
“Được”
Tôi xoay người, hôn lên môi của hắn, nóng ấm lạ mềm mại, nước mắt tôi rơi xuống, trong bóng đêm không thấy được hắn cũng đang rơi lệ.
Trên môi của tôi có bôi độc dược, sau nửa canh giờ, cả hai chúng tôi đều chảy máu thất khiếu mà c.h.ế.t.
Đây chính quà tặng ngày sinh thần mà tôi tặng cho Hứa Văn Diệp.
Hắn kéo tôi, tôi dựa vào trong lồ ng ngực của hắn, nghe thấy nhịp tim “thình thịch thình thịch” của hắn, nghe thấy hắn hỏi: “Đáng giá không?”
“Đáng giá.”
“Cho dù c.h.ế.t cùng người nàng hận nhất, cũng đáng giá sao?”
Tôi giật mình, muốn ngẩng đầu, nói: “Ngài…”
“Xuỵt.” Hắn đặt ngón trỏ lên môi tôi, nói với tôi, “Trầm Trầm, không cần nói, không cần nói.”
Tôi nhắm mắt lại, yên lặng chờ thời gian trôi qua.
Đầu bắt đầu choáng váng, dạ dày bắt đầu đau quặn lạ, nhịp tim càng lúc càng nhanh, mũi đang có máu chảy ra.
Tôi ho khan, ọe ra máu.
Tình huống của Hứa Văn Diệp không tốt hơn tôi là bao.
Cả người tôi đang run rẩy, lúc này tôi mới nhận ra, tôi sợ hãi đến mức nào, sắp c.h.ế.t rồi, còn đáng sợ hơn so với tôi tưởng tượng.
Hứa Văn Diệp ôm tôi, nói: “Trầm Trầm, ngoan, đừng sợ…có trẫm ở đây..”
Ý thức ngày càng mơ hồ. Một mảnh trắng xóa ập tới, tôi nghe thấy Hứa Văn Diệp nói: “Chỉ cần là nàng, coi như là độc dược, trẫm cũng cam tâm tình nguyện. "
Tôi thấy được A Hoàng, thấy được cha mẹ, thấy được anh chị, còn có những đứa trẻ đã vì chiến tranh mà chịu khổ. Bọn họ đứng ở đó chờ tôi, tôi nhào vào lòng họ, nghe thấy bọn họ khóc rồi nói: “Bé con, con đã chịu khổ rồi.”
Tôi biết, tôi không có thay đổi lịch sử, tôi cũng tuyệt đối không có khả năng thay đổi lịch sử.
Nhưng mà tôi đã dốc hết sức lực, dù sao thì tôi vẫn tin rằng bánh răng lịch sử sẽ bởi vì tôi mà thay đổi, dù chỉ là chệch đi một xíu xíu thôi cũng đã đủ rồi.
Tôi đã thấy rất nhiều, rất nhiều.
Tô nhìn thấy những đứa trẻ mồ côi mà tôi nhận nuôi trong chiến loạn đã trưởng thành.
Tôi nhìn thấy những nữ học sinh có thể vào học đường ngâm thơ tác đối (*).
(*) Một loại thơ ca thời cổ.
Tôi nhìn thấy những du học sinh trở về, trong lòng đầy chí khí đền đáp đất nước.
Bọn họ nói với tô, đáng giá, tất cả đây đều là đáng giá.
Một ngọn lửa nhỏ có thể cháy cả cánh đồng (*).
(*) Đây là một câu nói trong bài phát biểu của Mao Trạch Đông.
Tôi cũng nên làm chút gì đó mới xứng đáng với việc tôi đã được tới đây.
Đi ra cửa, ngửa mặt lên cười bật cười, chúng ta sao có thể là mấy kẻ tầm thường đây.
—Hoàn chính văn—