Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang
Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
Nửa đêm, việc chữa trị cuối cùng cũng hoàn thành, Tần Hi đặt Tăng Tĩnh xuống đất rồi chậm rãi thở ra.
La Chi Vân ở bên cạnh bị thương không nặng nên đã tỉnh lại từ lâu, đang nước mắt lưng tròng kể lại chuyện đã trải qua cho Chu Cảnh: “Ngày tạm biệt hai vị ở Vân Vũ Sơn, ba sư tỷ muội chúng ta liền vội vã đi đến bến đò ở Tây Chi Hoang. Trên đường gặp phải Xương Nguyên Yêu Quân hạ sắc lệnh, ba người chúng ta sợ gặp rắc rối nên muốn lên đường trong đêm luôn, nhưng lại gặp phải Tam công tử của Yêu Quân. Tam công tử ra lệnh cho thủ hạ không ngừng quấy rầy Diệp sư muội, trong lúc lôi kéo đã phát hiện quả loan trong ngực áo của Diệp sư muội nên gã ta liền trực tiếp ra tay cướp người. Tăng sư tỷ vì bảo vệ chúng ta mà trúng hai lần Bức Thanh Thuật….”
Nói đến đây, nàng lại nghẹn ngào: “Tam công tử nói Xương Nguyên Yêu Quân hạ sắc lệnh là vì chuyện quả loan bị ăn cắp, còn nói chúng ta phá hủy phù khôi, và muốn chúng ta đền mạng. Diệp sư muội chủ động nhận tội, nên lập, lập tức bị Tam công tử kéo lên xe bắt đi! Còn nói cái gì mà mang đến Hành cung Tuấn Đàn làm người của, của gã…. Ta chỉ sợ Diệp sư muội đã…”
La Chi Vân không thể nói được nữa và bật khóc nức nở.
Chu Cảnh nghe vậy cau mày: “Tên khốn Yêu Quân kia thật biết gây chuyện. Nam Hoang Đế cứ để lão ta muốn làm gì thì làm sao?”
Tuy nói thiết luật Đại Hoang không cho phép giết yêu, nhưng cũng không thể tùy tiện đả thương Trung Thổ tu sĩ như thế, đa phần là duy trì sự hòa hợp tinh tế và không can thiệp lẫn nhau. Nhưng mà Xương Nguyên Yêu Quân như phát điên vậy, thậm chí còn đặt ra luật mới: [Yêu có thể giết người, nhưng người không thể giết yêu.]
Đại Hoang tuy có nhiều yêu, nhưng người còn nhiều hơn. Lão rõ ràng là không muốn con người sống yên ổn nữa.
La Chi Vân vẫn đang lau nước mắt: “Nghe nói Nam Hoang Đế đã nhiều năm không quan tâm đến mấy chuyện này rồi. Còn có lời đồn ông ta rất ghét tu sĩ nên mới mặc kệ Xương Nguyên Yêu Quân như thế.”
Một Hoang Đế vô tâm còn ghét cay ghét đắng tu sĩ, một Yêu Quân nổi điên —— Nam Chi Hoang thật sự là một mớ hỗn độn.
Tần Hi mệt mỏi ngồi xuống, dùng một tay đẩy chiếc nhẫn ngọc bên tai ra sau. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu Xương Nguyên Yêu Quân không gây chuyện thì hắn lúc này đã được ngủ ở phòng thượng hạng sang trọng nhất, uống rượu ngon nhất Đại Hoang, chứ không phải nằm trong căn nhà hoang mà ngủ trên sàn nhà bằng bùn cứng lạnh lẽo.
Càng nghĩ càng tức.
“Hành cung Tuấn Đàn.” Trong giọng nói có chút sát ý âm trầm. “Thú vị rồi đây. Chỉ vì một tấm bùa mà đã làm to chuyện như thế rồi, không biết nếu Tam công tử cũng bị xé nát như lá bùa kia thù Xương Nguyên Yêu Quân sẽ phản ứng như thế nào.”
… Đã nói rồi, ở Đại Hoang cho dù có như thế nào cũng phải khiêm tốn. Nếu giết Tam công tử rồi thì nơi Đại Hoang này còn có thể ở lại sao?
Chu Cảnh không để ý tới hắn nữa, chỉ trấn an La Chi Vân: “La sư muội không cần lo lắng. Sáng mai Tăng sư tỷ sẽ tỉnh, muội và tỷ ấy đến bến đò ở Tây Chi Hoang chờ trước mấy ngày đi, ta và sư đệ sẽ dẫn Diệp sư muội đến sau.”
La Chi Vân cảm kích đến mức khóc càng lớn hơn.
Hai vị tu sĩ Thái Thượng Mạch rõ ràng không giỏi xử lý tình huống này, một người nghe tiếng khóc không ngủ được, còn người kia thì ngại ngùng lúng túng. Tuy nhiên, nội thương nàng vừa mới khỏi nên thể lực không thể chống đỡ nổi, khóc một hồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chu Cảnh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên hỏi: “Đệ hạ Hôn Thụy Thuật cho muội ấy?”
“Ừm.” Tần Hi buồn ngủ mơ hồ nói. “Nếu không thì huynh giúp nàng ta giải đi?”
Nói như vậy chứng tỏ không hạ rồi, Chu Cảnh tương đối hiểu được tác phong của vị sư đệ này. Sau khi nghĩ ngợi chốc lát, hắn lại nói: “Hành cung Tuấn Đàn cách nơi này rất xa, nghe nói còn canh phòng rất nghiêm ngặt. Nếu muốn lẻn vào phải tìm phương pháp nào nhẹ nhàng và an toàn mới được.”
Nguyên nhân xảy ra sự việc là do lá bùa bị tiêu hủy nên chuyện này họ phải chịu một phần trách nhiệm và phải cứu được người ra ngoài.
Tần Hi trở mình: “Phương pháp ta sẽ nghĩ. Thất sư huynh có thể yên lặng một lúc được hay không, sư đệ rất buồn ngủ rồi.”
Chu Cảnh không thèm để ý đến hắn: “Có thể dùng biện pháp che mắt để lẻn vào, nhưng rất dễ có sơ hở, quả thật không dùng được. Nếu không thì có thể…”
Tần Hi mở mắt nhìn hắn: “Thật sự muốn giết Tam công tử?”
“Giết cái rắm!” Chu Cảnh sắp bị hắn phiền chết rồi.
Chu Cảnh hiện giờ đã yên tâm rồi, vừa nãy chỉ là thuận miệng thôi, nếu là thật thì không ổn rồi.
*
Gió từ ngoài cửa điện chậm rãi ùa vào, lạnh thấu xương. Diệp Tiểu Uyển lạnh đến run lẩy bẩy, ôm chặt lấy cánh tay mình, rồi lén nhìn xung quanh.
Trong điện đã có khoảng mười thiếu nữ chỉ mặc y phục mỏng như nàng, có quen mặt, cũng có lạ mặt. Có lẽ là những người Tam công tử vừa mới cướp hai ngày này, nhưng nàng không thể tìm thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn ở đâu.
Xong rồi, có phải Tam công tử kia không đợi được mà đã giơ móng vuốt ra bắt nàng rồi không.
Diệp Tiểu Uyển không khỏi cảm thấy vừa buồn vừa tức, giống như thỏ chết còn cáo buồn* vậy.
*thỏ chết còn cáo buồn: ẩn dụ cho nỗi buồn vì cái chết của đồng loại.
Chuyến này đến Đại Hoang đã bị Xương Nguyên Yêu Quân hại rõ thảm. Một phần cũng bởi vì nàng không cẩn thận, Tam công tử vốn vẫn còn chút kiêng dè không dám bắt Trung Thổ tu sĩ, nhưng gã lại phát hiện quả loan trong ngực áo nàng. Lần này bị bắt tại trận, không những tự rước họa vào thân mà còn liên lụy đến hai vị sư tỷ trọng thương, cũng không biết hai tỷ ấy hiện giờ sống chết thế nào.
Nàng cố gắng hết sức để bình tĩnh lại và lén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là một đỉnh núi đơn độc thẳng tắp xuyên mây mà không có bất kỳ một ngọn cỏ nào. Hành cung Tuấn Đàn vậy mà được xây dựng trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, tất cả công trình kiến trúc nằm trên vách núi nguy hiểm một cách có trật tự, nhưng không hoàn toàn nằm trên đỉnh núi. Ngoài cửa sổ chính là vách đá, bên dưới là biển mây trắng xóa, không biết sâu bao nhiêu, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã đủ khiến người khác sợ hãi.
Nơi các nàng đang ở tên Lê Hoang Cung. Các cô gái Tam công tử cưỡng bắt đều tập trung ở chỗ này, mà Lê Hoang Cung chỉ là một phần nhỏ của Hành cung Tuấn Đàn, còn xây ở chỗ hiểm nhất, ngoại trừ có cánh mọc ra thì căn bản không có cách nào trốn thoát.
Trong hành lang gỗ bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, có lẽ là quản gia của Lê Hoàng Cung, Diệp Tiểu Uyển vội vàng dùng tay áo lau đi nước còn đọng trên khóe mắt. Quản gia của nơi quỷ quái này ngay cả khóc cũng không cho các cô nương khóc, hở một tí sẽ dùng thước sắc đen đánh vào bàn chân, đau thấu xương, nàng cũng chẳng muốn bị đánh nữa.
Một khắc sau, một bóng người cao gầy uyển chuyển bước vào cửa điện, chính là Lệnh Hồ Trăn Trăn.
Nàng cũng mặc một chiếc váy lụa mỏng nửa trong suốt, tuy sắc mặt tái xanh vì lạnh nhưng vẫn rất bình tĩnh. Sau khi bước vào chỉ nhìn quanh một vòng, ngay sau đó liền đi về phía Diệp Tiểu Uyển.
“Lệnh Hồ cô nương!” Diệp Tiểu Uyển hạ thấp giọng. “Cô, cô không sao chứ?”
Nàng có sao.
Vừa vào Lê Hoàng Cung, tất cả y phục trên người nàng đều bị mấy nữ yêu lột sạch, ngay cả vòng tay gỗ cũng không ngoại lệ. Thật là tàn nhẫn, toàn bô gia sản của nàng đều ở trong chiếc vòng tay kia, không có vòng tay nàng không có cách nào khác để thoát ra ngoài, ngay cả cơm cũng không ăn nổi.
Có lẽ điều may mắn duy nhất chính là nàng đã đưa quả loan cho Nhị sư tỷ, nếu không thì mọi chuyện đã tệ hơn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thở ra một làn khói trắng, cuối cùng không nhịn được nữa mà rùng mình. Nàng bỏ hai tay vào ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Tu sĩ không phải biết Truyền Tin Thuật sao? Mau gọi sư tỷ của cô đến cứu đi.”
Diệp Tiểu Uyển xấu hổ cúi đầu: “Tu vi.. của ta nông cạn nên còn chưa học được Truyền Tin Thuật. Hơn nữa, các sư tỷ đều đã bị Tam công tử đả thương, chỉ sợ tính mạng khó giữ.”
Xem ra Trung Thổ tu sĩ không phải ai cũng mạnh như hai người Thái Thượng Diện kia.
Diệp Tiểu Uyển đột nhiên khẽ kéo vạt áo của nàng: “Lệnh Hồ cô nương, cô không sợ sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Ta rất sợ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thanh âm của Diệp Tiểu Uyển có chút run rẩy: “Cô có để ý rằng những người ở Lê Hoàng Cung này đều là nhưng người mới bị bắt hay không? Vậy còn những người bị bắt trước kia đâu rồi?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn về phía cửa sổ: “Chắc đã ném xuống hết rồi.” Dù sao cũng chẳng có chuyện đưa về.
Sắc mặt Diệp Tiểu Uyển tái nhợt: “Hôm qua ta nghe lén mấy nữ yêu trò chuyện mới biết! Mấy cô gái bị bắt đến đây đều là chờ Tam công tử chơi chán rồi sẽ lập tức ném xuống dưới! Lệnh Hồ cô nương! Chúng ta nhất định phải trốn đi!”
Giọng nói của Lệnh Hồ Trăn Trăn càng thấp hơn: “Cô có cách gì?”
Diệp Tiểu Uyển lại xấu hổ cúi đầu: “Ta... còn chưa nghĩ ra. Để ta suy nghĩ thêm một chút.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đỉnh núi này quá cao, cho dù có đôi cánh bằng vải dầu cũng khó có thể hạ cánh an toàn. Leo núi có lẽ cũng không thể, toàn bộ đỉnh núi đơn độc này đều bị bao phủ bởi băng tuyết dày đặc, còn chưa leo được một nửa thì đã chết vì kiệt sức hoặc chết cóng.
Nàng nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách nào, đang cảm thấy bất lực thì đột nhiên nghe thấy tiếng gầm trầm thấp của một con yêu —— là tiếng gầm của yêu thú tọa kỵ, là của ai? Nàng rướn cổ lên nhìn xung quanh bên ngoài điện, liền nhìn thấy nữ quản gia của Lê Hoàng Cung đang leo xuống từ lưng một con hổ yêu trắng như tuyết, đi theo phía sau bốn nữ yêu nữ cao lớn đẫy đà.
Vị này nữ quản gia này nàng đã gặp qua không dưới ba lần, mỗi lần đều mang theo bốn vị nữ yêu phía sau. Trên eo của mấy nữ yêu đó ai cũng mang theo đoản đao, xét theo dáng người thì phần lớn là thú yêu, muốn âm thầm đánh bại các nàng sẽ không dễ dàng gì.
Nữ quản gia sau khi bước vào đại sảnh, lại dùng thái độ ngạo mạn nhìn quanh, khi nhìn thấy các cô gái tuy sắc mặt tái nhợt vì lạnh nhưng đều im lặng cúi đầu thì không khỏi mỉm cười hài lòng, ôn hòa hơn rất nhiều lúc giáo huấn các nàng.
“Nếu các ngươi ngoan ngoãn mà đi ngủ, Tam công tử sẽ vui vẻ, và ta cũng được bớt việc. Tam công tử là một Yêu Quân công tử có nhã thú nên nếu các ngươi đã có thể đến được Lê Hoàng Cung thì không cần lo chuyện cơm áo nữa và sẽ được sủng ái thôi. Thật ra các ngươi rất may mắn, có rất nhiều thiếu nữ muốn đến đây nhưng lại không được. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời và không làm trái lời Tam công tử thì sẽ không có ai làm khó các ngươi. Nếu có thể học tốt dáng vẻ lễ phép, biết làm sao dịu dàng hầu hạ Tam công tử, vậy là tốt nhất.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn bình tĩnh nhìn ả ta.
Trong nửa năm sống ở sư môn đại trạch, nàng đã từng gặp qua không ít dã yêu nên rút ra được một số quy tắc —— mấy loài cỏ cây yêu không thể rời khỏi nguyên thân quá xa, giống như đằng yêu và cây dâu yêu. Hoa yêu thì thường mang theo yêu thể bên mình, mặc dù linh hoạt hơn, nhưng phần lớn đều không mạnh lắm.
Nàng nghi ngờ người quản gia này là một hoa trà yêu vì từng cử chỉ cho dù là nhỏ nhất đều rất để ý đóa hoa trà đỏ trên búi tóc kia. Cho dù là đứng xa như vậy để giáo huấn nhưng ả vẫn luôn đưa tay lên theo bản năng, như là muốn bảo vệ thứ gì đó.
Tốt lắm, có vũ khí, có tọa kỵ, nàng sẽ ép con hoa yêu này trả lại vòng tay cho nàng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhẹ nhàng kéo tay áo Diệp Tiểu Uyển bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Ta có cách rồi, nhưng cô phải giúp một tay.”
La Chi Vân ở bên cạnh bị thương không nặng nên đã tỉnh lại từ lâu, đang nước mắt lưng tròng kể lại chuyện đã trải qua cho Chu Cảnh: “Ngày tạm biệt hai vị ở Vân Vũ Sơn, ba sư tỷ muội chúng ta liền vội vã đi đến bến đò ở Tây Chi Hoang. Trên đường gặp phải Xương Nguyên Yêu Quân hạ sắc lệnh, ba người chúng ta sợ gặp rắc rối nên muốn lên đường trong đêm luôn, nhưng lại gặp phải Tam công tử của Yêu Quân. Tam công tử ra lệnh cho thủ hạ không ngừng quấy rầy Diệp sư muội, trong lúc lôi kéo đã phát hiện quả loan trong ngực áo của Diệp sư muội nên gã ta liền trực tiếp ra tay cướp người. Tăng sư tỷ vì bảo vệ chúng ta mà trúng hai lần Bức Thanh Thuật….”
Nói đến đây, nàng lại nghẹn ngào: “Tam công tử nói Xương Nguyên Yêu Quân hạ sắc lệnh là vì chuyện quả loan bị ăn cắp, còn nói chúng ta phá hủy phù khôi, và muốn chúng ta đền mạng. Diệp sư muội chủ động nhận tội, nên lập, lập tức bị Tam công tử kéo lên xe bắt đi! Còn nói cái gì mà mang đến Hành cung Tuấn Đàn làm người của, của gã…. Ta chỉ sợ Diệp sư muội đã…”
La Chi Vân không thể nói được nữa và bật khóc nức nở.
Chu Cảnh nghe vậy cau mày: “Tên khốn Yêu Quân kia thật biết gây chuyện. Nam Hoang Đế cứ để lão ta muốn làm gì thì làm sao?”
Tuy nói thiết luật Đại Hoang không cho phép giết yêu, nhưng cũng không thể tùy tiện đả thương Trung Thổ tu sĩ như thế, đa phần là duy trì sự hòa hợp tinh tế và không can thiệp lẫn nhau. Nhưng mà Xương Nguyên Yêu Quân như phát điên vậy, thậm chí còn đặt ra luật mới: [Yêu có thể giết người, nhưng người không thể giết yêu.]
Đại Hoang tuy có nhiều yêu, nhưng người còn nhiều hơn. Lão rõ ràng là không muốn con người sống yên ổn nữa.
La Chi Vân vẫn đang lau nước mắt: “Nghe nói Nam Hoang Đế đã nhiều năm không quan tâm đến mấy chuyện này rồi. Còn có lời đồn ông ta rất ghét tu sĩ nên mới mặc kệ Xương Nguyên Yêu Quân như thế.”
Một Hoang Đế vô tâm còn ghét cay ghét đắng tu sĩ, một Yêu Quân nổi điên —— Nam Chi Hoang thật sự là một mớ hỗn độn.
Tần Hi mệt mỏi ngồi xuống, dùng một tay đẩy chiếc nhẫn ngọc bên tai ra sau. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu Xương Nguyên Yêu Quân không gây chuyện thì hắn lúc này đã được ngủ ở phòng thượng hạng sang trọng nhất, uống rượu ngon nhất Đại Hoang, chứ không phải nằm trong căn nhà hoang mà ngủ trên sàn nhà bằng bùn cứng lạnh lẽo.
Càng nghĩ càng tức.
“Hành cung Tuấn Đàn.” Trong giọng nói có chút sát ý âm trầm. “Thú vị rồi đây. Chỉ vì một tấm bùa mà đã làm to chuyện như thế rồi, không biết nếu Tam công tử cũng bị xé nát như lá bùa kia thù Xương Nguyên Yêu Quân sẽ phản ứng như thế nào.”
… Đã nói rồi, ở Đại Hoang cho dù có như thế nào cũng phải khiêm tốn. Nếu giết Tam công tử rồi thì nơi Đại Hoang này còn có thể ở lại sao?
Chu Cảnh không để ý tới hắn nữa, chỉ trấn an La Chi Vân: “La sư muội không cần lo lắng. Sáng mai Tăng sư tỷ sẽ tỉnh, muội và tỷ ấy đến bến đò ở Tây Chi Hoang chờ trước mấy ngày đi, ta và sư đệ sẽ dẫn Diệp sư muội đến sau.”
La Chi Vân cảm kích đến mức khóc càng lớn hơn.
Hai vị tu sĩ Thái Thượng Mạch rõ ràng không giỏi xử lý tình huống này, một người nghe tiếng khóc không ngủ được, còn người kia thì ngại ngùng lúng túng. Tuy nhiên, nội thương nàng vừa mới khỏi nên thể lực không thể chống đỡ nổi, khóc một hồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chu Cảnh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên hỏi: “Đệ hạ Hôn Thụy Thuật cho muội ấy?”
“Ừm.” Tần Hi buồn ngủ mơ hồ nói. “Nếu không thì huynh giúp nàng ta giải đi?”
Nói như vậy chứng tỏ không hạ rồi, Chu Cảnh tương đối hiểu được tác phong của vị sư đệ này. Sau khi nghĩ ngợi chốc lát, hắn lại nói: “Hành cung Tuấn Đàn cách nơi này rất xa, nghe nói còn canh phòng rất nghiêm ngặt. Nếu muốn lẻn vào phải tìm phương pháp nào nhẹ nhàng và an toàn mới được.”
Nguyên nhân xảy ra sự việc là do lá bùa bị tiêu hủy nên chuyện này họ phải chịu một phần trách nhiệm và phải cứu được người ra ngoài.
Tần Hi trở mình: “Phương pháp ta sẽ nghĩ. Thất sư huynh có thể yên lặng một lúc được hay không, sư đệ rất buồn ngủ rồi.”
Chu Cảnh không thèm để ý đến hắn: “Có thể dùng biện pháp che mắt để lẻn vào, nhưng rất dễ có sơ hở, quả thật không dùng được. Nếu không thì có thể…”
Tần Hi mở mắt nhìn hắn: “Thật sự muốn giết Tam công tử?”
“Giết cái rắm!” Chu Cảnh sắp bị hắn phiền chết rồi.
Chu Cảnh hiện giờ đã yên tâm rồi, vừa nãy chỉ là thuận miệng thôi, nếu là thật thì không ổn rồi.
*
Gió từ ngoài cửa điện chậm rãi ùa vào, lạnh thấu xương. Diệp Tiểu Uyển lạnh đến run lẩy bẩy, ôm chặt lấy cánh tay mình, rồi lén nhìn xung quanh.
Trong điện đã có khoảng mười thiếu nữ chỉ mặc y phục mỏng như nàng, có quen mặt, cũng có lạ mặt. Có lẽ là những người Tam công tử vừa mới cướp hai ngày này, nhưng nàng không thể tìm thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn ở đâu.
Xong rồi, có phải Tam công tử kia không đợi được mà đã giơ móng vuốt ra bắt nàng rồi không.
Diệp Tiểu Uyển không khỏi cảm thấy vừa buồn vừa tức, giống như thỏ chết còn cáo buồn* vậy.
*thỏ chết còn cáo buồn: ẩn dụ cho nỗi buồn vì cái chết của đồng loại.
Chuyến này đến Đại Hoang đã bị Xương Nguyên Yêu Quân hại rõ thảm. Một phần cũng bởi vì nàng không cẩn thận, Tam công tử vốn vẫn còn chút kiêng dè không dám bắt Trung Thổ tu sĩ, nhưng gã lại phát hiện quả loan trong ngực áo nàng. Lần này bị bắt tại trận, không những tự rước họa vào thân mà còn liên lụy đến hai vị sư tỷ trọng thương, cũng không biết hai tỷ ấy hiện giờ sống chết thế nào.
Nàng cố gắng hết sức để bình tĩnh lại và lén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là một đỉnh núi đơn độc thẳng tắp xuyên mây mà không có bất kỳ một ngọn cỏ nào. Hành cung Tuấn Đàn vậy mà được xây dựng trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, tất cả công trình kiến trúc nằm trên vách núi nguy hiểm một cách có trật tự, nhưng không hoàn toàn nằm trên đỉnh núi. Ngoài cửa sổ chính là vách đá, bên dưới là biển mây trắng xóa, không biết sâu bao nhiêu, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã đủ khiến người khác sợ hãi.
Nơi các nàng đang ở tên Lê Hoang Cung. Các cô gái Tam công tử cưỡng bắt đều tập trung ở chỗ này, mà Lê Hoang Cung chỉ là một phần nhỏ của Hành cung Tuấn Đàn, còn xây ở chỗ hiểm nhất, ngoại trừ có cánh mọc ra thì căn bản không có cách nào trốn thoát.
Trong hành lang gỗ bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, có lẽ là quản gia của Lê Hoàng Cung, Diệp Tiểu Uyển vội vàng dùng tay áo lau đi nước còn đọng trên khóe mắt. Quản gia của nơi quỷ quái này ngay cả khóc cũng không cho các cô nương khóc, hở một tí sẽ dùng thước sắc đen đánh vào bàn chân, đau thấu xương, nàng cũng chẳng muốn bị đánh nữa.
Một khắc sau, một bóng người cao gầy uyển chuyển bước vào cửa điện, chính là Lệnh Hồ Trăn Trăn.
Nàng cũng mặc một chiếc váy lụa mỏng nửa trong suốt, tuy sắc mặt tái xanh vì lạnh nhưng vẫn rất bình tĩnh. Sau khi bước vào chỉ nhìn quanh một vòng, ngay sau đó liền đi về phía Diệp Tiểu Uyển.
“Lệnh Hồ cô nương!” Diệp Tiểu Uyển hạ thấp giọng. “Cô, cô không sao chứ?”
Nàng có sao.
Vừa vào Lê Hoàng Cung, tất cả y phục trên người nàng đều bị mấy nữ yêu lột sạch, ngay cả vòng tay gỗ cũng không ngoại lệ. Thật là tàn nhẫn, toàn bô gia sản của nàng đều ở trong chiếc vòng tay kia, không có vòng tay nàng không có cách nào khác để thoát ra ngoài, ngay cả cơm cũng không ăn nổi.
Có lẽ điều may mắn duy nhất chính là nàng đã đưa quả loan cho Nhị sư tỷ, nếu không thì mọi chuyện đã tệ hơn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thở ra một làn khói trắng, cuối cùng không nhịn được nữa mà rùng mình. Nàng bỏ hai tay vào ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Tu sĩ không phải biết Truyền Tin Thuật sao? Mau gọi sư tỷ của cô đến cứu đi.”
Diệp Tiểu Uyển xấu hổ cúi đầu: “Tu vi.. của ta nông cạn nên còn chưa học được Truyền Tin Thuật. Hơn nữa, các sư tỷ đều đã bị Tam công tử đả thương, chỉ sợ tính mạng khó giữ.”
Xem ra Trung Thổ tu sĩ không phải ai cũng mạnh như hai người Thái Thượng Diện kia.
Diệp Tiểu Uyển đột nhiên khẽ kéo vạt áo của nàng: “Lệnh Hồ cô nương, cô không sợ sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Ta rất sợ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thanh âm của Diệp Tiểu Uyển có chút run rẩy: “Cô có để ý rằng những người ở Lê Hoàng Cung này đều là nhưng người mới bị bắt hay không? Vậy còn những người bị bắt trước kia đâu rồi?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn về phía cửa sổ: “Chắc đã ném xuống hết rồi.” Dù sao cũng chẳng có chuyện đưa về.
Sắc mặt Diệp Tiểu Uyển tái nhợt: “Hôm qua ta nghe lén mấy nữ yêu trò chuyện mới biết! Mấy cô gái bị bắt đến đây đều là chờ Tam công tử chơi chán rồi sẽ lập tức ném xuống dưới! Lệnh Hồ cô nương! Chúng ta nhất định phải trốn đi!”
Giọng nói của Lệnh Hồ Trăn Trăn càng thấp hơn: “Cô có cách gì?”
Diệp Tiểu Uyển lại xấu hổ cúi đầu: “Ta... còn chưa nghĩ ra. Để ta suy nghĩ thêm một chút.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đỉnh núi này quá cao, cho dù có đôi cánh bằng vải dầu cũng khó có thể hạ cánh an toàn. Leo núi có lẽ cũng không thể, toàn bộ đỉnh núi đơn độc này đều bị bao phủ bởi băng tuyết dày đặc, còn chưa leo được một nửa thì đã chết vì kiệt sức hoặc chết cóng.
Nàng nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách nào, đang cảm thấy bất lực thì đột nhiên nghe thấy tiếng gầm trầm thấp của một con yêu —— là tiếng gầm của yêu thú tọa kỵ, là của ai? Nàng rướn cổ lên nhìn xung quanh bên ngoài điện, liền nhìn thấy nữ quản gia của Lê Hoàng Cung đang leo xuống từ lưng một con hổ yêu trắng như tuyết, đi theo phía sau bốn nữ yêu nữ cao lớn đẫy đà.
Vị này nữ quản gia này nàng đã gặp qua không dưới ba lần, mỗi lần đều mang theo bốn vị nữ yêu phía sau. Trên eo của mấy nữ yêu đó ai cũng mang theo đoản đao, xét theo dáng người thì phần lớn là thú yêu, muốn âm thầm đánh bại các nàng sẽ không dễ dàng gì.
Nữ quản gia sau khi bước vào đại sảnh, lại dùng thái độ ngạo mạn nhìn quanh, khi nhìn thấy các cô gái tuy sắc mặt tái nhợt vì lạnh nhưng đều im lặng cúi đầu thì không khỏi mỉm cười hài lòng, ôn hòa hơn rất nhiều lúc giáo huấn các nàng.
“Nếu các ngươi ngoan ngoãn mà đi ngủ, Tam công tử sẽ vui vẻ, và ta cũng được bớt việc. Tam công tử là một Yêu Quân công tử có nhã thú nên nếu các ngươi đã có thể đến được Lê Hoàng Cung thì không cần lo chuyện cơm áo nữa và sẽ được sủng ái thôi. Thật ra các ngươi rất may mắn, có rất nhiều thiếu nữ muốn đến đây nhưng lại không được. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời và không làm trái lời Tam công tử thì sẽ không có ai làm khó các ngươi. Nếu có thể học tốt dáng vẻ lễ phép, biết làm sao dịu dàng hầu hạ Tam công tử, vậy là tốt nhất.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn bình tĩnh nhìn ả ta.
Trong nửa năm sống ở sư môn đại trạch, nàng đã từng gặp qua không ít dã yêu nên rút ra được một số quy tắc —— mấy loài cỏ cây yêu không thể rời khỏi nguyên thân quá xa, giống như đằng yêu và cây dâu yêu. Hoa yêu thì thường mang theo yêu thể bên mình, mặc dù linh hoạt hơn, nhưng phần lớn đều không mạnh lắm.
Nàng nghi ngờ người quản gia này là một hoa trà yêu vì từng cử chỉ cho dù là nhỏ nhất đều rất để ý đóa hoa trà đỏ trên búi tóc kia. Cho dù là đứng xa như vậy để giáo huấn nhưng ả vẫn luôn đưa tay lên theo bản năng, như là muốn bảo vệ thứ gì đó.
Tốt lắm, có vũ khí, có tọa kỵ, nàng sẽ ép con hoa yêu này trả lại vòng tay cho nàng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhẹ nhàng kéo tay áo Diệp Tiểu Uyển bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Ta có cách rồi, nhưng cô phải giúp một tay.”