Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 142: Vòng lặp tiêu cực
Tôi muốn bảo vệ kẻ yếu, thực thi công lý, trừng trị kẻ ác, xây dựng một thế giới tốt đẹp.
Mục Tư Thần chìm vào giấc mơ, nhìn thấy một thị trấn rất nhỏ, nói là thị trấn thì không bằng nói đó chỉ là một con phố, trên phố đi lại rất nhiều người kỳ dị.
Góc nhìn của Mục Tư Thần là theo chủ nhân giấc mơ, người này là Thân cận của Khởi nguyên, hẳn là một người đàn ông.
Chủ nhân giấc mơ nhìn về phía những người trên phố, từ giấc mơ rất dễ dàng cảm nhận được sự ghê tởm của anh ta.
Những người trên phố đều có chút dị dạng, bọn họ có người thì một sừng một mắt, có người thì mọc đuôi dài, có người thì lưng mọc cánh không thể bay.
Những người bị dị hóa thành bộ phận động vật thì còn tốt, có người lại có ngoại hình kỳ quái đến mức khó tin, hoặc là đầu to chiếm một nửa cơ thể, hoặc là tay chân dài bất thường, co rúm trong bóng tối nhìn chằm chằm vào chủ nhân giấc mơ với ánh mắt âm u.
Có những người không quá dị dạng đi ngang qua những người dị dạng, vô tình dẫm lên đuôi hoặc tay chân của họ, những người này sẽ đánh nhau thành một đoàn, trông rất hung dữ.
Chủ nhân giấc mơ khinh bỉ khạc một cái, chạy vào một căn phòng, trong phòng có khoảng bảy tám người, Chủ nhân giấc mơ nói với người đàn ông ở giữa: "Đội trưởng Trác, tôi thực sự không chịu nổi, những người dân đó... hoàn toàn không thể coi là người, tôi thấy họ sớm muộn gì cũng sẽ làm ra chuyện ăn thịt người, những người này có cần cứu không?"
Người được gọi là đội trưởng Trác quay đầu lại, chính là Trác Phi Trì mà Mục Tư Thần nhìn thấy trong ảnh.
Trác Phi Trì nói: "Để duy trì lĩnh vực này cần có năng lượng cảm xúc của người dân, hiện tại chúng ta chỉ có một "Trụ" này, phải đối xử tốt với họ, an ủi họ, cố gắng để họ sống tốt hơn."
Trong đội ngũ có người khinh thường cười một tiếng, dường như không phục lời nói của Trác Phi Trì, người đó mở miệng nói: "Như vậy còn gọi là người sao? Mấy ngày trước tôi thấy bọn họ trói một người dân trông giống người lên rồi đốt, nói là đang cầu nguyện với thần lửa, cầu xin thức ăn và sức mạnh, cái đó thì là cái gì!"
"Vậy nên cậu đã giết chết một nửa số người dân tham gia tế lễ?" Trác Phi Trì nhìn chằm chằm vào người đó, sắc mặt rất khó coi, "Tôi đã nói bao nhiêu lần, bọn họ chỉ bị thế giới này tẩy não, bởi vì trong thế giới quan của bọn họ chỉ cần tế lễ là có thể có được thức ăn, đó là thói quen của bọn họ. Chúng ta phải dạy dỗ họ thật tốt, dạy họ rằng không cần tế lễ cũng có thể được bảo vệ. Là lỗi của tôi, tôi sẽ đi trồng lương thực ngay bây giờ. Minh Húc, cậu lại đây giúp tôi."
Câu nói cuối cùng là dành cho Chủ nhân giấc mơ, người có tên là Minh Húc liền đi theo.
Rời khỏi nơi tập trung của những người chơi, Trác Phi Trì nói với Minh Húc: "Những người này không được, đến giờ họ vẫn coi người dân như quái vật trong game, thỉnh thoảng lại chiến đấu với một số người dân khỏe mạnh, còn nói là phải đánh quái vật để kiếm kinh nghiệm, thật quá đáng."
"Thật quá đáng, nhưng những người dân đó cũng không đáng cứu đâu, quá dã man." Minh Húc lắc đầu nói.
Trác Phi Trì nhìn Minh Húc bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: "Cậu cũng nhìn họ như vậy sao?"
"Nói sao nhỉ? Họ có dáng vẻ như vậy, thật khó để xem họ là đồng loại. Hơn nữa những người dân này quá dã man, bây giờ không cần thiết phải cứu." Minh Húc nói.
Trác Phi Trì nói: "Vậy sao? Nhưng lúc tôi cướp lấy cái "Trụ" này, họ đã giúp tôi rất nhiều, nếu không có họ, tôi đã không thể xây dựng được cái "Nhà an toàn" này."
"Đó là bởi vì cậu đã dùng sức mạnh "Nảy sinh" để kích hoạt sự bất mãn của họ đối với thị trấn ban đầu, trước đây họ sống như thế nào, mỗi ngày phải chọn mười người đánh nhau, kẻ thua sẽ chết, kẻ thắng sẽ được thưởng biến đổi cơ thể, từ chối tham gia cũng sẽ chết. Cậu giúp họ thoát khỏi cuộc sống này, họ đương nhiên muốn đi theo cậu." Minh Húc nói.
Ánh mắt Trác Phi Trì ảm đạm dần: "Xem ra suy nghĩ của chúng ta cuối cùng vẫn không giống nhau."
Minh Húc khuyên anh ta: "Cậu cũng đừng quá để tâm đến họ, chúng ta vốn là lợi dụng nhà an toàn này để thuận lợi ra vào trò chơi, nhà an toàn có thể giữ lại là tốt rồi, sau này chúng ta một tuần đăng nhập trò chơi một lần, bảo toàn tính mạng là được. Những con quái vật kia đáng sợ như vậy, chẳng lẽ còn muốn liều mạng với chúng sao?"
"Hóa ra các cậu nghĩ như vậy, tôi hiểu rồi. "Trụ" tiếp theo tôi tự đi là được, các cậu ở lại đây đi, nơi này tương đối an toàn." Trác Phi Trì nói.
Tiếp theo, khung cảnh giấc mơ thay đổi, phạm vi thị trấn mở rộng đáng kể, ngoài con phố đơn giản đó, còn xuất hiện thêm bệnh viện, trường học, nhà ăn và các tòa nhà khác.
Lần này, Trác Phi Trì ngồi trên chiếc ghế cao ở trung tâm quảng trường thị trấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người chơi đang đứng giữa quảng trường.
Trác Phi Trì trông rất mệt mỏi, tay chống lên tay vịn ghế, đầu hơi dựa vào tay, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Trước đây mấy người nói, người dân thô lỗ, không hiểu luật lệ, làm hại đồng loại, mấy người lấy lý do giáo dục người dân để đánh đập, làm tổn thương người dân.
Bây giờ tôi đã thành lập trường học, tuyển chọn những Người chơi thân thiện với người dân để dạy họ, họ cũng học được cách không còn làm tổn thương đồng đội nữa, nhưng các người lấy việc ngược đãi họ làm thú vui."
Bên cạnh ghế của Trác Phi Trì, có một người gầy gò, nhỏ bé, trông giống con khỉ, đuôi của hắn bị người ta chặt đứt, đang ôm lấy đuôi khóc hu hu.
"Đội trưởng Trác, cần thiết phải vậy sao? Chỉ là một đám quái vật thôi, chúng ta là những người chơi chiến đấu cùng nhau mà." Hai người chơi đó nói.
"Quái vật sao?" Trác Phi Trì ngồi thẳng người, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên ghế, "Vậy hãy để tôi xem, các người là loại quái vật gì nào."
Hai đạo đồ đằng khởi nguyên xuất hiện ở dưới chân hai người chơi, Trác Phi Trì nói: "Nguồn gốc."
Cùng với câu thần chú này, hai người chơi đau đớn quỳ xuống đất, cơ thể bắt đầu biến đổi.
Làn da của họ bong tróc, hai con côn trùng khổng lồ, xấu xí bò ra từ lớp da người, nằm trên mặt đất, nhìn thấy hình dáng của nhau, đôi mắt nhỏ trên râu lộ ra vẻ kinh ngạc.
Họ ngẩng đầu lên muốn hét lên, nhưng lại phát ra tiếng kêu của côn trùng, tiếng này nối tiếp tiếng kia, vang vọng khắp thị trấn.
Chủ nhân giấc mơ Minh Húc nhìn Trác Phi Trì bằng ánh mắt sợ hãi.
Có một số người chơi không đành lòng, nói với Trác Phi Trì: "Đội trưởng Trác, họ quá đáng thật, dạy dỗ một chút là được rồi, đánh một trận là đủ rồi, biến thành như vậy, có phải là quá tàn nhẫn không?"
Trác Phi Trì nhạt nhạt nói: "Chú ngữ tôi sử dụng là "Nguồn gốc", loại sức mạnh này có thể khiến bản năng thú tính trong gen của con người thức tỉnh, sử dụng sức mạnh của tổ tiên. Trước đây các cậu mọc ra một lớp vảy cứng, tứ chi khỏe mạnh, móng vuốt và răng sắc bén, thính giác và thị giác nhạy bén, đều là ứng dụng của khả năng này. Khả năng này đã giúp các cậu thoát khỏi nguy hiểm nhiều lần, sao bây giờ lại trở nên tàn nhẫn rồi?"
Tôi đâu có ý định để họ mãi như vậy, chỉ bảy ngày thôi, bảy ngày sau tôi sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu của họ, bảy ngày này, cứ để họ học hành tử tế trong trường, được không?"
Minh Húc nhìn hai người chơi giống như con sâu kia, không dám đưa ra ý kiến của mình, cúi đầu thật thấp.
Sau đó, Trác Phi Trì về nghỉ ngơi, Minh Húc và Lý Tố Nguyên đi theo anh ta.
Trác Phi Trì dừng bước, quay đầu nhìn Minh Húc: "Bây giờ cậu nghĩ gì về thị trấn này, người dân ở đây, và những người chơi?"
Minh Húc cúi đầu, nén lại nỗi sợ hãi trong lòng nói: "Sức mạnh của thế giới này đang không ngừng thẩm thấu vào thế giới thực, thế giới thực cũng không an toàn nữa. Chúng ta không thể tiếp tục sống cuộc sống bảy ngày mới vào game điểm danh nữa, chúng ta cần phải không ngừng rèn luyện bản thân, nâng cao sức mạnh, mới có thể sống sót.
Thị trấn là nền tảng của chúng ta, người dân là chìa khóa để duy trì lĩnh vực của thị trấn, chúng ta phải đoàn kết người dân, đối xử tốt với họ, chăm sóc họ."
Trác Phi Trì cười nhạt không chút cảm xúc: "Tôi rất vui vì cậu có thể nghĩ như vậy, suy nghĩ của cậu đã thay đổi rất nhiều so với trước đây."
"Do tôi đã nhận thức được mức độ nghiêm trọng của thực tế." Minh Húc cười gượng.
"Không, ngay từ đầu các cậu đã biết đây là một nơi rất đáng sợ, chúng ta phải đoàn kết mọi sức mạnh mới có thể sống sót, nhưng dù tôi nói gì, các cậu vẫn luôn có ý kiến riêng. Có những người dựa vào thân phận người chơi mà cho mình là ở đẳng cấp cao hơn người, có những người muốn dựa vào nỗ lực của người khác để sống một cuộc sống nhàn hạ, có những người lợi dụng người dân để trút giận những bất mãn trong thế giới thực.
Không phải các người thay đổi suy nghĩ, mà là tôi đã dạy các người biết phục tùng."
Trác Phi Trì đưa tay vỗ vai Minh Húc, trên người tỏa ra một sức mạnh vô cùng đáng sợ, anh ta nghiêng người lại gần tai Minh Húc nói: "Đội ngũ này không cần tiếng nói thứ hai, cũng không cần suy nghĩ thứ hai, tất cả các người đều là tín đồ của tôi, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Minh Húc run sợ quỳ xuống, cam chịu nói.
Sau khi cảnh này kết thúc, khung cảnh giấc mơ lại thay đổi, lần này thị trấn trở nên lớn hơn, lớn hơn cả thị trấn Đồng Chi lúc đầu, ngoài trường học bệnh viện, thậm chí còn có cả tàu điện ngầm.
Chỉ là lần này, Minh Húc đã không thể nhìn thấy Trác Phi Trì nữa, toàn bộ người dân trong thị trấn gọi Ngài là Khởi nguyên, gọi Ngài là thực thể vĩ đại.
Trác Phi Trì cũng đã không còn gọi là Trác Phi Trì nữa, ngay từ đầu, đội trưởng Trác trong ký ức của Minh Húc đã không gọi Trác Phi Trì, mà là Trác Hoài Sơ.
Dĩ nhiên, đến lúc này, anh ta tên gì đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì bất kể là cái tên nào, mọi người đều không dám gọi, họ chỉ gọi Trác Hoài Sơ là "Khởi nguyên".
Mục Tư Thần cũng không thể cảm nhận được cảm xúc cá nhân của Minh Húc trong giấc mơ của chính anh ta, chỉ còn lại lòng trung thành và phục tùng đối với Khởi nguyên.
Giấc mơ tiếp theo, chính là Minh Húc được lệnh đi phá hủy "Trụ" của thị trấn Mộng Điệp, cuối cùng chết trong giấc mơ sau cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng.
Mục Tư Thần tỉnh dậy từ giấc mơ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Sau khi cậu chiếm đóng viện điều dưỡng, cũng xảy ra trường hợp những người dân dị dạng dùng người khác làm vật tế lễ, cũng xuất hiện trường hợp Trì Liên và Trình Húc Bác chỉ muốn dựa dẫm vào cậu, đi theo cậu há miệng chờ sung.
Trong một thế giới quan dị dạng như vậy, trường hợp này rất phổ biến.
Mục Tư Thần may mắn hơn là sức mạnh cậu nắm giữ là "Bản ngã", năng lượng cảm xúc cậu lựa chọn là "Hy vọng".
"Bản ngã" có thể đánh thức nhân tính trong lòng người dân, khiến Thân cận của Hy Vọng lựa chọn chiến đấu cùng Mục Tư Thần; "Hy vọng" trở thành động lực phấn đấu của tất cả mọi người.
Hai loại sức mạnh này khiến nhiều việc chuyển biến theo hướng tốt đẹp, từng chút một thay đổi thị trấn, khi cảm xúc và mục tiêu của tất cả mọi người đều hướng về phía tích cực, sẽ hình thành một vòng tuần hoàn tích cực, khiến những điều tốt đẹp ngày càng tốt đẹp hơn.
Còn Trác Phi Trì thì không gặp phải loại sức mạnh này, anh ta phải đối mặt với một vòng tuần hoàn tiêu cực, tình hình ngày càng tệ hơn.
Mục Tư Thần nhớ lại câu nói cậu từng thấy trong sách giáo khoa tiểu học của Trác Phi Trì.
— Lớn lên, tôi sẽ trở thành một anh hùng vĩ đại, đánh bại tất cả những kẻ xấu xa, dạy cho những kẻ xấu xa như chú và em họ tôi một bài học. Tôi muốn bảo vệ kẻ yếu, bảo vệ công lý, trừng trị kẻ ác, xây dựng một thế giới không có bạo lực ngược đãi.
Mục Tư Thần tin rằng, Trác Hoài Sơ chiến đấu với mong muốn bảo vệ mọi người.
Nhưng thế giới kia không có môi trường tốt đẹp, giống như tất cả các quái vật cấp Thần khác, ước mơ của anh ta sinh trưởng trong đất độc, cuối cùng biến thành quái vật méo mó.
【Tác giả có lời muốn nói】
Khoảng 8 giờ tối sẽ có chương tiếp theo, yêu mọi người!
Editor: Chương này có nhiều tranh cãi về sự khác biệt giữa Trác Hoài Sơ và Mục Tư Thần, tuy nhiên xét theo tình hình chúng ta còn chưa tiếp xúc với Trác lần nào thì thôi, để đến lúc mặt đối mặt rồi sẽ edit mấy bình luận về Trác sau (chủ yếu cũng một phần là do mấy bà bên đó viết dài quá...)
Mục Tư Thần chìm vào giấc mơ, nhìn thấy một thị trấn rất nhỏ, nói là thị trấn thì không bằng nói đó chỉ là một con phố, trên phố đi lại rất nhiều người kỳ dị.
Góc nhìn của Mục Tư Thần là theo chủ nhân giấc mơ, người này là Thân cận của Khởi nguyên, hẳn là một người đàn ông.
Chủ nhân giấc mơ nhìn về phía những người trên phố, từ giấc mơ rất dễ dàng cảm nhận được sự ghê tởm của anh ta.
Những người trên phố đều có chút dị dạng, bọn họ có người thì một sừng một mắt, có người thì mọc đuôi dài, có người thì lưng mọc cánh không thể bay.
Những người bị dị hóa thành bộ phận động vật thì còn tốt, có người lại có ngoại hình kỳ quái đến mức khó tin, hoặc là đầu to chiếm một nửa cơ thể, hoặc là tay chân dài bất thường, co rúm trong bóng tối nhìn chằm chằm vào chủ nhân giấc mơ với ánh mắt âm u.
Có những người không quá dị dạng đi ngang qua những người dị dạng, vô tình dẫm lên đuôi hoặc tay chân của họ, những người này sẽ đánh nhau thành một đoàn, trông rất hung dữ.
Chủ nhân giấc mơ khinh bỉ khạc một cái, chạy vào một căn phòng, trong phòng có khoảng bảy tám người, Chủ nhân giấc mơ nói với người đàn ông ở giữa: "Đội trưởng Trác, tôi thực sự không chịu nổi, những người dân đó... hoàn toàn không thể coi là người, tôi thấy họ sớm muộn gì cũng sẽ làm ra chuyện ăn thịt người, những người này có cần cứu không?"
Người được gọi là đội trưởng Trác quay đầu lại, chính là Trác Phi Trì mà Mục Tư Thần nhìn thấy trong ảnh.
Trác Phi Trì nói: "Để duy trì lĩnh vực này cần có năng lượng cảm xúc của người dân, hiện tại chúng ta chỉ có một "Trụ" này, phải đối xử tốt với họ, an ủi họ, cố gắng để họ sống tốt hơn."
Trong đội ngũ có người khinh thường cười một tiếng, dường như không phục lời nói của Trác Phi Trì, người đó mở miệng nói: "Như vậy còn gọi là người sao? Mấy ngày trước tôi thấy bọn họ trói một người dân trông giống người lên rồi đốt, nói là đang cầu nguyện với thần lửa, cầu xin thức ăn và sức mạnh, cái đó thì là cái gì!"
"Vậy nên cậu đã giết chết một nửa số người dân tham gia tế lễ?" Trác Phi Trì nhìn chằm chằm vào người đó, sắc mặt rất khó coi, "Tôi đã nói bao nhiêu lần, bọn họ chỉ bị thế giới này tẩy não, bởi vì trong thế giới quan của bọn họ chỉ cần tế lễ là có thể có được thức ăn, đó là thói quen của bọn họ. Chúng ta phải dạy dỗ họ thật tốt, dạy họ rằng không cần tế lễ cũng có thể được bảo vệ. Là lỗi của tôi, tôi sẽ đi trồng lương thực ngay bây giờ. Minh Húc, cậu lại đây giúp tôi."
Câu nói cuối cùng là dành cho Chủ nhân giấc mơ, người có tên là Minh Húc liền đi theo.
Rời khỏi nơi tập trung của những người chơi, Trác Phi Trì nói với Minh Húc: "Những người này không được, đến giờ họ vẫn coi người dân như quái vật trong game, thỉnh thoảng lại chiến đấu với một số người dân khỏe mạnh, còn nói là phải đánh quái vật để kiếm kinh nghiệm, thật quá đáng."
"Thật quá đáng, nhưng những người dân đó cũng không đáng cứu đâu, quá dã man." Minh Húc lắc đầu nói.
Trác Phi Trì nhìn Minh Húc bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: "Cậu cũng nhìn họ như vậy sao?"
"Nói sao nhỉ? Họ có dáng vẻ như vậy, thật khó để xem họ là đồng loại. Hơn nữa những người dân này quá dã man, bây giờ không cần thiết phải cứu." Minh Húc nói.
Trác Phi Trì nói: "Vậy sao? Nhưng lúc tôi cướp lấy cái "Trụ" này, họ đã giúp tôi rất nhiều, nếu không có họ, tôi đã không thể xây dựng được cái "Nhà an toàn" này."
"Đó là bởi vì cậu đã dùng sức mạnh "Nảy sinh" để kích hoạt sự bất mãn của họ đối với thị trấn ban đầu, trước đây họ sống như thế nào, mỗi ngày phải chọn mười người đánh nhau, kẻ thua sẽ chết, kẻ thắng sẽ được thưởng biến đổi cơ thể, từ chối tham gia cũng sẽ chết. Cậu giúp họ thoát khỏi cuộc sống này, họ đương nhiên muốn đi theo cậu." Minh Húc nói.
Ánh mắt Trác Phi Trì ảm đạm dần: "Xem ra suy nghĩ của chúng ta cuối cùng vẫn không giống nhau."
Minh Húc khuyên anh ta: "Cậu cũng đừng quá để tâm đến họ, chúng ta vốn là lợi dụng nhà an toàn này để thuận lợi ra vào trò chơi, nhà an toàn có thể giữ lại là tốt rồi, sau này chúng ta một tuần đăng nhập trò chơi một lần, bảo toàn tính mạng là được. Những con quái vật kia đáng sợ như vậy, chẳng lẽ còn muốn liều mạng với chúng sao?"
"Hóa ra các cậu nghĩ như vậy, tôi hiểu rồi. "Trụ" tiếp theo tôi tự đi là được, các cậu ở lại đây đi, nơi này tương đối an toàn." Trác Phi Trì nói.
Tiếp theo, khung cảnh giấc mơ thay đổi, phạm vi thị trấn mở rộng đáng kể, ngoài con phố đơn giản đó, còn xuất hiện thêm bệnh viện, trường học, nhà ăn và các tòa nhà khác.
Lần này, Trác Phi Trì ngồi trên chiếc ghế cao ở trung tâm quảng trường thị trấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người chơi đang đứng giữa quảng trường.
Trác Phi Trì trông rất mệt mỏi, tay chống lên tay vịn ghế, đầu hơi dựa vào tay, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Trước đây mấy người nói, người dân thô lỗ, không hiểu luật lệ, làm hại đồng loại, mấy người lấy lý do giáo dục người dân để đánh đập, làm tổn thương người dân.
Bây giờ tôi đã thành lập trường học, tuyển chọn những Người chơi thân thiện với người dân để dạy họ, họ cũng học được cách không còn làm tổn thương đồng đội nữa, nhưng các người lấy việc ngược đãi họ làm thú vui."
Bên cạnh ghế của Trác Phi Trì, có một người gầy gò, nhỏ bé, trông giống con khỉ, đuôi của hắn bị người ta chặt đứt, đang ôm lấy đuôi khóc hu hu.
"Đội trưởng Trác, cần thiết phải vậy sao? Chỉ là một đám quái vật thôi, chúng ta là những người chơi chiến đấu cùng nhau mà." Hai người chơi đó nói.
"Quái vật sao?" Trác Phi Trì ngồi thẳng người, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên ghế, "Vậy hãy để tôi xem, các người là loại quái vật gì nào."
Hai đạo đồ đằng khởi nguyên xuất hiện ở dưới chân hai người chơi, Trác Phi Trì nói: "Nguồn gốc."
Cùng với câu thần chú này, hai người chơi đau đớn quỳ xuống đất, cơ thể bắt đầu biến đổi.
Làn da của họ bong tróc, hai con côn trùng khổng lồ, xấu xí bò ra từ lớp da người, nằm trên mặt đất, nhìn thấy hình dáng của nhau, đôi mắt nhỏ trên râu lộ ra vẻ kinh ngạc.
Họ ngẩng đầu lên muốn hét lên, nhưng lại phát ra tiếng kêu của côn trùng, tiếng này nối tiếp tiếng kia, vang vọng khắp thị trấn.
Chủ nhân giấc mơ Minh Húc nhìn Trác Phi Trì bằng ánh mắt sợ hãi.
Có một số người chơi không đành lòng, nói với Trác Phi Trì: "Đội trưởng Trác, họ quá đáng thật, dạy dỗ một chút là được rồi, đánh một trận là đủ rồi, biến thành như vậy, có phải là quá tàn nhẫn không?"
Trác Phi Trì nhạt nhạt nói: "Chú ngữ tôi sử dụng là "Nguồn gốc", loại sức mạnh này có thể khiến bản năng thú tính trong gen của con người thức tỉnh, sử dụng sức mạnh của tổ tiên. Trước đây các cậu mọc ra một lớp vảy cứng, tứ chi khỏe mạnh, móng vuốt và răng sắc bén, thính giác và thị giác nhạy bén, đều là ứng dụng của khả năng này. Khả năng này đã giúp các cậu thoát khỏi nguy hiểm nhiều lần, sao bây giờ lại trở nên tàn nhẫn rồi?"
Tôi đâu có ý định để họ mãi như vậy, chỉ bảy ngày thôi, bảy ngày sau tôi sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu của họ, bảy ngày này, cứ để họ học hành tử tế trong trường, được không?"
Minh Húc nhìn hai người chơi giống như con sâu kia, không dám đưa ra ý kiến của mình, cúi đầu thật thấp.
Sau đó, Trác Phi Trì về nghỉ ngơi, Minh Húc và Lý Tố Nguyên đi theo anh ta.
Trác Phi Trì dừng bước, quay đầu nhìn Minh Húc: "Bây giờ cậu nghĩ gì về thị trấn này, người dân ở đây, và những người chơi?"
Minh Húc cúi đầu, nén lại nỗi sợ hãi trong lòng nói: "Sức mạnh của thế giới này đang không ngừng thẩm thấu vào thế giới thực, thế giới thực cũng không an toàn nữa. Chúng ta không thể tiếp tục sống cuộc sống bảy ngày mới vào game điểm danh nữa, chúng ta cần phải không ngừng rèn luyện bản thân, nâng cao sức mạnh, mới có thể sống sót.
Thị trấn là nền tảng của chúng ta, người dân là chìa khóa để duy trì lĩnh vực của thị trấn, chúng ta phải đoàn kết người dân, đối xử tốt với họ, chăm sóc họ."
Trác Phi Trì cười nhạt không chút cảm xúc: "Tôi rất vui vì cậu có thể nghĩ như vậy, suy nghĩ của cậu đã thay đổi rất nhiều so với trước đây."
"Do tôi đã nhận thức được mức độ nghiêm trọng của thực tế." Minh Húc cười gượng.
"Không, ngay từ đầu các cậu đã biết đây là một nơi rất đáng sợ, chúng ta phải đoàn kết mọi sức mạnh mới có thể sống sót, nhưng dù tôi nói gì, các cậu vẫn luôn có ý kiến riêng. Có những người dựa vào thân phận người chơi mà cho mình là ở đẳng cấp cao hơn người, có những người muốn dựa vào nỗ lực của người khác để sống một cuộc sống nhàn hạ, có những người lợi dụng người dân để trút giận những bất mãn trong thế giới thực.
Không phải các người thay đổi suy nghĩ, mà là tôi đã dạy các người biết phục tùng."
Trác Phi Trì đưa tay vỗ vai Minh Húc, trên người tỏa ra một sức mạnh vô cùng đáng sợ, anh ta nghiêng người lại gần tai Minh Húc nói: "Đội ngũ này không cần tiếng nói thứ hai, cũng không cần suy nghĩ thứ hai, tất cả các người đều là tín đồ của tôi, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Minh Húc run sợ quỳ xuống, cam chịu nói.
Sau khi cảnh này kết thúc, khung cảnh giấc mơ lại thay đổi, lần này thị trấn trở nên lớn hơn, lớn hơn cả thị trấn Đồng Chi lúc đầu, ngoài trường học bệnh viện, thậm chí còn có cả tàu điện ngầm.
Chỉ là lần này, Minh Húc đã không thể nhìn thấy Trác Phi Trì nữa, toàn bộ người dân trong thị trấn gọi Ngài là Khởi nguyên, gọi Ngài là thực thể vĩ đại.
Trác Phi Trì cũng đã không còn gọi là Trác Phi Trì nữa, ngay từ đầu, đội trưởng Trác trong ký ức của Minh Húc đã không gọi Trác Phi Trì, mà là Trác Hoài Sơ.
Dĩ nhiên, đến lúc này, anh ta tên gì đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì bất kể là cái tên nào, mọi người đều không dám gọi, họ chỉ gọi Trác Hoài Sơ là "Khởi nguyên".
Mục Tư Thần cũng không thể cảm nhận được cảm xúc cá nhân của Minh Húc trong giấc mơ của chính anh ta, chỉ còn lại lòng trung thành và phục tùng đối với Khởi nguyên.
Giấc mơ tiếp theo, chính là Minh Húc được lệnh đi phá hủy "Trụ" của thị trấn Mộng Điệp, cuối cùng chết trong giấc mơ sau cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng.
Mục Tư Thần tỉnh dậy từ giấc mơ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Sau khi cậu chiếm đóng viện điều dưỡng, cũng xảy ra trường hợp những người dân dị dạng dùng người khác làm vật tế lễ, cũng xuất hiện trường hợp Trì Liên và Trình Húc Bác chỉ muốn dựa dẫm vào cậu, đi theo cậu há miệng chờ sung.
Trong một thế giới quan dị dạng như vậy, trường hợp này rất phổ biến.
Mục Tư Thần may mắn hơn là sức mạnh cậu nắm giữ là "Bản ngã", năng lượng cảm xúc cậu lựa chọn là "Hy vọng".
"Bản ngã" có thể đánh thức nhân tính trong lòng người dân, khiến Thân cận của Hy Vọng lựa chọn chiến đấu cùng Mục Tư Thần; "Hy vọng" trở thành động lực phấn đấu của tất cả mọi người.
Hai loại sức mạnh này khiến nhiều việc chuyển biến theo hướng tốt đẹp, từng chút một thay đổi thị trấn, khi cảm xúc và mục tiêu của tất cả mọi người đều hướng về phía tích cực, sẽ hình thành một vòng tuần hoàn tích cực, khiến những điều tốt đẹp ngày càng tốt đẹp hơn.
Còn Trác Phi Trì thì không gặp phải loại sức mạnh này, anh ta phải đối mặt với một vòng tuần hoàn tiêu cực, tình hình ngày càng tệ hơn.
Mục Tư Thần nhớ lại câu nói cậu từng thấy trong sách giáo khoa tiểu học của Trác Phi Trì.
— Lớn lên, tôi sẽ trở thành một anh hùng vĩ đại, đánh bại tất cả những kẻ xấu xa, dạy cho những kẻ xấu xa như chú và em họ tôi một bài học. Tôi muốn bảo vệ kẻ yếu, bảo vệ công lý, trừng trị kẻ ác, xây dựng một thế giới không có bạo lực ngược đãi.
Mục Tư Thần tin rằng, Trác Hoài Sơ chiến đấu với mong muốn bảo vệ mọi người.
Nhưng thế giới kia không có môi trường tốt đẹp, giống như tất cả các quái vật cấp Thần khác, ước mơ của anh ta sinh trưởng trong đất độc, cuối cùng biến thành quái vật méo mó.
【Tác giả có lời muốn nói】
Khoảng 8 giờ tối sẽ có chương tiếp theo, yêu mọi người!
Editor: Chương này có nhiều tranh cãi về sự khác biệt giữa Trác Hoài Sơ và Mục Tư Thần, tuy nhiên xét theo tình hình chúng ta còn chưa tiếp xúc với Trác lần nào thì thôi, để đến lúc mặt đối mặt rồi sẽ edit mấy bình luận về Trác sau (chủ yếu cũng một phần là do mấy bà bên đó viết dài quá...)