Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang
Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
Khói bụi do trận đấu pháp kịch liệt gây ra dần dần lắng xuống, Tần Hi chậm rãi nói: “Huynh đang chất chứa đầy tà hỏa không có chỗ phát tiết. Nếu muốn đánh một trận thật sự, ta sẽ đánh cùng huynh, đừng phát điên với Trăn Trăn.”
Phát điên?
Chu Cảnh muốn cười, hắn nói không sai, mình đúng là đang phát điên.
Kim quang trong mắt hắn dần ngưng tụ, thấp giọng nói: “Nếu đã dùng đến sét lạnh thì cũng không cần phải nương tay. Ta từ lâu đã muốn đánh một trận thật sự với đệ.”
Vậy thì đánh, nói nhiều cũng vô ích.
Từng tia sét lạnh xoay tròn, như sinh vật sống quấn quanh cơ thể, lúc thì tụ lại, lúc thì tản ra, ngăn cản kim quang chói lòa của Chu Cảnh ở khắp nơi.
Là người đứng đầu trong kiếm đạo võ hành của Nhất Mạch, Tần Hi chưa bao giờ dám khinh thường hắn, luôn muốn cùng hắn đánh một trận thỏa thích.
Thế nhưng nếu dùng sét lạnh quá nhiều thì sẽ không khác gì một cuộc tàn sát. Chu Cảnh chắc chắn cũng không phát hiện ra điều này. Nếu huynh ấy cũng thật sự dùng đến sát chiêu, vậy thì chẳng khác gì một cuộc tàn sát cả,
Cuối cùng, vẫn giống như trận đấu pháp ở Cự Lộc Quán, tay chân đều bị ràng buộc. Thật là nực cười, một người thì không nỡ lòng nào, một người không thể dùng sát chiêu.
Luồng kim quang dần chậm lại, sét lạnh cũng trở nên thưa thớt, trận đấu pháp giống như tàn sát lại biến thành một trận đấu pháp bình thường nhất, hơn nữa còn kết thúc nhanh chóng. Khi trường đao từ kim quang cùa Chu Cảnh dừng lại trước cổ họng của Tần Hi, hai thanh Phong Lôi Phi Kiếm cũng đang chĩa vào chỗ hiểm sau lưng Chu Cảnh.
“Sét lạnh đâu?” Chu Cảnh hỏi.
Tần Hi thản nhiên đáp: “Sát chiêu của huynh đâu?”
Nhìn khí thế hùng hổ của huynh ấy ban đầu, kết quả lại thành ra như thế này, chẳng có chút thỏa mãn nào cả.
Chu Cảnh cũng có phần tiếc nuối, đôi mắt đầy tơ máu nhìn hắn không hài lòng, nhưng dần dần trong đó hiện lên một chút bất đắc dĩ. Hắn dời tầm mắt, trên mặt bỗng thoáng qua một biểu cảm gần như yếu đuối: “Nguyên Hi, ta muốn Bàn Thần Ti.”
Xưa nay hắn không hề khao khát Bàn Thần Thi, nó liên quan đến thân thế bi thảm của hắn, đôi khi hắn thậm chí cố ý tránh né thứ thần vật này. Huống chi, thay đổi quy luật nhân duyên, thực hiện điều ước trong lòng, nghe có vẻ như là mục tiêu của mấy kẻ yếu đuối. Chu Tùng Hoa chính trực, hoàn toàn dựa vào bản thân, lại càng không cần đến nó.
Tuy nhiên, dù có vào được Thái Thượng Mạch, trở thành một tu sĩ có tu vi cao thâm, vẫn có quá nhiều chuyện bất lực. Giấc mộng cũ như bóng đen ẩn núp trong những kẽ hở của tâm hồn, chờ đợi lúc hắn yếu đuối nhất sẽ xông đến gặm nhấm.
Nếu quả thật có thần vật có thể thực hiện điều ước, vậy thì hắn muốn mình chưa bao giờ phải trải qua những điều như vậy.
Để mọi thứ quay lại ban đầu, tốt nhất là chưa từng bị lừa gạt, chưa bị tổn thương, thì nguồn gốc của đau khổ sẽ không còn tồn tại.
Tần Hi thấp giọng nói: “Huynh dù cho có lấy được Bàn Thần Ti thì nhiều nhất chỉ có thể khiến bản thân quên đi tất cả, nhưng hiện thực đầy rẫy sơ hở, huynh sẽ sớm phát hiện tất cả đều là giả dối.”
Nhân tài trong lòng đầy thương tích mới có tư cách sở hữu Bàn Thần Ti, nhưng Bàn Thần Ti chỉ khiến cho ước vọng tột cùng của kẻ đầy thương tích ấy có thêm một nhát dao mà thôi.
Chu Cảnh cười khổ một tiếng: “Nếu đã là thần vật vô dụng như vậy, sao lại gây ra bao nhiêu gió tanh huyết vũ như vậy? Lão Cửu à Lão Cửu, đệ đúng là càng ngày càng giỏi lừa người.”
Hắn chậm rãi thu hồi trường đao, làm như muốn xoay người rời đi. Tần Hi đột nhiên cảm thấy hắn nâng tay lên, năm ngón tay khẽ cong lại. Bàn Thần Ti ẩn sâu trong kinh mạch lập tức bị kích động, cơn đau dữ dội lâu ngày không gặp khiến sắc mặt hắn đại biến, vừa há miệng liền phun ra một ngụm máu.
Hóa ra thật sự ở trên người đệ ấy! Hơn nữa vẫn chưa luyện hóa!
Chu Cảnh mặt lạnh như nước, vừa muốn chính thức cướp đoạt, bất ngờ Tần Hi đột nhiên gỡ bỏ găng tay. Sương đen mang theo hàn ý lạnh thấu xương lập tức tràn ngập khắp nơi, những luồng khí lạnh lẽo ấy theo thất khiếu xâm nhập vào kinh mạch, lạnh lẽo gấp ngàn lần so với hàn khí ở Băng Ngục Phong.
Hắn lùi liên tiếp vài bước, cuối cùng không đứng vững ngã xuống đất, kinh mạch từng chút một bị đóng băng khiến hắn thấy choáng váng, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Lợi hại! Đây là thứ gì?”
Là cái giá để cứu vãn. Tần Hi không nói ra.
Để tìm lại Lệnh Hồ Trăn Trăn, hắn đã lang thang trong sương mù suốt nửa năm. Nửa thần hồn còn lại đã sớm bị hàn khí của cõi chết nhuộm kín, sau khi hợp lại thành một thì hắn ngày đêm đều bị giày vò. Nếu không để Phong Lôi Ma Khí quấn lấy và luyện hóa, e rằng hắn đã mất mạng từ lâu.
Tần Hi ngã xuống ngồi trên mảnh đá vụn, máu tươi theo khóe miệng rơi xuống, giọng khàn khàn: “Lần trước huynh liên lụy đến Tam sư tỷ, lần này là hại Diệp Tiểu Uyển, bây giờ lại muốn liên lụy đến ta và Trăn Trăn. Huynh đúng là chỉ vì một lần phát tiết của bản thân mà kéo theo cả một đám người phải đổ máu vì cái tâm bệnh của huynh.”
Chu Cảnh lạnh lùng đáp: “Nói ta? Chuyện điên rồ đệ làm còn ít hay sao?”
“Đúng.” Tần Hi gật đầu. “Vì thế ta không luyện hóa Bàn Thần Ti mà cứ để đó. Đợi huynh nghĩ kỹ xem muốn lấy thứ gì để đánh đổi thì hãy nói chuyện dùng nó.”
Đánh đổi sao?
Chu Cảnh đột nhiên im lặng.
Tần Hi lau đi vết máu trên cằm: “Điều khiển Bàn Thần Ti không phải là cầu xin nó điều ước, mà là trao đổi với nó. Huynh phải trả giá cái gì? Để đổi lấy điều gì?”
Chu Cảnh hít một hơi thật sâu. Hắn phải trả giá bằng gì để đổi mọi nhân duyên đã xảy ra quay về ban đầu? Con người không phải thần, dù là tu sĩ lợi hại đến đâu, những gì có thể thay đổi cũng rất hạn chế, thậm chí không chắc có thể thay đổi được nhân duyên của chính mình, huống hồ là ảnh hưởng đến người khác.
Quả thật giống như Nguyên Hi nói, nhiều nhất chỉ là bắt buộc khiến hắn quên đi, để rồi thực tế đầy rẫy sơ hở sẽ khi hắn biết đây chỉ là một giấc mộng khi tỉnh dậy mà thôi.
Có lẽ quên đi cũng tốt—— ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn chỉ còn biết cười khổ.
Chu Tùng Hoa đã hèn hạ trốn tránh đến mức này.
Kinh mạch đóng băng, hắn cuối cùng không chịu nổi, ngã nhào xuống đất, ánh mắt rơi vào cái bình bứ đựng Nhị Kiều Mẫu Đơn ở đằng xa.
Tại sao lại lấy yêu đan của Mặc Lan để uy hiếp nàng? Là không nghĩ rằng nàng cũng có thứ cần phải trân quý? Hắn chưa bao giờ thực sự hiểu được Diệp Tiểu Uyển, phần lớn đều là mang theo chút kiêu ngạo của tu sĩ danh môn, coi như là lẽ đương nhiên nghĩ rằng nàng nhất định toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ mình mà chưa từng nghe qua tiếng lòng thực sự của nàng. Hắn chỉ dựa vào sở thích của mình mà hiểu nàng. Nếu có thể phát hiện ra điều bất thường sớm hơn, nàng có thể sớm thành thật với hắn, lẽ ra hắn phải giúp nàng giành lại yêu đan, thoát khỏi những ràng buộc kia.
Nhưng hắn lại làm chuyện giống như Ánh Kiều Tiên Tử đã làm.
Nếu không phát điên, Tam sư tỷ cũng sẽ không vì cứu hắn, kẻ vô dụng này, mà sống chết chưa rõ.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy, đã trở thành một tu sĩ lợi hại nhưng trong lòng vẫn còn giấu một đứa trẻ bị lừa gạt đến chảy máu đầm đìa nhiều năm trước, vì nỗi đau mà vung đao về phía tất cả mọi người.
Chu Cảnh nhớ lại lúc vung đao về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn, dáng vẻ ngây ngẩn đó của nàng, nàng nhất định không ngờ rằng, Thông Hoa lại dùng đao nhọn nhắm vào nàng.
Chính hắn cũng không ngời tới.
Chu Cảnh đưa tay che mắt, ống tay áo đã nhanh chóng ướt đẫm, rõ ràng chưa lấy được Bàn Thần Ti, nhưng lại cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
*
Lệnh Hồ Trăn Trăn lăn lộn trên đống đá vụn, cánh tay bị va chạm đau đớn không chịu nổi, mãi mới có thể bò dậy.
Thông Hoa muốn giết nàng.
Chuyện này còn khiến nàng quan tâm hơn cả nỗi đau trên cơ thể. Từ sớm đã quen biết Thông Hoa, mặc dù tính khí hắn nóng nảy, còn nói đầy những lời thô tục, nhưng nàng chưa bao giờ cảm nhận được sát ý từ hắn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chạm vào trán, nàng cũng chưa bao giờ phát hiện sát ý của đại bá, đó cũng là thứ đột ngột đến khiến nàng không biết làm sao.
Nàng nằm đó một lúc lâu, cuối cùng từ từ đứng dậy quan sát xung quanh. Nơi này dường như là một đại điện rộng lớn dưới lòng đất, những cột đá và bức tường bị nung đỏ phát ra màu đỏ sẫm quỷ dị.
Xung quanh đại điện dường như từng có nhiều lối đi, nhưng tất cả đã bị phong kín. Long Quần Phi Đao bay vút lên phá vỡ các tảng đá chắn, sau đó những lưỡi kiếm phát sáng bay một vòng quanh bên trong.
Sau lối đi là một hang động khổng lồ, có một cái kệ chất đầy đá, trên kệ cứ mỗi thước lại có một hòn đá đen to bằng đầu người, trên đá đều có khắc chữ. Phi đao lơ lửng trước một hòn đá, trên đó khắc những chữ cổ xưa và tròn trịa: “Tư Sĩ Trọng Lương.”
Phi đao nhẹ nhàng chạm vào hòn đá, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm nhận được một ít cảm xúc và ký ức của vị Tư Sĩ cổ xưa này rôi chảy trong tâm trí mình. Cả cuộc đời dài đằng đẵng của ông, ông vẫn luôn cô đơn và phiêu bạt, cuối cùng trở về Tư Sĩ Cốc, lặng lẽ qua đời.
Nàng thu hồi phi đao, quay người đi một vòng trong đại điện, bỗng thấy trong góc có đống đá vụn, trên tường bị phá ra một lỗ lớn. Bên trong là một căn phòng nhỏ hẹp, chăn đệm trên giường đá đã mục nát từ lâu, chỉ còn lại một hòn đá đen to bằng đầu người đặt trên đó.
Trên đá không có khắc chữ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng phi đao nhẹ nhàng chạm vào, khác với ký ức của vị Tư Sĩ lúc nãy, những suy nghĩ trong hòn đá này rất rời rạc.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nàng nhìn thấy một khu vườn nhỏ tinh xảo. Trên cây cầu gỗ xinh xắn có một thiếu nữ đang đứng, dáng người mảnh mai và uyển chuyển, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mái tóc nhạt màu hơn người thường của nàng, phản chiếu màu vàng nhạt.
Nàng nhắm chặt mắt, nhưng thần thái vẫn như thường, hành lễ một ông lão, giọng nói êm ái nhẹ nhàng: “Tiên sinh, Ký Mộng hữu lễ.”
Ký Mộng? Không phải tên là A Tư sao?
Ông lão kia hiền từ, ôn tồn nói: “Con đã quyết định rời đi rồi sao? Con không có yêu lực cũng không có tu vi, đến chỗ ta chỉ có thể ngày ngày đọc sách. Một mình bên ngoài sợ là khó khăn, nếu để người ta phát hiện ngươi là Tư Nữ, lại càng có vô số rắc rối, phải biết rằng Đại Hoang chưa bao giờ thiếu những loài yêu cố ý gây sự.”
Ký Mộng dịu dàng đáp: “Tiên sinh thường nói, phàm là người đã thấy ngàn núi, trong lòng tự có cảnh non nước hùng vĩ. Đệ tử muốn thấy ngàn núi, vượt muôn sông, nhất định sẽ cẩn thận từng li từng tí, tuyệt đối không để tiên sinh lo lắng.”
Ông lão thở dài nói: “Nếu con đã quyết định như thế thì ta cũng không thể làm gì khác. Đừng quên che mặt thật kỹ, nếu gặp những kẻ ỷ thế hiếp người, chỉ có thể dựa vào bản thân để xoay chuyển tình thế. Nếu gặp chuyện khó khăn gì, có thể đến Nam Chi Hoang tìm sư huynh của con, Từ Duệ. Nó hiện nay có lẽ đang làm việc ở Hoàng Đế Cung.”
Phát điên?
Chu Cảnh muốn cười, hắn nói không sai, mình đúng là đang phát điên.
Kim quang trong mắt hắn dần ngưng tụ, thấp giọng nói: “Nếu đã dùng đến sét lạnh thì cũng không cần phải nương tay. Ta từ lâu đã muốn đánh một trận thật sự với đệ.”
Vậy thì đánh, nói nhiều cũng vô ích.
Từng tia sét lạnh xoay tròn, như sinh vật sống quấn quanh cơ thể, lúc thì tụ lại, lúc thì tản ra, ngăn cản kim quang chói lòa của Chu Cảnh ở khắp nơi.
Là người đứng đầu trong kiếm đạo võ hành của Nhất Mạch, Tần Hi chưa bao giờ dám khinh thường hắn, luôn muốn cùng hắn đánh một trận thỏa thích.
Thế nhưng nếu dùng sét lạnh quá nhiều thì sẽ không khác gì một cuộc tàn sát. Chu Cảnh chắc chắn cũng không phát hiện ra điều này. Nếu huynh ấy cũng thật sự dùng đến sát chiêu, vậy thì chẳng khác gì một cuộc tàn sát cả,
Cuối cùng, vẫn giống như trận đấu pháp ở Cự Lộc Quán, tay chân đều bị ràng buộc. Thật là nực cười, một người thì không nỡ lòng nào, một người không thể dùng sát chiêu.
Luồng kim quang dần chậm lại, sét lạnh cũng trở nên thưa thớt, trận đấu pháp giống như tàn sát lại biến thành một trận đấu pháp bình thường nhất, hơn nữa còn kết thúc nhanh chóng. Khi trường đao từ kim quang cùa Chu Cảnh dừng lại trước cổ họng của Tần Hi, hai thanh Phong Lôi Phi Kiếm cũng đang chĩa vào chỗ hiểm sau lưng Chu Cảnh.
“Sét lạnh đâu?” Chu Cảnh hỏi.
Tần Hi thản nhiên đáp: “Sát chiêu của huynh đâu?”
Nhìn khí thế hùng hổ của huynh ấy ban đầu, kết quả lại thành ra như thế này, chẳng có chút thỏa mãn nào cả.
Chu Cảnh cũng có phần tiếc nuối, đôi mắt đầy tơ máu nhìn hắn không hài lòng, nhưng dần dần trong đó hiện lên một chút bất đắc dĩ. Hắn dời tầm mắt, trên mặt bỗng thoáng qua một biểu cảm gần như yếu đuối: “Nguyên Hi, ta muốn Bàn Thần Ti.”
Xưa nay hắn không hề khao khát Bàn Thần Thi, nó liên quan đến thân thế bi thảm của hắn, đôi khi hắn thậm chí cố ý tránh né thứ thần vật này. Huống chi, thay đổi quy luật nhân duyên, thực hiện điều ước trong lòng, nghe có vẻ như là mục tiêu của mấy kẻ yếu đuối. Chu Tùng Hoa chính trực, hoàn toàn dựa vào bản thân, lại càng không cần đến nó.
Tuy nhiên, dù có vào được Thái Thượng Mạch, trở thành một tu sĩ có tu vi cao thâm, vẫn có quá nhiều chuyện bất lực. Giấc mộng cũ như bóng đen ẩn núp trong những kẽ hở của tâm hồn, chờ đợi lúc hắn yếu đuối nhất sẽ xông đến gặm nhấm.
Nếu quả thật có thần vật có thể thực hiện điều ước, vậy thì hắn muốn mình chưa bao giờ phải trải qua những điều như vậy.
Để mọi thứ quay lại ban đầu, tốt nhất là chưa từng bị lừa gạt, chưa bị tổn thương, thì nguồn gốc của đau khổ sẽ không còn tồn tại.
Tần Hi thấp giọng nói: “Huynh dù cho có lấy được Bàn Thần Ti thì nhiều nhất chỉ có thể khiến bản thân quên đi tất cả, nhưng hiện thực đầy rẫy sơ hở, huynh sẽ sớm phát hiện tất cả đều là giả dối.”
Nhân tài trong lòng đầy thương tích mới có tư cách sở hữu Bàn Thần Ti, nhưng Bàn Thần Ti chỉ khiến cho ước vọng tột cùng của kẻ đầy thương tích ấy có thêm một nhát dao mà thôi.
Chu Cảnh cười khổ một tiếng: “Nếu đã là thần vật vô dụng như vậy, sao lại gây ra bao nhiêu gió tanh huyết vũ như vậy? Lão Cửu à Lão Cửu, đệ đúng là càng ngày càng giỏi lừa người.”
Hắn chậm rãi thu hồi trường đao, làm như muốn xoay người rời đi. Tần Hi đột nhiên cảm thấy hắn nâng tay lên, năm ngón tay khẽ cong lại. Bàn Thần Ti ẩn sâu trong kinh mạch lập tức bị kích động, cơn đau dữ dội lâu ngày không gặp khiến sắc mặt hắn đại biến, vừa há miệng liền phun ra một ngụm máu.
Hóa ra thật sự ở trên người đệ ấy! Hơn nữa vẫn chưa luyện hóa!
Chu Cảnh mặt lạnh như nước, vừa muốn chính thức cướp đoạt, bất ngờ Tần Hi đột nhiên gỡ bỏ găng tay. Sương đen mang theo hàn ý lạnh thấu xương lập tức tràn ngập khắp nơi, những luồng khí lạnh lẽo ấy theo thất khiếu xâm nhập vào kinh mạch, lạnh lẽo gấp ngàn lần so với hàn khí ở Băng Ngục Phong.
Hắn lùi liên tiếp vài bước, cuối cùng không đứng vững ngã xuống đất, kinh mạch từng chút một bị đóng băng khiến hắn thấy choáng váng, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Lợi hại! Đây là thứ gì?”
Là cái giá để cứu vãn. Tần Hi không nói ra.
Để tìm lại Lệnh Hồ Trăn Trăn, hắn đã lang thang trong sương mù suốt nửa năm. Nửa thần hồn còn lại đã sớm bị hàn khí của cõi chết nhuộm kín, sau khi hợp lại thành một thì hắn ngày đêm đều bị giày vò. Nếu không để Phong Lôi Ma Khí quấn lấy và luyện hóa, e rằng hắn đã mất mạng từ lâu.
Tần Hi ngã xuống ngồi trên mảnh đá vụn, máu tươi theo khóe miệng rơi xuống, giọng khàn khàn: “Lần trước huynh liên lụy đến Tam sư tỷ, lần này là hại Diệp Tiểu Uyển, bây giờ lại muốn liên lụy đến ta và Trăn Trăn. Huynh đúng là chỉ vì một lần phát tiết của bản thân mà kéo theo cả một đám người phải đổ máu vì cái tâm bệnh của huynh.”
Chu Cảnh lạnh lùng đáp: “Nói ta? Chuyện điên rồ đệ làm còn ít hay sao?”
“Đúng.” Tần Hi gật đầu. “Vì thế ta không luyện hóa Bàn Thần Ti mà cứ để đó. Đợi huynh nghĩ kỹ xem muốn lấy thứ gì để đánh đổi thì hãy nói chuyện dùng nó.”
Đánh đổi sao?
Chu Cảnh đột nhiên im lặng.
Tần Hi lau đi vết máu trên cằm: “Điều khiển Bàn Thần Ti không phải là cầu xin nó điều ước, mà là trao đổi với nó. Huynh phải trả giá cái gì? Để đổi lấy điều gì?”
Chu Cảnh hít một hơi thật sâu. Hắn phải trả giá bằng gì để đổi mọi nhân duyên đã xảy ra quay về ban đầu? Con người không phải thần, dù là tu sĩ lợi hại đến đâu, những gì có thể thay đổi cũng rất hạn chế, thậm chí không chắc có thể thay đổi được nhân duyên của chính mình, huống hồ là ảnh hưởng đến người khác.
Quả thật giống như Nguyên Hi nói, nhiều nhất chỉ là bắt buộc khiến hắn quên đi, để rồi thực tế đầy rẫy sơ hở sẽ khi hắn biết đây chỉ là một giấc mộng khi tỉnh dậy mà thôi.
Có lẽ quên đi cũng tốt—— ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn chỉ còn biết cười khổ.
Chu Tùng Hoa đã hèn hạ trốn tránh đến mức này.
Kinh mạch đóng băng, hắn cuối cùng không chịu nổi, ngã nhào xuống đất, ánh mắt rơi vào cái bình bứ đựng Nhị Kiều Mẫu Đơn ở đằng xa.
Tại sao lại lấy yêu đan của Mặc Lan để uy hiếp nàng? Là không nghĩ rằng nàng cũng có thứ cần phải trân quý? Hắn chưa bao giờ thực sự hiểu được Diệp Tiểu Uyển, phần lớn đều là mang theo chút kiêu ngạo của tu sĩ danh môn, coi như là lẽ đương nhiên nghĩ rằng nàng nhất định toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ mình mà chưa từng nghe qua tiếng lòng thực sự của nàng. Hắn chỉ dựa vào sở thích của mình mà hiểu nàng. Nếu có thể phát hiện ra điều bất thường sớm hơn, nàng có thể sớm thành thật với hắn, lẽ ra hắn phải giúp nàng giành lại yêu đan, thoát khỏi những ràng buộc kia.
Nhưng hắn lại làm chuyện giống như Ánh Kiều Tiên Tử đã làm.
Nếu không phát điên, Tam sư tỷ cũng sẽ không vì cứu hắn, kẻ vô dụng này, mà sống chết chưa rõ.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy, đã trở thành một tu sĩ lợi hại nhưng trong lòng vẫn còn giấu một đứa trẻ bị lừa gạt đến chảy máu đầm đìa nhiều năm trước, vì nỗi đau mà vung đao về phía tất cả mọi người.
Chu Cảnh nhớ lại lúc vung đao về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn, dáng vẻ ngây ngẩn đó của nàng, nàng nhất định không ngờ rằng, Thông Hoa lại dùng đao nhọn nhắm vào nàng.
Chính hắn cũng không ngời tới.
Chu Cảnh đưa tay che mắt, ống tay áo đã nhanh chóng ướt đẫm, rõ ràng chưa lấy được Bàn Thần Ti, nhưng lại cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
*
Lệnh Hồ Trăn Trăn lăn lộn trên đống đá vụn, cánh tay bị va chạm đau đớn không chịu nổi, mãi mới có thể bò dậy.
Thông Hoa muốn giết nàng.
Chuyện này còn khiến nàng quan tâm hơn cả nỗi đau trên cơ thể. Từ sớm đã quen biết Thông Hoa, mặc dù tính khí hắn nóng nảy, còn nói đầy những lời thô tục, nhưng nàng chưa bao giờ cảm nhận được sát ý từ hắn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chạm vào trán, nàng cũng chưa bao giờ phát hiện sát ý của đại bá, đó cũng là thứ đột ngột đến khiến nàng không biết làm sao.
Nàng nằm đó một lúc lâu, cuối cùng từ từ đứng dậy quan sát xung quanh. Nơi này dường như là một đại điện rộng lớn dưới lòng đất, những cột đá và bức tường bị nung đỏ phát ra màu đỏ sẫm quỷ dị.
Xung quanh đại điện dường như từng có nhiều lối đi, nhưng tất cả đã bị phong kín. Long Quần Phi Đao bay vút lên phá vỡ các tảng đá chắn, sau đó những lưỡi kiếm phát sáng bay một vòng quanh bên trong.
Sau lối đi là một hang động khổng lồ, có một cái kệ chất đầy đá, trên kệ cứ mỗi thước lại có một hòn đá đen to bằng đầu người, trên đá đều có khắc chữ. Phi đao lơ lửng trước một hòn đá, trên đó khắc những chữ cổ xưa và tròn trịa: “Tư Sĩ Trọng Lương.”
Phi đao nhẹ nhàng chạm vào hòn đá, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm nhận được một ít cảm xúc và ký ức của vị Tư Sĩ cổ xưa này rôi chảy trong tâm trí mình. Cả cuộc đời dài đằng đẵng của ông, ông vẫn luôn cô đơn và phiêu bạt, cuối cùng trở về Tư Sĩ Cốc, lặng lẽ qua đời.
Nàng thu hồi phi đao, quay người đi một vòng trong đại điện, bỗng thấy trong góc có đống đá vụn, trên tường bị phá ra một lỗ lớn. Bên trong là một căn phòng nhỏ hẹp, chăn đệm trên giường đá đã mục nát từ lâu, chỉ còn lại một hòn đá đen to bằng đầu người đặt trên đó.
Trên đá không có khắc chữ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng phi đao nhẹ nhàng chạm vào, khác với ký ức của vị Tư Sĩ lúc nãy, những suy nghĩ trong hòn đá này rất rời rạc.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nàng nhìn thấy một khu vườn nhỏ tinh xảo. Trên cây cầu gỗ xinh xắn có một thiếu nữ đang đứng, dáng người mảnh mai và uyển chuyển, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mái tóc nhạt màu hơn người thường của nàng, phản chiếu màu vàng nhạt.
Nàng nhắm chặt mắt, nhưng thần thái vẫn như thường, hành lễ một ông lão, giọng nói êm ái nhẹ nhàng: “Tiên sinh, Ký Mộng hữu lễ.”
Ký Mộng? Không phải tên là A Tư sao?
Ông lão kia hiền từ, ôn tồn nói: “Con đã quyết định rời đi rồi sao? Con không có yêu lực cũng không có tu vi, đến chỗ ta chỉ có thể ngày ngày đọc sách. Một mình bên ngoài sợ là khó khăn, nếu để người ta phát hiện ngươi là Tư Nữ, lại càng có vô số rắc rối, phải biết rằng Đại Hoang chưa bao giờ thiếu những loài yêu cố ý gây sự.”
Ký Mộng dịu dàng đáp: “Tiên sinh thường nói, phàm là người đã thấy ngàn núi, trong lòng tự có cảnh non nước hùng vĩ. Đệ tử muốn thấy ngàn núi, vượt muôn sông, nhất định sẽ cẩn thận từng li từng tí, tuyệt đối không để tiên sinh lo lắng.”
Ông lão thở dài nói: “Nếu con đã quyết định như thế thì ta cũng không thể làm gì khác. Đừng quên che mặt thật kỹ, nếu gặp những kẻ ỷ thế hiếp người, chỉ có thể dựa vào bản thân để xoay chuyển tình thế. Nếu gặp chuyện khó khăn gì, có thể đến Nam Chi Hoang tìm sư huynh của con, Từ Duệ. Nó hiện nay có lẽ đang làm việc ở Hoàng Đế Cung.”