Trầm Vụn Hương Phai
Chương 36: Manh mối đứt đoạn (p.2)
Đường Châu đều đều cất giọng: “Theo ta thấy thì Liễu huynh hẳn không phải đang quan tâm đến ngươi.”
Nhan Đàm đáp: “Ta biết chứ. Hắn căn bản là một con hến đi bằng chân mà, một là không nói, còn không đã mở miệng thì nhất định có ý gì khác.” Nói đến đây, vẻ mặt nàng toát nét cổ quái: “Đường Châu, ngươi thành thật nói ta biết đi, chỗ ở của sư phụ ngươi có phải là rất khó tìm, đường núi còn rất hiểm trở nữa có đúng không?”
Đường Châu im lặng gật đầu.
Nhan Đàm lập tức chìa cổ tay ra, thần sắc đến là thê lương: “Đường Châu, ngươi mau gỡ bỏ cấm chế đi mà, không có yêu thuật ta cái gì cũng làm không được hết á…”
“Nhưng ngươi mà có yêu thuật thì ta lại e ngươi sẽ dọa người nhà ta bỏ chạy sạch hết.”
“Vậy ngươi đừng có dắt ta về nhà là được.”
“Không được.”
“Đường Châu, làm người lâu lâu cũng phải ích kỉ một chút, ngươi không tiếc sức thay trời hành đạo như vậy, tự thân tự lực mà trông coi ta, thật là vất vả quá rồi…”
“Không vất vả, thật đó.”
“…” Nhan Đàm thật rầu thúi ruột.
Tương Đô thật không hổ là cựu triều cố đô, mức độ phồn hoa thậm chí chẳng hề thua kém Nam Đô. Bốn con đường chính hai bên cửa tiệm mọc san sát nhau, hàng trà quán rượu, đền miếu nha môn, cửa hiệu lăng la trù đoạn, hương liệu châu bảo, cổ đổng kì trân đều có đủ cả (1). Trên phố người ngợm tấp nập nối đuôi nhau không dứt, những người bán rong tới lui giữa dòng người, tiếng rao hàng liên miên không ngớt.
Nhan Đàm nối gót Đường Châu đi qua con phố buôn bán náo nhiệt, sau đó rẽ vào một ngõ hẻm yên tĩnh hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, một tòa trạch tư gia đứng dựng sừng sững trước mắt. Cửa lớn được quét sơn đỏ, phía trên đóng một cặp vòng đồng, hai bên lối vào là đôi thạch sư hiên ngang uy vũ, phía trên rầm đỡ treo một tấm biển kim tự, bên trên viết hai chữ lớn “Đường phủ”. Nàng lòng đầy hoài nghi nhìn nhìn Đường Châu: “Ngươi không bị lộn đó chứ, đây chính là nhà ngươi hả?”
Hắn không thèm đáp, tự nhiên bước tới trước gõ cửa.
Nhan Đàm chợt nhớ đến trong phàm giới một số hào môn thế gia đều cho hạ nhân theo họ của chủ, tức thì ngộ ra. Chỉ thấy cửa lớn kẽo kẹt mở ra, sau cánh cửa là một vị quản gia thân vận cẩm y, vừa thấy Đường Châu đã lập tức cất lời: “Thiếu gia, cậu trở về rồi ư? Lão gia và phu nhân còn đang lo lắng cho cậu nữa đấy.”
“…” Nhan Đàm lại rầu thúi ruột.
“Biểu ca, may là huynh về rồi đấy, di mẫu ngày nào cũng nhắc đến huynh, đệ nghe đến tai cũng sắp nổi chai luôn rồi.” Giọng nói trẻ trung rành rọt từ phía sau truyền tới, một thiếu niên áo quần là lượt đi qua bên cạnh Nhan Đàm, cười hì hì đấm cái lên vai Đường Châu.
Đường Châu nhoẻn miệng cười: “Lần này rời nhà cũng có hơi lâu một chút.” Hắn dừng lại chút, đoạn lại tiếp lời: “Nhìn bộ dạng của đệ, trông không giống mới từ thư viện (2) trở về cho lắm.”
Thiếu niên ngượng ngùng đáp: “Biểu ca huynh đừng có mách lại với di phu di mẫu, sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi, đệ có mấy người bạn định tranh giải đua thuyền rồng, vậy nên đệ mới ra bờ sông xem một chút.”
“Yên tâm, ta sẽ không nói lại đâu, nhưng đệ cũng lau chùi mặt cho sạch sẽ cái đi đã.” Đường Châu quay đầu lại nhìn Nhan Đàm đang đứng dưới bậc tam cấp, nàng ngay tắp lự tự giác bước lên.
Thiếu niên kia nhìn nàng cười hỏi: “Biểu ca, vị cô nương này là?”
Đường Châu thuận miệng đáp: “Sư muội của ta Nhan Đàm.”
Nhan Đàm không khỏi buồn tẻ nghĩ ngợi, hắn bây giờ nói với người nhà nàng là sư muội, đợi khi vào đến sư môn, gặp phải sư muội hàng thật kia rồi, nàng lại biến thành thân phận gì đây? Chắc không phải là biểu muội đó chứ?
Thiếu niên nọ nhìn Nhan Đàm không chớp mắt, miệng hơi há ra, thần sắc chấn động: “Biểu ca, trước đây đệ có hỏi huynh vị sư muội kia của huynh trông như thế nào. Lúc đó huynh tả nàng ấy mặt đen như than, sức nhấc được cả vạc đồng, người đời xưng tụng chiến nữ Kim ngô (3). Vị, vị Nhan Đàm cô nương này so với huynh nói thực sự là khác xa quá rồi…”
Nhan Đàm không khỏi nghĩ thầm, Đường Châu cái con người này miệng lưỡi thật là độc địa quá xá.
Đường Châu khẽ ho một tiếng: “Đây là biểu đệ của huynh Cảnh Lăng.”
Nhan Đàm hơi cúi thấp đầu, ngọt ngào cất giọng: “Cảnh công tử.” Nàng dám thề có trời chứng giám, nàng khi đó tuyệt đối chiếu theo quy củ xử sự của nữ tử phàm giới, cười không lộ răng, không ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt người khác. Kết quả Cảnh Lăng hắn đỏ bừng mặt, miệng lắp ba lắp bắp: “Nhan cô nương, cô nương, cô nương không cần xưng hô như người ngoài như vậy, cứ gọi thẳng ta Cảnh Lăng là được.”
Đường Châu quay đầu lườm nàng một cái.
Nhan Đàm nhân lúc Cảnh Lăng im lặng lỉnh mất về phòng, thấp giọng bảo: “Nhân yêu hai ngả rạch ròi, nếu có gian tình sẽ bị trời đánh thánh đâm, ta tuyệt đối sẽ không phát sinh tình ý gì với một tên phàm nhân đâu.”
Đường Châu khóe môi khẽ nhếch, cười cười đáp: “Vậy sao.”
“Nhan cô nương là nhập môn đệ tử của Khâu quán chủ ư? Ngày tháng sống trên núi đối với một nữ tử như cháu e là quá sơ sài cơ cực rồi có đúng không?” Đường phu nhân nhấc đũa gắp một miếng cá đặt vào bát của Nhan Đàm. Bà ấy vừa nhìn đã biết là xuất thân con nhà danh giá, nước da trắng mịn, đầu mày đuôi mắt đều toát lên vẻ quý phái, nốt ruồi lệ ở khóe mắt càng tô điểm thêm nét duyên dáng cho dung mạo.
Nhan Đàm liếc mắt sang nhìn Đường Châu, nhưng hắn chẳng nói năng gì chỉ lo cúi đầu nhanh chóng và cơm vào miệng. Nàng đành gọi hết dũng khí trên người, cắn răng phăng đại một tràng: “Đạo quán được xây trên núi, đường sá không được thuận tiện cho lắm, mỗi khi ra vào đều không dễ dàng. Thế nhưng sư phụ người bảo, thân mang trọng trách trời giao, bắt buộc phải trải qua ít khổ cực, nhẫn nhân sở bất nhẫn, phương vi nhân thượng nhân (4).”
Đường bá phụ hài lòng gật gù: “Nói rất hay.”
“Nhan cô nương là người ở đâu? Trong nhà hãy còn những ai?” Đường phu nhân nét cười trong mắt trìu mến nhìn nàng.
Nhan Đàm đắm mình trong sóng mắt dịu dàng của đối phương, đột nhiên giật mình thức tỉnh: chiếu theo quy củ của phàm giới, khi phụ mẫu của một nam tử hỏi han một nữ tử trong nhà còn có những ai thân thích, ngụ ở nơi nào, nếu không phải để hạ sính lễ thì chính là muốn thu nhận làm nghĩa nữ. Bất luận là lý do nào đi nữa thì nàng e cũng không gánh vác nổi.
“Cháu cũng không biết trong nhà còn những ai nữa, là sư phụ mang cháu về nuôi, đã là chuyện rất lâu về trước rồi.”
Đường phu nhân có hơi hoảng hốt, tức khắc bảo: “Xem ta này, đang yên đang lành tự dưng lại đi hỏi chuyện này làm gì kia chứ? Nhan cô nương, cháu chớ có thương tâm nữa, sinh lão bệnh tử, đây đều là việc không thể tránh khỏi.”
Nhan Đàm nở một nụ cười yêu kiều khả ái, nhỏ nhẹ cất lời: “Cháu biết ạ, huống hồ người thân của cháu chỉ là đang ở một nơi rất xa, sớm muộn gì rồi cũng có ngày trùng phùng thôi mà.” Nàng vừa dứt lời thì chợt thấy Đường phu nhân viền mắt đã đỏ lên cả, dùng chiếc khăn lụa chấm chấm khóe mắt, bà vươn tay sang xoa xoa đầu nàng: “Ôi đứa trẻ này…”
Nhan Đàm chỉ cảm thấy bàn tay bà ấy vuốt ve tóc mình thật là dịu dàng quá đỗi, buột miệng thốt ra một câu: “Thật là giống mẹ…” Đường phu nhân mắt còn ngấn nước mỉm cười, dùng ánh nhìn hiền từ chăm chú ngắm nàng hết một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nhả ra mấy chữ: “Vậy ta làm mẹ của con có chịu không?” Nhan Đàm đứng hình ngay tắp lự.
Đường Châu buông đũa, biểu cảm trên mặt không phân rõ được là sửng sốt hay thứ gì khác: “Mẹ…”
“Thằng bé nhà ta này bản tính thực ra cũng không đến nỗi, tuy đôi lúc hành sự có hơi hấp tấp một chút, nhưng đối nhân xử thế đều có thể gọi là chu đáo, có những lời cứ thích giữ chặt trong lòng, chẳng qua chỉ là còn thẹn không dám nói ra mà thôi.”
Nhan Đàm trong lòng nhủ thầm: Từ khi quen biết đến nay, môi thương lưỡi kiếm, mỉa mai móc họng đều là chuyện thường xuyên như cơm bữa, hắn tuyệt nhiên không có lúc nào là thẹn lời không dám nói ra hết trơn á.
Đường Châu không nhịn được lên tiếng: “Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, sư muội cũng đã mệt rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói.”
Đường phu nhân lập tức bảo: “Phải phải, ta suýt nữa thì quên mất, các con đã phải lặn lội đường xa vội vã trở về. Tiểu Thúy, ngươi dẫn Nhan cô nương đến phòng nghỉ dành cho khách, sau đó cho người chuẩn bị nước nóng. Con mau tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.” Câu cuối cùng là nói với Nhan Đàm.
Nhan Đàm vẫn là yêu kiều khả ái nở một nụ cười: “Đa tạ bá mẫu.” Trong lòng nàng chỉ muốn tức khắc nhảy dựng lên, co giò bỏ chạy thật xa, vậy nhưng vẫn phải đứng dậy thưa gửi tử tế rồi mới chậm rãi cất bước rời khỏi.
Nàng vừa đặt chân ra khỏi đại sảnh thì nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Đường phu nhân từ bên trong truyền ra: “Tuy nói Nhan cô nương xuất thân không thể sánh được với con, thế nhưng dung mạo phẩm hạnh đều không chê vào đâu được. Mẹ thấy con cũng rất thích con bé đấy chứ.”
Nhan Đàm dám thề có trời chứng giám, thề độc luôn cũng được, câu nói này nàng thực sự không phải cố ý muốn nghe thấy đâu. Chỉ là nàng tuy yêu pháp đã mất sạch nhưng mắt tinh tai thính thì vẫn không đổi. Đám chữ này cứ nhất quyết muốn chui vào tai, nàng cũng chẳng có cách nào mà ngăn được. Liếc nhìn cấm chế trên tay, Nhan Đàm bụng không khỏi nghĩ thầm, tốt nhất vẫn là mau chóng nghĩ cách thoát thân đi thôi, nếu không cứ tiếp tục thế này thì nhân yêu hai ngả rạch ròi, trời đánh thánh đâm gì đó sẽ thành sự thật hết mất.
Chú thích:
(1) lăng la trù đoạn: bốn mặt hàng tơ lụa truyền thống của Trung Quốc. Lăng: lụa dệt vân chéo, mình hàng nhẹ rủ, thường dùng làm bọc hộp, bọc khung thư họa. La: “la” trong “la võng”, cấu tạo đan lưới, thoáng khí, chất liệu thượng đẳng cho y phục mùa hè. Trù: lụa dệt vân điểm (dệt trơn), là loại thường gặp nhất, mặt vải nhẵn mịn trơn láng, công dụng phong phú. Đoạn: lụa dệt vân đoạn, mặt phải trơn bóng, màu sắc lộng lẫy nhưng mặt trái màu xỉn không đẹp, thuộc mặt hàng tơ lụa cao cấp, dùng may các loại lễ phục sang trọng.
cổ đổng kì trân: đồ cổ và bảo vật quý hiếm các loại.
(2) thư viện: ở đây chỉ một loại trường học thời xưa, được xây dựng để mọi người đến đọc sách và dùng làm nơi dạy học.
(3) Kim ngô: trong truyền thuyết Trung Quốc thì kim ngô là (a) một loại rồng tượng trưng cho tài phú, đảm đương công việc tuần tra; (b) kim ô (“quạ vàng”), loài quạ có ba chân sống trong mặt trời, được xem là thần điểu. Kim ngô về sau trở thành tên một chức quan thời xưa, vị đại thần chuyên trách trị an trong hoàng cung và quân sự của kinh thành.
(4) nhẫn nhân sở bất nhẫn, phương vi nhân thượng nhân: chịu đựng được những gì người khác không chịu được, thế mới có thể vượt bậc hơn người.
Nhan Đàm đáp: “Ta biết chứ. Hắn căn bản là một con hến đi bằng chân mà, một là không nói, còn không đã mở miệng thì nhất định có ý gì khác.” Nói đến đây, vẻ mặt nàng toát nét cổ quái: “Đường Châu, ngươi thành thật nói ta biết đi, chỗ ở của sư phụ ngươi có phải là rất khó tìm, đường núi còn rất hiểm trở nữa có đúng không?”
Đường Châu im lặng gật đầu.
Nhan Đàm lập tức chìa cổ tay ra, thần sắc đến là thê lương: “Đường Châu, ngươi mau gỡ bỏ cấm chế đi mà, không có yêu thuật ta cái gì cũng làm không được hết á…”
“Nhưng ngươi mà có yêu thuật thì ta lại e ngươi sẽ dọa người nhà ta bỏ chạy sạch hết.”
“Vậy ngươi đừng có dắt ta về nhà là được.”
“Không được.”
“Đường Châu, làm người lâu lâu cũng phải ích kỉ một chút, ngươi không tiếc sức thay trời hành đạo như vậy, tự thân tự lực mà trông coi ta, thật là vất vả quá rồi…”
“Không vất vả, thật đó.”
“…” Nhan Đàm thật rầu thúi ruột.
Tương Đô thật không hổ là cựu triều cố đô, mức độ phồn hoa thậm chí chẳng hề thua kém Nam Đô. Bốn con đường chính hai bên cửa tiệm mọc san sát nhau, hàng trà quán rượu, đền miếu nha môn, cửa hiệu lăng la trù đoạn, hương liệu châu bảo, cổ đổng kì trân đều có đủ cả (1). Trên phố người ngợm tấp nập nối đuôi nhau không dứt, những người bán rong tới lui giữa dòng người, tiếng rao hàng liên miên không ngớt.
Nhan Đàm nối gót Đường Châu đi qua con phố buôn bán náo nhiệt, sau đó rẽ vào một ngõ hẻm yên tĩnh hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, một tòa trạch tư gia đứng dựng sừng sững trước mắt. Cửa lớn được quét sơn đỏ, phía trên đóng một cặp vòng đồng, hai bên lối vào là đôi thạch sư hiên ngang uy vũ, phía trên rầm đỡ treo một tấm biển kim tự, bên trên viết hai chữ lớn “Đường phủ”. Nàng lòng đầy hoài nghi nhìn nhìn Đường Châu: “Ngươi không bị lộn đó chứ, đây chính là nhà ngươi hả?”
Hắn không thèm đáp, tự nhiên bước tới trước gõ cửa.
Nhan Đàm chợt nhớ đến trong phàm giới một số hào môn thế gia đều cho hạ nhân theo họ của chủ, tức thì ngộ ra. Chỉ thấy cửa lớn kẽo kẹt mở ra, sau cánh cửa là một vị quản gia thân vận cẩm y, vừa thấy Đường Châu đã lập tức cất lời: “Thiếu gia, cậu trở về rồi ư? Lão gia và phu nhân còn đang lo lắng cho cậu nữa đấy.”
“…” Nhan Đàm lại rầu thúi ruột.
“Biểu ca, may là huynh về rồi đấy, di mẫu ngày nào cũng nhắc đến huynh, đệ nghe đến tai cũng sắp nổi chai luôn rồi.” Giọng nói trẻ trung rành rọt từ phía sau truyền tới, một thiếu niên áo quần là lượt đi qua bên cạnh Nhan Đàm, cười hì hì đấm cái lên vai Đường Châu.
Đường Châu nhoẻn miệng cười: “Lần này rời nhà cũng có hơi lâu một chút.” Hắn dừng lại chút, đoạn lại tiếp lời: “Nhìn bộ dạng của đệ, trông không giống mới từ thư viện (2) trở về cho lắm.”
Thiếu niên ngượng ngùng đáp: “Biểu ca huynh đừng có mách lại với di phu di mẫu, sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi, đệ có mấy người bạn định tranh giải đua thuyền rồng, vậy nên đệ mới ra bờ sông xem một chút.”
“Yên tâm, ta sẽ không nói lại đâu, nhưng đệ cũng lau chùi mặt cho sạch sẽ cái đi đã.” Đường Châu quay đầu lại nhìn Nhan Đàm đang đứng dưới bậc tam cấp, nàng ngay tắp lự tự giác bước lên.
Thiếu niên kia nhìn nàng cười hỏi: “Biểu ca, vị cô nương này là?”
Đường Châu thuận miệng đáp: “Sư muội của ta Nhan Đàm.”
Nhan Đàm không khỏi buồn tẻ nghĩ ngợi, hắn bây giờ nói với người nhà nàng là sư muội, đợi khi vào đến sư môn, gặp phải sư muội hàng thật kia rồi, nàng lại biến thành thân phận gì đây? Chắc không phải là biểu muội đó chứ?
Thiếu niên nọ nhìn Nhan Đàm không chớp mắt, miệng hơi há ra, thần sắc chấn động: “Biểu ca, trước đây đệ có hỏi huynh vị sư muội kia của huynh trông như thế nào. Lúc đó huynh tả nàng ấy mặt đen như than, sức nhấc được cả vạc đồng, người đời xưng tụng chiến nữ Kim ngô (3). Vị, vị Nhan Đàm cô nương này so với huynh nói thực sự là khác xa quá rồi…”
Nhan Đàm không khỏi nghĩ thầm, Đường Châu cái con người này miệng lưỡi thật là độc địa quá xá.
Đường Châu khẽ ho một tiếng: “Đây là biểu đệ của huynh Cảnh Lăng.”
Nhan Đàm hơi cúi thấp đầu, ngọt ngào cất giọng: “Cảnh công tử.” Nàng dám thề có trời chứng giám, nàng khi đó tuyệt đối chiếu theo quy củ xử sự của nữ tử phàm giới, cười không lộ răng, không ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt người khác. Kết quả Cảnh Lăng hắn đỏ bừng mặt, miệng lắp ba lắp bắp: “Nhan cô nương, cô nương, cô nương không cần xưng hô như người ngoài như vậy, cứ gọi thẳng ta Cảnh Lăng là được.”
Đường Châu quay đầu lườm nàng một cái.
Nhan Đàm nhân lúc Cảnh Lăng im lặng lỉnh mất về phòng, thấp giọng bảo: “Nhân yêu hai ngả rạch ròi, nếu có gian tình sẽ bị trời đánh thánh đâm, ta tuyệt đối sẽ không phát sinh tình ý gì với một tên phàm nhân đâu.”
Đường Châu khóe môi khẽ nhếch, cười cười đáp: “Vậy sao.”
“Nhan cô nương là nhập môn đệ tử của Khâu quán chủ ư? Ngày tháng sống trên núi đối với một nữ tử như cháu e là quá sơ sài cơ cực rồi có đúng không?” Đường phu nhân nhấc đũa gắp một miếng cá đặt vào bát của Nhan Đàm. Bà ấy vừa nhìn đã biết là xuất thân con nhà danh giá, nước da trắng mịn, đầu mày đuôi mắt đều toát lên vẻ quý phái, nốt ruồi lệ ở khóe mắt càng tô điểm thêm nét duyên dáng cho dung mạo.
Nhan Đàm liếc mắt sang nhìn Đường Châu, nhưng hắn chẳng nói năng gì chỉ lo cúi đầu nhanh chóng và cơm vào miệng. Nàng đành gọi hết dũng khí trên người, cắn răng phăng đại một tràng: “Đạo quán được xây trên núi, đường sá không được thuận tiện cho lắm, mỗi khi ra vào đều không dễ dàng. Thế nhưng sư phụ người bảo, thân mang trọng trách trời giao, bắt buộc phải trải qua ít khổ cực, nhẫn nhân sở bất nhẫn, phương vi nhân thượng nhân (4).”
Đường bá phụ hài lòng gật gù: “Nói rất hay.”
“Nhan cô nương là người ở đâu? Trong nhà hãy còn những ai?” Đường phu nhân nét cười trong mắt trìu mến nhìn nàng.
Nhan Đàm đắm mình trong sóng mắt dịu dàng của đối phương, đột nhiên giật mình thức tỉnh: chiếu theo quy củ của phàm giới, khi phụ mẫu của một nam tử hỏi han một nữ tử trong nhà còn có những ai thân thích, ngụ ở nơi nào, nếu không phải để hạ sính lễ thì chính là muốn thu nhận làm nghĩa nữ. Bất luận là lý do nào đi nữa thì nàng e cũng không gánh vác nổi.
“Cháu cũng không biết trong nhà còn những ai nữa, là sư phụ mang cháu về nuôi, đã là chuyện rất lâu về trước rồi.”
Đường phu nhân có hơi hoảng hốt, tức khắc bảo: “Xem ta này, đang yên đang lành tự dưng lại đi hỏi chuyện này làm gì kia chứ? Nhan cô nương, cháu chớ có thương tâm nữa, sinh lão bệnh tử, đây đều là việc không thể tránh khỏi.”
Nhan Đàm nở một nụ cười yêu kiều khả ái, nhỏ nhẹ cất lời: “Cháu biết ạ, huống hồ người thân của cháu chỉ là đang ở một nơi rất xa, sớm muộn gì rồi cũng có ngày trùng phùng thôi mà.” Nàng vừa dứt lời thì chợt thấy Đường phu nhân viền mắt đã đỏ lên cả, dùng chiếc khăn lụa chấm chấm khóe mắt, bà vươn tay sang xoa xoa đầu nàng: “Ôi đứa trẻ này…”
Nhan Đàm chỉ cảm thấy bàn tay bà ấy vuốt ve tóc mình thật là dịu dàng quá đỗi, buột miệng thốt ra một câu: “Thật là giống mẹ…” Đường phu nhân mắt còn ngấn nước mỉm cười, dùng ánh nhìn hiền từ chăm chú ngắm nàng hết một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nhả ra mấy chữ: “Vậy ta làm mẹ của con có chịu không?” Nhan Đàm đứng hình ngay tắp lự.
Đường Châu buông đũa, biểu cảm trên mặt không phân rõ được là sửng sốt hay thứ gì khác: “Mẹ…”
“Thằng bé nhà ta này bản tính thực ra cũng không đến nỗi, tuy đôi lúc hành sự có hơi hấp tấp một chút, nhưng đối nhân xử thế đều có thể gọi là chu đáo, có những lời cứ thích giữ chặt trong lòng, chẳng qua chỉ là còn thẹn không dám nói ra mà thôi.”
Nhan Đàm trong lòng nhủ thầm: Từ khi quen biết đến nay, môi thương lưỡi kiếm, mỉa mai móc họng đều là chuyện thường xuyên như cơm bữa, hắn tuyệt nhiên không có lúc nào là thẹn lời không dám nói ra hết trơn á.
Đường Châu không nhịn được lên tiếng: “Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, sư muội cũng đã mệt rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói.”
Đường phu nhân lập tức bảo: “Phải phải, ta suýt nữa thì quên mất, các con đã phải lặn lội đường xa vội vã trở về. Tiểu Thúy, ngươi dẫn Nhan cô nương đến phòng nghỉ dành cho khách, sau đó cho người chuẩn bị nước nóng. Con mau tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.” Câu cuối cùng là nói với Nhan Đàm.
Nhan Đàm vẫn là yêu kiều khả ái nở một nụ cười: “Đa tạ bá mẫu.” Trong lòng nàng chỉ muốn tức khắc nhảy dựng lên, co giò bỏ chạy thật xa, vậy nhưng vẫn phải đứng dậy thưa gửi tử tế rồi mới chậm rãi cất bước rời khỏi.
Nàng vừa đặt chân ra khỏi đại sảnh thì nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Đường phu nhân từ bên trong truyền ra: “Tuy nói Nhan cô nương xuất thân không thể sánh được với con, thế nhưng dung mạo phẩm hạnh đều không chê vào đâu được. Mẹ thấy con cũng rất thích con bé đấy chứ.”
Nhan Đàm dám thề có trời chứng giám, thề độc luôn cũng được, câu nói này nàng thực sự không phải cố ý muốn nghe thấy đâu. Chỉ là nàng tuy yêu pháp đã mất sạch nhưng mắt tinh tai thính thì vẫn không đổi. Đám chữ này cứ nhất quyết muốn chui vào tai, nàng cũng chẳng có cách nào mà ngăn được. Liếc nhìn cấm chế trên tay, Nhan Đàm bụng không khỏi nghĩ thầm, tốt nhất vẫn là mau chóng nghĩ cách thoát thân đi thôi, nếu không cứ tiếp tục thế này thì nhân yêu hai ngả rạch ròi, trời đánh thánh đâm gì đó sẽ thành sự thật hết mất.
Chú thích:
(1) lăng la trù đoạn: bốn mặt hàng tơ lụa truyền thống của Trung Quốc. Lăng: lụa dệt vân chéo, mình hàng nhẹ rủ, thường dùng làm bọc hộp, bọc khung thư họa. La: “la” trong “la võng”, cấu tạo đan lưới, thoáng khí, chất liệu thượng đẳng cho y phục mùa hè. Trù: lụa dệt vân điểm (dệt trơn), là loại thường gặp nhất, mặt vải nhẵn mịn trơn láng, công dụng phong phú. Đoạn: lụa dệt vân đoạn, mặt phải trơn bóng, màu sắc lộng lẫy nhưng mặt trái màu xỉn không đẹp, thuộc mặt hàng tơ lụa cao cấp, dùng may các loại lễ phục sang trọng.
cổ đổng kì trân: đồ cổ và bảo vật quý hiếm các loại.
(2) thư viện: ở đây chỉ một loại trường học thời xưa, được xây dựng để mọi người đến đọc sách và dùng làm nơi dạy học.
(3) Kim ngô: trong truyền thuyết Trung Quốc thì kim ngô là (a) một loại rồng tượng trưng cho tài phú, đảm đương công việc tuần tra; (b) kim ô (“quạ vàng”), loài quạ có ba chân sống trong mặt trời, được xem là thần điểu. Kim ngô về sau trở thành tên một chức quan thời xưa, vị đại thần chuyên trách trị an trong hoàng cung và quân sự của kinh thành.
(4) nhẫn nhân sở bất nhẫn, phương vi nhân thượng nhân: chịu đựng được những gì người khác không chịu được, thế mới có thể vượt bậc hơn người.