Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 27: Một đêm kinh hồn



Mục Tư Thần, phải làm gì thì ông mới đưa búp bê bạch tuộc cho tôi thế?
Đêm Mục Tư Thần trở lại hiện thực trôi qua một cách cực kỳ kinh dị.
Nguồn gốc của sự kinh dị này đến từ Hạ Phi.
Sau khi cậu nhét búp bê bạch tuộc vào trong chăn, Hạ Phi đầu tiên là nhìn chằm chằm búp bê trong chốc lát, sau đó cười cười nói: "Được rồi, không ăn ké mì của ông nữa. Tôi gọi đồ ăn bên ngoài."
Không lâu sau, Hạ Phi xuống tầng rồi mang bốn món ăn một món đi lên, đặt ở trên bàn học của Mục Tư Thần, nhiệt tình mời: "Lại đây ăn cùng đi, tôi không ăn hết."
Hoàn cảnh gia đình của Hạ Phi không tồi, ngày thường thỉnh thoảng cũng sẽ gọi vài món mời bạn cùng phòng cùng ăn. Mục Tư Thần thấy vẻ mặt cậu ta bình thường, cho rằng sau khi không nhìn thấy búp bê bạch tuộc nữa, Hạ Phi liền khôi phục bình thường.
Đối với một nam sinh viên trẻ tuổi, ăn bát mì cũng chỉ đủ nhét kẽ răng mà thôi, Mục Tư Thần vốn chưa no, thấy Hạ Phi hết sức nhiệt tình thì liền gắp một miếng thịt kho tàu.
Vừa bỏ thịt vào trong miệng, Hạ Phi liền đè bả vai của Mục Tư Thần từ phía sau, cười nói: "Anh Mục này, búp bê bạch tuộc kia ấy, cho tôi nhìn cái nào."
Hạ Phi ngày thường đều gọi Mục Tư Thần là Tiểu Mục, Thần Thần, lúc đùa còn gọi Tư Tư, đã bao giờ gọi anh đâu!
Mục Tư Thần đập đũa xuống kêu "bốp" một tiếng buông đũa, xoay người lên giường, đưa lưng về phía Hạ Phi nói: "Tôi không đói, chơi game cả ngày có hơi buồn ngủ, đi ngủ đây."
Cậu ôm chặt búp bê bạch tuộc vào trong ngực, dùng chăn che kín mít lại, sợ bị người khác cướp đi.
Giường trong ký túc xá của bọn họ đều thiết kế trên là giường ngủ, phía dưới là bàn học.
Hạ Phi ngẩng đầu nhìn chằm chằm giường của Mục Tư Thần trong chốc lát, "Hứ" một tiếng: "Không cho chơi thì thôi, cũng chẳng phải thứ gì tốt. Đồ ăn ngon thế này, tôi tự ăn!"
Giọng điệu cậu ta cực kỳ tự nhiên, giống y hệt như lúc bình thường, Mục Tư Thần thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mục Tư Thần nằm trên giường nghe Hạ Phi nói, rồi nghe được bạn cùng phòng sau khi ăn cơm xong đi rửa mặt, sau đó tắt đèn, cũng xoay người lên giường.
"Ngồi tàu hỏa cả một ngày mệt gần chết, phải ngủ sớm một chút." Hạ Phi nằm ở trên giường nói.
Lúc này mới chỉ 8 giờ tối, theo lý thuyết chính là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm.
Nhưng Mục Tư Thần quá mệt mỏi, thời gian trong thế giới hiện thực không trôi đi, nhưng thể lực và tinh thần bị tiêu hao ở thế giới khác là thật.
Mặc dù vẫn có chút đề phòng với Hạ Phi, mí mắt của Mục Tư Thần vẫn càng ngày càng nặng, dần dần ngủ thiếp đi.
Thế giới hiện thực khiến cho Mục Tư Thần an tâm, ký túc xá quen thuộc và chăn mềm mang lại cho cậu cảm giác cực kỳ an toàn, đêm nay Mục Tư Thần ngủ rất sâu, không hề mơ, mãi cho đến nửa đêm nhận thấy được có một bàn tay đang điên cuồng sờ soạng ở trong chăn, cậu mới tỉnh giấc, toàn thân toát mồ hôi lạnh, túm lấy cái tay kia.
"Hạ Phi?" Trong bóng tối, Mục Tư Thần mơ hồ thấy rõ chủ nhân cái tay này là Hạ Phi.
Đây là giường tầng, sao Hạ Phi lại chạy lên trên giường của cậu?
Mục Tư Thần vội mở di động ra, thời gian hiển thị trên điện thoại là hơn 3 giờ sáng.
Cậu mở đèn pin, ánh sáng chiếu vào mặt Hạ Phi.
Chỉ thấy Hạ Phi mặc đồ ngủ, không biết đã leo lên trên giường cậu từ khi nào, đang lục lọi trong chăn của cậu.
"Đang nửa đêm, mới có 3 giờ hơn, ông làm cái gì thế hả?" Mục Tư Thần dùng đèn pin chiếu vào mắt của Hạ Phi.
Hạ Phi bị ánh sáng chiếu vào khiến mắt không thoải mái, nheo mắt nói: "Ngủ đến nửa đêm liền tỉnh dậy, có hơi chán, muốn mượn búp bê của ông ôm ngủ."
Mục Tư Thần lạnh nhạt nói: "Không cho mượn, ôm gối của ông đi."
"Hứ, keo kiệt." Hạ Phi bất mãn nói, "Búp bê của ông nhìn rất đàn hồi thần thánh, ôm vào nhất định rất dễ chịu, giống như đắm chìm trong thánh quang ấy."
Mục Tư Thần: "..."
Có thể đừng đặt hai từ đàn hồi và thần thánh này cạnh nhau được không?
"Đi xuống, đừng để tôi phải đẩy ông đấy." Mục Tư Thần ấn tay trên ngực của Hạ Phi.
"Được được được, tôi về ôm gối tôi." Hạ Phi ngoan ngoãn mà leo xuống giường.
Mục Tư Thần quay lưng lại, nhíu chặt mày.
Bộ dạng của Hạ Phi quá quái lạ.
Cho dù là giọng điệu, thần thái và cả cách nói chuyện của Hạ Phi đều không hề khác bình thường, ngay cả biểu cảm xấu hổ khi bị bắt quả tang leo lên giường cậu cũng giống như bình thường, duy chỉ có thái độ đối với búp bê bạch tuộc là bất thường đến mức làm cho người ta thấy kinh khủng.
Mục Tư Thần vùi đầu vào trong chăn, bóp xúc tu búp bê bạch tuộc thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Cậu đặt xúc tua ở mi tâm của mình, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi gì của Tần Trụ.
Búp bê bạch tuộc thậm chí còn nhắm mắt lại, tựa như Tần Trụ cũng đang ngủ.
Hơn nửa đêm, Mục Tư Thần cũng không thể chạy ra khỏi ký túc xá, chỉ đành phải ôm búp bê càng chặt hơn, cảnh giác mà nghe động tĩnh trong ký túc xá.
Mục Tư Thần mãi mà không dám ngủ, ước chừng một tiếng sau, lúc rạng sáng tầm bốn giờ, cậu dần dần buồn ngủ, ý thức có chút mơ màng.
Lúc này, giường của Hạ Phi nhẹ nhàng vang lên một tiếng.
Mục Tư Thần mở choàng mắt, chỉ cảm thấy giường của mình có hơi rung động, Hạ Phi lại leo lên.
Mục Tư Thần tiếp tục giả vờ ngủ, không nhúc nhích.
Hạ Phi đứng trên thang giường, đầu dí sát gáy Mục Tư Thần, sau đó ghé vào tai cậu thổi một cái, nhỏ giọng hỏi: "Anh Mục ơi, ngủ rồi sao? Tôi không ngủ được."
Mục Tư Thần chỉ coi như không nghe thấy.
Hạ Phi tiếp tục nói: "Anh Mục này, búp bê bạch tuộc của cậu có bán không? Bao nhiêu tiền?"
Mục Tư Thần kiên cường giả vờ ngủ.
Hạ Phi giơ tay nhẹ nhàng sờ cổ của Mục Tư Thần, thấp giọng nói: "Không đúng, búp bê thần thánh như vậy, sao có thể dùng tiền để mua chứ? Quá khinh nhờn nó rồi. Mục Tư Thần, phải làm gì thì ông mới có thể cho tôi con búp bê bạch tuộc này?"
Mục Tư Thần đột nhiên hất chăn ra, bắt lấy tay của Hạ Phi, dùng sức đẩy cậu ta khỏi giường.
Bởi vì Hạ Phi đang đứng ở trên bậc thang, chưa trèo hẳn lên trên giường của Mục Tư Thần, cách mặt đất cũng không xa, bị Mục Tư Thần đẩy một cái cũng chỉ khiến cho Hạ Phi ngã bệt mông xuống đất, khi ngã xuống còn bị trật khớp chân, may chưa bị đập đầu vào đầu.
"Ối!" Hạ Phi ôm mắt cá chân nói, "Không cho thì thôi, gì mà ác thế?"
Mục Tư Thần mặc kệ cậu ta nói cái gì, nhanh nhẹn nhảy xuống giường, giật phắt cái ga giường mỏng của Hạ Phi một cái, xé tấm ga đó ra thành hai mảnh.
Cậu nhanh chóng lấy hai mảnh ga giường này trói tay chân của Hạ Phi lại.
Mục Tư Thần từng làm thuê ở công trường, từng học mấy cách thắt nút, cậu buộc cái nút thoăn thoắt, chắc chắn rằng Hạ Phi càng giãy giụa thì nút càng thắt chặt.
"Làm cái gì vậy, chân tôi bị trật rồi, đau quá!" Hạ Phi kêu lên, "Anh Mục, Tiểu Mục, Thần Thần, Tư Tư, Mục Tư Thần! Ông làm tôi bị thương thành thế này rồi, không định bồi thường ít tiền thuốc men sao? Không cần đưa tiền, cứ lấy búp bê bạch tuộc thần thánh kia gán nợ là được."
Mục Tư Thần thật sự không thể chịu đựng nổi Hạ Phi nữa, cậu dùng sức lôi người ra ngoài cửa, nhét Hạ Phi ra ngoài hành lang ký túc xá.
Cậu khóa trái cửa phòng ký túc xá, cũng lôi hết bàn ghế trong phòng ký túc xá đến trước cửa để chặn lại.
Hạ Phi dùng đầu tông cửa ở bên ngoài: "Anh Mục, anh nhẫn tâm quá rồi đó, sao có thể nhốt tôi ở ngoài, tôi chỉ mặc có mỗi cái quần ngủ, lạnh quá lạnh quá."
Lạnh con khỉ!
Người bình tĩnh như Mục Tư Thần lúc này cũng không nhịn chửi được.
Hiện tại là nghỉ hè, nhiệt độ ban đêm toàn lên tới 28, 29 độ, trong ký túc xá có điều hòa còn mát mẻ một tí, hành lang không bật điều hòa, nóng hầm hập như cái lò, Hạ Phi có ở trần truồng nằm trên đất cả một đêm cũng sẽ không bị lạnh.
Hơn nữa đã hơn bốn giờ sáng, mùa hè trời sáng sớm, bên ngoài trời đã hơi hửng sáng, ném ở ngoài cửa cũng sẽ không có chuyện gì.
Hạ Phi kêu lên ở trong hành lang: "Mục Tư Thần, mở cửa đi."
Cũng may nghỉ hè nên tất cả bạn học đều đã về nhà rồi, tầng này chỉ có Mục Tư Thần ở, tiếng gọi của Hạ Phi không lớn, không có đánh thức sinh viên và quản lý ký túc xá ở tầng khác.
Mục Tư Thần cũng không muốn ngủ nữa, cậu lôi con búp bê bạch tuộc vẫn còn hơi ấm của cơ thể cậu từ trong chăn ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Mày đã làm gì Hạ Phi hả?"
Búp bê bạch tuộc tựa như còn đang mơ màng ngủ, đôi mắt của nó khẽ chớp chớp hai lần, lúc mơ mơ màng màng thấy là Mục Tư Thần đang túm đầu của nó, xúc tu ngắn ngủn bỗng động đậy, tám cái chân ôm lấy cánh tay của Mục Tư Thần, lại ngủ tiếp.
Mục Tư Thần muốn cầm phích nước sôi dội lên trên đầu của nó một phát, để xem thứ đồ chơi này có chịu tỉnh hay không.
Hạ Phi đập cửa ở bên ngoài, Mục Tư Thần cũng không thể ngủ tiếp nữa.
Cũng may tối hôm qua ngủ sớm, tính đi tính lại thì cũng được hơn bảy tiếng, Mục Tư Thần trẻ tuổi, sức lực khôi phục tốt, lúc này đã dồi dào sinh lực rồi.
Không thể ở trong ký túc xá nữa, Mục Tư Thần ném búp bê bạch tuộc vào trong chăn, cậu lấy vali ra rồi thu dọn một số quần áo và đồ rửa mặt các thứ.
Chờ đến 6 giờ sau khi tầng ký túc xá mở cửa, cậu sẽ dọn ngay ra ngoài ở.
Tiếp tục ở với Hạ Phi hai đêm, Mục Tư Thần sợ nửa đêm sẽ bị cậu bạn cùng phòng này lén bóp chết mất.
Dẫu sao thì Hạ Phi cũng là một cơ thể bình, sau khi đập cửa nửa tiếng thì ngủ mất, thậm chí Mục Tư Thần còn có thể nghe thấy tiếng ngáy cậu ta sau cánh cửa.
Sắc trời dần sang, Mục Tư Thần ngồi bất động một tiếng, chờ đến đúng 6 giờ liền hung tợn nhét búp bê bạch tuộc vào trong vali, cậu đẩy bàn học và ghế ra rồi vác vali trên vai bước ra khỏi cửa.
Cửa vừa mở ra thì Hạ Phi liền tỉnh, cậu ta hút nước bọt trên khóe miệng, mở mắt liền nhìn thấy vali, hưng phấn nói: "Búp bê!"
Mục Tư Thần cũng không quay đầu lại, bước qua cậu ta, sải bước về phía cầu thang.
"Búp bê... Ơ không, Mục Tư Thần, ông định đi đâu đấy!" Hạ Phi giãy giụa đứng lên, nhưng vì chân bị trói chặt nên lại ngã sấp mặt, cậu ta dứt khoát uốn éo trườn trên mặt đất mà đuổi theo Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần chỉ dám liếc nhìn cậu ta một cái ở khúc ngoặt, thế là cảm thấy không thể chịu nổi, lao như bay xuống lầu.
Sân trường rất lớn, từ khu ký túc xá đi đến tòa giảng đường phải mất 20 phút, rất nhiều sinh viên đều mua xe đạp, Mục Tư Thần cũng có một cái.
Cậu chằng vali lên xe đạp, sau đó đạp xe như bay ra khỏi trường.
Mục Tư Thần đạp với tốc độ của xe điện, thoáng chốc đã đến một khách sạn bình dân cách trường khá xa, cậu chọn thuê một phòng rẻ nhất để ở.
Mãi cho đến khi quẳng cái vali ở trên mặt đất trong phòng khách sạn, Mục Tư Thần mới được thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không thể nào ngờ được, Tần Trụ không chỉ theo cậu đến thế giới hiện thực, còn có thể dùng thân thể của búp bê để ô nhiễm tinh thần bạn cùng phòng của cậu.
Dáng vẻ kia của Hạ Phi hiển nhiên đã có chút bệnh hoạn, Mục Tư Thần thậm chí còn không biết nên giúp Hạ Phi khôi phục lại bình thường như thế nào.
Cậu mở vali rồi bế búp bê bạch tuộc ra, không khách sáo mà lắc lắc hai cái, cố nén cơn giận dữ nói: "Đừng ngủ nữa!"
Xuất phát từ sự tôn kính đối với quái vật cấp Thần, cùng với tâm lý áy náy vì không thể hoàn thành ước định, Mục Tư Thần vẫn luôn rất khách sáo, rất kính sợ búp bê bạch tuộc.
Nhưng hiện tại, sau khi trải qua một đêm sợ bay màu như vậy, Mục Tư Thần rất khó mà dễ dãi với búp bê nữa.
Đôi mắt của búp bê bạch tuộc dai giòn chớp chớp, đôi mắt to ươn ướt có vẻ buồn ngủ, sau đó trừng mắt với Mục Tư Thần, giống như mới tỉnh dậy còn đang hơi gắt ngủ.
"Mày còn dám tức giận với tao." Mục Tư Thần xách bạch tuộc đi vào toilet, cậu đặt búp bê trên bồn rửa mặt, uy hiếp nói, "Tao mặc kệ mày dùng cách gì, giải trừ ô nhiễm tinh thần cho Hạ Phi ngay, nếu không tao sẽ ném mày vào bồn cầu."
Búp bê bạch tuộc lập tức vươn xúc tu ôm chặt lấy cánh tay của Mục Tư Thần không buông, dùng đôi mắt to mềm ướt nhìn cậu.
Cũng rất dễ thương.
Mục Tư Thần phút chốc đã bị mê hoặc, cơn giận từ từ tan đi.
Tuy rằng cậu không cảm thấy búp bê bạch tuộc thần thánh như Hạ Phi, nhưng vẫn sinh ra chút cảm giác yêu thích.
Loại cảm xúc này khiến cho Mục Tư Thần càng cảnh giác Tần Trụ hơn, đến cùng là thực lực như thế nào mới có thể dùng thân thể của búp bê tạo thành ảnh hưởng đáng sợ với người bình thường như vậy.
Mục Tư Thần kề trán lên xúc tu của bạch tuộc, cảnh cáo nói: "Tôi cho anh một cơ hội để giải thích."
Rốt cuộc xúc tua cũng truyền đến giọng nói uy nghiêm: "Cậu hẳn phải biết, người phàm không thể nhìn thẳng thần."
Mục Tư Thần bế búp bê về trên giường, hỏi: "Mặc dù búp bê chỉ là một phần sức mạnh của anh, một cái đồ đằng? Thậm chí là trong một thế giới khác cũng không thể chống lại sức mạnh này sao?"
Búp bê: "Đưa tôi đến nơi này là tại cậu, chờ khi tôi trở về, sức mạnh trở về, ảnh hưởng đối với cậu ta sẽ biến mất."
"Được rồi, lần sau tôi nhất định sẽ thực hiện ước định giữa chúng ta." Lần này Mục Tư Thần là thật lòng thật dạ bảo đảm.
Cho dù bảo cậu đi liều mạng với Mắt To, cậu cũng không thể để xảy ra tình huống lại mang Tần Trụ về theo.
Hiện giờ búp bê này ở trong tay của cậu còn đỡ, lỡ như không cẩn thận bị mất, với cấp độ tà môn của búp bê, không khéo lại tạo thành một truyền thuyết đô thị gì đó mất.
Ba ngày kế tiếp, Mục Tư Thần gần như cùng ăn cùng ngủ với búp bê, đến nỗi đi tắm cậu cũng để búp bê ở một bên, sợ cái thứ đồ chơi này không cẩn thận bị mất hoặc là bị những người khác nhìn thấy.
Ngoại trừ ô nhiễm tinh thần đáng sợ, búp bê bạch tuộc thế mà rất ngoan ngoãn.
Buổi tối nó biết đi ngủ, khi Mục Tư Thần tắm, cũng biết dùng xúc tua cố gắng dịch chuyển vòi hoa sen, hình như cũng muốn tắm.
Mục Tư Thần đành phải giúp nó kỳ cọ thân thể mỗi ngày.
Thậm chí lúc Mục Tư Thần ăn cơm, búp bê cũng sẽ thừa lúc Mục Tư Thần không để ý, thò xúc tu vào hộp cơm của cậu.
Có lần Mục Tư Thần gọi ma lạt thang ở ngoài, sau khi mở nắp đặt ở trên bàn thì đi rửa tay.
Sau khi rửa xong đi ra thì nhìn thấy xúc tu bạch tuộc đang đặt trong bát ma lạt thang, nửa cơ thể bị cay thành màu hồng.
Mục Tư Thần vội vàng lôi xúc tu của bạch tuộc ra, ai ngờ nó còn không chịu buông, dùng giác hút bám chặt vào bát, dưới sự tranh chấp, bát ma lạt thang bị lật úp.
Mục Tư Thần: "..."
Tình hình kinh tế của cậu vốn cũng không tốt, vừa tích góp đủ học phí học kỳ sau, phí sinh hoạt còn chưa lên kế hoạch. Vì né tránh Hạ Phi nên cậu phải ở khách sạn, đây đã là một khoản chi tiêu rất lớn, hiện tại sự tồn tại của bạch tuộc khiến cho cuộc sống túng thiếu của cậu vốn đã rét vì tuyết còn thêm lạnh vì sương.
Lại đặt thêm một phần ma lạt thang khác, nhắn thêm cho nhiều nước canh một chút, cậu đổ ra hộp cơm chia cho búp bê bạch tuộc, lúc này mới giải quyết xong mối phiền toái này.
Bạch tuộc dùng xúc tu uống Ma lạt thang, toàn thân bị cay thành nguyên một màu hồng, trong miệng còn phun ra một cái bong bóng đỏ cay.
Mục Tư Thần trầm tư nhìn bạch tuộc.
Thông qua mấy ngày tiếp xúc, Mục Tư Thần đã có hiểu biết nhất định với búp bê bạch tuộc này.
Thứ đồ chơi này cần ăn cơm, đi ngủ, biết gắt ngủ, còn không thể ăn đồ ở thể rắn, chỉ có thể uống canh, uống một ngụm canh to thì sẽ phun bong bóng.
Uống ma lạt thang sẽ phun ra bong bóng cay, uống nước mì ăn liền thì sẽ phun bong bóng mặn, có một lần uống trộm nửa lon Coca của Mục Tư Thần, còn phun ra một đống bong bóng ngọt nữa.
Mục Tư Thần bẹo bẹo mặt của búp bê bạch tuộc hỏi: "Mày thật sự là tà thần sao?"
Búp bê không nói gì, cái miệng tròn tròn bỗng chu chu ra, phun ra một cái bong bóng cay.
Mục Tư Thần bắt đầu tự hỏi nếu nó ngâm mình ở trong nước xà phòng thì có thể phun ra bong bóng bảy màu hay không. Cũng khá đáng yêu, giống như là nuôi một con thú cưng không biết nói.
Lúc này, điện thoại vang lên âm thanh báo tin nhắn.
Mục Tư Thần nhìn lướt qua, là tin nhắn Hạ Phi gửi đến.
[Mục Tư Thần, ông đưa Búp bê thánh giả đi đâu rồi? Trả Ngài cho tôi! Tôi đã tìm khắp khách sạn ở gần trường rồi, rốt cuộc là ông đã đi đâu thế? Tôi không cướp búp bê thần thánh của ông đâu, ông cho tôi nhìn Ngài một cái thôi là được rồi, xin đấy!]
Mục Tư Thần: "..."
Hay lắm, thứ đồ chơi này đúng là tà thần rồi, nuôi không nổi...
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Tần Trụ (bị cay hồng cả mặt): Ba ngày nay, chúng tôi luôn ở cùng nhau.
Mục Tư Thần: Rốt cuộc cũng sắp hết ba ngày, tiễn ôn thần tiễn ôn thần.
Chương trước Chương tiếp
Loading...