Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 144: Hoài niệm thuở ban đầu



Trác Hoài Sơ, Khởi nguyên, một quái vật cấp Thần rất mạnh. Ngài cứ ôm ấp một giấc mơ đơn giản như vậy mà ngủ say, không muốn tỉnh dậy.
Mục Tư Thần bảo mọi người đợi ở ngoài, một mình cậu ở trong thư viện mở cuốn sách có vẽ một hạt giống trên bìa.
Cậu lợi dụng đồ đằng bản ngã kết nối với đồ đằng của thị trấn Khởi Nguyên, trước mặt xuất hiện một con đường.
Đây là con đường nối giữa các lĩnh vực, người thường, tín đồ, Thân cận và những người dưới cấp Thần có thể đi qua con đường này để vào thị trấn Khởi Nguyên, nhưng quái vật cấp Thần thì không thể.
Sức mạnh của các Ngài quá lớn, sẽ trực tiếp phá hủy con đường mong manh này, vì vậy chỉ có thể cử Thân cận đến các thị trấn khác.
Mục Tư Thần bước lên con đường, chỉ đi một bước, môi trường xung quanh đã thay đổi, cậu đã đến thị trấn Khởi Nguyên.
Thị trấn Khởi Nguyên giống như trong giấc mơ của Minh Húc, là một thị trấn có quy mô như một thành phố cấp 4-5, trên đường đi lại có một số người dân sinh ra có chút dị dạng, nhưng cuộc sống của những người này tốt hơn nhiều so với giấc mơ của Minh Húc.
Thị trấn Khởi Nguyên khác với thị trấn Mộng Điệp, thị trấn Mộng Điệp là không gian giấc mơ, con bướm có thể nắm giữ mọi thứ trong giấc mơ, chỉ cần giấc mơ thay đổi một chút, Ngài có thể phát hiện ra.
Còn thị trấn Khởi Nguyên là thị trấn tồn tại trong thực tế, cho dù quái vật cấp Thần thống trị thị trấn, cũng không thể quan sát thị trấn mọi lúc mọi nơi, nhận biết được mọi thay đổi.
Điều này giống như một cuốn sách một triệu chữ, cho dù tác giả biết rõ mọi tình tiết, chi tiết trong sách, nhưng nếu không kiểm tra kỹ lưỡng vài lần, anh ta cũng không thể tìm thấy sự tồn tại của mỗi lỗi chính tả, cho dù anh ta có thể điều khiển sinh tử của mỗi nhân vật trong sách.
Trừ phi là một quái vật cấp Thần có thị lực đặc biệt tốt giống như Mắt to, Ngài có sức mạnh về thị lực, mới có thể nhìn thấu mọi thứ trong thị trấn.
Nhưng ngay cả Mắt to có thị lực sắc bén, cũng vì sức mạnh không đủ, không thể duy trì trạng thái mở mắt mọi lúc, để cho những người ở thị trấn khác có cơ hội lợi dụng.
Trác Hoài Sơ có thể không phát hiện ra mọi người xâm nhập vào thị trấn Khởi Nguyên, nhưng Ngài chắc chắn có thể phát hiện ra sự tồn tại của Mục Tư Thần và những người khác.
Điều này là bởi vì Ngài đã từng ô nhiễm Trì Liên, lợi dụng sức mạnh của Trì Liên để tiếp cận Mục Tư Thần, Ngài chắc chắn đã để lại dấu ấn trên người Mục Tư Thần giống như Tần Trụ.
Tác giả không thể tìm chính xác từng lỗi chính tả, nhưng nếu lỗi chính tả đó được đánh dấu màu đỏ thì sao?
Đội của Mục Tư Thần trong mắt Trác Hoài Sơ chính là lỗi chính tả được đánh dấu màu đỏ đó, chỉ cần bước vào thị trấn Khởi Nguyên, Trác Hoài Sơ có thể dễ dàng phát hiện ra sự hiện diện của họ.
Vì vậy, Mục Tư Thần phải phong ấn Trác Hoài Sơ.
Ngay khi bước vào thị trấn Khởi Nguyên, cậu đã sẵn sàng chiến đấu.
Trước tiên Mục Tư Thần đã huy động 100% giá trị tin cậy, cậu chuyển đổi tất cả giá trị tin cậy này thành giá trị năng lượng, cộng thêm 200,000 ban đầu, cậu đã sở hữu 1,200,000 giá trị năng lượng, tạm thời đạt đến cấp độ Tàng tinh.
Cấp bậc này không phải là để Mục Tư Thần đánh bại Trác Hoài Sơ, dù sao Trác Hoài Sơ đã trở thành Tàng tinh. Dù có năm triệu, tám triệu, thậm chí hàng chục triệu, hàng trăm triệu giá trị năng lượng, sức mạnh này chỉ là để Mục Tư Thần có thể đối mặt trực tiếp với quái vật cấp Thần ở Tàng tinh, có thể chống đỡ được vài phút dưới áp lực và ánh mắt của đối phương.
Đây chính là điều mà hệ thống nói, điều kiện để ngồi cùng bàn.
Đến thị trấn Khởi Nguyên chưa đầy một phút, Mục Tư Thần lập tức cảm nhận được áp lực vô cùng đáng sợ.
Một đồ đằng Khởi nguyên từ mặt đất nhô lên, bao phủ lên đầu Mục Tư Thần.
Người dân xung quanh khi nhìn thấy đồ đằng này lập tức bỏ chạy, họ dường như biết đồ đằng này mang ý nghĩa gì, họ cũng hiểu rằng mình không thể nhìn thẳng vào Trác Hoài Sơ, họ sẽ nhanh chóng tránh khỏi khu vực này.
Trước khi người dân hoàn toàn sơ tán, Trác Hoài Sơ vẫn chưa xuất hiện.
Mục Tư Thần đứng trong đồ đằng Khởi nguyên, nhìn thấy những người này chen chúc vào một quảng trường vẽ hình bản đồ lớn, khi tất cả mọi người đều đứng lên, quảng trường này bay lên không trung, thế chỗ cho nó là một vùng cát.
Những người trên con phố này đã bị Trác Hoài Sơ chuyển đi.
Mục Tư Thần cảm thấy dưới chân có chút khác thường, cậu mở "Chân thực chi đồng", tầm nhìn xuyên qua mặt đất, nhìn thấy dưới lòng đất có một hạt giống đang nảy mầm với tốc độ cực nhanh.
Khi mầm cây sắp nhô lên khỏi mặt đất, Mục Tư Thần nhảy cao, cao khoảng bốn năm mét.
Nhưng cậu vẫn không tránh được thứ ở dưới lòng đất.
Một bông sen khổng lồ cao hàng chục mét nhô lên khỏi mặt đất, nó mở cánh hoa, bao bọc cả Mục Tư Thần và đồ đằng Khởi nguyên, sau đó khép cánh hoa lại, đứng sừng sững ở trung tâm thị trấn Khởi Nguyên như một nụ hoa sắp nở.
Bên trong nụ hoa, bóng dáng của Trác Hoài Sơ xuất hiện từ đồ đằng Khởi nguyên.
Khoảnh khắc Ngài xuất hiện, Mục Tư Thần dứt khoát đóng "Chân thực chi đồng", cậu chỉ có thể nhìn thấy hình dạng con người của Trác Hoài Sơ bằng mắt thường. Hình người gây tổn hại tinh thần cho cậu, nhưng vẫn có thể chống đỡ. Nhưng một khi cậu nhìn thấy hình dạng quái vật cấp Thần của Trác Hoài Sơ thông qua "Chân thực chi đồng", thì dù có giá trị năng lượng bảo vệ tinh thần, cơ thể của Mục Tư Thần cũng sẽ trải qua những thay đổi không thể hồi phục.
Thứ dầu tiên bị ảnh hưởng chính là đôi mắt của cậu, đôi mắt của cậu có thể sẽ biến thành hai hạt giống, mọc ra hai bông hoa có hình dạng khác nhau.
"Cậu đến rồi." Trác Hoài Sơ nhìn Mục Tư Thần nói, "Đến sớm như vậy, đã có thực lực để chiến đấu với tôi chưa?"
Ngài dường như muốn nói chuyện vài câu với Mục Tư Thần, nhưng Mục Tư Thần không rảnh rỗi như Trác Hoài Sơ, cậu lập tức phóng thích không gian giấc mơ, một tấm lưới khổng lồ từ lòng bàn tay Mục Tư Thần phóng ra, bao bọc lấy Trác Hoài Sơ.
Lưới bắt giấc mơ đã giam giữ Trác Hoài Sơ, Trác Hoài Sơ khẽ nhắm mắt lại.
Mục Tư Thần dùng không gian giấc mơ xây dựng một giấc mơ, không biết Trác Hoài Sơ có bị giấc mơ này mê hoặc, chìm đắm trong đó mà không thể tỉnh dậy hay không.
Đây là một giấc mơ mà bố mẹ của Trác Phi Trì vẫn còn sống.
Mục Tư Thần đã sử dụng những trải nghiệm cuộc sống của mình và hình ảnh bố mẹ của Trác Hoài Sơ mà cậu nhìn thấy trong ảnh để xây dựng một giấc mơ từ 3 tuổi đến 18 tuổi, trong giấc mơ đó, cầu Khóa Giới không xảy ra tai nạn, Trác Thiên Chí không chết, cả gia đình họ sống hạnh phúc vui vẻ.
Không ai bắt nạt Trác Phi Trì, xung quanh anh ta toàn là những người bạn tốt bụng, cuộc sống học đường của anh ta tích cực, khỏe mạnh, giàu có và ổn định.
Điều quan trọng nhất của không gian giấc mơ là tự lừa dối bản thân.
Chỉ cần Trác Hoài Sơ sẵn lòng tự lừa dối bản thân, tin rằng mọi thứ trong giấc mơ là thật, thì dù Ngài là quái vật cấp Thần, cũng sẽ tạm thời ở lại không gian giấc mơ mà không thể tỉnh dậy.
Hy vọng giấc mơ này có thể khiến Trác Hoài Sơ sẵn lòng tự lừa dối bản thân, sẵn lòng ở lại thêm một lúc.
Tuy nhiên, Trác Hoài Sơ chỉ nhắm mắt vài giây rồi mở ra, trong mắt Ngài vô hồn, lạnh lùng nhìn Mục Tư Thần nói: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Cậu tưởng dựa vào giấc mơ hư ảo này có thể khiến tôi ngủ say? Thật nực cười!"
Trác Hoài Sơ khẽ nâng tay, những cánh hoa xung quanh tỏa ra vô số dây leo, siết chặt Mục Tư Thần.
Những dây leo này có những gai nhọn vô cùng sắc bén, chúng mọc ra từ dây leo, đâm xuyên qua da thịt của Mục Tư Thần.
Những gai nhọn của chúng biến thành những hạt giống, thông qua vết thương đi vào máu của Mục Tư Thần, chảy về trái tim của cậu.
Gần như trong nháy mắt, ngực, thất khiếu, từng lỗ chân lông trên da của Mục Tư Thần mọc ra vô số mầm non, toàn bộ cơ thể cậu trở thành thức ăn cho những mầm non này, trong nháy mắt bị mầm non hút khô, không còn lại một sợi tóc.
"Yếu như vậy sao?" Trác Hoài Sơ hơi nghiêng đầu, Ngài siết chặt bàn tay, vô số bông hoa mọc ra trên người Mục Tư Thần biến thành vô số cánh hoa bay lượn, một cánh hoa rơi vào tay Trác Hoài Sơ, biến thành một mảnh vỡ gương.
Ngài nhíu mày, thấy những cánh hoa đó biến thành mảnh vỡ gương rơi xuống.
"Trăng non." Trác Hoài Sơ nói.
Ngay khi Trác Hoài Sơ nhắm mắt vì giấc mơ, Mục Tư Thần thận trọng kích hoạt "Trăng non".
Đây là năng lực của Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần biến một tấm gương đã chuẩn bị sẵn trong cột đạo cụ thành người thay thế, bản thân thì kích hoạt năng lực "Gần ngay trước mắt mà không bị phát hiện" của Trăng non, ẩn nấp sau lưng Trác Hoài Sơ, nhanh chóng xây dựng giấc mơ thứ hai.
Cậu lo giấc mơ đầu tiên không thể giam giữ Trác Hoài Sơ, nên đã chuẩn bị phương án thứ hai.
【Xây dựng một giấc mơ tiêu tốn 100,000 giá trị năng lượng, sử dụng "Trăng non" để tạo ra hình nhân thế mạng tiêu tốn 100,000 giá trị năng lượng, người chơi hiện chỉ còn 1,000,000 giá trị năng lượng.】
【Xây dựng giấc mơ thứ hai cần 100,000 giá trị năng lượng, một khi giá trị năng lượng của người chơi dưới 1 triệu, chỉ cần nhìn thấy Trác Hoài Sơ là sẽ khiến toàn thân mọc cỏ mà chết, có muốn xây dựng giấc mơ không?】
Mục Tư Thần: "..."
Những đạo cụ Tàng tinh cấp này là đều là thú nuốt vàng sao? Sử dụng một lần thôi mà cũng tiêu hao nhiều giá trị năng lượng như vậy?!
Vừa rồi cậu còn tưởng 120 vạn giá trị năng lượng đủ để cậu làm mưa làm gió, không ngờ trong nháy mắt đã không đủ dùng.
Mục Tư Thần chỉ có thể nói với hệ thống: "Đổi 20% giá trị tin cậy còn lại."
【Đã đổi giá trị năng lượng cho người chơi, hiện tại giá trị năng lượng của người chơi là 1,200,000, tối đa có thể xây dựng thêm hai giấc mơ, xin người chơi trân trọng hai cơ hội duy nhất này.】
【Ngoài ra nhắc nhở người chơi một câu, Khởi nguyên tạo ra bông hoa này có khả năng gọi là "Trận đấu đường cùng", có thể nhốt rất nhiều người hoặc quái vật cấp Thần trong đó, người tạo ra nụ hoa không giải trừ năng lực thì nụ hoa sẽ luôn đóng, cho đến khi trong nụ hoa chỉ còn lại một sinh mệnh, đừng nghĩ rằng sau khi ba giấc mơ đều thất bại thì có thể trốn thoát nhé, người chơi không thể trốn thoát đâu.】
Mục Tư Thần: "..."
【Những người ở trong "Trận đấu đường cùng", cứ 10 phút sẽ tự động giảm 10% giá trị sinh mạng, trở thành thức ăn cho nụ hoa. Người chơi có thể dùng giá trị năng lượng thay thế giá trị sinh mạng, một lần 100,000, cho nên dù người chơi có thể lợi dụng "Trăng non" để tạm thời tránh né tấn công của Khởi nguyên, nhưng chỉ cần ở lại đây quá 20 phút, giá trị năng lượng của người chơi giảm xuống dưới 1,000,000, cũng sẽ chết.】
Mục Tư Thần: "..."
Với sức mạnh hiện tại của cậu, muốn chiến đấu với Trác Hoài Sơ quả thực quá chênh lệch, chỉ là phong ấn Ngài thôi cũng đã khó khăn như vậy.
May mắn thay, Mục Tư Thần đã sớm nghĩ ra phải xây dựng giấc mơ gì, giấc mơ thứ hai hình thành trong vài giây, Lưới bắt giấc mơ một lần nữa trói chặt Trác Hoài Sơ.
Trác Hoài Sơ nhắm mắt lại.
Lần này Mục Tư Thần cung cấp giấc mơ là trong trò chơi Trác Hoài Sơ gặp tất cả người chơi đều rất thân thiện. Ngài cũng giống Mục Tư Thần nhận được lựa chọn đúng đắn, không chọn trở thành quái vật cấp Thần, mà cùng mọi người chiến đấu, cuối cùng cứu vớt hai thế giới.
Tuy nhiên lần này Trác Hoài Sơ ngủ ngắn hơn, chưa đầy hai giây Ngài đã mở mắt, cười nhạo một tiếng, hỏi: "Mục Tư Thần, cậu đang dỗ trẻ con à? Cậu hiểu biết quá ít về thế giới này, giấc mơ tạo ra như trò chơi đồ hàng vậy, cậu mong tôi sẽ ngủ say vì giấc mơ này à?"
Ngài nhìn quanh, không tìm thấy Mục Tư Thần, nhàn nhạt nói: "Thật là giỏi trốn."
【Người chơi chỉ còn 1,100,000 giá trị năng lượng, còn 5 phút nữa sẽ trừ Giá trị sinh mạng, xin Người chơi nhanh chóng xây dựng Giấc mơ có thể giam giữ Khởi nguyên, chỉ còn một cơ hội duy nhất.】
Mục Tư Thần: "..."
Điều mà Trác Hoài Sơ quan tâm nhất trong thâm tâm rốt cuộc là gì? Ngài đổi tên thành Hoài Sơ, rốt cuộc là nhớ nhung điều gì?
Mục Tư Thần lúc đầu cho rằng, thứ Trác Hoài Sơ canh cánh là tuổi thơ của mình, là bố mẹ đã khuất. Nhưng thái độ của Trác Hoài Sơ cho thấy, Ngài không quan tâm đến những điều đó.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, ký ức của trẻ con trước 3 tuổi rất mơ hồ, hầu như không nhớ được gì, Trác Hoài Sơ đã không còn ấn tượng gì về bố mẹ nữa. Điều duy nhất Ngài có thể nhớ được, chính là cha muốn đưa Ngài và mẹ cùng chết, người cha đã làm tổn thương gia đình và người mẹ đã không bảo vệ được Ngài, có vẻ như Trác Hoài Sơ không hề nhớ nhung hai người này.
Tiếp theo, Mục Tư Thần cảm thấy, có lẽ Trác Hoài Sơ muốn người chơi và cư dân thị trấn chung sống hòa bình, mong muốn cả hai thế giới đều được cứu rỗi. Tiếc là Mục Tư Thần hiểu biết quá ít về sự thật của thế giới, không thể xây dựng nên giấc mơ hợp lý.
Hơn nữa, Trác Hoài Sơ hiện tại là quái vật cấp Thần, tư duy của Ngài khác với con người, Ngài đã sớm khống chế những người chơi không phục tùng, cưỡng ép họ trở thành Thân cận của mình, xóa bỏ ý chí của người chơi. Về những tranh chấp với người chơi, Trác Hoài Sơ tự mình giải quyết, Ngài dường như không hề hối tiếc về quá khứ này.
Thứ thực sự có thể giam giữ Trác Hoài Sơ, Mục Tư Thần vẫn chưa tìm thấy.
Mục Tư Thần suy nghĩ rất nhanh, cậu cảm thấy điểm mấu chốt vẫn là ở cái tên Trác Hoài Sơ.
Cho dù trở thành quái vật cấp Thần, cũng không cần thiết phải đổi tên, huống chi Trác Hoài Sơ từ khi vào game đã gọi là Trác Hoài Sơ, tức là khi Ngài còn là con người đã đổi tên.
Theo điều tra của Lâm Vệ, khi đi du học nước ngoài, Trác Hoài Sơ vẫn gọi là Trác Phi Trì.
Cuộc đời của Trác Phi Trì rất khổ, nhưng anh ta là người có năng lực, dù nửa đời trước gian nan, nhưng sớm đã đạt được mọi thứ mình muốn bằng nỗ lực, ký ức về bố mẹ anh ta đã rất mờ nhạt, có lẽ khao khát được tình cảm gia đình, nhưng chấp niệm cũng không sâu.
Khi đi du học, anh ấy có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng đột nhiên đổi tên, biến mất khỏi trường học, bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm, trở thành một người chơi.
Mọi thứ dường như thay đổi trong thời gian Trác Phi Trì đi du học.
Thời gian càng gấp rút, Mục Tư Thần càng bình tĩnh.
Cậu nhanh chóng liệt kê những điểm mấu chốt trong cuộc đời của Trác Phi Trì: bố mẹ qua đời, được chú nuôi nhưng bị ngược đãi và bắt nạt, cả gia đình chú di cư ra nước ngoài rồi bỏ rơi anh ta, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, thi đậu vào trường đại học trọng điểm, đi du học với tư cách sinh viên trao đổi...
Hai chữ "du học" chồng chất lên nhau.
Mục Tư Thần vẫn nhớ, Trác Phi Trì đi du học tại trường đại học nổi tiếng ở thành phố Y, quốc gia M, còn gia đình chú của anh ta cũng di cư đến thành phố Y, quốc gia M.
Liệu có thể trùng hợp như vậy không?
Nhưng đôi khi, vận mệnh có phải là kỳ diệu như vậy không?
Còn 2 phút nữa, Mục Tư Thần suy nghĩ một chút, xây dựng một giấc mơ vô cùng đơn giản.
Cậu chỉ xây dựng trường học nơi Trác Phi Trì du học, địa điểm cư trú ở thành phố Y, quốc gia M, khu vực thường xuyên hoạt động, và đặt hình ảnh gia đình chú của Trác Phi Trì vào khu vực này.
Mục Tư Thần lần thứ ba mở Lưới bắt giấc mơ.
Khi Lưới bắt giấc mơ bao bọc lấy Trác Hoài Sơ, Ngài cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi vốn định lợi dụng sức mạnh của cậu để tạo ra một vài giấc mơ ngọt ngào, không ngờ giấc mơ của cậu lại nhàm chán như vậy. Đây là cơ hội cuối cùng, nếu lần giấc mơ này vẫn nhàm chán như vậy, tôi sẽ xé nát Lưới bắt giấc mơ này."
【Ngài lừa cậu đấy, Lưới bắt giấc mơ là đạo cụ cấp Tàng tinh, cùng cấp bậc với Khởi nguyên, nếu không tiêu hao sức mạnh cực lớn thì Ngài không thể hủy diệt Lưới bắt giấc mơ. Cho dù Ngài có thể hủy diệt, cũng không nỡ phá hủy đạo cụ hữu dụng như vậy, chắc chắn Ngài cũng muốn thống trị không gian giấc mơ, điều này có lợi cho Ngài khi chiếm lĩnh các thị trấn khác.】Hệ thống lặng lẽ nói cho Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần: "..."
Hệ thống quả thực ngày càng thích vạch trần thân phận của mỗi người hoặc thần rồi.
Lời của Trác Hoài Sơ vừa dứt, Ngài liền nhắm mắt lại.
Tuy nhiên lần này, Ngài không tỉnh dậy ngay lập tức, Ngài ngủ hơn 20 giây.
Còn 1 phút rưỡi nữa là thời gian trừ Giá trị sinh mạng, Mục Tư Thần muốn biết giấc mơ này đã giam giữ Trác Hoài Sơ như thế nào, liền dứt khoát chìm ý thức vào không gian giấc mơ, xem thử Trác Hoài Sơ rốt cuộc đã nhìn thấy gì trong giấc mơ.
Mục Tư Thần mang "Trăng non" đi vào giấc mơ, nhìn thấy bên bờ hồ gần khu vực sinh sống của Trác Phi Trì, Trác Phi Trì đang tranh cãi kịch liệt với một người có tuổi tác tương đương với anh ta.
Mục Tư Thần ẩn thân đi đến bên cạnh hai người, thấy người đang tranh cãi với Trác Phi Trì chính là em họ của anh ta, em họ của anh ta đang dùng một số lời lẽ thô tục để sỉ nhục Trác Hoài Sơ, đồng thời đắc ý nói: "Anh thanh cao, anh là thiên tài, anh có năng lực, anh giỏi hơn tôi, tôi là rác rưởi, nhưng có sao đâu? Tối qua anh không phải đi tụ tập với bạn học à? Tôi đã nhờ một người cho vào rượu của anh một chút thứ nho nhỏ, tối qua anh có vui vẻ, hạnh phúc không? Tôi nói cho anh biết, anh mãi mãi không thoát khỏi loại hạnh phúc này đâu, anh còn muốn về nước? Trong nước có chấp nhận loại người như anh không?"
Trác Phi Trì vốn dĩ còn khá bình tĩnh, nhưng không thể chịu đựng được nữa, liền túm lấy cổ em trai, tức giận nói: "Các người, rốt cuộc vì sao, vì sao lại phải hành hạ tôi như vậy? Tiền của bố mẹ tôi bị các người cướp mất, cuộc đời tôi bị các người hủy hoại một nửa, tôi cố gắng lắm mới vực dậy được, tại sao các người lại cứ phải hủy hoại tôi!"
"Ai bảo từ nhỏ đến lớn điểm số của anh luôn hơn tôi, thầy cô cũng thích anh, con gái cũng thích cậu!" Em trai đầy ác ý nói, "Tôi chỉ muốn thấy anh thất bại, thấy anh như vậy tôi sẽ vui, tôi..."
Hắn không thể nói tiếp nữa.
Trác Phi Trì giáng một cú đấm mạnh vào hắn khiến hắn bất tỉnh, tức giận siết chặt cổ em trai, không lâu sau, em trai không còn thở nữa.
Trác Phi Trì mới nhận ra mình đã làm gì, anh ta đặt ngón tay vào mũi em trai nhẹ nhàng thăm dò, rút tay lại với vẻ mặt hoảng sợ.
"Tại sao lại như vậy?" Trác Phi Trì ngồi trên mặt đất, bất lực ngước nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, "Tôi đã cố gắng hết sức để sống, tại sao lại trở thành như vậy?"
"Bởi vì mặt trăng dụ dỗ con người phạm tội đó, tôi thích ngắm nhìn buồn vui ly hợp của nhân gian vào đêm trăng tròn." Một giọng nói vang lên từ hồ, chính là giọng của Thẩm Tễ Nguyệt.
Do đây là giấc mơ, Mục Tư Thần có thể nghe thấy những âm thanh vang vọng ngay trong đầu Trác Phi Trì, cũng có thể nhìn thấy những ảo giác mà chỉ Trác Phi Trì mới có thể nhìn thấy.
Trác Phi Trì đứng dậy nhìn về phía mặt hồ, thấy trong mặt hồ phản chiếu ánh trăng, một người đàn ông anh tuấn bước ra, người này chính là Thẩm Tễ Nguyệt.
Thẩm Tễ Nguyệt đặt tay lên vai Trác Phi Trì, nhìn anh ta với vẻ thương hại, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: "Không phải lỗi của cậu, hắn đáng chết."
"Nhưng tôi đã phạm pháp." Trác Phi Trì ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Nếu không bị người khác phát hiện thì tốt rồi, tôi giúp cậu." Thẩm Tễ Nguyệt dụ dỗ anh ta, nói: "Ở đây không có ai giám sát, cũng không ai biết mối quan hệ giữa hai người. Ném hắn xuống hồ, ánh trăng sẽ giúp cậu giấu hắn mãi mãi, chỉ cần hồ nước này còn phản chiếu bóng mặt trăng, hắn sẽ mãi mãi không bị người khác phát hiện."
Trác Phi Trì nghe theo lời Thẩm Tễ Nguyệt, như người mộng du, buộc một hòn đá vào người em trai, nhấn chìm hắn xuống đáy hồ.
"Đứa trẻ ngoan," Thẩm Tễ Nguyệt khen ngợi vuốt ve đầu Trác Phi Trì, "Về đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cứ như không có chuyện gì xảy ra mà đi học, ai cũng sẽ không phát hiện ra chuyện này, cậu có ánh trăng che chở."
Trác Phi Trì ngơ ngác gật đầu, trở về chỗ ở ngủ, chuyện xảy ra đêm nay đối với anh ta giống như một giấc mơ vậy.
Anh ta muốn quên đi chuyện này, nhưng tổn thương mà em họ để lại cho anh ta không phải là chuyện muốn quên là có thể quên được.
Anh ta nghiện rồi.
Anh ta muốn tìm cơ quan liên quan giúp đỡ, đây không phải là điều anh ta có thể tự mình làm được.
Nhưng anh ta sợ các cơ quan liên quan sẽ hỏi anh ta tại sao lại trở thành như vậy, anh ta cũng sợ vì chuyện này mà suất học bổng du học nhà nước tài trợ của anh ta sẽ bị hủy bỏ, trường đại học cũng sẽ đuổi học anh ta.
Vì vậy, anh ta giữ im lặng, và trong một đêm gần như điên cuồng, anh ta đã cúi đầu trước cơn nghiện không thể kìm nén trong lòng.
Anh ta đau khổ vô cùng, anh ta ghê tởm bản thân, anh ta bỏ trốn.
Anh ta trốn thoát khỏi thành phố này bằng con đường ngầm, đổi tên thành Trác Hoài Sơ, nhớ lại những điều tốt đẹp ban đầu.
Anh ta sống một cuộc sống mù mờ, cho đến một ngày, anh ta mở một trò chơi có tên là "Thị trấn lý tưởng của tôi", anh ta trở thành một người chơi.
Mục Tư Thần biết rằng cậu nên mang đến cho Trác Hoài Sơ một giấc mơ như thế nào.
Cậu đã trả 500,000 giá trị năng lượng để xây dựng một không gian giấc mơ hoàn hảo.
Thời gian quay trở lại đêm trước khi Trác Phi Trì tranh cãi với em họ, anh ta không đi gặp gỡ bạn bè, không uống ly rượu chết chóc kia, cũng không tranh cãi với em họ, thay vào đó anh ta đã vạch trần một số hành vi bất hợp pháp của em họ, đưa em họ vào tù.
Anh ta đã trải qua một năm trao đổi một cách bình yên, vui vẻ trở về trường học, nhận được giải thưởng sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất, phát biểu trong lễ tốt nghiệp.
Anh ta tìm được một công việc tốt. sau khi tích lũy được số vốn đầu tiên, anh ta tự khởi nghiệp, dần dần trở thành doanh nhân xuất sắc, làm vẻ vang trường cũ và viện phúc lợi.
Anh ta thành lập một quỹ học bổng để giúp đỡ những đứa trẻ có thành tích xuất sắc ở viện phúc lợi được đi học, giống như sự giúp đỡ mà anh ta đã nhận được trước đây.
Cuộc đời anh ta tốt đẹp và suôn sẻ, những khổ cực trong hai mươi năm đầu tiên đều kết thúc vào đêm trăng đó.
Sau khi xây dựng xong giấc mơ này, Mục Tư Thần rút lui khỏi không gian giấc mơ.
Lúc này thời gian đã trôi qua hơn 1 phút 30 giây, giá trị năng lượng của cậu lại bị trừ đi 100,000, chỉ còn lại 400,000.
Nhưng cậu không chết.
Bởi vì nụ hoa đã nở, Mục Tư Thần bước ra khỏi "Trận đấu đường cùng", nụ hoa lại khép lại.
Nó bao bọc Trác Hoài Sơ và Lưới bắt giấc mơ trong đó, như một chiếc giường thoải mái.
Trác Hoài Sơ, Khởi nguyên, một quái vật cấp Thần mạnh mẽ.
Ngài cứ ôm ấp một giấc mơ đơn giản như thế mà ngủ say, không muốn tỉnh dậy.
【Lời tác giả】
Hoàn toàn từ bỏ điều chỉnh, từ bỏ cập nhật lúc 12 giờ trưa, sau này sẽ cập nhật từ 4 giờ đến 5 giờ!
Khoảng 8 giờ rưỡi sẽ có chương tiếp theo, yêu mọi người!
Editor: Chắc tác giả cũng cố lắm rồi =)))) không hiểu sao mỗi lần bà Thanh than bí là tôi lại thấy buồn cười.
Bình luận trên Tấn Giang:
- Quá đau khổ, điều đau khổ nhất là mặc dù đã sống rất nỗ lực, cũng nhìn thấy ánh sáng hy vọng ở phía trước, nhưng lại bị hủy hoại!
→ Thật khó chịu
- Lần này quá liều lĩnh rồi, tôi cứ tưởng Mục Tư Thần sẽ nghiên cứu và xây dựng kế hoạch trước khi tới Thị trấn Khởi Nguyên, kết quả lại mở thẳng cổng xông vào mà không chuẩn bị gì, lại còn dùng nhiều năng lượng như vậy...
→ Thế bạn thử đoán xem hai giấc mơ này họ đã điều tra bao nhiêu tài liệu liên quan đến Trác mới có thể miêu tả được như vậy. Chỉ vì tác giả đã lướt qua, không viết chi tiết, không có nghĩa là họ điều tra qua loa. Họ thậm chí còn chuẩn bị cả giấc mơ dự phòng, kế hoạch B, nhưng ai có thể ngờ rằng người mà nhìn có vẻ coi trọng những thứ này như Trác lại hoàn toàn không quan tâm đến chúng chứ?
- ... Tôi không hiểu tại sao bình luận lại cảm thấy hai giấc mơ đầu tiên qua loa, tai ương ban đầu trong cuộc đời Trác là do mất bố mẹ, tai ương cuối hiện tại là vì đồng đội không đứng đắn, không cần biết phân tích thế nào, cũng không nên phủ nhận hai điều này là khả năng "phí phạm" chứ? Không phải ai cũng có thể coi nhẹ hai việc này. Trác không chỉ thoát khỏi hai điều đáng tiếc này nhờ vào khả năng của bản thân, mà còn có những trải nghiệm tồi tệ hơn, đó là khi anh chuẩn bị bước lên đỉnh cao của cuộc đời lại bị tiểu nhân hãm hại, từ từ lạc lối, cuộc đời hoàn toàn sụp đổ trong chớp mắt, điều này còn vượt qua cả việc anh mất bố mẹ và đồng đội không đáng tin cậy. Nhưng điều đó không có nghĩa là hai giấc mơ đầu tiên hoàn toàn không có giá trị, chỉ riêng chuyện mất và tìm lại gia đình cũng đủ để khiến nhiều người có hoàn cảnh như Trác phải xúc động rồi.
- Trời ơi... Anh ấy thật sự đã làm được quá nhiều điều. Từ việc thoát khỏi bóng ma thời thơ ấu, đến bước chân vào đại học, ra nước ngoài, thậm chí gặp biến cố lớn trở thành quái vật, vẫn tiếp tục làm điều mà anh kiên định tin tưởng. Anh sẽ không hối tiếc về bất kỳ điều gì mình có thể làm, chỉ có cái đêm bị cám dỗ, điều ấy anh mãi mãi không thể thay đổi... Ở một mức độ nào đó, việc anh có thể trở thành Ngài cũng có nghĩa đây là một kẻ mạnh không cần sự thương xót. Hy vọng cuối cùng sẽ đạt được sự bình yên...
- Mệt mỏi, muốn khóc, tại sao quái vật lại đáng thương đến vậy...
→ Bởi vì họ từng cũng là những người biết khóc biết cười, có máu có thịt mà...
- !!!!!! Hủy diệt những điều tốt đẹp như vậy! Mặt trăng thật đáng ghét!!!!! Quá ghê tởm!!! Nếu không có hắn, Trác sẽ không như thế này, nếu không có hắn, ít nhất Trác sẽ không thảm như vậy, mặc dù hiện tại Trác rất tệ.
- Đứa em họ đáng ghét này không đáng sống, nhưng Thẩm Tễ Nguyệt thật sự đã cắt đứt mọi đường lui của Trác, nếu không có hắn, không giết người thì vẫn có thể tìm sự giúp đỡ từ quốc gia.
→ Đột nhiên thấy tò mò, nếu một người bị ép dùng ma túy, rồi dưới sự kiểm soát của ma túy không tỉnh táo, không kiềm chế được bản thân, giết người hại mình, thì hắn có phạm tội không?
→ Rep lầu trên, tất nhiên là phạm tội, chỉ là không phải là giết người cố ý, có lẽ nên tính là ngộ sát, hơn nữa nếu tòa án biết ngọn ngành, cũng sẽ giảm nhẹ hình phạt một chút. Nhưng mà vẫn thật tội nghiệp, đáng lẽ ban đầu anh ta sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Nói chứ tôi cũng cảm thấy lần này không phải là không có sơ suất đâu, tại vì trước đó Tiểu Mục chưa chuẩn bị chu đáo cho lần đi đánh boss này ấy, nhưng lý do là vì em ấy còn đang sốc trước boss Định số mà, nên là hoàn toàn có thể thông cảm được. Còn chưa đấm xong boss này, boss khác đã tới múa may trước mặt dọa này nọ, áp lực vãi ra ấy chứ. NÊN NHỚ TIỂU MỤC LÚC NÀY CHỈ LÀ SINH VIÊN 2K2 NĂM 2 ĐẠI HỌC THÔI, lúc đó tôi còn đang ngồi gặm chân nghe giảng online ấy. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...