Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương
Chương 6
Yến Vu Ca nhìn rất hung dữ, nhưng Yến Tần không hề cảm thấy sợ hãi. Y tiếp lời người kia, nghiêm túc lặp lại: “Ta vừa nói, muốn vương thúc ngài tự mình dạy dỗ ta, sao, vương thúc ngài không muốn à?”
Khi nói chuyện với Yến Tần, y cố ý dùng ‘ta’ thay vì ‘cô’, cũng coi như là biểu hiện sự yếu đuối và thân cận với đối phương.
Yến Vu Ca đứng yên ở chỗ một lúc, rõ ràng hắn không hiểu được hoàng đế nhỏ tuổi đang nghĩ gì. Sự ghê tởm và sợ hãi mà đối phương biểu hiện trước mặt hắn rõ ràng không phải giả. Trong mắt hắn, Yến Tần chắc chắn muốn càng xa hắn càng tốt, nhưng bây giờ y lại yêu cầu mình làm người dạy võ cho y.
Hoàng đế bị lừa đá vào đầu à? Sau khi nảy ra ý nghĩ này, Yến Vu Ca cũng tự trả lời: “Không được.”
“Vậy vương thúc…” Chờ chút, Yến Vu Ca vừa nói là không được phải không. Yến Tần chỉ mới nói ba từ đã dừng lại, y hoàn toàn không nghĩ đến việc đối phương sẽ nói không được, chỉ có thể nuốt lại những lời đang dừng bên miệng.
Nhìn thấy Nhiếp chính vương chuẩn bị quay người đi, y nhảy xuống từ ghế cao, cùng với tiếng kêu kinh hoàng của Thường Tiếu, y sải chân chạy, chạy tới cửa Ngự thư phòng, chặn đường đi của đối phương.
Thiên tử trẻ tuổig gầy yếu ngẩng đầu, đối diện với Nhiếp chính vương: “Tại sao ngươi không được?”
Đàn ông vốn dĩ rất ghét người khác nói mình không được, “ngươi không được” nghiễm nhiên đâm trúng chỗ đau trong lòng Nhiếp chính vương, vẻ mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách.
Sau khi nhìn vào mắt thiên tử trẻ tuổi, hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa trắng dài mảnh mai kẹp lấy cằm của Yến Tần: “Bệ hạ vừa nói, thần ngày ngày quản lý vạn sự, tự nhiên không có thời gian rảnh để dạy dỗ bệ hạ, lý do này đầy đủ chưa?”
Bên cạnh Thường Tiếu nhìn mà lòng đau như cắt, Nhiếp chính vương là võ tướng, hành động không biết nhẹ nặng, hắn thật sợ đối phương chỉ cần dùng lực, sẽ làm vỡ cằm của hoàng đế nhỏ, nhưng hắn lại không dám lao lên, chỉ đứng sau lưng lo lắng mà giậm chân liên tục.
Kế hoạch ban đầu của Yến Tần, là dành nhiều thời gian hơn để ở bên Yến Vu Ca, biết rõ đối thủ mới có thể trăm trận trăm thắng. Hai kiếp trước, y nhìn thấy người đàn ông này trong lòng đã sợ hãi, luôn mong muốn càng xa đối phương càng tốt, nhưng thực tế chỉ có ở bên nhau mỗi ngày, mới có thể hiểu rõ hơn bí mật và điểm yếu của đối phương, cũng có thể lấy được chứng cứ quan trọng mà y muốn.
Vì ý tưởng này, mặc dù cằm bị kẹp đau, nước mắt cũng chảy ra, yvẫn muốn tiếp tục nói: “Vậy vương thúc có thể chuyển vào cung, như vậy sẽ có thời gian dạy.”
Vì bị kẹp cằm, y nói không rõ ràng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc y bày tỏ ý muốn và suy nghĩ của mình với đối phương.
Yến Tần không phải đã điên rồi sao, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ đưa ra đề nghị này, Nhiếp chính vương như rơi vào sương mù, lực trên tay không tự chủ đã nhẹ đi không ít.
Cảm nhận được đau đớn giảm đi, Yến Tần gần như bị sự thông minh của mình cảm động đến khóc. Y rưng rưng nước mắt nhìn đối phương, cố ý tủi thân nói: “Phụ hoàng đã để vương thúc hỗ trợ cô, là vì cô còn nhỏ, khả năng không đủ. Dù sao vương thúc còn chưa cưới vương phi, không bằng ở vào cung, cũng tốt để dạy dỗ cô, để cô nhanh chóng trưởng thành, như vậy vương thúc sẽ không phải vất vả nữa.”
Yến Vu Ca nắm giữ triều chính không chịu nhường quyền, phần lớn đều dùng những cái cớ như y còn chưa hiểu, y sẽ không làm tốt. Kiếp thứ nhất y không chịu thừa nhận, làm hỏng không ít chuyện, liền để Nhiếp Chính Vương cái cớ để không nhường quyền. Lần này trước tiên y thừa nhận mình không biết, muốn học hỏi, chẳng lẽ Nhiếp chính vương còn có lý do ngăn cản y tiến bộ hay sao?
Lời hay ý đẹp đều để tiểu hoàng đế nói hết, Nhiếp chính vương buông tay, nhìn tiểu hoàng đế đang tủi thân: “Chuyển vào cung thì miễn, chuyện dạy dỗ đợi mai nói sau.”
Ý của lời này, chính là hắn đã đồng ý dạy võ mà Yến Tần nói. Kỳ thật hắn vẫn không muốn lãng phí thời gian để dạy dỗ vị thiên tử trẻ tuổi mà trong mắt hắn vừa phế vừa ngu, nhưng kiến nghị mà tiểu hoàng đế sau này đưa ra thực sự đã đâm vào tim hắn.
Những đại thần quan lại khác, mỗi ngày sau khi lên triều đều có người đẹp chờ ở nhà, những kẻ phong lưu lãng đãng còn có thể đến kỹ viện chơi bời. Bên cạnh hắn đừng nói là phụ nữ, ngay cả tiểu đồng xinh đẹp yếu đuối cũng không có lấy một người.
So với việc để hoàng đế ban phụ nữ, hắn thà chọn dạy dỗ một tên ngu ngốc còn hơn.
Yến Tần rất hài lòng với phản ứng lần này của Yến Vu Ca, nếu đối phương đã lui một bước, y cũng biết điều mà dừng lại, không được đà lấn tới.
“Vậy ngày mai cô sẽ chờ vương thúc.” Y đứng yên tại chỗ, nhìn Nhiếp chính vương rời đi trong vòng vây của mấy cung nhân.
Đợi đến khi Nhiếp chính vương và đám tay sai đi theo hắn đều đã đi rồi, Thường Tiếu lấy một cái hộp thuốc nhỏ trên giá sách quỳ gối trước mặt hoàng đế đang ngồi để bôi thuốc cho y.
Động tác của hắn, nhưng Yến Tần vốn da dẻ mịn màng, vẫn không nhịn được rùng mình một cái. Nhận ra chủ tử của mình vô thức lùi lại, động tác của Thường Tiếu càng thêm nhẹ, thương xót nói: “Bệ hạ tội gì ngài phải như vậy?”
Trước đây khi hoàng đế và Nhiếp chính vương nói chuyện cũng không hề né tránh những cung nhân như bọn họ, hắn nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người. Hầu hạ Yến Tần nhiều năm, hắn tự nhận rất hiểu chủ tử của mình, nhưng lúc này cũng không thể hiểu được Yến Tần rốt cuộc muốn làm gì.
Thường Tiếu quỳ gối, dùng đầu ngón tay mềm mại thoa nhẹ lớp thuốc mỡ màu xanh nhạt lên cằm Yến Tần bị bóp đỏ. Đợi đến khi vết sưng tấy dần tan, hắn mới hạ thấp giọng nói tiếp: “Nhiếp chính vương là một kẻ thô lỗ, ra tay không biết nặng nhẹ, Bệ hạ tỏ ra yếu đuối sẽ tốt hơn nhiều so với việc chống đối cứng rắn. Về chuyện dạy võ, thống lĩnh cấm vệ quân tốt hơn Nhiếp chính vương nhiều.”
Vương Sơn bất kính với hoàng đế, kết quả dễ dàng mất mạng nhỏ, đây là do địa vị của hắn thấp. Nhiếp chính vương hung hãn như vậy, nếu ức hiếp hoàng đế, cũng không ai dám gây phiền phức cho hắn, hắn thực sự không hiểu tại sao hoàng đế lại muốn tự chuốc lấy khổ sở.
Yến Tần đương nhiên sẽ không giải thích với Thường Tiếu vì sao, lòng dạ quân vương vốn không phải để cho người khác suy đoán, y không truy cứu việc Thường Tiếu vượt quá giới hạn đã là nể tình chủ tớ.
“Được rồi, Thường Tiếu, sau này nói ít làm nhiều, đặc biệt là trước mặt Nhiếp chính vương, cô làm việc tự nhiên có chừng mực.” Nhẹ nhàng dặn dò một câu thái giám thân cận của mình, Yến Tần lại tiếp tục phê duyệt những tấu chương còn dang dở.
Vừa phê duyệt, y vừa suy nghĩ, hai kiếp trước, y đều chưa đến tuổi ba mươi đã mất mạng, mà Nhiếp chính vương hơn y mười tuổi, khi y chết cũng gần bốn mươi.
Giới quý tộc trẻ tuổi Đại Yến, hai mươi tuổi mà chưa có vợ đều là chuyện hiếm, nhưng vị trí Nhiếp chính vương phi vẫn luôn bỏ trống không nói, ngay cả trắc phi thậm chí là người làm ấm giường đều không có ai.
Liên tưởng tới sắc mặt khó coi của đối phương khi y nói hắn chưa có vương phi, y cảm thấy hình như mình lờ mờ đoán được chút chuyện. Chẳng lẽ Nhiếp chính vương chỉ thích nam?
—
Tác giả vẻ mặt tang thương nói: Không, hắn cũng không thích năm, chỉ là lực bất tòng tâm thôi.
Khi nói chuyện với Yến Tần, y cố ý dùng ‘ta’ thay vì ‘cô’, cũng coi như là biểu hiện sự yếu đuối và thân cận với đối phương.
Yến Vu Ca đứng yên ở chỗ một lúc, rõ ràng hắn không hiểu được hoàng đế nhỏ tuổi đang nghĩ gì. Sự ghê tởm và sợ hãi mà đối phương biểu hiện trước mặt hắn rõ ràng không phải giả. Trong mắt hắn, Yến Tần chắc chắn muốn càng xa hắn càng tốt, nhưng bây giờ y lại yêu cầu mình làm người dạy võ cho y.
Hoàng đế bị lừa đá vào đầu à? Sau khi nảy ra ý nghĩ này, Yến Vu Ca cũng tự trả lời: “Không được.”
“Vậy vương thúc…” Chờ chút, Yến Vu Ca vừa nói là không được phải không. Yến Tần chỉ mới nói ba từ đã dừng lại, y hoàn toàn không nghĩ đến việc đối phương sẽ nói không được, chỉ có thể nuốt lại những lời đang dừng bên miệng.
Nhìn thấy Nhiếp chính vương chuẩn bị quay người đi, y nhảy xuống từ ghế cao, cùng với tiếng kêu kinh hoàng của Thường Tiếu, y sải chân chạy, chạy tới cửa Ngự thư phòng, chặn đường đi của đối phương.
Thiên tử trẻ tuổig gầy yếu ngẩng đầu, đối diện với Nhiếp chính vương: “Tại sao ngươi không được?”
Đàn ông vốn dĩ rất ghét người khác nói mình không được, “ngươi không được” nghiễm nhiên đâm trúng chỗ đau trong lòng Nhiếp chính vương, vẻ mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách.
Sau khi nhìn vào mắt thiên tử trẻ tuổi, hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa trắng dài mảnh mai kẹp lấy cằm của Yến Tần: “Bệ hạ vừa nói, thần ngày ngày quản lý vạn sự, tự nhiên không có thời gian rảnh để dạy dỗ bệ hạ, lý do này đầy đủ chưa?”
Bên cạnh Thường Tiếu nhìn mà lòng đau như cắt, Nhiếp chính vương là võ tướng, hành động không biết nhẹ nặng, hắn thật sợ đối phương chỉ cần dùng lực, sẽ làm vỡ cằm của hoàng đế nhỏ, nhưng hắn lại không dám lao lên, chỉ đứng sau lưng lo lắng mà giậm chân liên tục.
Kế hoạch ban đầu của Yến Tần, là dành nhiều thời gian hơn để ở bên Yến Vu Ca, biết rõ đối thủ mới có thể trăm trận trăm thắng. Hai kiếp trước, y nhìn thấy người đàn ông này trong lòng đã sợ hãi, luôn mong muốn càng xa đối phương càng tốt, nhưng thực tế chỉ có ở bên nhau mỗi ngày, mới có thể hiểu rõ hơn bí mật và điểm yếu của đối phương, cũng có thể lấy được chứng cứ quan trọng mà y muốn.
Vì ý tưởng này, mặc dù cằm bị kẹp đau, nước mắt cũng chảy ra, yvẫn muốn tiếp tục nói: “Vậy vương thúc có thể chuyển vào cung, như vậy sẽ có thời gian dạy.”
Vì bị kẹp cằm, y nói không rõ ràng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc y bày tỏ ý muốn và suy nghĩ của mình với đối phương.
Yến Tần không phải đã điên rồi sao, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ đưa ra đề nghị này, Nhiếp chính vương như rơi vào sương mù, lực trên tay không tự chủ đã nhẹ đi không ít.
Cảm nhận được đau đớn giảm đi, Yến Tần gần như bị sự thông minh của mình cảm động đến khóc. Y rưng rưng nước mắt nhìn đối phương, cố ý tủi thân nói: “Phụ hoàng đã để vương thúc hỗ trợ cô, là vì cô còn nhỏ, khả năng không đủ. Dù sao vương thúc còn chưa cưới vương phi, không bằng ở vào cung, cũng tốt để dạy dỗ cô, để cô nhanh chóng trưởng thành, như vậy vương thúc sẽ không phải vất vả nữa.”
Yến Vu Ca nắm giữ triều chính không chịu nhường quyền, phần lớn đều dùng những cái cớ như y còn chưa hiểu, y sẽ không làm tốt. Kiếp thứ nhất y không chịu thừa nhận, làm hỏng không ít chuyện, liền để Nhiếp Chính Vương cái cớ để không nhường quyền. Lần này trước tiên y thừa nhận mình không biết, muốn học hỏi, chẳng lẽ Nhiếp chính vương còn có lý do ngăn cản y tiến bộ hay sao?
Lời hay ý đẹp đều để tiểu hoàng đế nói hết, Nhiếp chính vương buông tay, nhìn tiểu hoàng đế đang tủi thân: “Chuyển vào cung thì miễn, chuyện dạy dỗ đợi mai nói sau.”
Ý của lời này, chính là hắn đã đồng ý dạy võ mà Yến Tần nói. Kỳ thật hắn vẫn không muốn lãng phí thời gian để dạy dỗ vị thiên tử trẻ tuổi mà trong mắt hắn vừa phế vừa ngu, nhưng kiến nghị mà tiểu hoàng đế sau này đưa ra thực sự đã đâm vào tim hắn.
Những đại thần quan lại khác, mỗi ngày sau khi lên triều đều có người đẹp chờ ở nhà, những kẻ phong lưu lãng đãng còn có thể đến kỹ viện chơi bời. Bên cạnh hắn đừng nói là phụ nữ, ngay cả tiểu đồng xinh đẹp yếu đuối cũng không có lấy một người.
So với việc để hoàng đế ban phụ nữ, hắn thà chọn dạy dỗ một tên ngu ngốc còn hơn.
Yến Tần rất hài lòng với phản ứng lần này của Yến Vu Ca, nếu đối phương đã lui một bước, y cũng biết điều mà dừng lại, không được đà lấn tới.
“Vậy ngày mai cô sẽ chờ vương thúc.” Y đứng yên tại chỗ, nhìn Nhiếp chính vương rời đi trong vòng vây của mấy cung nhân.
Đợi đến khi Nhiếp chính vương và đám tay sai đi theo hắn đều đã đi rồi, Thường Tiếu lấy một cái hộp thuốc nhỏ trên giá sách quỳ gối trước mặt hoàng đế đang ngồi để bôi thuốc cho y.
Động tác của hắn, nhưng Yến Tần vốn da dẻ mịn màng, vẫn không nhịn được rùng mình một cái. Nhận ra chủ tử của mình vô thức lùi lại, động tác của Thường Tiếu càng thêm nhẹ, thương xót nói: “Bệ hạ tội gì ngài phải như vậy?”
Trước đây khi hoàng đế và Nhiếp chính vương nói chuyện cũng không hề né tránh những cung nhân như bọn họ, hắn nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người. Hầu hạ Yến Tần nhiều năm, hắn tự nhận rất hiểu chủ tử của mình, nhưng lúc này cũng không thể hiểu được Yến Tần rốt cuộc muốn làm gì.
Thường Tiếu quỳ gối, dùng đầu ngón tay mềm mại thoa nhẹ lớp thuốc mỡ màu xanh nhạt lên cằm Yến Tần bị bóp đỏ. Đợi đến khi vết sưng tấy dần tan, hắn mới hạ thấp giọng nói tiếp: “Nhiếp chính vương là một kẻ thô lỗ, ra tay không biết nặng nhẹ, Bệ hạ tỏ ra yếu đuối sẽ tốt hơn nhiều so với việc chống đối cứng rắn. Về chuyện dạy võ, thống lĩnh cấm vệ quân tốt hơn Nhiếp chính vương nhiều.”
Vương Sơn bất kính với hoàng đế, kết quả dễ dàng mất mạng nhỏ, đây là do địa vị của hắn thấp. Nhiếp chính vương hung hãn như vậy, nếu ức hiếp hoàng đế, cũng không ai dám gây phiền phức cho hắn, hắn thực sự không hiểu tại sao hoàng đế lại muốn tự chuốc lấy khổ sở.
Yến Tần đương nhiên sẽ không giải thích với Thường Tiếu vì sao, lòng dạ quân vương vốn không phải để cho người khác suy đoán, y không truy cứu việc Thường Tiếu vượt quá giới hạn đã là nể tình chủ tớ.
“Được rồi, Thường Tiếu, sau này nói ít làm nhiều, đặc biệt là trước mặt Nhiếp chính vương, cô làm việc tự nhiên có chừng mực.” Nhẹ nhàng dặn dò một câu thái giám thân cận của mình, Yến Tần lại tiếp tục phê duyệt những tấu chương còn dang dở.
Vừa phê duyệt, y vừa suy nghĩ, hai kiếp trước, y đều chưa đến tuổi ba mươi đã mất mạng, mà Nhiếp chính vương hơn y mười tuổi, khi y chết cũng gần bốn mươi.
Giới quý tộc trẻ tuổi Đại Yến, hai mươi tuổi mà chưa có vợ đều là chuyện hiếm, nhưng vị trí Nhiếp chính vương phi vẫn luôn bỏ trống không nói, ngay cả trắc phi thậm chí là người làm ấm giường đều không có ai.
Liên tưởng tới sắc mặt khó coi của đối phương khi y nói hắn chưa có vương phi, y cảm thấy hình như mình lờ mờ đoán được chút chuyện. Chẳng lẽ Nhiếp chính vương chỉ thích nam?
—
Tác giả vẻ mặt tang thương nói: Không, hắn cũng không thích năm, chỉ là lực bất tòng tâm thôi.