Trăng Tỏ Hòa Sương Trong
Chương 2
Khi xe chạy lên cầu trên cao thì xe cộ xung quanh cũng giảm đi rất nhiều, Thẩm Tư Thanh quay đầu sang một bên, nhìn thấy mặt sông phản chiếu ánh sáng chói loá từ mặt trời thiêu đốt, cô khó chịu nheo mắt lại.
Đột nhiên có một bàn tay đưa đến che trên mắt cô. Thẩm Tư Thanh liếc nhìn Ngô Kỳ, cô mím môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nên chỉ đành quay đầu đi.
Cô ngước mắt lên nhìn bàn tay phía trên, trắng trẻo, các ngón tay thon dài, từng đốt ngón tay với đường nét rõ ràng. Tay áo ngủ rộng rãi tuột xuống do bàn tay đang nhấc lên, lộ ra đường mạch máu vô cùng rõ ràng nơi cổ tay. Có thể nhìn ra đối phương chăm sóc rất tốt.
Vì quá gần nên tay anh khẽ đung đưa di chuyển, thỉnh thoảng lại chạm vào làn da trên trán cô. Thật mát và lạnh, có lẽ là do vừa mới rửa bát.
Do Thẩm Tư Thanh chỉ xin nghỉ có một ngày hôm qua, hôm nay lại chưa lên công ty, nên có rất nhiều việc đang đợi cô xử lý, vì thế khi mở điện thoại ra, các tin nhắn liên tục gửi đến. Suốt quãng đường còn lại, Thẩm Tư Thanh đều trả lời tin nhắn trên điện thoại và giải quyết việc của công ty.
Khi đến nơi, Thẩm Tư Thanh vẫn đang nói chuyện điện thoại với các đồng nghiệp để bàn bạc chi tiết về dự án. Ngô Kỳ trả tiền cho bác tài, sau đó mở cửa xe, Thẩm Tư Thanh liền theo xuống.
Cô đi đến cổng khu nhà, nhân viên bảo vệ chào đón rất nồng nhiệt, Thẩm Tư Thanh vừa mỉm cười gật đầu vừa bước vào. Cô thuê một căn hộ đơn trong khu nhà, toà nhà có năm tầng, mỗi tầng là một hộ và cô sống ở tầng cao nhất.
Vì đang cầm điện thoại trên tay, Thẩm Tư Thanh nâng túi xách nhưng có hơi khó khăn khi kéo khoá túi ra để lấy chìa khoá, Ngô Kỳ rất tự nhiên đón lấy túi xách của cô, mở ra, nhìn thoáng qua đã tìm thấy chìa khóa. Trong túi rất sạch sẽ, mọi thứ được sắp đặt gọn gàng.
Cửa được mở ra, Thẩm Tư Thanh vừa vào đã lập tức chạy đến phòng làm việc. Ngô Kỳ đứng ở ngoài nhìn vào trong, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một ngôi nhà hoang vu như vậy. Trong nhà không có gì ngoài vài vật dụng cần thiết. Những món đồ dùng này có lẽ được kèm theo khi thuê nhà. Ngô Kỳ thầm nghĩ.
Chỉ có hai đôi dép nữ trên giá tại cửa ra vào, vừa rồi Thẩm Tư Thanh đã đi một đôi, lúc này còn lại một đôi. Ngô Kỳ nhìn vào đôi dép, nó rất nhỏ, e là anh chẳng thể nhét nổi nửa bàn chân. Anh lại nhìn xuống chân mình, sau đó cởi dép của khách sạn ra, cứ thế giẫm trên nền đất và đóng cửa lại.
Anh ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt. Ngồi được một lúc, thì cánh cửa được mở ra, Thẩm Tư Thanh ló đầu ra ngoài, ánh mắt cô lập tức bắt gặp tầm mắt đang không chuyển động của Ngô Kỳ.
Cô nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như ngọn đèn đang phát ra ánh sáng ấm áp, đứng một mình trên đỉnh núi tuyết trong đêm lạnh giá, trái tim dường như bị thứ gì đó va phải.
Cô nhỏ giọng thì thầm: “Có thể cầm túi xách đến đây giúp tôi không?”
Trước khi Ngô Kỳ kịp đưa túi xách tới, thì người trong cuộc gọi video đã gọi cô rồi, nên cô chỉ đành ngồi lại trả lời đối phương.
Ngô Kỳ nhìn cánh cửa đang mở, sau đó liếc nhìn xuống chiếc túi bên cạnh, rồi cầm lên đi vào phòng làm việc. Trong phòng làm việc, Thẩm Tư Thanh đang mở cuộc họp trực tuyến, trên màn hình máy tính phát ra vài âm thanh ồn ào, đồng thời hiển thị một vài hình ảnh chân dung cùng các số liệu.
Thời điểm Ngô Kỳ bước vào và đứng bên cạnh Thẩm Tư Thanh, màn hình đột nhiên dừng lại, những âm thanh ồn ào cũng lập tức im bặt.
Hai giây sau mới có người lên tiếng: “Tư Thanh, đây không phải bạn trai cô đó chứ?”
Lúc này, Thẩm Tư Thanh mới chú ý thấy Ngô Kỳ đang đứng bên cạnh mình, cô nhanh chóng phủ nhận, nói: “Đây là một người bạn của tôi, anh ấy đến đây lấy đồ, tôi vẫn chưa kịp đưa cho anh ấy.”
Mọi người trong video đều tỏ vẻ đã hiểu và tiếp tục cuộc họp.
Thẩm Tư Thanh nhận lấy túi xách từ tay Ngô Kỳ, đồng thời quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh nhé.”
Ngô Kỳ quay người bước ra ngoài.
Thẩm Tư Thanh nhìn Ngô Kỳ đi ra, ánh mắt rơi vào đôi chân trần của anh, sau đó lập tức hiểu ra lý do tại sao Ngô Kỳ bước vào mà lại không phát ra tiếng, hoá ra là anh không mang dép. Sau đó, cô mới nghĩ ra trong nhà không có dép cho nam.
Cánh cửa đóng lại, mặc dù cuộc thảo luận vẫn đang tiếp tục, nhưng tâm hồn của Thẩm Tư Thanh đã không còn ở bên trong nữa rồi.
Cuộc họp kết thúc sau đó một giờ, trời lúc này đã gần tối, sắc trời bên ngoài cũng bắt đầu tối dần. Cô đóng máy tính lại, quay ghế nhìn chằm chằm về phía cửa phòng làm việc một lúc rồi mới đứng dậy đi ra.
Vì rèm cửa ban công đã được kéo lại từ lâu, nên lúc này ngoài phòng khách rất tối do không bật đèn. Thẩm Tư Thanh chỉ nhìn thấy một bóng người trên ghế sofa, nhưng anh lại không phát ra bất cứ động tĩnh gì.
Để tránh cảm giác khó chịu cho mắt khi phải tiếp xúc đột ngột với ánh sáng, nên Thẩm Tư Thanh đã bật một ngọn đèn nhỏ lên. Cô nhìn thấy người đàn ông trên ghế sofa đang cuộn người lại như quả bóng, bật đèn lên cũng chẳng phản ứng gì, chắc hẳn là anh ngủ mất rồi.
Cô bước đến, đập vào mắt là cơ thể lộ ra một nửa của Ngô Kỳ do chiếc áo cuộn lên vì tư thế nằm của anh. Cô vội vàng nhắm mắt quay người sau đó đi đến tủ trong phòng lấy ra một chiếc chăn hơi dày, đắp cho Ngô Kỳ.
Cô chỉnh lại chiếc chăn, ngẩn người nhìn chân Ngô Kỳ một lúc, như nghĩ đến điều gì đó, bèn giúp anh ta che chân lại rồi thay quần áo, ra khỏi nhà.
Khu nhà này tuy được quản lý rất tốt nhưng lại khá xa trung tâm và do ít người dân sinh sống nên chẳng có mấy hàng quán. Phải ngồi hai chuyến xe bus mới đến được siêu thị gần nhất, may mắn là có lượng khách lớn di chuyển bằng xe bus ra vào thành phố nên thường xuyên có chuyến.
Đột nhiên có một bàn tay đưa đến che trên mắt cô. Thẩm Tư Thanh liếc nhìn Ngô Kỳ, cô mím môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nên chỉ đành quay đầu đi.
Cô ngước mắt lên nhìn bàn tay phía trên, trắng trẻo, các ngón tay thon dài, từng đốt ngón tay với đường nét rõ ràng. Tay áo ngủ rộng rãi tuột xuống do bàn tay đang nhấc lên, lộ ra đường mạch máu vô cùng rõ ràng nơi cổ tay. Có thể nhìn ra đối phương chăm sóc rất tốt.
Vì quá gần nên tay anh khẽ đung đưa di chuyển, thỉnh thoảng lại chạm vào làn da trên trán cô. Thật mát và lạnh, có lẽ là do vừa mới rửa bát.
Do Thẩm Tư Thanh chỉ xin nghỉ có một ngày hôm qua, hôm nay lại chưa lên công ty, nên có rất nhiều việc đang đợi cô xử lý, vì thế khi mở điện thoại ra, các tin nhắn liên tục gửi đến. Suốt quãng đường còn lại, Thẩm Tư Thanh đều trả lời tin nhắn trên điện thoại và giải quyết việc của công ty.
Khi đến nơi, Thẩm Tư Thanh vẫn đang nói chuyện điện thoại với các đồng nghiệp để bàn bạc chi tiết về dự án. Ngô Kỳ trả tiền cho bác tài, sau đó mở cửa xe, Thẩm Tư Thanh liền theo xuống.
Cô đi đến cổng khu nhà, nhân viên bảo vệ chào đón rất nồng nhiệt, Thẩm Tư Thanh vừa mỉm cười gật đầu vừa bước vào. Cô thuê một căn hộ đơn trong khu nhà, toà nhà có năm tầng, mỗi tầng là một hộ và cô sống ở tầng cao nhất.
Vì đang cầm điện thoại trên tay, Thẩm Tư Thanh nâng túi xách nhưng có hơi khó khăn khi kéo khoá túi ra để lấy chìa khoá, Ngô Kỳ rất tự nhiên đón lấy túi xách của cô, mở ra, nhìn thoáng qua đã tìm thấy chìa khóa. Trong túi rất sạch sẽ, mọi thứ được sắp đặt gọn gàng.
Cửa được mở ra, Thẩm Tư Thanh vừa vào đã lập tức chạy đến phòng làm việc. Ngô Kỳ đứng ở ngoài nhìn vào trong, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một ngôi nhà hoang vu như vậy. Trong nhà không có gì ngoài vài vật dụng cần thiết. Những món đồ dùng này có lẽ được kèm theo khi thuê nhà. Ngô Kỳ thầm nghĩ.
Chỉ có hai đôi dép nữ trên giá tại cửa ra vào, vừa rồi Thẩm Tư Thanh đã đi một đôi, lúc này còn lại một đôi. Ngô Kỳ nhìn vào đôi dép, nó rất nhỏ, e là anh chẳng thể nhét nổi nửa bàn chân. Anh lại nhìn xuống chân mình, sau đó cởi dép của khách sạn ra, cứ thế giẫm trên nền đất và đóng cửa lại.
Anh ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt. Ngồi được một lúc, thì cánh cửa được mở ra, Thẩm Tư Thanh ló đầu ra ngoài, ánh mắt cô lập tức bắt gặp tầm mắt đang không chuyển động của Ngô Kỳ.
Cô nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như ngọn đèn đang phát ra ánh sáng ấm áp, đứng một mình trên đỉnh núi tuyết trong đêm lạnh giá, trái tim dường như bị thứ gì đó va phải.
Cô nhỏ giọng thì thầm: “Có thể cầm túi xách đến đây giúp tôi không?”
Trước khi Ngô Kỳ kịp đưa túi xách tới, thì người trong cuộc gọi video đã gọi cô rồi, nên cô chỉ đành ngồi lại trả lời đối phương.
Ngô Kỳ nhìn cánh cửa đang mở, sau đó liếc nhìn xuống chiếc túi bên cạnh, rồi cầm lên đi vào phòng làm việc. Trong phòng làm việc, Thẩm Tư Thanh đang mở cuộc họp trực tuyến, trên màn hình máy tính phát ra vài âm thanh ồn ào, đồng thời hiển thị một vài hình ảnh chân dung cùng các số liệu.
Thời điểm Ngô Kỳ bước vào và đứng bên cạnh Thẩm Tư Thanh, màn hình đột nhiên dừng lại, những âm thanh ồn ào cũng lập tức im bặt.
Hai giây sau mới có người lên tiếng: “Tư Thanh, đây không phải bạn trai cô đó chứ?”
Lúc này, Thẩm Tư Thanh mới chú ý thấy Ngô Kỳ đang đứng bên cạnh mình, cô nhanh chóng phủ nhận, nói: “Đây là một người bạn của tôi, anh ấy đến đây lấy đồ, tôi vẫn chưa kịp đưa cho anh ấy.”
Mọi người trong video đều tỏ vẻ đã hiểu và tiếp tục cuộc họp.
Thẩm Tư Thanh nhận lấy túi xách từ tay Ngô Kỳ, đồng thời quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh nhé.”
Ngô Kỳ quay người bước ra ngoài.
Thẩm Tư Thanh nhìn Ngô Kỳ đi ra, ánh mắt rơi vào đôi chân trần của anh, sau đó lập tức hiểu ra lý do tại sao Ngô Kỳ bước vào mà lại không phát ra tiếng, hoá ra là anh không mang dép. Sau đó, cô mới nghĩ ra trong nhà không có dép cho nam.
Cánh cửa đóng lại, mặc dù cuộc thảo luận vẫn đang tiếp tục, nhưng tâm hồn của Thẩm Tư Thanh đã không còn ở bên trong nữa rồi.
Cuộc họp kết thúc sau đó một giờ, trời lúc này đã gần tối, sắc trời bên ngoài cũng bắt đầu tối dần. Cô đóng máy tính lại, quay ghế nhìn chằm chằm về phía cửa phòng làm việc một lúc rồi mới đứng dậy đi ra.
Vì rèm cửa ban công đã được kéo lại từ lâu, nên lúc này ngoài phòng khách rất tối do không bật đèn. Thẩm Tư Thanh chỉ nhìn thấy một bóng người trên ghế sofa, nhưng anh lại không phát ra bất cứ động tĩnh gì.
Để tránh cảm giác khó chịu cho mắt khi phải tiếp xúc đột ngột với ánh sáng, nên Thẩm Tư Thanh đã bật một ngọn đèn nhỏ lên. Cô nhìn thấy người đàn ông trên ghế sofa đang cuộn người lại như quả bóng, bật đèn lên cũng chẳng phản ứng gì, chắc hẳn là anh ngủ mất rồi.
Cô bước đến, đập vào mắt là cơ thể lộ ra một nửa của Ngô Kỳ do chiếc áo cuộn lên vì tư thế nằm của anh. Cô vội vàng nhắm mắt quay người sau đó đi đến tủ trong phòng lấy ra một chiếc chăn hơi dày, đắp cho Ngô Kỳ.
Cô chỉnh lại chiếc chăn, ngẩn người nhìn chân Ngô Kỳ một lúc, như nghĩ đến điều gì đó, bèn giúp anh ta che chân lại rồi thay quần áo, ra khỏi nhà.
Khu nhà này tuy được quản lý rất tốt nhưng lại khá xa trung tâm và do ít người dân sinh sống nên chẳng có mấy hàng quán. Phải ngồi hai chuyến xe bus mới đến được siêu thị gần nhất, may mắn là có lượng khách lớn di chuyển bằng xe bus ra vào thành phố nên thường xuyên có chuyến.