Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang
Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
Đã nói là nhẹ nhàng, nhưng hắn vẫn luôn nuốt lời.
Khi Lệnh Hồ Trăn Trăn tỉnh dậy, nàng đã không còn nhớ rõ giờ là buổi sáng hay chiều tối. Tần Nguyên Hi vẫn ôm nàng, đang giúp nàng buộc dây đeo trên cổ.
Rõ ràng là hắn không giỏi việc này lắm, rất vụng về, lúc thì lỏng quá, lúc lại chặt quá, nhưng hắn vẫn thích thú thử làm, cố gắng buộc hai bên dây màu đen thành một cái nút thắt hình hoa.
Cuối cùng, không ngờ hắn thực sự thắt được thành hình một bông hoa. Hắn thở hắt ra một hơi như thể đạt được thành tựu, rồi lại tiếp tục chỉnh tóc.
Tóc nàng rất dày nhưng lại mềm mượt, trơn tuột chảy qua kẽ ngón tay của hắn. Tần Hi miễn cưỡng búi tóc nàng thành một búi, cầm lấy cây trâm trên đầu giường, nhẹ nhàng cài vào, rồi hỏi: “Có đau không?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi lắc đầu, nàng vẫn còn rất buồn ngủ, sau đó tựa vào vai hắn, nửa tỉnh nửa mơ.
Ánh sáng nhạt nhòa, trong màn vẫn còn tối mờ, sắc thái rực rỡ của nàng từ đầu đến chân càng làm nổi bật vẻ quyến rũ đầy yêu mị. Tần Hi chạm vào trán nàng, khẽ nói: “’Cơn sốt đã hạ rồi, còn khó chịu không?”
Nàng lại lắc đầu, mơ màng như đang nói trong giấc mơ: “Sao chàng không ngủ?”
Dù nàng tỉnh dậy bao nhiêu lần, Tần Nguyên Hi vẫn còn thức, dường như hắn chưa bao giờ chợp mắt vậy.
Hắn vuốt ve những sợi tóc mềm mại gần trán nàng, vừa trách móc vừa đùa giỡn: “Tâm trạng của sư đệ không tốt, không ngủ được, mà Tiểu sư tỷ lại không chịu an ủi ta.”
Nàng còn có thể an ủi như thế nào nữa đây? Nàng gần như sắp vỡ ra rồi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nắm lấy tay hắn, nhưng chạm vào lại là lớp da báo mềm mại. Hắn hắn không biết từ khi nào đã đeo găng tay, nàng mơ hồ có thể thấy Phong Lôi Ma Khí đen nhánh quấn quanh viền găng tay.
Nàng vừa hé mở một chút để xem bên trong, Tần Hi đã rút tay lại: “’Cẩn thận kẻo nó lại làm nàng bị thương.”
Chẳng đợi nàng tiếp lời, hắn đã tháo búi tóc, rồi lại một tay kéo tuột sợi dây trên cổ, như thể cả nửa ngày bận rộn như thếchỉ để chờ đến khoảnh khắc này.
“Lần này sẽ thật nhẹ nhàng.” Tần Hi hôn nhẹ lên chop mũi nàng.
Tần Nguyên Hi, kẻ nói dối, tên phiền toái.
Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy hắn dường như biến thành một con rắn, hận không thể quấn lấu nàng từ đầu đến chân, khiến nàng thật sự có chút không chịu nổi, nhưng lại tham luyến tất cả mọi thứ của hắn. Từ hơi thở đến giọng nói, từ đôi mắt đến đầu ngón tay, mọi thứ đều khiến nàng vui sướng.
Vào lúc này, nàng mới thật sự thực sự trở thành một yêu cơ tuyệt thế, kiều diễm đến mức vượt xa trí tưởng tượng.
“Tiểu sư tỷ…” Tần Hi tựa trán mình vào trán nàng, thấp giọng gọi mãi, khóe mắt hiếm khi lộ ra một chút vẻ mê hoặc đỏ hồng. “Sư đệ thích như thế này.”
Cơn sốt đã hạ, dường như cũng không còn đau nữa, hắn muốn sự an ủi thân thiết hơn.
Khi Lệnh Hồ Trăn Trăn một lần nữa mệt mỏi ngủ thiếp đi, nàng chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói: “Đã là tháng Giêng rồi, đợi khi Cúc Tinh xuất hiện, ta sẽ gọi Tiểu sư tỷ dậy.”
Hắn vẫn không ngủ?
Nàng đưa tay nắm lấy tay hắn, ngay sau đó cảm nhận được hắn vòng tay ôm lấy vai mình, hơi thở khiến người ta thương yêu và mê đắm gần ngay bên cạnh: “Sư đệ sẽ ở bên cạnh Tiểu sư tỷ.”
*
Mùng 3 tháng Giêng, nắng đông ấm áp.
Tần Hi cuối cùng cũng gỡ bỏ thuật chắn tin tức đã chặn mấy ngày, ngay lập tức những tờ thư như bông tuyết bay tán loạn đầy đất, toàn bộ đều là thư từ Quý Viễn gửi đến. Trong thư viết rất nhiều, từ những lời ban đầu “Hai người đi đâu rồi?”, cho đến cuối cùng là “Lão Cửu, sao đệ dám bắt cóc Tiểu sư tỷ”, ngay cả nét chữ cũng lộ rõ sự giận dữ.
Dù sao cũng phải xử lý đám Giáp, Ất, Bính, Đinh này.
Tần Hi tiện tay viết thư trả lời, yêu cầu họ hoặc trở về Trung Thổ ngay lập tức, hoặc yên tĩnh chờ đợi tại khách điếm ở Vô Phong Thành. Vừa viết xong, Lệnh Hồ Trăn Trăn đã bước vào, trên tay cầm túi giấy đựng bánh bao, vừa đi vừa than thở: “Đã mùng 3 rồi, mà sao chưa thấy Cúc Tinh đâu cả.”
Sao trời xuất hiện lúc nào không phải do con người có thể kiểm soát, chỉ có thể từ từ chờ đợi.
Tần Hi gửi thư đi, rồi lấy ra một tờ giấy trắng, viết hai chữ “Tiên Thánh”, sau đó viết ba chữ “Lệnh Hồ Vũ”.
Làm loạn nhiều ngày như vậy, cũng nên quay về với chính sự rồi.
“Tiểu sư tỷ còn nhớ trong Tàng Thư Các của Nhất Mạch Sơn, có ghi chép gì về Lệnh Hồ Vũ chứ? Trong đó nói rằng ông ta đã giam giữ nhiều nam nữ ở Trung Thổ, ép họ sinh con đẻ cái.”
Nàng Cô gật đầu, nhảy phóc lên ghế mềm, tựa vào hắn ăn bánh bao.
Tần Hi chầm chậm xoa đầu nàng, như đang vuốt ve một chú mèo mềm mại: “Bản thân ông ấy không phải là người có duyên với Bàn Thần Ti. Ta từng nghĩ ông ấy muốn tự tạo ra người có duyên, nhưng với thuật điều khiển thần kỳ của Tiên Thánh, cộng thêm việc của Khương sư muội, ta đoán những việc này có lẽ là do Tiên Thánh điều khiển ông ấy làm.”
Tiên Thánh chắc hẳn không đến mức rầm rộ tạo ra người có duyên vì lão luôn hành sự rất kín đáo. Có lẽ lão ta chỉ muốn có một nhóm người có tư chất tu hành tốt và có thể bị hạ thuật điều khiển. Đã hơn năm mươi năm trôi qua, những đứa trẻ đó giờ đa phần đã trở thành trưởng lão hoặc tinh anh của các môn phái. Tiên Thánh sở hữu nhiều phù chú tuyệt học của các môn phái như thế, chắc hẳn đã đạt được mục đích.
“Nhưng việc Lệnh Hồ Vũ đến Đại Hoang tìm Tư Nữ có lẽ là quyết định của riêng của ông ấy.” Tần Hi chỉ vào ba chữ “Lệnh Hồ Vũ” trên giấy. “Việc Cô Liên Thác Sinh cũng là quyết định riêng của ông ấy, đa phần là để thoát khỏi sự kiểm soát của Tiên Thánh.”
Xét theo tình trạng của Khương Thư, thuật điều khiển của Tiên Thánh thậm chí khiến cho người bị điều khiể khó có thể nhận ra. Lệnh Hồ Vũ có thể một mình hoàn thành việc Cô Liên Thác Sinh, quả thật rất tài giỏi.
Khương Thư chỉ thiếu chút một bước nữa là trở thành người có duyên, bản thân hắn và Tòng Hoa cũng là người có duyên do Tiên Thánh tạo ra. Tại sao lão ta lại tạo ra nhiều người có duyên như vậy? Liệu trong cơ thể họ có bị hạ thuật điều khiển không?
Tần Hi nghĩ có lẽ không, nếu không Tiên Thánh hoàn toàn có thể điều khiển hắn đưa Bàn Thần Ti cho Trăn Trăn, và hôm đó cũng có thể để Tùng Hoa tiếp tục cướp đoạt Bàn Thần Ti.
Xét cho cùng, thuật điều khiển này tuy lợi hại nhưng có khuyết điểm, không thể hạ lên tất cả mọi người. Nếu không, Bàn Thần Ti đã sớm thuộc về Tiên Thánh. Lão tạo ra nhiều người có duyên như vậy, có lẽ là để thử xem ai có thể bị hạ thuật thành công.
Tần Hi chìm vào suy nghĩ, lẩm bẩm: “Tiên Thánh thu thập tuyệt học, tạo ra người có duyên, đều là những việc không thể công khai. Nếu để tranh đoạt quyền lực trong các môn phái, thì thực sự không thể. Lão ta có lẽ chỉ thích kiểm soát mọi thứ, là người đầy tham vọng cá nhân.”
Đang nói thì có thư gửi đến, Quý Viễn trình bày dài dòng cả chục tờ giấy, ngoài việc không chịu trở về Trung Thổ, phần còn lại toàn là chuyện tầm phào. Tần Hi chán nản lật xem, thì thấy trong thư có nhắc đến việc đoàn tùy tùng của Nam Hoang Đế Hoang rầm rộ đi qua Vô Phong Thành. Trầm Quân cố gắng lại gần xem, suýt nữa thì phát sinh mâu thuẫn với cận vệ của Hoang Đế.
“Nam Hoang Đế trông rất trẻ.” Quý Viễn viết như vậy. “Nghe nói đến Đông Chi Hoang để du ngoạn, chẳng trách mọi người nói Nam Chi Hoang loạn lạc vô cùng. Đường đường là Hoang Đế mà suốt ngày rong chơi, Nam Chi Hoang tốt đẹp mới là lạ.”
Huynh ấy có lẽ đã hiểu lầm gì đó về Nam Hoang Đế rồi. Thế nhưng, thật sự sự cũng có chút kỳ lạ. Xương Nguyên Yêu Quân đã khiến Nam Chi Hoang trở nên hỗn loạn như vậy, mới qua một năm mà Nam Hoang Đế vẫn còn tâm trí đi du ngoạn?
Hai mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn mắt sáng rực lên: “Có phải ông ta đến Cúc Lăng Vũ Thiên không?”
Ừm, khả năng đó khá cao. Nam Hoang Đế đương nhiên biết rất rõ nguồn gốc của Ký Mộng, lại đến vào dịp tháng Giêng, sự trùng hợp này không phải là ngẫu nhiên.
“Tiểu sư tỷ thật thông minh.” Tần Hi chọc nhẹ vào má nàng, khen ngợi thật lòng: “Vậy chúng ta trước hết hãy tìm hiểu hành tung của Nam Hoang Đế.”
Ánh nắng ấm áp mùa đông xuyên qua khung cửa sổ, chiếu xuống người. Hắn cuối cùng không nhịn được mà vươn vai, chống cằm nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn ăn xong bánh bao rồi tiếp tục bận rộn với phù chú.
Nàng luôn có việc riêng để bận rộn, tuy nhỏ nhặt nhưng đáng yêu, dù lớn lên trong núi sâu nhưng vẫn là Trăn Trăn của thế gian này.
Tần Hi lim dim mắt nhìn một lúc, nhiều ngày không ngủ, cuối cùng cũng thấy mệt mỏi, không biết từ lúc nào đã dựa vào cửa sổ mà thiếp đi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chưa vẽ xong lá phù chú, đã nghe thấy tiếng thở sâu của hắn. Quay đầu nhìn lại, thấy hắn đã trượt xuống từ khung cửa gỗ, tìm được một tư thế thoải mái trên ghế mềm mà ngủ say sưa.
Cuối cùng cũng bắt gặp lúc hắn ngủ rồi.
Nàng cúi người nhẹ nhàng tựa trán vào vai hắn, không chần chừ mà để suy nghĩ gắn kết lại với nhau. Trong chốc lát, nàng đã tiến vào Thức Hải mênh mông.
Khác với sự thuần khiết trong sáng của Khương Thư, Thức Hải của Tần Nguyên Hi nửa trong trẻo, nửa u ám.
Dường như nàng có thể cảm nhận được những cảm xúc thoáng qua của hắn, vừa cố chấp lại vừa tĩnh lặng, vui sướng nhưng cũng đầy đau thương. Hắn lúc nào cũng mâu thuẫn và rối ren như vậy.
Những suy nghĩ vụn vặt của Tần Nguyên Hi lướt qua như bọt biển, Lệnh Hồ Trăn Trăn tiếp tục đi sâu vào. Dần dần, nàng thấy được thần hồn của hắn, bóng người như đám mây đen đang tìm kiếm suốt nửa năm qua giữa đồng cỏ mênh mông. Vừa đến gần, cơn lạnh thấu xương đã ập đến từ bốn phương tám hướng khiến nàng rung mình, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ, để mặc cho hàn khí quấn lấy suy nghĩ của mình.
Đột nhiên một bàn tay đẩy nàng ra, suy nghĩ lập tức tan biến. Nàng bỗng nhiên mở mắt, luền thấy Tần Nguyên Hi vừa rồi còn ngủ say, giờ đang cau mày nhìn nàng.
Hắn đột nhiên gõ một cái lên trán nàng, kinh ngạc hỏi: “Tư Nữ sinh sôi bằng ý nghĩ, Tiểu sư tỷ lén lút làm gì vậy? Chẳng lẽ đã có rồi?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn suýt chút nữa bị hắn làm phân tâm, ngây người một lúc lâu ngày mới cau mày nói: “Ta không phải là Tư Nữ, đừng lạc đề. Ta thấy hàn khí luôn quấn lấy chàng, chẳng trách chàng không chịu ngủ. Một khi ngủ, Hạn Bạt sẽ lại xuất hiện phải không?”
Nếu chỉ có thần hồn xuất hiện thì dễ dàng hơn nhiều, nhưng hàn khí luôn kéo hắn về phía cõi chết.
Tần Hi thở dài, vén tóc ra sau tai, nhìn nàng đang yên lặng nhìn mình, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt màu hổ phách, một màu sắc của sự lo lắng. Hắn đã khiến nàng lo lắng.
So với việc đổ máu hay rơi lệ, hắn càng không chịu nổi khi thấy nàng thế này.
Tần Hi nhẹ nhàng che mắt nàng lại, giọng nói càng nhẹ hơn: “Tiểu sư tỷ, sư đệ sẽ không thua đâu, dù có phải tiêu hao hết luồng Phong Lôi Ma Khí cuối cùng, ta cũng sẽ ở lỳ lại đây.”
Khi Lệnh Hồ Trăn Trăn tỉnh dậy, nàng đã không còn nhớ rõ giờ là buổi sáng hay chiều tối. Tần Nguyên Hi vẫn ôm nàng, đang giúp nàng buộc dây đeo trên cổ.
Rõ ràng là hắn không giỏi việc này lắm, rất vụng về, lúc thì lỏng quá, lúc lại chặt quá, nhưng hắn vẫn thích thú thử làm, cố gắng buộc hai bên dây màu đen thành một cái nút thắt hình hoa.
Cuối cùng, không ngờ hắn thực sự thắt được thành hình một bông hoa. Hắn thở hắt ra một hơi như thể đạt được thành tựu, rồi lại tiếp tục chỉnh tóc.
Tóc nàng rất dày nhưng lại mềm mượt, trơn tuột chảy qua kẽ ngón tay của hắn. Tần Hi miễn cưỡng búi tóc nàng thành một búi, cầm lấy cây trâm trên đầu giường, nhẹ nhàng cài vào, rồi hỏi: “Có đau không?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi lắc đầu, nàng vẫn còn rất buồn ngủ, sau đó tựa vào vai hắn, nửa tỉnh nửa mơ.
Ánh sáng nhạt nhòa, trong màn vẫn còn tối mờ, sắc thái rực rỡ của nàng từ đầu đến chân càng làm nổi bật vẻ quyến rũ đầy yêu mị. Tần Hi chạm vào trán nàng, khẽ nói: “’Cơn sốt đã hạ rồi, còn khó chịu không?”
Nàng lại lắc đầu, mơ màng như đang nói trong giấc mơ: “Sao chàng không ngủ?”
Dù nàng tỉnh dậy bao nhiêu lần, Tần Nguyên Hi vẫn còn thức, dường như hắn chưa bao giờ chợp mắt vậy.
Hắn vuốt ve những sợi tóc mềm mại gần trán nàng, vừa trách móc vừa đùa giỡn: “Tâm trạng của sư đệ không tốt, không ngủ được, mà Tiểu sư tỷ lại không chịu an ủi ta.”
Nàng còn có thể an ủi như thế nào nữa đây? Nàng gần như sắp vỡ ra rồi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nắm lấy tay hắn, nhưng chạm vào lại là lớp da báo mềm mại. Hắn hắn không biết từ khi nào đã đeo găng tay, nàng mơ hồ có thể thấy Phong Lôi Ma Khí đen nhánh quấn quanh viền găng tay.
Nàng vừa hé mở một chút để xem bên trong, Tần Hi đã rút tay lại: “’Cẩn thận kẻo nó lại làm nàng bị thương.”
Chẳng đợi nàng tiếp lời, hắn đã tháo búi tóc, rồi lại một tay kéo tuột sợi dây trên cổ, như thể cả nửa ngày bận rộn như thếchỉ để chờ đến khoảnh khắc này.
“Lần này sẽ thật nhẹ nhàng.” Tần Hi hôn nhẹ lên chop mũi nàng.
Tần Nguyên Hi, kẻ nói dối, tên phiền toái.
Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy hắn dường như biến thành một con rắn, hận không thể quấn lấu nàng từ đầu đến chân, khiến nàng thật sự có chút không chịu nổi, nhưng lại tham luyến tất cả mọi thứ của hắn. Từ hơi thở đến giọng nói, từ đôi mắt đến đầu ngón tay, mọi thứ đều khiến nàng vui sướng.
Vào lúc này, nàng mới thật sự thực sự trở thành một yêu cơ tuyệt thế, kiều diễm đến mức vượt xa trí tưởng tượng.
“Tiểu sư tỷ…” Tần Hi tựa trán mình vào trán nàng, thấp giọng gọi mãi, khóe mắt hiếm khi lộ ra một chút vẻ mê hoặc đỏ hồng. “Sư đệ thích như thế này.”
Cơn sốt đã hạ, dường như cũng không còn đau nữa, hắn muốn sự an ủi thân thiết hơn.
Khi Lệnh Hồ Trăn Trăn một lần nữa mệt mỏi ngủ thiếp đi, nàng chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói: “Đã là tháng Giêng rồi, đợi khi Cúc Tinh xuất hiện, ta sẽ gọi Tiểu sư tỷ dậy.”
Hắn vẫn không ngủ?
Nàng đưa tay nắm lấy tay hắn, ngay sau đó cảm nhận được hắn vòng tay ôm lấy vai mình, hơi thở khiến người ta thương yêu và mê đắm gần ngay bên cạnh: “Sư đệ sẽ ở bên cạnh Tiểu sư tỷ.”
*
Mùng 3 tháng Giêng, nắng đông ấm áp.
Tần Hi cuối cùng cũng gỡ bỏ thuật chắn tin tức đã chặn mấy ngày, ngay lập tức những tờ thư như bông tuyết bay tán loạn đầy đất, toàn bộ đều là thư từ Quý Viễn gửi đến. Trong thư viết rất nhiều, từ những lời ban đầu “Hai người đi đâu rồi?”, cho đến cuối cùng là “Lão Cửu, sao đệ dám bắt cóc Tiểu sư tỷ”, ngay cả nét chữ cũng lộ rõ sự giận dữ.
Dù sao cũng phải xử lý đám Giáp, Ất, Bính, Đinh này.
Tần Hi tiện tay viết thư trả lời, yêu cầu họ hoặc trở về Trung Thổ ngay lập tức, hoặc yên tĩnh chờ đợi tại khách điếm ở Vô Phong Thành. Vừa viết xong, Lệnh Hồ Trăn Trăn đã bước vào, trên tay cầm túi giấy đựng bánh bao, vừa đi vừa than thở: “Đã mùng 3 rồi, mà sao chưa thấy Cúc Tinh đâu cả.”
Sao trời xuất hiện lúc nào không phải do con người có thể kiểm soát, chỉ có thể từ từ chờ đợi.
Tần Hi gửi thư đi, rồi lấy ra một tờ giấy trắng, viết hai chữ “Tiên Thánh”, sau đó viết ba chữ “Lệnh Hồ Vũ”.
Làm loạn nhiều ngày như vậy, cũng nên quay về với chính sự rồi.
“Tiểu sư tỷ còn nhớ trong Tàng Thư Các của Nhất Mạch Sơn, có ghi chép gì về Lệnh Hồ Vũ chứ? Trong đó nói rằng ông ta đã giam giữ nhiều nam nữ ở Trung Thổ, ép họ sinh con đẻ cái.”
Nàng Cô gật đầu, nhảy phóc lên ghế mềm, tựa vào hắn ăn bánh bao.
Tần Hi chầm chậm xoa đầu nàng, như đang vuốt ve một chú mèo mềm mại: “Bản thân ông ấy không phải là người có duyên với Bàn Thần Ti. Ta từng nghĩ ông ấy muốn tự tạo ra người có duyên, nhưng với thuật điều khiển thần kỳ của Tiên Thánh, cộng thêm việc của Khương sư muội, ta đoán những việc này có lẽ là do Tiên Thánh điều khiển ông ấy làm.”
Tiên Thánh chắc hẳn không đến mức rầm rộ tạo ra người có duyên vì lão luôn hành sự rất kín đáo. Có lẽ lão ta chỉ muốn có một nhóm người có tư chất tu hành tốt và có thể bị hạ thuật điều khiển. Đã hơn năm mươi năm trôi qua, những đứa trẻ đó giờ đa phần đã trở thành trưởng lão hoặc tinh anh của các môn phái. Tiên Thánh sở hữu nhiều phù chú tuyệt học của các môn phái như thế, chắc hẳn đã đạt được mục đích.
“Nhưng việc Lệnh Hồ Vũ đến Đại Hoang tìm Tư Nữ có lẽ là quyết định của riêng của ông ấy.” Tần Hi chỉ vào ba chữ “Lệnh Hồ Vũ” trên giấy. “Việc Cô Liên Thác Sinh cũng là quyết định riêng của ông ấy, đa phần là để thoát khỏi sự kiểm soát của Tiên Thánh.”
Xét theo tình trạng của Khương Thư, thuật điều khiển của Tiên Thánh thậm chí khiến cho người bị điều khiể khó có thể nhận ra. Lệnh Hồ Vũ có thể một mình hoàn thành việc Cô Liên Thác Sinh, quả thật rất tài giỏi.
Khương Thư chỉ thiếu chút một bước nữa là trở thành người có duyên, bản thân hắn và Tòng Hoa cũng là người có duyên do Tiên Thánh tạo ra. Tại sao lão ta lại tạo ra nhiều người có duyên như vậy? Liệu trong cơ thể họ có bị hạ thuật điều khiển không?
Tần Hi nghĩ có lẽ không, nếu không Tiên Thánh hoàn toàn có thể điều khiển hắn đưa Bàn Thần Ti cho Trăn Trăn, và hôm đó cũng có thể để Tùng Hoa tiếp tục cướp đoạt Bàn Thần Ti.
Xét cho cùng, thuật điều khiển này tuy lợi hại nhưng có khuyết điểm, không thể hạ lên tất cả mọi người. Nếu không, Bàn Thần Ti đã sớm thuộc về Tiên Thánh. Lão tạo ra nhiều người có duyên như vậy, có lẽ là để thử xem ai có thể bị hạ thuật thành công.
Tần Hi chìm vào suy nghĩ, lẩm bẩm: “Tiên Thánh thu thập tuyệt học, tạo ra người có duyên, đều là những việc không thể công khai. Nếu để tranh đoạt quyền lực trong các môn phái, thì thực sự không thể. Lão ta có lẽ chỉ thích kiểm soát mọi thứ, là người đầy tham vọng cá nhân.”
Đang nói thì có thư gửi đến, Quý Viễn trình bày dài dòng cả chục tờ giấy, ngoài việc không chịu trở về Trung Thổ, phần còn lại toàn là chuyện tầm phào. Tần Hi chán nản lật xem, thì thấy trong thư có nhắc đến việc đoàn tùy tùng của Nam Hoang Đế Hoang rầm rộ đi qua Vô Phong Thành. Trầm Quân cố gắng lại gần xem, suýt nữa thì phát sinh mâu thuẫn với cận vệ của Hoang Đế.
“Nam Hoang Đế trông rất trẻ.” Quý Viễn viết như vậy. “Nghe nói đến Đông Chi Hoang để du ngoạn, chẳng trách mọi người nói Nam Chi Hoang loạn lạc vô cùng. Đường đường là Hoang Đế mà suốt ngày rong chơi, Nam Chi Hoang tốt đẹp mới là lạ.”
Huynh ấy có lẽ đã hiểu lầm gì đó về Nam Hoang Đế rồi. Thế nhưng, thật sự sự cũng có chút kỳ lạ. Xương Nguyên Yêu Quân đã khiến Nam Chi Hoang trở nên hỗn loạn như vậy, mới qua một năm mà Nam Hoang Đế vẫn còn tâm trí đi du ngoạn?
Hai mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn mắt sáng rực lên: “Có phải ông ta đến Cúc Lăng Vũ Thiên không?”
Ừm, khả năng đó khá cao. Nam Hoang Đế đương nhiên biết rất rõ nguồn gốc của Ký Mộng, lại đến vào dịp tháng Giêng, sự trùng hợp này không phải là ngẫu nhiên.
“Tiểu sư tỷ thật thông minh.” Tần Hi chọc nhẹ vào má nàng, khen ngợi thật lòng: “Vậy chúng ta trước hết hãy tìm hiểu hành tung của Nam Hoang Đế.”
Ánh nắng ấm áp mùa đông xuyên qua khung cửa sổ, chiếu xuống người. Hắn cuối cùng không nhịn được mà vươn vai, chống cằm nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn ăn xong bánh bao rồi tiếp tục bận rộn với phù chú.
Nàng luôn có việc riêng để bận rộn, tuy nhỏ nhặt nhưng đáng yêu, dù lớn lên trong núi sâu nhưng vẫn là Trăn Trăn của thế gian này.
Tần Hi lim dim mắt nhìn một lúc, nhiều ngày không ngủ, cuối cùng cũng thấy mệt mỏi, không biết từ lúc nào đã dựa vào cửa sổ mà thiếp đi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chưa vẽ xong lá phù chú, đã nghe thấy tiếng thở sâu của hắn. Quay đầu nhìn lại, thấy hắn đã trượt xuống từ khung cửa gỗ, tìm được một tư thế thoải mái trên ghế mềm mà ngủ say sưa.
Cuối cùng cũng bắt gặp lúc hắn ngủ rồi.
Nàng cúi người nhẹ nhàng tựa trán vào vai hắn, không chần chừ mà để suy nghĩ gắn kết lại với nhau. Trong chốc lát, nàng đã tiến vào Thức Hải mênh mông.
Khác với sự thuần khiết trong sáng của Khương Thư, Thức Hải của Tần Nguyên Hi nửa trong trẻo, nửa u ám.
Dường như nàng có thể cảm nhận được những cảm xúc thoáng qua của hắn, vừa cố chấp lại vừa tĩnh lặng, vui sướng nhưng cũng đầy đau thương. Hắn lúc nào cũng mâu thuẫn và rối ren như vậy.
Những suy nghĩ vụn vặt của Tần Nguyên Hi lướt qua như bọt biển, Lệnh Hồ Trăn Trăn tiếp tục đi sâu vào. Dần dần, nàng thấy được thần hồn của hắn, bóng người như đám mây đen đang tìm kiếm suốt nửa năm qua giữa đồng cỏ mênh mông. Vừa đến gần, cơn lạnh thấu xương đã ập đến từ bốn phương tám hướng khiến nàng rung mình, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ, để mặc cho hàn khí quấn lấy suy nghĩ của mình.
Đột nhiên một bàn tay đẩy nàng ra, suy nghĩ lập tức tan biến. Nàng bỗng nhiên mở mắt, luền thấy Tần Nguyên Hi vừa rồi còn ngủ say, giờ đang cau mày nhìn nàng.
Hắn đột nhiên gõ một cái lên trán nàng, kinh ngạc hỏi: “Tư Nữ sinh sôi bằng ý nghĩ, Tiểu sư tỷ lén lút làm gì vậy? Chẳng lẽ đã có rồi?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn suýt chút nữa bị hắn làm phân tâm, ngây người một lúc lâu ngày mới cau mày nói: “Ta không phải là Tư Nữ, đừng lạc đề. Ta thấy hàn khí luôn quấn lấy chàng, chẳng trách chàng không chịu ngủ. Một khi ngủ, Hạn Bạt sẽ lại xuất hiện phải không?”
Nếu chỉ có thần hồn xuất hiện thì dễ dàng hơn nhiều, nhưng hàn khí luôn kéo hắn về phía cõi chết.
Tần Hi thở dài, vén tóc ra sau tai, nhìn nàng đang yên lặng nhìn mình, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt màu hổ phách, một màu sắc của sự lo lắng. Hắn đã khiến nàng lo lắng.
So với việc đổ máu hay rơi lệ, hắn càng không chịu nổi khi thấy nàng thế này.
Tần Hi nhẹ nhàng che mắt nàng lại, giọng nói càng nhẹ hơn: “Tiểu sư tỷ, sư đệ sẽ không thua đâu, dù có phải tiêu hao hết luồng Phong Lôi Ma Khí cuối cùng, ta cũng sẽ ở lỳ lại đây.”