Trần Nhạc Xuyên Việt - Linh Giác Tử
Chương 5: Thuế độc thân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên Trần Nhạc biết muốn đổi tiền ở tiền trang thì phải trả thêm phí tổn, hắn cũng thấy trên TV chiếu nhiều rồi, tỷ lệ Chu Bái Bì xuất hiện ở tiền trang rất cao.
Nhưng Trần Nhạc không biết quy tắc ở thế giới này, cũng không có người quen nói cho hắn biết tình huống lúc này, cho nên hắn vẫn rất tin tưởng loại tiền trang lớn và uy tín như Bình An, mặc dù phí của họ khá cao.
Chưởng quỹ hướng Trần Nhạc đưa tay, hắn cầm 2 lượng bạc thả vào lòng bàn tay của chưởng quỹ.
Chưởng quỹ cũng không di chuyển, chỉ đứng tại chỗ lấy ra một cái cân giắt bên hông quần, để thỏi bạc lên trên xếp lại ngay ngắn, đợi khi cán cân và thỏi bạc trên mâm bằng nhau mới nói với tiểu nhị: “Nhóc Toàn, lấy 2100 văn cho vị khách này.”
Đằng tử hay còn gọi là cân tiểu ly, thuộc loại cân thanh nhỏ, ở cổ đại chuyên dùng để cân vàng, bạc, vật phẩm quý hoặc là hương liệu thời xưa.
Tiểu nhị đáp một tiếng, đi về phía quầy lấy ra 2 xâu tiền (1 lượng = 1000 văn), lại đếm thêm 100 văn lẻ đưa cho Trần Nhạc, nói: “Đây là 2100 văn của quý khánh, xin hãy cất kỹ.”
Trần Nhạc nhận tiền đồng, lại đếm riêng ra 20 văn đưa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị nói cảm ơn, Trần Nhạc đem tiền bỏ vào trong hà bao rồi mới rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Trần Nhạc suy nghĩ tới thái độ của tiền trang, đúng là nơi uy tín, thái độ với khách cũng tốt hơn nhiều.
Dù sao hắn mặc nguyên bộ quần áo tả tơi, nhưng cũng không quá kém cỏi, thêm việc hắn chỉ đổi có mỗi 2 lượng bạc, thế mà tiền trang người ta cũng không đuổi hắn ra ngoài, thái độ cũng rất thân thiện.
Thế nào đi nữa thì được người khác đối xử bình đẳng cũng là một chuyện khiến người ta dễ chịu, Trần Nhạc cười hì hì một tiếng, cũng đúng thôi thái độ không tốt sao nó có thể phát triển lớn như thế chứ.
Trần Nhạc nhìn quần áo trên người, nhắm hai mắt hắn quyết định, điểm dừng chân tiếp theo sẽ là cửa hàng vải.
Đinh, mấy tấm vải tuy không lớn nhưng lại mềm mại, mà 2 mảnh vải vô tình bị pha chút màu lẫn vào nhau nên giá rẻ hơn loại khác ——530 văn.
Trần Nhạc tưởng như nghe được tiếng tiền vàng bị trừ trong game sau khi mua hàng.
Đinh, thêm chén đũa dĩa mới —— 12 văn.
Trần Nhạc muốn đem đống chén mẻ với bó đũa mốc thay mới hết.
Đinh, tinh bột và bột nếp cũng mua —— 40 văn.
Thỉnh thoảng có thể làm mì ăn, cải thiện bữa cơm một chút.
Đinh, dầu muối tương giấm đường, tiêu và gia vị cũng lấy —— 640 văn.
Trần Nhạc cảm thấy đống gia vị này đắt muốn chết, nhưng vì cái ăn hắn vẫn mua không ít.
Hắn còn vui mừng khi thấy ở đây có ớt cay, mua.
Ớt cay
Chờ Trần Nhạc dừng lại việc mua sắm quá đà thì trời đã sang trưa.
Trần Nhạc phát hiện chỗ hắn đứng lại gần nơi hắn mua bánh bao lúc sáng. Thế nên hắn quyết định sẽ ăn trưa ở tiệm mì kế bên tiệm bánh bao, tuy không biết trong tiệm mì có bán loại nào, nhưng Trần Nhạc quyết định ăn một chén mì được yêu thích nhất trong phim cổ trang —— mì Dương Xuân.
Bởi vì tiệm mì kế bên tiệm bánh bao, nên Trần Nhạc vô tình ngồi đối diện nó.
Hắn vừa ăn mì vừa nhìn tiệm bánh, trong lòng cứ lải nhải: Hầy cái tiêu chuẩn ăn uống này, mì còn không ngon bằng mì mình làm cho bà nội, thế mà trông cũng buôn bán khấm khá phết nhỉ?
Mà trời đã là giữa trưa, tiệm bánh bao cũng dần đông khách.
Ít nhất từ lúc Trần Nhạc ngồi ăn ở đây tới giờ, đã có bốn nhóm khách tới ăn rồi.
Trần Nhạc có chút ý tưởng, đúng ha, mình cũng có thể làm cơ mà.
Mặc dù mấy loại mì mà Trần Nhạc làm không phải loại chính tông gì, đồ ăn đều do bà nội tự mình đúc kết ra được, hoặc là bà với hàng xóm cứ trao đổi đồ ăn với nhau mà tạo thành khẩu vị riêng, nhưng cái quan trọng là —— ngon là được.
Trần Nhạc ăn mì Dương Xuân nhưng trong lòng đã quyết định được món ăn mà mình sẽ làm là gì.
Hắn muốn làm loại bánh ăn vặt nổi danh dân gian —— bánh bột đậu.
Bánh bột đậu
Nói chính xác hơn là món bánh bột đậu của bà nội.
Bởi vì bánh bột đậu làm rất rườm rà, nhưng bà nội của Trần Nhạc đã tóm gọn lại các loại gia vị, hơn nữa làm cũng đơn giản hơn, được cái mùi vị rất ngon.
Trần Nhạc cân nhắc xem muốn làm bánh bột đậu thì cần những nguyên liệu gì, ngay cả mì Dương Xuân cũng không còn hấp dẫn, chỉ biết và mì vào miệng rồi nha nuốt.
Trần Nhạc sờ số tiền còn lại trong túi, có chút buồn, hắn không biết số tiền hôm nay tiêu xài có đủ hay không.
Hắn không đem hết 3 lượng đi chợ, sợ bản thân tùy tiện xài hết số tiền mà nguyên thân cực khổ tích góp, lở đâu nửa đêm nguyên thân ở trong mơ kiếm hắn là toi, cho nên Trần Nhạc còn giữ một ít tiền dưới gầm giường.
Trần Nhạc ngồi ở tiệm người ta nghỉ một lúc lâu, sau đó mới tiếp tục hành trình.
Nhưng địa điểm lần này là chỗ mua nguyên liệu làm bánh bột đậu, ví dụ như các loại đậu đỏ, đậu nành.
Đến khi Trần Nhạc ước lượng thời gian khoảng 3-4 giờ chiều, hắn mới từ từ đi về phía cửa thành.
Trần Nhạc sợ trễ xe lừa nên hắn dứt khoát về sớm một chút, tính ở dưới tán cây chờ một chút, còn tốt hơn là đi bộ 2 tiếng về thôn.
Lúc Trần Nhạc đi về thì cái gùi của hắn cũng đã được chất đầy.
Khi hắn đi qua một con hẻm nhỏ thì thấy ở đây có một gian hàng bán thịt heo, có thể là muốn dọn quầy sớm nên trên bàn chỉ còn một chút thịt, mà xương và ít nội tạng heo thì bị ông chủ dồn vào một góc.
Trần Nhạc nhìn tới hai lần, nuốt một ngụm nước miếng, chân không tự chủ bước tới gian hàng.
Cuối cùng hắn cũng lấy được xương và nội tạng heo, dùng giá cả rẻ bèo mua ít thịt heo còn lại.
Trần Nhạc còn đang vui vẻ vì nhặt được của hời, thì chủ sạp thịt còn vui hơn cả hắn.
Vì nội tạng heo luôn có mùi hôi, xương heo lại không có bao nhiêu thịt nên người ta cũng chẳng thèm mua, mà chỗ đó gã cũng không bán được cho ai, thế mà hôm nay có thể bán hết đống đó, còn kiếm lời 20 văn.
Trần Nhạc lấy vải che lên cái gùi tránh người khác dòm ngó đồ bên trong, để người quen chú ý thì phiền lắm.
Nhưng hai tấm vải trong tay hắn có muốn giấu cũng không giấu được.
Cho nên khi Trần Nhạc đứng dưới tán cây đợi mọi người cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.
Chờ mọi người lên xe đầy đủ, xe lừa quay lại con đường ban sáng, vị a sao lúc trước nói chuyện với Trần Nhạc cũng nhịn không được nói: “Nhóc Nhạc, bây mua không ít à nha, mua cái chi đấy?”
“Có chi đâu, chỉ có một ít vải vóc với chút đồ ăn thôi ạ.”
Nhưng mà a sao này không có dễ dàng buông tha hỏi: “Còn giấu cái chi, mua mấy cái này là bây muốn cưới phu lang rồi đấy phỏng, tính ra bây cũng đã 16-17 rồi, ui chờn, còn cúi đầu xấu hổ nữa.”
Nói xong mấy a sao rồi bên cạnh cũng che miệng cười tủm tỉm.
Trần Nhạc bị mọi người tưởng là đang mắc cỡ, nhưng thật ra hắn không có xấu hổ, chỉ có chấn động.
Trí nhớ của Trần Nhạc được kích hoạt lần nữa, mà lần kích hoạt trí nhớ này khiến hắn hoảng sợ không thôi.
Ngạn ngữ xưa có câu “Chính trị hà khắc dữ hơn hổ”, một chút cũng không nói quá.
Mọi người đều biết, ở cổ đại có rất nhiều sắc lệnh bên cạnh đó là thuế má hà khắc của triều đình.
Lúc Trần Nhạc lên lớp 10 đã tiếp xúc với phần lịch sử này.
Bây giờ Trần Nhạc chỉ là một nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thì các phần thuế này càng liên quan mật thiết đến hắn.
Ngoại trừ thuế nông nghiệp mà mọi người quen thuộc, còn có thuế đầu người, loại thuế này nếu trong nhà có thêm con cháu thì phải nộp thuế, chỉ cần anh còn sống thì phần thuế này sẽ theo anh cả đời.
Thuế thân
Nhưng điều này cũng không chính xác hoàn toàn, nếu như có người sống quá lâu, đến khi tròn 50 tuổi thì không cần đóng thuế nữa. Chỉ là tuổi thọ của người cổ đại thường không dài.
Thứ khiến Trần Nhạc đau đầu không phải là cái này, mà nơi này còn thu thêm một loại thuế —— thuế độc thân!
Trước kia trong lớp lịch sử Trần Nhạc có nghe thầy cô nhắc qua. Ở cổ đại có luật lệ quy định rõ ràng: Cô nương từ 15-30 tuổi vẫn chưa lấy chồng sẽ bị phạt 5 lần, hoặc cô nương quá tuổi không lấy chồng thì cả gia đình phải chịu phạt.
Đây có nghĩa là gì?
Chính là: Nếu đến 15 tuổi chưa gả thì sẽ bị phạt 1 lần, nếu đến 30 vẫn chưa gả thì sẽ phạt 5 lần, hoặc sau năm 30 vẫn không chịu gả thì cả nhà sẽ bị phạt chung.
Luật kết hôn
Tương tự như thế, Nam Bình quốc cũng có luật này, chỉ là đem luật lệ dùng lên người phụ nữ chuyển sang dành cho hán tử và ca nhi.
Nam Bình quốc quy định: Nếu hán tử 17 tuổi không cưới, ca nhi 15 tuổi không gả thì phải đóng thuế độc thân, không những thế, ở một số địa phương còn phải đối mặt với lao ngục.
Lúc Trần Nhạc học cấp 2 đã biết tới chính sách này. Bởi vì chính sách này được ban bố sau chiến tranh, là chính sách khuyến khích gia tăng dân số trong thời gian hồi phục.
Lịch sử cũng đã chứng mình chính sách này có hiệu quả rõ rệt.
Nhưng bây giờ Trần Nhạc bị kẹt trong đó, hắn lại không nghĩ như thế.
Trước chưa nói đến việc Trần Nhạc có nguyện ý gánh trách nhiệm lập gia đình lưu lại hậu tự về sau hay không, coi như hắn đồng ý gánh vác thì chuyện này không chỉ dính líu tới mỗi mình hắn.
Đầu tiên, người nơi đây nếu đến tuổi vẫn chưa dựng vợ gả chồng sẽ bị hàng xóm lời ra tiếng vào, nghiêm trọng hơn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cả thôn.
Thế nên đến lúc đó lý chính sẽ can thiệp vào chuyện này, thậm chí tự mình kiếm cho các anh một mối hôn sự, mà tốt nhất là các anh nên tiếp nhận chuyện này.
Bởi vì người trong thôn chắc chắn sẽ không để một người làm danh tiếng của cả thôn đi xuống, nhà bọn họ còn muốn lấy dâu gả con qua thôn khác nữa.
Hàng xóm qua lại mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể nói cho người khác chết chìm, đừng tưởng không muốn cưới là xong chuyện.
Thứ hai là nếu số lượng người chưa kết hôn ở thôn đó đạt đến con số nhất định, lý chính sẽ bị mời lên quan phủ “uống trà”, chuyện này liên quan chặt chẽ đến lợi ích của lý chính.
Tóm lại, lý chính và thôn dân sẽ không cho phép người khác phá vỡ quy tắc này.
Nhưng tình cảnh Trần Nhạc bây giờ có chút khó xử, bây giờ hắn mới 16 tuổi, chỉ còn nửa năm là đủ 17 tuổi.
Thật ra ở nơi đây 16 tuổi đã được coi là thanh niên lớn tuổi, người khác độ tuổi này đã làm cha mấy đứa con rồi. Nhưng đối với Trần Nhạc mới đến thế giới này mà nói, hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.
Trần Nhạc hoảng hốt về nhà, trên đường cũng không ai nói chuyện với hắn, mà có nói thì hắn cũng chẳng biết phải đáp lời ra sao.
Dù sao người khác cũng không để ý, trong mắt bọn họ tính cách Trần Nhạc luôn như thế này.
Lúc Trần Nhạc lấy lại tinh thần thì phát hiện bản thân đang ngồi trên băng ghế dài ở nhà mình. hắn lấy tay lau mặt, thôi, đường đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mọi thứ cứ để sau này rồi tính.
Bây giờ mặt trời cũng đã xuống núi, tắm rửa, ăn cơm, đi ngủ là quan trọng nhất, nếu trễ nãi nữa thì một lát chỉ có thể mò mẫm trong tối.
Trần Nhạc tính sáng mai làm bánh bột đậu. Hắn đem mấy nguyên liệu làm bánh như đậu đỏ ra ngâm trước, mấy cái khác thì từ từ.
Trước khi đi ngủ Trần Nhạc còn buồn bực suy nghĩ, mình xuyên đến cổ đại chân thật quá cỡ! Ngay cả thuế đầu người, thuế độc thân dính không sót cái nào.
Cả buổi tối Trần Nhạc ngủ không ngon, thôi thì dứt khoát dậy sớm, giải quyết cơm sáng đơn giản, bắt đầu làm nhiệm vụ quan trọng của hôm nay —— làm bánh bột đậu.
——
Trần Nhạc: (O_o): Còn dính thuế độc thân nữa hả?
Đương nhiên Trần Nhạc biết muốn đổi tiền ở tiền trang thì phải trả thêm phí tổn, hắn cũng thấy trên TV chiếu nhiều rồi, tỷ lệ Chu Bái Bì xuất hiện ở tiền trang rất cao.
Nhưng Trần Nhạc không biết quy tắc ở thế giới này, cũng không có người quen nói cho hắn biết tình huống lúc này, cho nên hắn vẫn rất tin tưởng loại tiền trang lớn và uy tín như Bình An, mặc dù phí của họ khá cao.
Chưởng quỹ hướng Trần Nhạc đưa tay, hắn cầm 2 lượng bạc thả vào lòng bàn tay của chưởng quỹ.
Chưởng quỹ cũng không di chuyển, chỉ đứng tại chỗ lấy ra một cái cân giắt bên hông quần, để thỏi bạc lên trên xếp lại ngay ngắn, đợi khi cán cân và thỏi bạc trên mâm bằng nhau mới nói với tiểu nhị: “Nhóc Toàn, lấy 2100 văn cho vị khách này.”
Đằng tử hay còn gọi là cân tiểu ly, thuộc loại cân thanh nhỏ, ở cổ đại chuyên dùng để cân vàng, bạc, vật phẩm quý hoặc là hương liệu thời xưa.
Tiểu nhị đáp một tiếng, đi về phía quầy lấy ra 2 xâu tiền (1 lượng = 1000 văn), lại đếm thêm 100 văn lẻ đưa cho Trần Nhạc, nói: “Đây là 2100 văn của quý khánh, xin hãy cất kỹ.”
Trần Nhạc nhận tiền đồng, lại đếm riêng ra 20 văn đưa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị nói cảm ơn, Trần Nhạc đem tiền bỏ vào trong hà bao rồi mới rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Trần Nhạc suy nghĩ tới thái độ của tiền trang, đúng là nơi uy tín, thái độ với khách cũng tốt hơn nhiều.
Dù sao hắn mặc nguyên bộ quần áo tả tơi, nhưng cũng không quá kém cỏi, thêm việc hắn chỉ đổi có mỗi 2 lượng bạc, thế mà tiền trang người ta cũng không đuổi hắn ra ngoài, thái độ cũng rất thân thiện.
Thế nào đi nữa thì được người khác đối xử bình đẳng cũng là một chuyện khiến người ta dễ chịu, Trần Nhạc cười hì hì một tiếng, cũng đúng thôi thái độ không tốt sao nó có thể phát triển lớn như thế chứ.
Trần Nhạc nhìn quần áo trên người, nhắm hai mắt hắn quyết định, điểm dừng chân tiếp theo sẽ là cửa hàng vải.
Đinh, mấy tấm vải tuy không lớn nhưng lại mềm mại, mà 2 mảnh vải vô tình bị pha chút màu lẫn vào nhau nên giá rẻ hơn loại khác ——530 văn.
Trần Nhạc tưởng như nghe được tiếng tiền vàng bị trừ trong game sau khi mua hàng.
Đinh, thêm chén đũa dĩa mới —— 12 văn.
Trần Nhạc muốn đem đống chén mẻ với bó đũa mốc thay mới hết.
Đinh, tinh bột và bột nếp cũng mua —— 40 văn.
Thỉnh thoảng có thể làm mì ăn, cải thiện bữa cơm một chút.
Đinh, dầu muối tương giấm đường, tiêu và gia vị cũng lấy —— 640 văn.
Trần Nhạc cảm thấy đống gia vị này đắt muốn chết, nhưng vì cái ăn hắn vẫn mua không ít.
Hắn còn vui mừng khi thấy ở đây có ớt cay, mua.
Ớt cay
Chờ Trần Nhạc dừng lại việc mua sắm quá đà thì trời đã sang trưa.
Trần Nhạc phát hiện chỗ hắn đứng lại gần nơi hắn mua bánh bao lúc sáng. Thế nên hắn quyết định sẽ ăn trưa ở tiệm mì kế bên tiệm bánh bao, tuy không biết trong tiệm mì có bán loại nào, nhưng Trần Nhạc quyết định ăn một chén mì được yêu thích nhất trong phim cổ trang —— mì Dương Xuân.
Bởi vì tiệm mì kế bên tiệm bánh bao, nên Trần Nhạc vô tình ngồi đối diện nó.
Hắn vừa ăn mì vừa nhìn tiệm bánh, trong lòng cứ lải nhải: Hầy cái tiêu chuẩn ăn uống này, mì còn không ngon bằng mì mình làm cho bà nội, thế mà trông cũng buôn bán khấm khá phết nhỉ?
Mà trời đã là giữa trưa, tiệm bánh bao cũng dần đông khách.
Ít nhất từ lúc Trần Nhạc ngồi ăn ở đây tới giờ, đã có bốn nhóm khách tới ăn rồi.
Trần Nhạc có chút ý tưởng, đúng ha, mình cũng có thể làm cơ mà.
Mặc dù mấy loại mì mà Trần Nhạc làm không phải loại chính tông gì, đồ ăn đều do bà nội tự mình đúc kết ra được, hoặc là bà với hàng xóm cứ trao đổi đồ ăn với nhau mà tạo thành khẩu vị riêng, nhưng cái quan trọng là —— ngon là được.
Trần Nhạc ăn mì Dương Xuân nhưng trong lòng đã quyết định được món ăn mà mình sẽ làm là gì.
Hắn muốn làm loại bánh ăn vặt nổi danh dân gian —— bánh bột đậu.
Bánh bột đậu
Nói chính xác hơn là món bánh bột đậu của bà nội.
Bởi vì bánh bột đậu làm rất rườm rà, nhưng bà nội của Trần Nhạc đã tóm gọn lại các loại gia vị, hơn nữa làm cũng đơn giản hơn, được cái mùi vị rất ngon.
Trần Nhạc cân nhắc xem muốn làm bánh bột đậu thì cần những nguyên liệu gì, ngay cả mì Dương Xuân cũng không còn hấp dẫn, chỉ biết và mì vào miệng rồi nha nuốt.
Trần Nhạc sờ số tiền còn lại trong túi, có chút buồn, hắn không biết số tiền hôm nay tiêu xài có đủ hay không.
Hắn không đem hết 3 lượng đi chợ, sợ bản thân tùy tiện xài hết số tiền mà nguyên thân cực khổ tích góp, lở đâu nửa đêm nguyên thân ở trong mơ kiếm hắn là toi, cho nên Trần Nhạc còn giữ một ít tiền dưới gầm giường.
Trần Nhạc ngồi ở tiệm người ta nghỉ một lúc lâu, sau đó mới tiếp tục hành trình.
Nhưng địa điểm lần này là chỗ mua nguyên liệu làm bánh bột đậu, ví dụ như các loại đậu đỏ, đậu nành.
Đến khi Trần Nhạc ước lượng thời gian khoảng 3-4 giờ chiều, hắn mới từ từ đi về phía cửa thành.
Trần Nhạc sợ trễ xe lừa nên hắn dứt khoát về sớm một chút, tính ở dưới tán cây chờ một chút, còn tốt hơn là đi bộ 2 tiếng về thôn.
Lúc Trần Nhạc đi về thì cái gùi của hắn cũng đã được chất đầy.
Khi hắn đi qua một con hẻm nhỏ thì thấy ở đây có một gian hàng bán thịt heo, có thể là muốn dọn quầy sớm nên trên bàn chỉ còn một chút thịt, mà xương và ít nội tạng heo thì bị ông chủ dồn vào một góc.
Trần Nhạc nhìn tới hai lần, nuốt một ngụm nước miếng, chân không tự chủ bước tới gian hàng.
Cuối cùng hắn cũng lấy được xương và nội tạng heo, dùng giá cả rẻ bèo mua ít thịt heo còn lại.
Trần Nhạc còn đang vui vẻ vì nhặt được của hời, thì chủ sạp thịt còn vui hơn cả hắn.
Vì nội tạng heo luôn có mùi hôi, xương heo lại không có bao nhiêu thịt nên người ta cũng chẳng thèm mua, mà chỗ đó gã cũng không bán được cho ai, thế mà hôm nay có thể bán hết đống đó, còn kiếm lời 20 văn.
Trần Nhạc lấy vải che lên cái gùi tránh người khác dòm ngó đồ bên trong, để người quen chú ý thì phiền lắm.
Nhưng hai tấm vải trong tay hắn có muốn giấu cũng không giấu được.
Cho nên khi Trần Nhạc đứng dưới tán cây đợi mọi người cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.
Chờ mọi người lên xe đầy đủ, xe lừa quay lại con đường ban sáng, vị a sao lúc trước nói chuyện với Trần Nhạc cũng nhịn không được nói: “Nhóc Nhạc, bây mua không ít à nha, mua cái chi đấy?”
“Có chi đâu, chỉ có một ít vải vóc với chút đồ ăn thôi ạ.”
Nhưng mà a sao này không có dễ dàng buông tha hỏi: “Còn giấu cái chi, mua mấy cái này là bây muốn cưới phu lang rồi đấy phỏng, tính ra bây cũng đã 16-17 rồi, ui chờn, còn cúi đầu xấu hổ nữa.”
Nói xong mấy a sao rồi bên cạnh cũng che miệng cười tủm tỉm.
Trần Nhạc bị mọi người tưởng là đang mắc cỡ, nhưng thật ra hắn không có xấu hổ, chỉ có chấn động.
Trí nhớ của Trần Nhạc được kích hoạt lần nữa, mà lần kích hoạt trí nhớ này khiến hắn hoảng sợ không thôi.
Ngạn ngữ xưa có câu “Chính trị hà khắc dữ hơn hổ”, một chút cũng không nói quá.
Mọi người đều biết, ở cổ đại có rất nhiều sắc lệnh bên cạnh đó là thuế má hà khắc của triều đình.
Lúc Trần Nhạc lên lớp 10 đã tiếp xúc với phần lịch sử này.
Bây giờ Trần Nhạc chỉ là một nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thì các phần thuế này càng liên quan mật thiết đến hắn.
Ngoại trừ thuế nông nghiệp mà mọi người quen thuộc, còn có thuế đầu người, loại thuế này nếu trong nhà có thêm con cháu thì phải nộp thuế, chỉ cần anh còn sống thì phần thuế này sẽ theo anh cả đời.
Thuế thân
Nhưng điều này cũng không chính xác hoàn toàn, nếu như có người sống quá lâu, đến khi tròn 50 tuổi thì không cần đóng thuế nữa. Chỉ là tuổi thọ của người cổ đại thường không dài.
Thứ khiến Trần Nhạc đau đầu không phải là cái này, mà nơi này còn thu thêm một loại thuế —— thuế độc thân!
Trước kia trong lớp lịch sử Trần Nhạc có nghe thầy cô nhắc qua. Ở cổ đại có luật lệ quy định rõ ràng: Cô nương từ 15-30 tuổi vẫn chưa lấy chồng sẽ bị phạt 5 lần, hoặc cô nương quá tuổi không lấy chồng thì cả gia đình phải chịu phạt.
Đây có nghĩa là gì?
Chính là: Nếu đến 15 tuổi chưa gả thì sẽ bị phạt 1 lần, nếu đến 30 vẫn chưa gả thì sẽ phạt 5 lần, hoặc sau năm 30 vẫn không chịu gả thì cả nhà sẽ bị phạt chung.
Luật kết hôn
Tương tự như thế, Nam Bình quốc cũng có luật này, chỉ là đem luật lệ dùng lên người phụ nữ chuyển sang dành cho hán tử và ca nhi.
Nam Bình quốc quy định: Nếu hán tử 17 tuổi không cưới, ca nhi 15 tuổi không gả thì phải đóng thuế độc thân, không những thế, ở một số địa phương còn phải đối mặt với lao ngục.
Lúc Trần Nhạc học cấp 2 đã biết tới chính sách này. Bởi vì chính sách này được ban bố sau chiến tranh, là chính sách khuyến khích gia tăng dân số trong thời gian hồi phục.
Lịch sử cũng đã chứng mình chính sách này có hiệu quả rõ rệt.
Nhưng bây giờ Trần Nhạc bị kẹt trong đó, hắn lại không nghĩ như thế.
Trước chưa nói đến việc Trần Nhạc có nguyện ý gánh trách nhiệm lập gia đình lưu lại hậu tự về sau hay không, coi như hắn đồng ý gánh vác thì chuyện này không chỉ dính líu tới mỗi mình hắn.
Đầu tiên, người nơi đây nếu đến tuổi vẫn chưa dựng vợ gả chồng sẽ bị hàng xóm lời ra tiếng vào, nghiêm trọng hơn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cả thôn.
Thế nên đến lúc đó lý chính sẽ can thiệp vào chuyện này, thậm chí tự mình kiếm cho các anh một mối hôn sự, mà tốt nhất là các anh nên tiếp nhận chuyện này.
Bởi vì người trong thôn chắc chắn sẽ không để một người làm danh tiếng của cả thôn đi xuống, nhà bọn họ còn muốn lấy dâu gả con qua thôn khác nữa.
Hàng xóm qua lại mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể nói cho người khác chết chìm, đừng tưởng không muốn cưới là xong chuyện.
Thứ hai là nếu số lượng người chưa kết hôn ở thôn đó đạt đến con số nhất định, lý chính sẽ bị mời lên quan phủ “uống trà”, chuyện này liên quan chặt chẽ đến lợi ích của lý chính.
Tóm lại, lý chính và thôn dân sẽ không cho phép người khác phá vỡ quy tắc này.
Nhưng tình cảnh Trần Nhạc bây giờ có chút khó xử, bây giờ hắn mới 16 tuổi, chỉ còn nửa năm là đủ 17 tuổi.
Thật ra ở nơi đây 16 tuổi đã được coi là thanh niên lớn tuổi, người khác độ tuổi này đã làm cha mấy đứa con rồi. Nhưng đối với Trần Nhạc mới đến thế giới này mà nói, hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.
Trần Nhạc hoảng hốt về nhà, trên đường cũng không ai nói chuyện với hắn, mà có nói thì hắn cũng chẳng biết phải đáp lời ra sao.
Dù sao người khác cũng không để ý, trong mắt bọn họ tính cách Trần Nhạc luôn như thế này.
Lúc Trần Nhạc lấy lại tinh thần thì phát hiện bản thân đang ngồi trên băng ghế dài ở nhà mình. hắn lấy tay lau mặt, thôi, đường đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mọi thứ cứ để sau này rồi tính.
Bây giờ mặt trời cũng đã xuống núi, tắm rửa, ăn cơm, đi ngủ là quan trọng nhất, nếu trễ nãi nữa thì một lát chỉ có thể mò mẫm trong tối.
Trần Nhạc tính sáng mai làm bánh bột đậu. Hắn đem mấy nguyên liệu làm bánh như đậu đỏ ra ngâm trước, mấy cái khác thì từ từ.
Trước khi đi ngủ Trần Nhạc còn buồn bực suy nghĩ, mình xuyên đến cổ đại chân thật quá cỡ! Ngay cả thuế đầu người, thuế độc thân dính không sót cái nào.
Cả buổi tối Trần Nhạc ngủ không ngon, thôi thì dứt khoát dậy sớm, giải quyết cơm sáng đơn giản, bắt đầu làm nhiệm vụ quan trọng của hôm nay —— làm bánh bột đậu.
——
Trần Nhạc: (O_o): Còn dính thuế độc thân nữa hả?