Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 6: Mắt to
"Vừa rồi cậu giống như bị giày xéo trong địa ngục mấy ngày, thời gian thật ra chỉ mới trôi qua có một giây."
Mục Tư Thần dùng cuốc chữ thập của mình và năng lượng của người khác kích hoạt kỹ năng "Đào góc tường", nhận được một tờ Giấy dán bản ngã.
Giấy dán bản ngã có thể giúp cho bất kỳ ai giữ tỉnh táo, coi như là một loại đạo cụ phòng thủ về mặt tinh thần, hiệu quả của đạo cụ sẽ tăng lên dựa trên tốc độ tăng thực lực của Mục Tư Thần.
Kỹ năng này khiến cho Mục Tư Thần sinh ra một loại cảm giác cậu đã đào góc tường của thực thể Vĩ đại của trấn Đồng Chi và Tần Trụ cùng một lúc vậy.
Mục Tư Thần cảm thấy, kỹ năng này không nên gọi là "Đào chân tường",mà phải gọi là "Mượn gió bẻ măng" mới đúng.
Thôi kệ, dù sao thì đây cũng là đạo cụ hữu dụng đầu tiên cậu có được.
Mục Tư Thần muốn nhân lúc "Đêm tối" lẻn vào trấn nhỏ, tìm kiếm "Trụ" và cách xây dựng ngôi nhà an toàn, hoàn thành nhiệm vụ tân thủ mà hệ thống đã đưa ra.
Vì thế, cậu phải mặc áo choàng của Tín đồ. Nhưng áo choàng này xem ra cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Cậu nghi rằng sau khi bản thân mặc áo choàng này vào sẽ biến thành trạng thái nửa điên, khó mà giữ thần trí bình thường để hoàn thành nhiệm vụ.
Cũng may lúc này lại xuất hiện Giấy dán bản ngã, có thể dùng để chống lại sự ô nhiễm của áo choàng.
Hệ thống đã kiến nghị Mục Tư Thần dán Giấy dán bản ngã vào sau gáy, trên bảo vệ não bộ, dưới bảo vệ thần kinh tủy sống, phạm vi bao trùm này tương đối toàn diện.
Mục Tư Thần xé giấy dán ra rồi dán nó vào sau cổ, vừa mới dán lên thì mảnh giấy dán đã biến mất.
Mục Tư Thần không sờ được sự tồn tại của giấy dán, nhưng cậu có thể cảm nhận được ở phần sau gáy có hơi lạnh, nơi đó hẳn là đã có thêm một cái hoa văn hình xăm mới.
Hơi lạnh khiến cho đầu óc của Mục Tư tỉnh táo hơn, lúc này cậu mới để mắt tới khay đồ ăn đã rơi ở trên đất.
Đồ ăn mà Tín đồ mang đến chỉ có bánh mì, trứng gà, nước khoáng và mấy trái cà chua bi. Vừa rồi Mục Tư Thần còn thấy đồ ăn rất bình thường, bây giờ lại nhìn thấy một con mắt trong suốt đang nổi lềnh phềnh trong nước.
Thực thể Vĩ đại của trấn Đồng Chi thật sự rất cố chấp với con mắt.
Cũng may bánh mì, trứng gà và cà chua bi đều bình thường, Mục Tư Thần sớm đã đói bụng, cậu nhanh chóng ăn hết số đồ ăn này, suýt nữa thì chết nghẹn.
Còn năm phút nữa là đến 8 giờ, Mục Tư Thần nhanh chóng trói Tín đồ chặt hơn.
Tín đồ kia vẫn còn ngoan cố chống cự, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tiêu diệt... Kẻ sa đọa... Trấn Tường Bình... An toàn..."
Để cho chắc, Mục Tư Thần lại dùng cuốc chữ thập gõ vào đầu của Tín đồ kia thêm một cái nữa.
Thanh máu của Tín đồ kia giảm xuống đến mức chỉ còn lại 1/10, hoàn toàn im bặt.
Mục Tư Thần để đầu của Tín đồ kia ở trên bàn học, sau đó đặt đài ở bên tai gã, chỉnh âm lượng về mức nhỏ nhất để chỉ có mình tên Tín đồ có thể nghe được nội dung.
Cậu đang phòng ngừa sau khi mình rời khỏi phòng, không cách nào khóa trái cửa, chỉ cần Tín đồ có một chút ít sức lực là có thể chạy ra khỏi phòng này. Đến lúc đó tình cảnh của Mục Tư Thần liền trở nên nguy hiểm.
Đương nhiên, Mục Tư Thần cũng không định cứ mặc cái áo choàng ghi rõ "Người dân số 629 trong thị trấn" này, cậu sẽ tìm thời cơ thay một thân phận khác.
Bỏ những vật phẩm hữu dụng như đèn pin vào trong ba lô, chỉ còn cuốc chữ thập là không thể nhét vào ba lô được.
Mục Tư Thần đang phát sầu nên giấu cuốc chữ thập như thế nào, lúc này trong đầu phát ra âm thanh nhắc nhở "Ting ting" của hệ thống.
Cậu mở màn hình hệ thống ra, thấy ở cột vũ khí có nút nâng cấp.
Hóa ra là sau khi cuốc chữ thập chế ngự được một Tín đồ thì đạt được điểm kinh nghiệm, có thể nâng cấp.
Mục Tư Thần: "..."
Vì sao thứ đạt được điểm kinh nghiệm không phải là cậu mà lại là cuốc chữ thập chứ?
Cậu thăng cấp cho cuốc chữ thập, vũ khí vốn từ cấp 0 thành cấp 1, cái cuốc chữ thập rỉ sắt kia trở nên mới tinh như lúc ban đầu, tỏa ra ánh kim màu đen bạc.
Đồng thời, trong ba lô của cậu cũng xuất hiện một cột vũ khí đặc biệt, có thể cất vũ khí cấp 1 vào.
Mục Tư Thần giấu kỹ cuốc chữ thập, cậu thử luyện tập động tác lấy ra cất vào một cách nhanh chóng, chắc chắn rằng bản thân có thể lấy cuốc chữ thập ra trong nháy mắt.
Chuẩn bị kỹ càng xong mọi thứ, cậu dựa vào cạnh cửa, chờ đợi "Đêm tối" buông xuống.
7:59:50 giây, Mục Tư Thần bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ nguy hiểm.
Bởi vì lúc Tín đồ tiến vào, cửa không bị khóa ngoài, hay là cậu thử mở cửa phòng rồi lao ra nhìn thử "Ban ngày" một cái ngay tại giây thứ 59 xem thế nào nhỉ.
Hành động này có thể khiến cho thần trí của cậu trở nên không bình thường, nhưng vì thời gian rất ngắn, chỉ trong nháy mắt, dựa vào sức mạnh của Giấy dán bản ngã, không chừng vẫn có thể giữ được tỉnh táo.
thực thể Vĩ đại hiển nhiên là trở ngại lớn nhất trong việc mở map trấn Đồng Chi của cậu, nếu ngay đến việc nhìn thẳng vào thực thể Vĩ đại cũng làm không được thì thật sự không có bất kỳ phần thắng nào.
Tuy rằng mạo hiểm, nhưng cũng không phải không chắc chắn.
Giây trên đồng hồ đã chạy đến 58, không còn thời gian để do dự nữa.
Mục Tư Thần sờ hình xăm sau gáy của mình, cậu đưa ra quyết định nhanh như chớp.
Giây 59, cậu nhẹ nhàng vặn một cái, mở cửa phòng, bước nhanh ra ngoài.
Thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, Mục Tư Thần cũng không rõ ràng mình đã nhìn thấy cái gì.
Tầm mắt của cậu nhìn lướt toàn bộ bên ngoài, từ bốn phía đến bầu trời, chỉ là một cái chớp mắt này, Mục Tư Thần cảm thấy sau gáy truyền đến cơn đau rát như bị thiêu đốt, đôi mắt đau nhức, tròng mắt cứ như có chất lỏng đang chực trào ra, tựa như giây tiếp theo tròng mắt sẽ nổ tung.
Mục Tư Thần giơ tay che mắt lại, hốc mắt trái chảy máu, máu trào ra từ kẽ ngón tay mà chảy xuống dưới.
Trong nháy mắt kia, Mục Tư Thần vốn không hiểu rốt cuộc là bản thân đã nhìn thấy cái gì.
Trong ấn tượng của cậu, chỉ có một con mắt như bị xung huyết cực lớn đang treo trên bầu trời, lông mi được tạo thành từ vô số con sâu đỏ đen ngoe nguẩy, vặn vẹo ở bốn phía xung quanh tròng mắt. Vô số lông vũ màu trắng rơi xuống từ hai bên con mắt, từng cái lông tản ra tia sáng thánh khiết nhàn nhạt, trong quá trình bay xuống sẽ vỡ thành sương mù phát sáng nhàn nhạt.
Trong đầu của Mục Tư Thần có tiếng hát hợp xướng đinh tai nhức óc. Hiện tại đầu óc của cậu đã không còn phân biệt được nội dung của lời bài hát, nhưng cậu cảm thấy ẩn trong tiếng ca đó có một cánh cửa rộng mở trước mặt cậu. Bên trong cánh cửa đó có vô số lông vũ đang tung bay, hệt như ở phía sau cánh cửa chính là thiên đường, chỉ cần đi vào thì sẽ không còn đau khổ nữa.
Hai chân của Mục Tư Thần mất kiểm soát tiến về phía trước một chút, bỗng, một luồng hơi lạnh đột nhiên truyền đến từ sau gáy, trong nháy mắt từ cột sống truyền đến tứ chi, cảm giác đau đớn lạnh buốt như kim đâm chi chít như bị kim châm bò khắp chân cậu.
Cái lạnh buốt và đau đớn này khiến cho Mục Tư Thần ngừng bước chân, không tiếp tục tiến lên trước nữa.
Chỉ là trong tích tắc lấy lại được tỉnh táo này, cánh cửa giữa hư không trước mặt đã đóng lại, tiếng hát hợp xướng ở trong đầu cũng đã biến mất.
Mục Tư Thần toàn thân run rẩy, thở hổn hển ngồi dưới đất, cậu dùng con mắt phải vẫn còn được xem là nguyên vẹn liếc nhìn đồng hồ.
Vừa đúng 8 giờ.
Vừa rồi cậu giống như bị giày xéo trong địa ngục mấy ngày, thời gian thật ra chỉ mới trôi qua có một giây.
Cậu chỉ mới nhìn "thực thể Vĩ đại" vỏn vẹn có một chút vậy thôi, mà còn chưa nhìn thấy được toàn cảnh.
Sức mạnh của Giấy dán bản ngã đã hao hết sạch, Mục Tư Thần không cách nào dựa vào ngoại lực để ngăn cản sự ô nhiễm tinh thần nữa. Dưới chiếc áo choàng, cậu thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng hợp xướng, chỉ là âm thanh không to như trước, nghe cũng rất xa xăm, lý trí của cậu vẫn có thể chống lại tiếng ca này.
Một giây này, một cái liếc mắt này, tổn thất nặng nề.
Nhưng cũng không phải là không lợi lộc gì!
Mục Tư Thần che mắt cúi đầu, dùng áo choàng che khuất nụ cười trên khóe miệng.
【Người chơi đã chống lại một đòn của "Tàng tinh" một cách hoàn mỹ, kích hoạt hệ thống giá trị SAN. 】
【Người chơi đã thành công trong việc thăm dò "Tàng tinh", nhận được thông tin liên quan đến "Tàng tinh". 】
Dưới mỗi thông báo của hệ thống đều có một đoạn mô tả dài, nhưng Mục Tư Thần không cần đọc, mấy nội dung này theo cú đánh chí mạng vào tinh thần vừa rồi tràn vào trong đầu cậu.
Thế giới này thật sự rất kỳ lạ, "Hiểu rõ" những thứ vô phương hình dung bằng lời sẽ bị ô nhiễm tinh thần, trở nên điên cuồng, hoặc là nổi điên đến chết, hoặc là trở nên phụ thuộc vào thứ vô phương hình dung bằng lời, trở thành vật phẩm phụ thuộc thì mới có thể sống sót.
Mà "Dòm ngó" thứ vô phương hình dung bằng lời thì sẽ không còn đường sống, nếu may mắn sống sót liền có thể nhận được tri thức và sức mạnh.
Cái nhìn vừa rồi đã kích hoạt hệ thống giá trị SAN, cũng chính là hệ thống giá trị lý trí.
Chú thích
▶ SAN hay Sanity, dịch theo nghĩa đen là sự tỉnh táo, tượng trưng cho sức mạnh Tinh thần của người chơi, sau khi gặp phải một số cảnh siêu nhiên hoặc những điều đáng sợ, giá trị SAN sẽ giảm do kích thích tinh thần. Khá giống với game Land of Alienation, một tựa game theo phong cách Cthulhu.
Từ giờ trở đi, Mục Tư Thần có thể nhìn được tổng giá trị SAN của bản thân là bao nhiêu, còn lại bao nhiêu, dựa vào đó mà đánh giá bản thân có bị ô nhiễm tinh thần hay không, và có thể chịu đựng được trong bao lâu.
Nếu Mục Tư Thần không mạo hiểm nhìn thực thể Vĩ đại ở trong "Ban ngày" một cái thì sẽ mãi mãi không thể kích hoạt hệ thống giá trị SAN, sẽ giống như một người bị người ta bịt mắt rồi dẫn đi trong một cái bẫy chôn đầy mìn trong đất, nửa bước cũng khó đi.
Đồng thời, cậu còn nhận được kiến thức liên quan đến "thực thể Vĩ đại", những kiến thức này chắc hẳn vĩnh viễn không thể moi được từ trong miệng của thân cận và Tín đồ.
Mới vừa rồi hệ thống nói cậu đã chịu một đòn của "Tàng tinh", "Tàng tinh" chính là cấp bậc của thực thể Vĩ đại của trấn Đồng Chi này.
Phía trên "Tàng tinh" (Giấu sao), còn có ba cấp bậc là "Tế nhật" (Che trời), "Di thiên" (Lấp trời), đây đều là những thứ thuộc phạm vi cấp Thần, là tri thức không thể truyền bá cho người bình thường được.
"Tàng tinh" là ngưỡng cửa của phạm vi cấp Thần, đạt tới "Tàng tinh" thì mới có thể trở thành thực thể vô phương hình dung, nhưng nó cũng chỉ là ngưỡng cửa, đường ranh giới giữa nhân loại và thứ vô phương hình dung được mà thôi.
Nhưng những kiến thức này và cách để biến thành "Tàng tinh", người bình thường sẽ không bao giờ có thể biết được. Cho dù là một ""Tàng tinh"" nào đó muốn nói cho ai đó biết, thì chỉ cần nói ra từ này, người bình thường nghe được đều sẽ bị suy sụp tinh thần đến chết.
Chỉ có người có tinh thần mạnh mẽ, liều chết nhìn trộm thần minh, khinh nhờn phạm vi liên quan đến cấp thần đó thì mới có thể trộm được những kiến thức này.
Không phải là hệ thống không chịu nói cho Mục Tư Thần biết những việc này, mà là không cách nào truyền tải những thông tin đó.
"Thực thể Vĩ đại" của trấn Đồng Chi là một ""Tàng tinh"" đang tiến hóa thành "Tế nhật", một khi có thể mãi mãi duy trì được "Ban ngày", "Ngài" sẽ có thể trở thành "Tế nhật".
Mục Tư Thần không nhìn thấy được cách đặt chân đến phạm vi cấp Thần, nhưng cậu bắt được một từ, đó chính là "Trụ".
Bất kể là nhân loại biến thành Tàng tinh, hay là Tàng tinh trở thành Tế nhật, toàn bộ đều cần "Trụ", cũng là thứ mà hệ thống bảo Mục Tư Thần tìm kiếm.
Mặc dù trước mắt vẫn chưa biết "Trụ" là cái gì, nhưng ít ra đã có phương hướng suy đoán.
Đối với ""Tàng tinh"" của trấn Đồng Chi, sau khi nhìn trộm Mục Tư Thần quyết định tạm thời gọi đấng "Thần" này là Mắt to. Phần lớn những việc mà Mắt to này làm ở trong trấn Đồng Chi đều là vì chuẩn bị cho việc tăng cường "Trụ" của ngài, chỉ cần thăm dò đám thân cận và Tín đồ mỗi ngày đã làm gì, rồi thể tổng kết ra quy luật, ắt hẳn có thể đoán ra được chân tướng về "Trụ".
Thật đúng là cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo mà, nếu cậu không thử nhìn một cái thì sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được ý nghĩa của "Trụ", nói không chừng còn sẽ ngu ngốc tìm kiếm cây cột nào đó ở trong trấn Đồng Chi này nữa.
Đương nhiên, lần này cũng vạn phần nguy hiểm.
Mục Tư Thần chớp chớp mắt, mắt phải còn ổn, mắt trái thì toàn ra một màu máu đỏ, không nhìn thấy gì cả.
Đồng thời, bên tai còn có tiếng hợp xướng không ngừng vang lên, liên tục ảnh hưởng đến tinh thần của cậu.
Mục Tư Thần có thể nhìn thấy giá trị SAN của mình, hiện tại giá trị SAN trần của cậu là 100, sau khi nhìn Mắt to một cái thì còn lại 88, con số lại còn là số may mắn cơ đấy.
Nhưng từ khi khoác áo choàng vào, qua một giờ sẽ tự động giảm mất 3 điểm giá trị SAN, tương tự như vậy, tiếng ca kia cũng sẽ làm cậu giảm mất 3 giá trị SAN mỗi giờ.
6 điểm một giờ, sau khi 12 tiếng của "Đêm tối" qua đi, cậu sẽ bị giảm đi 72 điểm giá trị SAN, chỉ còn lại có 16 điểm.
Một khi giá trị lý trí chỉ còn lại 16 điểm, thời khắc cậu phát điên không còn xa nữa.
Phải nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh này mới được. Mục Tư Thần hiện giờ vẫn còn xem như lý trí ổn định âm thầm nghĩ.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Mắt to: Có người nhìn lén tôi một cái
Tần Trụ: Tôi thấy người kia rất nhiều mắt
Mục Tư Thần dùng cuốc chữ thập của mình và năng lượng của người khác kích hoạt kỹ năng "Đào góc tường", nhận được một tờ Giấy dán bản ngã.
Giấy dán bản ngã có thể giúp cho bất kỳ ai giữ tỉnh táo, coi như là một loại đạo cụ phòng thủ về mặt tinh thần, hiệu quả của đạo cụ sẽ tăng lên dựa trên tốc độ tăng thực lực của Mục Tư Thần.
Kỹ năng này khiến cho Mục Tư Thần sinh ra một loại cảm giác cậu đã đào góc tường của thực thể Vĩ đại của trấn Đồng Chi và Tần Trụ cùng một lúc vậy.
Mục Tư Thần cảm thấy, kỹ năng này không nên gọi là "Đào chân tường",mà phải gọi là "Mượn gió bẻ măng" mới đúng.
Thôi kệ, dù sao thì đây cũng là đạo cụ hữu dụng đầu tiên cậu có được.
Mục Tư Thần muốn nhân lúc "Đêm tối" lẻn vào trấn nhỏ, tìm kiếm "Trụ" và cách xây dựng ngôi nhà an toàn, hoàn thành nhiệm vụ tân thủ mà hệ thống đã đưa ra.
Vì thế, cậu phải mặc áo choàng của Tín đồ. Nhưng áo choàng này xem ra cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Cậu nghi rằng sau khi bản thân mặc áo choàng này vào sẽ biến thành trạng thái nửa điên, khó mà giữ thần trí bình thường để hoàn thành nhiệm vụ.
Cũng may lúc này lại xuất hiện Giấy dán bản ngã, có thể dùng để chống lại sự ô nhiễm của áo choàng.
Hệ thống đã kiến nghị Mục Tư Thần dán Giấy dán bản ngã vào sau gáy, trên bảo vệ não bộ, dưới bảo vệ thần kinh tủy sống, phạm vi bao trùm này tương đối toàn diện.
Mục Tư Thần xé giấy dán ra rồi dán nó vào sau cổ, vừa mới dán lên thì mảnh giấy dán đã biến mất.
Mục Tư Thần không sờ được sự tồn tại của giấy dán, nhưng cậu có thể cảm nhận được ở phần sau gáy có hơi lạnh, nơi đó hẳn là đã có thêm một cái hoa văn hình xăm mới.
Hơi lạnh khiến cho đầu óc của Mục Tư tỉnh táo hơn, lúc này cậu mới để mắt tới khay đồ ăn đã rơi ở trên đất.
Đồ ăn mà Tín đồ mang đến chỉ có bánh mì, trứng gà, nước khoáng và mấy trái cà chua bi. Vừa rồi Mục Tư Thần còn thấy đồ ăn rất bình thường, bây giờ lại nhìn thấy một con mắt trong suốt đang nổi lềnh phềnh trong nước.
Thực thể Vĩ đại của trấn Đồng Chi thật sự rất cố chấp với con mắt.
Cũng may bánh mì, trứng gà và cà chua bi đều bình thường, Mục Tư Thần sớm đã đói bụng, cậu nhanh chóng ăn hết số đồ ăn này, suýt nữa thì chết nghẹn.
Còn năm phút nữa là đến 8 giờ, Mục Tư Thần nhanh chóng trói Tín đồ chặt hơn.
Tín đồ kia vẫn còn ngoan cố chống cự, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tiêu diệt... Kẻ sa đọa... Trấn Tường Bình... An toàn..."
Để cho chắc, Mục Tư Thần lại dùng cuốc chữ thập gõ vào đầu của Tín đồ kia thêm một cái nữa.
Thanh máu của Tín đồ kia giảm xuống đến mức chỉ còn lại 1/10, hoàn toàn im bặt.
Mục Tư Thần để đầu của Tín đồ kia ở trên bàn học, sau đó đặt đài ở bên tai gã, chỉnh âm lượng về mức nhỏ nhất để chỉ có mình tên Tín đồ có thể nghe được nội dung.
Cậu đang phòng ngừa sau khi mình rời khỏi phòng, không cách nào khóa trái cửa, chỉ cần Tín đồ có một chút ít sức lực là có thể chạy ra khỏi phòng này. Đến lúc đó tình cảnh của Mục Tư Thần liền trở nên nguy hiểm.
Đương nhiên, Mục Tư Thần cũng không định cứ mặc cái áo choàng ghi rõ "Người dân số 629 trong thị trấn" này, cậu sẽ tìm thời cơ thay một thân phận khác.
Bỏ những vật phẩm hữu dụng như đèn pin vào trong ba lô, chỉ còn cuốc chữ thập là không thể nhét vào ba lô được.
Mục Tư Thần đang phát sầu nên giấu cuốc chữ thập như thế nào, lúc này trong đầu phát ra âm thanh nhắc nhở "Ting ting" của hệ thống.
Cậu mở màn hình hệ thống ra, thấy ở cột vũ khí có nút nâng cấp.
Hóa ra là sau khi cuốc chữ thập chế ngự được một Tín đồ thì đạt được điểm kinh nghiệm, có thể nâng cấp.
Mục Tư Thần: "..."
Vì sao thứ đạt được điểm kinh nghiệm không phải là cậu mà lại là cuốc chữ thập chứ?
Cậu thăng cấp cho cuốc chữ thập, vũ khí vốn từ cấp 0 thành cấp 1, cái cuốc chữ thập rỉ sắt kia trở nên mới tinh như lúc ban đầu, tỏa ra ánh kim màu đen bạc.
Đồng thời, trong ba lô của cậu cũng xuất hiện một cột vũ khí đặc biệt, có thể cất vũ khí cấp 1 vào.
Mục Tư Thần giấu kỹ cuốc chữ thập, cậu thử luyện tập động tác lấy ra cất vào một cách nhanh chóng, chắc chắn rằng bản thân có thể lấy cuốc chữ thập ra trong nháy mắt.
Chuẩn bị kỹ càng xong mọi thứ, cậu dựa vào cạnh cửa, chờ đợi "Đêm tối" buông xuống.
7:59:50 giây, Mục Tư Thần bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ nguy hiểm.
Bởi vì lúc Tín đồ tiến vào, cửa không bị khóa ngoài, hay là cậu thử mở cửa phòng rồi lao ra nhìn thử "Ban ngày" một cái ngay tại giây thứ 59 xem thế nào nhỉ.
Hành động này có thể khiến cho thần trí của cậu trở nên không bình thường, nhưng vì thời gian rất ngắn, chỉ trong nháy mắt, dựa vào sức mạnh của Giấy dán bản ngã, không chừng vẫn có thể giữ được tỉnh táo.
thực thể Vĩ đại hiển nhiên là trở ngại lớn nhất trong việc mở map trấn Đồng Chi của cậu, nếu ngay đến việc nhìn thẳng vào thực thể Vĩ đại cũng làm không được thì thật sự không có bất kỳ phần thắng nào.
Tuy rằng mạo hiểm, nhưng cũng không phải không chắc chắn.
Giây trên đồng hồ đã chạy đến 58, không còn thời gian để do dự nữa.
Mục Tư Thần sờ hình xăm sau gáy của mình, cậu đưa ra quyết định nhanh như chớp.
Giây 59, cậu nhẹ nhàng vặn một cái, mở cửa phòng, bước nhanh ra ngoài.
Thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, Mục Tư Thần cũng không rõ ràng mình đã nhìn thấy cái gì.
Tầm mắt của cậu nhìn lướt toàn bộ bên ngoài, từ bốn phía đến bầu trời, chỉ là một cái chớp mắt này, Mục Tư Thần cảm thấy sau gáy truyền đến cơn đau rát như bị thiêu đốt, đôi mắt đau nhức, tròng mắt cứ như có chất lỏng đang chực trào ra, tựa như giây tiếp theo tròng mắt sẽ nổ tung.
Mục Tư Thần giơ tay che mắt lại, hốc mắt trái chảy máu, máu trào ra từ kẽ ngón tay mà chảy xuống dưới.
Trong nháy mắt kia, Mục Tư Thần vốn không hiểu rốt cuộc là bản thân đã nhìn thấy cái gì.
Trong ấn tượng của cậu, chỉ có một con mắt như bị xung huyết cực lớn đang treo trên bầu trời, lông mi được tạo thành từ vô số con sâu đỏ đen ngoe nguẩy, vặn vẹo ở bốn phía xung quanh tròng mắt. Vô số lông vũ màu trắng rơi xuống từ hai bên con mắt, từng cái lông tản ra tia sáng thánh khiết nhàn nhạt, trong quá trình bay xuống sẽ vỡ thành sương mù phát sáng nhàn nhạt.
Trong đầu của Mục Tư Thần có tiếng hát hợp xướng đinh tai nhức óc. Hiện tại đầu óc của cậu đã không còn phân biệt được nội dung của lời bài hát, nhưng cậu cảm thấy ẩn trong tiếng ca đó có một cánh cửa rộng mở trước mặt cậu. Bên trong cánh cửa đó có vô số lông vũ đang tung bay, hệt như ở phía sau cánh cửa chính là thiên đường, chỉ cần đi vào thì sẽ không còn đau khổ nữa.
Hai chân của Mục Tư Thần mất kiểm soát tiến về phía trước một chút, bỗng, một luồng hơi lạnh đột nhiên truyền đến từ sau gáy, trong nháy mắt từ cột sống truyền đến tứ chi, cảm giác đau đớn lạnh buốt như kim đâm chi chít như bị kim châm bò khắp chân cậu.
Cái lạnh buốt và đau đớn này khiến cho Mục Tư Thần ngừng bước chân, không tiếp tục tiến lên trước nữa.
Chỉ là trong tích tắc lấy lại được tỉnh táo này, cánh cửa giữa hư không trước mặt đã đóng lại, tiếng hát hợp xướng ở trong đầu cũng đã biến mất.
Mục Tư Thần toàn thân run rẩy, thở hổn hển ngồi dưới đất, cậu dùng con mắt phải vẫn còn được xem là nguyên vẹn liếc nhìn đồng hồ.
Vừa đúng 8 giờ.
Vừa rồi cậu giống như bị giày xéo trong địa ngục mấy ngày, thời gian thật ra chỉ mới trôi qua có một giây.
Cậu chỉ mới nhìn "thực thể Vĩ đại" vỏn vẹn có một chút vậy thôi, mà còn chưa nhìn thấy được toàn cảnh.
Sức mạnh của Giấy dán bản ngã đã hao hết sạch, Mục Tư Thần không cách nào dựa vào ngoại lực để ngăn cản sự ô nhiễm tinh thần nữa. Dưới chiếc áo choàng, cậu thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng hợp xướng, chỉ là âm thanh không to như trước, nghe cũng rất xa xăm, lý trí của cậu vẫn có thể chống lại tiếng ca này.
Một giây này, một cái liếc mắt này, tổn thất nặng nề.
Nhưng cũng không phải là không lợi lộc gì!
Mục Tư Thần che mắt cúi đầu, dùng áo choàng che khuất nụ cười trên khóe miệng.
【Người chơi đã chống lại một đòn của "Tàng tinh" một cách hoàn mỹ, kích hoạt hệ thống giá trị SAN. 】
【Người chơi đã thành công trong việc thăm dò "Tàng tinh", nhận được thông tin liên quan đến "Tàng tinh". 】
Dưới mỗi thông báo của hệ thống đều có một đoạn mô tả dài, nhưng Mục Tư Thần không cần đọc, mấy nội dung này theo cú đánh chí mạng vào tinh thần vừa rồi tràn vào trong đầu cậu.
Thế giới này thật sự rất kỳ lạ, "Hiểu rõ" những thứ vô phương hình dung bằng lời sẽ bị ô nhiễm tinh thần, trở nên điên cuồng, hoặc là nổi điên đến chết, hoặc là trở nên phụ thuộc vào thứ vô phương hình dung bằng lời, trở thành vật phẩm phụ thuộc thì mới có thể sống sót.
Mà "Dòm ngó" thứ vô phương hình dung bằng lời thì sẽ không còn đường sống, nếu may mắn sống sót liền có thể nhận được tri thức và sức mạnh.
Cái nhìn vừa rồi đã kích hoạt hệ thống giá trị SAN, cũng chính là hệ thống giá trị lý trí.
Chú thích
▶ SAN hay Sanity, dịch theo nghĩa đen là sự tỉnh táo, tượng trưng cho sức mạnh Tinh thần của người chơi, sau khi gặp phải một số cảnh siêu nhiên hoặc những điều đáng sợ, giá trị SAN sẽ giảm do kích thích tinh thần. Khá giống với game Land of Alienation, một tựa game theo phong cách Cthulhu.
Từ giờ trở đi, Mục Tư Thần có thể nhìn được tổng giá trị SAN của bản thân là bao nhiêu, còn lại bao nhiêu, dựa vào đó mà đánh giá bản thân có bị ô nhiễm tinh thần hay không, và có thể chịu đựng được trong bao lâu.
Nếu Mục Tư Thần không mạo hiểm nhìn thực thể Vĩ đại ở trong "Ban ngày" một cái thì sẽ mãi mãi không thể kích hoạt hệ thống giá trị SAN, sẽ giống như một người bị người ta bịt mắt rồi dẫn đi trong một cái bẫy chôn đầy mìn trong đất, nửa bước cũng khó đi.
Đồng thời, cậu còn nhận được kiến thức liên quan đến "thực thể Vĩ đại", những kiến thức này chắc hẳn vĩnh viễn không thể moi được từ trong miệng của thân cận và Tín đồ.
Mới vừa rồi hệ thống nói cậu đã chịu một đòn của "Tàng tinh", "Tàng tinh" chính là cấp bậc của thực thể Vĩ đại của trấn Đồng Chi này.
Phía trên "Tàng tinh" (Giấu sao), còn có ba cấp bậc là "Tế nhật" (Che trời), "Di thiên" (Lấp trời), đây đều là những thứ thuộc phạm vi cấp Thần, là tri thức không thể truyền bá cho người bình thường được.
"Tàng tinh" là ngưỡng cửa của phạm vi cấp Thần, đạt tới "Tàng tinh" thì mới có thể trở thành thực thể vô phương hình dung, nhưng nó cũng chỉ là ngưỡng cửa, đường ranh giới giữa nhân loại và thứ vô phương hình dung được mà thôi.
Nhưng những kiến thức này và cách để biến thành "Tàng tinh", người bình thường sẽ không bao giờ có thể biết được. Cho dù là một ""Tàng tinh"" nào đó muốn nói cho ai đó biết, thì chỉ cần nói ra từ này, người bình thường nghe được đều sẽ bị suy sụp tinh thần đến chết.
Chỉ có người có tinh thần mạnh mẽ, liều chết nhìn trộm thần minh, khinh nhờn phạm vi liên quan đến cấp thần đó thì mới có thể trộm được những kiến thức này.
Không phải là hệ thống không chịu nói cho Mục Tư Thần biết những việc này, mà là không cách nào truyền tải những thông tin đó.
"Thực thể Vĩ đại" của trấn Đồng Chi là một ""Tàng tinh"" đang tiến hóa thành "Tế nhật", một khi có thể mãi mãi duy trì được "Ban ngày", "Ngài" sẽ có thể trở thành "Tế nhật".
Mục Tư Thần không nhìn thấy được cách đặt chân đến phạm vi cấp Thần, nhưng cậu bắt được một từ, đó chính là "Trụ".
Bất kể là nhân loại biến thành Tàng tinh, hay là Tàng tinh trở thành Tế nhật, toàn bộ đều cần "Trụ", cũng là thứ mà hệ thống bảo Mục Tư Thần tìm kiếm.
Mặc dù trước mắt vẫn chưa biết "Trụ" là cái gì, nhưng ít ra đã có phương hướng suy đoán.
Đối với ""Tàng tinh"" của trấn Đồng Chi, sau khi nhìn trộm Mục Tư Thần quyết định tạm thời gọi đấng "Thần" này là Mắt to. Phần lớn những việc mà Mắt to này làm ở trong trấn Đồng Chi đều là vì chuẩn bị cho việc tăng cường "Trụ" của ngài, chỉ cần thăm dò đám thân cận và Tín đồ mỗi ngày đã làm gì, rồi thể tổng kết ra quy luật, ắt hẳn có thể đoán ra được chân tướng về "Trụ".
Thật đúng là cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo mà, nếu cậu không thử nhìn một cái thì sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được ý nghĩa của "Trụ", nói không chừng còn sẽ ngu ngốc tìm kiếm cây cột nào đó ở trong trấn Đồng Chi này nữa.
Đương nhiên, lần này cũng vạn phần nguy hiểm.
Mục Tư Thần chớp chớp mắt, mắt phải còn ổn, mắt trái thì toàn ra một màu máu đỏ, không nhìn thấy gì cả.
Đồng thời, bên tai còn có tiếng hợp xướng không ngừng vang lên, liên tục ảnh hưởng đến tinh thần của cậu.
Mục Tư Thần có thể nhìn thấy giá trị SAN của mình, hiện tại giá trị SAN trần của cậu là 100, sau khi nhìn Mắt to một cái thì còn lại 88, con số lại còn là số may mắn cơ đấy.
Nhưng từ khi khoác áo choàng vào, qua một giờ sẽ tự động giảm mất 3 điểm giá trị SAN, tương tự như vậy, tiếng ca kia cũng sẽ làm cậu giảm mất 3 giá trị SAN mỗi giờ.
6 điểm một giờ, sau khi 12 tiếng của "Đêm tối" qua đi, cậu sẽ bị giảm đi 72 điểm giá trị SAN, chỉ còn lại có 16 điểm.
Một khi giá trị lý trí chỉ còn lại 16 điểm, thời khắc cậu phát điên không còn xa nữa.
Phải nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh này mới được. Mục Tư Thần hiện giờ vẫn còn xem như lý trí ổn định âm thầm nghĩ.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Mắt to: Có người nhìn lén tôi một cái
Tần Trụ: Tôi thấy người kia rất nhiều mắt