Trầm Vụn Hương Phai
Chương 69: Bí mật của Minh Cung
Sương mù tiêu tan,
tòa cung điện nguy nga dần dần trở nên rõ rệt trong màn hơi nước lượn lờ trên sông. Hoa lệ, nhưng lại mang trên mình bầu không khí suy tàn.
Đó là cảm giác trong tích tắc của Nhan Đàm.
Liễu Duy Dương hai tay bắt chéo sau lưng đứng ở đầu thuyền, rút từ trong tay áo ra một chuỗi lưu li bảy màu tỏa ánh hào quang rực rỡ lóa mắt. Trên Dạ Vong Xuyên hơi nước mịt mù, đột nhiên vụt dậy một vầng sáng xán lạn chói lòa. Một đợt gió ấm sượt qua, màn hơi nước giăng trên sông trong chớp mắt đã tan hết, sóng nước trên Dạ Vong Xuyên phản chiếu ánh sáng lốm đốm, non xanh uốn lượn phía xa nhờ rõ nét mà hiện lên thêm phần tráng lệ.
Hắn dùng sức bóp chặt, lưu li bảy màu vỡ vụn tan tác, những mảnh lưu li vụn nát dần dần hóa thành một bóng người mờ nhạt. Bóng người kia nổi trên mặt nước, diện mạo lờ mờ, phảng phất có thể thấy được thiên sơn vạn thủy giữa hai đầu mày. Dung mạo thế này, kì thực nhìn qua một lần thì rất khó mà quên được.
Đó là nguyên thần của tà thần Huyền Tương.
Y tay áo khẽ phất, giơ tay hành lễ, dù là cử chỉ khiêm nhường lễ độ cũng khiến người ta cảm thấy, nam tử này bất kể lúc nào cũng toát lên vẻ cao quý vượt trên người thường.
Nhan Đàm lòng nghĩ, vị Huyền Tương điện hạ này năm đó thiện chiến kiêu dũng chừng nào, thực ra đó cũng chỉ là một mặt của y mà thôi. Y sở dĩ tự tay phá hủy ma cảnh, cũng là vì không muốn bị tộc nhân đẩy lên vị trí mũi sào của cuộc giao tranh. Nếu nhất quyết phải đợi sau cùng xảy ra tình cảnh lưỡng bại câu thương, có lẽ vẫn là tự mình lui trước một bước thì hơn. Dù sao thì Liễu Duy Dương cũng là huynh đệ, là người thân của y, y dù tàn độc hơn nữa, cũng không làm ra loại việc sát hại máu mủ của mình.
Huyền Tương đứng trên mặt nước, dưới chân sóng nước phẳng lặng, chỉ có từng vòng gợn sóng lăn tăn thành quầng. Y nhìn Liễu Duy Dương, chậm rãi chìa tay sang, ống tay áo trượt xuống, vừa khéo để lộ vết thương sâu hoắm trên cổ tay. Lúc trong Ma Tướng, Nhan Đàm đã từng nằm mơ thấy y rạch cổ tay mình, mỗi một giọt máu đều hóa thành một con huyết điêu.
Liễu Duy Dương cũng chìa tay sang, bắt một cái thật mạnh vào tay y.
Huyền Tương mỉm cười, vẫn là nét cười không nồng không nhạt, đoạn xoay người chầm chậm đi về phía xa, dần dần biến mất ở nơi tiếp giáp của bầu trời và mặt nước.
Thân thuyền đột nhiên khẽ tròng trành, xem ra là đã tông phải bậc đá kéo dài tận xuống lòng Dạ Vong Xuyên của tòa Minh Cung.
Bốn người từ trên thuyền bước xuống, giẫm chân lên bậc đá ngập trong nước.
Dãy bậc đá này là được đẽo từ một tảng nguyên cẩm thạch, bề mặt bóng loáng, lờ mờ phản chiếu ra hình thù của bóng người.
Nhan Đàm còn nhớ phải kéo thuyền vào một nơi thích hợp. Nơi này nàng không phải vừa mới tới lần đầu, vì vậy hết sức rõ ràng nếu không có thuyền, bọn họ sẽ phải lội nước đi tìm Quỷ Trấn rồi lại trở về phàm giới, đây phải là việc thê lương khốn khổ biết chừng nào.
Cả nhóm người bước dọc theo dãy bậc thang lên trên. Cánh cửa lớn bằng đồng điếu chạm trổ hoa văn đóng chặt, xung quanh không chút hơi người, dường như muốn cự tuyệt mọi cuộc viếng thăm.
Nhan Đàm ngẩng đầu, ngắm nhìn tòa cung điện hùng vĩ xa hoa này, trong lòng tự dưng nảy sinh một loại cảm giác sùng kính.
Minh Cung là nơi ở của các vị tiên thần thời thượng cổ, mỗi một ngõ ngách bên trong đều mang vết tích của họ. Thời xa xưa từ rất lâu về trước, đất trời hỗn độn, trời và đất thậm chí dính liền vào nhau, trong hỗn mang đó đã xuất hiện vị thần đầu tiên, ông được xưng danh là hỗn mang thần Bàn Cổ. Sau khi trời đất khai thông, Bàn Cổ đã cùng đất trời hòa làm một thể, nguyên thần vĩnh diệt. Tiếp sau ông, lần lượt xuất hiện các sáng thế thần Nữ Oa, Thiên Ngô, Tất Phương, Cư Bỉ, Thụ Hợi, Chúc Âm. Các vị thần buổi đầu sự sống này cũng như Bàn Cổ, trong dòng thời gian chảy xiết đã hóa thành một phần của núi non sông ngòi.
Cho đến ngày nay, không ai biết được họ đã sáng tạo đất trời vạn vật thế nào, cũng chẳng ai rõ năm đó tiên lực của họ rốt cuộc thâm sâu đến mức độ nào.
Chỉ cần đẩy mở cánh cửa đồng điếu chạm hoa văn này, những bí mật đó sẽ được vén màn. Khi nàng còn tu hành trên thiên đình đã từng nghe vài vị tiên quân tu vi thâm hậu trên Cửu Trùng Thiên bảo, bí mật bên trong Minh Cung, nếu chạm tay vào, sẽ vạn kiếp không thể vãn hồi. Năm đó thượng thần Nữ Oa đã khắc phong ấn bên ngoài Minh Cung, chỉ cần có tiên quân tiên tử mở cửa Minh Cung thì sẽ tiên nguyên tan nát, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Phong ấn này hoàn toàn không phải không cách hóa giải, chỉ là không ai cả gan tuyên bố bản thân đã vượt qua tiên lực của thượng thần Nữ Oa.
Liễu Duy Dương hạ thấp người, từ dưới mặt đất nhặt lên một mảnh ngọc bội đã bị sứt mất phần góc, đều đều cất giọng: “Đây là của Kế Đô Tinh quân.” Hắn cầm miếng ngọc nhìn hết một lúc, lại tiếp: “Minh Cung biết cảm nhận nơi có bầu không khí suy hoại nặng nề để chọn xuất hiện. Năm đó sau tiên ma đại chiến, Huyền Tương hủy diệt ma cảnh, Minh Cung đã xuất hiện tại đấy.”
“Ta cùng Kế Đô Tinh quân đã đứng ở đây. Trên cửa lớn có khắc phong ấn của thượng thần Nữ Oa, phàm là ai mang tiên khí trên người đều không cách nào mở được. Ta bấy giờ hoàn toàn không tin. Ta làm tiên quân trên thiên đình suốt nghìn năm, chưởng quản lễ nghĩa đạo nghệ của lục giới, không hề cảm thấy tiên lực của các vị tiên thần kia nằm ngoài tầm với của mình.” Liễu Duy Dương khẽ buông một tiếng thở dài, “Ta khi ấy, đã để tu vi của chính mình choán hết tâm trí, cứ ngỡ bản thân có bản lĩnh khiêu chiến các vị thượng cổ tiên thần, trên thực tế ta vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”
Nhan Đàm nghe tới lòng ngập thương đau: Liễu Duy Dương năm đó còn là Thiên cực Tử hư Chiêu thánh Đế quân, có thể nói là người có bản lĩnh tu vi cao nhất thiên đình, đến cả vị sư phụ vô cùng lợi hại kia của nàng còn tự nhận không bằng. Hắn tầm cỡ đó mà còn ếch ngồi đáy giếng, vậy nàng có phải sớm đã nên ban cho mình một màn kết liễu nhân đạo cho rồi?
“Ta thử hóa giải phong ấn ở cửa Minh Cung, nhưng lại khuấy động các vong linh bên trong, tình cảnh khi đấy dù là hiện giờ nghĩ lại cũng…” Hắn cụp mắt xuống, đều giọng kể tiếp, “Sau đó ta thân lãnh trọng thương, ngã từ trên bậc tam cấp của Minh Cung xuống, chỉ có thể bám víu vào bậc đá cuối cùng. Bấy giờ vừa lúc Minh Cung đang từ ma cảnh trôi về Dạ Vong Xuyên, nếu buông tay rất có thể ta sẽ bị Minh Cung đè bẹp dưới đáy. Bản thân Minh Cung vốn ưa chuộng bầu không khí suy hoại diệt vong, khi ấy trên người ta lại quả có chỗ tiên khí đang suy hoại.” Hắn nói đến đây thì bỗng ngưng bặt.
Nhan Đàm dòm mảnh ngọc bội trên tay hắn, trong đầu chợt hiện lên một đôi mắt với cặp đuôi hơi chếch lên, người này từng nói với nàng, rằng trên thế gian này, bằng hữu chắc gì đã có thể cùng nhau hưởng phúc, còn kẻ thù cũng chắc gì sẽ không có ngày trở thành bè bạn. Nàng vẫn luôn nhớ như in, bao gồm cả ánh mắt lúc nói chuyện của người này, lạnh lẽo đến khiến lòng người kinh sợ.
Nhan Đàm bất chợt giật bắn: “Thì ra công tử là bị người ta đẩy xuống, nếu không sao lại rơi vào Dạ Vong Xuyên mất sạch kí ức?” Liễu Duy Dương xoay đầu dùng ánh mắt phẳng lặng nhìn nàng. “Người đã đẩy công tử xuống dưới, là… Kế Đô Tinh quân.” Nàng hồi tưởng lại nghìn năm dừng chân ở chốn u minh địa phủ trước đây của mình, cuối cùng đã nghĩ thông suốt hết thảy những thứ lởn vởn trong đầu.
Liễu Duy Dương ném mảnh ngọc bội trên tay sang cho nàng, thấp giọng bảo: “Xem ra ngươi cũng đã gặp qua Kế Đô Tinh quân.”
Nhan Đàm chộp lấy ngọc bội, chỉ cảm thấy miếng ngọc này chạm tay lạnh ngắt, bên trên đã không còn sót lại chút hơi ấm nào: “Ta vẫn cứ tưởng, y chỉ là một phàm nhân tên Triệu Hoàn Khâm.”
“Triệu Hoàn Khâm là tên gọi dùng ở phàm giới của Kế Đô Tinh quân.”
Nhan Đàm nhìn xuống Dạ Vong Xuyên mịt mù hơi nước, quẳng miếng ngọc bội trên tay xuống nước, chầm chậm buông một tiếng thở dài.
Chợt Liễu Duy Dương lên tiếng: “Những việc này vốn dĩ không can hệ đến mọi người, chỉ là hiện nay đã kéo theo mọi người vào, vì thế ta phải nói rõ ràng. Hiện giờ, cũng đã đến lúc từ biệt, ta muốn tiến vào Minh Cung, mọi người hãy thông qua quỷ môn trở về phàm giới, nơi này âm khí nặng nề, nán lại lâu không hay lắm.”
“Cái gì?” Nhan Đàm hoảng hồn, “Nhưng mà lần trước công tử…”
Liễu Duy Dương khẽ lắc đầu: “Bên trong có rất nhiều thứ ta chưa được biết, mà lại rất muốn biết, nếu vì nó mà mất đi tính mạng, hoặc giả phải truy lùng lại từ đầu quá khứ của mình, thì cũng rất đáng. Huống hồ, ta hiện giờ đã không còn tiên khí, không thuộc phạm vi nào trong lục giới, vừa vặn có thể vào trong.”
Hóa ra, vẫn là đã đến lúc phải chia tay.
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.
Càng huống hồ chi Liễu Duy Dương đối với việc mình đang làm, bấy nay vẫn luôn rất mực tỉnh táo, hoàn toàn không có khe hở cho người khác chen lời vào. Xem ra chính vì lý do này mà Đường Châu và Dư Mặc từ đầu chí cuối đều chẳng nói gì, chỉ vỗ cái lên vai hắn, bấy nhiêu xem như cáo biệt.
Nhan Đàm chả nói năng gì, ngược lại là Liễu Duy Dương điềm đạm cất lời: “Nhan Đàm, hiện giờ nghĩ lại, ban đầu không thể thu nạp ngươi vào sư môn, quả là một việc đáng tiếc.”
Câu nói này, hẳn là đang khen ngợi nàng nhỉ?
Nhan Đàm cười mỉm chi đáp: “Nếu đúng thật là như thế, có vị sư tôn trẻ tuổi anh tuấn lại có thành tựu như công tử đây, ta nhất định sẽ lâu ngày sinh tình, đến lúc đó công tử phải cùng ta nhập vai vào một vở tình cấm sư đồ— Á, Đường Châu, ngươi làm gì quýnh đầu ta?”
Đường Châu mặt không một hột biểu cảm rút tay về: “Ngươi cho rằng, một vị tiên quân trẻ tuổi anh tuấn lại có thành tựu liệu có cùng ngươi đi làm mấy chuyện nhảm nhí này không?”
Đẩy con thuyền nhỏ xuống Dạ Vong Xuyên, ngẩng đầu còn có thể trông thấy Liễu Duy Dương vươn tay ấn lên cánh cửa lớn bằng đồng điếu chạm hoa văn kia. Từng chút một, cánh cửa từ từ mở ra, bên trong tối đen một mảng, sâu hun hút không thấy điểm dừng.
Liễu Duy Dương bước từng bước chậm vào trong, cánh cửa lớn của Minh Cung ở sau lưng hắn khép lại trong một âm thanh kẽo kẹt, tòa cung điện bao trùm một bầu không khí suy vong nhưng lại nguy nga lộng lẫy dần dần biến mất trong màn hơi nước.
Trên Dạ Vong Xuyên xuất hiện một xoáy nước đen ngòm, con thuyền nhỏ không trụ vững tròng trành lắc lư, ùm cái lật nhào xuống nước.
Nhan Đàm vùng vẫy trong nước mấy phát, được cái cũng tức khắc phản ứng, hét to về phía Dư Mặc: “Xoáy nước đó chính là quỷ môn dẫn về phàm giới, mau kết trận.” Động tác của Dư Mặc còn nhanh hơn, lúc vừa bị cuốn vào miệng xoáy thì đã bày ra một màng kết giới, bao bọc cả ba người họ vào trong.
Sau xoáy nước kia là một thạch đạo kéo dài tối đen không chút ánh sáng. Lẫn trong dòng nước đen sì nhớp nháp không ngừng cuồn cuộn ập tới ngược chiều còn nổi lều phều các loại chi người đứt rời. Hai bên thạch đạo, không ngớt có tiếng rú gào the thé của quỷ dữ, chốc chốc lại cháy phừng lên một nhúm lửa trơi xanh lét.
Nhan Đàm nghỉ thở lấy hơi, đoạn vội lên tiếng: “Tuyệt đối đừng có đụng vào hai bên thạch đạo, đó đều là bọn ác quỷ chuồn ra từ lục đạo luân hồi, xơi tái người không nhả xương đó.”
Đường Châu liếc nàng: “Cũng giỏi cho ngươi tìm ra được một con đường như vậy.”
Nhan Đàm nổi quạu: “Ngươi vầy là ý gì hả? Có đường đi là may phước rồi, còn ở đó mà kén cá chọn canh, tuyển mỡ kén nạc!”
Dư Mặc kéo cánh tay đang ôm cứng ngắc mình của nàng ra, chậm rãi nói: “Ta sẽ không dỡ bỏ kết giới đâu, ngươi có thể buông tay rồi.”
“Không phải, trước mặt có một đoạn đường—” Kết giới bất thình lình lắc lư mạnh, Nhan Đàm suýt chút cắn phập vào lưỡi, ngay tắp lự ôm càng chặt hơn. Nàng quả nhiên không nhớ lầm, đoạn đường trước mặt quanh co khúc khuỷu, vừa hẹp vừa dốc, lần trước nàng chính là ở chỗ này té lộn cổ chổng vó, mười ngày nửa tháng sau còn chưa hồi phục.
Dư Mặc phản xạ theo tiềm thức ôm chặt lấy nàng, trước mắt mỗi lúc một hỗn độn, gần như bị xoay vòng đến hoa mắt. Thứ duy nhất rõ ràng trong tầm mắt là một điểm sáng phía trên đỉnh đầu, mà nguồn sáng này cũng mỗi lúc một chói lòa.
Thình lình trước mặt bừng sáng, Nhan Đàm chỉ cảm thấy thân người chợt hẫng, bịch một tiếng rớt xuống, cũng may nàng không phải kẻ lót dưới làm đệm, mà là đáp trên người ai không biết. Nàng từ từ chống người dậy, đảo mắt nhìn quanh một vòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cách bài trí chung quanh thì đây là gian phòng trong khách điếm, chứ nếu mà từ trên trời rớt xuống giữa phố, khó mà đảm bảo không bị người ta xem là yêu nghiệt bay lại ném đá.
Bỗng nghe người ở bên dưới cất giọng lạnh tanh: “Ngươi dậy được chưa? Ta thực lòng không thích bị người khác cưỡi.”
Nhan Đàm hừ tiếng: “Đường Châu, giỏi cho ngươi còn ở đó tu đạo, đến nói chuyện cũng tục tĩu tới vậy!”
“Vậy thì hãy xin tiểu thư đừng ngồi trên người tại hạ nữa, loại tư thế này nếu để người khác trông thấy, thanh danh của tiểu thư cũng sẽ bị tại hạ đây hủy mất.”
Lời vừa nói được một nửa thì đã nghe thấy rầm rầm hai tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, đứng ngoài là dăm ba thị vệ bên mình giắt đao, một người đàn ông trung niên mình khoác áo gấm phú thương loại phổ thông chặn ngang phía trước chĩa chĩa ngón tay, dùng giọng nói cao the thé kêu hoảng: “Giáng Phi nương nương, bên trong thực sự dâm loạn, nương nương ngọc thể cao quý, không thể chứng kiến loại cảnh tượng nhơ nhuốc này đâu ạ.”
Dư Mặc thủng tha thủng thẳng đứng dậy, giơ tay chỉnh lại y sam, đoạn ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh bàn, chậm rãi rót một ly trà, ánh mắt lướt thẳng qua đám thị vệ hoạn quan, đáp xuống trên mình người phụ nữ áo đỏ phía sau: “Bà đến đây làm gì?”
Ước chừng là do giọng điệu của hắn quá không khách sáo, toán thị vệ kia ngay tức khắc tuốt đao khỏi vỏ, hoạn quan nọ giậm chân hét lên the thé: “Láo xược! Ngươi chán sống rồi ư, dám vô lễ với Giáng Phi nương nương? Người đâu, lập tức trói lấy lôi ra ngoài!”
Giáng Phi gót sen khẽ đảo, chậm rãi bước tới cửa phòng, mỉm cười lên tiếng: “Ta nghe Tuyên Ly kể các người đã đến Nam Đô, nhớ ra có chuyện muốn nói với ngươi nên mới sang đây một chuyến.” Bà ngoảnh đầu nhìn đám tùy tùng sau lưng, nhẹ nhàng cất giọng: “Các ngươi lui ra cả đi, ta có việc muốn nói riêng với họ.”
Nhan Đàm tức khắc dỏng tai chăm chú lắng nghe: Vị Giáng Phi này là người Duệ Đế yêu nhất, năm đó dị nhãn trong tay Dư Mặc đã đánh rơi vào tay bà, nội tình nảy sinh không ít ân oán tình thù, các điều rối ren bên trong xem ra cũng hết sức đặc sắc.
Chợt Dư Mặc chầm chậm ngoái đầu sang, thấp giọng bảo: “Nhan Đàm, Đường huynh, ta cũng có vài lời muốn nói riêng với vị phu nhân này.”
Cảm giác thất vọng của Nhan Đàm phải gọi là không lời tả xiết, nhưng sơn chủ đã lên tiếng, nàng cũng không thể không nghe, chỉ còn nước lề mà lề mề khép cửa lại đi ra ngoài.
Đó là cảm giác trong tích tắc của Nhan Đàm.
Liễu Duy Dương hai tay bắt chéo sau lưng đứng ở đầu thuyền, rút từ trong tay áo ra một chuỗi lưu li bảy màu tỏa ánh hào quang rực rỡ lóa mắt. Trên Dạ Vong Xuyên hơi nước mịt mù, đột nhiên vụt dậy một vầng sáng xán lạn chói lòa. Một đợt gió ấm sượt qua, màn hơi nước giăng trên sông trong chớp mắt đã tan hết, sóng nước trên Dạ Vong Xuyên phản chiếu ánh sáng lốm đốm, non xanh uốn lượn phía xa nhờ rõ nét mà hiện lên thêm phần tráng lệ.
Hắn dùng sức bóp chặt, lưu li bảy màu vỡ vụn tan tác, những mảnh lưu li vụn nát dần dần hóa thành một bóng người mờ nhạt. Bóng người kia nổi trên mặt nước, diện mạo lờ mờ, phảng phất có thể thấy được thiên sơn vạn thủy giữa hai đầu mày. Dung mạo thế này, kì thực nhìn qua một lần thì rất khó mà quên được.
Đó là nguyên thần của tà thần Huyền Tương.
Y tay áo khẽ phất, giơ tay hành lễ, dù là cử chỉ khiêm nhường lễ độ cũng khiến người ta cảm thấy, nam tử này bất kể lúc nào cũng toát lên vẻ cao quý vượt trên người thường.
Nhan Đàm lòng nghĩ, vị Huyền Tương điện hạ này năm đó thiện chiến kiêu dũng chừng nào, thực ra đó cũng chỉ là một mặt của y mà thôi. Y sở dĩ tự tay phá hủy ma cảnh, cũng là vì không muốn bị tộc nhân đẩy lên vị trí mũi sào của cuộc giao tranh. Nếu nhất quyết phải đợi sau cùng xảy ra tình cảnh lưỡng bại câu thương, có lẽ vẫn là tự mình lui trước một bước thì hơn. Dù sao thì Liễu Duy Dương cũng là huynh đệ, là người thân của y, y dù tàn độc hơn nữa, cũng không làm ra loại việc sát hại máu mủ của mình.
Huyền Tương đứng trên mặt nước, dưới chân sóng nước phẳng lặng, chỉ có từng vòng gợn sóng lăn tăn thành quầng. Y nhìn Liễu Duy Dương, chậm rãi chìa tay sang, ống tay áo trượt xuống, vừa khéo để lộ vết thương sâu hoắm trên cổ tay. Lúc trong Ma Tướng, Nhan Đàm đã từng nằm mơ thấy y rạch cổ tay mình, mỗi một giọt máu đều hóa thành một con huyết điêu.
Liễu Duy Dương cũng chìa tay sang, bắt một cái thật mạnh vào tay y.
Huyền Tương mỉm cười, vẫn là nét cười không nồng không nhạt, đoạn xoay người chầm chậm đi về phía xa, dần dần biến mất ở nơi tiếp giáp của bầu trời và mặt nước.
Thân thuyền đột nhiên khẽ tròng trành, xem ra là đã tông phải bậc đá kéo dài tận xuống lòng Dạ Vong Xuyên của tòa Minh Cung.
Bốn người từ trên thuyền bước xuống, giẫm chân lên bậc đá ngập trong nước.
Dãy bậc đá này là được đẽo từ một tảng nguyên cẩm thạch, bề mặt bóng loáng, lờ mờ phản chiếu ra hình thù của bóng người.
Nhan Đàm còn nhớ phải kéo thuyền vào một nơi thích hợp. Nơi này nàng không phải vừa mới tới lần đầu, vì vậy hết sức rõ ràng nếu không có thuyền, bọn họ sẽ phải lội nước đi tìm Quỷ Trấn rồi lại trở về phàm giới, đây phải là việc thê lương khốn khổ biết chừng nào.
Cả nhóm người bước dọc theo dãy bậc thang lên trên. Cánh cửa lớn bằng đồng điếu chạm trổ hoa văn đóng chặt, xung quanh không chút hơi người, dường như muốn cự tuyệt mọi cuộc viếng thăm.
Nhan Đàm ngẩng đầu, ngắm nhìn tòa cung điện hùng vĩ xa hoa này, trong lòng tự dưng nảy sinh một loại cảm giác sùng kính.
Minh Cung là nơi ở của các vị tiên thần thời thượng cổ, mỗi một ngõ ngách bên trong đều mang vết tích của họ. Thời xa xưa từ rất lâu về trước, đất trời hỗn độn, trời và đất thậm chí dính liền vào nhau, trong hỗn mang đó đã xuất hiện vị thần đầu tiên, ông được xưng danh là hỗn mang thần Bàn Cổ. Sau khi trời đất khai thông, Bàn Cổ đã cùng đất trời hòa làm một thể, nguyên thần vĩnh diệt. Tiếp sau ông, lần lượt xuất hiện các sáng thế thần Nữ Oa, Thiên Ngô, Tất Phương, Cư Bỉ, Thụ Hợi, Chúc Âm. Các vị thần buổi đầu sự sống này cũng như Bàn Cổ, trong dòng thời gian chảy xiết đã hóa thành một phần của núi non sông ngòi.
Cho đến ngày nay, không ai biết được họ đã sáng tạo đất trời vạn vật thế nào, cũng chẳng ai rõ năm đó tiên lực của họ rốt cuộc thâm sâu đến mức độ nào.
Chỉ cần đẩy mở cánh cửa đồng điếu chạm hoa văn này, những bí mật đó sẽ được vén màn. Khi nàng còn tu hành trên thiên đình đã từng nghe vài vị tiên quân tu vi thâm hậu trên Cửu Trùng Thiên bảo, bí mật bên trong Minh Cung, nếu chạm tay vào, sẽ vạn kiếp không thể vãn hồi. Năm đó thượng thần Nữ Oa đã khắc phong ấn bên ngoài Minh Cung, chỉ cần có tiên quân tiên tử mở cửa Minh Cung thì sẽ tiên nguyên tan nát, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Phong ấn này hoàn toàn không phải không cách hóa giải, chỉ là không ai cả gan tuyên bố bản thân đã vượt qua tiên lực của thượng thần Nữ Oa.
Liễu Duy Dương hạ thấp người, từ dưới mặt đất nhặt lên một mảnh ngọc bội đã bị sứt mất phần góc, đều đều cất giọng: “Đây là của Kế Đô Tinh quân.” Hắn cầm miếng ngọc nhìn hết một lúc, lại tiếp: “Minh Cung biết cảm nhận nơi có bầu không khí suy hoại nặng nề để chọn xuất hiện. Năm đó sau tiên ma đại chiến, Huyền Tương hủy diệt ma cảnh, Minh Cung đã xuất hiện tại đấy.”
“Ta cùng Kế Đô Tinh quân đã đứng ở đây. Trên cửa lớn có khắc phong ấn của thượng thần Nữ Oa, phàm là ai mang tiên khí trên người đều không cách nào mở được. Ta bấy giờ hoàn toàn không tin. Ta làm tiên quân trên thiên đình suốt nghìn năm, chưởng quản lễ nghĩa đạo nghệ của lục giới, không hề cảm thấy tiên lực của các vị tiên thần kia nằm ngoài tầm với của mình.” Liễu Duy Dương khẽ buông một tiếng thở dài, “Ta khi ấy, đã để tu vi của chính mình choán hết tâm trí, cứ ngỡ bản thân có bản lĩnh khiêu chiến các vị thượng cổ tiên thần, trên thực tế ta vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”
Nhan Đàm nghe tới lòng ngập thương đau: Liễu Duy Dương năm đó còn là Thiên cực Tử hư Chiêu thánh Đế quân, có thể nói là người có bản lĩnh tu vi cao nhất thiên đình, đến cả vị sư phụ vô cùng lợi hại kia của nàng còn tự nhận không bằng. Hắn tầm cỡ đó mà còn ếch ngồi đáy giếng, vậy nàng có phải sớm đã nên ban cho mình một màn kết liễu nhân đạo cho rồi?
“Ta thử hóa giải phong ấn ở cửa Minh Cung, nhưng lại khuấy động các vong linh bên trong, tình cảnh khi đấy dù là hiện giờ nghĩ lại cũng…” Hắn cụp mắt xuống, đều giọng kể tiếp, “Sau đó ta thân lãnh trọng thương, ngã từ trên bậc tam cấp của Minh Cung xuống, chỉ có thể bám víu vào bậc đá cuối cùng. Bấy giờ vừa lúc Minh Cung đang từ ma cảnh trôi về Dạ Vong Xuyên, nếu buông tay rất có thể ta sẽ bị Minh Cung đè bẹp dưới đáy. Bản thân Minh Cung vốn ưa chuộng bầu không khí suy hoại diệt vong, khi ấy trên người ta lại quả có chỗ tiên khí đang suy hoại.” Hắn nói đến đây thì bỗng ngưng bặt.
Nhan Đàm dòm mảnh ngọc bội trên tay hắn, trong đầu chợt hiện lên một đôi mắt với cặp đuôi hơi chếch lên, người này từng nói với nàng, rằng trên thế gian này, bằng hữu chắc gì đã có thể cùng nhau hưởng phúc, còn kẻ thù cũng chắc gì sẽ không có ngày trở thành bè bạn. Nàng vẫn luôn nhớ như in, bao gồm cả ánh mắt lúc nói chuyện của người này, lạnh lẽo đến khiến lòng người kinh sợ.
Nhan Đàm bất chợt giật bắn: “Thì ra công tử là bị người ta đẩy xuống, nếu không sao lại rơi vào Dạ Vong Xuyên mất sạch kí ức?” Liễu Duy Dương xoay đầu dùng ánh mắt phẳng lặng nhìn nàng. “Người đã đẩy công tử xuống dưới, là… Kế Đô Tinh quân.” Nàng hồi tưởng lại nghìn năm dừng chân ở chốn u minh địa phủ trước đây của mình, cuối cùng đã nghĩ thông suốt hết thảy những thứ lởn vởn trong đầu.
Liễu Duy Dương ném mảnh ngọc bội trên tay sang cho nàng, thấp giọng bảo: “Xem ra ngươi cũng đã gặp qua Kế Đô Tinh quân.”
Nhan Đàm chộp lấy ngọc bội, chỉ cảm thấy miếng ngọc này chạm tay lạnh ngắt, bên trên đã không còn sót lại chút hơi ấm nào: “Ta vẫn cứ tưởng, y chỉ là một phàm nhân tên Triệu Hoàn Khâm.”
“Triệu Hoàn Khâm là tên gọi dùng ở phàm giới của Kế Đô Tinh quân.”
Nhan Đàm nhìn xuống Dạ Vong Xuyên mịt mù hơi nước, quẳng miếng ngọc bội trên tay xuống nước, chầm chậm buông một tiếng thở dài.
Chợt Liễu Duy Dương lên tiếng: “Những việc này vốn dĩ không can hệ đến mọi người, chỉ là hiện nay đã kéo theo mọi người vào, vì thế ta phải nói rõ ràng. Hiện giờ, cũng đã đến lúc từ biệt, ta muốn tiến vào Minh Cung, mọi người hãy thông qua quỷ môn trở về phàm giới, nơi này âm khí nặng nề, nán lại lâu không hay lắm.”
“Cái gì?” Nhan Đàm hoảng hồn, “Nhưng mà lần trước công tử…”
Liễu Duy Dương khẽ lắc đầu: “Bên trong có rất nhiều thứ ta chưa được biết, mà lại rất muốn biết, nếu vì nó mà mất đi tính mạng, hoặc giả phải truy lùng lại từ đầu quá khứ của mình, thì cũng rất đáng. Huống hồ, ta hiện giờ đã không còn tiên khí, không thuộc phạm vi nào trong lục giới, vừa vặn có thể vào trong.”
Hóa ra, vẫn là đã đến lúc phải chia tay.
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.
Càng huống hồ chi Liễu Duy Dương đối với việc mình đang làm, bấy nay vẫn luôn rất mực tỉnh táo, hoàn toàn không có khe hở cho người khác chen lời vào. Xem ra chính vì lý do này mà Đường Châu và Dư Mặc từ đầu chí cuối đều chẳng nói gì, chỉ vỗ cái lên vai hắn, bấy nhiêu xem như cáo biệt.
Nhan Đàm chả nói năng gì, ngược lại là Liễu Duy Dương điềm đạm cất lời: “Nhan Đàm, hiện giờ nghĩ lại, ban đầu không thể thu nạp ngươi vào sư môn, quả là một việc đáng tiếc.”
Câu nói này, hẳn là đang khen ngợi nàng nhỉ?
Nhan Đàm cười mỉm chi đáp: “Nếu đúng thật là như thế, có vị sư tôn trẻ tuổi anh tuấn lại có thành tựu như công tử đây, ta nhất định sẽ lâu ngày sinh tình, đến lúc đó công tử phải cùng ta nhập vai vào một vở tình cấm sư đồ— Á, Đường Châu, ngươi làm gì quýnh đầu ta?”
Đường Châu mặt không một hột biểu cảm rút tay về: “Ngươi cho rằng, một vị tiên quân trẻ tuổi anh tuấn lại có thành tựu liệu có cùng ngươi đi làm mấy chuyện nhảm nhí này không?”
Đẩy con thuyền nhỏ xuống Dạ Vong Xuyên, ngẩng đầu còn có thể trông thấy Liễu Duy Dương vươn tay ấn lên cánh cửa lớn bằng đồng điếu chạm hoa văn kia. Từng chút một, cánh cửa từ từ mở ra, bên trong tối đen một mảng, sâu hun hút không thấy điểm dừng.
Liễu Duy Dương bước từng bước chậm vào trong, cánh cửa lớn của Minh Cung ở sau lưng hắn khép lại trong một âm thanh kẽo kẹt, tòa cung điện bao trùm một bầu không khí suy vong nhưng lại nguy nga lộng lẫy dần dần biến mất trong màn hơi nước.
Trên Dạ Vong Xuyên xuất hiện một xoáy nước đen ngòm, con thuyền nhỏ không trụ vững tròng trành lắc lư, ùm cái lật nhào xuống nước.
Nhan Đàm vùng vẫy trong nước mấy phát, được cái cũng tức khắc phản ứng, hét to về phía Dư Mặc: “Xoáy nước đó chính là quỷ môn dẫn về phàm giới, mau kết trận.” Động tác của Dư Mặc còn nhanh hơn, lúc vừa bị cuốn vào miệng xoáy thì đã bày ra một màng kết giới, bao bọc cả ba người họ vào trong.
Sau xoáy nước kia là một thạch đạo kéo dài tối đen không chút ánh sáng. Lẫn trong dòng nước đen sì nhớp nháp không ngừng cuồn cuộn ập tới ngược chiều còn nổi lều phều các loại chi người đứt rời. Hai bên thạch đạo, không ngớt có tiếng rú gào the thé của quỷ dữ, chốc chốc lại cháy phừng lên một nhúm lửa trơi xanh lét.
Nhan Đàm nghỉ thở lấy hơi, đoạn vội lên tiếng: “Tuyệt đối đừng có đụng vào hai bên thạch đạo, đó đều là bọn ác quỷ chuồn ra từ lục đạo luân hồi, xơi tái người không nhả xương đó.”
Đường Châu liếc nàng: “Cũng giỏi cho ngươi tìm ra được một con đường như vậy.”
Nhan Đàm nổi quạu: “Ngươi vầy là ý gì hả? Có đường đi là may phước rồi, còn ở đó mà kén cá chọn canh, tuyển mỡ kén nạc!”
Dư Mặc kéo cánh tay đang ôm cứng ngắc mình của nàng ra, chậm rãi nói: “Ta sẽ không dỡ bỏ kết giới đâu, ngươi có thể buông tay rồi.”
“Không phải, trước mặt có một đoạn đường—” Kết giới bất thình lình lắc lư mạnh, Nhan Đàm suýt chút cắn phập vào lưỡi, ngay tắp lự ôm càng chặt hơn. Nàng quả nhiên không nhớ lầm, đoạn đường trước mặt quanh co khúc khuỷu, vừa hẹp vừa dốc, lần trước nàng chính là ở chỗ này té lộn cổ chổng vó, mười ngày nửa tháng sau còn chưa hồi phục.
Dư Mặc phản xạ theo tiềm thức ôm chặt lấy nàng, trước mắt mỗi lúc một hỗn độn, gần như bị xoay vòng đến hoa mắt. Thứ duy nhất rõ ràng trong tầm mắt là một điểm sáng phía trên đỉnh đầu, mà nguồn sáng này cũng mỗi lúc một chói lòa.
Thình lình trước mặt bừng sáng, Nhan Đàm chỉ cảm thấy thân người chợt hẫng, bịch một tiếng rớt xuống, cũng may nàng không phải kẻ lót dưới làm đệm, mà là đáp trên người ai không biết. Nàng từ từ chống người dậy, đảo mắt nhìn quanh một vòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cách bài trí chung quanh thì đây là gian phòng trong khách điếm, chứ nếu mà từ trên trời rớt xuống giữa phố, khó mà đảm bảo không bị người ta xem là yêu nghiệt bay lại ném đá.
Bỗng nghe người ở bên dưới cất giọng lạnh tanh: “Ngươi dậy được chưa? Ta thực lòng không thích bị người khác cưỡi.”
Nhan Đàm hừ tiếng: “Đường Châu, giỏi cho ngươi còn ở đó tu đạo, đến nói chuyện cũng tục tĩu tới vậy!”
“Vậy thì hãy xin tiểu thư đừng ngồi trên người tại hạ nữa, loại tư thế này nếu để người khác trông thấy, thanh danh của tiểu thư cũng sẽ bị tại hạ đây hủy mất.”
Lời vừa nói được một nửa thì đã nghe thấy rầm rầm hai tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, đứng ngoài là dăm ba thị vệ bên mình giắt đao, một người đàn ông trung niên mình khoác áo gấm phú thương loại phổ thông chặn ngang phía trước chĩa chĩa ngón tay, dùng giọng nói cao the thé kêu hoảng: “Giáng Phi nương nương, bên trong thực sự dâm loạn, nương nương ngọc thể cao quý, không thể chứng kiến loại cảnh tượng nhơ nhuốc này đâu ạ.”
Dư Mặc thủng tha thủng thẳng đứng dậy, giơ tay chỉnh lại y sam, đoạn ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh bàn, chậm rãi rót một ly trà, ánh mắt lướt thẳng qua đám thị vệ hoạn quan, đáp xuống trên mình người phụ nữ áo đỏ phía sau: “Bà đến đây làm gì?”
Ước chừng là do giọng điệu của hắn quá không khách sáo, toán thị vệ kia ngay tức khắc tuốt đao khỏi vỏ, hoạn quan nọ giậm chân hét lên the thé: “Láo xược! Ngươi chán sống rồi ư, dám vô lễ với Giáng Phi nương nương? Người đâu, lập tức trói lấy lôi ra ngoài!”
Giáng Phi gót sen khẽ đảo, chậm rãi bước tới cửa phòng, mỉm cười lên tiếng: “Ta nghe Tuyên Ly kể các người đã đến Nam Đô, nhớ ra có chuyện muốn nói với ngươi nên mới sang đây một chuyến.” Bà ngoảnh đầu nhìn đám tùy tùng sau lưng, nhẹ nhàng cất giọng: “Các ngươi lui ra cả đi, ta có việc muốn nói riêng với họ.”
Nhan Đàm tức khắc dỏng tai chăm chú lắng nghe: Vị Giáng Phi này là người Duệ Đế yêu nhất, năm đó dị nhãn trong tay Dư Mặc đã đánh rơi vào tay bà, nội tình nảy sinh không ít ân oán tình thù, các điều rối ren bên trong xem ra cũng hết sức đặc sắc.
Chợt Dư Mặc chầm chậm ngoái đầu sang, thấp giọng bảo: “Nhan Đàm, Đường huynh, ta cũng có vài lời muốn nói riêng với vị phu nhân này.”
Cảm giác thất vọng của Nhan Đàm phải gọi là không lời tả xiết, nhưng sơn chủ đã lên tiếng, nàng cũng không thể không nghe, chỉ còn nước lề mà lề mề khép cửa lại đi ra ngoài.