Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang
Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
Thâm Cốc Vi Lăng trở về thời đại một ngàn năm trước, nhưng đó là một thời đại không có người.
Thần vật này giống như lưu lại một thế giới trống rỗng với trời đất bao la, và sông núi ngàn dặm. Nơi đây có bốn mùa rõ rệt, trời mưa, nắng, lạnh, nóng; thậm chí còn có các thị trấn và làng mạc rải rác khắp nơi. Tuy nhiên, thế giới này, không có người, không có yêu, cũng không có dị tộc, không có bất kỳ rắc rối hay phức tạp nào.
Nhưng Ký Mộng vẫn có một giấc ngủ dài và ngon trên chiếc giường cổ.
Khi tỉnh dậy, ánh mặt trời chiếu rọi khắp phòng. Nàng mơ màng đẩy chăn ra và ngồi dậy, ngay lập tức thấy Lệnh Hồ Vũ đang tĩnh tu, nhắm mắt bên cửa sổ.
Dường như cảm nhận được nàng đã tỉnh, hắn mở mắt, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lúc.
“Bộ y phục này rất thích hợp với cô.” Đây là lần đầu tiên giọng điệu của Lệnh Hồ Vũ lại nhẹ nhàng như vậy.
Ký Mộng cúi đầu nhìn bản thân. Nàng vẫn đang mặc áo của hắn, tay áo dài đến mức có thể che khuất cả đầu gối.
Đáng ra phải nói cảm ơn, vì hắn đã cứu nàng và sư huynh của nàng.
Ký Mộng vừa đứng dậy, thì nghe hắn nói tiếp: “Đã lâu rồi ta không cảm thấy thoải mái như vậy, không còn nghe tiếng ồn của Thần Hồn Khế nữa.”
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Ta nghe ngươi gọi người đó là ‘tiên sinh’, và tự xưng là đệ tử, tại sao lão ta lại dùng Thần Hồn Khế để khống chế ngươi?”
Lệnh Hồ Vũ bình thản đáp: “Lão ta có một tham vọng rất đặc biệt, bị ta vô tình phát hiện một vài bí mật. Sợ rằng ta sẽ tiết lộ, nên thao túng ta để đồng lõa với lão.”
Ký Mộng ngừng một lúc, rồi thẳng thắn hỏi: “Việc tìm Tư Nữ gái để sinh con là ý định của ngươi, hay là bị lão ta thao túng?”
Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn nàng một cái: “Nếu ta nói là bị thao túng thì cô có chấp nhận dễ hơn không? Đáng tiếc, đó là ý định của ta. Ban đầu ta nghĩ rằng lão sẽ ngăn cản, nhưng không ngờ lão ta lại đồng ý với kế hoạch của ta. Phần lớn là muốn nhân lúc dung hợp ý niệm mà hạ Thần Hồn Khế để tạo ra một người có duyên với Bàn Thân Ti có thể bị lão khống chế, Ta tuyệt đối không thể để lão ta đạt được điều đó.”
Hắn thẳng thắn nói ra chuyện dung hợp ý niệm khiến nàng xấu hổ và nàng cũng không biết Bàn Thần Ti được nhắc tới kia là gì. Việc hắn thừa nhận một cách tự nhiên lại làm nàng thất vọng, khiến nàng không biết nói gì một lúc lâu.
Có lẽ bởi vì Thần Hồn Khế đã bị ngăn chặn, Lệnh Hồ Vũ nói nhiều hơn trước đây: “Nếu có thể lợi dụng cơ hội này để chuyển duyên phận với Bàn Thần Ti lên bản thân ta, cũng không tệ.”
Ký Mộng hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt, đáp không chút do dự: “Ta sẽ dùng Cô Liên Thác Sinh, chuyển tất cả ý niệm của cô và và tu vi của ta vào đứa trẻ trong bụng, rồi khi sinh ra sẽ nhập thần hồn vào nó. Như vậy sẽ phá giải được Thần Hồn Khế, và ta sẽ mạnh hơn bây giờ.”
Ký Mộng lùi lại hai bước, mặt trắng bệch: “Tất cả ý niệm… Ngươi đang nói…”
“Đúng vậy, Cô Liên Thác Sinh sẽ lấy mạng cô.” Lệnh Hồ Vũ nhìn nàng một cái. “Khi cô chết rồi, ta sẽ lập bia mộ cho cô, nhưng phải đợi vài chục năm nữa.”
Hắn có thể nhắc đến việc tàn nhẫn này nhẹ nhàng đến vậy sao?
Ký Mộng cúi đầu nói khẽ: “Vậy ra ngươi vẫn muốn ta chết.”
Lệnh Hồ Vũ chậm rãi đáp: “Trước đây là vậy.”
Nàng quay đầu nhìn hắn, đột nhiên một túi thơm bay tới, chính là túi lá Phù Tang nàng đã tặng cho hắn hôm trước.
“Đi gặp sư huynh của cô đi.” Lệnh Hồ Vũ nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Lần này, Từ Duệ tỉnh dậy rất nhanh. Khi biết nàng sẽ đồng hành cùng Lệnh Hồ Vũ, y dường như không vui lắm nhưng vẫn chấp nhận một cách bình tĩnh: “Là do sư huynh không thể bảo vệ muội. Nếu hắn có thể bảo vệ muội an toàn, vậy thì không thể tốt hơn nữa. Thế nhưng, người này hành động khó lường, ta lo một ngày nào đó hắn sẽ ép muội sinh con.”
Ký Mộng cũng có cùng nỗi lo, nhưng nàng đã để Từ Duệ lo lắng quá nhiều rồi,, chỉ mỉm cười nói: “Muội không dễ bị vướng vào những suy nghĩ tầm thường đâu.”
Từ Duệ dường như đã nghe ra điều gì từ giọng nói của nàng,, buồn bã nhìn sang chỗ khác: “Muội có… thôi vậy, ta chỉ mong muội được sống theo ý mình. Căn nhà đá đó ở đâu? Ta sẽ quay về hiện tại trước vì ta không biết ong yếu Diêu Cô hiện giờ đang ra sao,”
Dù Ký Mộng có cố gắng giữ y lại, Từ Duệ vẫn kiên quyết ra đi. Sau khi tiễn biệt, nàng bỗng thấy tâm trạng u ám, chỉ ngồi lặng lẽ nhìn núi non trôi qua dưới chân ngựa giấy.
Từ phía sau, Lệnh Hồ Vũ đột nhiên nói: “Đi, đến Vân Vũ Sơn.”
Hắn hành động quả quyết, nói đi là đi, không chút do dự. Họ đã đến Nam Chi Hoang, Vân Vũ Sơn từ một ngàn năm trước vào lúc hoàng hôn. Đang là mùa thu lá vàng, Vân Vũ Sơn trong ánh chiều tà gần như rực rỡ với đủ sắc màu: đỏ vàng, và xanh. Trên vách đá xa xa, cây loan cao lớn nổi bật giữa rừng, lá xanh non xào xạc trong gió.
Ký Mộng lần đầu thấy Vân Vũ Sơn vàcây loan trong thực tế nên cảm thấy choáng ngợp. Lệnh Hồ Vũ phía sau lại nói: “Nơi này cũng không tệ, có vẻ giống sông núi Đông Nam của Trung Thổ, ta cứ nghĩ núi sông Đại Hoang đều hoang sơ.”
Ký Mộng cảm thấy lời hắn không có ác ý, nhưng cũng không phải có ý tốt, liền dịu dàng đáp: “Đại Hoang rất rộng lớn, sẽ còn nhiều nơi đẹp khác.”
Vì cảm thấy hắn vẫn đang nhìn mình, nàng quay lại nhìn hắn như để thăm dò.
Ánh chiều tà chiếu lên mái tóc và đôi mắt hắn, cũng chiếu lên hàng mi dày của nàng. Lệnh Hồ Vũ quay ánh mắt đi, khẽ nói: “Nhưng người thì không hoang sơ chút nào.”
Ngày thu mát mẻ năm mươi ba năm trước, Ký Mộng ở Đại Hoang một ngàn năm trước, thấy ngàn núi, đi vạn thủy,
Cùng Lệnh Hồ Vũ đồng hành.
Trời đất mênh mông, như trong sách đã viết, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh đẹp như vậy. Nhân gian dường như có liên quan đến họ, nhưng cũng dường như không. Nơi đây không có ai khác, chỉ có Ký Mộng và Lệnh Hồ Vũ.
Ký Mộng đã bắt đầu khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời.
Điều duy nhất khiến nàng có chút lo lắng là Thần Hồn Khế kia. Nó dường như ngày càng không sợ những ý niệm vô hại của nàng, và vị tiên sinh kia vẫn không ngừng truy đuổi Lệnh Hồ Vũ, quyết tâm giành lấy hắn. Vì vậy, cứ ba ngày một lần, nàng lại phải thay Lệnh Hồ Vũ phủ thêm ý niệm mới.
Nàng từng lo lắng Lệnh Hồ Vũ sẽ chán ghét việc này, vì việc mỗi ngày đều bị ý niệm của người khác xâm nhập vào Thức Hải của mình chắc chắn không dễ chịu chút nào. Tuy nhiên, nàng nhận thấy Thức Hải của hắn từ một màu máu tanh đục ngầu trở nên trong trẻo, thường xuyên có những cảm xúc mềm mại như mây lơ lửng quanh đó.
Hắn thích điều này.
Đó là một buổi sáng tuyết rơi, Ký Mộng như thường lệ nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Lệnh Hồ Vũ, áp trán mình vào trán hắn, từ từ truyền ý niệm vào Thức Hải của hắn.
Ý niệm của hắn mang theo một luồng khí sắc bén như lưỡi dao, luôn được hắn giấu gọn gàng dưới tầng sâu nhất, và không hề cử động. Thế nhưng hôm nay, ý niệm đó lại đột nhiên dao động, nhẹ nhàng, không chút sát khí, bay về phía ý niệm của nàng, xoay quanh đùa nghịch.
Ký Mộng không tránh né, chỉ tiếp tục đi sâu vào Thức Hải, tìm kiếm thần hồn của hắn. Ý niệm của hắn bất ngờ chạm nhẹ vào nàng, chạm một cái rồi lập tức rời đi, như chỉ muốn thử một chút.
Nàng mở mắt ngay lập tức, liền nghe Lệnh Hồ Vũ bật cười khẽ, không biết là đắc ý hay cưng chiều: “Không phòng bị chút nào cả.”
Ký Mộng nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn và hắn không hề tránh né. Trong mắt hắn tràn đầy ý cười, nhìn nàng một cách ấm áp.
Nàng đột nhiên nhớ lại lời cảnh báo của Từ Duệ: “Ta lo rằng một ngày nào đó hắn sẽ ép muội mang thai sinh con.”
Không đâu. Một giọng nói vang lên từ sâu thẳm trong lòng nàng, Lệnh Hồ Vũ sẽ không làm vậy.
Ký Mộng khẽ nói: “Ngươi hy vọng ta phải đề phòng ngươi sao?”
Những bông tuyết nhẹ nhàng phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của Lệnh Hồ Vũ. Hắn bỗng đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào giữa trán nàng, giọng nói trầm thấp như có mây mềm mại che phủ: ”Khi ở Hoang Đế Cung, ta đã từng nghĩ đến việc bắt cóc nàng. Xem ra Lệnh Hồ Vũ này cũng không to gan như truyền thuyết.”
Nàng bỗng cảm thấy bao nhiêu cảm xúc trào dâng. Trước đây, nàng cũng từng âm thầm mong ước, rằng người nam tử trẻ tuổi đến từ nơi xa xôi này có thể đưa nàng thoát khỏi lồng giam, đến một nơi thật xa.
Hóa ra, mong ước ấy đã bắt đầu từ sớm như vậy.
Vào mùa đông lạnh giá năm mươi hai năm trước, Tư Nữ Ký Mộng mong muốn được ở bên Lệnh Hồ Vũ mãi mãi.
Ý niệm như sóng nước lan tỏa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng rơi trên tóc của Ký Mộng. Nàng chạm tay lên cái bụng tròn trịa, vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ: “Thật đáng tiếc, Thâm Cốc Vi Lăng này là một thần vật cổ xưa, ai có tu vi đều có thể sử dụng nó, vì vậy thần lực của nó còn lại rất ít. Sau gần một năm, đã không còn ngưng tụ nhà đá được nữa. Thời gian chúng ta có thể ở lại ngàn năm trước ngày càng ngắn, thường xuyên đụng phải sự truy đuổi của Nam Hoang Đế.”
Một điều bất ngờ khác xảy ra, dù Lệnh Hồ Vũ chưa từng truyền ý niệm vào, nàng vẫn có thai.
Khi Từ Duệ biết được tình hình, y vội vã xuyên qua nhà đá để đến ngàn năm trước. Bình thường luôn điềm tĩnh cẩn trọng, nhưng đây là lần đầu tiên y nói mà không lựa lời: “Ta biết ngay hắn có âm mưu mà! Đây là nghiệt chủng sẽ hại chết muội! Ngoài Lệnh Hồ Vũ ra, không ai mong đợi nó ra đời!”
Ký Mộng nhẹ nhàng nói: “Có muội mong đợi.”
“Muội…” Từ Duệ nghẹn ngào, nước mắt dâng trào trong mắt, không nói nên lời.
“Trước đây, muội không biết Tư Sĩ, Tư Nữ sinh sản thế nào với người thường, giờ thì muội hiểu rồi.” Nàng nhẹ nhàng thở một hơi. “Sư huynh, huynh nhìn kỹ xem, muội có thay đổi nhiều không?”
Nàng thường ngắm mình trong gương, kỹ lưỡng quan sát từng chi tiết, từ ánh mắt đến khóe miệng, dường như là cùng một người với Tư Nữ Ký Mộng trước đây, nhưng không hoàn toàn như vậy. Nàng cảm thấy mình đã rơi xuống cõi nhân gian, có những cảm xúc vui buồn sâu sắc hơn, có nhiều khát vọng và mong muốn hơn.
Nàng muốn mãi mãi ở bên Lệnh Hồ Vũ, cùng nhau trải qua những buổi sáng và hoàng hôn, năm này qua năm khác. Nàng muốn cùng hắn đi khắp núi sông, nhìn thấy những cảnh sắc mới mẻ. Nàng muốn cùng hắn trải nghiệm cuộc sống nhân gian, nắm tay nhau đi trên những con đường xa lạ. Có quá nhiều mong ước, và nàng hy vọng Lệnh Hồ Vũ có thể cho nàng tất cả. Ý niệm của Tư Nữ với tình cảm mạnh mẽ này đã biến nàng không còn là một tộc nhân vô cảm của Tư U Quốc như trước.
Đây là sự cam tâm tình nguyện của nàng đối với Lệnh Hồ Vũ.
“Muội chưa chắc sẽ chết.” Ký Mộng mỉm cười dịu dàng. “Con bé chắc chắn sẽ là một đứa trẻ ngoan.”
Trăn Trăn chắc chắn là một đứa trẻ ngoan, con bé chưa từng làm phiền nào bao giờ. Mặc dù thời gian họ có thể ở lại ngàn năm trước ngày càng ngắn và những ngày chạy trốn ngày càng nhiều, nàng cũng chưa từng quấy rầy mẫu thân mình bao giờ.
Cuối cùng, ngay cả Từ Duệ cũng tin rằng rằng nàng có thể sinh nở suôn sẻ, mẫu nữ bình an.
Ký Mộng bắt đầu thử dùng di ngọc để lưu lại một số ý niệm cho Trăn Trăn khi nàng vẫn còn là một đứa trẻ ở trong bụng mẫu thân. Bất kể Ký Mộng có thể nuôi con khôn lớn hay không thì nàng vẫn có những điều muốn nói cho con mình biết.
Mặc dù phụ thân nàng mang tiếng xấu khắp nơi, nhưng thật ra là có ẩn tình phía sau, người mà Ký Mộng yêu tuyệt đối không phải là ma đầu. Mẫu thân nàng cũng không phải là sủng phi của Nam Hoang Đế bỏ trốn cùng đại ma đầu trong truyền thuyết. Mẫu thân nàng tên là Ký Mộng, là Tư Nữ cuối cùng của Tư U Quốc, từng có những mơ tưởng ngây thơ về thế gian, và Lệnh Hồ Vũ đã giúp mẫu thân hoàn thành phần lớn những mơ tưởng ấy.
Tư Nữ Ký Mộng từng có một khối di ngọc của riêng mình, nhưng vì trong đó chứa quá nhiều cảm xúc u uất nên nàng mong rằng có thể lưu lại cho Trăn Trăn một bức tranh toàn diện hơn. Vì vậy, nàng tìm một khối di ngọc mới, gửi gắm ý niệm về những tháng ngày gian truân nhưng hạnh phúc cho con gái của mình.
Một bóng người bước vào phòng, Ký Mộng vẫy tay với hắn: “Ta đang truyền đạt những điều muốn nói với Trăn Trăn trong di ngọc, chàng có muốn nói gì không?”
Bóng người trở nên rõ ràng hơn, đó chính là Lệnh Hồ Vũ với đôi mắt sắc sảo, mái tóc dài và mềm mại như lụa.
Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa bụng nàng với động tác rất dịu dàng, giọng nói trầm thấp cũng rất nhẹ nhàng: “Những điều cần nói sau này ta có thể đích thân nói cho con bé nghe.”
Bọn họ còn có những tháng năm dài tuyệt vời phía sau, cùng với vô vàn điều muốn nói nên không cần vội vàng vào lúc này.
Ý niệm đột ngột đứt đoạn, chỉ còn lại một màu đen tối. Giọng nói của Ký Mộng vang lên đứt quãng: “Trăn Trăn, Thần Hồn Khế xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mẫu thân và phụ thân con chỉ có thể nói lời tạm biệt với con tại đây. Chúng ta đã cố gắng, nhưng vẫn còn thiếu một bước… Con là một đứa trẻ ngoan, điều này không liên quan gì đến con… Mẫu thân đã giao con cho sư huynh Từ Duệ. Con nhất định phải sống tốt, trở thành một cô nương mạnh mẽ và xinh đẹp.”
“Chúng ta đã để lại cho con những gì tốt nhất… Ý niệm phụ thân con đã mài giũa xong, còn cả tu vi nữa… Chúng ta sẽ không để con phải chịu đựng những đau khổ như phụ thân con đã từng… Trăn Trăn, mẫu thẩn và phụ thân yêu nhau, cũng yêu con. Chúng ta đã đi qua rất nhiều nơi… Thật muốn dẫn con đi xem… Ta và phụ thân sắp rời đi rồi… Con phải sống thật tốt…”
Ngọn lửa bùng cháy ngút trời. Trong cảnh cuối cùng, Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ nhìn thấy Lệnh Hồ Vũ cúi người bên cạnh Ký Mộng đầy máu. Giống như bao lần trước, khi bà truyền ý niệm cho ông để chống lại Thần Hồn Khế, đã nhẹ nhàng nâng đầu ông lên, dùng trán mình chạm vào trán ông.
Tất cả ánh sáng đều biến mất, trước mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn mờ hẳn đi. Nàng mơ hồ nhìn xung quanh một vòng, và rất nhanh sau đó đã bị một vòng tay ôm thật chặt vào lòng. Nước mắt nàng thấm ướt đẫm vạt áo của hắn.
Y phục màu tối sẫm của Tần Nguyên Hi thật sự rất hữu dụng.
Thần vật này giống như lưu lại một thế giới trống rỗng với trời đất bao la, và sông núi ngàn dặm. Nơi đây có bốn mùa rõ rệt, trời mưa, nắng, lạnh, nóng; thậm chí còn có các thị trấn và làng mạc rải rác khắp nơi. Tuy nhiên, thế giới này, không có người, không có yêu, cũng không có dị tộc, không có bất kỳ rắc rối hay phức tạp nào.
Nhưng Ký Mộng vẫn có một giấc ngủ dài và ngon trên chiếc giường cổ.
Khi tỉnh dậy, ánh mặt trời chiếu rọi khắp phòng. Nàng mơ màng đẩy chăn ra và ngồi dậy, ngay lập tức thấy Lệnh Hồ Vũ đang tĩnh tu, nhắm mắt bên cửa sổ.
Dường như cảm nhận được nàng đã tỉnh, hắn mở mắt, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lúc.
“Bộ y phục này rất thích hợp với cô.” Đây là lần đầu tiên giọng điệu của Lệnh Hồ Vũ lại nhẹ nhàng như vậy.
Ký Mộng cúi đầu nhìn bản thân. Nàng vẫn đang mặc áo của hắn, tay áo dài đến mức có thể che khuất cả đầu gối.
Đáng ra phải nói cảm ơn, vì hắn đã cứu nàng và sư huynh của nàng.
Ký Mộng vừa đứng dậy, thì nghe hắn nói tiếp: “Đã lâu rồi ta không cảm thấy thoải mái như vậy, không còn nghe tiếng ồn của Thần Hồn Khế nữa.”
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Ta nghe ngươi gọi người đó là ‘tiên sinh’, và tự xưng là đệ tử, tại sao lão ta lại dùng Thần Hồn Khế để khống chế ngươi?”
Lệnh Hồ Vũ bình thản đáp: “Lão ta có một tham vọng rất đặc biệt, bị ta vô tình phát hiện một vài bí mật. Sợ rằng ta sẽ tiết lộ, nên thao túng ta để đồng lõa với lão.”
Ký Mộng ngừng một lúc, rồi thẳng thắn hỏi: “Việc tìm Tư Nữ gái để sinh con là ý định của ngươi, hay là bị lão ta thao túng?”
Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn nàng một cái: “Nếu ta nói là bị thao túng thì cô có chấp nhận dễ hơn không? Đáng tiếc, đó là ý định của ta. Ban đầu ta nghĩ rằng lão sẽ ngăn cản, nhưng không ngờ lão ta lại đồng ý với kế hoạch của ta. Phần lớn là muốn nhân lúc dung hợp ý niệm mà hạ Thần Hồn Khế để tạo ra một người có duyên với Bàn Thân Ti có thể bị lão khống chế, Ta tuyệt đối không thể để lão ta đạt được điều đó.”
Hắn thẳng thắn nói ra chuyện dung hợp ý niệm khiến nàng xấu hổ và nàng cũng không biết Bàn Thần Ti được nhắc tới kia là gì. Việc hắn thừa nhận một cách tự nhiên lại làm nàng thất vọng, khiến nàng không biết nói gì một lúc lâu.
Có lẽ bởi vì Thần Hồn Khế đã bị ngăn chặn, Lệnh Hồ Vũ nói nhiều hơn trước đây: “Nếu có thể lợi dụng cơ hội này để chuyển duyên phận với Bàn Thần Ti lên bản thân ta, cũng không tệ.”
Ký Mộng hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt, đáp không chút do dự: “Ta sẽ dùng Cô Liên Thác Sinh, chuyển tất cả ý niệm của cô và và tu vi của ta vào đứa trẻ trong bụng, rồi khi sinh ra sẽ nhập thần hồn vào nó. Như vậy sẽ phá giải được Thần Hồn Khế, và ta sẽ mạnh hơn bây giờ.”
Ký Mộng lùi lại hai bước, mặt trắng bệch: “Tất cả ý niệm… Ngươi đang nói…”
“Đúng vậy, Cô Liên Thác Sinh sẽ lấy mạng cô.” Lệnh Hồ Vũ nhìn nàng một cái. “Khi cô chết rồi, ta sẽ lập bia mộ cho cô, nhưng phải đợi vài chục năm nữa.”
Hắn có thể nhắc đến việc tàn nhẫn này nhẹ nhàng đến vậy sao?
Ký Mộng cúi đầu nói khẽ: “Vậy ra ngươi vẫn muốn ta chết.”
Lệnh Hồ Vũ chậm rãi đáp: “Trước đây là vậy.”
Nàng quay đầu nhìn hắn, đột nhiên một túi thơm bay tới, chính là túi lá Phù Tang nàng đã tặng cho hắn hôm trước.
“Đi gặp sư huynh của cô đi.” Lệnh Hồ Vũ nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Lần này, Từ Duệ tỉnh dậy rất nhanh. Khi biết nàng sẽ đồng hành cùng Lệnh Hồ Vũ, y dường như không vui lắm nhưng vẫn chấp nhận một cách bình tĩnh: “Là do sư huynh không thể bảo vệ muội. Nếu hắn có thể bảo vệ muội an toàn, vậy thì không thể tốt hơn nữa. Thế nhưng, người này hành động khó lường, ta lo một ngày nào đó hắn sẽ ép muội sinh con.”
Ký Mộng cũng có cùng nỗi lo, nhưng nàng đã để Từ Duệ lo lắng quá nhiều rồi,, chỉ mỉm cười nói: “Muội không dễ bị vướng vào những suy nghĩ tầm thường đâu.”
Từ Duệ dường như đã nghe ra điều gì từ giọng nói của nàng,, buồn bã nhìn sang chỗ khác: “Muội có… thôi vậy, ta chỉ mong muội được sống theo ý mình. Căn nhà đá đó ở đâu? Ta sẽ quay về hiện tại trước vì ta không biết ong yếu Diêu Cô hiện giờ đang ra sao,”
Dù Ký Mộng có cố gắng giữ y lại, Từ Duệ vẫn kiên quyết ra đi. Sau khi tiễn biệt, nàng bỗng thấy tâm trạng u ám, chỉ ngồi lặng lẽ nhìn núi non trôi qua dưới chân ngựa giấy.
Từ phía sau, Lệnh Hồ Vũ đột nhiên nói: “Đi, đến Vân Vũ Sơn.”
Hắn hành động quả quyết, nói đi là đi, không chút do dự. Họ đã đến Nam Chi Hoang, Vân Vũ Sơn từ một ngàn năm trước vào lúc hoàng hôn. Đang là mùa thu lá vàng, Vân Vũ Sơn trong ánh chiều tà gần như rực rỡ với đủ sắc màu: đỏ vàng, và xanh. Trên vách đá xa xa, cây loan cao lớn nổi bật giữa rừng, lá xanh non xào xạc trong gió.
Ký Mộng lần đầu thấy Vân Vũ Sơn vàcây loan trong thực tế nên cảm thấy choáng ngợp. Lệnh Hồ Vũ phía sau lại nói: “Nơi này cũng không tệ, có vẻ giống sông núi Đông Nam của Trung Thổ, ta cứ nghĩ núi sông Đại Hoang đều hoang sơ.”
Ký Mộng cảm thấy lời hắn không có ác ý, nhưng cũng không phải có ý tốt, liền dịu dàng đáp: “Đại Hoang rất rộng lớn, sẽ còn nhiều nơi đẹp khác.”
Vì cảm thấy hắn vẫn đang nhìn mình, nàng quay lại nhìn hắn như để thăm dò.
Ánh chiều tà chiếu lên mái tóc và đôi mắt hắn, cũng chiếu lên hàng mi dày của nàng. Lệnh Hồ Vũ quay ánh mắt đi, khẽ nói: “Nhưng người thì không hoang sơ chút nào.”
Ngày thu mát mẻ năm mươi ba năm trước, Ký Mộng ở Đại Hoang một ngàn năm trước, thấy ngàn núi, đi vạn thủy,
Cùng Lệnh Hồ Vũ đồng hành.
Trời đất mênh mông, như trong sách đã viết, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh đẹp như vậy. Nhân gian dường như có liên quan đến họ, nhưng cũng dường như không. Nơi đây không có ai khác, chỉ có Ký Mộng và Lệnh Hồ Vũ.
Ký Mộng đã bắt đầu khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời.
Điều duy nhất khiến nàng có chút lo lắng là Thần Hồn Khế kia. Nó dường như ngày càng không sợ những ý niệm vô hại của nàng, và vị tiên sinh kia vẫn không ngừng truy đuổi Lệnh Hồ Vũ, quyết tâm giành lấy hắn. Vì vậy, cứ ba ngày một lần, nàng lại phải thay Lệnh Hồ Vũ phủ thêm ý niệm mới.
Nàng từng lo lắng Lệnh Hồ Vũ sẽ chán ghét việc này, vì việc mỗi ngày đều bị ý niệm của người khác xâm nhập vào Thức Hải của mình chắc chắn không dễ chịu chút nào. Tuy nhiên, nàng nhận thấy Thức Hải của hắn từ một màu máu tanh đục ngầu trở nên trong trẻo, thường xuyên có những cảm xúc mềm mại như mây lơ lửng quanh đó.
Hắn thích điều này.
Đó là một buổi sáng tuyết rơi, Ký Mộng như thường lệ nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Lệnh Hồ Vũ, áp trán mình vào trán hắn, từ từ truyền ý niệm vào Thức Hải của hắn.
Ý niệm của hắn mang theo một luồng khí sắc bén như lưỡi dao, luôn được hắn giấu gọn gàng dưới tầng sâu nhất, và không hề cử động. Thế nhưng hôm nay, ý niệm đó lại đột nhiên dao động, nhẹ nhàng, không chút sát khí, bay về phía ý niệm của nàng, xoay quanh đùa nghịch.
Ký Mộng không tránh né, chỉ tiếp tục đi sâu vào Thức Hải, tìm kiếm thần hồn của hắn. Ý niệm của hắn bất ngờ chạm nhẹ vào nàng, chạm một cái rồi lập tức rời đi, như chỉ muốn thử một chút.
Nàng mở mắt ngay lập tức, liền nghe Lệnh Hồ Vũ bật cười khẽ, không biết là đắc ý hay cưng chiều: “Không phòng bị chút nào cả.”
Ký Mộng nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn và hắn không hề tránh né. Trong mắt hắn tràn đầy ý cười, nhìn nàng một cách ấm áp.
Nàng đột nhiên nhớ lại lời cảnh báo của Từ Duệ: “Ta lo rằng một ngày nào đó hắn sẽ ép muội mang thai sinh con.”
Không đâu. Một giọng nói vang lên từ sâu thẳm trong lòng nàng, Lệnh Hồ Vũ sẽ không làm vậy.
Ký Mộng khẽ nói: “Ngươi hy vọng ta phải đề phòng ngươi sao?”
Những bông tuyết nhẹ nhàng phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của Lệnh Hồ Vũ. Hắn bỗng đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào giữa trán nàng, giọng nói trầm thấp như có mây mềm mại che phủ: ”Khi ở Hoang Đế Cung, ta đã từng nghĩ đến việc bắt cóc nàng. Xem ra Lệnh Hồ Vũ này cũng không to gan như truyền thuyết.”
Nàng bỗng cảm thấy bao nhiêu cảm xúc trào dâng. Trước đây, nàng cũng từng âm thầm mong ước, rằng người nam tử trẻ tuổi đến từ nơi xa xôi này có thể đưa nàng thoát khỏi lồng giam, đến một nơi thật xa.
Hóa ra, mong ước ấy đã bắt đầu từ sớm như vậy.
Vào mùa đông lạnh giá năm mươi hai năm trước, Tư Nữ Ký Mộng mong muốn được ở bên Lệnh Hồ Vũ mãi mãi.
Ý niệm như sóng nước lan tỏa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng rơi trên tóc của Ký Mộng. Nàng chạm tay lên cái bụng tròn trịa, vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ: “Thật đáng tiếc, Thâm Cốc Vi Lăng này là một thần vật cổ xưa, ai có tu vi đều có thể sử dụng nó, vì vậy thần lực của nó còn lại rất ít. Sau gần một năm, đã không còn ngưng tụ nhà đá được nữa. Thời gian chúng ta có thể ở lại ngàn năm trước ngày càng ngắn, thường xuyên đụng phải sự truy đuổi của Nam Hoang Đế.”
Một điều bất ngờ khác xảy ra, dù Lệnh Hồ Vũ chưa từng truyền ý niệm vào, nàng vẫn có thai.
Khi Từ Duệ biết được tình hình, y vội vã xuyên qua nhà đá để đến ngàn năm trước. Bình thường luôn điềm tĩnh cẩn trọng, nhưng đây là lần đầu tiên y nói mà không lựa lời: “Ta biết ngay hắn có âm mưu mà! Đây là nghiệt chủng sẽ hại chết muội! Ngoài Lệnh Hồ Vũ ra, không ai mong đợi nó ra đời!”
Ký Mộng nhẹ nhàng nói: “Có muội mong đợi.”
“Muội…” Từ Duệ nghẹn ngào, nước mắt dâng trào trong mắt, không nói nên lời.
“Trước đây, muội không biết Tư Sĩ, Tư Nữ sinh sản thế nào với người thường, giờ thì muội hiểu rồi.” Nàng nhẹ nhàng thở một hơi. “Sư huynh, huynh nhìn kỹ xem, muội có thay đổi nhiều không?”
Nàng thường ngắm mình trong gương, kỹ lưỡng quan sát từng chi tiết, từ ánh mắt đến khóe miệng, dường như là cùng một người với Tư Nữ Ký Mộng trước đây, nhưng không hoàn toàn như vậy. Nàng cảm thấy mình đã rơi xuống cõi nhân gian, có những cảm xúc vui buồn sâu sắc hơn, có nhiều khát vọng và mong muốn hơn.
Nàng muốn mãi mãi ở bên Lệnh Hồ Vũ, cùng nhau trải qua những buổi sáng và hoàng hôn, năm này qua năm khác. Nàng muốn cùng hắn đi khắp núi sông, nhìn thấy những cảnh sắc mới mẻ. Nàng muốn cùng hắn trải nghiệm cuộc sống nhân gian, nắm tay nhau đi trên những con đường xa lạ. Có quá nhiều mong ước, và nàng hy vọng Lệnh Hồ Vũ có thể cho nàng tất cả. Ý niệm của Tư Nữ với tình cảm mạnh mẽ này đã biến nàng không còn là một tộc nhân vô cảm của Tư U Quốc như trước.
Đây là sự cam tâm tình nguyện của nàng đối với Lệnh Hồ Vũ.
“Muội chưa chắc sẽ chết.” Ký Mộng mỉm cười dịu dàng. “Con bé chắc chắn sẽ là một đứa trẻ ngoan.”
Trăn Trăn chắc chắn là một đứa trẻ ngoan, con bé chưa từng làm phiền nào bao giờ. Mặc dù thời gian họ có thể ở lại ngàn năm trước ngày càng ngắn và những ngày chạy trốn ngày càng nhiều, nàng cũng chưa từng quấy rầy mẫu thân mình bao giờ.
Cuối cùng, ngay cả Từ Duệ cũng tin rằng rằng nàng có thể sinh nở suôn sẻ, mẫu nữ bình an.
Ký Mộng bắt đầu thử dùng di ngọc để lưu lại một số ý niệm cho Trăn Trăn khi nàng vẫn còn là một đứa trẻ ở trong bụng mẫu thân. Bất kể Ký Mộng có thể nuôi con khôn lớn hay không thì nàng vẫn có những điều muốn nói cho con mình biết.
Mặc dù phụ thân nàng mang tiếng xấu khắp nơi, nhưng thật ra là có ẩn tình phía sau, người mà Ký Mộng yêu tuyệt đối không phải là ma đầu. Mẫu thân nàng cũng không phải là sủng phi của Nam Hoang Đế bỏ trốn cùng đại ma đầu trong truyền thuyết. Mẫu thân nàng tên là Ký Mộng, là Tư Nữ cuối cùng của Tư U Quốc, từng có những mơ tưởng ngây thơ về thế gian, và Lệnh Hồ Vũ đã giúp mẫu thân hoàn thành phần lớn những mơ tưởng ấy.
Tư Nữ Ký Mộng từng có một khối di ngọc của riêng mình, nhưng vì trong đó chứa quá nhiều cảm xúc u uất nên nàng mong rằng có thể lưu lại cho Trăn Trăn một bức tranh toàn diện hơn. Vì vậy, nàng tìm một khối di ngọc mới, gửi gắm ý niệm về những tháng ngày gian truân nhưng hạnh phúc cho con gái của mình.
Một bóng người bước vào phòng, Ký Mộng vẫy tay với hắn: “Ta đang truyền đạt những điều muốn nói với Trăn Trăn trong di ngọc, chàng có muốn nói gì không?”
Bóng người trở nên rõ ràng hơn, đó chính là Lệnh Hồ Vũ với đôi mắt sắc sảo, mái tóc dài và mềm mại như lụa.
Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa bụng nàng với động tác rất dịu dàng, giọng nói trầm thấp cũng rất nhẹ nhàng: “Những điều cần nói sau này ta có thể đích thân nói cho con bé nghe.”
Bọn họ còn có những tháng năm dài tuyệt vời phía sau, cùng với vô vàn điều muốn nói nên không cần vội vàng vào lúc này.
Ý niệm đột ngột đứt đoạn, chỉ còn lại một màu đen tối. Giọng nói của Ký Mộng vang lên đứt quãng: “Trăn Trăn, Thần Hồn Khế xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mẫu thân và phụ thân con chỉ có thể nói lời tạm biệt với con tại đây. Chúng ta đã cố gắng, nhưng vẫn còn thiếu một bước… Con là một đứa trẻ ngoan, điều này không liên quan gì đến con… Mẫu thân đã giao con cho sư huynh Từ Duệ. Con nhất định phải sống tốt, trở thành một cô nương mạnh mẽ và xinh đẹp.”
“Chúng ta đã để lại cho con những gì tốt nhất… Ý niệm phụ thân con đã mài giũa xong, còn cả tu vi nữa… Chúng ta sẽ không để con phải chịu đựng những đau khổ như phụ thân con đã từng… Trăn Trăn, mẫu thẩn và phụ thân yêu nhau, cũng yêu con. Chúng ta đã đi qua rất nhiều nơi… Thật muốn dẫn con đi xem… Ta và phụ thân sắp rời đi rồi… Con phải sống thật tốt…”
Ngọn lửa bùng cháy ngút trời. Trong cảnh cuối cùng, Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ nhìn thấy Lệnh Hồ Vũ cúi người bên cạnh Ký Mộng đầy máu. Giống như bao lần trước, khi bà truyền ý niệm cho ông để chống lại Thần Hồn Khế, đã nhẹ nhàng nâng đầu ông lên, dùng trán mình chạm vào trán ông.
Tất cả ánh sáng đều biến mất, trước mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn mờ hẳn đi. Nàng mơ hồ nhìn xung quanh một vòng, và rất nhanh sau đó đã bị một vòng tay ôm thật chặt vào lòng. Nước mắt nàng thấm ướt đẫm vạt áo của hắn.
Y phục màu tối sẫm của Tần Nguyên Hi thật sự rất hữu dụng.