Trầm Vụn Hương Phai
Chương 14: Mộ địa ơi là mộ địa, xác ướp ơi là xác ướp (p.2)
Nhan Đàm thuận miệng: “Thúc nhất định cũng từng đi tìm tòa mộ này rồi chứ gì?”
“Tìm thì cũng có tìm qua, chỉ là,” hắn đưa mắt dòm trái ngó phải, hạ thấp giọng, “âm hồn của vị nương nương kia vô cùng hung tợn, nhất định là loài lệ quỷ (1). Kẻ nào lấy đi những món bảo bối bên trong mộ, tất sẽ phải chết! Những người trong trấn thà bọc đường vòng cũng không dám đi ngang qua bãi tha ma.” Hắn nhấc đũa, tiếp tục nhét thức ăn vào mồm, trở lại trạng thái bận rộn không thể nói chuyện được.
Đường Châu gõ nhẹ lên mặt bàn: “Thiết nghĩ đây cũng chỉ là lời đồn truyền miệng, càng truyền ra xa thì càng mất tính xác thực.”
Tên kia lắc đầu nguầy nguậy, cố ngậm lấy miếng sườn trong miệng: “Ninh khả tín kì hữu, bất khả tín kì vô (2).”
Nhan Đàm nhớ lại trước đó lúc gặp phải tên cường đạo Hồ Mãn kia, hắn cũng đã từng kể về lời đồn ở trấn Thanh Thạch. Nàng giơ tay, huơ huơ một miếng ngọc bích đẽo hình hồ điệp trước mặt tên bổn địa kia: “Sẩm tối hôm qua lúc ta đi ngang qua bãi tha ma, còn nhặt được miếng ngọc này nè.”
Đường Châu đưa mắt liếc xéo nàng một cái.
Sẩm tối ngày hôm qua, nàng ta rõ ràng còn đang bị nhốt trong ngọc hồ lô.
Tên kia môi run run, mặt xanh mét như tàu lá chuối: “Cái tiểu cô nương này! Mau, mau ném miếng ngọc này đi, không muốn giữ cả cái mạng nhỏ nữa hay sao?!”
Nhan Đàm bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Tại sao chứ, miếng ngọc này rất đẹp mà.”
“Ta nói cháu biết, trong trấn bọn ta có một tên tiểu tử, vóc dáng rất tráng kiện, nhà nghèo mà cũng không có họ hàng thân thích gì, sau khi cha chết lại không có tiền mai táng, chỉ có thể mang đến bãi tha ma mà chôn. Hắn đào đất đào được một lúc thì nhặt được mấy chiếc tách vàng tách bạc, lại còn có vài mảnh ngọc, không quá mười ngày sau đã chết ngay trong nhà mình. Ta xưa nay chưa từng thấy qua bộ dạng lúc chết khó coi đến như vậy… Ai, thôi không nói nữa, ăn cơm, ăn cơm.”
Đường Châu biết có hỏi nữa cũng không moi móc thêm được chuyện gì nên chỉ cúi đầu dùng cơm, cử chỉ tư văn nho nhã, trông vào rất giống xuất thân con nhà danh gia vọng tộc.
Nhan Đàm đột nhiên bật ra một câu: “Bộ dạng khi chết của người đó, thúc không nói ta cũng có thể đoán ra được.”
Tên bổn địa kia chỉ cắm đầu mải nhét thức ăn vào mồm.
“Hắn trong nhà không còn người thân nào nữa, đợi đến lúc có người phát hiện thì thi thể nhất định cũng đã mục rữa, bên trên một đống dòi bọ nhung nhúc bon chen, lũ chuột rủ nhau tới gặm thịt hắn, còn có ruồi xanh bay loạn khắp nơi.” Nhan Đàm gắp một miếng sườn heo chua ngọt giơ lên, “Thi thể của hắn đó hả, chính là giống như miếng sườn này đây, xương cốt đều đã mềm rục hết ráo, bên trên còn có mớ thịt bầy nhầy.”
Đường Châu nãy giờ đang từ tốn nhai kĩ nuốt chậm, nghe thấy những lời này cũng không khỏi nghẹn sặc một phát.
Tên bổn địa kia đang định gắp miếng sườn xào chua ngọt to nhất, nghe được câu cuối cùng kia của nàng, liền vòng đũa sang đĩa gan heo xào bên cạnh. Nhan Đàm lập tức lên tiếng: “Gan của hắn nhất định cũng đã mục rữa, giống miếng gan heo này nè, là màu tương đó.”
Tên đó mặt mày vàng bủng, chuyển sang định gắp thịt viên thủy tinh.
“Í, nhãn cầu của người đó chắc là vẫn còn chứ hả? Nghe nói nhãn cầu của người chết đều trắng dã hà.” Nhan Đàm gắp một viên thịt cắn vào một miếng, “Không biết có phải săn săn, dai dai giống viên thịt thủy tinh này không nữa.” Nói rồi vươn đũa sang chỉ vào nguyên đĩa bao tử sốt tương: “Nghe nói loại tương này phải đem ủ trong vại rất lâu, cho nên rất nhiều tiểu điếm ở vùng thôn dã đều bỏ mấy thứ nội tạng và thịt đã bị ôi thiu vào ủ chung, như vậy thì mùi lạ trong thịt sẽ bị mùi tương lấp mất, khi ăn vào không phát hiện được. Không biết ở đây có phải cũng như vậy không nhỉ? Còn nữa, thi thể của người kia, chắc đã không bị hắc điếm đem ủ bán chung với thịt heo đó chứ?”
Lời vừa nói dứt, tên kia mặt mày đã nhợt nhách, loạng choạng chạy ra bò toài ở thềm cửa nôn thốc nôn tháo.
Nhan Đàm đưa mắt nhìn Đường Châu, lại mở miệng hỏi một câu: “Ta nói có đúng không hả?”
Đường Châu sắc mặt không chút biểu cảm, lấy ra một tấm bùa chú.
Nhan Đàm chữa lời ngay tắp lự: “Ta sai rồi ta sai rồi, ta biết sai rồi…”
Đường Châu đứng lên, gọi tiểu nhị đến trả tiền bữa ăn, sau đó tay trái xách Nhan Đàm dậy, tay phải nhấc lấy tay nải, lôi xềnh xệch nàng ra khỏi quán cơm: “Ta thấy ngươi vẫn là thích bị nhốt trong pháp khí hơn.”
Nhan Đàm bộ dạng thành khẩn: “Ta sai rồi, ta thật là sai rồi, sau này ta nhất định không dám nữa đâu, ngươi cho ta một cơ hội làm lại cuộc đời đi mà.”
Đường Châu lườm nàng: “Thật là không dám nữa?”
Biểu cảm càng thành khẩn hơn: “Thật mà.”
Đường Châu cuối cùng cũng chịu buông tay: “Đi thôi.”
Lúc hai người bọn họ đến bãi tha ma thì đã có năm sáu giang hồ nhân sĩ tụ tập ở đó, vừa thấy họ từ xa đi tới đã có kẻ định rút binh khí, nhưng phía sau một vị đạo nhân lớn tuổi thân vận đạo bào màu hạnh hoàng (3) đã giơ tay ngăn cản: “Vị này là hiền điệt Đường Châu, là đệ tử của Lăng Tiêu quán chủ, đều là người một nhà cả.”
Đường Châu bước lên thi lễ: “Đường Châu tham kiến Lăng Hư Tử tiền bối.”
Vị đạo nhân lớn tuổi kia đưa tay vuốt vuốt râu: “Nghe nói sư phụ của con mấy năm gần đây còn thu nhận cả nữ đệ tử, chính là vị cô nương bên cạnh con đây có phải không?”
Đường Châu có hơi khựng lại, gật đầu xác nhận: “Đây là sư muội của tại hạ, còn chưa hiểu quy củ lễ tiết, mong các vị đừng trách tội.”
Nhan Đàm thì thầm một câu gì đó, trưng ra bộ mặt bẽn lẽn e thẹn: “Sư huynh…”
Những người còn lại đều mỉm cười xua tay: “Đường huynh quá khách khí rồi, chúng ta còn e đã dọa sợ vị tiểu sư muội kia của huynh.”
Đường Châu tiếp tục hàn huyên vài câu, sau đó quay người sang đè thấp giọng cảnh cáo: “Một lát nữa đừng có mà giở quỷ kế, cũng không được bày trò giả thần giả quỷ, có nghe rõ chưa?”
Nhan Đàm nhoẻn miệng nở một nụ cười: “Sư huynh xin cứ yên tâm.”
Đường Châu một thoáng nghĩ ngợi, lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nhan Đàm hết sức thật thà đáp ngay: “Nhan Đàm. Nhan trong nhan sắc, đàm trong thanh đàm tựa…” Còn chưa kịp nói hết câu thì Đường Châu đã xoay người bước tiếp. Nàng lập tức bị một lực đạo vô hình kéo về phía trước, không nhịn được thở dài cảm thán, mùi vị làm tù binh này, quả không dễ chịu chút nào.
Chợt nghe giọng nói của Đường Châu vang lên bên tai thập phần rõ ràng: “Đợi lát nữa theo sát bên ta. Trong số đó có kẻ tâm thuật bất chính, ngấm ngầm lưu tâm một chút.”
Nhan Đàm đảo mắt nhìn quanh, những người chung quanh dường như đều không có chút phản ứng.
“Đây là công phu dùng nội lực truyền âm, cho nên bọn họ đều không nghe được.” Đường Châu cứ như biết được nàng đang nghĩ gì.
Đột nhiên phía trước truyền tới tiếng cười lảnh lót của một nữ tử, thanh âm sinh động vui tai như tiếng chuông ngân. Bên cạnh lập tức có người loảng xoảng rút binh khí ra cầm sẵn trong tay.
Một thiếu nữ thân vận bạch y trắng toát như tuyết đứng dưới một xác cây khô, trong tay là nắm hạt kê, nàng đang cho một chú chim trên cây ăn, thỉnh thoảng lại làm ra vẻ đang lắng nghe, khe khẽ trò chuyện cùng chim. Nàng ta đột nhiên quay đầu lại, cặp mày lá liễu cong cong, môi nở nụ cười cất tiếng: “Điểu nhi nói hôm nay trong trấn có rất nhiều khách nhân đến thăm, thật quả không sai.” Nàng vỗ vỗ tay, vẻ mặt mừng rỡ: “Ta đã rất lâu không nhìn thấy nhiều người thế này, thật náo nhiệt quá. Nhưng mà điểu nhi lại nói, người nhiều, việc xấu cũng nhiều. Bởi vì người, đa phần đều thích làm điều ác.”
Chú thích:
(1) lệ quỷ: quỷ dữ.
(2) Ninh khả tín kì hữu, bất khả tín kì vô: thà tin (điều bất trắc, mối nguy hiểm) là có thực chứ không thể tin là không có (mà chủ quan không đề phòng).
(3) hạnh hoàng: màu của quả mơ, màu vàng pha chút sắc đỏ nhàn nhạt.
“Tìm thì cũng có tìm qua, chỉ là,” hắn đưa mắt dòm trái ngó phải, hạ thấp giọng, “âm hồn của vị nương nương kia vô cùng hung tợn, nhất định là loài lệ quỷ (1). Kẻ nào lấy đi những món bảo bối bên trong mộ, tất sẽ phải chết! Những người trong trấn thà bọc đường vòng cũng không dám đi ngang qua bãi tha ma.” Hắn nhấc đũa, tiếp tục nhét thức ăn vào mồm, trở lại trạng thái bận rộn không thể nói chuyện được.
Đường Châu gõ nhẹ lên mặt bàn: “Thiết nghĩ đây cũng chỉ là lời đồn truyền miệng, càng truyền ra xa thì càng mất tính xác thực.”
Tên kia lắc đầu nguầy nguậy, cố ngậm lấy miếng sườn trong miệng: “Ninh khả tín kì hữu, bất khả tín kì vô (2).”
Nhan Đàm nhớ lại trước đó lúc gặp phải tên cường đạo Hồ Mãn kia, hắn cũng đã từng kể về lời đồn ở trấn Thanh Thạch. Nàng giơ tay, huơ huơ một miếng ngọc bích đẽo hình hồ điệp trước mặt tên bổn địa kia: “Sẩm tối hôm qua lúc ta đi ngang qua bãi tha ma, còn nhặt được miếng ngọc này nè.”
Đường Châu đưa mắt liếc xéo nàng một cái.
Sẩm tối ngày hôm qua, nàng ta rõ ràng còn đang bị nhốt trong ngọc hồ lô.
Tên kia môi run run, mặt xanh mét như tàu lá chuối: “Cái tiểu cô nương này! Mau, mau ném miếng ngọc này đi, không muốn giữ cả cái mạng nhỏ nữa hay sao?!”
Nhan Đàm bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Tại sao chứ, miếng ngọc này rất đẹp mà.”
“Ta nói cháu biết, trong trấn bọn ta có một tên tiểu tử, vóc dáng rất tráng kiện, nhà nghèo mà cũng không có họ hàng thân thích gì, sau khi cha chết lại không có tiền mai táng, chỉ có thể mang đến bãi tha ma mà chôn. Hắn đào đất đào được một lúc thì nhặt được mấy chiếc tách vàng tách bạc, lại còn có vài mảnh ngọc, không quá mười ngày sau đã chết ngay trong nhà mình. Ta xưa nay chưa từng thấy qua bộ dạng lúc chết khó coi đến như vậy… Ai, thôi không nói nữa, ăn cơm, ăn cơm.”
Đường Châu biết có hỏi nữa cũng không moi móc thêm được chuyện gì nên chỉ cúi đầu dùng cơm, cử chỉ tư văn nho nhã, trông vào rất giống xuất thân con nhà danh gia vọng tộc.
Nhan Đàm đột nhiên bật ra một câu: “Bộ dạng khi chết của người đó, thúc không nói ta cũng có thể đoán ra được.”
Tên bổn địa kia chỉ cắm đầu mải nhét thức ăn vào mồm.
“Hắn trong nhà không còn người thân nào nữa, đợi đến lúc có người phát hiện thì thi thể nhất định cũng đã mục rữa, bên trên một đống dòi bọ nhung nhúc bon chen, lũ chuột rủ nhau tới gặm thịt hắn, còn có ruồi xanh bay loạn khắp nơi.” Nhan Đàm gắp một miếng sườn heo chua ngọt giơ lên, “Thi thể của hắn đó hả, chính là giống như miếng sườn này đây, xương cốt đều đã mềm rục hết ráo, bên trên còn có mớ thịt bầy nhầy.”
Đường Châu nãy giờ đang từ tốn nhai kĩ nuốt chậm, nghe thấy những lời này cũng không khỏi nghẹn sặc một phát.
Tên bổn địa kia đang định gắp miếng sườn xào chua ngọt to nhất, nghe được câu cuối cùng kia của nàng, liền vòng đũa sang đĩa gan heo xào bên cạnh. Nhan Đàm lập tức lên tiếng: “Gan của hắn nhất định cũng đã mục rữa, giống miếng gan heo này nè, là màu tương đó.”
Tên đó mặt mày vàng bủng, chuyển sang định gắp thịt viên thủy tinh.
“Í, nhãn cầu của người đó chắc là vẫn còn chứ hả? Nghe nói nhãn cầu của người chết đều trắng dã hà.” Nhan Đàm gắp một viên thịt cắn vào một miếng, “Không biết có phải săn săn, dai dai giống viên thịt thủy tinh này không nữa.” Nói rồi vươn đũa sang chỉ vào nguyên đĩa bao tử sốt tương: “Nghe nói loại tương này phải đem ủ trong vại rất lâu, cho nên rất nhiều tiểu điếm ở vùng thôn dã đều bỏ mấy thứ nội tạng và thịt đã bị ôi thiu vào ủ chung, như vậy thì mùi lạ trong thịt sẽ bị mùi tương lấp mất, khi ăn vào không phát hiện được. Không biết ở đây có phải cũng như vậy không nhỉ? Còn nữa, thi thể của người kia, chắc đã không bị hắc điếm đem ủ bán chung với thịt heo đó chứ?”
Lời vừa nói dứt, tên kia mặt mày đã nhợt nhách, loạng choạng chạy ra bò toài ở thềm cửa nôn thốc nôn tháo.
Nhan Đàm đưa mắt nhìn Đường Châu, lại mở miệng hỏi một câu: “Ta nói có đúng không hả?”
Đường Châu sắc mặt không chút biểu cảm, lấy ra một tấm bùa chú.
Nhan Đàm chữa lời ngay tắp lự: “Ta sai rồi ta sai rồi, ta biết sai rồi…”
Đường Châu đứng lên, gọi tiểu nhị đến trả tiền bữa ăn, sau đó tay trái xách Nhan Đàm dậy, tay phải nhấc lấy tay nải, lôi xềnh xệch nàng ra khỏi quán cơm: “Ta thấy ngươi vẫn là thích bị nhốt trong pháp khí hơn.”
Nhan Đàm bộ dạng thành khẩn: “Ta sai rồi, ta thật là sai rồi, sau này ta nhất định không dám nữa đâu, ngươi cho ta một cơ hội làm lại cuộc đời đi mà.”
Đường Châu lườm nàng: “Thật là không dám nữa?”
Biểu cảm càng thành khẩn hơn: “Thật mà.”
Đường Châu cuối cùng cũng chịu buông tay: “Đi thôi.”
Lúc hai người bọn họ đến bãi tha ma thì đã có năm sáu giang hồ nhân sĩ tụ tập ở đó, vừa thấy họ từ xa đi tới đã có kẻ định rút binh khí, nhưng phía sau một vị đạo nhân lớn tuổi thân vận đạo bào màu hạnh hoàng (3) đã giơ tay ngăn cản: “Vị này là hiền điệt Đường Châu, là đệ tử của Lăng Tiêu quán chủ, đều là người một nhà cả.”
Đường Châu bước lên thi lễ: “Đường Châu tham kiến Lăng Hư Tử tiền bối.”
Vị đạo nhân lớn tuổi kia đưa tay vuốt vuốt râu: “Nghe nói sư phụ của con mấy năm gần đây còn thu nhận cả nữ đệ tử, chính là vị cô nương bên cạnh con đây có phải không?”
Đường Châu có hơi khựng lại, gật đầu xác nhận: “Đây là sư muội của tại hạ, còn chưa hiểu quy củ lễ tiết, mong các vị đừng trách tội.”
Nhan Đàm thì thầm một câu gì đó, trưng ra bộ mặt bẽn lẽn e thẹn: “Sư huynh…”
Những người còn lại đều mỉm cười xua tay: “Đường huynh quá khách khí rồi, chúng ta còn e đã dọa sợ vị tiểu sư muội kia của huynh.”
Đường Châu tiếp tục hàn huyên vài câu, sau đó quay người sang đè thấp giọng cảnh cáo: “Một lát nữa đừng có mà giở quỷ kế, cũng không được bày trò giả thần giả quỷ, có nghe rõ chưa?”
Nhan Đàm nhoẻn miệng nở một nụ cười: “Sư huynh xin cứ yên tâm.”
Đường Châu một thoáng nghĩ ngợi, lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nhan Đàm hết sức thật thà đáp ngay: “Nhan Đàm. Nhan trong nhan sắc, đàm trong thanh đàm tựa…” Còn chưa kịp nói hết câu thì Đường Châu đã xoay người bước tiếp. Nàng lập tức bị một lực đạo vô hình kéo về phía trước, không nhịn được thở dài cảm thán, mùi vị làm tù binh này, quả không dễ chịu chút nào.
Chợt nghe giọng nói của Đường Châu vang lên bên tai thập phần rõ ràng: “Đợi lát nữa theo sát bên ta. Trong số đó có kẻ tâm thuật bất chính, ngấm ngầm lưu tâm một chút.”
Nhan Đàm đảo mắt nhìn quanh, những người chung quanh dường như đều không có chút phản ứng.
“Đây là công phu dùng nội lực truyền âm, cho nên bọn họ đều không nghe được.” Đường Châu cứ như biết được nàng đang nghĩ gì.
Đột nhiên phía trước truyền tới tiếng cười lảnh lót của một nữ tử, thanh âm sinh động vui tai như tiếng chuông ngân. Bên cạnh lập tức có người loảng xoảng rút binh khí ra cầm sẵn trong tay.
Một thiếu nữ thân vận bạch y trắng toát như tuyết đứng dưới một xác cây khô, trong tay là nắm hạt kê, nàng đang cho một chú chim trên cây ăn, thỉnh thoảng lại làm ra vẻ đang lắng nghe, khe khẽ trò chuyện cùng chim. Nàng ta đột nhiên quay đầu lại, cặp mày lá liễu cong cong, môi nở nụ cười cất tiếng: “Điểu nhi nói hôm nay trong trấn có rất nhiều khách nhân đến thăm, thật quả không sai.” Nàng vỗ vỗ tay, vẻ mặt mừng rỡ: “Ta đã rất lâu không nhìn thấy nhiều người thế này, thật náo nhiệt quá. Nhưng mà điểu nhi lại nói, người nhiều, việc xấu cũng nhiều. Bởi vì người, đa phần đều thích làm điều ác.”
Chú thích:
(1) lệ quỷ: quỷ dữ.
(2) Ninh khả tín kì hữu, bất khả tín kì vô: thà tin (điều bất trắc, mối nguy hiểm) là có thực chứ không thể tin là không có (mà chủ quan không đề phòng).
(3) hạnh hoàng: màu của quả mơ, màu vàng pha chút sắc đỏ nhàn nhạt.