Trăng Hướng Phía Tây
Chương 61
Lời này vừa nói xong, cửa sổ trong phòng đóng chặt lại, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch không ngừng, nơi này còn yên tĩnh hơn so với rạp chiếu phim trên xe, trước đó bên trong xe không rõ âm thanh, chỗ này giống như được kết nối một dàn âm thanh nổi ở đây.
Lại là tiếng thình thịch quen thuộc kia ---
Thịch---
Lần này hai người họ đều nghe rõ, tiếng tim đập nhanh hỗn loạn này không chỉ của anh, mà còn là của cô.
Chăn bông mùa hè không cản nổi âm thanh rung động mạnh mẽ này, Phương Nhạc cách một lớp chăn ôm lấy cô, cố gắng khôi phục tâm trạng ngổn ngang của mình, lực tay của anh càng ngày càng lớn, bắp thịt cả người đều căng cứng, đầu óc choáng váng, vô thức hôn lên chăn.
Dưới lớp chăn không khí ngày càng loãng, Trần Hề cảm thấy mình sắp ngất đi chìm vào bóng tối, cô cảm nhận được một chút nhiệt độ không thuộc về cô, trên trán, trên chóp mũi, ở gò má, rồi lại rơi xuống môi.
Chăn mùa hè rất mỏng, xúc cảm chân thật này rất nóng bỏng.
Trước khi không còn thở được nữa, Trần Hề buông lỏng tay, chăn bị người nào đó vén ra một góc, không khí trong lành tràn vào, nhưng nhanh chóng bị người khác cắt ngang.
Hơi thở mê muội của hai người đan xen vào nhau, âm thanh trong phòng cũng trở nên lộn xộn, trái tim như muốn xé ngực chui ra, hơi thở vừa dồn dập vừa nặng nề.
Hai người cũng rối loạn, mặt Trần Hề đỏ bừng, sống lưng của Phương Nhạc thì căng cứng như bị núi đá đè lên.
Một lúc lâu sau, Phương Nhạc mới thả môi ra, nhưng vẫn ôm cô như cũ, chỉ là quay mặt sang chỗ khác, yên lặng khôi phục lại nhịp thở.
Lỗ tai Trần Hề cạ vào tóc của Phương Nhạc, cứng đờ người nhìn trần nhà.
Ánh trăng sáng ngời, cho nên ngọn đèn treo trên trần nhà cũng phản chiếu hình bóng rất rõ ràng.
Ánh trăng mờ ảo, hai người chẳng ai thấy rõ màu sắc cụ thể trên mặt đối phương.
Một hồi lâu sau, bên lỗ tai Trần Hề truyền đến một giọng nói rất nhỏ: "Còn đùa giỡn anh không?"
Hơi thở truyền vào tai cô, khiến tai Trần Hề cảm thấy tê ngứa, lỗ tai so với gò má còn nóng hơn.
Cô ổn định lại suy nghĩ, điều chỉnh xong trạng thái, bình tĩnh nói: "Anh."
Phương Nhạc chống người dậy, chống người lên mặt đối mặt với cô.
"Muốn nói chuyện như này sao? Chẳng phải không muốn em nói à?" Trần Hề ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Cuối cùng Phương Nhạc cũng rời khỏi người phía dưới, Trần Hề chậm hơn anh một bước, ôm chặt chăn ngồi dậy.
Hai người mặt đối mặt, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ cũng yên tĩnh ở đây chờ đợi.
Đuôi tóc của Trần Hề được uốn xoăn, rũ xuống chăn trước ngực. Cô không cần sắp xếp ngôn từ gì cả, giọng nói trong sáng giống như dòng sông sao nhỏ, từ từ rõ ràng như dòng nước chảy trong ánh trăng.
"Anh nhớ Đổng San San chứ?" Trần Hề hỏi.
Phương Nhạc không hỏi cô vì sao lại nói đến Đổng San San, thuận theo cô trả lời: "Nhớ."
Đổng San San ở độ tuổi hai mươi, nhưng cô ấy không biết mại dâm là bất hợp pháp.
Trần Hề đã từng nói với Phương Nhạc: "Bởi vì người điếc không nghe được, cho nên khả năng tiếp cận thông tin bên ngoài của bọn họ bị hạn chế, nhận thức của họ cũng khác nhau với hầu hết mọi người."
Phương Nhạc trả lời lại: "Được, anh biết."
"Vào đêm kiểm tra điểm số, em có gọi video cho ba của em, ông ấy muốn em hỏi chú Phương thử xem có thể nhận nuôi thêm em trai em được không." Trần Hề không dừng lại nói cho xong hết những lời này.
Đây là chuyện Phương Nhạc không biết, sau khi Trần Hề nói xong thì dừng lại một chút, giống như đang cho anh thời gian để bình tĩnh, Phương Nhạc khẽ đảo tầm mắt không nói gì, anh biết Trần Hề còn chưa nói xong.
"Lúc đó em từ chối ông ấy, nhưng em nhìn ra được ông ấy không hiểu và cũng không vui, cho nên ngày hôm sau em nói muốn đi về, em cảm thấy có một số việc phải nói trực tiếp để ông ấy biết."
Trần Hề cảm thấy đây chỉ là một "chuyện nhỏ", ba Trần cũng giống như Đổng San San, hai người họ hoàn toàn không hiểu luân thường đạo lý trên đời này, ba Trần không phải không biết ơn, ông ấy biết ông chủ Phương tài trợ cho Trần Hề, cho nên sau này Trần Hề nhất định phải xem ông chủ Phương như người sinh ra mình mà hiếu kính.
Bây giờ Trần Hề thi đậu vào đại học thuận lợi như thế, tiền đồ tươi sáng, ba Trần muốn ông chủ Phương làm thêm một việc tốt nữa, Trần Ngôn là một đứa bé ngoan, tương lai sau này cũng sẽ hiếu thuận với ông ấy.
Trần Hề cho rằng nếu cô nói chuyện thật tốt với ba Trần, thì ba Trần đương nhiên sẽ hiểu.
Vì thế Trần Hề trở về quê, kiên nhẫn giải thích cho ba Trần vì sao cô lại không muốn nói với chú Phương chuyện này, ba Trần giống như đã hiểu, Trần Hề cũng vui vẻ tiếp tục nghe các cuộc điện thoại tuyển sinh.
Nhưng ba Trần chỉ hiểu một chút.
"Trước đó em đã nói qua với ba em rồi, Trần Ngôn có thể cấy ghép máy trợ thính, máy trợ thính này nên gắn vào càng sớm càng tốt, bởi vì ngôn ngữ của con người có hạn chế thời gian, tuổi càng nhỏ thì cấy ghép máy trợ thính vào sẽ dễ học nói chuyện hơn, nếu để tuổi lớn rồi, thì sẽ mất đi năng lực nói chuyện. Ba em vẫn luôn nhớ mãi chuyện này, sau đó ông ấy hỏi lại em, không nói chú Phương nhận nuôi Trần Ngôn, vậy có thể hỏi mượn chút tiền hay không."
Sau khi Trần Hề nghe thấy thì ngây người hoảng sợ một lát, lại giải thích với ba Trần chuyện này, sau đó một ngày, Trần Ngôn sốt cao, họ đưa Trần Ngôn đến bệnh viện ở trấn trên, ở bệnh viện gặp phải người biết một chút ngôn ngữ ký hiệu, mấy người trung niên và cao tuổi thường hay nhắc đến, ba Trần có nghe nói tỉnh ngoài có đôi vợ chồng không có con, muốn nhận nuôi một đứa nhỏ, ba Trần lại có chút rung động, nên mới nhắc với Trần Hề, ba Trần vẫn luôn quan tâm đến việc Trần Ngôn cấy máy trợ thính, Trần Hề chỉ có thể đảm bảo, cô sẽ cấy máy trợ thính cho Trần Ngôn trước khi cậu bé lớn lên.
Cho dù ba Trần có dốt nát đi nữa cũng sẽ không tùy tiện giao con mình cho một người xa lạ, chẳng qua ông ấy không nhịn được nên mới động lòng thôi, rõ ràng Trần Hề cũng biết chuyện này nhưng cô cũng ngày càng ý thức sâu sắc rằng, gia đình cô, tồn tại mối tai họa ngầm không thể xem nhẹ, giống như bộ phim "Động" của nước Pháp, các tù nhân chuẩn bị vượt ngục chính là mối tai họa ngầm.
Bọn họ tin tưởng lẫn nhau, cho rằng có thể thành công vượt ngục nhưng họ lại quên rằng giá trị niềm tin của con người là chuyện rất nhỏ bé, cho nên cuối cùng họ bị đồng đội bán đứng, cai ngục đã biết được tin tức từ lâu, ở ngoài nhà giam há miệng đợi sung rụng.
Trần Hề nhớ đến ví dụ trước đó mà Phương Mạt nói, nói nhà họ Phương đã từng giúp đỡ một đôi vợ chồng lương thiện, hai vợ chồng nghèo khó, đứa nhỏ thì vừa khôn khéo vừa hiểu chuyện, ông chủ Phương bỏ vốn để hai đứa nhỏ đi học, kết quả sang năm, đôi vợ chồng này lại mang thai đứa nhỏ thứ ba, họ lại muốn đến nhà họ Phương xin tiền mua sữa bột.
Điều này làm cho Trần Hề nghĩ đến ba Trần, lòng "tham" của con người là vô tận, cô quên mất trong gia đình cô tồn tại một tai họa ngầm, cô không thể muốn làm gì thì làm, nếu không vào một ngày nào đó, cai ngục của cô cũng đang há miệng chờ sung rụng.
Trước kia Trần Hề chưa bao giờ thấy tự ti vì gia đình mình, ba mẹ cô và em trai cô đều là người khiếm khuyết, gia đình cô chỉ có thể duy trì cuộc sống đủ ăn đủ mặc, nhưng cô tin rằng chỉ cần mình cố gắng tiến về phía trước, tương lai thứ người khác có nhà cô cũng sẽ có.
Lúc cô chán nản nghĩ đến mơ ước này, thì có thể lên tinh thần một lần nữa, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ nghênh đón ánh mặt trời ngày mai.
Nhưng khi cô ngửi mùi thơm từ sữa tắm kém chất lượng, nghĩ đến mùi hương tuyết tùng mát mẻ, đột nhiên cô cảm thấy một cảm xúc tự ti khó diễn tả bằng lời.
"Em không biết nên nói với anh thế nào, chẳng lẽ em phải nói, ba em là người như thế, ông ấy còn muốn chú Phương nhận nuôi Trần Ngôn, cho nên chuyện chúng ta quên đi à."
Trần Hề khó khăn nói, cô chưa trải sự đời, vẫn không biết làm thế nào để giải quyết mối quan hệ mà cô đang muốn tạm dừng này theo cách trưởng thành hơn.
Phương Nhạc vẫn luôn yên lặng lắng nghe, mặc cho Trần Hề nói hết sự khó chịu trong lòng. Trần Hề nhắc đến Đổng San San khi bắt đầu cuộc trò chuyện, đây là cách cô bảo vệ ba Trần, cô không muốn để anh coi thường ba cô.
Bàn tay của Trần Hề giấu trong chăn, Phương Nhạc chỉ có thể cách một lớp chăn, nắm lấy đầu gối cô. Trần Hề liếc nhìn tay anh, tay anh vừa lớn vừa có lực, cô có thể cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ của anh.
"Anh và ba em đã gặp nhau rồi, anh cũng biết ông ấy là người như thế nào, em có nhớ có một buổi sáng, em đi xuống núi mua màn cho anh không? Lúc ấy anh lo lắng em đi đường núi một mình, ba em không thấy chuyện đó có gì đáng lo lắng cả." Phương Nhạc thoải mái nói: "Bây giờ em nói, anh cũng biết, Trần Hề, đây chẳng phải vấn đề gì to lớn cả."
"Anh nghĩ đơn giản thế sao?" Trần Hề nhẹ giọng hỏi.
"Có phức tạp sao?" Nghe Trần Hề hỏi câu hỏi như thế, Phương Nhạc sợ cô lại lật lọng, anh nói: "Nói chuyện yêu đương chứ không phải kết hôn, sao em phải suy nghĩ nhiều như thế làm gì?"
Trần Hề: "..."
Phương Nhạc dừng một chút nói: "Anh không có ý này."
Trần Hề cảm thấy có lúc lời nói vô tình mới chính là lời thật lòng, cô quay mặt đi, yên lặng nhìn về phía cửa sổ.
Phương Nhạc đợi mấy giây, xoay mặt cô lại, dứt khoát hỏi một câu: "Em có muốn cùng anh nói chuyện không?"
Trong không gian yên lặng tiếng tim đập lại vang lên.
Nói chuyện với anh sao?
Trần Hề nghĩ đến lời Mã Dũng nói, anh ấy không muốn để lại chút tiếc nuối nào trong thanh xuân của mình, tranh thủ cố gắng vượt qua thất bại, tốt hơn mười năm hai mươi năm sau nhìn lại chẳng có gì để nhớ.
Cô nghĩ đến bài hát mà cô mãi nghe đi nghe lại: "Bảo bối à, đợi đèn xanh lên, quan trọng hơn là để bản thân phát điên."
Trời cao biển rộng mình em chịu là được, Trần Hề trịnh trọng nói: "Phương Mạt, còn có chú dì và bà nội nữa, họ đối với em mà nói rất quan trọng, nếu như sau này chúng ta chia tay, như thế sẽ rất ngại ngùng, cho nên em không muốn để một ai biết cả."
Phương Nhạc không ngờ Trần Hề sẽ đưa ra yêu cầu thế này, còn chưa nói chuyện cô đã muốn nghĩ đến chuyện chia tay, Phương Nhạc kiên định nói: "Em muốn xem anh như người tàng hình à?"
Trần Hề: "... Không được sao?"
Lần này đổi thành Phương Nhạc xoay mặt đi, mặt Phương Nhạc quay về phía góc tường ảm đạm, lúc đang yên lặng tiếng thịch lại một lần nữa không thèm che giấu mà vang lên.
"Được." Một chữ này, mang theo gánh nặng nhẫn nhịn.
Thình thịch ---
Tiếng tim đập như vó ngựa, vào giờ khắc này, không phân rõ là tiếng tim ai đập nhanh hơn, nặng hơn, mất kiểm soát hơn.
Lại là tiếng thình thịch quen thuộc kia ---
Thịch---
Lần này hai người họ đều nghe rõ, tiếng tim đập nhanh hỗn loạn này không chỉ của anh, mà còn là của cô.
Chăn bông mùa hè không cản nổi âm thanh rung động mạnh mẽ này, Phương Nhạc cách một lớp chăn ôm lấy cô, cố gắng khôi phục tâm trạng ngổn ngang của mình, lực tay của anh càng ngày càng lớn, bắp thịt cả người đều căng cứng, đầu óc choáng váng, vô thức hôn lên chăn.
Dưới lớp chăn không khí ngày càng loãng, Trần Hề cảm thấy mình sắp ngất đi chìm vào bóng tối, cô cảm nhận được một chút nhiệt độ không thuộc về cô, trên trán, trên chóp mũi, ở gò má, rồi lại rơi xuống môi.
Chăn mùa hè rất mỏng, xúc cảm chân thật này rất nóng bỏng.
Trước khi không còn thở được nữa, Trần Hề buông lỏng tay, chăn bị người nào đó vén ra một góc, không khí trong lành tràn vào, nhưng nhanh chóng bị người khác cắt ngang.
Hơi thở mê muội của hai người đan xen vào nhau, âm thanh trong phòng cũng trở nên lộn xộn, trái tim như muốn xé ngực chui ra, hơi thở vừa dồn dập vừa nặng nề.
Hai người cũng rối loạn, mặt Trần Hề đỏ bừng, sống lưng của Phương Nhạc thì căng cứng như bị núi đá đè lên.
Một lúc lâu sau, Phương Nhạc mới thả môi ra, nhưng vẫn ôm cô như cũ, chỉ là quay mặt sang chỗ khác, yên lặng khôi phục lại nhịp thở.
Lỗ tai Trần Hề cạ vào tóc của Phương Nhạc, cứng đờ người nhìn trần nhà.
Ánh trăng sáng ngời, cho nên ngọn đèn treo trên trần nhà cũng phản chiếu hình bóng rất rõ ràng.
Ánh trăng mờ ảo, hai người chẳng ai thấy rõ màu sắc cụ thể trên mặt đối phương.
Một hồi lâu sau, bên lỗ tai Trần Hề truyền đến một giọng nói rất nhỏ: "Còn đùa giỡn anh không?"
Hơi thở truyền vào tai cô, khiến tai Trần Hề cảm thấy tê ngứa, lỗ tai so với gò má còn nóng hơn.
Cô ổn định lại suy nghĩ, điều chỉnh xong trạng thái, bình tĩnh nói: "Anh."
Phương Nhạc chống người dậy, chống người lên mặt đối mặt với cô.
"Muốn nói chuyện như này sao? Chẳng phải không muốn em nói à?" Trần Hề ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Cuối cùng Phương Nhạc cũng rời khỏi người phía dưới, Trần Hề chậm hơn anh một bước, ôm chặt chăn ngồi dậy.
Hai người mặt đối mặt, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ cũng yên tĩnh ở đây chờ đợi.
Đuôi tóc của Trần Hề được uốn xoăn, rũ xuống chăn trước ngực. Cô không cần sắp xếp ngôn từ gì cả, giọng nói trong sáng giống như dòng sông sao nhỏ, từ từ rõ ràng như dòng nước chảy trong ánh trăng.
"Anh nhớ Đổng San San chứ?" Trần Hề hỏi.
Phương Nhạc không hỏi cô vì sao lại nói đến Đổng San San, thuận theo cô trả lời: "Nhớ."
Đổng San San ở độ tuổi hai mươi, nhưng cô ấy không biết mại dâm là bất hợp pháp.
Trần Hề đã từng nói với Phương Nhạc: "Bởi vì người điếc không nghe được, cho nên khả năng tiếp cận thông tin bên ngoài của bọn họ bị hạn chế, nhận thức của họ cũng khác nhau với hầu hết mọi người."
Phương Nhạc trả lời lại: "Được, anh biết."
"Vào đêm kiểm tra điểm số, em có gọi video cho ba của em, ông ấy muốn em hỏi chú Phương thử xem có thể nhận nuôi thêm em trai em được không." Trần Hề không dừng lại nói cho xong hết những lời này.
Đây là chuyện Phương Nhạc không biết, sau khi Trần Hề nói xong thì dừng lại một chút, giống như đang cho anh thời gian để bình tĩnh, Phương Nhạc khẽ đảo tầm mắt không nói gì, anh biết Trần Hề còn chưa nói xong.
"Lúc đó em từ chối ông ấy, nhưng em nhìn ra được ông ấy không hiểu và cũng không vui, cho nên ngày hôm sau em nói muốn đi về, em cảm thấy có một số việc phải nói trực tiếp để ông ấy biết."
Trần Hề cảm thấy đây chỉ là một "chuyện nhỏ", ba Trần cũng giống như Đổng San San, hai người họ hoàn toàn không hiểu luân thường đạo lý trên đời này, ba Trần không phải không biết ơn, ông ấy biết ông chủ Phương tài trợ cho Trần Hề, cho nên sau này Trần Hề nhất định phải xem ông chủ Phương như người sinh ra mình mà hiếu kính.
Bây giờ Trần Hề thi đậu vào đại học thuận lợi như thế, tiền đồ tươi sáng, ba Trần muốn ông chủ Phương làm thêm một việc tốt nữa, Trần Ngôn là một đứa bé ngoan, tương lai sau này cũng sẽ hiếu thuận với ông ấy.
Trần Hề cho rằng nếu cô nói chuyện thật tốt với ba Trần, thì ba Trần đương nhiên sẽ hiểu.
Vì thế Trần Hề trở về quê, kiên nhẫn giải thích cho ba Trần vì sao cô lại không muốn nói với chú Phương chuyện này, ba Trần giống như đã hiểu, Trần Hề cũng vui vẻ tiếp tục nghe các cuộc điện thoại tuyển sinh.
Nhưng ba Trần chỉ hiểu một chút.
"Trước đó em đã nói qua với ba em rồi, Trần Ngôn có thể cấy ghép máy trợ thính, máy trợ thính này nên gắn vào càng sớm càng tốt, bởi vì ngôn ngữ của con người có hạn chế thời gian, tuổi càng nhỏ thì cấy ghép máy trợ thính vào sẽ dễ học nói chuyện hơn, nếu để tuổi lớn rồi, thì sẽ mất đi năng lực nói chuyện. Ba em vẫn luôn nhớ mãi chuyện này, sau đó ông ấy hỏi lại em, không nói chú Phương nhận nuôi Trần Ngôn, vậy có thể hỏi mượn chút tiền hay không."
Sau khi Trần Hề nghe thấy thì ngây người hoảng sợ một lát, lại giải thích với ba Trần chuyện này, sau đó một ngày, Trần Ngôn sốt cao, họ đưa Trần Ngôn đến bệnh viện ở trấn trên, ở bệnh viện gặp phải người biết một chút ngôn ngữ ký hiệu, mấy người trung niên và cao tuổi thường hay nhắc đến, ba Trần có nghe nói tỉnh ngoài có đôi vợ chồng không có con, muốn nhận nuôi một đứa nhỏ, ba Trần lại có chút rung động, nên mới nhắc với Trần Hề, ba Trần vẫn luôn quan tâm đến việc Trần Ngôn cấy máy trợ thính, Trần Hề chỉ có thể đảm bảo, cô sẽ cấy máy trợ thính cho Trần Ngôn trước khi cậu bé lớn lên.
Cho dù ba Trần có dốt nát đi nữa cũng sẽ không tùy tiện giao con mình cho một người xa lạ, chẳng qua ông ấy không nhịn được nên mới động lòng thôi, rõ ràng Trần Hề cũng biết chuyện này nhưng cô cũng ngày càng ý thức sâu sắc rằng, gia đình cô, tồn tại mối tai họa ngầm không thể xem nhẹ, giống như bộ phim "Động" của nước Pháp, các tù nhân chuẩn bị vượt ngục chính là mối tai họa ngầm.
Bọn họ tin tưởng lẫn nhau, cho rằng có thể thành công vượt ngục nhưng họ lại quên rằng giá trị niềm tin của con người là chuyện rất nhỏ bé, cho nên cuối cùng họ bị đồng đội bán đứng, cai ngục đã biết được tin tức từ lâu, ở ngoài nhà giam há miệng đợi sung rụng.
Trần Hề nhớ đến ví dụ trước đó mà Phương Mạt nói, nói nhà họ Phương đã từng giúp đỡ một đôi vợ chồng lương thiện, hai vợ chồng nghèo khó, đứa nhỏ thì vừa khôn khéo vừa hiểu chuyện, ông chủ Phương bỏ vốn để hai đứa nhỏ đi học, kết quả sang năm, đôi vợ chồng này lại mang thai đứa nhỏ thứ ba, họ lại muốn đến nhà họ Phương xin tiền mua sữa bột.
Điều này làm cho Trần Hề nghĩ đến ba Trần, lòng "tham" của con người là vô tận, cô quên mất trong gia đình cô tồn tại một tai họa ngầm, cô không thể muốn làm gì thì làm, nếu không vào một ngày nào đó, cai ngục của cô cũng đang há miệng chờ sung rụng.
Trước kia Trần Hề chưa bao giờ thấy tự ti vì gia đình mình, ba mẹ cô và em trai cô đều là người khiếm khuyết, gia đình cô chỉ có thể duy trì cuộc sống đủ ăn đủ mặc, nhưng cô tin rằng chỉ cần mình cố gắng tiến về phía trước, tương lai thứ người khác có nhà cô cũng sẽ có.
Lúc cô chán nản nghĩ đến mơ ước này, thì có thể lên tinh thần một lần nữa, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ nghênh đón ánh mặt trời ngày mai.
Nhưng khi cô ngửi mùi thơm từ sữa tắm kém chất lượng, nghĩ đến mùi hương tuyết tùng mát mẻ, đột nhiên cô cảm thấy một cảm xúc tự ti khó diễn tả bằng lời.
"Em không biết nên nói với anh thế nào, chẳng lẽ em phải nói, ba em là người như thế, ông ấy còn muốn chú Phương nhận nuôi Trần Ngôn, cho nên chuyện chúng ta quên đi à."
Trần Hề khó khăn nói, cô chưa trải sự đời, vẫn không biết làm thế nào để giải quyết mối quan hệ mà cô đang muốn tạm dừng này theo cách trưởng thành hơn.
Phương Nhạc vẫn luôn yên lặng lắng nghe, mặc cho Trần Hề nói hết sự khó chịu trong lòng. Trần Hề nhắc đến Đổng San San khi bắt đầu cuộc trò chuyện, đây là cách cô bảo vệ ba Trần, cô không muốn để anh coi thường ba cô.
Bàn tay của Trần Hề giấu trong chăn, Phương Nhạc chỉ có thể cách một lớp chăn, nắm lấy đầu gối cô. Trần Hề liếc nhìn tay anh, tay anh vừa lớn vừa có lực, cô có thể cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ của anh.
"Anh và ba em đã gặp nhau rồi, anh cũng biết ông ấy là người như thế nào, em có nhớ có một buổi sáng, em đi xuống núi mua màn cho anh không? Lúc ấy anh lo lắng em đi đường núi một mình, ba em không thấy chuyện đó có gì đáng lo lắng cả." Phương Nhạc thoải mái nói: "Bây giờ em nói, anh cũng biết, Trần Hề, đây chẳng phải vấn đề gì to lớn cả."
"Anh nghĩ đơn giản thế sao?" Trần Hề nhẹ giọng hỏi.
"Có phức tạp sao?" Nghe Trần Hề hỏi câu hỏi như thế, Phương Nhạc sợ cô lại lật lọng, anh nói: "Nói chuyện yêu đương chứ không phải kết hôn, sao em phải suy nghĩ nhiều như thế làm gì?"
Trần Hề: "..."
Phương Nhạc dừng một chút nói: "Anh không có ý này."
Trần Hề cảm thấy có lúc lời nói vô tình mới chính là lời thật lòng, cô quay mặt đi, yên lặng nhìn về phía cửa sổ.
Phương Nhạc đợi mấy giây, xoay mặt cô lại, dứt khoát hỏi một câu: "Em có muốn cùng anh nói chuyện không?"
Trong không gian yên lặng tiếng tim đập lại vang lên.
Nói chuyện với anh sao?
Trần Hề nghĩ đến lời Mã Dũng nói, anh ấy không muốn để lại chút tiếc nuối nào trong thanh xuân của mình, tranh thủ cố gắng vượt qua thất bại, tốt hơn mười năm hai mươi năm sau nhìn lại chẳng có gì để nhớ.
Cô nghĩ đến bài hát mà cô mãi nghe đi nghe lại: "Bảo bối à, đợi đèn xanh lên, quan trọng hơn là để bản thân phát điên."
Trời cao biển rộng mình em chịu là được, Trần Hề trịnh trọng nói: "Phương Mạt, còn có chú dì và bà nội nữa, họ đối với em mà nói rất quan trọng, nếu như sau này chúng ta chia tay, như thế sẽ rất ngại ngùng, cho nên em không muốn để một ai biết cả."
Phương Nhạc không ngờ Trần Hề sẽ đưa ra yêu cầu thế này, còn chưa nói chuyện cô đã muốn nghĩ đến chuyện chia tay, Phương Nhạc kiên định nói: "Em muốn xem anh như người tàng hình à?"
Trần Hề: "... Không được sao?"
Lần này đổi thành Phương Nhạc xoay mặt đi, mặt Phương Nhạc quay về phía góc tường ảm đạm, lúc đang yên lặng tiếng thịch lại một lần nữa không thèm che giấu mà vang lên.
"Được." Một chữ này, mang theo gánh nặng nhẫn nhịn.
Thình thịch ---
Tiếng tim đập như vó ngựa, vào giờ khắc này, không phân rõ là tiếng tim ai đập nhanh hơn, nặng hơn, mất kiểm soát hơn.