Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 23: Trụ



Dưới chân Mục Tư Thần xuất hiện một con con mắt rất to, trong mắt có ba con ngươi, trong ba con ngươi đó lần lượt là ba loại thiên thể mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.
Vào lúc Mục Tư Thần bận rộn, Trì Liên và Trình Húc Bác cũng không rảnh rỗi.
Bọn họ đang thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch.
Trì Liên chạy về văn phòng tầng 4, đưa 11 bệnh nhân đến văn phòng tầng 7.
Những bệnh nhân còn chưa đăng ký trên sổ, chưa được phân phòng bệnh, chỉ cần có bác sĩ dẫn thì có thể đi lại trong bệnh viện.
Mười người đã đổi tín ngưỡng kia rất nghe lời, bọn họ khiêng Kha Y đang hôn mê theo, chen chúc nhau vào phòng bệnh của Thẩm Tễ Nguyệt.
Trong phòng bệnh, Trình Húc Bác đẩy xe đẩy ra chờ đợi Mục Tư Thần trở về.
Tuy rằng Thẩm Tễ Nguyệt hiểu đại khái về kế hoạch của Mục Tư Thần, nhưng vẫn không hiểu được xe đẩy của Trình Húc Bác từ đâu mà có, với cả Mục Tư Thần rốt cuộc lại muốn làm gì.
Hắn chỉ yên lặng chuyển bọng mụn nước hình mắt ở trên người của Trình Húc Bác lên trên người của mình.
Mục Tư Thần trở lại phòng 704, thấy ô nhiễm trên Trình Húc Bác đã được chuyển đi thì càng biết ơn Thẩm Tễ Nguyệt.
Có điều lúc này không còn cần nói cảm ơn, cậu cần phải dùng hành động thực tế để chứng minh sự tin tưởng của Thẩm Tễ Nguyệt đối với bọn họ không sai.
Mục Tư Thần đưa tay ra, trong tay liền xuất hiện một cái Cuốc chữ thập, gật đầu với Trình Húc Bác nói: "Chúng ta tăng tốc, có thể đập được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
"Được!" Trình Húc Bác xắn tay áo lên nói.
Mục Tư Thần vung Cuốc chữ thập lên đập mạnh vào vách tường phòng bệnh, vách tường liền thủng một cái lỗ lớn, gạch đá rơi xuống được xe đẩy của Trình Húc Bác hứng lấy hết, đem đổ hết ở ngoài cửa phòng bệnh.
Vách tường bị đập vỡ, lộ ra khuôn mặt khiếp sợ của bệnh nhân phòng bệnh bên cạnh.
Mục Tư Thần và Trình Húc Bác xông vào phòng bệnh bên cạnh như chốn không người, nói với người bên trong: "Xây thêm phòng bệnh, nhường đường chút."
Hai người đập liên tục mười mấy phòng bệnh, Trình Húc Bác cười nói: "Cậu biết không? Lúc tôi chơi game này, còn tưởng rằng đây là game xây dựng, dùng máy xúc các thứ. Không ngờ vào rồi lại gặp một thế giới nát như vậy, không có máy xúc đất, không có dàn khoan, xây dựng cũng không có nốt.
"Đến bây giờ mới hưởng thụ được sự vui vẻ của xây dựng luôn đó."
"Không có xây dựng, chỉ có phá dỡ thôi." Mục Tư Thần không chút dè chừng mà phá tường.
Mục Tư Thần hoàn toàn không suy xét đến vấn đề kết cấu tòa nhà có thể chịu được lực không, dù sao đây cũng là tầng cao nhất, cho dù đập hết một bức tường thì tầng này tạm thời sẽ không sụp đổ.
Cậu chỉ dùng công cụ khởi đầu để phá dỡ, không có sử dụng kỹ năng đặc biệt, không hề tiêu hao giá trị năng lượng, có điều giá trị thể lực lại giảm rất nhanh.
Bởi vì công kích của hai người là nhằm vào thực thể là kiến trúc tòa nhà của viện điều dưỡng, cũng không ảnh hưởng đến các quy tắc của viện điều dưỡng, trong thời gian ngắn sẽ không có ai đến ngăn cản bọn họ.
Mục Tư Thần thông toàn bộ các phòng ở xung quanh phòng 704, mấy phòng này đều là phòng bệnh, khoảng 20 phòng gì đó.
Mỗi một lỗ thủng trên vách tường đều đủ to để cho một giường bệnh đi qua.
Sau khi đập tường xong, mỗi người lần lượt đẩy từng bệnh nhân đi về phía 704, đẩy thẳng đến phòng bệnh của Thẩm Tễ Nguyệt.
Giường bệnh vốn có thể di chuyển, chỉ là bệnh nhân bị trói ở trên giường bệnh, mà cửa phòng bệnh lại rất nhỏ, chỉ vừa cho một người đi qua, cho nên giường bệnh không thể rời khỏi phòng bệnh được.
Xe đẩy của Trình Húc Bác có năng lực về không gian, không cần biết vật phẩm trong tay to thế nào, khi nhét vào xe của anh ta đều có thể di chuyển được ra ngoài. Bởi vậy mà anh ta mới có thể đưa giường bệnh ra khỏi phòng bệnh.
Hiện giờ bọn họ không có đưa bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh, cũng không dùng xe đẩy để giả làm giường bệnh, chỉ là mang bệnh nhân sang phòng bệnh khác mà thôi.
Thẩm Tễ Nguyệt thấy trong phòng bệnh của mình thoáng cái chất đống hơn hai mươi giường bệnh, Mục Tư Thần còn chê phòng bệnh của anh ta không đủ lớn, liên tục đập thông thêm bốn năm bức tường, mở rộng phòng bệnh của Thẩm Tễ Nguyệt để có thể chứa nhiều giường bệnh hơn nữa.
"Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?" Thẩm Tễ Nguyệt hỏi.
"Nỗ lực hết sức tập hợp thật nhiều bệnh nhân vào một chỗ, không cho viện điều dưỡng có thời gian sửa đổi quy tắc bổ sung." Mục Tư Thần lộ ra một nụ cười ngỗ nghịch.
Vào lúc này, Trì Liên cũng đưa mười một bệnh nhân xông vào phòng bệnh: "Đến rồi đến rồi!"
Sau khi phòng bệnh 704 mở rộng, lập tức có thêm ba mươi mấy bệnh nhân, còn có người nhà đuổi đến.
"Các anh, các anh đang làm cái gì thế hả?" Người nhà khiếp sợ nói, "Tôi phải đi tìm bác sĩ!"
Sau khi nói xong, mấy người nhà cuống cuồng lao ra ngoài đi tìm người hỗ trợ.
Nhưng lúc này còn chưa tới 14 giờ, nhóm bác sĩ đều đang bận rộn với việc tìm bệnh nhân, chỉ có một mình Diêu Vọng Bình còn ở trong viện lục lọi tìm kiếm "Trụ" không có thực thể, đâu có ai để ý đến bọn họ.
Đám người nhà không còn cách nào khác, đành phải báo cho tình nguyện viên, tình nguyện viên sẽ chạy đi thông báo cho bảo vệ, sau đó bảo vệ sẽ liên lạc với Thân cận Vũ Mục để xây dựng lại kỷ luật.
Đây cũng là việc khẩn cấp của viện điều dưỡng, xuất hiện bệnh nhân có khuynh hướng bạo lực thì phải mời Thân cận Vũ Mục ra tay.
Nhưng Thân cận Vũ Mục không đóng giữ ở trong viện điều dưỡng, nhóm người nhà sẽ thông báo cho tình nguyện viên, tình nguyện viên chạy đến tìm bảo vệ ở tầng 1, bảo vệ liên lạc với Thân cận Vũ Mục, Thân cận Vũ Mục mới chạy tới...
Thời gian quá nhiều.
Mục Tư Thần tập trung hết nhóm bệnh nhân lại một nơi, chính là muốn tạo ra một khoảng thời gian trống, chờ lúc Thân cận Vũ Mục đến thì có lẽ bọn họ đã hiệu triệu được "Trụ" rồi.
"Tiếp theo tôi sẽ mạo hiểm một chút." Mục Tư Thần đưa một tấm Giấy dán bản ngã cho Trì Liên, "Cô phụ trách theo dõi trạng thái tinh thần của tôi, một khi cảm thấy tôi sắp chạm đến mức phát điên thì dán cái này lên cho tôi."
"Khi nào thì coi như chạm mốc phát điên? Tôi phải làm sao để nhận biết?" Trì Liên hỏi.
Mục Tư Thần nói: "Đối với cô thì rất đơn giản, lúc cô cảm thấy tôi không còn đáng để tin tưởng nữa, thì có nghĩa là tôi đã cách ranh giới phát điên không còn xa nữa."
Trì Liên là tín đồ của cậu, tín ngưỡng được xây dựng trên trạng thái tinh thần của cậu. Một khi tinh thần của cậu sụp đổ, với tư cách là tín đồ của cậu, tín ngưỡng của Trì Liên cũng sẽ sụp đổ. Không ai có thể dễ dàng kiểm tra giới hạn tinh thần của cậu hơn Trì Liên.
"Được!" Trì Liên đồng ý, nhưng vẫn lo lắng hỏi, "Cậu muốn làm cái gì?"
Mục Tư Thần nghiêm túc nói: "Tôi muốn làm cho quy tắc của viện điều dưỡng tự mâu thuẫn với nhau."
Hoàn thành xong tất cả, Mục Tư Thần xách Cuốc chữ thập đi đến trước mặt Thẩm Tễ Nguyệt rồi nói với anh ta: "Giữ nguyên kế hoạch, chuyển hết ô nhiễm trên người anh sang cho tôi. Còn nữa, tôi muốn xem gương có ghi lại hình ảnh phản chiếu Mắt to."
Thẩm Tễ Nguyệt thở dài: "Trông cậu có vẻ nhã nhặn lịch sự, sao lại nghĩ ra một cách điên như thế chứ? Không cẩn thận một chút thì cậu lập tức sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng."
"Không có cách nào nữa, ở thế giới này, hoặc là điên, hoặc là thắng." Mục Tư Thần nghiêm nghị nói.
Từ sau khi tiến vào viện điều dưỡng, Mục Tư Thần vẫn luôn cẩn thận từng tí, khiêm tốn thận trọng thu thập tin tức, mỗi một bước đều như đang đi trên băng mỏng.
Cậu hy vọng có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ những người tin tưởng mình, sợ bị thương, sợ trở nên điên cuồng thì hành động sẽ bị hạn chế ở mọi nơi.
Giờ phút này, Mục Tư Thần hiểu ra một đạo lý, đánh nhau với sự điên cuồng, không cần phải tuyệt đối lý trí.
Diêu Vọng Bình có được sự lý trí tuyệt đối, để đạt được mục đích anh ta có thể coi rẻ những người rơi vào trạng thái điên cuồng, không quan tâm đến sống chết của đồng đội. Nhưng tuyệt đối lý trí như thế lại làm anh ta mất đi nhân tính, trở nên cực đoan theo một hướng khác.
Giá trị San không phải đại diện cho sức mạnh, mà là một loại đo sự cân bằng trạng thái tinh thần.
Không thể để Giá trị San giảm xuống số âm, cũng như không thể vượt qua 100.
Giá trị San chỉ có thể dao động trong khoảng từ 0 đến 100, ở giữa sự sự lý trí và điên cuồng mà duy trì nhân tính.
Đây mới là nhân loại, nhỏ bé nhưng lại kiên cường.
Cậu sẽ không bị ô nhiễm hoàn toàn, cho dù chỉ còn lại có 1 điểm giá trị San, cũng phải dựa vào 1 điểm giá trị San này để phá hủyư "Trụ"!
Cậu muốn đại náo một trận trong cái viện điều dưỡng này!
Thẩm Tễ Nguyệt trịnh trọng nói: "Tôi sẽ biết chừng mức."
Bệnh nhân có thể chủ động chuyển ô nhiễm sang cho người nhà, nếu không Diêu Vọng Bình cũng sẽ không trở thành bác sĩ dễ dàng như vậy.
Tuy rằng Mục Tư Thần đeo thẻ tên tình nguyện viên, nhưng thân phận thật sự là người nhà, có thể tiếp nhận ô nhiễm được chuyển qua.
Thẩm Tễ Nguyệt đặt bàn tay ở trên mắt của Mục Tư Thần, dặn dò nói: "Đừng nhắm mắt lại."
Mục Tư Thần trơ mắt nhìn cái tay đầy bọng mụn nước dán vào mắt mình.
Cảm giác kỳ quái truyền đến, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy đôi mắt bị dòng nước ấm áp bao bọc lấy, loại cảm giác này cũng không khó chịu, ngược lại còn có cảm giác dễ chịu.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt của cậu lồi ra, trên người cũng mọc đầy bọng mụn nước đáng sợ.
Ngay khi Mục Tư Thần cảm thấy rất đau đớn, Thẩm Tễ Nguyệt buông lỏng tay ra.
Tròng mắt của Mục Tư Thần đảo một vòng 360 độ, cậu thấy đôi mắt của Thẩm Tễ Nguyệt đã khôi phục bình thường, chỉ có má trái và cổ là còn bọng mụn nước hình mắt, những chỗ khác đã trở nên giống người bình thường.
Thẩm Tễ Nguyệt quả nhiên là một người có ngoại hình cực kỳ đẹp trai, từ góc phải khuôn mặt có thể nhìn ra khí chất trầm tĩnh của hắn, khiến cho người ta cảm giác an tâm.
Tựa như vầng trăng giữa đêm khuya, ánh trăng dịu dàng chảy trên người, soi sáng con đường tối tăm phía trước.
Thẩm Tễ Nguyệt thở dài: "Loại cảm giác này thật sự khó chịu, hi vọng cậu có thể mau chóng khôi phục bình thường."
Mục Tư Thần gần như không còn hình người duỗi tay gõ gõ lên mặt gương mà Thẩm Tễ Nguyệt chỉ là thoáng nhìn một cái đã suýt tí nữa được "chữa trị" xuất viện.
Thẩm Tễ Nguyệt cầm lấy gương, quơ quơ trước mặt Mục Tư Thần.
Chỉ trong chớp mắt, mắt trái Mục Tư Thần liền đỏ như máu, cậu tựa như nhìn thấy được vô số tia sáng tràn vào trong mắt của mình, mỗi một tia sáng đều mang theo hình dáng của Mắt to.
Đầu Mục Tư Thần đột nhiên choáng váng, âm thanh của dàn hợp xướng vốn không thấy xuất hiện lại quanh quẩn bên tai, trước mắt cậu dường như đang đắm chìm trong ánh sáng thần thánh của Mắt to đang vẫy gọi cậu.
Giờ này khắc này, cậu lại không cảm thấy Mắt to xấu xí kinh khủng, ngược lại trong lòng dâng lên cảm xúc bị cái gì đó thôi thúc quỳ lạy.
Giá trị San của cậu nhất định đã giảm xuống mốc 10 trở xuống, cả đầu óc đều là những ý nghĩ điên cuồng, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn.
"Vẫn còn may, còn có thể giữ được một chút tỉnh táo." Mục Tư Thần gõ đầu.
Đồ đằng ở trên ngực truyền đến cơn đau nhức như bị mũi kim đâm chi chí, dường như đang đánh thức thần trí của cậu.
Mục Tư Thần lấy tay đè lên ngực, nhỏ giọng uy hiếp: "Tần Trụ, nếu anh dám ngăn cản hành động của tôi, tôi sẽ móc anh ra đấy."
Cảm giác đau nhói dần dần biến mất, có vẻ Tần Trụ đã từ bỏ việc ngăn cản Mục Tư Thần.
Cậu kéo Cuốc chữ thập đi về phía người đã đổi tín ngưỡng và bác sĩ Kha Y thật sự đang đứng xếp hàng ở phía sau Trì Liên, hơi điên cuồng mà cười nói: "Mắt to, à không, "Thiên Không Chi Đồng", tạm thời tôi cũng coi như là tín đồ của ông nhỉ? Cho mượn chút sức mạnh nhé?"
Khi cậu nói ra mấy từ "Thiên Không Chi Đồng", trên mắt trái liền xuất hiện đồ đằng, đồ đằng là một cái con ngươi có chứa ba loại thiên thể mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, tựa như trời đất đều nằm trong đáy mắt.
Một luồng ánh sáng đỏ như máu bao phủ Cuốc chữ thập.
Mục Tư Thần nhắm ngay một người người đã đổi tín mà vung Cuốc chữ thập, luồng ánh sáng màu máu giống như một ánh mắt bao phủ lấy người này.
Bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm, lại nhìn hình ảnh Mắt to ở trong gương, lúc này Mục Tư Thần đã đến bên bờ vực của một bệnh nhân sắp được chữa khỏi, càng gần với trở thành tín đồ của Mắt to.
Bọng mụn nước hình mắt trên cơ thể và sự ô nhiễm trên tinh thần, hiệu quả không khác đồ đằng của Tần Trụ lắm, chỉ cần cậu thành tâm cầu nguyện, thì có thể lấy được đồ đằng bằng con mắt trái đã từng nhìn Mắt to, xin được ban sức mạnh từ Mắt to.
Nhờ sức mạnh này, người đã đổi tín mà Mục Tư Thần vừa mới biến thành tín đồ của Tần Trụ, lại biến thành tín đồ của Mắt to lần nữa.
Thẻ tên của vị tín đồ này cũng khôi phục thành tình nguyện viên.
Cùng lúc đó, một tấm Giấy dán bản ngã tỏa ra ánh sáng đỏ như máu xuất hiện ở trong tay Mục Tư Thần.
Lần này, Mục Tư Thần đào góc tường Tần Trụ, lại biến tín đồ của Tần Trụ thành tín đồ của Mắt to.
Không ngoài dự đoán, toàn bộ viện điều dưỡng ngay lập tức phát ra cảnh báo đỏ, loa phát thanh không ngừng vang lên tiếng cảnh báo.
Bởi vì có bệnh nhân biến mất.
Không cần biết là tráo đổi thân phận bệnh nhân và người nhà, hay là kỹ năng cắt dán của Trì Liên, tổng số bệnh nhân sẽ không giảm bớt.
Trong quy tắc của viện điều dưỡng, chỉ có một cách làm bệnh nhân giảm bớt, đó chính là xuất viện.
Mà Mục Tư Thần lại lợi dụng kỹ năng "đào góc tường" để làm bệnh nhân vốn thuộc nhóm kẻ sa đọa trở thành tín đồ của Mắt to. Đó hoàn toàn không phải trị liệu cho bệnh nhân, mà là trực tiếp sử dụng sức mạnh của Mắt to để đào ra một tín đồ.
Chỉ cần là tín đồ, thì chính là tình nguyện viên trong bệnh viện.
Bệnh nhân bị giảm bớt một cách cực kỳ quỷ dị như vậy, lại không phải xuất viện, hoàn toàn trái với quy tắc của viện điều dưỡng.
Nhưng ngay vừa rồi, Mục Tư Thần đã viết quy tắc bổ sung "Khi tình nguyện viên đang tiến hành làm việc với bệnh nhân, không được cắt ngang hành động của tình nguyện viên, không được làm tổn thương đến tình nguyện viên". Theo quy tắc này, bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản được hành động của Mục Tư Thần.
Giữa các quy tắc của viện điều dưỡng đã xảy ra xung đột.
Trong lúc nhất thời, quá trình tự vận hành của viện điều dưỡng có vẻ không thể nào quyết vấn đề này, chỉ phát ra cảnh báo, nhưng không đưa ra được cách giải quyết.
"Tranh thủ thời gian, tiếp theo." Mắt trái của Mục Tư Thần đỏ như máu, dáng vẻ giống như một tà ma.
Cậu không ngừng vung Cuốc chữ thập, đánh về phía mười người đã đổi tín, bác sĩ Kha Y, và hơn hai mươi bệnh nhân bọn họ đưa từ phòng bệnh khác đến nơi này, từng tấm Giấy dán bản ngã đỏ như máu xuất hiện ở trên người của Mục Tư Thần.
"Cảnh báo, cảnh báo, có người vi phạm quy định của viện điều dưỡng, cảnh báo, cảnh báo!" Tiếng phát thanh vang vọng khắp viện điều dưỡng, tất cả mọi người đều nghe được phát thanh.
Lúc này, Mục Tư Thần đã thu được hai mươi tấm Giấy dán bản ngã.
Bỗng nhiên, trần nhà bị ai đó đập vỡ, một người từ trên trời giáng xuống, chính là Thân cận Vũ Mục.
Sau khi hắn nhận được lời cầu cứu của tình nguyện viên thì lập tức chạy đến viện điều dưỡng.
Khi nhìn thấy Thân cận Vũ Mục, Trì Liên và Trình Húc Bác quyết đoán chui xuống dưới giường bệnh của Thẩm Tễ Nguyệt, hoàn toàn không dám nhìn Thân cận Vũ Mục.
Thân cận Vũ Mục vốn định lập tức đánh giết những kẻ bạo loạn trong viện điều dưỡng, tất cả các con mắt trên cánh trái của hắn đều mở ra, bao phủ lấy Mục Tư Thần.
Nhưng một đám sương mù trong viện điều dưỡng lại quây quanh người Mục Tư Thần, bảo vệ cậu.
Quy tắc bổ sung 3: Khi tình nguyện viên đang làm việc với bệnh nhân, không được cắt ngang hành động của tình nguyện viên, không được làm tổn thương tình nguyện viên.
Cho dù là Thân cận Vũ Mục thì cũng không thể.
Thân cận Vũ Mục hơi sửng sốt, nhìn kỹ lại thấy Mục Tư Thần đang không ngừng gia tăng tín đồ cho "Thiên Không Chi Đồng", lập tức đờ ra, rơi vào hoang mang sâu sắc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn phải tiêu diệt tín đồ thành kính của "Thiên Không Chi Đồng"? Vị tín đồ này ưu tú thế cơ mà, nhìn cậu ta biến nhiều kẻ sa đọa thành tín đồ của "Thiên Không Chi Đồng" như thế, đây là thành tích đáng khen thưởng. Thân cận Vũ Mục nghiêm túc thầm nghĩ.
Ngay cả Thân cận Vũ Mục cũng bó tay với Mục Tư Thần, mà lúc này Mục Tư Thần đã lấy được miếng Giấy dán bản ngã thứ 21 cho mình.
Phía sau lưng cậu mọc một con mắt rất to, cả người đã sớm không còn ra người, chỉ có trong đôi mắt ếch lồi ra kia còn có thể nhìn ra được một chút xíu tình cảm của nhân loại.
Cũng không biết giá trị San còn lại bao nhiêu, còn đủ cho cậu giữ lý trí hay không.
Suy nghĩ này vụt lên ở trong đầu Mục Tư Thần, cậu đã không còn sức lực để suy nghĩ nữa. Việc cậu có thể làm chỉ có vung Cuốc chữ thập, tiếp tục khiêu chiến với điểm giới hạn dưới của viện điều dưỡng, thu hút ánh mắt tới.
Cái thứ hai mươi hai! Mục Tư Thần thu lại Giấy dán bản ngã, khi cậu muốn vung cuốc lần nữa, một luồng sáng phát ra từ dưới chân cậu, bao phủ ở trên người cậu.
Dưới chân Mục Tư Thần xuất hiện một con con mắt rất to, trong mắt có ba con ngươi, trong ba con ngươi đó lần lượt là ba loại thiên thể mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.
Đây chính là đồ đằng của Mắt to!
Thẩm Tễ Nguyệt ngồi ở trên giường bệnh đứng phắt dậy, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện ra vẻ kích động hiếm thấy.
Là "Trụ"!
Mục Tư Thần thành công, cuối cùng cậu cũng đã khiến "Trụ" tập hợp toàn bộ ánh mắt hội tụ trên người cậu, hội tụ thành một luồng ánh mắt phát sáng ở ngay dưới chân cậu.
Cùng với sự xuất hiện của "Trụ", tiếng phát thanh vang vọng khắp toàn bộ viện điều dưỡng: "Có sai sót, có sai sót! Sửa lại, sửa lại! Xóa bỏ quy tắc bổ sung số ba!"
Trên《 Quy Định Quản Lý》 ở tầng 1, quy tắc bổ sung số 3 vừa mới được viết bị một sức mạnh vô hình xóa đi.
Nhưng cũng chẳng quan trọng, mục đích của Mục Tư Thần đã đạt được.
Cậu dừng lại việc chuyển đổi bệnh nhân, cầm Cuốc chữ thập đứng giữa trụ cột, thở không ra hơi.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Tần Trụ điên cuồng cắn xúc tu: Mục Tư Thần, tôi, tôi, tại sao em lại thế!
Mắt to: Hả? Ai tặng tín đồ cho tôi đấy?
Mục Tư Thần: Tôi phát hiện ra động cơ vĩnh cửu thu hoạch Giấy dán bản ngã, vặt lông dê cả hai bên!
(Gia nô ba họ ▶ Mục Tiểu Thần)
▶ Chú thích
Gia nô ba họ: ám chỉ đi làm nộ lệ, đi ở đợ, hầu hạ cho nhiều hơn một gia đình. Ý nghĩa châm chọc người lấy thân hầu giặc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...