Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương
Chương 103
Câu nói thêm vào sau của Yến Tần lại không khiến Nhiếp chính vương vui mừng lên được: “Bệ hạ có ý gì?”
Yến Tần lại nói: “Chỉ là một giấc mơ, đều là mơ, Vương thúc cần gì phải so đo với cô vì một giấc mơ.”
Y làm sao có thể biết tại sao mình lại mơ những giấc mơ kỳ quái này, nếu người có thể hoàn toàn kiểm soát nội dung mình mơ, thì cũng không còn là người nữa.
Đúng vậy, đây cũng chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng còn một câu, gọi là nhật hữu sở tư dạ hữu sở mộng (ban ngày nghĩ nhiều về chuyện gì đó thì ban đêm sẽ thấy lại). Nhưng tiểu Hoàng đế đã nói như vậy, hắn là một người đàn ông trưởng thành, mà còn so đo vì chuyện này, thật sự là mất phong độ.
Yến Vu Ca cũng chỉ có thể nghĩ về mặt tốt của chuyện này, mơ những giấc mơ này, có lẽ là bởi vì tiểu Hoàng đế mong muốn thành thân với mình, dù sao người thành thân cũng là hắn, chứ không phải người khác.
Nghĩ như vậy, tâm trạng hắn tốt hơn một chút, lại muốn hỏi Yến Tần chi tiết: “Hoàng thượng còn nhớ mình đã mơ thấy gì nữa không?”
Thật ra Yến Tần nhớ rất rõ, nhưng y lại không muốn nói với Nhiếp Chính Vương, ai biết được tính tình hay suy nghĩ lung tung của Nhiếp Chính Vương, nghe xong có khi lại không vui: “Không có gì, cô gần như đã quên hết, chỉ có vài cảnh tượng ấn tượng hơn một chút.”
Y vừa dứt lời, kiệu liền đến trước điện Thái Hòa.
Yến Tần xuống kiệu, ngồi lên ngai vàng dát vàng của mình, y như mọi ngày, trước tiên lên tiếng để văn võ bá quan bình thân.
Hộ bộ Thượng thư là người đầu tiên đứng dậy, vì tối qua đã được tiểu hoàng đế dặn dò, ông ta mở miệng liền nói đến chuyện động đất ở quận Sơn Khê.
Cảnh tượng đã “luyện tập” từ tối qua, Yến Tần nghe xong, mặt mày nghiêm nghị, lại bảo Hộ bộ Thượng thư và Công bộ Thượng thư nói cách giải quyết.
Sau khi bày tỏ sự đau lòng, Yến Tần tiếp tục nói: “Cô quyết định, việc cứu tế thiên tai động đất ở quận Sơn Khê lần này, không thể chậm trễ, cô dự định cấp bốn mươi vạn lượng bạc cứu trợ cho người dân quận Sơn Khê.”
Chuyện bốn mươi vạn lượng bạc này, tối hôm qua tiểu Hoàng đế không hề nói với mình, rõ ràng mình đã nói với y, hiện tại kho bạc chỉ còn hơn hai vạn lượng, cộng thêm những khoản quyên góp của những gia đình giàu có, nhiều nhất cũng chỉ đủ hai mươi vạn lượng, bốn mươi vạn quả thực quá sức.
Hộ bộ Thượng thư lại đứng dậy: “Bệ hạ lo lắng cho người dân như vậy, thật là phúc của bá tánh. Nhưng mà quốc khố đã trống rỗng, xin lỗi thần không thể làm được.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Yến Tần lập tức thay đổi. Y mắng té tát các quan lại một trận, không ngoài việc khiển trách các quan lại ăn chơi xa hoa lãng phí.
Gần đây, các quan lại đã nhìn thấu, tiểu hoàng đế không nổi giận thì thôi, một khi nổi giận, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Bọn họ không muốn bị liên lụy, mỗi người đều tuân thủ nguyên tắc “im lặng là vàng”, im lặng không nói gì.
Sau khi mắng té tát các quan lại một phen, Yến Tần lại nói tiếp về những cách khác: “Dân chúng quận Sơn Khê gặp nạn như vậy, thậm chí còn không đủ ăn, họ là thần dân của cô, không lý gì mà mặc kệ họ ăn không đủ no, còn mình lại mặc gấm vóc, ăn sơn hào hải vị. Vì ngân lượng cứu trợ không đủ, cô sẽ tự mình góp một phần, bổ sung sáu vạn sáu nghìn lượng bạc cho dân chúng Sơn Khê.”
Các quan lại đồng thanh hô lớn: “Bệ hạ thánh minh, yêu dân như con.”
Lời hay ai cũng nói được, Yến Tần nghe xong cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Hắn tự mình làm gương, các quan lại đương nhiên không thể không có động thái gì, liên tục bày tỏ muốn quyên góp cho dân chúng Quận Sơn Khê.
Mỗi người lần lượt đứng dậy nói: “Thần quyên góp một nghìn lượng.” “Gia đình thần nghèo khó, nhưng vẫn nguyện góp một phần sức nhỏ cho dân chúng quận Sơn Khê, năm trăm lượng.”
“Thần…” “Thần quyên góp…”
Tiếng của văn võ bá quan vang lên không ngừng, ban đầu bởi vì Yến Tần nổi giận nên cả triều đình im phăng phắc, giờ lại sôi động trở lại.
Yến Tần bị họ làm cho đau đầu, nhưng dù ồn ào thế nào, y vẫn nghe ra những con số xuất hiện nhiều nhất trong lời nói của các quan lại, là trăm và ngàn.
Bao nhiêu gia đình đại thần ngày thường tiêu tiền như nước, đến lúc này, quyên góp bạc cứu trợ lại nhỏ nhen như vậy, chỉ có năm trăm lượng, một ngàn lượng, giống như cắt một miếng thịt trên người họ.
“Được rồi, các ngươi thật lòng muốn quyên góp thì cũng không cần phải ở đây nói với cô quyên góp bao nhiêu.”
Vì trong số thần tử của mình thực sự có một số người nghèo khó, không tham lam, tiền lương y cấp có lẽ chỉ đủ cho họ tiêu, trong nhà cũng không lấy ra được nhiều, không thể bắt ép họ.
Giọng nói của Yến Tần hơi cao lên vài độ: “Lần này quyên góp đổi thành hình thức quyên góp ẩn danh, các vị ái khanh cứ tùy sức mà làm, còn muốn quyên góp bao nhiêu, những ai không biết rõ tình hình gia đình của mình, thì hãy hỏi phu nhân của các vị ái khanh rồi hãy nói.”
Y dừng lại một chút, chưa đợi các đại thần hồi đáp, lại tiếp tục nói: “Trẫm cho các ngươi hai ngày để suy nghĩ, ba ngày sau, cô muốn nhìn thấy kết quả, những chuyện khác, trừ phi là việc cấp bách, những ngày này đừng có mang đến để phiền cô, buổi thiết triều hôm nay kết thúc tại đây.”
Đây là một ý tưởng khác mà y nghĩ ra, quyên góp ẩn danh, số tiền cũng không giới hạn, quyên góp dựa vào tự giác. Tất nhiên, nếu thực sự dựa vào tự giác, các đại thần chắc chắn sẽ quyên góp ít hơn. Cho nên khi bảo mọi người về nhà suy nghĩ, y sai người đưa thêm một lá thư cho những đại thần có gia cảnh vô cùng giàu có.
Trong thư không phải là gì bí mật, y cũng không có ý định dùng bí mật để uy hiếp các đại thần quyên góp, y chỉ đưa cho mỗi người một danh sách.
Trong đó là những khoản chi tiêu hàng ngày của các đại thần này, từng người một đều khóc nghèo, mùa đông đốt lò than cũng dùng than bạc sợi gần trăm lượng, chiêu đãi khách một lần, liền phải tiêu tốn hàng ngàn lượng bạc.
Các đại thần này có người quả thật là gia thế khá giàu có, cũng không thể nói là cướp bóc của dân, nhưng như Nhiếp Chính Vương đã nói, bọn họ hưởng thụ đủ mọi ân huệ, có thể sống cuộc sống giàu sang phú quý, cũng là do quyền thế mang lại.
Y làm Hoàng đế, đều vì bách tính, bỏ ra tiền của từ kho bạc riêng, bọn họ là những gia tộc quyền quý, còn có thể chỉ bỏ ra một chút lông tơ sao?
Bách tính bình dân cần cù lao động, trên người còn gánh nặng thuế má và nghĩa vụ quân sự, con cháu nhà quyền quý nhàn nhã tiêu tiền như nước, lại không cần chịu thuế. Yến Tần hiện tại không có ý định động đến phần thuế của các gia tộc, nhưng những lợi ích đều do các đại thần hưởng thụ, đến lúc nên bỏ tiền bỏ sức, bọn họ lại chối bỏ. Trên đời này có chuyện tốt nào chỉ được lợi mà không phải chịu thiệt?
Hai ngày sau, Yến Tần cho các quan lại đủ thời gian chuẩn bị, thậm chí còn không lên triều, y truyền lệnh đi, nếu có việc gấp, hãy trực tiếp đến thư phòng tìm y.
Những thời gian rảnh rỗi được dành ra khi không lên triều, Yến Tần dùng để bàn bạc với Nhiếp chính vương về việc hoàng thương lần này. Sau khi tin tức được tung ra, sự nhiệt tình của những thương nhân biểu hiện ra còn mãnh liệt hơn y tưởng tượng.
Vì nhiều lý do, sau hai ngày, còn tiếp kiến một thương nhân họ Chu giàu có nhất.
Gia đình yhoj Chu không phải là thương nhân giàu có nhất kinh đô như lời Yến Vu Ca nói, nếu tính theo thứ hạng, họ cũng chỉ xếp thứ ba.
Hơn nữa, nếu thời gian kéo dài thêm một chút, chắc chắn sẽ có người bỏ ra nhiều tiền hơn. Nhưng người đầu tiên được chọn làm hoàng thương, không chỉ cân nhắc số tiền bỏ ra.
Y phải cân nhắc phong cách hành xử và phẩm chất của đối phương, xét cho cùng, có một số tiền kiếm được bằng con đường chính đáng, có một số lại dựa vào việc bóc lột bách tính, quan lại kết bè kết phái, mới có được như ngày hôm nay.
Nếu như hạt giống đầu tiên đã chọn sai, thì hoàng thương có thể trở thành một tồn tại giống như quan tham, cũng dựa vào việc hút máu bách tính để kiếm tiền.
Sau khi so sánh thông tin thu thập được trong hai ngày, Yến Tần chọn đi chọn lại, cuối cùng vẫn chọn gia đình họ Chu. Họ rất thành tâm, đủ bản lĩnh để phá lệ, thường ngày cũng mở rộng lòng nhân ái, thường xuyên phát cháo cứu trợ người nghèo.
Đương nhiên, khi tiếp kiến thương nhân này, Yến Tần đã cùng Nhiếp chính vương tiếp kiến. Thương nhân này cũng không như y tưởng tượng, toàn thân nồng nặc mùi tiền, mập mạp, mà rất phong độ, trông giống như một thư sinh nho nhã.
Sau khi tiễn người đi, y lại tính toán số tiền mà các thương nhân đã “quyên góp” cho triều đình để tranh giành danh hiệu hoàng thương trong những ngày qua, Yến Tần không khỏi ngạc nhiên.
Quả là một khoản tiền lớn, đủ để cứu trợ cho dân chúng quận Sơn Khê. Chờ đến khi tiền quyên góp ẩn danh của các quan lại được chuyển đến, lại là một khoản tiền khổng lồ.
Yến Tần nhìn số lượng bạc khổng lồ này, không dám tin vào mắt mình. Không có thuế má hà khắc, không có ép buộc, dễ dàng vậy, đã cắt được một miếng thịt lớn từ người các quan lại.
Không, những đồng tiền này đối với họ thực chất cũng không phải là miếng thịt lớn, giống như sáu vạn sáu nghìn lượng, mặc dù nhìn thì nhiều, nhưng thực tế dùng thì vẫn không đủ cho một tháng tiêu dùng trong cung của y.
Quận Sơn Khê mặc dù bị thiên tai nghiêm trọng, nhưng cũng không thể đổ quá nhiều tiền vào đó. Yến Tần lấy ra bốn mươi vạn lượng từ số tiền thu được, dành cho quận Sơn Khê, lại sai người nhanh chóng chuyển bạc cứu trợ đến nơi bị nạn.
Đương nhiên, trước khi bạc cứu trợ được chuyển đi, y đã sai người tung tin, lần này bạc cứu trợ, y sẽ giao cho nhiều quan lại phụ trách, nếu xảy ra sai sót gì trong quá trình chuyển giao, thì quan lại địa phương và quan lại hộ tống, bất kể lý do gì, đều bị trừng phạt, tước bỏ mũ quan trên đầu.
Y không có nhiều người có thể dùng, người của Nhiếp chính vương cũng hộ tống lương thực cứu trợ, giúp đỡ cứu nạn. Không thể nào cứ việc gì cũng giao cho những người đáng tin cậy như vậy.
Những người này không phải là thích tham lam, thích tiền tài nửa đường biến mất sao, dù sao số lượng bạc, y đã viết thư thông báo với Độc Cô Liễu, nếu đến hạn số lượng không đúng, thì những người liên quan đều bị phạt.
Tệ nhất là thay những lão già này thôi, y vốn cũng không có nhiều thần tử do chính mình đề bạt.
Vì mũ quan trên đầu mình, mấy người có quyền thế cao trọng kia cũng sẽ cố gắng trông chừng hàng hóa. Y làm vậy, cũng là bị những tên cướp được gọi là bí ẩn ép buộc không còn cách nào khác.
Thư tín được tám trăm dặm khẩn cấp chuyển đến, sau đó đoàn xe vận chuyển bạc cứu trợ cũng trùng điệp ra khỏi kinh. Khi đi, Yến Tần còn cố ý động viên tinh thần một phen, nhìn những đồng bạc trắng muốt, Yến Tần chỉ có thể vẫy tay, rưng rưng tiễn biệt
Tiểu hoàng đế tiễn người, Nhiếp chính vương cũng đi theo, xét cho cùng, quyền lực quân sự hiện nay vẫn nằm trong tay hắn. Nhìn thấy ánh mắt rất buồn rầu của tiểu hoàng đế, những ngày qua, hắn đã thấy sự vất vả của tiểu hoàng đế, hắn hiếm khi an ủi một câu: “Lần này họ chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, xin Bệ hạ yên tâm.”
“Cô rất yên tâm về họ.” Yến Tần thầm thì trong lòng, y không yên tâm chỉ là những đồng tiền kia thôi, tay chưa kịp ấm tiền, lại nhìn thấy những đồng bạc trắng xoá thoát khỏi tay, rời xa quê hương.
Thật là… đau lòng quá.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm
Yến nhát gan: Có tiền rồi…… chưa đụng tới mấy cái đã không còn.
Nhiếp chính vương: Sau đại hôn, cho ngươi nhìn đủ.
Yến Tần lại nói: “Chỉ là một giấc mơ, đều là mơ, Vương thúc cần gì phải so đo với cô vì một giấc mơ.”
Y làm sao có thể biết tại sao mình lại mơ những giấc mơ kỳ quái này, nếu người có thể hoàn toàn kiểm soát nội dung mình mơ, thì cũng không còn là người nữa.
Đúng vậy, đây cũng chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng còn một câu, gọi là nhật hữu sở tư dạ hữu sở mộng (ban ngày nghĩ nhiều về chuyện gì đó thì ban đêm sẽ thấy lại). Nhưng tiểu Hoàng đế đã nói như vậy, hắn là một người đàn ông trưởng thành, mà còn so đo vì chuyện này, thật sự là mất phong độ.
Yến Vu Ca cũng chỉ có thể nghĩ về mặt tốt của chuyện này, mơ những giấc mơ này, có lẽ là bởi vì tiểu Hoàng đế mong muốn thành thân với mình, dù sao người thành thân cũng là hắn, chứ không phải người khác.
Nghĩ như vậy, tâm trạng hắn tốt hơn một chút, lại muốn hỏi Yến Tần chi tiết: “Hoàng thượng còn nhớ mình đã mơ thấy gì nữa không?”
Thật ra Yến Tần nhớ rất rõ, nhưng y lại không muốn nói với Nhiếp Chính Vương, ai biết được tính tình hay suy nghĩ lung tung của Nhiếp Chính Vương, nghe xong có khi lại không vui: “Không có gì, cô gần như đã quên hết, chỉ có vài cảnh tượng ấn tượng hơn một chút.”
Y vừa dứt lời, kiệu liền đến trước điện Thái Hòa.
Yến Tần xuống kiệu, ngồi lên ngai vàng dát vàng của mình, y như mọi ngày, trước tiên lên tiếng để văn võ bá quan bình thân.
Hộ bộ Thượng thư là người đầu tiên đứng dậy, vì tối qua đã được tiểu hoàng đế dặn dò, ông ta mở miệng liền nói đến chuyện động đất ở quận Sơn Khê.
Cảnh tượng đã “luyện tập” từ tối qua, Yến Tần nghe xong, mặt mày nghiêm nghị, lại bảo Hộ bộ Thượng thư và Công bộ Thượng thư nói cách giải quyết.
Sau khi bày tỏ sự đau lòng, Yến Tần tiếp tục nói: “Cô quyết định, việc cứu tế thiên tai động đất ở quận Sơn Khê lần này, không thể chậm trễ, cô dự định cấp bốn mươi vạn lượng bạc cứu trợ cho người dân quận Sơn Khê.”
Chuyện bốn mươi vạn lượng bạc này, tối hôm qua tiểu Hoàng đế không hề nói với mình, rõ ràng mình đã nói với y, hiện tại kho bạc chỉ còn hơn hai vạn lượng, cộng thêm những khoản quyên góp của những gia đình giàu có, nhiều nhất cũng chỉ đủ hai mươi vạn lượng, bốn mươi vạn quả thực quá sức.
Hộ bộ Thượng thư lại đứng dậy: “Bệ hạ lo lắng cho người dân như vậy, thật là phúc của bá tánh. Nhưng mà quốc khố đã trống rỗng, xin lỗi thần không thể làm được.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Yến Tần lập tức thay đổi. Y mắng té tát các quan lại một trận, không ngoài việc khiển trách các quan lại ăn chơi xa hoa lãng phí.
Gần đây, các quan lại đã nhìn thấu, tiểu hoàng đế không nổi giận thì thôi, một khi nổi giận, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Bọn họ không muốn bị liên lụy, mỗi người đều tuân thủ nguyên tắc “im lặng là vàng”, im lặng không nói gì.
Sau khi mắng té tát các quan lại một phen, Yến Tần lại nói tiếp về những cách khác: “Dân chúng quận Sơn Khê gặp nạn như vậy, thậm chí còn không đủ ăn, họ là thần dân của cô, không lý gì mà mặc kệ họ ăn không đủ no, còn mình lại mặc gấm vóc, ăn sơn hào hải vị. Vì ngân lượng cứu trợ không đủ, cô sẽ tự mình góp một phần, bổ sung sáu vạn sáu nghìn lượng bạc cho dân chúng Sơn Khê.”
Các quan lại đồng thanh hô lớn: “Bệ hạ thánh minh, yêu dân như con.”
Lời hay ai cũng nói được, Yến Tần nghe xong cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Hắn tự mình làm gương, các quan lại đương nhiên không thể không có động thái gì, liên tục bày tỏ muốn quyên góp cho dân chúng Quận Sơn Khê.
Mỗi người lần lượt đứng dậy nói: “Thần quyên góp một nghìn lượng.” “Gia đình thần nghèo khó, nhưng vẫn nguyện góp một phần sức nhỏ cho dân chúng quận Sơn Khê, năm trăm lượng.”
“Thần…” “Thần quyên góp…”
Tiếng của văn võ bá quan vang lên không ngừng, ban đầu bởi vì Yến Tần nổi giận nên cả triều đình im phăng phắc, giờ lại sôi động trở lại.
Yến Tần bị họ làm cho đau đầu, nhưng dù ồn ào thế nào, y vẫn nghe ra những con số xuất hiện nhiều nhất trong lời nói của các quan lại, là trăm và ngàn.
Bao nhiêu gia đình đại thần ngày thường tiêu tiền như nước, đến lúc này, quyên góp bạc cứu trợ lại nhỏ nhen như vậy, chỉ có năm trăm lượng, một ngàn lượng, giống như cắt một miếng thịt trên người họ.
“Được rồi, các ngươi thật lòng muốn quyên góp thì cũng không cần phải ở đây nói với cô quyên góp bao nhiêu.”
Vì trong số thần tử của mình thực sự có một số người nghèo khó, không tham lam, tiền lương y cấp có lẽ chỉ đủ cho họ tiêu, trong nhà cũng không lấy ra được nhiều, không thể bắt ép họ.
Giọng nói của Yến Tần hơi cao lên vài độ: “Lần này quyên góp đổi thành hình thức quyên góp ẩn danh, các vị ái khanh cứ tùy sức mà làm, còn muốn quyên góp bao nhiêu, những ai không biết rõ tình hình gia đình của mình, thì hãy hỏi phu nhân của các vị ái khanh rồi hãy nói.”
Y dừng lại một chút, chưa đợi các đại thần hồi đáp, lại tiếp tục nói: “Trẫm cho các ngươi hai ngày để suy nghĩ, ba ngày sau, cô muốn nhìn thấy kết quả, những chuyện khác, trừ phi là việc cấp bách, những ngày này đừng có mang đến để phiền cô, buổi thiết triều hôm nay kết thúc tại đây.”
Đây là một ý tưởng khác mà y nghĩ ra, quyên góp ẩn danh, số tiền cũng không giới hạn, quyên góp dựa vào tự giác. Tất nhiên, nếu thực sự dựa vào tự giác, các đại thần chắc chắn sẽ quyên góp ít hơn. Cho nên khi bảo mọi người về nhà suy nghĩ, y sai người đưa thêm một lá thư cho những đại thần có gia cảnh vô cùng giàu có.
Trong thư không phải là gì bí mật, y cũng không có ý định dùng bí mật để uy hiếp các đại thần quyên góp, y chỉ đưa cho mỗi người một danh sách.
Trong đó là những khoản chi tiêu hàng ngày của các đại thần này, từng người một đều khóc nghèo, mùa đông đốt lò than cũng dùng than bạc sợi gần trăm lượng, chiêu đãi khách một lần, liền phải tiêu tốn hàng ngàn lượng bạc.
Các đại thần này có người quả thật là gia thế khá giàu có, cũng không thể nói là cướp bóc của dân, nhưng như Nhiếp Chính Vương đã nói, bọn họ hưởng thụ đủ mọi ân huệ, có thể sống cuộc sống giàu sang phú quý, cũng là do quyền thế mang lại.
Y làm Hoàng đế, đều vì bách tính, bỏ ra tiền của từ kho bạc riêng, bọn họ là những gia tộc quyền quý, còn có thể chỉ bỏ ra một chút lông tơ sao?
Bách tính bình dân cần cù lao động, trên người còn gánh nặng thuế má và nghĩa vụ quân sự, con cháu nhà quyền quý nhàn nhã tiêu tiền như nước, lại không cần chịu thuế. Yến Tần hiện tại không có ý định động đến phần thuế của các gia tộc, nhưng những lợi ích đều do các đại thần hưởng thụ, đến lúc nên bỏ tiền bỏ sức, bọn họ lại chối bỏ. Trên đời này có chuyện tốt nào chỉ được lợi mà không phải chịu thiệt?
Hai ngày sau, Yến Tần cho các quan lại đủ thời gian chuẩn bị, thậm chí còn không lên triều, y truyền lệnh đi, nếu có việc gấp, hãy trực tiếp đến thư phòng tìm y.
Những thời gian rảnh rỗi được dành ra khi không lên triều, Yến Tần dùng để bàn bạc với Nhiếp chính vương về việc hoàng thương lần này. Sau khi tin tức được tung ra, sự nhiệt tình của những thương nhân biểu hiện ra còn mãnh liệt hơn y tưởng tượng.
Vì nhiều lý do, sau hai ngày, còn tiếp kiến một thương nhân họ Chu giàu có nhất.
Gia đình yhoj Chu không phải là thương nhân giàu có nhất kinh đô như lời Yến Vu Ca nói, nếu tính theo thứ hạng, họ cũng chỉ xếp thứ ba.
Hơn nữa, nếu thời gian kéo dài thêm một chút, chắc chắn sẽ có người bỏ ra nhiều tiền hơn. Nhưng người đầu tiên được chọn làm hoàng thương, không chỉ cân nhắc số tiền bỏ ra.
Y phải cân nhắc phong cách hành xử và phẩm chất của đối phương, xét cho cùng, có một số tiền kiếm được bằng con đường chính đáng, có một số lại dựa vào việc bóc lột bách tính, quan lại kết bè kết phái, mới có được như ngày hôm nay.
Nếu như hạt giống đầu tiên đã chọn sai, thì hoàng thương có thể trở thành một tồn tại giống như quan tham, cũng dựa vào việc hút máu bách tính để kiếm tiền.
Sau khi so sánh thông tin thu thập được trong hai ngày, Yến Tần chọn đi chọn lại, cuối cùng vẫn chọn gia đình họ Chu. Họ rất thành tâm, đủ bản lĩnh để phá lệ, thường ngày cũng mở rộng lòng nhân ái, thường xuyên phát cháo cứu trợ người nghèo.
Đương nhiên, khi tiếp kiến thương nhân này, Yến Tần đã cùng Nhiếp chính vương tiếp kiến. Thương nhân này cũng không như y tưởng tượng, toàn thân nồng nặc mùi tiền, mập mạp, mà rất phong độ, trông giống như một thư sinh nho nhã.
Sau khi tiễn người đi, y lại tính toán số tiền mà các thương nhân đã “quyên góp” cho triều đình để tranh giành danh hiệu hoàng thương trong những ngày qua, Yến Tần không khỏi ngạc nhiên.
Quả là một khoản tiền lớn, đủ để cứu trợ cho dân chúng quận Sơn Khê. Chờ đến khi tiền quyên góp ẩn danh của các quan lại được chuyển đến, lại là một khoản tiền khổng lồ.
Yến Tần nhìn số lượng bạc khổng lồ này, không dám tin vào mắt mình. Không có thuế má hà khắc, không có ép buộc, dễ dàng vậy, đã cắt được một miếng thịt lớn từ người các quan lại.
Không, những đồng tiền này đối với họ thực chất cũng không phải là miếng thịt lớn, giống như sáu vạn sáu nghìn lượng, mặc dù nhìn thì nhiều, nhưng thực tế dùng thì vẫn không đủ cho một tháng tiêu dùng trong cung của y.
Quận Sơn Khê mặc dù bị thiên tai nghiêm trọng, nhưng cũng không thể đổ quá nhiều tiền vào đó. Yến Tần lấy ra bốn mươi vạn lượng từ số tiền thu được, dành cho quận Sơn Khê, lại sai người nhanh chóng chuyển bạc cứu trợ đến nơi bị nạn.
Đương nhiên, trước khi bạc cứu trợ được chuyển đi, y đã sai người tung tin, lần này bạc cứu trợ, y sẽ giao cho nhiều quan lại phụ trách, nếu xảy ra sai sót gì trong quá trình chuyển giao, thì quan lại địa phương và quan lại hộ tống, bất kể lý do gì, đều bị trừng phạt, tước bỏ mũ quan trên đầu.
Y không có nhiều người có thể dùng, người của Nhiếp chính vương cũng hộ tống lương thực cứu trợ, giúp đỡ cứu nạn. Không thể nào cứ việc gì cũng giao cho những người đáng tin cậy như vậy.
Những người này không phải là thích tham lam, thích tiền tài nửa đường biến mất sao, dù sao số lượng bạc, y đã viết thư thông báo với Độc Cô Liễu, nếu đến hạn số lượng không đúng, thì những người liên quan đều bị phạt.
Tệ nhất là thay những lão già này thôi, y vốn cũng không có nhiều thần tử do chính mình đề bạt.
Vì mũ quan trên đầu mình, mấy người có quyền thế cao trọng kia cũng sẽ cố gắng trông chừng hàng hóa. Y làm vậy, cũng là bị những tên cướp được gọi là bí ẩn ép buộc không còn cách nào khác.
Thư tín được tám trăm dặm khẩn cấp chuyển đến, sau đó đoàn xe vận chuyển bạc cứu trợ cũng trùng điệp ra khỏi kinh. Khi đi, Yến Tần còn cố ý động viên tinh thần một phen, nhìn những đồng bạc trắng muốt, Yến Tần chỉ có thể vẫy tay, rưng rưng tiễn biệt
Tiểu hoàng đế tiễn người, Nhiếp chính vương cũng đi theo, xét cho cùng, quyền lực quân sự hiện nay vẫn nằm trong tay hắn. Nhìn thấy ánh mắt rất buồn rầu của tiểu hoàng đế, những ngày qua, hắn đã thấy sự vất vả của tiểu hoàng đế, hắn hiếm khi an ủi một câu: “Lần này họ chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, xin Bệ hạ yên tâm.”
“Cô rất yên tâm về họ.” Yến Tần thầm thì trong lòng, y không yên tâm chỉ là những đồng tiền kia thôi, tay chưa kịp ấm tiền, lại nhìn thấy những đồng bạc trắng xoá thoát khỏi tay, rời xa quê hương.
Thật là… đau lòng quá.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm
Yến nhát gan: Có tiền rồi…… chưa đụng tới mấy cái đã không còn.
Nhiếp chính vương: Sau đại hôn, cho ngươi nhìn đủ.