Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 122: Định số
"Tí tách tí tách tí tách, đứa con đáng yêu của ta, cuối cùng con cũng nghe thấy tiếng nói của ta rồi."
Khác với thư viện, cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng vẫn thuộc về lĩnh vực của con bướm, chưa trở thành biên giới lĩnh vực.
Lúc này cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng giống như viện dưỡng lão đầu tiên Mục Tư Thần chiếm lĩnh, như một lĩnh vực độc lập cô độc đứng sừng sững giữa thị trấn Mộng Điệp.
Mục Tư Thần lợi dụng hai "Trụ" đã chiếm lĩnh để bố trí một lớp kết giới mà chỉ có cậu mới có thể mở ra, tách riêng cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng ra.
Người bên trong không thể ra ngoài, người bên ngoài không thể vào.
Nếu là quái vật cấp Thần khác, phá hủy hai "Trụ" thì sau đó là sự giáng lâm của quái vật cấp Thần.
Dựa trên kinh nghiệm duy nhất chứng kiến giáng lâm của Mục Tư Thần, cậu phán đoán sau khi giáng lâm, quái vật cấp Thần có thể bố trí một không gian, chiến đấu trong không gian đó, không ảnh hưởng đến cư dân của thị trấn.
Sau khi chiến đấu kết thúc, nếu kẻ bên ngoài chiến thắng, nuốt chửng quái vật cấp Thần ban đầu, có thể tiếp quản toàn bộ sức mạnh và lĩnh vực của Ngài, bao gồm thị trấn và "Trụ" còn lại.
Nếu Mục Tư Thần có đủ sức mạnh để chiến đấu với quái vật cấp Thần, thì cậu không cần phải vất vả xông đến chỗ cái Trụ thứ ba như vậy.
Nhưng nghĩ đến sức mạnh của Mắt to, Mặt trăng và con bướm, Mục Tư Thần cảm thấy, Trụ vẫn dễ đối phó hơn một chút.
Bầu trời bắt đầu mưa lất phất, Mục Tư Thần liếc nhìn Dự báo thời tiết, trên đó hiển thị ngày mai thế giới thực sẽ có mưa nhỏ.
Đây là bằng chứng cho thấy thị trấn đã thuộc về cậu, thời tiết của thị trấn Mộng Điệp bắt đầu thay đổi theo Dự báo thời tiết của Mục Tư Thần.
Những người đi đường gần cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng ngẩng đầu lên nhìn trời một cách tò mò, nghi ngờ hỏi: "Sao tự nhiên lại mưa thế này? Ngoài trừ Hẻm mưa, thị trấn Mộng Điệp không bao giờ mưa đâu."
Đúng vậy, thị trấn Mộng Điệp là nơi luôn có nắng rực rỡ và bầu trời trong xanh, nếu ai muốn trải nghiệm cảm giác mưa rơi tuyết rơi, có thể đến Hẻm mưa và Đồng tuyết, đó là có nơi mưa tuyết quanh năm.
Dù sao cũng chỉ là giấc mơ, Mục Tư Thần vung tay, trong tay mỗi người đều xuất hiện một chiếc ô.
Mọi người cầm ô, dưới cơn mưa lất phất, cảm nhận sự mát mẻ hiếm hoi của mùa hè.
Trong cái lạnh tê tái ấy, Mục Tư Thần nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ.
"Tí tách tí tách tí tách, là ai đang khóc?"
"Tí tách tí tách tí tách, là một con bướm bị chết đuối."
"Tí tách tí tách tí tách, là một Thân cận đồng cảm với con người trong Biển sâu."
"Tí tách tí tách tí tách, là một Ngụy thần ảo tưởng tạo ra điều tốt đẹp, nhưng chỉ biết tạo ra lời nói dối."
"Tí tách tí tách tí tách, chỉ còn một thứ tốt đẹp duy nhất nâng đỡ con bướm, con bướm đang giãy giụa trong Hoàng hôn và Hửng sáng."
"Tí tách tí tách tí tách, sẽ rơi sâu xuống đáy biển, hay sẽ dùng giấc mơ hư ảo nuốt chửng Biển sâu?"
"Tí tách tí tách tí tách, Hoàng hôn và Hửng sáng cuối cùng sẽ bị "Hy vọng" thu hút."
"Tí tách tí tách tí tách, câu chuyện kết thúc, là con bướm hay biển sâu?"
"Tí tách tí tách tí tách, cả hai đều đúng mà cũng không đúng."
"Tí tách tí tách tí tách, con bướm mất đi vẻ đẹp duy nhất, cuối cùng hòa tan vào biển sâu."
"Tí tách tí tách tí tách, những gì còn lại, chỉ là sự căm thù đối với "Hy vọng"."
"Tí tách tí tách tí tách, tất cả đều được sắp đặt từ trước, là "dịnh số" không thể thay đổi."
"Tí tách tí tách tí tách, đứa con yêu quý của ta, cuối cùng con cũng nghe thấy tiếng ta rồi."
Giọng nói ấy như một bài hát ru, lại như một ai đó đang thì thầm bên tai Mục Tư Thần.
Nó dường như đến từ những giọt mưa, lại dường như đến từ chính tâm trí của Mục Tư Thần.
Tiếng "tí tách"¹ ấy, như tiếng mưa rơi, lại như tiếng kim giây trên đồng hồ di chuyển.
Nguyên văn: 滴答 [dīdá]: tí tách; tích tắc (từ tượng thanh), có thể là tiếng mưa, cũng có thể là tiếng đồng hồ kêu.
Ở giữa âm thanh ấy, Mục Tư Thần không rét mà run.
"Là ai?" Anh tự hỏi trong lòng.
Mục Tư Thần nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm người đang nói chuyện.
Ngoài cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng vẫn còn khá nhiều người, họ cầm ô, đi qua đi lại trước cánh cổng này.
Có người đi ngang qua, có người thắc mắc tại sao cánh cổng này lại đóng.
Trong đám đông, Mục Tư Thần nhìn thấy một chiếc ô màu trắng.
Cậu chưa từng thấy chiếc ô nào như vậy, giống như một tờ giấy nháp, toàn bộ là màu trắng, trên đó ghi đầy chữ số và công thức.
Chiếc ô nghiêng nhẹ, để Mục Tư Thần nhìn thấy khuôn mặt người cầm ô.
Là một cô gái trẻ mà Mục Tư Thần rất quen thuộc.
Là cô gái đã bỏ bạn trai "Hải Vương" Thẩm Tễ Nguyệt, là cô gái đã tiết lộ rất nhiều thông tin cho Mục Tư Thần, là cô gái đã chia tay bạn trai vì Mục Tư Thần, là cô gái khiến Mục Tư Thần cảm thấy có chút áy náy.
Cô ấy vô cùng xinh đẹp, đang dịu dàng cười nhìn Mục Tư Thần.
Nụ cười ấy khiến Mục Tư Thần sinh ra một cảm giác sợ hãi mà không thể thoát khỏi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy là ai? Giọng nói lúc nãy là gì, cái gì gọi là "đứa con đáng yêu của ta"?
Trong nháy mắt, Mục Tư Thần như cảm thấy con đường dưới chân mình biến thành một ngón tay, còn cậu thì nằm trong lòng bàn tay của ai đó, không thể thoát ra.
Người phụ nữ cầm ô đi về phía Mục Tư Thần, trong ánh mắt kinh hoàng của cậu, cô ấy đi ngang qua.
Đi ngang qua Mục Tư Thần, cô ấy cười, thì thầm: "Cậu phải ra khỏi cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng một cách an toàn hoàn hảo, đừng để mất bất cứ thứ gì, bởi vì toàn bộ cậu đều thuộc về tôi."
"Cô là ai?" Mục Tư Thần túm lấy người phụ nữ trẻ.
Ai biết được giây tiếp theo, bàn tay của cậu xuyên qua hư không, những giọt mưa rơi xuống cánh tay cậu, xung quanh không có ai.
"Cậu đang nói chuyện với ai vậy?" Kỷ Tiện An bên cạnh cảnh giác nói, "Cậu nhìn thấy ảo giác gì sao?"
"Không, không phải ảo giác." Mục Tư Thần lắc đầu nói.
Chắc chắn đó không phải ảo giác, mà là một người thực sự tồn tại.
Hay nói cách khác, là thần.
Cơn mưa này đã đưa Ngài đến trước mặt Mục Tư Thần, khiến Mục Tư Thần nghe thấy tiếng nói của Ngài.
Những bài hát "tí tách tí tách" đó đang kể cho Mục Tư Thần nghe câu chuyện về con bướm.
Mục Tư Thần thông qua nội dung bài hát, dường như đã nhìn thấy mọi thứ về con bướm.
Con bướm là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, Ngài là Ngụy thần dưới quyền Biển sâu. Có lẽ Biển sâu không tốt với người dân, con bướm với tư cách là Ngụy thần đã nảy sinh lòng phản nghịch, Ngài muốn bảo vệ người dân.
Vì vậy Ngài đã chấp nhận lời dụ dỗ của Tần Trụ, dưới sự giúp đỡ của các vị thần khác phản bội Biển sâu, và cũng trở thành thần.
Nhưng khi con bướm thực sự xây dựng thị trấn Mộng Điệp, Ngài lại phát hiện ra những gì Ngài có thể làm cho người dân cũng không khác gì Biển sâu.
Quái vật cấp Thần vừa mạnh mẽ vừa đáng thương, Ngài sở hữu sức mạnh to lớn, nhưng lại mất đi nhân tính, bị một thế lực khủng khiếp hơn điều khiển tinh thần.
Con bướm phải nuốt chửng người dân trong trấn, lĩnh vực phải có năng lượng linh hồn.
Vì vậy Ngài phân biệt người địa phương và người nơi khác, cố gắng bảo vệ người địa phương, chỉ nuốt chửng người nơi khác và người địa phương phạm lỗi, dù sao trong mắt con bướm, những người đó chỉ là Kẻ sa đọa không thể cứu vãn.
Ngài còn lợi dụng "vùng bị trũng" của thế giới thực, cố gắng xây dựng một "Trụ" ở thế giới thực, nuốt chửng người ở thế giới thực.
Ngài muốn bảo vệ cư dân của thị trấn Mộng Điệp.
Tuy nhiên, điều duy nhất con bướm có thể làm cho người dân trong trấn, chỉ là xây dựng một giấc mơ mà họ sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Mắt to nhìn thấy nỗi buồn của con bướm, đã viết ra cuốn sách đọc trước khi ngủ "Trong giấc mơ có đất nước lý tưởng".
Bài ca dao mà Mục Tư Thần nghe được, nửa đầu kể về quá khứ của con bướm, nửa sau lại giống như một lời tiên đoán.
Bài cao dao nói rằng, cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng là lĩnh vực duy trì nhân cách của con bướm, một khi mất đi cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, con bướm sẽ không còn là Ngài nữa.
Cuộc chiến giữa con bướm và Biển sâu, kết cục là không ai chiến thắng.
Cuối cùng chúng sẽ hợp nhất thành một vị thần mới.
Chỉ còn lại sự căm thù dành cho Mục Tư Thần.
"Hệ thống, đây chính là lý do cậu không muốn tôi bước vào cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng sao?" Mục Tư Thần hỏi, "Cuộc chiến giữa con bướm và Biển sâu, chẳng lẽ cậu lại muốn con bướm chiến thắng sao?"
[Dưới sự điều khiển của "Bàn tay che trời", "Đấng dệt mộng" nhất định có thể đánh bại Biển sâu, đây là giao dịch của các Ngài, cũng là lý do "Đấng dệt mộng" sẵn sàng tha cho Người chơi.]
[Sau khi đạt được sức mạnh của biển sâu, "Đấng dệt mộng" để duy trì nhân cách độc lập, chắc chắn phải chìm vào giấc ngủ, lúc đó người chơi có thể có được một khoảng thời gian dài để trưởng thành.]
[Mất đi cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, "Đấng dệt mộng" không cần phải duy trì bản ngã nữa, có thể hòa nhập với biển sâu một mà không gặp gì cản trở.]
[Ngài sẽ căm ghét người chơi, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tấn công người chơi.]
[Người chơi hiện tại vẫn chưa đạt cấp 50, rất khó để chịu đựng loại tấn công này.]
[Nhưng không có cách nào khác, sinh mệnh của người chơi hiện tại gắn liền với cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, phải giành được cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, chiếm lĩnh "Trăng non". Mọi thứ đều là "Định số".]
Hóa ra đằng sau sự ngăn cản của hệ thống, còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa như vậy.
"Hệ thống, trước đây cậu chưa từng nhắc đến "Định số"" Mục Tư Thần đột nhiên nhận ra điều này, "Là sau khi tôi lựa chọn đánh chiếm cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, cậu mới liên tục kéo vào mấy vị giáo sư già, và lần đầu tiên nhắc đến cái tên "Định số"."
[Không phải người chơi đã đoán ra rồi sao?]
Đúng vậy, Mục Tư Thần đã đoán ra, cậu đã nghĩ thông suốt rất nhiều.
Trước tiên là cơn mưa này.
Lúc cậu nghe thấy tiếng "Định số", là lúc cơn mưa bắt đầu.
Mà cơn mưa này, đến từ dự báo thời tiết trên điện thoại của Mục Tư Thần.
Dự báo thời tiết cũng là điều Mục Tư Thần luôn nghi ngờ, tại sao thời tiết ở thị trấn Hy Vọng lại giống hệt dự báo thời tiết?
Vấn đề này khiến Mục Tư Thần bối rối, và hệ thống chưa bao giờ trả lời cậu.
Bây giờ gặp phải "Định số", Mục Tư Thần lập tức hiểu ra nguyên nhân.
Từ "Định số" trái ngược với "Biến số", và tập hợp "Định số" và "Biến số" chính là vận mệnh.
Thông qua danh hiệu này, Mục Tư Thần có thể khẳng định sơ bộ rằng "Định số" có một sức mạnh nhất định để điều khiển số mệnh, nhưng tương lai mà Ngài chỉ định là bất biến, cố định.
Giống như thời tiết ở thị trấn Hy Vọng, hoàn toàn giống với dự báo thời tiết, đây chính là "Định số".
Nhưng suy đoán này quá đáng sợ, thị trấn Hy Vọng của Mục Tư Thần, lĩnh vực thuộc về cậu lại bị sức mạnh của "Định số" thẩm thấu.
Không chỉ vậy.
Khi Mục Tư Thần nhìn thấy cô gái trẻ cầm ô, đột nhiên hiểu ra, cậu và Thẩm Tễ Nguyệt đều vô tình bị một thế lực nào đó thao túng.
Cô gái trẻ này kết nối mối quan hệ giữa Mục Tư Thần và Thẩm Tễ Nguyệt, cô ta đưa một người một thần vào chung cư Sám hối, thiết lập mối liên hệ giữa họ.
Cô ta nhẹ nhàng điều khiển biến số, khiến Thẩm Tễ Nguyệt và Mục Tư Thần cùng ở trong một ván cờ, vừa tăng thêm trở ngại cho Thẩm Tễ Nguyệt trong việc thu thập "Trăng non", vừa thuận lợi ràng buộc sinh mệnh của Mục Tư Thần với cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng.
Ván cờ một mũi tên trúng hai đích này, quả thực quá đẹp.
"Hệ thống, ô nhiễm tôi, đưa tôi đến thế giới khác, chính là "Định số" phải không?" Mục Tư Thần tự nhủ trong lòng, "Thực ra khi tôi nhận được thị trấn Hy Vọng, cậu đã đề cập đến nhiệm vụ xây dựng cơ sở hạ tầng cho những người chơi đến sau, nhưng cậu vẫn chưa đưa người chơi mới vào. Có phải bởi vì, những người chơi mà cậu muốn đều bị "Định số" ô nhiễm, cậu không muốn tôi tiếp xúc với họ?
[Đúng vậy, tốt nhất là người chơi không nên có nhận thức về "Định số", ô nhiễm của Ngài rất đặc biệt, vừa tồn tại vừa không tồn tại, nếu cậu không phát hiện ra sự tồn tại của "Định số", ô nhiễm của Ngài sẽ rất khó ảnh hưởng đến tinh thần của cậu, một khi cậu phát hiện ra sự tồn tại của Ngài, Ngài sẽ khiến cậu có cảm giác không thể thoát khỏi số mệnh.]
"Sao lại có quái vật cấp Thần chỉ cần không nhận thức được, thì sẽ không bị ô nhiễm ảnh hưởng?" Mục Tư Thần hỏi.
[Lấy một ví dụ đi, một người biết lịch sử rồi xuyên không về quá khứ, họ biết lịch sử, cố gắng thay đổi lịch sử, nhưng hiệu ứng cánh bướm họ mang đến lại thúc đẩy lịch sử, người này liệu có cảm thấy lịch sử là "định số", không thể thay đổi? Liệu họ có cảm thấy bất lực khi bị số mệnh chi phối điều khiển, liệu từ đó họ sẽ không còn muốn ra tay thay đổi, lạnh lùng đứng nhìn mọi thứ?]
"Phải." Mục Tư Thần đã xem rất nhiều tiểu thuyết, phim truyền hình xuyên không có hướng đi này.
[Nhưng những người thực sự sống trong lịch sử, không biết lịch sử, hay tương lai, sẽ không cảm thấy mình bị số mệnh chi phối.]
[Có người với thân phận nữ nhi mà trở thành đế vương, khi nàng mới vào cung, nàng nhất định không biết số mệnh tương lai của mình.]
[Có người từ kẻ ăn xin mà trở thành đế vương, khi hắn đi ăn xin, hắn nhất định không biết tương lai của mình.]
["Định số" chính là loại ô nhiễm như vậy, khi cậu có nhận thức về Ngài, cậu sẽ không thể thoát khỏi cái lưới do Ngài dày công dệt nên. Nhưng cậu không nhận thức được Ngài, Ngài sẽ không ảnh hưởng đến cậu.]
[Người chơi đừng nản lòng, bảo vệ tất cả mọi người, là lựa chọn của cậu, không phải sự chi phối của "định số".]
"Vậy thì... làm sao tôi có thể thoát khỏi ô nhiễm của "định số"?" Mục Tư Thần có chút bất an hỏi, "Thực ra trước đây tôi cũng đã nghĩ, cuốc chữ thập đã đánh tôi rất nhiều lần, nhưng không lần nào thanh tẩy được "Định số", trước đây tôi còn đoán, quái vật cấp Thần ô nhiễm tôi có thể là trên Di Thiên nữa kia."
[Cậu vốn không bị "Định số" ô nhiễm ảnh hưởng, làm sao có chuyện thanh tẩy? Nếu cậu tin tưởng "Định số", và kiên định tin tưởng điều này, mất đi "hy vọng", làm sao có thể dựa vào ngoại lực thanh tẩy ô nhiễm?]
[Muốn thanh tẩy ô nhiễm của "Định số", không thể dựa vào ngoại lực, chỉ có thể dựa vào nội tâm của cậu.]
[Ngài xuất hiện chính là để cậu cảm nhận được sự đáng sợ của Số mệnh, đừng đi tìm hiểu Ngài, cũng đừng sợ hãi Ngài. Hãy làm những gì cậu muốn làm, lấy những gì cậu muốn.]
[Cuộc đời của cậu có vô số "biến số", mỗi "biến số" sẽ thúc đẩy cậu thoát khỏi sự kiểm soát của "định số".]
[Hệ thống cũng là một trong những "biến số" của người chơi.]
Nỗi sợ hãi của Mục Tư Thần giảm đi không ít.
Cậu cảm thấy ấm áp trong lòng, có hơi ôn hòa hỏi hệ thống: "Không phải cậu là công cụ vô cảm sao? Sao lại biết an ủi người ta như vậy?"
[Chẳng phải vì người chơi sao, người chơi suốt ngày suy nghĩ về triết học, tâm lý học, lười ôn tập toán cao cấp và vật lý của năm tiếp theo trên đại học. Hệ thống cũng chỉ có thể dựa theo sở thích của người chơi, thường xuyên tra cứu kiến thức liên quan đến triết học.]
[Những lời hệ thống nói với người chơi, chỉ là những lời người chơi muốn nghe.]
[Con người không thể nghe những lời không muốn nghe, dù nghe được, cũng sẽ quên.]
[Ký ức là thứ ích kỷ như vậy, chỉ ghi nhớ lại những điều mà con người muốn nhớ.]
Mục Tư Thần:"..."
Cậu cứ cảm thấy hệ thống đang mắng cậu, ép cậu học các môn khoa học tự nhiên, ít đọc sách súp gà cho tâm hồn.
Lời khích lệ của hệ thống, Mục Tư Thần chấp nhận.
Cậu sẽ cố gắng không khuất phục trước số mệnh, không bị "Định số" kiểm soát.
Ngay cả khi "Định số" đã dệt cho cậu một tấm lưới khổng lồ, cậu vẫn phải cố gắng nắm bắt mọi biến số xung quanh mình.
"Đi thôi." Mục Tư Thần nói với Kỷ Tiện An.
Hai người đẩy cánh cửa đó ra, bước vào cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng.
[Tác giả có lời muốn nói]
Cần dinh dưỡng!
Đầu tháng rồi, Thanh Lười điên cuồng cầu dịch dinh dưỡng! Tôi sẽ cố gắng cập nhật, mỗi ngày đều rất chăm chỉ, cầu xin mọi người cho tôi một chút dịch dinh dưỡng! Tôi yêu các bạn!
Hôm nay là ngày 1 tháng 6, chúc tất cả độc giả của tôi đều giữ được tâm hồn trẻ thơ.
Chương này sẽ phát ngẫu nhiên 500 phong bao lì xì, yêu mọi người nha~
Tối nay 8 giờ gặp nha~
Bình luận trên Tấn Giang:
Hệ thống: Cậu đó, học thêm chút toán lý hóa đi!
Trời ạ, cái thiết lập của truyện thật sự quá tuyệt, có cảm giác như đang bóc dần từng tầng từng tầng bí ẩn một!
Hệ thống này là sinh viên ngành khoa học tự nhiên à?
Vị thần mới ra sân này, mời hỏi qua bạch tuộc lớn cái đã rồi hẵng tranh Thần Thần
Tác giả thật sự rất tài giỏi, logic quá mạnh mẽ, ý tưởng cũng phong phú, cảm giác đọc rất đã! Những nhân vật thần xuất hiện bây giờ ngày càng mang tính triết lý (?), rất mong chờ xem phần tiếp theo sẽ được viết như thế nào.
Khác với thư viện, cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng vẫn thuộc về lĩnh vực của con bướm, chưa trở thành biên giới lĩnh vực.
Lúc này cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng giống như viện dưỡng lão đầu tiên Mục Tư Thần chiếm lĩnh, như một lĩnh vực độc lập cô độc đứng sừng sững giữa thị trấn Mộng Điệp.
Mục Tư Thần lợi dụng hai "Trụ" đã chiếm lĩnh để bố trí một lớp kết giới mà chỉ có cậu mới có thể mở ra, tách riêng cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng ra.
Người bên trong không thể ra ngoài, người bên ngoài không thể vào.
Nếu là quái vật cấp Thần khác, phá hủy hai "Trụ" thì sau đó là sự giáng lâm của quái vật cấp Thần.
Dựa trên kinh nghiệm duy nhất chứng kiến giáng lâm của Mục Tư Thần, cậu phán đoán sau khi giáng lâm, quái vật cấp Thần có thể bố trí một không gian, chiến đấu trong không gian đó, không ảnh hưởng đến cư dân của thị trấn.
Sau khi chiến đấu kết thúc, nếu kẻ bên ngoài chiến thắng, nuốt chửng quái vật cấp Thần ban đầu, có thể tiếp quản toàn bộ sức mạnh và lĩnh vực của Ngài, bao gồm thị trấn và "Trụ" còn lại.
Nếu Mục Tư Thần có đủ sức mạnh để chiến đấu với quái vật cấp Thần, thì cậu không cần phải vất vả xông đến chỗ cái Trụ thứ ba như vậy.
Nhưng nghĩ đến sức mạnh của Mắt to, Mặt trăng và con bướm, Mục Tư Thần cảm thấy, Trụ vẫn dễ đối phó hơn một chút.
Bầu trời bắt đầu mưa lất phất, Mục Tư Thần liếc nhìn Dự báo thời tiết, trên đó hiển thị ngày mai thế giới thực sẽ có mưa nhỏ.
Đây là bằng chứng cho thấy thị trấn đã thuộc về cậu, thời tiết của thị trấn Mộng Điệp bắt đầu thay đổi theo Dự báo thời tiết của Mục Tư Thần.
Những người đi đường gần cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng ngẩng đầu lên nhìn trời một cách tò mò, nghi ngờ hỏi: "Sao tự nhiên lại mưa thế này? Ngoài trừ Hẻm mưa, thị trấn Mộng Điệp không bao giờ mưa đâu."
Đúng vậy, thị trấn Mộng Điệp là nơi luôn có nắng rực rỡ và bầu trời trong xanh, nếu ai muốn trải nghiệm cảm giác mưa rơi tuyết rơi, có thể đến Hẻm mưa và Đồng tuyết, đó là có nơi mưa tuyết quanh năm.
Dù sao cũng chỉ là giấc mơ, Mục Tư Thần vung tay, trong tay mỗi người đều xuất hiện một chiếc ô.
Mọi người cầm ô, dưới cơn mưa lất phất, cảm nhận sự mát mẻ hiếm hoi của mùa hè.
Trong cái lạnh tê tái ấy, Mục Tư Thần nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ.
"Tí tách tí tách tí tách, là ai đang khóc?"
"Tí tách tí tách tí tách, là một con bướm bị chết đuối."
"Tí tách tí tách tí tách, là một Thân cận đồng cảm với con người trong Biển sâu."
"Tí tách tí tách tí tách, là một Ngụy thần ảo tưởng tạo ra điều tốt đẹp, nhưng chỉ biết tạo ra lời nói dối."
"Tí tách tí tách tí tách, chỉ còn một thứ tốt đẹp duy nhất nâng đỡ con bướm, con bướm đang giãy giụa trong Hoàng hôn và Hửng sáng."
"Tí tách tí tách tí tách, sẽ rơi sâu xuống đáy biển, hay sẽ dùng giấc mơ hư ảo nuốt chửng Biển sâu?"
"Tí tách tí tách tí tách, Hoàng hôn và Hửng sáng cuối cùng sẽ bị "Hy vọng" thu hút."
"Tí tách tí tách tí tách, câu chuyện kết thúc, là con bướm hay biển sâu?"
"Tí tách tí tách tí tách, cả hai đều đúng mà cũng không đúng."
"Tí tách tí tách tí tách, con bướm mất đi vẻ đẹp duy nhất, cuối cùng hòa tan vào biển sâu."
"Tí tách tí tách tí tách, những gì còn lại, chỉ là sự căm thù đối với "Hy vọng"."
"Tí tách tí tách tí tách, tất cả đều được sắp đặt từ trước, là "dịnh số" không thể thay đổi."
"Tí tách tí tách tí tách, đứa con yêu quý của ta, cuối cùng con cũng nghe thấy tiếng ta rồi."
Giọng nói ấy như một bài hát ru, lại như một ai đó đang thì thầm bên tai Mục Tư Thần.
Nó dường như đến từ những giọt mưa, lại dường như đến từ chính tâm trí của Mục Tư Thần.
Tiếng "tí tách"¹ ấy, như tiếng mưa rơi, lại như tiếng kim giây trên đồng hồ di chuyển.
Nguyên văn: 滴答 [dīdá]: tí tách; tích tắc (từ tượng thanh), có thể là tiếng mưa, cũng có thể là tiếng đồng hồ kêu.
Ở giữa âm thanh ấy, Mục Tư Thần không rét mà run.
"Là ai?" Anh tự hỏi trong lòng.
Mục Tư Thần nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm người đang nói chuyện.
Ngoài cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng vẫn còn khá nhiều người, họ cầm ô, đi qua đi lại trước cánh cổng này.
Có người đi ngang qua, có người thắc mắc tại sao cánh cổng này lại đóng.
Trong đám đông, Mục Tư Thần nhìn thấy một chiếc ô màu trắng.
Cậu chưa từng thấy chiếc ô nào như vậy, giống như một tờ giấy nháp, toàn bộ là màu trắng, trên đó ghi đầy chữ số và công thức.
Chiếc ô nghiêng nhẹ, để Mục Tư Thần nhìn thấy khuôn mặt người cầm ô.
Là một cô gái trẻ mà Mục Tư Thần rất quen thuộc.
Là cô gái đã bỏ bạn trai "Hải Vương" Thẩm Tễ Nguyệt, là cô gái đã tiết lộ rất nhiều thông tin cho Mục Tư Thần, là cô gái đã chia tay bạn trai vì Mục Tư Thần, là cô gái khiến Mục Tư Thần cảm thấy có chút áy náy.
Cô ấy vô cùng xinh đẹp, đang dịu dàng cười nhìn Mục Tư Thần.
Nụ cười ấy khiến Mục Tư Thần sinh ra một cảm giác sợ hãi mà không thể thoát khỏi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy là ai? Giọng nói lúc nãy là gì, cái gì gọi là "đứa con đáng yêu của ta"?
Trong nháy mắt, Mục Tư Thần như cảm thấy con đường dưới chân mình biến thành một ngón tay, còn cậu thì nằm trong lòng bàn tay của ai đó, không thể thoát ra.
Người phụ nữ cầm ô đi về phía Mục Tư Thần, trong ánh mắt kinh hoàng của cậu, cô ấy đi ngang qua.
Đi ngang qua Mục Tư Thần, cô ấy cười, thì thầm: "Cậu phải ra khỏi cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng một cách an toàn hoàn hảo, đừng để mất bất cứ thứ gì, bởi vì toàn bộ cậu đều thuộc về tôi."
"Cô là ai?" Mục Tư Thần túm lấy người phụ nữ trẻ.
Ai biết được giây tiếp theo, bàn tay của cậu xuyên qua hư không, những giọt mưa rơi xuống cánh tay cậu, xung quanh không có ai.
"Cậu đang nói chuyện với ai vậy?" Kỷ Tiện An bên cạnh cảnh giác nói, "Cậu nhìn thấy ảo giác gì sao?"
"Không, không phải ảo giác." Mục Tư Thần lắc đầu nói.
Chắc chắn đó không phải ảo giác, mà là một người thực sự tồn tại.
Hay nói cách khác, là thần.
Cơn mưa này đã đưa Ngài đến trước mặt Mục Tư Thần, khiến Mục Tư Thần nghe thấy tiếng nói của Ngài.
Những bài hát "tí tách tí tách" đó đang kể cho Mục Tư Thần nghe câu chuyện về con bướm.
Mục Tư Thần thông qua nội dung bài hát, dường như đã nhìn thấy mọi thứ về con bướm.
Con bướm là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, Ngài là Ngụy thần dưới quyền Biển sâu. Có lẽ Biển sâu không tốt với người dân, con bướm với tư cách là Ngụy thần đã nảy sinh lòng phản nghịch, Ngài muốn bảo vệ người dân.
Vì vậy Ngài đã chấp nhận lời dụ dỗ của Tần Trụ, dưới sự giúp đỡ của các vị thần khác phản bội Biển sâu, và cũng trở thành thần.
Nhưng khi con bướm thực sự xây dựng thị trấn Mộng Điệp, Ngài lại phát hiện ra những gì Ngài có thể làm cho người dân cũng không khác gì Biển sâu.
Quái vật cấp Thần vừa mạnh mẽ vừa đáng thương, Ngài sở hữu sức mạnh to lớn, nhưng lại mất đi nhân tính, bị một thế lực khủng khiếp hơn điều khiển tinh thần.
Con bướm phải nuốt chửng người dân trong trấn, lĩnh vực phải có năng lượng linh hồn.
Vì vậy Ngài phân biệt người địa phương và người nơi khác, cố gắng bảo vệ người địa phương, chỉ nuốt chửng người nơi khác và người địa phương phạm lỗi, dù sao trong mắt con bướm, những người đó chỉ là Kẻ sa đọa không thể cứu vãn.
Ngài còn lợi dụng "vùng bị trũng" của thế giới thực, cố gắng xây dựng một "Trụ" ở thế giới thực, nuốt chửng người ở thế giới thực.
Ngài muốn bảo vệ cư dân của thị trấn Mộng Điệp.
Tuy nhiên, điều duy nhất con bướm có thể làm cho người dân trong trấn, chỉ là xây dựng một giấc mơ mà họ sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Mắt to nhìn thấy nỗi buồn của con bướm, đã viết ra cuốn sách đọc trước khi ngủ "Trong giấc mơ có đất nước lý tưởng".
Bài ca dao mà Mục Tư Thần nghe được, nửa đầu kể về quá khứ của con bướm, nửa sau lại giống như một lời tiên đoán.
Bài cao dao nói rằng, cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng là lĩnh vực duy trì nhân cách của con bướm, một khi mất đi cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, con bướm sẽ không còn là Ngài nữa.
Cuộc chiến giữa con bướm và Biển sâu, kết cục là không ai chiến thắng.
Cuối cùng chúng sẽ hợp nhất thành một vị thần mới.
Chỉ còn lại sự căm thù dành cho Mục Tư Thần.
"Hệ thống, đây chính là lý do cậu không muốn tôi bước vào cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng sao?" Mục Tư Thần hỏi, "Cuộc chiến giữa con bướm và Biển sâu, chẳng lẽ cậu lại muốn con bướm chiến thắng sao?"
[Dưới sự điều khiển của "Bàn tay che trời", "Đấng dệt mộng" nhất định có thể đánh bại Biển sâu, đây là giao dịch của các Ngài, cũng là lý do "Đấng dệt mộng" sẵn sàng tha cho Người chơi.]
[Sau khi đạt được sức mạnh của biển sâu, "Đấng dệt mộng" để duy trì nhân cách độc lập, chắc chắn phải chìm vào giấc ngủ, lúc đó người chơi có thể có được một khoảng thời gian dài để trưởng thành.]
[Mất đi cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, "Đấng dệt mộng" không cần phải duy trì bản ngã nữa, có thể hòa nhập với biển sâu một mà không gặp gì cản trở.]
[Ngài sẽ căm ghét người chơi, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tấn công người chơi.]
[Người chơi hiện tại vẫn chưa đạt cấp 50, rất khó để chịu đựng loại tấn công này.]
[Nhưng không có cách nào khác, sinh mệnh của người chơi hiện tại gắn liền với cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, phải giành được cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, chiếm lĩnh "Trăng non". Mọi thứ đều là "Định số".]
Hóa ra đằng sau sự ngăn cản của hệ thống, còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa như vậy.
"Hệ thống, trước đây cậu chưa từng nhắc đến "Định số"" Mục Tư Thần đột nhiên nhận ra điều này, "Là sau khi tôi lựa chọn đánh chiếm cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, cậu mới liên tục kéo vào mấy vị giáo sư già, và lần đầu tiên nhắc đến cái tên "Định số"."
[Không phải người chơi đã đoán ra rồi sao?]
Đúng vậy, Mục Tư Thần đã đoán ra, cậu đã nghĩ thông suốt rất nhiều.
Trước tiên là cơn mưa này.
Lúc cậu nghe thấy tiếng "Định số", là lúc cơn mưa bắt đầu.
Mà cơn mưa này, đến từ dự báo thời tiết trên điện thoại của Mục Tư Thần.
Dự báo thời tiết cũng là điều Mục Tư Thần luôn nghi ngờ, tại sao thời tiết ở thị trấn Hy Vọng lại giống hệt dự báo thời tiết?
Vấn đề này khiến Mục Tư Thần bối rối, và hệ thống chưa bao giờ trả lời cậu.
Bây giờ gặp phải "Định số", Mục Tư Thần lập tức hiểu ra nguyên nhân.
Từ "Định số" trái ngược với "Biến số", và tập hợp "Định số" và "Biến số" chính là vận mệnh.
Thông qua danh hiệu này, Mục Tư Thần có thể khẳng định sơ bộ rằng "Định số" có một sức mạnh nhất định để điều khiển số mệnh, nhưng tương lai mà Ngài chỉ định là bất biến, cố định.
Giống như thời tiết ở thị trấn Hy Vọng, hoàn toàn giống với dự báo thời tiết, đây chính là "Định số".
Nhưng suy đoán này quá đáng sợ, thị trấn Hy Vọng của Mục Tư Thần, lĩnh vực thuộc về cậu lại bị sức mạnh của "Định số" thẩm thấu.
Không chỉ vậy.
Khi Mục Tư Thần nhìn thấy cô gái trẻ cầm ô, đột nhiên hiểu ra, cậu và Thẩm Tễ Nguyệt đều vô tình bị một thế lực nào đó thao túng.
Cô gái trẻ này kết nối mối quan hệ giữa Mục Tư Thần và Thẩm Tễ Nguyệt, cô ta đưa một người một thần vào chung cư Sám hối, thiết lập mối liên hệ giữa họ.
Cô ta nhẹ nhàng điều khiển biến số, khiến Thẩm Tễ Nguyệt và Mục Tư Thần cùng ở trong một ván cờ, vừa tăng thêm trở ngại cho Thẩm Tễ Nguyệt trong việc thu thập "Trăng non", vừa thuận lợi ràng buộc sinh mệnh của Mục Tư Thần với cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng.
Ván cờ một mũi tên trúng hai đích này, quả thực quá đẹp.
"Hệ thống, ô nhiễm tôi, đưa tôi đến thế giới khác, chính là "Định số" phải không?" Mục Tư Thần tự nhủ trong lòng, "Thực ra khi tôi nhận được thị trấn Hy Vọng, cậu đã đề cập đến nhiệm vụ xây dựng cơ sở hạ tầng cho những người chơi đến sau, nhưng cậu vẫn chưa đưa người chơi mới vào. Có phải bởi vì, những người chơi mà cậu muốn đều bị "Định số" ô nhiễm, cậu không muốn tôi tiếp xúc với họ?
[Đúng vậy, tốt nhất là người chơi không nên có nhận thức về "Định số", ô nhiễm của Ngài rất đặc biệt, vừa tồn tại vừa không tồn tại, nếu cậu không phát hiện ra sự tồn tại của "Định số", ô nhiễm của Ngài sẽ rất khó ảnh hưởng đến tinh thần của cậu, một khi cậu phát hiện ra sự tồn tại của Ngài, Ngài sẽ khiến cậu có cảm giác không thể thoát khỏi số mệnh.]
"Sao lại có quái vật cấp Thần chỉ cần không nhận thức được, thì sẽ không bị ô nhiễm ảnh hưởng?" Mục Tư Thần hỏi.
[Lấy một ví dụ đi, một người biết lịch sử rồi xuyên không về quá khứ, họ biết lịch sử, cố gắng thay đổi lịch sử, nhưng hiệu ứng cánh bướm họ mang đến lại thúc đẩy lịch sử, người này liệu có cảm thấy lịch sử là "định số", không thể thay đổi? Liệu họ có cảm thấy bất lực khi bị số mệnh chi phối điều khiển, liệu từ đó họ sẽ không còn muốn ra tay thay đổi, lạnh lùng đứng nhìn mọi thứ?]
"Phải." Mục Tư Thần đã xem rất nhiều tiểu thuyết, phim truyền hình xuyên không có hướng đi này.
[Nhưng những người thực sự sống trong lịch sử, không biết lịch sử, hay tương lai, sẽ không cảm thấy mình bị số mệnh chi phối.]
[Có người với thân phận nữ nhi mà trở thành đế vương, khi nàng mới vào cung, nàng nhất định không biết số mệnh tương lai của mình.]
[Có người từ kẻ ăn xin mà trở thành đế vương, khi hắn đi ăn xin, hắn nhất định không biết tương lai của mình.]
["Định số" chính là loại ô nhiễm như vậy, khi cậu có nhận thức về Ngài, cậu sẽ không thể thoát khỏi cái lưới do Ngài dày công dệt nên. Nhưng cậu không nhận thức được Ngài, Ngài sẽ không ảnh hưởng đến cậu.]
[Người chơi đừng nản lòng, bảo vệ tất cả mọi người, là lựa chọn của cậu, không phải sự chi phối của "định số".]
"Vậy thì... làm sao tôi có thể thoát khỏi ô nhiễm của "định số"?" Mục Tư Thần có chút bất an hỏi, "Thực ra trước đây tôi cũng đã nghĩ, cuốc chữ thập đã đánh tôi rất nhiều lần, nhưng không lần nào thanh tẩy được "Định số", trước đây tôi còn đoán, quái vật cấp Thần ô nhiễm tôi có thể là trên Di Thiên nữa kia."
[Cậu vốn không bị "Định số" ô nhiễm ảnh hưởng, làm sao có chuyện thanh tẩy? Nếu cậu tin tưởng "Định số", và kiên định tin tưởng điều này, mất đi "hy vọng", làm sao có thể dựa vào ngoại lực thanh tẩy ô nhiễm?]
[Muốn thanh tẩy ô nhiễm của "Định số", không thể dựa vào ngoại lực, chỉ có thể dựa vào nội tâm của cậu.]
[Ngài xuất hiện chính là để cậu cảm nhận được sự đáng sợ của Số mệnh, đừng đi tìm hiểu Ngài, cũng đừng sợ hãi Ngài. Hãy làm những gì cậu muốn làm, lấy những gì cậu muốn.]
[Cuộc đời của cậu có vô số "biến số", mỗi "biến số" sẽ thúc đẩy cậu thoát khỏi sự kiểm soát của "định số".]
[Hệ thống cũng là một trong những "biến số" của người chơi.]
Nỗi sợ hãi của Mục Tư Thần giảm đi không ít.
Cậu cảm thấy ấm áp trong lòng, có hơi ôn hòa hỏi hệ thống: "Không phải cậu là công cụ vô cảm sao? Sao lại biết an ủi người ta như vậy?"
[Chẳng phải vì người chơi sao, người chơi suốt ngày suy nghĩ về triết học, tâm lý học, lười ôn tập toán cao cấp và vật lý của năm tiếp theo trên đại học. Hệ thống cũng chỉ có thể dựa theo sở thích của người chơi, thường xuyên tra cứu kiến thức liên quan đến triết học.]
[Những lời hệ thống nói với người chơi, chỉ là những lời người chơi muốn nghe.]
[Con người không thể nghe những lời không muốn nghe, dù nghe được, cũng sẽ quên.]
[Ký ức là thứ ích kỷ như vậy, chỉ ghi nhớ lại những điều mà con người muốn nhớ.]
Mục Tư Thần:"..."
Cậu cứ cảm thấy hệ thống đang mắng cậu, ép cậu học các môn khoa học tự nhiên, ít đọc sách súp gà cho tâm hồn.
Lời khích lệ của hệ thống, Mục Tư Thần chấp nhận.
Cậu sẽ cố gắng không khuất phục trước số mệnh, không bị "Định số" kiểm soát.
Ngay cả khi "Định số" đã dệt cho cậu một tấm lưới khổng lồ, cậu vẫn phải cố gắng nắm bắt mọi biến số xung quanh mình.
"Đi thôi." Mục Tư Thần nói với Kỷ Tiện An.
Hai người đẩy cánh cửa đó ra, bước vào cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng.
[Tác giả có lời muốn nói]
Cần dinh dưỡng!
Đầu tháng rồi, Thanh Lười điên cuồng cầu dịch dinh dưỡng! Tôi sẽ cố gắng cập nhật, mỗi ngày đều rất chăm chỉ, cầu xin mọi người cho tôi một chút dịch dinh dưỡng! Tôi yêu các bạn!
Hôm nay là ngày 1 tháng 6, chúc tất cả độc giả của tôi đều giữ được tâm hồn trẻ thơ.
Chương này sẽ phát ngẫu nhiên 500 phong bao lì xì, yêu mọi người nha~
Tối nay 8 giờ gặp nha~
Bình luận trên Tấn Giang:
Hệ thống: Cậu đó, học thêm chút toán lý hóa đi!
Trời ạ, cái thiết lập của truyện thật sự quá tuyệt, có cảm giác như đang bóc dần từng tầng từng tầng bí ẩn một!
Hệ thống này là sinh viên ngành khoa học tự nhiên à?
Vị thần mới ra sân này, mời hỏi qua bạch tuộc lớn cái đã rồi hẵng tranh Thần Thần
Tác giả thật sự rất tài giỏi, logic quá mạnh mẽ, ý tưởng cũng phong phú, cảm giác đọc rất đã! Những nhân vật thần xuất hiện bây giờ ngày càng mang tính triết lý (?), rất mong chờ xem phần tiếp theo sẽ được viết như thế nào.