Trăng Tỏ Hòa Sương Trong
Chương 17
Sau khi xuống xe, Ngô Kỳ thấy Thẩm Tư Thanh chỉ có một chiếc áo mỏng trên người, liền trùm cả áo khoác lẫn chăn lên người cô. Hơi ấm từ chiếc áo khoác từng chút từng chút phủ lên cơ thể lạnh lẽo của Thẩm Tư Thanh.
Thẩm Tư Thanh vội vàng muốn cởi ra, nhưng Ngô Kỳ lại giữ vai cô, thuyết phục: “Sắp lên đến nhà rồi, không sao đâu.”
Thẩm Tư Thanh ngẩng đầu liếc nhìn Ngô Kỳ, thấy tinh thần anh không mấy phấn chấn, cô do dự một lúc, sau đó kéo tay anh lại, giọng nói thiếu tự nhiên: “Nếu kiệt sức thì anh cứ dựa vào người tôi đi.”
Nghe vậy, Ngô Kỳ bật cười thành tiếng, nhưng rất nhanh lại im lặng. Anh để mặc Thẩm Tư Thanh nắm tay mình, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Tôi chỉ mất tinh thần chứ không có mất sức, nếu không thì sao có thể bế được cô lên giường.”
Đột nhiên Thẩm Tư Thanh có chút hối hận, vì đã tự quyết định mà kéo tay Ngô Kỳ, cô muốn rút tay về, nhưng Ngô Kỳ lại không chịu buông.
Đang định lên tiếng thì một cơn gió mạnh và lạnh từ góc phố thổi tới, khiến cô phải co rúm người lại còn Ngô Kỳ thì ho khan. Ngô Kỳ lật tay nắm lấy tay Thẩm Tư Thanh, kéo cô đến phía sau người mình, vừa dắt cô đi vừa nói: “Đi nhanh một chút.”
Ngô Kỳ đi phía trước, Thẩm Tư Thanh thì theo sau.
Thẩm Tư Thanh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ dịu dàng nhưng lại cương nghị của Ngô Kỳ, ánh sáng làm mờ mắt cô, khiến cô cảm thấy thời khắc này như đang mơ.
Về đến nhà, Ngô Kỳ lập tức lên giường nằm, cơn ho vẫn chẳng thể nào dừng lại được. Thẩm Tư Thanh lấy một chậu nước ấm đặt trong phòng Ngô Kỳ, quan tâm nói: “Cơ thể anh rất lạnh, ngâm chân một lúc đi rồi hãy ngủ.”
Ngô Kỳ mơ mơ màng màng gật đầu, anh chống cơ thể dậy bằng cả hai tay, hé mắt nhìn Thẩm Tư Thanh: “Không còn sớm nữa rồi, cô đi ngủ đi, tôi không sao đâu.”
Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng Thẩm Tư Thanh chỉ đành rời khỏi phòng anh. Ngô Kỳ nhìn thuốc và nước trên bàn, anh uống xong mới ngâm chân, sau đó đổ nước đi rồi tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, trước khi chuông báo thức vang lên thì Thẩm Tư Thanh đã tỉnh giấc. Cô nhẹ nhàng bước vào phòng Ngô Kỳ nhưng lại không thấy người bên trong. Cô lập tức quay đầu đi vào phòng bếp, trông thấy Ngô Kỳ đang đứng dựa vào bàn bếp, hai mắt nhắm chặt, trên bếp trước mặt là nồi cháo đang bốc khói nghi ngút.
Thẩm Tư Thanh bước vào, Ngô Kỳ mở mắt ra nhìn cô, hỏi: “Sao lại dậy sớm thế?”
Thẩm Tư Thanh nhìn thân hình xanh xao của anh: “Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng, anh không nghỉ ngơi đi, dậy sớm vậy làm gì?”
Ngô Kỳ bèn đáp: “Ngủ lâu quá rồi, nên không ngủ được nữa, hơn nữa tôi đã khỏi hẳn rồi.”
Thẩm Tư Thanh không tin, nhìn anh chằm chằm, Ngô Kỳ đánh bất lực đưa tay ra: “Không tin cô sờ đi này, tay ấm áp cả rồi.”
Thẩm Tư Thanh chạm vào chẳng chút do dự, quả nhiên như lời Ngô Kỳ nói, tay anh đã vô cùng ấm áp. Thẩm Tư Thanh lại sờ trán anh, thấy cũng hoàn toàn bình thường.
“Đã đo nhiệt độ rồi.” Ngô Kỳ nói xong liền thúc giục: “Bây giờ vẫn còn sớm, cô ngủ thêm chút nữa đi, đến giờ tôi sẽ gọi cô.”
Thẩm Tư Thanh không đáp lại, mà đi vào phòng tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô kéo Ngô Kỳ ra khỏi phòng bếp, chỉ lên ghế sofa, nói: “Anh nghỉ ngơi một lúc đi, để tôi trông nồi cháo.”
Lần này, Ngô Kỳ đã đồng ý.
Chớp mắt, ba ngày nữa lại trôi qua. Thẩm Tư Thanh càng ngày càng bận rộn, mỗi ngày Ngô Kỳ đều dậy sớm làm bữa sáng cho cô. Thẩm Tư Thanh cũng thay đổi từ hai bữa ăn ở công ty thành cả ba bữa đều ăn ở nhà.
Hôm nay, Ngô Kỳ vẫn dậy sớm nấu cháo như thường lệ. Anh đứng bên ban công uống trà một lúc, chợt thấy chiếc xe ô tô quen thuộc dừng trước cổng khu nhà. Là đến để đón Thẩm Tư Thanh, chỉ có điều hôm nay đến hơi sớm.
Anh nhìn thấy người đàn ông trong xe bước xuống, nhưng lần này thay vì đợi ở xe như mọi ngày thì hôm nay anh ta lại quay người đi về phía toà nhà. Đột nhiên Ngô Kỳ có linh cảm rằng người đàn ông này sẽ lên tìm Thẩm Tư Thanh.
Mí mắt anh giật giật, nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, hãy để người đàn ông này nhìn thấy anh đang ở trong nhà Thẩm Tư Thanh.
Thời gian trôi qua từng giây, Ngô Kỳ mỗi lúc một thấy máu trên khắp cơ thể mình đang không ngừng nhộn nhạo. Đột nhiên có âm thanh truyền đến, là tiếng mở cửa. Ngô Kỳ nhanh chóng kéo rèm ban công lại, vì anh biết Thẩm Tư Thanh sẽ đi ra.
Bước chân càng ngày càng xa, sau đó là tiếng đẩy cửa nặng nề. Ngô Kỳ nghe thấy Thẩm Tư Thanh nói một câu: “Anh đến rồi à, chúng ta vào phòng làm việc nhé.”
Ngô Kỳ hé mở rèm, thấy người đàn ông và Thẩm Tư Thanh cùng nhau bước vào phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại. Cả căn nhà rơi vào im lặng.
Ngô Kỳ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc, một cơn bão nổi lên trong mắt anh. Cơ thể anh bất giác bước tới trước của căn phòng ấy, sau đó đặt tay lên nắm cửa, nhưng lại không vặn mở. Cuối cùng, là về phòng mình, đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc, Thẩm Tư Thanh và đồng nghiệp của mình đang phân loại hàng đống tài liệu, đây đều là những tài liệu mà Thẩm Tư Thanh đang xử lý trong suốt thời gian qua. Hai người xem xét một cái trong số đó, rồi cùng nhau thảo luận.
Sau khi bàn bạc xong, người đồng nghiệp cầm tài liệu xuống lầu, Thẩm Tư Thanh nói một câu: “Tôi sẽ xuống ngay.” Rồi ngó nhìn vào bếp một cái. Nồi cháo trong bếp tỏa ra hương thơm.
Thẩm Tư Thanh gõ cửa phòng Ngô Kỳ, không thấy anh đáp lại, bèn nói qua cửa: “Tôi không ăn sáng đâu, tôi đi trước đây.”
Thẩm Tư Thanh vội vàng muốn cởi ra, nhưng Ngô Kỳ lại giữ vai cô, thuyết phục: “Sắp lên đến nhà rồi, không sao đâu.”
Thẩm Tư Thanh ngẩng đầu liếc nhìn Ngô Kỳ, thấy tinh thần anh không mấy phấn chấn, cô do dự một lúc, sau đó kéo tay anh lại, giọng nói thiếu tự nhiên: “Nếu kiệt sức thì anh cứ dựa vào người tôi đi.”
Nghe vậy, Ngô Kỳ bật cười thành tiếng, nhưng rất nhanh lại im lặng. Anh để mặc Thẩm Tư Thanh nắm tay mình, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Tôi chỉ mất tinh thần chứ không có mất sức, nếu không thì sao có thể bế được cô lên giường.”
Đột nhiên Thẩm Tư Thanh có chút hối hận, vì đã tự quyết định mà kéo tay Ngô Kỳ, cô muốn rút tay về, nhưng Ngô Kỳ lại không chịu buông.
Đang định lên tiếng thì một cơn gió mạnh và lạnh từ góc phố thổi tới, khiến cô phải co rúm người lại còn Ngô Kỳ thì ho khan. Ngô Kỳ lật tay nắm lấy tay Thẩm Tư Thanh, kéo cô đến phía sau người mình, vừa dắt cô đi vừa nói: “Đi nhanh một chút.”
Ngô Kỳ đi phía trước, Thẩm Tư Thanh thì theo sau.
Thẩm Tư Thanh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ dịu dàng nhưng lại cương nghị của Ngô Kỳ, ánh sáng làm mờ mắt cô, khiến cô cảm thấy thời khắc này như đang mơ.
Về đến nhà, Ngô Kỳ lập tức lên giường nằm, cơn ho vẫn chẳng thể nào dừng lại được. Thẩm Tư Thanh lấy một chậu nước ấm đặt trong phòng Ngô Kỳ, quan tâm nói: “Cơ thể anh rất lạnh, ngâm chân một lúc đi rồi hãy ngủ.”
Ngô Kỳ mơ mơ màng màng gật đầu, anh chống cơ thể dậy bằng cả hai tay, hé mắt nhìn Thẩm Tư Thanh: “Không còn sớm nữa rồi, cô đi ngủ đi, tôi không sao đâu.”
Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng Thẩm Tư Thanh chỉ đành rời khỏi phòng anh. Ngô Kỳ nhìn thuốc và nước trên bàn, anh uống xong mới ngâm chân, sau đó đổ nước đi rồi tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, trước khi chuông báo thức vang lên thì Thẩm Tư Thanh đã tỉnh giấc. Cô nhẹ nhàng bước vào phòng Ngô Kỳ nhưng lại không thấy người bên trong. Cô lập tức quay đầu đi vào phòng bếp, trông thấy Ngô Kỳ đang đứng dựa vào bàn bếp, hai mắt nhắm chặt, trên bếp trước mặt là nồi cháo đang bốc khói nghi ngút.
Thẩm Tư Thanh bước vào, Ngô Kỳ mở mắt ra nhìn cô, hỏi: “Sao lại dậy sớm thế?”
Thẩm Tư Thanh nhìn thân hình xanh xao của anh: “Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng, anh không nghỉ ngơi đi, dậy sớm vậy làm gì?”
Ngô Kỳ bèn đáp: “Ngủ lâu quá rồi, nên không ngủ được nữa, hơn nữa tôi đã khỏi hẳn rồi.”
Thẩm Tư Thanh không tin, nhìn anh chằm chằm, Ngô Kỳ đánh bất lực đưa tay ra: “Không tin cô sờ đi này, tay ấm áp cả rồi.”
Thẩm Tư Thanh chạm vào chẳng chút do dự, quả nhiên như lời Ngô Kỳ nói, tay anh đã vô cùng ấm áp. Thẩm Tư Thanh lại sờ trán anh, thấy cũng hoàn toàn bình thường.
“Đã đo nhiệt độ rồi.” Ngô Kỳ nói xong liền thúc giục: “Bây giờ vẫn còn sớm, cô ngủ thêm chút nữa đi, đến giờ tôi sẽ gọi cô.”
Thẩm Tư Thanh không đáp lại, mà đi vào phòng tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô kéo Ngô Kỳ ra khỏi phòng bếp, chỉ lên ghế sofa, nói: “Anh nghỉ ngơi một lúc đi, để tôi trông nồi cháo.”
Lần này, Ngô Kỳ đã đồng ý.
Chớp mắt, ba ngày nữa lại trôi qua. Thẩm Tư Thanh càng ngày càng bận rộn, mỗi ngày Ngô Kỳ đều dậy sớm làm bữa sáng cho cô. Thẩm Tư Thanh cũng thay đổi từ hai bữa ăn ở công ty thành cả ba bữa đều ăn ở nhà.
Hôm nay, Ngô Kỳ vẫn dậy sớm nấu cháo như thường lệ. Anh đứng bên ban công uống trà một lúc, chợt thấy chiếc xe ô tô quen thuộc dừng trước cổng khu nhà. Là đến để đón Thẩm Tư Thanh, chỉ có điều hôm nay đến hơi sớm.
Anh nhìn thấy người đàn ông trong xe bước xuống, nhưng lần này thay vì đợi ở xe như mọi ngày thì hôm nay anh ta lại quay người đi về phía toà nhà. Đột nhiên Ngô Kỳ có linh cảm rằng người đàn ông này sẽ lên tìm Thẩm Tư Thanh.
Mí mắt anh giật giật, nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, hãy để người đàn ông này nhìn thấy anh đang ở trong nhà Thẩm Tư Thanh.
Thời gian trôi qua từng giây, Ngô Kỳ mỗi lúc một thấy máu trên khắp cơ thể mình đang không ngừng nhộn nhạo. Đột nhiên có âm thanh truyền đến, là tiếng mở cửa. Ngô Kỳ nhanh chóng kéo rèm ban công lại, vì anh biết Thẩm Tư Thanh sẽ đi ra.
Bước chân càng ngày càng xa, sau đó là tiếng đẩy cửa nặng nề. Ngô Kỳ nghe thấy Thẩm Tư Thanh nói một câu: “Anh đến rồi à, chúng ta vào phòng làm việc nhé.”
Ngô Kỳ hé mở rèm, thấy người đàn ông và Thẩm Tư Thanh cùng nhau bước vào phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại. Cả căn nhà rơi vào im lặng.
Ngô Kỳ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc, một cơn bão nổi lên trong mắt anh. Cơ thể anh bất giác bước tới trước của căn phòng ấy, sau đó đặt tay lên nắm cửa, nhưng lại không vặn mở. Cuối cùng, là về phòng mình, đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc, Thẩm Tư Thanh và đồng nghiệp của mình đang phân loại hàng đống tài liệu, đây đều là những tài liệu mà Thẩm Tư Thanh đang xử lý trong suốt thời gian qua. Hai người xem xét một cái trong số đó, rồi cùng nhau thảo luận.
Sau khi bàn bạc xong, người đồng nghiệp cầm tài liệu xuống lầu, Thẩm Tư Thanh nói một câu: “Tôi sẽ xuống ngay.” Rồi ngó nhìn vào bếp một cái. Nồi cháo trong bếp tỏa ra hương thơm.
Thẩm Tư Thanh gõ cửa phòng Ngô Kỳ, không thấy anh đáp lại, bèn nói qua cửa: “Tôi không ăn sáng đâu, tôi đi trước đây.”