Trần Nhạc Xuyên Việt - Linh Giác Tử
Chương 26: Lễ Lạp Bát
Một trận mưa thu, một trận rét.
Ngôi nhà mới của Trần Nhạc cũng đã sắp đến lúc hoàn thiện, sau khi hoàn thiện phần mái là có thể chính thức dọn vào ở.
Buổi trưa nọ, Trần Nhạc thấy các thợ mộc quây quần bên nhau, nhai mấy chiếc bánh mì nguội ngắt, khô khốc, khiến hắn cảm thấy không mấy dễ chịu.
Vì vậy, Trần Nhạc đã bàn với Tô Dương, rằng nhà cũng sắp hoàn thiện rồi, nên nấu vài món nóng cho họ, coi như bữa trưa có thêm món.
Đúng lúc mấy ngày nữa là “Lễ Lạp Bát,” tiện thể tổ chức mừng lễ cũng như cảm ơn họ đã chăm chỉ làm việc suốt mấy tháng qua.
“Lễ Lạp Bát” là một ngày lễ truyền thống của Nam Bình quốc.
Thông thường, vào ngày này, người ta ăn cháo nấu từ các loại ngũ cốc và trái cây, để cúng tổ tiên và các vị thần, cầu mong cho vụ mùa bội thu và bình an.
Cháo này còn được gọi là “Cháo Lạp Bát” hay “Cháo Phúc Đức,” tương tự như Lễ Lạp Bát ở Trung Quốc, nhưng thời gian khác nhau, ở đây là vào ngày mùng 2 tháng 11.
Tô Dương cũng cảm thấy đây là một ý kiến rất hay.
Vào ngày trước lễ Lạp Bát, Trần Nhạc và Tô Dương lại đeo giỏ tre trên lưng rời thôn.
Lần này trở về, ngoài việc mang theo thịt rau và các nguyên liệu để nấu cháo Lạp Bát, hai người còn xách về vài cuộn bông trắng tinh, thu hút không ít ánh nhìn trên đường.
Khi trở về nhà An ca sao, An ca sao cũng bất ngờ trước số bông mà họ mang về: “Nhiều thế này, các con định làm quần áo hay chăn bông đây?”
Trần Nhạc nói: “Chăn bông thì con đã nhờ người may rồi, còn số này là để chúng con tự may quần áo. Thời tiết ngày càng lạnh, quần áo hiện giờ cũng không còn giữ ấm được nữa.”
Trần Nhạc đặt hai cuộn bông lên ghế rồi nói: “Với lại Tô Dương cũng không có áo dày, vẫn đang mặc áo của con, nên tiện mua luôn, mỗi người làm hai ba bộ.”
An ca sao nói: “Chờn ơi, mỗi người làm hai ba bộ thì không cần nhiều bông thế này đâu. Các con bị lừa rồi à? Số bông này tốn bao nhiêu tiền cơ chứ.”
An ca sao vừa nói vừa xót xa vuốt ve bông trắng tinh, còn Văn ca nhi thì đã nằm lọt thỏm trong đống bông mềm mại đó.
An ca sao vốn biết Trần Nhạc không có khái niệm về kim chỉ hay vải vóc, sợ lần này Trần Nhạc bị người ta lừa, nên mới mua nhiều bông đến vậy.
“Không phải đâu, chúng con còn định may cho mọi người mỗi người một bộ nữa, mặc dù bây giờ may thì hơi muộn, nhưng đây là chút lòng thành của chúng con,” Trần Nhạc nói với An ca sao, đồng thời khẽ dùng khuỷu tay huých Tô Dương một cái.
Tô Dương liền hiểu ý, tiến lên ôm lấy tay An ca sao, nũng nịu nói: “Đúng vậy đó a sao, phu quân của con thì không biết may, mà con thì chưa bao giờ may áo bông, còn không phải sẽ theo học từ ngài sao? Vừa làm vừa học, tốt biết mấy.”
Tô Dương liếc nhìn Trần Nhạc rồi nói tiếp: “Vả lại, đã mua rồi thì không trả lại được, chúng con mang từ xa về vất vả lắm, An ca sao trả lại thì thiệt lắm.”
Nũng nịu là kỹ năng mới mà Tô Dương học được gần đây.
An ca sao nhẹ nhàng đánh vào tay Tô Dương: “Hai đứa thật là… ” Nghe giọng điệu, Trần Nhạc và Tô Dương cũng viết đã thuyết phục được chú.
Trần Nhạc nhìn theo bóng dáng An ca sao và Tô Dương đi về phía bếp, vui vẻ quay lại và đập tay với Văn ca nhi.
Vào ngày lễ Lạp Bát, Trần Nhạc dậy sớm để ngâm nếp, các loại đậu cần thiết cho món cháo Lạp Bát, như vậy khi nấu sẽ mềm và thơm ngon hơn.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, đầu bếp Trần Nhạc bắt đầu trổ tài.
Dạo gần đây, An ca sao cũng biết được tay nghề nấu nướng của Trần Nhạc, ban đầu còn tranh làm vài bữa, nhưng sau đó hễ Trần Nhạc có thời gian thì bếp lại là của hắn.
Không lý do gì khác, món ăn của Trần Nhạc nấu quá ngon.
Hôm nay, Trần Nhạc dự định làm hai món, trước tiên là nấu cháo Lạp Bát.
Thực ra, mỗi nhà đều có cách nấu cháo Lạp Bát khác nhau.
Trần Nhạc quen nấu cháo Lạp Bát với đậu đỏ, đậu xanh, đậu ngự, đậu phộng, nếp trắng, nếp đen, hạt kê, long nhãn, hạt sen, táo đỏ.
Cuối cùng, hắn rắc thêm một ít kỷ tử đỏ, vừa đẹp mắt, vừa ngon miệng, lại mang ý nghĩa may mắn.
Món còn lại là bánh khoai tây chiên, trước đây Trần Nhạc đã làm cho Thẩm Phong Ý ăn thử, sau đó cũng làm cho An ca sao và mọi người ăn, được khen ngợi hết lời.
Mùa thu năm nay thu hoạch được một đống khoai tây tròn trịa, mà Tô Dương lại rất thích ăn giòn, nên Trần Nhạc quyết định làm bánh khoai tây chiên, làm cũng nhanh gọn.
Trần Nhạc trộn khoai tây bào sợi với bột mì, rồi chiên thành từng chiếc bánh khoai tây chiên vàng ươm. Trần Nhạc cố tình làm nhiều một chút, vì lát nữa Trần Lâm và Trần Vũ sẽ về.
Đây là phong tục địa phương, dù người ở ngoài có bận đến đâu, ngày này cũng phải về nhà.
Đầu tiên, cả nhà sẽ đến từ đường thắp hương cúng tổ tiên, sau đó, dưới bài vị tổ tiên mà Lý Chính đã đặt sẵn một cái bát lớn, mỗi nhà sẽ múc một muỗng cháo Lạp Bát của nhà mình để cúng tổ tiên, rồi cả nhà quây quần ăn một bát cháo Lạp Bát nóng hổi.
Những phong tục này mang ý nghĩa không quên cội nguồn, đoàn viên.
Cháo Lạp Bát kết hợp với bánh khoai tây chiên vàng ươm của Trần Nhạc, thật sự rất hoàn hảo.
Không lâu sau, Trần Lâm và Trần Vũ lần lượt trở về.
Trần Nhạc và Tô Dương cùng họ đến từ đường thắp hương, rồi chia phần thức ăn thành hai phần, một phần để lại cho gia đình, một phần mang sang cho nhóm thợ mộc.
Vì lượng cháo Lạp Bát quá nhiều và nặng, nên Trần Lâm và Trần Vũ cũng đến giúp.
Khi Trần Nhạc và mọi người đến nhà mới, nhóm thợ mộc đang quây quần quanh một lò sưởi ăn trưa, nhưng thiếu vài người, chắc là những người ở trong thôn hoặc ở gần đã về nhà ăn trưa rồi.
Những người ở lại đều là những người ở xa, họ đang nhai bánh mì khô mà mình đã chuẩn bị.
Có người thấy Trần Nhạc và một hán tử mang theo một cái nồi lớn bước vào, còn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào: “Thơm quá, Trần tiểu ca, đây là gì vậy?”
Câu nói này khiến mọi người đồng loạt quay đầu lại, Trần Nhạc nói: “Đúng là mũi thính thật, hôm nay là lễ Lạp Bát, tiện thể nấu một ít cháo Lạp Bát và bánh khoai tây chiên cho mọi người ăn thử. Lễ Lạp Bát thì phải ăn cháo Lạp Bát, mọi người chia nhau ăn đi.”
Nói xong, hắn đặt nồi xuống, cầm lấy bát từ tay Tô Dương mở nắp nồi ra, một làn hơi nóng bốc lên, mang theo mùi thơm nồng nàn của gạo và đậu lan tỏa trước mặt mọi người.
Trần Nhạc bắt đầu chia cháo: “Cháo Lạp Bát vừa mới nấu xong, mọi người đừng chê nhé, đến đây, đến đây.”
Một bát cháo Lạp Bát trong ngày đông giá rét không chỉ sưởi ấm dạ dày mà còn làm ấm lòng họ.
Kết hợp với bánh khoai tây chiên giòn rụm, nhóm thợ mộc ăn mà ai cũng vui vẻ, mọi người nói chuyện cười đùa rôm rả.
Trần Nhạc và mọi người cũng về nhà ăn trưa.
Tay nghề của Trần Nhạc quả là không tầm thường, nồi cháo Lạp Bát và mấy đĩa bánh khoai tây chiên trong nhà đều bị ăn sạch sành sanh.
Sau bữa trưa, nghỉ ngơi một lát, Trần Lâm và Trần Vũ phải quay lại trấn để làm việc. Họ chỉ được nghỉ nửa ngày, ăn xong là phải lên đường.
Trần Nhạc và An ca sao tiễn họ lên xe lừa, nhìn họ đi xa mới quay về.
Hai ngày sau, nhà của Trần Nhạc chính thức hoàn thiện.
An ca sao đề nghị Trần Nhạc mời Lý chính xem ngày lành tháng tốt để tổ chức “tiệc tân gia” mời mọi người ăn một bữa. Quan trọng là phải cúng thần linh ở các phương vị trong nhà mới.
Những vị thần như Thổ Địa, Môn Thần, Táo Quân… nghe đến nỗi Trần Nhạc hoa cả mắt, cuối cùng vẫn là Tô Dương nhớ hết được mọi thứ.
Lý chính đã chọn ngày 12 tháng 11, tức là tám ngày sau, để tổ chức tiệc tân gia.
Trước ngày tân gia vài ngày, Trần Nhạc thuê xe lừa của Bàng Chính đến thôn bên cạnh chở đồ đạc.
Hôm nay, Trần Nhạc và Tô Dương lại dùng xe lừa đi đến trấn Giang Lưu để đến xưởng của Viên thợ mộc mua đủ các loại thùng chậu mà sau này sẽ cần dùng.
Tiện đường, họ cũng ghé qua trà lâu Nhất Phẩm, vì đã đến ngày chia lợi nhuận mà Trần Nhạc và chưởng quỹ đã thỏa thuận từ trước.
Khi Trần Nhạc đến trà lâu Nhất Phẩm, chưa kịp xuống xe thì Trịnh chưởng quỹ đã tươi cười ra đón. Thân hình mập mạp của ông giống như một bức tượng Phật Di Lặc: “Ôi nhóc Trần, cậu đến rồi! Sao mà nhiều đồ thế này? Có chuyện vui gì à?”
Trần Nhạc và Tô Dương vừa xuống xe, vừa trò chuyện với Trịnh chưởng quỹ, vừa ra hiệu cho Bàng Chính theo tiểu nhị đi vào cửa sau, nơi có thể buộc lừa và đỗ xe.
Bàng Chính lập tức đánh xe lừa theo tiểu nhị đi vào.
Trịnh chưởng quỹ dẫn Trần Nhạc và Tô Dương vào trà lâu. Vì quá đông khách, các phòng trên lầu hai đều đã chật kín, nên họ chỉ có thể vào sân sau để bàn chuyện.
Khi biết Trần Nhạc sắp tổ chức tiệc tân gia, chưởng quỹ Trịnh cho biết trà lâu Nhất Phẩm cũng sẽ đến chúc mừng.
Ông còn kể chuyện bữa tiệc toàn món khoai tây mà Trần Nhạc đã dạy cho Thẩm Phong Ý tại lễ hội thu hoạch ở kinh thành đã gây ra sự náo nhiệt lớn như thế nào.
Sự kiện « Món Ăn Chính » chưa bắt đầu đã lan truyền sẽ có nhân vật lớn đến tham dự, kết quả là Thái tử và Vương gia đương triều đến làm giám khảo. Họ còn khen ngợi bữa tiệc toàn món khoai tây này.
Tin tức lan truyền rất nhanh, bây giờ lễ hội thu hoạch đã qua một tháng, nhưng các chi nhánh trà lâu Nhất Phẩm ở khắp nơi vẫn còn rất bận rộn.
Đến bây giờ, tin tức mới truyền đến trấn Giang Lưu, trà lâu lúc này đông khách như vậy cũng vì một phần lớn là người ta muốn thử những món ăn được khen ngợi từ hoàng gia.
Bữa tiệc toàn món khoai tây lần này đã thực sự khiến trà lâu Nhất Phẩm nổi bật, Thẩm Phong Ý nói lần sau đến đây sẽ phải cảm ơn Trần Nhạc thật nhiều.
Vì vậy, khi Trần Nhạc và Tô Dương từ sân sau trở ra, túi tiền của họ đã bị mấy tấm ngân phiếu dày nhét đầy.
Tô Dương lại một lần nữa được mở mang về khái niệm tiền bạc, cả người có phần hơi lâng lâng.
Khi họ đi ra khỏi sân sau, vào đại sảnh tầng một, quả nhiên Trịnh chưởng quỹ không nói sai, mọi chỗ ngồi đều kín.
Bàng Chính đang ngồi chờ Trần Nhạc ở một bàn trong góc, tiểu nhị đã dọn sẵn một bàn thức ăn.
Khi Trần Nhạc và Tô Dương đã ngồi vào bàn, ba người bắt đầu ăn uống.
Khi đang ăn dở, Trần Nhạc nghe thấy tiếng trò chuyện từ phía sau, lắng tai nghe kỹ thì phát hiện ra bàn đó đang tán gẫu về những chuyện thú vị gần đây.
Trong đó có nhắc đến chuyện lễ hội thu hoạch “Món Ăn Chính” ở kinh thành, liên quan đến mình, nên Trần Nhạc và Tô Dương lắng nghe thêm một chút.
Nghe một lúc, Trần Nhạc cảm thấy có rất nhiều yếu tố phóng đại trong câu chuyện, bọn họ chỉ là nghe lời đồn rồi càng truyền càng thêm phần thêu dệt.
Trần Nhạc nhìn Tô Dương, thấy cậu đang lắng nghe rất chăm chú, thậm chí còn gật đầu như đồng ý hoàn toàn.
Trần Nhạc không biết nói gì, chỉ cảm thấy một cảm giác xấu hổ bao trùm, nên chỉ có thể cúi đầu ăn nhanh hơn.
Sau khi ăn xong, cảm ơn Trịnh chưởng quỹ đã tiếp đãi nhiệt tình, họ lên xe lừa trở về thôn.
Trần Nhạc và Tô Dương đã mua sắm đủ mọi thứ, mất khá nhiều thời gian để sắp xếp lại đồ đạc trong nhà.
Nhưng vì cả hai quá mệt, Trần Nhạc và Tô Dương quyết định nằm trên chiếc giường mới, đắp chiếc chăn vừa được phơi nắng ấm áp, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Ngôi nhà mới của Trần Nhạc cũng đã sắp đến lúc hoàn thiện, sau khi hoàn thiện phần mái là có thể chính thức dọn vào ở.
Buổi trưa nọ, Trần Nhạc thấy các thợ mộc quây quần bên nhau, nhai mấy chiếc bánh mì nguội ngắt, khô khốc, khiến hắn cảm thấy không mấy dễ chịu.
Vì vậy, Trần Nhạc đã bàn với Tô Dương, rằng nhà cũng sắp hoàn thiện rồi, nên nấu vài món nóng cho họ, coi như bữa trưa có thêm món.
Đúng lúc mấy ngày nữa là “Lễ Lạp Bát,” tiện thể tổ chức mừng lễ cũng như cảm ơn họ đã chăm chỉ làm việc suốt mấy tháng qua.
“Lễ Lạp Bát” là một ngày lễ truyền thống của Nam Bình quốc.
Thông thường, vào ngày này, người ta ăn cháo nấu từ các loại ngũ cốc và trái cây, để cúng tổ tiên và các vị thần, cầu mong cho vụ mùa bội thu và bình an.
Cháo này còn được gọi là “Cháo Lạp Bát” hay “Cháo Phúc Đức,” tương tự như Lễ Lạp Bát ở Trung Quốc, nhưng thời gian khác nhau, ở đây là vào ngày mùng 2 tháng 11.
Tô Dương cũng cảm thấy đây là một ý kiến rất hay.
Vào ngày trước lễ Lạp Bát, Trần Nhạc và Tô Dương lại đeo giỏ tre trên lưng rời thôn.
Lần này trở về, ngoài việc mang theo thịt rau và các nguyên liệu để nấu cháo Lạp Bát, hai người còn xách về vài cuộn bông trắng tinh, thu hút không ít ánh nhìn trên đường.
Khi trở về nhà An ca sao, An ca sao cũng bất ngờ trước số bông mà họ mang về: “Nhiều thế này, các con định làm quần áo hay chăn bông đây?”
Trần Nhạc nói: “Chăn bông thì con đã nhờ người may rồi, còn số này là để chúng con tự may quần áo. Thời tiết ngày càng lạnh, quần áo hiện giờ cũng không còn giữ ấm được nữa.”
Trần Nhạc đặt hai cuộn bông lên ghế rồi nói: “Với lại Tô Dương cũng không có áo dày, vẫn đang mặc áo của con, nên tiện mua luôn, mỗi người làm hai ba bộ.”
An ca sao nói: “Chờn ơi, mỗi người làm hai ba bộ thì không cần nhiều bông thế này đâu. Các con bị lừa rồi à? Số bông này tốn bao nhiêu tiền cơ chứ.”
An ca sao vừa nói vừa xót xa vuốt ve bông trắng tinh, còn Văn ca nhi thì đã nằm lọt thỏm trong đống bông mềm mại đó.
An ca sao vốn biết Trần Nhạc không có khái niệm về kim chỉ hay vải vóc, sợ lần này Trần Nhạc bị người ta lừa, nên mới mua nhiều bông đến vậy.
“Không phải đâu, chúng con còn định may cho mọi người mỗi người một bộ nữa, mặc dù bây giờ may thì hơi muộn, nhưng đây là chút lòng thành của chúng con,” Trần Nhạc nói với An ca sao, đồng thời khẽ dùng khuỷu tay huých Tô Dương một cái.
Tô Dương liền hiểu ý, tiến lên ôm lấy tay An ca sao, nũng nịu nói: “Đúng vậy đó a sao, phu quân của con thì không biết may, mà con thì chưa bao giờ may áo bông, còn không phải sẽ theo học từ ngài sao? Vừa làm vừa học, tốt biết mấy.”
Tô Dương liếc nhìn Trần Nhạc rồi nói tiếp: “Vả lại, đã mua rồi thì không trả lại được, chúng con mang từ xa về vất vả lắm, An ca sao trả lại thì thiệt lắm.”
Nũng nịu là kỹ năng mới mà Tô Dương học được gần đây.
An ca sao nhẹ nhàng đánh vào tay Tô Dương: “Hai đứa thật là… ” Nghe giọng điệu, Trần Nhạc và Tô Dương cũng viết đã thuyết phục được chú.
Trần Nhạc nhìn theo bóng dáng An ca sao và Tô Dương đi về phía bếp, vui vẻ quay lại và đập tay với Văn ca nhi.
Vào ngày lễ Lạp Bát, Trần Nhạc dậy sớm để ngâm nếp, các loại đậu cần thiết cho món cháo Lạp Bát, như vậy khi nấu sẽ mềm và thơm ngon hơn.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, đầu bếp Trần Nhạc bắt đầu trổ tài.
Dạo gần đây, An ca sao cũng biết được tay nghề nấu nướng của Trần Nhạc, ban đầu còn tranh làm vài bữa, nhưng sau đó hễ Trần Nhạc có thời gian thì bếp lại là của hắn.
Không lý do gì khác, món ăn của Trần Nhạc nấu quá ngon.
Hôm nay, Trần Nhạc dự định làm hai món, trước tiên là nấu cháo Lạp Bát.
Thực ra, mỗi nhà đều có cách nấu cháo Lạp Bát khác nhau.
Trần Nhạc quen nấu cháo Lạp Bát với đậu đỏ, đậu xanh, đậu ngự, đậu phộng, nếp trắng, nếp đen, hạt kê, long nhãn, hạt sen, táo đỏ.
Cuối cùng, hắn rắc thêm một ít kỷ tử đỏ, vừa đẹp mắt, vừa ngon miệng, lại mang ý nghĩa may mắn.
Món còn lại là bánh khoai tây chiên, trước đây Trần Nhạc đã làm cho Thẩm Phong Ý ăn thử, sau đó cũng làm cho An ca sao và mọi người ăn, được khen ngợi hết lời.
Mùa thu năm nay thu hoạch được một đống khoai tây tròn trịa, mà Tô Dương lại rất thích ăn giòn, nên Trần Nhạc quyết định làm bánh khoai tây chiên, làm cũng nhanh gọn.
Trần Nhạc trộn khoai tây bào sợi với bột mì, rồi chiên thành từng chiếc bánh khoai tây chiên vàng ươm. Trần Nhạc cố tình làm nhiều một chút, vì lát nữa Trần Lâm và Trần Vũ sẽ về.
Đây là phong tục địa phương, dù người ở ngoài có bận đến đâu, ngày này cũng phải về nhà.
Đầu tiên, cả nhà sẽ đến từ đường thắp hương cúng tổ tiên, sau đó, dưới bài vị tổ tiên mà Lý Chính đã đặt sẵn một cái bát lớn, mỗi nhà sẽ múc một muỗng cháo Lạp Bát của nhà mình để cúng tổ tiên, rồi cả nhà quây quần ăn một bát cháo Lạp Bát nóng hổi.
Những phong tục này mang ý nghĩa không quên cội nguồn, đoàn viên.
Cháo Lạp Bát kết hợp với bánh khoai tây chiên vàng ươm của Trần Nhạc, thật sự rất hoàn hảo.
Không lâu sau, Trần Lâm và Trần Vũ lần lượt trở về.
Trần Nhạc và Tô Dương cùng họ đến từ đường thắp hương, rồi chia phần thức ăn thành hai phần, một phần để lại cho gia đình, một phần mang sang cho nhóm thợ mộc.
Vì lượng cháo Lạp Bát quá nhiều và nặng, nên Trần Lâm và Trần Vũ cũng đến giúp.
Khi Trần Nhạc và mọi người đến nhà mới, nhóm thợ mộc đang quây quần quanh một lò sưởi ăn trưa, nhưng thiếu vài người, chắc là những người ở trong thôn hoặc ở gần đã về nhà ăn trưa rồi.
Những người ở lại đều là những người ở xa, họ đang nhai bánh mì khô mà mình đã chuẩn bị.
Có người thấy Trần Nhạc và một hán tử mang theo một cái nồi lớn bước vào, còn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào: “Thơm quá, Trần tiểu ca, đây là gì vậy?”
Câu nói này khiến mọi người đồng loạt quay đầu lại, Trần Nhạc nói: “Đúng là mũi thính thật, hôm nay là lễ Lạp Bát, tiện thể nấu một ít cháo Lạp Bát và bánh khoai tây chiên cho mọi người ăn thử. Lễ Lạp Bát thì phải ăn cháo Lạp Bát, mọi người chia nhau ăn đi.”
Nói xong, hắn đặt nồi xuống, cầm lấy bát từ tay Tô Dương mở nắp nồi ra, một làn hơi nóng bốc lên, mang theo mùi thơm nồng nàn của gạo và đậu lan tỏa trước mặt mọi người.
Trần Nhạc bắt đầu chia cháo: “Cháo Lạp Bát vừa mới nấu xong, mọi người đừng chê nhé, đến đây, đến đây.”
Một bát cháo Lạp Bát trong ngày đông giá rét không chỉ sưởi ấm dạ dày mà còn làm ấm lòng họ.
Kết hợp với bánh khoai tây chiên giòn rụm, nhóm thợ mộc ăn mà ai cũng vui vẻ, mọi người nói chuyện cười đùa rôm rả.
Trần Nhạc và mọi người cũng về nhà ăn trưa.
Tay nghề của Trần Nhạc quả là không tầm thường, nồi cháo Lạp Bát và mấy đĩa bánh khoai tây chiên trong nhà đều bị ăn sạch sành sanh.
Sau bữa trưa, nghỉ ngơi một lát, Trần Lâm và Trần Vũ phải quay lại trấn để làm việc. Họ chỉ được nghỉ nửa ngày, ăn xong là phải lên đường.
Trần Nhạc và An ca sao tiễn họ lên xe lừa, nhìn họ đi xa mới quay về.
Hai ngày sau, nhà của Trần Nhạc chính thức hoàn thiện.
An ca sao đề nghị Trần Nhạc mời Lý chính xem ngày lành tháng tốt để tổ chức “tiệc tân gia” mời mọi người ăn một bữa. Quan trọng là phải cúng thần linh ở các phương vị trong nhà mới.
Những vị thần như Thổ Địa, Môn Thần, Táo Quân… nghe đến nỗi Trần Nhạc hoa cả mắt, cuối cùng vẫn là Tô Dương nhớ hết được mọi thứ.
Lý chính đã chọn ngày 12 tháng 11, tức là tám ngày sau, để tổ chức tiệc tân gia.
Trước ngày tân gia vài ngày, Trần Nhạc thuê xe lừa của Bàng Chính đến thôn bên cạnh chở đồ đạc.
Hôm nay, Trần Nhạc và Tô Dương lại dùng xe lừa đi đến trấn Giang Lưu để đến xưởng của Viên thợ mộc mua đủ các loại thùng chậu mà sau này sẽ cần dùng.
Tiện đường, họ cũng ghé qua trà lâu Nhất Phẩm, vì đã đến ngày chia lợi nhuận mà Trần Nhạc và chưởng quỹ đã thỏa thuận từ trước.
Khi Trần Nhạc đến trà lâu Nhất Phẩm, chưa kịp xuống xe thì Trịnh chưởng quỹ đã tươi cười ra đón. Thân hình mập mạp của ông giống như một bức tượng Phật Di Lặc: “Ôi nhóc Trần, cậu đến rồi! Sao mà nhiều đồ thế này? Có chuyện vui gì à?”
Trần Nhạc và Tô Dương vừa xuống xe, vừa trò chuyện với Trịnh chưởng quỹ, vừa ra hiệu cho Bàng Chính theo tiểu nhị đi vào cửa sau, nơi có thể buộc lừa và đỗ xe.
Bàng Chính lập tức đánh xe lừa theo tiểu nhị đi vào.
Trịnh chưởng quỹ dẫn Trần Nhạc và Tô Dương vào trà lâu. Vì quá đông khách, các phòng trên lầu hai đều đã chật kín, nên họ chỉ có thể vào sân sau để bàn chuyện.
Khi biết Trần Nhạc sắp tổ chức tiệc tân gia, chưởng quỹ Trịnh cho biết trà lâu Nhất Phẩm cũng sẽ đến chúc mừng.
Ông còn kể chuyện bữa tiệc toàn món khoai tây mà Trần Nhạc đã dạy cho Thẩm Phong Ý tại lễ hội thu hoạch ở kinh thành đã gây ra sự náo nhiệt lớn như thế nào.
Sự kiện « Món Ăn Chính » chưa bắt đầu đã lan truyền sẽ có nhân vật lớn đến tham dự, kết quả là Thái tử và Vương gia đương triều đến làm giám khảo. Họ còn khen ngợi bữa tiệc toàn món khoai tây này.
Tin tức lan truyền rất nhanh, bây giờ lễ hội thu hoạch đã qua một tháng, nhưng các chi nhánh trà lâu Nhất Phẩm ở khắp nơi vẫn còn rất bận rộn.
Đến bây giờ, tin tức mới truyền đến trấn Giang Lưu, trà lâu lúc này đông khách như vậy cũng vì một phần lớn là người ta muốn thử những món ăn được khen ngợi từ hoàng gia.
Bữa tiệc toàn món khoai tây lần này đã thực sự khiến trà lâu Nhất Phẩm nổi bật, Thẩm Phong Ý nói lần sau đến đây sẽ phải cảm ơn Trần Nhạc thật nhiều.
Vì vậy, khi Trần Nhạc và Tô Dương từ sân sau trở ra, túi tiền của họ đã bị mấy tấm ngân phiếu dày nhét đầy.
Tô Dương lại một lần nữa được mở mang về khái niệm tiền bạc, cả người có phần hơi lâng lâng.
Khi họ đi ra khỏi sân sau, vào đại sảnh tầng một, quả nhiên Trịnh chưởng quỹ không nói sai, mọi chỗ ngồi đều kín.
Bàng Chính đang ngồi chờ Trần Nhạc ở một bàn trong góc, tiểu nhị đã dọn sẵn một bàn thức ăn.
Khi Trần Nhạc và Tô Dương đã ngồi vào bàn, ba người bắt đầu ăn uống.
Khi đang ăn dở, Trần Nhạc nghe thấy tiếng trò chuyện từ phía sau, lắng tai nghe kỹ thì phát hiện ra bàn đó đang tán gẫu về những chuyện thú vị gần đây.
Trong đó có nhắc đến chuyện lễ hội thu hoạch “Món Ăn Chính” ở kinh thành, liên quan đến mình, nên Trần Nhạc và Tô Dương lắng nghe thêm một chút.
Nghe một lúc, Trần Nhạc cảm thấy có rất nhiều yếu tố phóng đại trong câu chuyện, bọn họ chỉ là nghe lời đồn rồi càng truyền càng thêm phần thêu dệt.
Trần Nhạc nhìn Tô Dương, thấy cậu đang lắng nghe rất chăm chú, thậm chí còn gật đầu như đồng ý hoàn toàn.
Trần Nhạc không biết nói gì, chỉ cảm thấy một cảm giác xấu hổ bao trùm, nên chỉ có thể cúi đầu ăn nhanh hơn.
Sau khi ăn xong, cảm ơn Trịnh chưởng quỹ đã tiếp đãi nhiệt tình, họ lên xe lừa trở về thôn.
Trần Nhạc và Tô Dương đã mua sắm đủ mọi thứ, mất khá nhiều thời gian để sắp xếp lại đồ đạc trong nhà.
Nhưng vì cả hai quá mệt, Trần Nhạc và Tô Dương quyết định nằm trên chiếc giường mới, đắp chiếc chăn vừa được phơi nắng ấm áp, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.