Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 4: Tín đồ
Mục Tư Thần: "Anh yên tâm, tôi không phải người xấu, chỉ là tôi có vài vấn đề muốn hỏi thăm một chút."
"Hẹp hòi thế, trong nhật ký viết Tần Trụ nhiều lần như vậy, anh cũng đâu có thấy phiền." Mục Tư Thần nói.
Không còn cảm giác bị nhìn chăm chú nữa.
Mục Tư Thần mỉm cười.
Đáng ra ban đầu bị "đánh dấu" cậu thấy hơi lo lắng, hiện tại thực thể đã đánh dấu cậu lại mặc kệ cậu, thật sự là không còn gì tốt hơn.
Có điều cậu chỉ gọi tên của Tần Trụ thì lập tức bị nhìn chằm chằm, điều này cũng đủ để chứng minh sức mạnh của cái gọi là "thực thể Vĩ đại" của thế giới này mạnh đến mức nào.
Ngay cả trong sách cũng không dám trực tiếp viết họ tên chủ nhân của trấn Đồng Chi, chỉ dám dùng cụm từ "thực thể Vĩ đại" để miêu tả Thần.
Nếu như cậu biết tên họ thật của "thực thể Vĩ đại", không cẩn thận nói ra, có lẽ cũng sẽ bị nhìn chằm chằm.
Đến lúc đó, có lẽ sẽ không ôn hòa giống như Tần Trụ.
Hệ thống muốn cậu mở map, xây dựng trấn nhỏ lý tưởng thuộc về chính mình, là bảo cậu chiến đấu với thực thể này sao?
Mục Tư Thần nhìn Cuốc chữ thập trong tay, cảm thấy vấn đề này không nằm ở chỗ khó thực hiện hay dễ thực hiện, mà nằm ở chỗ có nằm mơ cũng không thể hão huyền đến mức đấy.
Cũng may hình như cậu cũng có chút bàn tay vàng, hệ thống đưa cậu đến thế giới này cũng không để cậu đi chịu chết luôn, ít nhất cũng cho cậu gian phòng tương đối an toàn, mỗi tội có hơi đáng sợ; cho cậu con đường tắt để lấy được thông tin, mỗi tội có thể khiến cậu bị điên; cho cậu một cây Cuốc chữ thập, mỗi tội không biết phải dùng vũ khí vật lý này kiểu gì để đối phó với việc bị ô nhiễm tinh thần.
Mục Tư Thần nhức nhức cái đầu, so sánh lực chiến đấu của hai phe địch ta.
Phía cậu, một cái Cuốc chữ thập, kỹ năng "Đào Góc Tường", sinh viên đại học thể lực bình thường; bên phe thực thể Vĩ đại, vô số Thân cận, năng lực khó có thể diễn tả bằng lời, có thuộc tính chỉ hiểu cũng sẽ bị ô nhiễm.
Cũng may còn chưa đến đường cùng.
Từ những thông tin đã biết có thể phỏng đoán rằng "Ban ngày" đại diện cho lúc thực thể Vĩ đại mở mắt, "Đêm tối" đại diện cho lúc thực thể Vĩ đại nhắm mắt.
"Đêm tối" giáng lâm, sức mạnh của thực thể Vĩ đại sẽ tạm xa rời trấn Đồng Chi, đó cũng là thời cơ tốt để cậu hành động.
Hệ thống cũng không bắt cậu phải lập tức đối địch với thực thể Vĩ đại, mà bắt cậu tìm "Trụ" và xây dựng nhà an toàn trước.
Nhà an toàn thì dễ hiểu, hẳn là xây dựng một không gian không bị thực thể vĩ đại ăn mòn, nhưng "Trụ" là cái gì? Từ này có hàm nghĩa gì?
Hiện tại thông tin mà Mục Tư Thần hiểu rõ quá ít, cậu cần tiến thêm một bước, thâm nhập vào trấn nhỏ.
Phải chờ đến "Đêm tối" mới được.
Đúng lúc đó, một chuyện khác đã xảy ra.
Mục Tư Thần nhìn về phía cửa phòng, nghĩ thầm cậu đi vào thế giới này cũng được một khoảng thời gian rồi, cũng nên đến rồi chứ?
Trong phòng không có đồng hồ, nhưng Mục Tư Thần có đeo đồng hồ. Sau khi tiến vào thế giới này, đồng hồ vẫn chạy bình thường, có thể giúp Mục Tư Thần biết được thời gian.
Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, từ lúc cậu tiến vào game đến giờ đã qua ba tiếng, cậu cũng cảm thấy đói bụng.
Cảm giác đói khiến cho tâm trạng của Mục Tư Thần trở nên nặng nề. Có cảm giác đói chứng tỏ thời gian đúng là có trôi qua, mà nếu cậu có thể ăn đồ ăn của thế giới này để đỡ đói, có nghĩa là rất có khả năng ngay cả cơ thể của cậu cũng xuyên đến đây.
E rằng đây không phải là buồng chơi game giả lập mà chính là một thiết bị xuyên việt.
Có điều lúc này, Mục Tư Thần cũng không lo nổi chuyện ở thế giới gốc, việc cấp bách bây giờ là tiếp tục sống sót.
Cậu đi đến gần cửa phòng, kiên nhẫn chờ đợi.
Trên vách tường bên cạnh cửa có treo một chiếc gương, dưới ánh sáng yếu ớt, Mục Tư Thần thấy rõ ngoại hình của người trong gương và chính mình giống nhau như đúc, ngay cả nốt ruồi ở thùy tai trái cũng giống, xem ra đây thật sự là cơ thể của cậu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mục Tư Thần tắt đèn pin, trong phòng liền tối đen như mực.
Tiếng bước chân dừng ở trước ngay trước cánh cửa, có người gõ cửa một cái, một giọng nam giống hệt như đọc thuộc lòng vang lên: "Cư dân số 629 của thị trấn, hãy đọc thuộc lòng sự tích của Thực thể tại vĩ đại, sau khi đọc thuộc nửa tiếng thì mở cửa sổ nhỏ lên, tôi sẽ cung cấp thức ăn cho cậu."
Hóa ra người dân trấn Đồng Chi không tôn thờ thực thể Vĩ đại sẽ bị đối xử như thế này, sau khi đọc thuộc lòng nội dung trong sách xong thì mới được phát đồ ăn. Vì miếng ăn mà phải đọc thuộc lòng nội dung trong sách, về lâu về dài đương nhiên có thể trở thành Thân cận của thực thể Vĩ đại.
Sau khi Mục Tư Thần trải qua lễ "rửa tội" bằng đài phát thanh và sách, có lẽ sẽ có chút sức đề kháng với nội dung trong sách, đọc thuộc nửa tiếng hẳn là sẽ không bị ô nhiễm tinh thần. Nhưng nếu làm như vậy, cậu sẽ bị trấn Đồng Chi nuôi nhốt, một ngày nào đó sẽ không có cách nào chống lại loại ô nhiễm này.
Mục Tư Thần hắng giọng, đọc bừa hai câu cậu có ấn tượng sâu sắc nhất trong sách: "Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, đôi mắt trong sáng tượng trưng cho tâm hồn trong sạch, muốn bảo vệ đôi mắt phải từ..."
Giọng cậu đột nhiên im bặt, người bên ngoài hỏi: "Sao không đọc nữa?"
Mục Tư Thần nói: "Ánh sáng mờ quá, tôi không nhìn rõ chữ trên sách."
"Mấy cư dân trong trấn các người không có sự che chở của thực thể Vĩ đại, thị lực quá kém, cậu có thể bật đèn trong phòng lên." Người ngoài cửa nói.
Mục Tư Thần giả vờ bước hai bước ngay tại cửa ra vào, sau đó nói: "Có lẽ đèn bị hỏng rồi, không bật được, có phải là bị cắt điện không?"
"Nói dối! Chúng tôi luôn đảm bảo cung cấp đủ điện nước, nhất định là cậu cố ý đập hư đèn, cô phụ tấm lòng của Đấng thực thể vĩ đại." Người ngoài cửa nghiêm giọng.
Đèn trong phòng thật ra đúng là bị người ta đập vỡ, chỉ để lại một cái đèn pin công suất lớn này.
"Là lỗi của tôi," Mục Tư Thần nói, "Nhưng tôi đã bắt đầu thấy ăn năn vì hành vi của mình, không có ánh đèn, mắt tôi không thể nào nhìn rõ chữ được."
"Tôi tìm người đến sửa đèn cho cậu." Người ngoài cửa nói.
"Không cần," Mục Tư Thần vội vàng nói, "Hay là ngài vào đây, với thị lực của ngài, nhất định có thể thấy rõ chữ trên sách. Lúc đó ngài đọc mẫu một lần, tôi đọc thuộc theo một lần, thế nào?"
"Chúng tôi vẫn luôn dốc lòng ca ngợi sự tích của Đấng thực thể vĩ đại, là cư dân trong trấn các cậu chống đối, không cho chúng tôi tiến vào." Người ngoài cửa nói, "Cậu mở cửa ra đi."
Lời này cũng chính là ý đồ của Mục Tư Thần, cậu cầm Cuốc chữ thập đứng ở phía sau cửa, mở cánh cửa bị khóa trái ra.
Ánh sáng từ ngoài cửa rọi vào, Mục Tư Thần nhìn thấy một bóng người bưng đĩa thức ăn chậm rãi đi vào, đưa lưng về phía cậu.
Ngay lúc người này hoàn toàn bước vào nhà, một chân Mục Tư Thần nhẹ nhàng đóng cửa, nhanh chóng khóa trái cửa phòng. Cậu đột ngột vung Cuốc chữ thập trong tay lên, đập cái bốp lên gáy người nọ.
Cậu vẫn giơ cao đánh khẽ, thay vì dùng đầu nhọn hoặc là đầu bằng của Cuốc chữ thập thì cậu xoay ngang đầu búa rồi đập xuống, dùng độ cứng và trọng lượng của khối sắt tấn công đối phương.
Mục Tư Thần không biết đòn tấn công vật lý bình thường có thể tạo thành tổn thương cho người này hay không, có điều cậu có niềm tin rất lớn về hiệu quả của hành động này.
Dựa theo những gì sách miêu tả, Mục Tư Thần xác định cơ cấu dân cư của trấn Đồng Chi có thể chia thành mấy nhóm sau: thực thể Vĩ đại, Thân cận, tín đồ, người dân trong trấn và kẻ sa đọa ▶.
▶ Chú thích
Nguyên văn: Vĩ đại tồn tại, quyến giả, truy tùy giả, trấn dân và đọa lạc giả.
Theo như những gì giải thích ở dưới thì tạm để là
Vĩ đại tồn tại: thực thể Vĩ đại
Quyến giả: Thân cận
Truy tùy giả: Tín đồ
Trấn dân: Người dân trong trấn
Đọa lạc giả: Kẻ sa đọa
Quyến vật: ___ (Chưa nghĩ ra)
Thực ra cũng không chắc lắm nhưng mà dựa trên mô tả thì có thể tạm chia thành cấp bậc như vậy cho dễ hình dung, nếu sau này có gì vướng quá sẽ sửa sau.
Trong đó cư dân trong trấn chính là người bình thường như chủ cuốn nhật ký, một khi bọn họ nổi điên là sẽ biến thành tín đồ. Kẻ sa đọa thì là một nhóm người vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo, thậm chí có khả năng chống lại ô nhiễm của thực thể Vĩ đại.
Trong sách không hề nhắc đến kẻ sa đọa, nhưng Mục Tư Thần tin chắc rằng có một nhóm người như vậy, nếu không thì sẽ không thể giải thích được vì sao trong phòng của chủ cuốn nhật ký lại có radio đủ để chống lại việc bị ô nhiễm tinh thần.
Thân cận hẳn là người lãnh đạo của đám tín đồ, sẽ tìm cách tăng thêm con mắt, theo như miêu tả thì đã không còn được coi là người. Trong đoạn phát thanh trên đài có nhắc đến việc đã dọn sạch "quyến vật" gần trấn Tường Bình, Mục Tư Thần cho rằng "quyến vật" cũng cùng một giuộc với đám Thân cận này, có lẽ là cấp bậc của loài quái vật nào đó dưới trướng thực thể, chỉ là cách gọi khác với người dân thường hay tín đồ của đám Thân cận thôi.
Thân cận nhất định là rất khó đối phó, nhưng tín đồ có lẽ không quá mạnh.
Tín đồ bên ngoài cửa gọi cậu là cư dân của trấn; đã vậy, người được phái đến tẩy não cậu, không cần thiết phải là Thân cận có thực lực cao cường đến.
Hệ thống cung cấp cho cậu Cuốc chữ thập, nếu Cuốc chữ thập này ngay cả một tín đồ bình thường cũng không thể đánh thắng thì cậu khỏi cần chơi nữa, trực tiếp từ bỏ chống cự, lớn tiếng đọc thuộc lòng sự tích của thực thể vĩ đại, cứ thế điên luôn cho nó lành.
Mục Tư Thần nắm chắc hành động lần này, nói chung cũng chỉ có hai kết quả, một là cậu khống chế được Tín đồ, hiểu thế giới này thêm một bậc; hai là bị tín đồ khống chế ngược lại cậu, cậu liền đọc thuộc để giữ mạng, điên bầy đàn luôn.
Đều là những cái kết không tồi.
Quả nhiên, Cuốc chữ thập có tác dụng.
Tín đồ ngã bình bịch xuống đất, sau gáy hắn xuất hiện một vết thương nhưng không chảy máu.
Mục Tư Thần không khỏi cảm thấy nguy hiểm, cậu giơ một vật lên, nhắm ngay gáy của tín đồ rồi ấn công tắc.
Ngay lúc đó, vết thương trên gáy của tín đồ bỗng nhiên mở ra, lộ ra một con mắt dài bảy tám centimet, nhìn chằm chằm Mục Tư Thần một cách hung tợn, nó phát ra âm thanh sắc lẹm: "Kẻ sa đọa! Là kẻ..."
Nhưng âm thanh của nó còn chưa truyền đến thì đột nhiên im bặt.
Một luồng sáng công suất lớn chiếu thẳng vào con mắt, rọi cho nó không thể mở ra được, đau đớn không chịu nổi
"Quả nhiên là hữu dụng." Mục Tư Thần nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trước đó cậu đã để đèn pin vào trong ba lô, hệ thống mô tả nó chính là "Một cây đèn pin rất có lực công kích, thích hợp với trấn nhỏ này đến bất ngờ". Liên kết với năng lực của thực thể Vĩ đại biểu hiện chủ yếu là thông qua con mắt, Mục Tư Thần kết luận cứ nhắm thẳng mắt mà chiếu ánh sáng cường độ cao vào là có thể đạt được hiệu quả bất ngờ.
Chỉ là trong miêu tả có một câu rất vi diệu, "Thích hợp với trấn nhỏ này đến bất ngờ" – câu này rốt cuộc là ai nói? Có phải nó chứng minh rằng trong trấn Đồng Chi vốn không có loại đèn pin này, đèn pin là từ bên ngoài?
Bí ẩn rất nhiều, cần cậu khám phá từng chút một.
Tín đồ liều mạng giãy giụa nhưng không thể phát ra âm thanh gì.
Mục Tư Thần giẫm một chân lên trên lưng gã, dùng Cuốc chữ thập đè lên hai chân của gã, tay cậu nắm thật chắc đèn pin, ánh sáng mạnh chiếu vào con mắt kia không sai một li.
Đợi một lúc, tín đồ đã bất động, con mắt trên gáy cũng nhắm chặt lại.
Lúc này Mục Tư Thần mới tắt đèn pin, xách Cuốc chữ thập ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của tín đồ này.
"Đừng chết đấy, tôi đâu có muốn một tín đồ đã chết đâu." Mục Tư Thần lẩm bẩm.
【Sức chiến đấu trước mắt của người chơi không đủ để tiêu diệt tín đồ, hiện tại đã mở giao diện thanh máu và thanh mana cho người chơi.】
Tiếng nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên.
Trước mắt của Mục Tư Thần lóe một cái, cậu nhìn thấy trên đầu tín đồ xuất hiện hai thanh, một thanh màu đỏ chỉ còn lại có 1/3 lượng máu, một thanh là màu lam đã tiêu hao hết.
Thanh máu và thanh mana là thứ phổ biến trong game, thanh máu đại diện cho giá trị sinh lực của người chơi, thanh máu tiêu hao hết thì người chơi sẽ tử vong; thanh mana màu lam đại diện cho giá trị ma lực/linh lực của người chơi, tóm lại là thang đo năng lực đặc biệt, thanh mana hao hết thì người chơi sẽ không thể sử dụng được bất kỳ kỹ năng đặc thù nào nữa.
Nói cách khác, tín đồ trước mặt là một tù binh đang mang thương tích nặng, còn không thể sử dụng được năng lực đặc thù, đây cũng là điều mà Mục Tư Thần muốn.
"Lại còn có cả thanh máu và thanh mana, nhìn càng giống game hơn." Mục Tư Thần nói.
Nhưng là game này không có năng lực hồi sinh, chỉ có một mạng sống để tiêu hao mà thôi, có khác gì hiện thực đâu. Nếu vì thanh máu và thanh mana mà thật sự coi thế giới này là ảo thì đúng là thích chết đấy.
Mục Tư Thần xốc tín đồ trọng thương lên, túm lấy quần áo che kín mắt của hắn lại, rồi mới yên tâm đặt hắn ở trước bàn học, dùng ga giường trói sao cho chặt, còn dựng ngược cái Cuốc chữ thập đặt ngay bên cạnh đầu hắn.
Tuy hiện giờ tín đồ này thoạt nhìn chỉ là một người đàn ông trưởng thành bình thường, nhưng Mục Tư Thần cũng không lơ là với hắn được.
Hiện tại thủ đoạn khống chế kẻ địch của cậu vô cùng ít ỏi, kỹ năng duy nhất "Đào góc tường" còn chưa biết kích hoạt như thế nào. Cho dù đã khống chế được tên tín đồ này nhưng vẫn chưa biết nên làm thế nào để tín đồ đi vào khuôn khổ.
Giọng điệu của Mục Tư Thần ôn hòa nói: "Cậu yên tâm, tôi không phải người xấu, chỉ là tôi có vài vấn đề muốn hỏi thăm một chút."
Tín đồ quay mặt sang một bên, câm như hến.
Mục Tư Thần thở dài, nói với vẻ hết sức khó xử: "Tôi cũng không muốn làm vậy đâu, tôi còn mới nói với mình là sẽ không dựa vào Tần Trụ, tôi đúng là một đứa mồm điêu mà."
Mặc dù có hơi khó xử, nhưng Mục Tư Thần vẫn không chút do dự mở đài lên, sau đó dí nó vào tai của tín đồ.
"Đừng lúc nào cũng chỉ quan tâm tới trấn Đồng Chi, chúng ta cùng nhau nhìn ra thế giới bên ngoài một chút nhé." Mục Tư Thần nở nụ cười thân thiện rồi nói.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Mục Tư Thần: Dù sao thì ông đây cũng đâu phải ác ma.
Tín đồ: Tên quỷ sứ nhà ngươi!
Tần Trụ: Thật ra tôi thấy hơi phiền.
"Hẹp hòi thế, trong nhật ký viết Tần Trụ nhiều lần như vậy, anh cũng đâu có thấy phiền." Mục Tư Thần nói.
Không còn cảm giác bị nhìn chăm chú nữa.
Mục Tư Thần mỉm cười.
Đáng ra ban đầu bị "đánh dấu" cậu thấy hơi lo lắng, hiện tại thực thể đã đánh dấu cậu lại mặc kệ cậu, thật sự là không còn gì tốt hơn.
Có điều cậu chỉ gọi tên của Tần Trụ thì lập tức bị nhìn chằm chằm, điều này cũng đủ để chứng minh sức mạnh của cái gọi là "thực thể Vĩ đại" của thế giới này mạnh đến mức nào.
Ngay cả trong sách cũng không dám trực tiếp viết họ tên chủ nhân của trấn Đồng Chi, chỉ dám dùng cụm từ "thực thể Vĩ đại" để miêu tả Thần.
Nếu như cậu biết tên họ thật của "thực thể Vĩ đại", không cẩn thận nói ra, có lẽ cũng sẽ bị nhìn chằm chằm.
Đến lúc đó, có lẽ sẽ không ôn hòa giống như Tần Trụ.
Hệ thống muốn cậu mở map, xây dựng trấn nhỏ lý tưởng thuộc về chính mình, là bảo cậu chiến đấu với thực thể này sao?
Mục Tư Thần nhìn Cuốc chữ thập trong tay, cảm thấy vấn đề này không nằm ở chỗ khó thực hiện hay dễ thực hiện, mà nằm ở chỗ có nằm mơ cũng không thể hão huyền đến mức đấy.
Cũng may hình như cậu cũng có chút bàn tay vàng, hệ thống đưa cậu đến thế giới này cũng không để cậu đi chịu chết luôn, ít nhất cũng cho cậu gian phòng tương đối an toàn, mỗi tội có hơi đáng sợ; cho cậu con đường tắt để lấy được thông tin, mỗi tội có thể khiến cậu bị điên; cho cậu một cây Cuốc chữ thập, mỗi tội không biết phải dùng vũ khí vật lý này kiểu gì để đối phó với việc bị ô nhiễm tinh thần.
Mục Tư Thần nhức nhức cái đầu, so sánh lực chiến đấu của hai phe địch ta.
Phía cậu, một cái Cuốc chữ thập, kỹ năng "Đào Góc Tường", sinh viên đại học thể lực bình thường; bên phe thực thể Vĩ đại, vô số Thân cận, năng lực khó có thể diễn tả bằng lời, có thuộc tính chỉ hiểu cũng sẽ bị ô nhiễm.
Cũng may còn chưa đến đường cùng.
Từ những thông tin đã biết có thể phỏng đoán rằng "Ban ngày" đại diện cho lúc thực thể Vĩ đại mở mắt, "Đêm tối" đại diện cho lúc thực thể Vĩ đại nhắm mắt.
"Đêm tối" giáng lâm, sức mạnh của thực thể Vĩ đại sẽ tạm xa rời trấn Đồng Chi, đó cũng là thời cơ tốt để cậu hành động.
Hệ thống cũng không bắt cậu phải lập tức đối địch với thực thể Vĩ đại, mà bắt cậu tìm "Trụ" và xây dựng nhà an toàn trước.
Nhà an toàn thì dễ hiểu, hẳn là xây dựng một không gian không bị thực thể vĩ đại ăn mòn, nhưng "Trụ" là cái gì? Từ này có hàm nghĩa gì?
Hiện tại thông tin mà Mục Tư Thần hiểu rõ quá ít, cậu cần tiến thêm một bước, thâm nhập vào trấn nhỏ.
Phải chờ đến "Đêm tối" mới được.
Đúng lúc đó, một chuyện khác đã xảy ra.
Mục Tư Thần nhìn về phía cửa phòng, nghĩ thầm cậu đi vào thế giới này cũng được một khoảng thời gian rồi, cũng nên đến rồi chứ?
Trong phòng không có đồng hồ, nhưng Mục Tư Thần có đeo đồng hồ. Sau khi tiến vào thế giới này, đồng hồ vẫn chạy bình thường, có thể giúp Mục Tư Thần biết được thời gian.
Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, từ lúc cậu tiến vào game đến giờ đã qua ba tiếng, cậu cũng cảm thấy đói bụng.
Cảm giác đói khiến cho tâm trạng của Mục Tư Thần trở nên nặng nề. Có cảm giác đói chứng tỏ thời gian đúng là có trôi qua, mà nếu cậu có thể ăn đồ ăn của thế giới này để đỡ đói, có nghĩa là rất có khả năng ngay cả cơ thể của cậu cũng xuyên đến đây.
E rằng đây không phải là buồng chơi game giả lập mà chính là một thiết bị xuyên việt.
Có điều lúc này, Mục Tư Thần cũng không lo nổi chuyện ở thế giới gốc, việc cấp bách bây giờ là tiếp tục sống sót.
Cậu đi đến gần cửa phòng, kiên nhẫn chờ đợi.
Trên vách tường bên cạnh cửa có treo một chiếc gương, dưới ánh sáng yếu ớt, Mục Tư Thần thấy rõ ngoại hình của người trong gương và chính mình giống nhau như đúc, ngay cả nốt ruồi ở thùy tai trái cũng giống, xem ra đây thật sự là cơ thể của cậu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mục Tư Thần tắt đèn pin, trong phòng liền tối đen như mực.
Tiếng bước chân dừng ở trước ngay trước cánh cửa, có người gõ cửa một cái, một giọng nam giống hệt như đọc thuộc lòng vang lên: "Cư dân số 629 của thị trấn, hãy đọc thuộc lòng sự tích của Thực thể tại vĩ đại, sau khi đọc thuộc nửa tiếng thì mở cửa sổ nhỏ lên, tôi sẽ cung cấp thức ăn cho cậu."
Hóa ra người dân trấn Đồng Chi không tôn thờ thực thể Vĩ đại sẽ bị đối xử như thế này, sau khi đọc thuộc lòng nội dung trong sách xong thì mới được phát đồ ăn. Vì miếng ăn mà phải đọc thuộc lòng nội dung trong sách, về lâu về dài đương nhiên có thể trở thành Thân cận của thực thể Vĩ đại.
Sau khi Mục Tư Thần trải qua lễ "rửa tội" bằng đài phát thanh và sách, có lẽ sẽ có chút sức đề kháng với nội dung trong sách, đọc thuộc nửa tiếng hẳn là sẽ không bị ô nhiễm tinh thần. Nhưng nếu làm như vậy, cậu sẽ bị trấn Đồng Chi nuôi nhốt, một ngày nào đó sẽ không có cách nào chống lại loại ô nhiễm này.
Mục Tư Thần hắng giọng, đọc bừa hai câu cậu có ấn tượng sâu sắc nhất trong sách: "Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, đôi mắt trong sáng tượng trưng cho tâm hồn trong sạch, muốn bảo vệ đôi mắt phải từ..."
Giọng cậu đột nhiên im bặt, người bên ngoài hỏi: "Sao không đọc nữa?"
Mục Tư Thần nói: "Ánh sáng mờ quá, tôi không nhìn rõ chữ trên sách."
"Mấy cư dân trong trấn các người không có sự che chở của thực thể Vĩ đại, thị lực quá kém, cậu có thể bật đèn trong phòng lên." Người ngoài cửa nói.
Mục Tư Thần giả vờ bước hai bước ngay tại cửa ra vào, sau đó nói: "Có lẽ đèn bị hỏng rồi, không bật được, có phải là bị cắt điện không?"
"Nói dối! Chúng tôi luôn đảm bảo cung cấp đủ điện nước, nhất định là cậu cố ý đập hư đèn, cô phụ tấm lòng của Đấng thực thể vĩ đại." Người ngoài cửa nghiêm giọng.
Đèn trong phòng thật ra đúng là bị người ta đập vỡ, chỉ để lại một cái đèn pin công suất lớn này.
"Là lỗi của tôi," Mục Tư Thần nói, "Nhưng tôi đã bắt đầu thấy ăn năn vì hành vi của mình, không có ánh đèn, mắt tôi không thể nào nhìn rõ chữ được."
"Tôi tìm người đến sửa đèn cho cậu." Người ngoài cửa nói.
"Không cần," Mục Tư Thần vội vàng nói, "Hay là ngài vào đây, với thị lực của ngài, nhất định có thể thấy rõ chữ trên sách. Lúc đó ngài đọc mẫu một lần, tôi đọc thuộc theo một lần, thế nào?"
"Chúng tôi vẫn luôn dốc lòng ca ngợi sự tích của Đấng thực thể vĩ đại, là cư dân trong trấn các cậu chống đối, không cho chúng tôi tiến vào." Người ngoài cửa nói, "Cậu mở cửa ra đi."
Lời này cũng chính là ý đồ của Mục Tư Thần, cậu cầm Cuốc chữ thập đứng ở phía sau cửa, mở cánh cửa bị khóa trái ra.
Ánh sáng từ ngoài cửa rọi vào, Mục Tư Thần nhìn thấy một bóng người bưng đĩa thức ăn chậm rãi đi vào, đưa lưng về phía cậu.
Ngay lúc người này hoàn toàn bước vào nhà, một chân Mục Tư Thần nhẹ nhàng đóng cửa, nhanh chóng khóa trái cửa phòng. Cậu đột ngột vung Cuốc chữ thập trong tay lên, đập cái bốp lên gáy người nọ.
Cậu vẫn giơ cao đánh khẽ, thay vì dùng đầu nhọn hoặc là đầu bằng của Cuốc chữ thập thì cậu xoay ngang đầu búa rồi đập xuống, dùng độ cứng và trọng lượng của khối sắt tấn công đối phương.
Mục Tư Thần không biết đòn tấn công vật lý bình thường có thể tạo thành tổn thương cho người này hay không, có điều cậu có niềm tin rất lớn về hiệu quả của hành động này.
Dựa theo những gì sách miêu tả, Mục Tư Thần xác định cơ cấu dân cư của trấn Đồng Chi có thể chia thành mấy nhóm sau: thực thể Vĩ đại, Thân cận, tín đồ, người dân trong trấn và kẻ sa đọa ▶.
▶ Chú thích
Nguyên văn: Vĩ đại tồn tại, quyến giả, truy tùy giả, trấn dân và đọa lạc giả.
Theo như những gì giải thích ở dưới thì tạm để là
Vĩ đại tồn tại: thực thể Vĩ đại
Quyến giả: Thân cận
Truy tùy giả: Tín đồ
Trấn dân: Người dân trong trấn
Đọa lạc giả: Kẻ sa đọa
Quyến vật: ___ (Chưa nghĩ ra)
Thực ra cũng không chắc lắm nhưng mà dựa trên mô tả thì có thể tạm chia thành cấp bậc như vậy cho dễ hình dung, nếu sau này có gì vướng quá sẽ sửa sau.
Trong đó cư dân trong trấn chính là người bình thường như chủ cuốn nhật ký, một khi bọn họ nổi điên là sẽ biến thành tín đồ. Kẻ sa đọa thì là một nhóm người vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo, thậm chí có khả năng chống lại ô nhiễm của thực thể Vĩ đại.
Trong sách không hề nhắc đến kẻ sa đọa, nhưng Mục Tư Thần tin chắc rằng có một nhóm người như vậy, nếu không thì sẽ không thể giải thích được vì sao trong phòng của chủ cuốn nhật ký lại có radio đủ để chống lại việc bị ô nhiễm tinh thần.
Thân cận hẳn là người lãnh đạo của đám tín đồ, sẽ tìm cách tăng thêm con mắt, theo như miêu tả thì đã không còn được coi là người. Trong đoạn phát thanh trên đài có nhắc đến việc đã dọn sạch "quyến vật" gần trấn Tường Bình, Mục Tư Thần cho rằng "quyến vật" cũng cùng một giuộc với đám Thân cận này, có lẽ là cấp bậc của loài quái vật nào đó dưới trướng thực thể, chỉ là cách gọi khác với người dân thường hay tín đồ của đám Thân cận thôi.
Thân cận nhất định là rất khó đối phó, nhưng tín đồ có lẽ không quá mạnh.
Tín đồ bên ngoài cửa gọi cậu là cư dân của trấn; đã vậy, người được phái đến tẩy não cậu, không cần thiết phải là Thân cận có thực lực cao cường đến.
Hệ thống cung cấp cho cậu Cuốc chữ thập, nếu Cuốc chữ thập này ngay cả một tín đồ bình thường cũng không thể đánh thắng thì cậu khỏi cần chơi nữa, trực tiếp từ bỏ chống cự, lớn tiếng đọc thuộc lòng sự tích của thực thể vĩ đại, cứ thế điên luôn cho nó lành.
Mục Tư Thần nắm chắc hành động lần này, nói chung cũng chỉ có hai kết quả, một là cậu khống chế được Tín đồ, hiểu thế giới này thêm một bậc; hai là bị tín đồ khống chế ngược lại cậu, cậu liền đọc thuộc để giữ mạng, điên bầy đàn luôn.
Đều là những cái kết không tồi.
Quả nhiên, Cuốc chữ thập có tác dụng.
Tín đồ ngã bình bịch xuống đất, sau gáy hắn xuất hiện một vết thương nhưng không chảy máu.
Mục Tư Thần không khỏi cảm thấy nguy hiểm, cậu giơ một vật lên, nhắm ngay gáy của tín đồ rồi ấn công tắc.
Ngay lúc đó, vết thương trên gáy của tín đồ bỗng nhiên mở ra, lộ ra một con mắt dài bảy tám centimet, nhìn chằm chằm Mục Tư Thần một cách hung tợn, nó phát ra âm thanh sắc lẹm: "Kẻ sa đọa! Là kẻ..."
Nhưng âm thanh của nó còn chưa truyền đến thì đột nhiên im bặt.
Một luồng sáng công suất lớn chiếu thẳng vào con mắt, rọi cho nó không thể mở ra được, đau đớn không chịu nổi
"Quả nhiên là hữu dụng." Mục Tư Thần nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trước đó cậu đã để đèn pin vào trong ba lô, hệ thống mô tả nó chính là "Một cây đèn pin rất có lực công kích, thích hợp với trấn nhỏ này đến bất ngờ". Liên kết với năng lực của thực thể Vĩ đại biểu hiện chủ yếu là thông qua con mắt, Mục Tư Thần kết luận cứ nhắm thẳng mắt mà chiếu ánh sáng cường độ cao vào là có thể đạt được hiệu quả bất ngờ.
Chỉ là trong miêu tả có một câu rất vi diệu, "Thích hợp với trấn nhỏ này đến bất ngờ" – câu này rốt cuộc là ai nói? Có phải nó chứng minh rằng trong trấn Đồng Chi vốn không có loại đèn pin này, đèn pin là từ bên ngoài?
Bí ẩn rất nhiều, cần cậu khám phá từng chút một.
Tín đồ liều mạng giãy giụa nhưng không thể phát ra âm thanh gì.
Mục Tư Thần giẫm một chân lên trên lưng gã, dùng Cuốc chữ thập đè lên hai chân của gã, tay cậu nắm thật chắc đèn pin, ánh sáng mạnh chiếu vào con mắt kia không sai một li.
Đợi một lúc, tín đồ đã bất động, con mắt trên gáy cũng nhắm chặt lại.
Lúc này Mục Tư Thần mới tắt đèn pin, xách Cuốc chữ thập ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của tín đồ này.
"Đừng chết đấy, tôi đâu có muốn một tín đồ đã chết đâu." Mục Tư Thần lẩm bẩm.
【Sức chiến đấu trước mắt của người chơi không đủ để tiêu diệt tín đồ, hiện tại đã mở giao diện thanh máu và thanh mana cho người chơi.】
Tiếng nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên.
Trước mắt của Mục Tư Thần lóe một cái, cậu nhìn thấy trên đầu tín đồ xuất hiện hai thanh, một thanh màu đỏ chỉ còn lại có 1/3 lượng máu, một thanh là màu lam đã tiêu hao hết.
Thanh máu và thanh mana là thứ phổ biến trong game, thanh máu đại diện cho giá trị sinh lực của người chơi, thanh máu tiêu hao hết thì người chơi sẽ tử vong; thanh mana màu lam đại diện cho giá trị ma lực/linh lực của người chơi, tóm lại là thang đo năng lực đặc biệt, thanh mana hao hết thì người chơi sẽ không thể sử dụng được bất kỳ kỹ năng đặc thù nào nữa.
Nói cách khác, tín đồ trước mặt là một tù binh đang mang thương tích nặng, còn không thể sử dụng được năng lực đặc thù, đây cũng là điều mà Mục Tư Thần muốn.
"Lại còn có cả thanh máu và thanh mana, nhìn càng giống game hơn." Mục Tư Thần nói.
Nhưng là game này không có năng lực hồi sinh, chỉ có một mạng sống để tiêu hao mà thôi, có khác gì hiện thực đâu. Nếu vì thanh máu và thanh mana mà thật sự coi thế giới này là ảo thì đúng là thích chết đấy.
Mục Tư Thần xốc tín đồ trọng thương lên, túm lấy quần áo che kín mắt của hắn lại, rồi mới yên tâm đặt hắn ở trước bàn học, dùng ga giường trói sao cho chặt, còn dựng ngược cái Cuốc chữ thập đặt ngay bên cạnh đầu hắn.
Tuy hiện giờ tín đồ này thoạt nhìn chỉ là một người đàn ông trưởng thành bình thường, nhưng Mục Tư Thần cũng không lơ là với hắn được.
Hiện tại thủ đoạn khống chế kẻ địch của cậu vô cùng ít ỏi, kỹ năng duy nhất "Đào góc tường" còn chưa biết kích hoạt như thế nào. Cho dù đã khống chế được tên tín đồ này nhưng vẫn chưa biết nên làm thế nào để tín đồ đi vào khuôn khổ.
Giọng điệu của Mục Tư Thần ôn hòa nói: "Cậu yên tâm, tôi không phải người xấu, chỉ là tôi có vài vấn đề muốn hỏi thăm một chút."
Tín đồ quay mặt sang một bên, câm như hến.
Mục Tư Thần thở dài, nói với vẻ hết sức khó xử: "Tôi cũng không muốn làm vậy đâu, tôi còn mới nói với mình là sẽ không dựa vào Tần Trụ, tôi đúng là một đứa mồm điêu mà."
Mặc dù có hơi khó xử, nhưng Mục Tư Thần vẫn không chút do dự mở đài lên, sau đó dí nó vào tai của tín đồ.
"Đừng lúc nào cũng chỉ quan tâm tới trấn Đồng Chi, chúng ta cùng nhau nhìn ra thế giới bên ngoài một chút nhé." Mục Tư Thần nở nụ cười thân thiện rồi nói.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Mục Tư Thần: Dù sao thì ông đây cũng đâu phải ác ma.
Tín đồ: Tên quỷ sứ nhà ngươi!
Tần Trụ: Thật ra tôi thấy hơi phiền.