Trầm Vụn Hương Phai
Chương 11: Đào tẩu bất thành (p.1)
Vũ lực không phải chìa khóa hóa giải vấn đề, tự cổ chí kim, những tình huống dĩ nhu thắng cương là nhiều không kể xiết.
Nhan Đàm lên kế hoạch bắt đầu mổ xẻ tên thiên sư trẻ người non dạ này, chi li đến từng chân tơ kẽ tóc. Nàng dịch người qua sát thành hồ lô rồi giơ tay gõ lên đó: “Đường Châu?”
Đường Châu giọng nói lờ mờ khẽ ‘ừ’ một tiếng, nghe có vẻ như vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu.
Đây gọi là nắm bắt được thời cơ tối ưu, sớm một chút là đã quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, chắc chắn nàng sẽ bị dời lịch đem đi luyện đan sớm hơn, muộn một chút thì hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, muốn gạ gẫm bắt chuyện cũng không còn dễ dàng nữa.
Nhan Đàm buông giọng nhỏ nhẹ, chậm rãi lên tiếng: “Đạo thuật của ngươi cao minh như vậy, nhất định là có danh sư chỉ dạy nhỉ?” Đào tạo ra được một tên đồ đệ thế này, vị danh sư kia tuyệt đối không phải hạng xoàng, tốt nhất là loại tính khí kì dị, cổ hủ hà khắc, có bản lĩnh khiến cho đệ tử cất tiếng ai oán ngập ngụa chất chồng.
“Sư phụ của ta là một vị thế ngoại cao nhân, bản tính có chút cổ quái. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Đường Châu giọng nói vẫn còn khàn khàn thuận miệng đáp.
“Sư phụ ngươi chắc là rất ghét yêu tinh bọn ta hả?”
“Không phải ghét, mà là thống hận.” Hắn khẽ cất lời, “Trước khi xuất gia người vốn dĩ còn có thê tử hài nhi. Một ngày nọ từ bên ngoài trở về nhà, phát hiện cả vợ lẫn con đều đã bị yêu quái ăn sạch, chỉ còn lại hai bộ xương trắng.”
Nhan Đàm khóc không ra nước mắt. Từ nhỏ Đường Châu đã tiếp nhận loại giáo huấn như thế nào, không cần nghĩ cũng đã rõ rành rành ra đấy, hy vọng đập tan xiềng xích nô lệ của nàng vì thế bỗng trở nên xa tít mù khơi. Nàng nghĩ ngợi một thoáng rồi lựa lời mở miệng: “Nhưng mà, không phải cứ là yêu thì sẽ làm việc xấu đâu.” Ví dụ như nàng đây nè.
Qua một lúc sau Đường Châu mới lên tiếng: “Cũng có thể, chỉ là ta chưa gặp qua.”
Nhan Đàm hận không thể rống lên mà rằng, yêu tinh lương thiện thuần khiết kia sớm đã gần ngay trước mắt đây rồi, chỉ là đã bị ngươi nhốt trong hồ lô không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Đột nhiên nghe tiếng Đường Châu tiếp lời: “Còn nhớ con nhền nhện tinh ta bắt được đầu tiên mà ta đã kể với ngươi không? Khi đó ta thấy nó đáng thương nên đã đem thả ra ngoài, kết quả việc đầu tiên nó làm sau khi thoát ra chính là phản công đánh trả lại ta.”
Nhan Đàm thở dài, cảm thấy bản thân đã không còn hy vọng sống sót, giọng nói ỉu xìu: “Thì ra là vậy. Thế trong lòng ngươi thì sao, có phải cũng giống như sư phụ mình, thống hận yêu tinh chúng ta?”
“Vấn đề ngươi muốn hỏi cũng hơi bị nhiều rồi đó. Từ hôm nay trở đi mỗi ngày chỉ được phép hỏi ba câu, trả lời hay không xem ta tùy hứng.” Nghe giọng hắn dường như đã tỉnh ngủ hẳn: “Nếu ngươi là muốn thuyết phục ta thả ngươi ra, vẫn là không nên hao tâm tổn sức nữa đi, mấy trò rẻ tiền này ngươi cũng không phải kẻ đầu tiên làm thử đâu.”
Nhan Đàm áp sát người vào vách hồ lô, không nhịn được lên tiếng: “Trong này tối thui tối hù, ta làm sao biết được khi nào trời tối lúc nào trời sáng, thế nào mới là qua hết một ngày?”
Đường Châu thờ ơ đáp nhạt: “Ngươi cứ tự mình mò mẫm mà tính đếm canh giờ, để lỡ ráng chịu. Được rồi, hôm nay ngươi đã hỏi đủ ba câu.”
Nhan Đàm nghiến răng nghiến lợi ‘hứ’ một tiếng rõ to, chỉ nghe Đường Châu ung dung cất giọng chế giễu: “Ngươi cứ tiếp tục mà hứ như vậy, cẩn thận coi chừng bị trẹo mũi đấy.”
Nhan Đàm tức tối nắm chặt tay đấm vào hồ lô, đấm được hai đấm bỗng nhoẻn miệng cười. Bất kể ra sao, hiện tại xem như cũng đã có chút tiến triển. Chỉ cần còn thời gian chính là còn hy vọng, tình cảnh gian nan hơn nàng còn bình an vô sự độ qua được, Nhan Đàm quyết không tin mình bước không qua ải này.
Giờ nàng bắt buộc phải giữ tỉnh táo trong cái pháp khí tối om tối mịt này, đói ăn đôi khi cũng là phương pháp duy trì cái sự tỉnh ngủ. Nhan Đàm không giống phàm nhân, hai ba ngày không gì bỏ bụng là đã hoa mắt chóng mặt. Ngược lại, nàng cần nhiều thời gian hơn thế để tu luyện yêu thuật, chính là giống như mật tông (1) thần bí nhất trên thế gian này, dùng cách tuyệt thực để thăng bậc tu vi, mài luyện tâm trí.
Nhan Đàm liên tục lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cố gắng cảm nhận mỗi con đường Đường Châu đặt chân qua, mỗi con người hắn tiếp xúc qua.
Bị giam giữ trong pháp khí, căn bản là bị cách ly với thế giới bên ngoài, ngoài âm thanh nói chuyện giữa nàng và Đường Châu ra, những lúc khác đều là một mảng yên ắng không một tiếng động. Xung quanh im ru bà rù mà lại tối đen như mực, kẻ không có can đảm và ý chí quả là cũng không trụ được bao lâu.
Thế nhưng rồi dần dần, Nhan Đàm đã loáng thoáng nghe được tiếng động bên ngoài, không thể phủ nhận điều này khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, ngạc nhiên một cách sung sướng.
“Đường Châu?” Nàng ngồi im lặng hồi lâu, vẫn là không nhịn được phải lên tiếng nói chuyện.
Đường Châu dường như thở hắt ra một hơi, giọng điệu mang vẻ bó tay với nàng: “Ngươi lại muốn nói gì nữa?” Đã tròn mười ngày trôi qua, xưa nay vẫn chưa có yêu tinh nào có thể trụ được lâu như vậy trong ngọc hồ lô, hắn giờ đây muốn không phải so tài cao thấp với đối phương e cũng không được nữa rồi.
“Ta muốn biết, trong lòng ngươi có phải rất thống hận yêu tinh chúng ta?” Điều này là mấu chốt vô cùng quan trọng, chỉ cần đối phương còn chút lòng trắc ẩn thì vẫn có thể bị nàng làm cho lay động.
Đường Châu lại chuyển đề tài, xoay phắt một trăm tám chục độ: “Sao ngươi không hỏi ta về tên đồng đảng kia của ngươi?”
Nhan Đàm đương nhiên muốn hỏi, chỉ là thời cơ chưa tới. Hiện giờ nàng nhất cử nhất động đều nằm trong thế hạ phong, dĩ nhiên không thể để đối phương đoán được hết thảy tâm tư của mình. Hơn nữa cứ cho là nàng có mở miệng hỏi, dựa vào tính cách càng thấy nàng đứng ngồi không yên càng lấy làm hài lòng của Đường Châu, có hỏi hắn cũng bằng không, chỉ tổ tự tạt nước lạnh vào mặt.
“Ta bây giờ tự thân mình còn khó giữ, còn quản sống chết của kẻ khác làm chi nữa hả?”
Đường Châu dường như bật cười một tiếng: “Tình bằng hữu của yêu tinh các ngươi, cũng chỉ được có bấy nhiêu. Uổng công tên ngư tinh kia không biết tự lượng sức mình chạy đến cản đường ta, còn muốn tạo cơ hội cho ngươi trốn thoát.” Nhan Đàm im lặng không nói, trong lòng nóng như lửa đốt. Nhưng nghĩ kĩ lại, nàng cảm thấy mình nên tin vào bản lĩnh của Dư Mặc. Nếu hắn quay về Da Lan Sơn, phát hiện nàng vẫn chưa trở về nhất định sẽ lại ra ngoài đi tìm, vì thế nàng dứt khoát phải nghĩ cách thoát thân càng nhanh càng tốt.
“Đó là bởi vì trong lòng ngươi vốn dĩ đã có thành kiến, ngươi căn bản không thể hiểu được.” Nhan Đàm trong lòng giận dữ nhưng vẫn gắng sức kiềm chế, “Loài yêu chúng ta cũng có nhiều lúc sẽ bị trói buộc, chúng ta có nguyên tắc của riêng mình, cứ cho là độc ác đi nữa, cũng không xấu xa bại hoại được hơn phàm nhân các người.”
Đường Châu không nói gì.
Đó chính là ngụ ý, ngày hôm nay hắn sẽ không thèm để ý đến nàng nữa.
Nhan Đàm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại, đang lúc chập chờn rơi vào giấc ngủ thì đột nhiên bị tiếng nước động khe khẽ làm cho tỉnh giấc. Nàng chồm người ngồi dậy: “Ngươi có thể cho ta ra ngoài hít thở không khí một chút được không, chỉ trong thời gian một ly trà là đủ.”
Đường Châu đáp gọn: “Được.”
Trên đỉnh đầu thình lình xuất hiện một luồng ánh sáng, Nhan Đàm mừng rỡ đến đơn giản là không từ ngữ nào diễn tả được, nàng chầm chậm bay lên miệng hồ lô, nằm toài ra trên thành miệng ngó nghiêng ra ngoài. Nàng hiện giờ đang bị pháp thuật khống chế, thân thể bị thu nhỏ lại gấp nhiều lần, dù là một khung cửa sổ cũng trông đồ sộ lên rất nhiều. Nhìn ánh sáng từ ngoài chiếu vào thì bây giờ ước chừng đang lúc chạng vạng. Hai người bọn họ hẳn là đang ở trong một căn khách điếm, chỉ là những thứ bày trí trong phòng trông đều đã rất cũ kĩ, bên ngoài cũng không có âm thanh náo nhiệt của phố thị, xem ra là kiểu khách điếm nho nhỏ ở vùng ngoại ô.
“Có phải cảm thấy so với những gì ngươi nhìn thấy trước đây đều rất khác biệt?” Đường Châu đột nhiên khẽ cười hỏi.
Nhan Đàm gật đầu cái rồi quay lại, nhưng đập vào mắt lại là hơi nước bốc lên cuồn cuộn, nhất thời miệng lưỡi cứng đơ hết cả ra: “Ngươi ngươi ngươi…”
Đường Châu ngả người ra sau, túm lấy mớ tóc đen ướt sũng bỏ ra bên ngoài chiếc chậu gỗ, tự tiếu phi tiếu (2): “Ta làm sao?”
Nhan Đàm lập tức hùng hồn tuyên bố: “Còn lâu ta mới thèm nhìn ngươi tắm!”
Đường Châu nhìn nàng với vẻ vô can: “Là tự ngươi nói muốn ra ngoài hít thở không khí, lại nói, ta cũng đâu có mời ngươi nhìn.”
Nhan Đàm bò toài trên miệng hồ lô, một tay chống cằm bĩu môi: “Được lắm, ta cứ ở một bên nhìn xem, trên người ngươi có thứ gì để ta xem cho bằng hết!” Đường Châu nới lỏng nắm tay, ngọc hồ lô ‘bõm’ một tiếng rơi vào trong nước. Nhan Đàm còn chưa kịp phản ứng gì thì đã liền một hơi nuốt hai ngụm lớn nước tắm vào họng, nàng vội vã nín thở chui tọt vào trong hồ lô, dùng yêu thuật phong một kết giới trên miệng hồ lô ngăn không cho nước từ ngoài tràn vào.
Đường Châu đứng thẳng dậy, dùng khăn lau khô nước trên người, giật lấy nội y treo phía trong tấm bình phong khoác lên mình, xong xuôi mới vớt ngọc hồ lô từ trong nước lên: “Thế nào?”
Nhan Đàm chỉ thấy trong bụng cồn cào như có sóng cuộn, ho hết nửa ngày cũng không khạc ra được gì, nàng tức anh ách quát lớn: “Bỉ ổi.”
Chú thích:
(1) mật tông: môn phái bí mật.
(2) tự tiếu phi tiếu: phảng phất nét cười nhưng vẫn chưa phải là một nụ cười.
Nhan Đàm lên kế hoạch bắt đầu mổ xẻ tên thiên sư trẻ người non dạ này, chi li đến từng chân tơ kẽ tóc. Nàng dịch người qua sát thành hồ lô rồi giơ tay gõ lên đó: “Đường Châu?”
Đường Châu giọng nói lờ mờ khẽ ‘ừ’ một tiếng, nghe có vẻ như vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu.
Đây gọi là nắm bắt được thời cơ tối ưu, sớm một chút là đã quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, chắc chắn nàng sẽ bị dời lịch đem đi luyện đan sớm hơn, muộn một chút thì hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, muốn gạ gẫm bắt chuyện cũng không còn dễ dàng nữa.
Nhan Đàm buông giọng nhỏ nhẹ, chậm rãi lên tiếng: “Đạo thuật của ngươi cao minh như vậy, nhất định là có danh sư chỉ dạy nhỉ?” Đào tạo ra được một tên đồ đệ thế này, vị danh sư kia tuyệt đối không phải hạng xoàng, tốt nhất là loại tính khí kì dị, cổ hủ hà khắc, có bản lĩnh khiến cho đệ tử cất tiếng ai oán ngập ngụa chất chồng.
“Sư phụ của ta là một vị thế ngoại cao nhân, bản tính có chút cổ quái. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Đường Châu giọng nói vẫn còn khàn khàn thuận miệng đáp.
“Sư phụ ngươi chắc là rất ghét yêu tinh bọn ta hả?”
“Không phải ghét, mà là thống hận.” Hắn khẽ cất lời, “Trước khi xuất gia người vốn dĩ còn có thê tử hài nhi. Một ngày nọ từ bên ngoài trở về nhà, phát hiện cả vợ lẫn con đều đã bị yêu quái ăn sạch, chỉ còn lại hai bộ xương trắng.”
Nhan Đàm khóc không ra nước mắt. Từ nhỏ Đường Châu đã tiếp nhận loại giáo huấn như thế nào, không cần nghĩ cũng đã rõ rành rành ra đấy, hy vọng đập tan xiềng xích nô lệ của nàng vì thế bỗng trở nên xa tít mù khơi. Nàng nghĩ ngợi một thoáng rồi lựa lời mở miệng: “Nhưng mà, không phải cứ là yêu thì sẽ làm việc xấu đâu.” Ví dụ như nàng đây nè.
Qua một lúc sau Đường Châu mới lên tiếng: “Cũng có thể, chỉ là ta chưa gặp qua.”
Nhan Đàm hận không thể rống lên mà rằng, yêu tinh lương thiện thuần khiết kia sớm đã gần ngay trước mắt đây rồi, chỉ là đã bị ngươi nhốt trong hồ lô không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Đột nhiên nghe tiếng Đường Châu tiếp lời: “Còn nhớ con nhền nhện tinh ta bắt được đầu tiên mà ta đã kể với ngươi không? Khi đó ta thấy nó đáng thương nên đã đem thả ra ngoài, kết quả việc đầu tiên nó làm sau khi thoát ra chính là phản công đánh trả lại ta.”
Nhan Đàm thở dài, cảm thấy bản thân đã không còn hy vọng sống sót, giọng nói ỉu xìu: “Thì ra là vậy. Thế trong lòng ngươi thì sao, có phải cũng giống như sư phụ mình, thống hận yêu tinh chúng ta?”
“Vấn đề ngươi muốn hỏi cũng hơi bị nhiều rồi đó. Từ hôm nay trở đi mỗi ngày chỉ được phép hỏi ba câu, trả lời hay không xem ta tùy hứng.” Nghe giọng hắn dường như đã tỉnh ngủ hẳn: “Nếu ngươi là muốn thuyết phục ta thả ngươi ra, vẫn là không nên hao tâm tổn sức nữa đi, mấy trò rẻ tiền này ngươi cũng không phải kẻ đầu tiên làm thử đâu.”
Nhan Đàm áp sát người vào vách hồ lô, không nhịn được lên tiếng: “Trong này tối thui tối hù, ta làm sao biết được khi nào trời tối lúc nào trời sáng, thế nào mới là qua hết một ngày?”
Đường Châu thờ ơ đáp nhạt: “Ngươi cứ tự mình mò mẫm mà tính đếm canh giờ, để lỡ ráng chịu. Được rồi, hôm nay ngươi đã hỏi đủ ba câu.”
Nhan Đàm nghiến răng nghiến lợi ‘hứ’ một tiếng rõ to, chỉ nghe Đường Châu ung dung cất giọng chế giễu: “Ngươi cứ tiếp tục mà hứ như vậy, cẩn thận coi chừng bị trẹo mũi đấy.”
Nhan Đàm tức tối nắm chặt tay đấm vào hồ lô, đấm được hai đấm bỗng nhoẻn miệng cười. Bất kể ra sao, hiện tại xem như cũng đã có chút tiến triển. Chỉ cần còn thời gian chính là còn hy vọng, tình cảnh gian nan hơn nàng còn bình an vô sự độ qua được, Nhan Đàm quyết không tin mình bước không qua ải này.
Giờ nàng bắt buộc phải giữ tỉnh táo trong cái pháp khí tối om tối mịt này, đói ăn đôi khi cũng là phương pháp duy trì cái sự tỉnh ngủ. Nhan Đàm không giống phàm nhân, hai ba ngày không gì bỏ bụng là đã hoa mắt chóng mặt. Ngược lại, nàng cần nhiều thời gian hơn thế để tu luyện yêu thuật, chính là giống như mật tông (1) thần bí nhất trên thế gian này, dùng cách tuyệt thực để thăng bậc tu vi, mài luyện tâm trí.
Nhan Đàm liên tục lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cố gắng cảm nhận mỗi con đường Đường Châu đặt chân qua, mỗi con người hắn tiếp xúc qua.
Bị giam giữ trong pháp khí, căn bản là bị cách ly với thế giới bên ngoài, ngoài âm thanh nói chuyện giữa nàng và Đường Châu ra, những lúc khác đều là một mảng yên ắng không một tiếng động. Xung quanh im ru bà rù mà lại tối đen như mực, kẻ không có can đảm và ý chí quả là cũng không trụ được bao lâu.
Thế nhưng rồi dần dần, Nhan Đàm đã loáng thoáng nghe được tiếng động bên ngoài, không thể phủ nhận điều này khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, ngạc nhiên một cách sung sướng.
“Đường Châu?” Nàng ngồi im lặng hồi lâu, vẫn là không nhịn được phải lên tiếng nói chuyện.
Đường Châu dường như thở hắt ra một hơi, giọng điệu mang vẻ bó tay với nàng: “Ngươi lại muốn nói gì nữa?” Đã tròn mười ngày trôi qua, xưa nay vẫn chưa có yêu tinh nào có thể trụ được lâu như vậy trong ngọc hồ lô, hắn giờ đây muốn không phải so tài cao thấp với đối phương e cũng không được nữa rồi.
“Ta muốn biết, trong lòng ngươi có phải rất thống hận yêu tinh chúng ta?” Điều này là mấu chốt vô cùng quan trọng, chỉ cần đối phương còn chút lòng trắc ẩn thì vẫn có thể bị nàng làm cho lay động.
Đường Châu lại chuyển đề tài, xoay phắt một trăm tám chục độ: “Sao ngươi không hỏi ta về tên đồng đảng kia của ngươi?”
Nhan Đàm đương nhiên muốn hỏi, chỉ là thời cơ chưa tới. Hiện giờ nàng nhất cử nhất động đều nằm trong thế hạ phong, dĩ nhiên không thể để đối phương đoán được hết thảy tâm tư của mình. Hơn nữa cứ cho là nàng có mở miệng hỏi, dựa vào tính cách càng thấy nàng đứng ngồi không yên càng lấy làm hài lòng của Đường Châu, có hỏi hắn cũng bằng không, chỉ tổ tự tạt nước lạnh vào mặt.
“Ta bây giờ tự thân mình còn khó giữ, còn quản sống chết của kẻ khác làm chi nữa hả?”
Đường Châu dường như bật cười một tiếng: “Tình bằng hữu của yêu tinh các ngươi, cũng chỉ được có bấy nhiêu. Uổng công tên ngư tinh kia không biết tự lượng sức mình chạy đến cản đường ta, còn muốn tạo cơ hội cho ngươi trốn thoát.” Nhan Đàm im lặng không nói, trong lòng nóng như lửa đốt. Nhưng nghĩ kĩ lại, nàng cảm thấy mình nên tin vào bản lĩnh của Dư Mặc. Nếu hắn quay về Da Lan Sơn, phát hiện nàng vẫn chưa trở về nhất định sẽ lại ra ngoài đi tìm, vì thế nàng dứt khoát phải nghĩ cách thoát thân càng nhanh càng tốt.
“Đó là bởi vì trong lòng ngươi vốn dĩ đã có thành kiến, ngươi căn bản không thể hiểu được.” Nhan Đàm trong lòng giận dữ nhưng vẫn gắng sức kiềm chế, “Loài yêu chúng ta cũng có nhiều lúc sẽ bị trói buộc, chúng ta có nguyên tắc của riêng mình, cứ cho là độc ác đi nữa, cũng không xấu xa bại hoại được hơn phàm nhân các người.”
Đường Châu không nói gì.
Đó chính là ngụ ý, ngày hôm nay hắn sẽ không thèm để ý đến nàng nữa.
Nhan Đàm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại, đang lúc chập chờn rơi vào giấc ngủ thì đột nhiên bị tiếng nước động khe khẽ làm cho tỉnh giấc. Nàng chồm người ngồi dậy: “Ngươi có thể cho ta ra ngoài hít thở không khí một chút được không, chỉ trong thời gian một ly trà là đủ.”
Đường Châu đáp gọn: “Được.”
Trên đỉnh đầu thình lình xuất hiện một luồng ánh sáng, Nhan Đàm mừng rỡ đến đơn giản là không từ ngữ nào diễn tả được, nàng chầm chậm bay lên miệng hồ lô, nằm toài ra trên thành miệng ngó nghiêng ra ngoài. Nàng hiện giờ đang bị pháp thuật khống chế, thân thể bị thu nhỏ lại gấp nhiều lần, dù là một khung cửa sổ cũng trông đồ sộ lên rất nhiều. Nhìn ánh sáng từ ngoài chiếu vào thì bây giờ ước chừng đang lúc chạng vạng. Hai người bọn họ hẳn là đang ở trong một căn khách điếm, chỉ là những thứ bày trí trong phòng trông đều đã rất cũ kĩ, bên ngoài cũng không có âm thanh náo nhiệt của phố thị, xem ra là kiểu khách điếm nho nhỏ ở vùng ngoại ô.
“Có phải cảm thấy so với những gì ngươi nhìn thấy trước đây đều rất khác biệt?” Đường Châu đột nhiên khẽ cười hỏi.
Nhan Đàm gật đầu cái rồi quay lại, nhưng đập vào mắt lại là hơi nước bốc lên cuồn cuộn, nhất thời miệng lưỡi cứng đơ hết cả ra: “Ngươi ngươi ngươi…”
Đường Châu ngả người ra sau, túm lấy mớ tóc đen ướt sũng bỏ ra bên ngoài chiếc chậu gỗ, tự tiếu phi tiếu (2): “Ta làm sao?”
Nhan Đàm lập tức hùng hồn tuyên bố: “Còn lâu ta mới thèm nhìn ngươi tắm!”
Đường Châu nhìn nàng với vẻ vô can: “Là tự ngươi nói muốn ra ngoài hít thở không khí, lại nói, ta cũng đâu có mời ngươi nhìn.”
Nhan Đàm bò toài trên miệng hồ lô, một tay chống cằm bĩu môi: “Được lắm, ta cứ ở một bên nhìn xem, trên người ngươi có thứ gì để ta xem cho bằng hết!” Đường Châu nới lỏng nắm tay, ngọc hồ lô ‘bõm’ một tiếng rơi vào trong nước. Nhan Đàm còn chưa kịp phản ứng gì thì đã liền một hơi nuốt hai ngụm lớn nước tắm vào họng, nàng vội vã nín thở chui tọt vào trong hồ lô, dùng yêu thuật phong một kết giới trên miệng hồ lô ngăn không cho nước từ ngoài tràn vào.
Đường Châu đứng thẳng dậy, dùng khăn lau khô nước trên người, giật lấy nội y treo phía trong tấm bình phong khoác lên mình, xong xuôi mới vớt ngọc hồ lô từ trong nước lên: “Thế nào?”
Nhan Đàm chỉ thấy trong bụng cồn cào như có sóng cuộn, ho hết nửa ngày cũng không khạc ra được gì, nàng tức anh ách quát lớn: “Bỉ ổi.”
Chú thích:
(1) mật tông: môn phái bí mật.
(2) tự tiếu phi tiếu: phảng phất nét cười nhưng vẫn chưa phải là một nụ cười.