Trầm Vụn Hương Phai
Chương 8: Mỗi ngày làm một việc tốt (p.2)
Châu Sĩ Minh là một
tên ác bá, trong nhà có chút sản nghiệp do tổ thượng để lại, hoành hành
trong thôn hết gần mười năm, vốn dĩ còn định tiếp tục đến thành Nam Đô
vươn cành xòe lá, bành trướng thế lực, đẩy mạnh xúc tiến sự nghiệp ác bá của mình. Chỉ tiếc đương triều Duệ Đế tài đức hơn người, Đại Châu quốc
thái dân an, Nam Đô cũng vì thế mà ban đêm nhà nhà mở cửa treo đèn, trên đường cũng không thấy cảnh “nhặt được của rơi tạm thời bỏ túi” , khiến
cho hão vọng khai sơn lập phái của hắn bị bóp chết từ trong trứng nước.
Châu Thiện Nhân là con nuôi do Châu Sĩ Minh thu nhận, lấy họ của cha nuôi, Thiện Nhân là tên thật từ trước. Châu Sĩ Minh rất lấy làm hài lòng với cái tên này, vì thế cũng không đặt lại tên khác cho con. Châu Thiện Nhân được cha giao cho nhiệm vụ chạy vặt, trong thôn hễ có cô nương nhà nào cứ trông lọt mắt một chút là hắn lập tức xông đến cướp người, gia đình những thôn lân cận đều lo vắt giò lên cổ chạy không kịp ngáp.
Tháng ba khí xuân ấm áp, nước xanh biêng biếc như làn ngọc bích. Đôi ba nhánh đào bên bờ đã lác đác trổ hoa, sắc hồng rạng rỡ, cùng với người đang đứng dưới tán cây cạnh bên dòng nước, người và hoa tương phản, sắc hoa diễm lệ, dung mạo yêu kiều, cảnh tượng mị hoặc như một cuộn tranh.
“Giang Nam tươi đẹp, trúc xanh vươn thẳng, đẽo lấy chiếc tiêu mang tặng ca ca, thổi ra một khúc đào hoa, hỏi tiêu này nghe có hay không…” Tiếng nước chảy róc rách, ngư nữ vùng nước ngập Giang Nam vừa ngân nga khúc hát nho nhỏ vừa thả lưới cá. Dăm ba nàng ngư nữ đang túm tụm lại cười nói ríu rít, thì thầm to nhỏ mãi không hết chuyện.
Châu Thiện Nhân thần thái ngạo mạn, vươn bụng ưỡn ngực xông tới bắt người. Mấy nàng ngư nữ thét lên kinh hãi, thi nhau chạy tán loạn vào giữa lòng sông. Cuối cùng một nàng chạy không đủ nhanh, bị Châu Thiện Nhân nhào tới một phát túm lấy như hổ đói vồ mồi. Y sam của ngư nữ nọ đã ướt hết một nửa, người run cầm cập, dáng vẻ đáng thương vô cùng. Hắn xoay gương mặt nàng lại, liếc mắt nhìn qua một lượt, đang định vắt người qua vai khuân đi thì đột nhiên từ trên bờ truyền tới một tiếng cười giòn tan, ngẩng mặt nhìn lên, hai mắt lập tức đứng tròng.
Một bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy một cành đào non lắc nhẹ, tuy cuống hoa vẫn không lìa cành nhưng những cánh đào đã hòa mình thành dòng thác nhỏ uyển chuyển tuôn rơi. Nàng thiếu nữ nhăn nhăn mũi, quay đầu mỉm cười nói câu gì đó với nam tử trẻ tuổi sau lưng. Nam tử nọ giơ tay lên gỡ bàn tay đang nắm lấy cành đào của nàng kéo xuống, miệng cũng mỉm cười đáp lại một câu.
Châu Thiện Nhân đứng cách đó khá xa, không nghe được hai người bọn họ đã nói những gì, chỉ thấy vị công tử nọ cất bước tiến vào rừng đào phía bên bờ sông đối diện, bỏ lại một mình nữ tử kia ngồi nghỉ chân trên một tảng đá dưới tán cây đào. Hắn buông ngư nữ trong tay ra, sải từng bước dài xông tới, nhấc gọn lấy thiếu nữ nọ, men theo bờ đê chạy trối chết về hướng thượng nguồn.
Thiếu nữ kia đấm được vài đấm lên lưng hắn nhưng lực đạo lại rất yếu ớt, không đau cũng chẳng đủ ngứa. Đấm được một hồi thì nàng buồn chán rút tay về, khóe miệng hiện lên một nụ cười có chứa vài phần ranh mãnh.
Châu Thiện Nhân càng chạy càng nhanh, đến khi nhìn thấy giữa sông có chiếc họa thuyền (1) đang xuôi dòng tiến tới liền lớn tiếng gọi: “Dừng thuyền, mau dừng thuyền cập vào bờ!” Thuyền phu nghe tiếng hắn gọi liền tức khắc khua chèo tấp vào bờ sông. Châu Thiện Nhân còn chưa đợi thuyền cập hẳn vào bờ thì đã nhoài người nhảy sang, cả gương mặt còn đỏ lựng: “Hôm nay ta tóm được hàng tốt đây, nói không chừng nghĩa phụ sau này lại còn đem nàng thưởng cho bọn thuộc hạ chúng ta ấy chứ!”
Thiếu nữ lầm bầm một câu “Đúng là một nhà cầm thú.”
Châu Thiện Nhân nghe không được rõ, lại còn vỗ vỗ lên người nàng bảo: “Đừng có sợ, nàng đi theo chúng ta về sau ắt sẽ hưởng phúc.” Hắn bước vào khoang thuyền, ném thiếu nữ lên cẩm đôn (2) rồi trưng ra một nụ cười xu nịnh: “Nghĩa phụ, người xem nha đầu này tướng mạo thế nào?”
Châu Sĩ Minh nằm trên nhuyễn điếm, bên cạnh là hai nha hoàn xinh tươi mọng nước đang bận đấm chân cho hắn. Lò trầm hương cạnh khung cửa sổ tỏa ra những dải khói trắng uốn lượn, một mùi hương ngọt ngào thanh thoát tràn ngập không khí. Trên người Châu Sĩ Minh là một bộ trường bào bằng gấm thêu Tứ Xuyên, thân người trắng trẻo tròn trịa, xem ra tên này vỗ béo bản thân không tồi chút nào. Trên tay trái hắn là chiếc bí yên hồ (3) đẽo từ ngọc bích, mấy ngón tay cũng mập mạp trắng nuột.
Hắn phẩy phẩy tay, hai nha hoàn đang đấm chân lập tức lui sang một bên, Châu Thiện Nhân cũng tự biết ý lui khỏi khoang thuyền.
“Nàng tên là gì?”
Thiếu nữ đang ngồi trên cẩm đôn nhìn qua một lượt xung quanh rồi mỉm cười đáp: “Tiểu nữ tên gọi Nhan Đàm. Nhan trong nhan sắc, đàm trong thanh đàm tựa nước.”
Châu Sĩ Minh nhìn nàng chằm chằm: “Thế nàng có biết ta là ai không?”
Nhan Đàm thở ra một hơi: “Vốn dĩ tiểu nữ không biết, nhưng hiện tại muốn không biết cũng không được rồi.” Nàng đưa mắt liếc nhìn đối phương một cách thận trọng rồi thật thà đáp: “Ngài một chút cũng không giống tên ác bá, ngược lại giống một phú hào lão gia thanh nhàn hưởng phúc.”
Châu Sĩ Minh cười rộ lên: “Tiểu cô nương thật là thú vị! Phải biết nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, có hiểu không?”
Nhan Đàm gật gật đầu, câu này còn ai hiểu rõ hơn nàng.
Châu Sĩ Minh nhổm người đứng dậy, chầm chậm bước sang chỗ nàng: “Nếu đã biết rõ ta là ai rồi, thế thì nàng cũng nên biết, tốt hơn hết là ngoan ngoãn vâng lời, nếu không ta có rất nhiều cách thức khiến nàng muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong!”
Nhan Đàm ôm một bộ mặt đến là thành khẩn: “Đại thúc, trên cằm của ngài có năm sợi râu còn chưa cạo sạch, trong lỗ mũi bên trái có ba sợi lông mũi, còn nữa trên nốt ruồi trên chân mày phải có sợi…” Châu Sĩ Minh mặt mày xám xịt, dường như đã tức đến xù lông, vừa vươn tay sang định xé y sam của nàng thì bỗng cảm thấy cả người nhẹ tênh, ‘rầm’ một tiếng, vách tường gỗ của khoang tàu đã bị vỡ toang một lỗ hổng lớn.
Dư Mặc bước lên phía trước, một phát túm lấy cổ áo của hắn, lại ‘hừ’ cái ném cả người hắn xuống tấm ván thuyền, quay đầu lại nhìn Nhan Đàm: “Ngươi còn tính đợi đến khi tiện nghi đều bị chiếm sạch mới chịu động thủ hay sao?”
Nhan Đàm phất nhẹ ống tay áo, khom lưng chui ra từ cái lỗ bị Châu Sĩ Minh chọc thủng khi nãy, vừa ăn cướp vừa la làng: “Là tại ngươi quá lề mề, hại ta xém một chút xíu là bị cái tên trắng bóc phì nộn kia ăn hiếp rồi.”
Bên ngoài khoang thuyền, gần chục tên gia đinh tay cầm mộc côn đoản đao đợi sẵn. Châu Sĩ Minh vừa xoa xoa tấm lưng già cỗi của mình, vừa lớn tiếng mắng Châu Thiện Nhân: “Ta bảo ngươi đi tìm vài đứa dung mạo xinh đẹp, kết quả ngươi lại vác về con nha đầu thối này, lại còn ở đâu chui ra một tên nam nhân!”
Dư Mặc vén nhẹ gấu áo, cũng khom người chui ra từ lỗ hổng trên vách, cử chỉ ung dung. Mấy tên gia đinh thấy đối phương tay không tấc sắt, đang hồ hởi định xông lên thì chợt Dư Mặc phất khẽ ống tay áo, tất cả binh khí đã bay vụt lên không trung, liền sau đó ‘bõm’ cái rơi hết xuống nước.
Hắn thong thả cất lời, giọng điệu bình thản: “Nếu còn muốn giữ lại cái mạng thì nhanh chân mà nhảy khỏi thuyền. Ta đếm đến năm, kẻ nào còn lưu lại trên thuyền, ta sẽ không khách khí đâu nhé. Một, hai…” Hắn vừa đếm đến ba thì một toán người đã tranh nhau bò lên mạn thuyền, không ai muốn bị trở thành kẻ xui xẻo ở lại sau cùng, cả bọn hì hục ‘tõm’ ‘tõm’ nhảy xuống. Châu Sĩ Minh tuy béo ú nhưng thân thủ dũng mãnh chẳng thua gì trang thiếu niên, cũng nhanh nhảu bò lên mạn thuyền, nhưng đang bò thì mắt cá chân bỗng bị giật lại, một cỗ lực đạo từ phía sau túm chặt lấy hắn lôi trở xuống thuyền.
Đúng lúc Dư Mặc vừa đếm đến năm, bộ dạng đến là tiếc rẻ: “Chỉ còn lại có một tên, thôi cũng được, có còn hơn không.”
Nhan Đàm ngồi chồm hổm cạnh tên họ Châu, trên tay còn nắm một sợi dây thừng mới nãy thuận tay nhặt được, đầu còn lại của sợi dây đang quấn lấy cái chân bé nhỏ tội nhiệp của Châu ác bá.
Châu Sĩ Minh run như cầy sấy chỉ vào Nhan Đàm: “Ngươi… ngươi là yêu quái, yêu quái!”
Một nữ tử tầm thường làm sao có thể lực lưỡng đến độ lôi được một người trưởng thành lại mập mạp như hắn từ trên mạn thuyền trở xuống? Ngoài yêu quái ra, thật không còn cách lý giải nào khác.
Nhan Đàm đung đưa sợi dây trong tay, lặng thinh cười cợt nhìn đối phương tê rần hết cả da đầu, cuối cùng mới chịu rề rà mở miệng: “Aizzz, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, câu này còn là ngươi nói với ta nữa mà.” Nàng dùng đầu sợi dây thừng chọt chọt Châu Sĩ Minh, miệng cười toe toét, hai mắt sáng rỡ, cả hàm răng cũng sáng bóng: “Thịt của ngươi trắng nhẵn thế kia, coi bộ ăn vào sẽ rất ngon đây.”
Châu Sĩ Minh rú lên một tiếng, một luồng sức mạnh không biết từ đâu ập vào thân thể, hắn cắm đầu liều mạng bò về trước, mới bò được một đoạn ngắn thì trước mặt thình lình xuất hiện một tà áo màu xanh nhạt bằng lụa thêu Tô Châu tinh xảo. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn lại rống lên một tiếng, chuyển hướng bò sang bên trái. Dư Mặc giơ chân đạp thẳng lên tấm áo bào bằng gấm thêu Tứ Xuyên của hắn, chậm rãi cúi người: “Nàng ấy gạt ngươi đấy. Nàng ấy trước nay luôn cho rằng phàm nhân bẩn thỉu, sao lại muốn ăn thịt ngươi cho được?”
Châu Sĩ Minh người run cầm cập ngước đầu nhìn hắn.
Dư Mặc cười hiền: “Nàng ấy không ăn, ta ăn.”
Tên họ Châu kia vừa kịp chớp mắt thì cả người đã cứng đơ nằm lăn ra đất.
Dư Mặc vừa phất tay áo, một thanh đoản kiếm đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Hắn gí thanh kiếm lên chiếc cằm hai ngấn màu mỡ của đối phương: “Nên bắt đầu xẻo từ chỗ nào thì tốt đây nhỉ?”
Ngồi xổm kế bên là Nhan Đàm lúc này đang huơ huơ ngón tay bảo: “Nên lấy tinh phách của hắn thì hơn, vạn nhất xẻo không được khéo đau chết thì biết làm sao?”
Dư Mặc bảo: “Trước xẻo thịt, sau lấy tinh phách.”
Châu Sĩ Minh trở người chồm dậy, hai gối quỳ trên ván thuyền: “Hai vị đại tiên xin cho ta chết được nhanh gọn, ta xin hai vị, cầu xin hai vị.”
Nhan Đàm phớt lờ hắn ta: “Xẻo đùi trước đi, thịt ở đó coi bộ săn chắc hơn mấy chỗ khác đó.”
Đoản kiếm trong tay Dư Mặc nhích lên vài thốn (4): “Hay là xẻo tai trước đây.”
Châu Sĩ Minh đấm tay thùm thụp xuống ván thuyền khóc lóc: “Van xin hai vị, van xin hai vị đấy…”
Dư Mặc thở dài đánh thượt: “Nam nhi rơi máu chứ không rơi lệ, làm người phải có cốt cách, ngươi khóc lóc cái gì?”
“Ta biết ta đã tạo nghiệt nhiều không kể xiết, tội đáng muôn chết, ta không nên khi vũ (5) nam nhân, bá đoạt thiếu nữ, gạt người thiện lương, khiếp sợ kẻ ác, hai vị xin chừa cho ta một con đường sống, sau này ta nhất định không dám nữa đâu, dù thế nào cũng không dám làm chuyện xấu nữa đâu. Ta, ta xin thề với trời, thề độc! Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu, nếu không…”
Dư Mặc thình lình chuyển ánh nhìn về một phía, sát khí trong mắt đã thoáng trỗi dậy, kéo phắt lấy Nhan Đàm nhoài người lăn sang một bên. Một tiếng kim loại sắc nhọn giáng xuống, phản gỗ tức thì vỡ toạc ra một lỗ lớn, nước sông ào ạt tràn vào họa thuyền.
Một nam tử trẻ tuổi thân vận thủy mặc trường bào trụ vững hai chân trên mạn thuyền, ống tay áo phấp phới tung bay, tu mi tuấn mục, trong tay là thanh trường kiếm đang hướng thẳng về phía bọn họ.
Chú thích:
(1) họa thuyền: du thuyền được trang trí sặc sỡ.
(2) cẩm đôn: một loại ghế ngồi có khắc họa tiết trang trí.
(3) bí yên hồ: lọ nhỏ dùng đựng thuốc lá để hít, tham khảo hình ảnh tại đây. Bí yên (bí: mũi, yên: thuốc lá) được làm từ loại thuốc lá hảo hạng đem nghiền thành bột mịn, thêm vào các loại dược liệu quý hiếm như xạ hương hay chiết xuất từ các loại hoa cỏ.
(4) thốn: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc tương đương 1/3 dm theo quy ước hiện đại; thời xưa lúc chưa có số đo chuẩn xác được ước lượng bằng chiều dài của một ngón cái (thốn còn có nghĩa là ngón tay cái).
(5) khi vũ: cậy thế áp bức và vũ nhục.
Châu Thiện Nhân là con nuôi do Châu Sĩ Minh thu nhận, lấy họ của cha nuôi, Thiện Nhân là tên thật từ trước. Châu Sĩ Minh rất lấy làm hài lòng với cái tên này, vì thế cũng không đặt lại tên khác cho con. Châu Thiện Nhân được cha giao cho nhiệm vụ chạy vặt, trong thôn hễ có cô nương nhà nào cứ trông lọt mắt một chút là hắn lập tức xông đến cướp người, gia đình những thôn lân cận đều lo vắt giò lên cổ chạy không kịp ngáp.
Tháng ba khí xuân ấm áp, nước xanh biêng biếc như làn ngọc bích. Đôi ba nhánh đào bên bờ đã lác đác trổ hoa, sắc hồng rạng rỡ, cùng với người đang đứng dưới tán cây cạnh bên dòng nước, người và hoa tương phản, sắc hoa diễm lệ, dung mạo yêu kiều, cảnh tượng mị hoặc như một cuộn tranh.
“Giang Nam tươi đẹp, trúc xanh vươn thẳng, đẽo lấy chiếc tiêu mang tặng ca ca, thổi ra một khúc đào hoa, hỏi tiêu này nghe có hay không…” Tiếng nước chảy róc rách, ngư nữ vùng nước ngập Giang Nam vừa ngân nga khúc hát nho nhỏ vừa thả lưới cá. Dăm ba nàng ngư nữ đang túm tụm lại cười nói ríu rít, thì thầm to nhỏ mãi không hết chuyện.
Châu Thiện Nhân thần thái ngạo mạn, vươn bụng ưỡn ngực xông tới bắt người. Mấy nàng ngư nữ thét lên kinh hãi, thi nhau chạy tán loạn vào giữa lòng sông. Cuối cùng một nàng chạy không đủ nhanh, bị Châu Thiện Nhân nhào tới một phát túm lấy như hổ đói vồ mồi. Y sam của ngư nữ nọ đã ướt hết một nửa, người run cầm cập, dáng vẻ đáng thương vô cùng. Hắn xoay gương mặt nàng lại, liếc mắt nhìn qua một lượt, đang định vắt người qua vai khuân đi thì đột nhiên từ trên bờ truyền tới một tiếng cười giòn tan, ngẩng mặt nhìn lên, hai mắt lập tức đứng tròng.
Một bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy một cành đào non lắc nhẹ, tuy cuống hoa vẫn không lìa cành nhưng những cánh đào đã hòa mình thành dòng thác nhỏ uyển chuyển tuôn rơi. Nàng thiếu nữ nhăn nhăn mũi, quay đầu mỉm cười nói câu gì đó với nam tử trẻ tuổi sau lưng. Nam tử nọ giơ tay lên gỡ bàn tay đang nắm lấy cành đào của nàng kéo xuống, miệng cũng mỉm cười đáp lại một câu.
Châu Thiện Nhân đứng cách đó khá xa, không nghe được hai người bọn họ đã nói những gì, chỉ thấy vị công tử nọ cất bước tiến vào rừng đào phía bên bờ sông đối diện, bỏ lại một mình nữ tử kia ngồi nghỉ chân trên một tảng đá dưới tán cây đào. Hắn buông ngư nữ trong tay ra, sải từng bước dài xông tới, nhấc gọn lấy thiếu nữ nọ, men theo bờ đê chạy trối chết về hướng thượng nguồn.
Thiếu nữ kia đấm được vài đấm lên lưng hắn nhưng lực đạo lại rất yếu ớt, không đau cũng chẳng đủ ngứa. Đấm được một hồi thì nàng buồn chán rút tay về, khóe miệng hiện lên một nụ cười có chứa vài phần ranh mãnh.
Châu Thiện Nhân càng chạy càng nhanh, đến khi nhìn thấy giữa sông có chiếc họa thuyền (1) đang xuôi dòng tiến tới liền lớn tiếng gọi: “Dừng thuyền, mau dừng thuyền cập vào bờ!” Thuyền phu nghe tiếng hắn gọi liền tức khắc khua chèo tấp vào bờ sông. Châu Thiện Nhân còn chưa đợi thuyền cập hẳn vào bờ thì đã nhoài người nhảy sang, cả gương mặt còn đỏ lựng: “Hôm nay ta tóm được hàng tốt đây, nói không chừng nghĩa phụ sau này lại còn đem nàng thưởng cho bọn thuộc hạ chúng ta ấy chứ!”
Thiếu nữ lầm bầm một câu “Đúng là một nhà cầm thú.”
Châu Thiện Nhân nghe không được rõ, lại còn vỗ vỗ lên người nàng bảo: “Đừng có sợ, nàng đi theo chúng ta về sau ắt sẽ hưởng phúc.” Hắn bước vào khoang thuyền, ném thiếu nữ lên cẩm đôn (2) rồi trưng ra một nụ cười xu nịnh: “Nghĩa phụ, người xem nha đầu này tướng mạo thế nào?”
Châu Sĩ Minh nằm trên nhuyễn điếm, bên cạnh là hai nha hoàn xinh tươi mọng nước đang bận đấm chân cho hắn. Lò trầm hương cạnh khung cửa sổ tỏa ra những dải khói trắng uốn lượn, một mùi hương ngọt ngào thanh thoát tràn ngập không khí. Trên người Châu Sĩ Minh là một bộ trường bào bằng gấm thêu Tứ Xuyên, thân người trắng trẻo tròn trịa, xem ra tên này vỗ béo bản thân không tồi chút nào. Trên tay trái hắn là chiếc bí yên hồ (3) đẽo từ ngọc bích, mấy ngón tay cũng mập mạp trắng nuột.
Hắn phẩy phẩy tay, hai nha hoàn đang đấm chân lập tức lui sang một bên, Châu Thiện Nhân cũng tự biết ý lui khỏi khoang thuyền.
“Nàng tên là gì?”
Thiếu nữ đang ngồi trên cẩm đôn nhìn qua một lượt xung quanh rồi mỉm cười đáp: “Tiểu nữ tên gọi Nhan Đàm. Nhan trong nhan sắc, đàm trong thanh đàm tựa nước.”
Châu Sĩ Minh nhìn nàng chằm chằm: “Thế nàng có biết ta là ai không?”
Nhan Đàm thở ra một hơi: “Vốn dĩ tiểu nữ không biết, nhưng hiện tại muốn không biết cũng không được rồi.” Nàng đưa mắt liếc nhìn đối phương một cách thận trọng rồi thật thà đáp: “Ngài một chút cũng không giống tên ác bá, ngược lại giống một phú hào lão gia thanh nhàn hưởng phúc.”
Châu Sĩ Minh cười rộ lên: “Tiểu cô nương thật là thú vị! Phải biết nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, có hiểu không?”
Nhan Đàm gật gật đầu, câu này còn ai hiểu rõ hơn nàng.
Châu Sĩ Minh nhổm người đứng dậy, chầm chậm bước sang chỗ nàng: “Nếu đã biết rõ ta là ai rồi, thế thì nàng cũng nên biết, tốt hơn hết là ngoan ngoãn vâng lời, nếu không ta có rất nhiều cách thức khiến nàng muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong!”
Nhan Đàm ôm một bộ mặt đến là thành khẩn: “Đại thúc, trên cằm của ngài có năm sợi râu còn chưa cạo sạch, trong lỗ mũi bên trái có ba sợi lông mũi, còn nữa trên nốt ruồi trên chân mày phải có sợi…” Châu Sĩ Minh mặt mày xám xịt, dường như đã tức đến xù lông, vừa vươn tay sang định xé y sam của nàng thì bỗng cảm thấy cả người nhẹ tênh, ‘rầm’ một tiếng, vách tường gỗ của khoang tàu đã bị vỡ toang một lỗ hổng lớn.
Dư Mặc bước lên phía trước, một phát túm lấy cổ áo của hắn, lại ‘hừ’ cái ném cả người hắn xuống tấm ván thuyền, quay đầu lại nhìn Nhan Đàm: “Ngươi còn tính đợi đến khi tiện nghi đều bị chiếm sạch mới chịu động thủ hay sao?”
Nhan Đàm phất nhẹ ống tay áo, khom lưng chui ra từ cái lỗ bị Châu Sĩ Minh chọc thủng khi nãy, vừa ăn cướp vừa la làng: “Là tại ngươi quá lề mề, hại ta xém một chút xíu là bị cái tên trắng bóc phì nộn kia ăn hiếp rồi.”
Bên ngoài khoang thuyền, gần chục tên gia đinh tay cầm mộc côn đoản đao đợi sẵn. Châu Sĩ Minh vừa xoa xoa tấm lưng già cỗi của mình, vừa lớn tiếng mắng Châu Thiện Nhân: “Ta bảo ngươi đi tìm vài đứa dung mạo xinh đẹp, kết quả ngươi lại vác về con nha đầu thối này, lại còn ở đâu chui ra một tên nam nhân!”
Dư Mặc vén nhẹ gấu áo, cũng khom người chui ra từ lỗ hổng trên vách, cử chỉ ung dung. Mấy tên gia đinh thấy đối phương tay không tấc sắt, đang hồ hởi định xông lên thì chợt Dư Mặc phất khẽ ống tay áo, tất cả binh khí đã bay vụt lên không trung, liền sau đó ‘bõm’ cái rơi hết xuống nước.
Hắn thong thả cất lời, giọng điệu bình thản: “Nếu còn muốn giữ lại cái mạng thì nhanh chân mà nhảy khỏi thuyền. Ta đếm đến năm, kẻ nào còn lưu lại trên thuyền, ta sẽ không khách khí đâu nhé. Một, hai…” Hắn vừa đếm đến ba thì một toán người đã tranh nhau bò lên mạn thuyền, không ai muốn bị trở thành kẻ xui xẻo ở lại sau cùng, cả bọn hì hục ‘tõm’ ‘tõm’ nhảy xuống. Châu Sĩ Minh tuy béo ú nhưng thân thủ dũng mãnh chẳng thua gì trang thiếu niên, cũng nhanh nhảu bò lên mạn thuyền, nhưng đang bò thì mắt cá chân bỗng bị giật lại, một cỗ lực đạo từ phía sau túm chặt lấy hắn lôi trở xuống thuyền.
Đúng lúc Dư Mặc vừa đếm đến năm, bộ dạng đến là tiếc rẻ: “Chỉ còn lại có một tên, thôi cũng được, có còn hơn không.”
Nhan Đàm ngồi chồm hổm cạnh tên họ Châu, trên tay còn nắm một sợi dây thừng mới nãy thuận tay nhặt được, đầu còn lại của sợi dây đang quấn lấy cái chân bé nhỏ tội nhiệp của Châu ác bá.
Châu Sĩ Minh run như cầy sấy chỉ vào Nhan Đàm: “Ngươi… ngươi là yêu quái, yêu quái!”
Một nữ tử tầm thường làm sao có thể lực lưỡng đến độ lôi được một người trưởng thành lại mập mạp như hắn từ trên mạn thuyền trở xuống? Ngoài yêu quái ra, thật không còn cách lý giải nào khác.
Nhan Đàm đung đưa sợi dây trong tay, lặng thinh cười cợt nhìn đối phương tê rần hết cả da đầu, cuối cùng mới chịu rề rà mở miệng: “Aizzz, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, câu này còn là ngươi nói với ta nữa mà.” Nàng dùng đầu sợi dây thừng chọt chọt Châu Sĩ Minh, miệng cười toe toét, hai mắt sáng rỡ, cả hàm răng cũng sáng bóng: “Thịt của ngươi trắng nhẵn thế kia, coi bộ ăn vào sẽ rất ngon đây.”
Châu Sĩ Minh rú lên một tiếng, một luồng sức mạnh không biết từ đâu ập vào thân thể, hắn cắm đầu liều mạng bò về trước, mới bò được một đoạn ngắn thì trước mặt thình lình xuất hiện một tà áo màu xanh nhạt bằng lụa thêu Tô Châu tinh xảo. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn lại rống lên một tiếng, chuyển hướng bò sang bên trái. Dư Mặc giơ chân đạp thẳng lên tấm áo bào bằng gấm thêu Tứ Xuyên của hắn, chậm rãi cúi người: “Nàng ấy gạt ngươi đấy. Nàng ấy trước nay luôn cho rằng phàm nhân bẩn thỉu, sao lại muốn ăn thịt ngươi cho được?”
Châu Sĩ Minh người run cầm cập ngước đầu nhìn hắn.
Dư Mặc cười hiền: “Nàng ấy không ăn, ta ăn.”
Tên họ Châu kia vừa kịp chớp mắt thì cả người đã cứng đơ nằm lăn ra đất.
Dư Mặc vừa phất tay áo, một thanh đoản kiếm đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Hắn gí thanh kiếm lên chiếc cằm hai ngấn màu mỡ của đối phương: “Nên bắt đầu xẻo từ chỗ nào thì tốt đây nhỉ?”
Ngồi xổm kế bên là Nhan Đàm lúc này đang huơ huơ ngón tay bảo: “Nên lấy tinh phách của hắn thì hơn, vạn nhất xẻo không được khéo đau chết thì biết làm sao?”
Dư Mặc bảo: “Trước xẻo thịt, sau lấy tinh phách.”
Châu Sĩ Minh trở người chồm dậy, hai gối quỳ trên ván thuyền: “Hai vị đại tiên xin cho ta chết được nhanh gọn, ta xin hai vị, cầu xin hai vị.”
Nhan Đàm phớt lờ hắn ta: “Xẻo đùi trước đi, thịt ở đó coi bộ săn chắc hơn mấy chỗ khác đó.”
Đoản kiếm trong tay Dư Mặc nhích lên vài thốn (4): “Hay là xẻo tai trước đây.”
Châu Sĩ Minh đấm tay thùm thụp xuống ván thuyền khóc lóc: “Van xin hai vị, van xin hai vị đấy…”
Dư Mặc thở dài đánh thượt: “Nam nhi rơi máu chứ không rơi lệ, làm người phải có cốt cách, ngươi khóc lóc cái gì?”
“Ta biết ta đã tạo nghiệt nhiều không kể xiết, tội đáng muôn chết, ta không nên khi vũ (5) nam nhân, bá đoạt thiếu nữ, gạt người thiện lương, khiếp sợ kẻ ác, hai vị xin chừa cho ta một con đường sống, sau này ta nhất định không dám nữa đâu, dù thế nào cũng không dám làm chuyện xấu nữa đâu. Ta, ta xin thề với trời, thề độc! Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu, nếu không…”
Dư Mặc thình lình chuyển ánh nhìn về một phía, sát khí trong mắt đã thoáng trỗi dậy, kéo phắt lấy Nhan Đàm nhoài người lăn sang một bên. Một tiếng kim loại sắc nhọn giáng xuống, phản gỗ tức thì vỡ toạc ra một lỗ lớn, nước sông ào ạt tràn vào họa thuyền.
Một nam tử trẻ tuổi thân vận thủy mặc trường bào trụ vững hai chân trên mạn thuyền, ống tay áo phấp phới tung bay, tu mi tuấn mục, trong tay là thanh trường kiếm đang hướng thẳng về phía bọn họ.
Chú thích:
(1) họa thuyền: du thuyền được trang trí sặc sỡ.
(2) cẩm đôn: một loại ghế ngồi có khắc họa tiết trang trí.
(3) bí yên hồ: lọ nhỏ dùng đựng thuốc lá để hít, tham khảo hình ảnh tại đây. Bí yên (bí: mũi, yên: thuốc lá) được làm từ loại thuốc lá hảo hạng đem nghiền thành bột mịn, thêm vào các loại dược liệu quý hiếm như xạ hương hay chiết xuất từ các loại hoa cỏ.
(4) thốn: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc tương đương 1/3 dm theo quy ước hiện đại; thời xưa lúc chưa có số đo chuẩn xác được ước lượng bằng chiều dài của một ngón cái (thốn còn có nghĩa là ngón tay cái).
(5) khi vũ: cậy thế áp bức và vũ nhục.