Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương
Chương 1
“Bệ hạ, ngài bảo thần thiếp phải làm sao đây?!” Giọng nữ gào khóc ai oán vang vọng bên tai Yến Tần, âm giọng vừa chói vừa cao xé toạc bầu không khí tĩnh mịch, như muốn phá tan màng nhĩ của y.
Khóc cái gì mà khóc, ồn ào như vậy, người chết cũng bị các ngươi gọi dậy! Bị tiếng ồn làm cho đầu óc ong ong, Yến Tần cau mày, nét mặt trở nên u ám.
Dù sao cũng từng trải qua hai kiếp đế vương, khí thế uy nghiêm bỗng chốc bùng phát, khiến người khác không khỏi run sợ. Khi y sa sầm mặt mày, xung quanh lập tức im bặt.
Lúc này, Yến Tần mới thả lỏng đôi chút, tuy đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng trực giác nhạy bén như dã thú khiến y nhanh chóng nhận ra sự bất thường xung quanh. Y là Thiên tử Đại Yến, ai dám để y quỳ trên đất, cho dù có thì dưới hai đầu gối có lót bồ đoàn thêu hoa văn tinh xảo.
Hơn nữa, khung cảnh xung quanh tuy quen thuộc, nhưng ánh mắt lén lút của những cung nhân trong bộ trang phục cung đình lại mang theo vẻ kỳ quặc.
Sau khi vừa nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, Yến Tần bỗng bừng tỉnh như sét đánh ngang tai, lập tức thoát khỏi trạng thái hỗn độn, hoàn toàn tỉnh táo.
Thiếu niên mặc áo trắng hơi cúi đầu, nơi không ai nhìn thấy, y nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, lại ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô cùng đau buồn, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Đây rõ ràng đây là ngày mà phụ hoàng vừa qua đời, đám phi tần giả vờ kia đang khóc lóc trước quan tài của hoàng đế. Quả nhiên, y đã trở lại!
Sau khi đám cung phi khóc lóc thảm thiết một hồi, giọng nói lạnh lùng mà Yến Tần vô cùng quen thuộc vang lên: “Được rồi, kéo các vị nương nương ra, đừng lỡ giờ lành đưa tiên hoàng vào hoàng lăng.”
Hắn vừa dứt lời, tiếng khóc của những cung phi trẻ đẹp càng thêm dữ dội. Không còn cách nào, tiên hoàng là một kẻ độc ác, chỉ vì họ không sinh được con trai, nên khi chết cũng muốn kéo họ đi cùng.
Lời nói của người đàn ông vừa nãy chẳng khác nào phán quyết của Diêm Vương, phái Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn họ. Sắp sửa hương tan ngọc nát, các nàng sao có thể không khóc lóc thảm thiết?
Giọng nói của người đàn ông đương nhiên rất có trọgn lượng, hắn vừa lên tiếng, lập tức có cung nhân tay chân lanh lẹ vây quanh, dùng vải mềm chặn miệng các cung phi còn đang giãy dụa, sau đó không thèm thương hoa tiếc ngọc mà thô bạo kéo đám phụ nữ nhu nhược này xuống.
Không còn tiếng khóc than, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Yến Tần cũng quỳ trước quan tài của phụ hoàng một lúc, khi đám người kia ra tay, y kịp thời đứng dậy, mượn áo khoác rộng che đi, quơ tay quơ chân một lúc.
Đây đã là lần thứ ba y chứng kiến cảnh tượng những phi tần kiều diễm như hoa này bị lôi đi chịu chết. Nhìn những hành động thô bạo của các cung nhân, y lại nói ra câu nói y hệt hai lần trước: “Dù sao họ cũng từng là phi tần của phụ hoàng.”
Lão thái giám Lý Đức Phúc, người chỉ huy đám thái giám, cất giọng the thé hơn đám con gái giải thích với Yến Tần: “Điện hạ lòng dạ Bồ Tát, chỉ là tiên hoàng đã băng hà khá lâu, vẫn đang chờ các vị nương nương cùng đi vào hoàng lăng. Điện hạ yên tâm, bệ hạ cũng không muốn họ chịu khổ, đã sớm chuẩn bị cho các nương nương ‘Hồng nhan tiếu’, chỉ trong chớp mắt mà thôi.”
Hồng nhan tiếu mà Lý Đức Phúc nhắc đến là một loại thuốc độc kịch liệt, khiến người ta cười chết trong ảo giác. Ban đầu nó được sử dụng để ban cho những cung phi phạm lỗi lớn, nhưng giờ đây lại được dùng để đưa những phi tần diễm lệ này đi theo hầu hạ tiên hoàng. Một là để giảm bớt sự đau đớn khi chết cho các phi tần, hai là vì lúc sinh thời tiên hoàng thích ngắm người ta cười, nên không muốn những người đi theo mình có vẻ mặt hoảng sợ oán hận.
Đối phương vẫn như trong ký ức của y, lấy tiên hoàng ra làm cái cớ, lời nói cũng giống hệt hai kiếp trước. Vị thái tử trẻ tuổi sắp sửa lên ngôi thầm thở dài, quay người đi, không muốn nhìn vào ánh mắt bỗng sáng lên rồi lại vụt tắt của những người phụ nữ đáng thương kia.
Lệnh cho những người phụ nữ này đi theo hầu hạ tiên hoàng là do vị phụ hoàng hồ đồ của y ban ra. Tuy y là tân đế tương lai, nhưng hiện tại vẫn chưa lên ngôi, cho dù đã đăng cơ cũng còn có Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng đè đầu, y không thể tùy tiện làm bậy, chưa lên ngôi mà đã mang tiếng bất hiếu thì không hay.
Ban đầu y nhìn về phía những phi tần, nhưng khi quay người lại, y lại đối diện với khuôn mặt của người đàn ông đã ra lệnh ban đầu.
Chuyện kiếp trước và kiếp trước nữa đã xảy ra khá lâu, nhìn thấy dung mạo trẻ trung của Yến Vu Ca, Yến Tần vẫn chưa quen.
Nhưng dù đối phương trở nên trẻ trung tuấn tú hơn trong ký ức của y, thì cảm giác âm trầm áp bức đó vẫn không hề thay đổi, nhìn thế nào cũng thấy khó ưa.
Yến Tần, người đã tái sinh một lần nữa, thầm chê bai đối phương trong lòng, biểu cảm trên mặt vốn hơi cứng đờ vì căng thẳng quá lâu, lại càng trở nên sinh động hơn vì sự chán ghét ra mặt.
Đứng đối diện với Yến Tần, Yến Vu Ca đương nhiên nhận ra điều bất thường ở vị thái tử trẻ tuổi này. Trong ấn tượng của hắn, thái tử tuy không đến nỗi ngu ngốc, nhưng lại nóng nảy, không giấu được tâm tư, khi nhìn hắn, sự ghét bỏ không hề che giấu, có thể nói là một kẻ ngốc kiêu ngạo lỳ lợm.
Nhưng khi thái tử quỳ ở đó, khí chất của cả người y đã thay đổi rất nhiều. Khi thái tử lên tiếng, sự nóng nảy đó cũng biến mất, không giống như một thanh niên tràn đầy sức sống, mà lại có chút giống như tiên hoàng vừa mới qua đời.
Nhưng chờ đến khi Yến Tần đối mặt với hắn, chút nghi ngờ trong lòng hắn cũng tan biến hoàn toàn. Vị thái tử trẻ tuổi không hề che giấu sự chán ghét với hắn, nhìn thế nào cũng không giống người có tâm cơ thâm trầm.
Dù sao cũng vừa chịu tang cha, gặp phải biến cố lớn như vậy, tâm trạng có chút thay đổi cũng là bình thường. Hắn cong môi, trong mắt thoáng qua vẻ mỉa mai: “Điện hạ mấy ngày nay vất vả rồi, xin hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng để lỡ đại điển đăng cơ ba ngày sau.”
Lời này nghe qua thì đang quan tâm đến vị thái tử trẻ tuổi, nhưng với ngữ khí lạnh lùng đến mức có thể đóng thành băng, hoàn toàn không cảm nhận được chút quan tâm nào, ngược lại có chút bể trên trên cao đang nhìn xuống ra lệnh.
Quả thực là giống y như trong ký ức, đáng ghét vẫn hoàn đáng ghét, loại người phạm thượng này dù bị muôn đao lăng trì cũng không khiến người ta thấy đáng thương. Yến Tần phẫn nộ nghĩ thầm, trên mặt lộ ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng mà lúc này mình nên có, nghiến răng nghiến lợi nói: “Biết rồi, cô cũng thỉnh Nhiếp Chính Vương thúc cố gắng bảo vệ tốt thân thể của mình!”
Lời nói này của y là rặn từng chữ từng chữ từ kẽ răng, rõ ràng là đang bày tỏ sự không thích đối với thanh niên tuấn tú trước mặt.
Vì đã kéo đi những phi tần không ngừng khóc lóc, lúc này trong cung điện vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi, Yến Tần cũng tự nhiên nghe thấy tiếng cung nhân hít vào.
Ngoài tiếng hít vào, còn có những ánh mắt lo lắng, lo lắng, thương xót đổ dồn về vị thái tử trẻ tuổi, vị hoàng đế tương lai này. Rõ ràng, họ không hề lo lắng việc Nhiếp Chính Vương phạm thượng, ngược lại còn lo lắng cho mạng sống của thái tử đang chọc Nhiếp Chính Vương mất hứng này.
Mặc dù đã sống đến kiếp thứ ba, nhưng Yến Tần vẫn cảm thấy nghẹn ngào trước cảnh tượng này.
Dù sao đây cũng là linh đường của tiên hoàng, Nhiếp Chính Vương không có ý so đo với vị thái tử trẻ tuổi, chỉ quét mắt nhìn Yến Tần một cái, rất nhanh trong tiếng cung tiễn Nhiếp Chính Vương đã rời khỏi cung điện trắng xóa.
Đợi đến khi Nhiếp Chính Vương và đám tay sai của hắn đi rồi, một hoạn quan trung niên Thường Tiếu mới tiến đến bên cạnh Yến Tần, thấp giọng nói: “Điện hạ, nóng nảy quá rồi.”
Hoạn quan này là người bạn lớn lên cùng Yến Tần, từ nhở đến lớn luôn ở cạnh y, xem như là người vô cùng thân cận bên cạnh Yến Tần, bất kể kiếp nào, Thường Tiếu đối xử với y vô cùng tốt, kiếp trước khi y khiến Đại Yến mất đi, cũng là Thường Tiếu chắn trước mặt y, chịu thay y một đao, tuy rằng cuối cùng y vẫn chết, nhưng phân ân huệ tốt đẹp này của đối phương, Yến Tần vẫn ghi nhớ trong lòng.
Lòng có chút chua xót, y lại bày ra khuôn mặt tức giận, hơi cất cao giọng nói, “Thường Tiếu, ngươi nói vậy là có ý gì, cô làm thái tử, còn phải cúi đầu trước một vương gia hay sao!”
Sau một hồi nổi giận, y ra lệnh cho Thường Tiếu quỳ bên ngoài thiên điện, quỳ đủ một canh giờ mới được đứng dậy.
Có rất nhiều đôi mắt trong cung đang nhìn chằm chằm, Yến Tần còn chưa về Đông cung của Thái tử, y nổi giận ra sao, nói những gì với Thường Tiếu, đều được truyền nguyên vẹn đến tai Nhiếp Chính Vương.
Sau khi nghe xong, người sau chỉ đưa ra lời nhận xét ngắn gọn và súc tích về Yến Tần: “Ngu ngốc.”
Cung nhân quỳ gối tấu báo cáo trước mặt hắn cúi đầu, không dám hùa theo lời của Nhiếp Chính Vương.
Mắng vị Thiên tử tương lai là ngu xuẩn xong, hắn cưỡi ngựa chưa ra khỏi cung điện, lãiua tay: “Dược rồi, quay về tiếp tục nhìn xem.”
Yến Tần bị mắng ngu xuẩn, hắt hơi một cái. Thừa lúc không ai nhìn, y xoa xoa mũi, vén rèm xe, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt.
Phụ hoàng y qua đời cũng không mang đến sự thay đổi gì với các cung nhân bình thường, hành lang uốn lượn với hoa văn rồng phượng tinh xảo, hoa cỏ hai bên đại lộ vẫn rực rỡ. Lúc đi qua ngự hoa viên, những đóa hoa muôn hồng nghìn tía kia càng tràn đầy sức sống, không hề ảm đạm vì một chủ nhân của tòa thành to lớn này qua đời.
Nhưng những vật vô tri vô giác này, kiếp trước khi giặc cướp tấn công Hoàng thành, cũng bị phá hủy nặng nề. Trước khi y chết, ánh lửa hừng hực thiêu rụi hết những đình đài lầu các này, máu tươi của cung nhân nhuộm đỏ đầy trời.
Ký ức kiếp trước đan chéo với khung cảnh hiện tại, khiến ánh mắt Yến Tần xót xa. Nhưng y nhớ rằng trong cung đầy rẫy tai mắt của Yến Vu Ca, y không muốn ngày mai có tin đồn Thái tử yếu đuối, lén lút lau nước mắt như đàn bà.
Sắc mặt Thái tử điện hạ cứng đờ, tay run lên. Hắn hạ rèm che khuất khuôn mặt trẻ tuổi tôn quý của y.
Thường Tiếu quỳ trên bậc thang ngoài điện một canh giờ, sau đó trở về Đông cung tiếp tục hầu hạ Yến Tần.
Chỉ còn hai người, Yến Tần đưa cho Thường Tiếu một lọ thuốc trị thương thượng hạng, giọng bình thường: “Ngươi tủi thân trước mặt Cô?”
Thường Tiếu cúi đầu: “Nô tài không dám.” Hắn làm bạn từ nhỏ đến lớn với Yến Tần, luôn luôn được tiểu thái tử ỷ lại, đây là lần đầu tiên Yến Tần phạt hắn trước mặt nhiều người như vậy, nên hắn hơi uất ức, hơn nữa hắn thực sự đang nghĩ cho Yến Tần.
Yến Tần nói: “Ta thấy ngươi không có gì không dám.” Yến Tần nói tuy nặng lời, nhưng y đổi cô thành ta, vẻ mặt thoạt nhìn không giống đnag tức giận. Thường Tiếu biết chủ tử không tức giận, bạo dạn nói: “Nô tài chỉ lo cho điện hạ. Vài ngày nữa điện hạ sẽ là bệ hạ, cần gì phải gây phiền toái với vị kia? Chờ khi nắm quyền trong tay, ngài muốn tức giận cũng không muộn.”
Yến Tần thở dài: “Ngươi thì biết gì…” Sau khi y lên làm hoàng đế thì tình cảnh thế nào, y rõ hơn hết thảy, một người đã sống cả ba đời.
Y nhớ lại tình cảnh của mình. Con nối dõi hoàng thất Đại Yến luôn mỏng. Phụ hoàng y sống hơn bốn mươi tuổi, đến lúc chết chỉ có một đứa con trai là y. Hơn nữa bệnh của hắn kéo đến quá nhanh, không kịp trải thảm lót đường cho đứa con còn nhỏ này đã về cảnh tiên rồi.
Mẫu thân của y chỉ là một phi tần bình thường, sau lưng không có thế lực. Khi y sinh ra, mẹ y cũng qua đời. Nếu không phải hai hoàng tử khác đều chết non, ykhông thể lên làm Thái tử, chứ đừng nói đến việc ngồi trên long ỷ kia.
Hiện tại tuổi mụ của y mới mười bốn, năm ngoái huynh trưởng qua đời mới được lập làm Thái tử. Tới nay, y cũng không học thuật làm vua, nho học không tinh, võ nghệ không thông, làm sao có thể khiến lão hoàng đế và triều thần lo nước lo dân yên tâm giao giang sơn xã tắc cho y?
Phụ hoàng đoản mệnh, không có ngoại thích soán quyền, lại sắp xếp cho y một Nhiếp Chính Vương tài năng. Ban đầu là vì cân bằng triều chính, tránh cho thái tử trẻ tuổi không có thế lực bị thế gia đại tộc kiềm chế.
Nhưng đời thứ nhất của y, Nhiếp Chính Vương nắm quyền không buông, văn võ bá quan chỉ biết đến Nhiếp Chính Vương, trong mắt không có vị hoàng đế này.
Yến Tần tuy tâm nhãn không nhỏ, nhưng làm hoàng đế nhiều năm, trong lòng luôn có ý nghĩ như vậy. Cuối cùng Nhiếp Chính Vương can thiệp chuyện y sủng hạnh cung phi, ép ycưới nhiều nữ nhân, và khi cung phi có thai thì ra tay giết chết hoàng đế bù nhìn như y.
Mạng nhỏ bị người nắm trong tay, y tuổi còn trẻ, hơn hai mươi tuổi đã uất ức mà chết.
Có thể liệt tổ liệt tông thấy hậu bối vô dụng này chết quá đáng thương, nên cho y một lần làm lại. Lần này y ẩn nhẫn thành thục, bày mưu tính kế, thậm chí cấu kết ngoại tộc, cuối cùng nhân lúc thiên thời địa lợi hòa hợp mà lật đổ Nhiếp Chính Vương đè đầu cưỡi cổ mình.
Nhưng ngoại tộc y đưa vào cũng là bầy sài lang hổ báo. Không có uy danh Nhiếp Chính Vương – Ngọc Diện Sát Thần – đè ép, quốc gia và hoàng cung của y nhanh chóng bị công phá, chưa đầy mười năm vui vẻ đã nước mất nhà tan.
Y không giữ được giang sơn xã tắc tổ tông lưu lại, còn hại ngàn vạn dân chúng làm nô lệ vong quốc, trong lòng vô cùng hối hận. Dù sao cũng đã chết một lần, khi tặc nhân xông tới, y hạ quyết tâm cầm kiếm tự sát.
Y vừa mới chết, mở mắt ra, lại trở lại!
Chỉ cần Yến Vu Ca một ngày là Nhiếp Chính Vương, vị hoàng đế này sẽ không có một ngày thoải mái. Buông tha Yến Vu Ca, chính mình uất ức chết. Để cho tên chết tiệt đáng hận này đi chết, y cùng giang sơn xã tắc ôm nhau tiêu đời.
Liệt tổ liệt tông rốt cuộc muốn y phải làm sao? Bây giờ y muốn cắt cổ mặc kệ!
Nhìn vẻ mặt Yến Tần đột nhiên tối tăm, không khí nặng nề vây quanh, Thường Tiếu sợ hãi đến mức phấn trên mặt muốn rơi lộp độp. Hắn dùng giọng nói sắc bén kéo Yến Tần từ trong hồi ức trở về: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Yến Tần hồi thần lại: “Không sao.”
Y sờ cái cổ mềm mại của mình, sau đó lại buông tay
Quên đi, cắt cổ đau lắm, không cần đâu
Thường Tiếu thở phào nhẹ nhõmL “Thời gian cũng trễ rồi, nô tài hầu hạ điện hạ đi ngủ.”
Yến Tân giang tay ra, soi gương ý bảo Thường Tiếu cởi áo cho y.
Lúc y đứng, liếc nhìn khuôn mặt non choẹt ngây ngô của mình trong gương, tỏng lòng đột nhiên xẹt qua một ý định, dù sao tuổi Nhiếp Chính Vương lớn hơn y, nói không chừng lần này y có thể khiến đối phương chịu chết, cả nhà cùng vui.
Ừm, chờ cô đăng cơ trước đã, Thái tử điện hạ tự khen mình nảy ra sáng kiến hay.
Chương đầu, tung bông! Thời gian cập nhật là 08:08:08 hàng ngày, thời gian còn lại dùng để bắt lỗi, thuộc tính của bệ hạ sẽ rất kỳ quái, có thể có chút rụt rè, cũng có chút… à, thuộc tính không rõ ràng.
Khóc cái gì mà khóc, ồn ào như vậy, người chết cũng bị các ngươi gọi dậy! Bị tiếng ồn làm cho đầu óc ong ong, Yến Tần cau mày, nét mặt trở nên u ám.
Dù sao cũng từng trải qua hai kiếp đế vương, khí thế uy nghiêm bỗng chốc bùng phát, khiến người khác không khỏi run sợ. Khi y sa sầm mặt mày, xung quanh lập tức im bặt.
Lúc này, Yến Tần mới thả lỏng đôi chút, tuy đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng trực giác nhạy bén như dã thú khiến y nhanh chóng nhận ra sự bất thường xung quanh. Y là Thiên tử Đại Yến, ai dám để y quỳ trên đất, cho dù có thì dưới hai đầu gối có lót bồ đoàn thêu hoa văn tinh xảo.
Hơn nữa, khung cảnh xung quanh tuy quen thuộc, nhưng ánh mắt lén lút của những cung nhân trong bộ trang phục cung đình lại mang theo vẻ kỳ quặc.
Sau khi vừa nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, Yến Tần bỗng bừng tỉnh như sét đánh ngang tai, lập tức thoát khỏi trạng thái hỗn độn, hoàn toàn tỉnh táo.
Thiếu niên mặc áo trắng hơi cúi đầu, nơi không ai nhìn thấy, y nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, lại ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô cùng đau buồn, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Đây rõ ràng đây là ngày mà phụ hoàng vừa qua đời, đám phi tần giả vờ kia đang khóc lóc trước quan tài của hoàng đế. Quả nhiên, y đã trở lại!
Sau khi đám cung phi khóc lóc thảm thiết một hồi, giọng nói lạnh lùng mà Yến Tần vô cùng quen thuộc vang lên: “Được rồi, kéo các vị nương nương ra, đừng lỡ giờ lành đưa tiên hoàng vào hoàng lăng.”
Hắn vừa dứt lời, tiếng khóc của những cung phi trẻ đẹp càng thêm dữ dội. Không còn cách nào, tiên hoàng là một kẻ độc ác, chỉ vì họ không sinh được con trai, nên khi chết cũng muốn kéo họ đi cùng.
Lời nói của người đàn ông vừa nãy chẳng khác nào phán quyết của Diêm Vương, phái Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn họ. Sắp sửa hương tan ngọc nát, các nàng sao có thể không khóc lóc thảm thiết?
Giọng nói của người đàn ông đương nhiên rất có trọgn lượng, hắn vừa lên tiếng, lập tức có cung nhân tay chân lanh lẹ vây quanh, dùng vải mềm chặn miệng các cung phi còn đang giãy dụa, sau đó không thèm thương hoa tiếc ngọc mà thô bạo kéo đám phụ nữ nhu nhược này xuống.
Không còn tiếng khóc than, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Yến Tần cũng quỳ trước quan tài của phụ hoàng một lúc, khi đám người kia ra tay, y kịp thời đứng dậy, mượn áo khoác rộng che đi, quơ tay quơ chân một lúc.
Đây đã là lần thứ ba y chứng kiến cảnh tượng những phi tần kiều diễm như hoa này bị lôi đi chịu chết. Nhìn những hành động thô bạo của các cung nhân, y lại nói ra câu nói y hệt hai lần trước: “Dù sao họ cũng từng là phi tần của phụ hoàng.”
Lão thái giám Lý Đức Phúc, người chỉ huy đám thái giám, cất giọng the thé hơn đám con gái giải thích với Yến Tần: “Điện hạ lòng dạ Bồ Tát, chỉ là tiên hoàng đã băng hà khá lâu, vẫn đang chờ các vị nương nương cùng đi vào hoàng lăng. Điện hạ yên tâm, bệ hạ cũng không muốn họ chịu khổ, đã sớm chuẩn bị cho các nương nương ‘Hồng nhan tiếu’, chỉ trong chớp mắt mà thôi.”
Hồng nhan tiếu mà Lý Đức Phúc nhắc đến là một loại thuốc độc kịch liệt, khiến người ta cười chết trong ảo giác. Ban đầu nó được sử dụng để ban cho những cung phi phạm lỗi lớn, nhưng giờ đây lại được dùng để đưa những phi tần diễm lệ này đi theo hầu hạ tiên hoàng. Một là để giảm bớt sự đau đớn khi chết cho các phi tần, hai là vì lúc sinh thời tiên hoàng thích ngắm người ta cười, nên không muốn những người đi theo mình có vẻ mặt hoảng sợ oán hận.
Đối phương vẫn như trong ký ức của y, lấy tiên hoàng ra làm cái cớ, lời nói cũng giống hệt hai kiếp trước. Vị thái tử trẻ tuổi sắp sửa lên ngôi thầm thở dài, quay người đi, không muốn nhìn vào ánh mắt bỗng sáng lên rồi lại vụt tắt của những người phụ nữ đáng thương kia.
Lệnh cho những người phụ nữ này đi theo hầu hạ tiên hoàng là do vị phụ hoàng hồ đồ của y ban ra. Tuy y là tân đế tương lai, nhưng hiện tại vẫn chưa lên ngôi, cho dù đã đăng cơ cũng còn có Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng đè đầu, y không thể tùy tiện làm bậy, chưa lên ngôi mà đã mang tiếng bất hiếu thì không hay.
Ban đầu y nhìn về phía những phi tần, nhưng khi quay người lại, y lại đối diện với khuôn mặt của người đàn ông đã ra lệnh ban đầu.
Chuyện kiếp trước và kiếp trước nữa đã xảy ra khá lâu, nhìn thấy dung mạo trẻ trung của Yến Vu Ca, Yến Tần vẫn chưa quen.
Nhưng dù đối phương trở nên trẻ trung tuấn tú hơn trong ký ức của y, thì cảm giác âm trầm áp bức đó vẫn không hề thay đổi, nhìn thế nào cũng thấy khó ưa.
Yến Tần, người đã tái sinh một lần nữa, thầm chê bai đối phương trong lòng, biểu cảm trên mặt vốn hơi cứng đờ vì căng thẳng quá lâu, lại càng trở nên sinh động hơn vì sự chán ghét ra mặt.
Đứng đối diện với Yến Tần, Yến Vu Ca đương nhiên nhận ra điều bất thường ở vị thái tử trẻ tuổi này. Trong ấn tượng của hắn, thái tử tuy không đến nỗi ngu ngốc, nhưng lại nóng nảy, không giấu được tâm tư, khi nhìn hắn, sự ghét bỏ không hề che giấu, có thể nói là một kẻ ngốc kiêu ngạo lỳ lợm.
Nhưng khi thái tử quỳ ở đó, khí chất của cả người y đã thay đổi rất nhiều. Khi thái tử lên tiếng, sự nóng nảy đó cũng biến mất, không giống như một thanh niên tràn đầy sức sống, mà lại có chút giống như tiên hoàng vừa mới qua đời.
Nhưng chờ đến khi Yến Tần đối mặt với hắn, chút nghi ngờ trong lòng hắn cũng tan biến hoàn toàn. Vị thái tử trẻ tuổi không hề che giấu sự chán ghét với hắn, nhìn thế nào cũng không giống người có tâm cơ thâm trầm.
Dù sao cũng vừa chịu tang cha, gặp phải biến cố lớn như vậy, tâm trạng có chút thay đổi cũng là bình thường. Hắn cong môi, trong mắt thoáng qua vẻ mỉa mai: “Điện hạ mấy ngày nay vất vả rồi, xin hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng để lỡ đại điển đăng cơ ba ngày sau.”
Lời này nghe qua thì đang quan tâm đến vị thái tử trẻ tuổi, nhưng với ngữ khí lạnh lùng đến mức có thể đóng thành băng, hoàn toàn không cảm nhận được chút quan tâm nào, ngược lại có chút bể trên trên cao đang nhìn xuống ra lệnh.
Quả thực là giống y như trong ký ức, đáng ghét vẫn hoàn đáng ghét, loại người phạm thượng này dù bị muôn đao lăng trì cũng không khiến người ta thấy đáng thương. Yến Tần phẫn nộ nghĩ thầm, trên mặt lộ ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng mà lúc này mình nên có, nghiến răng nghiến lợi nói: “Biết rồi, cô cũng thỉnh Nhiếp Chính Vương thúc cố gắng bảo vệ tốt thân thể của mình!”
Lời nói này của y là rặn từng chữ từng chữ từ kẽ răng, rõ ràng là đang bày tỏ sự không thích đối với thanh niên tuấn tú trước mặt.
Vì đã kéo đi những phi tần không ngừng khóc lóc, lúc này trong cung điện vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi, Yến Tần cũng tự nhiên nghe thấy tiếng cung nhân hít vào.
Ngoài tiếng hít vào, còn có những ánh mắt lo lắng, lo lắng, thương xót đổ dồn về vị thái tử trẻ tuổi, vị hoàng đế tương lai này. Rõ ràng, họ không hề lo lắng việc Nhiếp Chính Vương phạm thượng, ngược lại còn lo lắng cho mạng sống của thái tử đang chọc Nhiếp Chính Vương mất hứng này.
Mặc dù đã sống đến kiếp thứ ba, nhưng Yến Tần vẫn cảm thấy nghẹn ngào trước cảnh tượng này.
Dù sao đây cũng là linh đường của tiên hoàng, Nhiếp Chính Vương không có ý so đo với vị thái tử trẻ tuổi, chỉ quét mắt nhìn Yến Tần một cái, rất nhanh trong tiếng cung tiễn Nhiếp Chính Vương đã rời khỏi cung điện trắng xóa.
Đợi đến khi Nhiếp Chính Vương và đám tay sai của hắn đi rồi, một hoạn quan trung niên Thường Tiếu mới tiến đến bên cạnh Yến Tần, thấp giọng nói: “Điện hạ, nóng nảy quá rồi.”
Hoạn quan này là người bạn lớn lên cùng Yến Tần, từ nhở đến lớn luôn ở cạnh y, xem như là người vô cùng thân cận bên cạnh Yến Tần, bất kể kiếp nào, Thường Tiếu đối xử với y vô cùng tốt, kiếp trước khi y khiến Đại Yến mất đi, cũng là Thường Tiếu chắn trước mặt y, chịu thay y một đao, tuy rằng cuối cùng y vẫn chết, nhưng phân ân huệ tốt đẹp này của đối phương, Yến Tần vẫn ghi nhớ trong lòng.
Lòng có chút chua xót, y lại bày ra khuôn mặt tức giận, hơi cất cao giọng nói, “Thường Tiếu, ngươi nói vậy là có ý gì, cô làm thái tử, còn phải cúi đầu trước một vương gia hay sao!”
Sau một hồi nổi giận, y ra lệnh cho Thường Tiếu quỳ bên ngoài thiên điện, quỳ đủ một canh giờ mới được đứng dậy.
Có rất nhiều đôi mắt trong cung đang nhìn chằm chằm, Yến Tần còn chưa về Đông cung của Thái tử, y nổi giận ra sao, nói những gì với Thường Tiếu, đều được truyền nguyên vẹn đến tai Nhiếp Chính Vương.
Sau khi nghe xong, người sau chỉ đưa ra lời nhận xét ngắn gọn và súc tích về Yến Tần: “Ngu ngốc.”
Cung nhân quỳ gối tấu báo cáo trước mặt hắn cúi đầu, không dám hùa theo lời của Nhiếp Chính Vương.
Mắng vị Thiên tử tương lai là ngu xuẩn xong, hắn cưỡi ngựa chưa ra khỏi cung điện, lãiua tay: “Dược rồi, quay về tiếp tục nhìn xem.”
Yến Tần bị mắng ngu xuẩn, hắt hơi một cái. Thừa lúc không ai nhìn, y xoa xoa mũi, vén rèm xe, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt.
Phụ hoàng y qua đời cũng không mang đến sự thay đổi gì với các cung nhân bình thường, hành lang uốn lượn với hoa văn rồng phượng tinh xảo, hoa cỏ hai bên đại lộ vẫn rực rỡ. Lúc đi qua ngự hoa viên, những đóa hoa muôn hồng nghìn tía kia càng tràn đầy sức sống, không hề ảm đạm vì một chủ nhân của tòa thành to lớn này qua đời.
Nhưng những vật vô tri vô giác này, kiếp trước khi giặc cướp tấn công Hoàng thành, cũng bị phá hủy nặng nề. Trước khi y chết, ánh lửa hừng hực thiêu rụi hết những đình đài lầu các này, máu tươi của cung nhân nhuộm đỏ đầy trời.
Ký ức kiếp trước đan chéo với khung cảnh hiện tại, khiến ánh mắt Yến Tần xót xa. Nhưng y nhớ rằng trong cung đầy rẫy tai mắt của Yến Vu Ca, y không muốn ngày mai có tin đồn Thái tử yếu đuối, lén lút lau nước mắt như đàn bà.
Sắc mặt Thái tử điện hạ cứng đờ, tay run lên. Hắn hạ rèm che khuất khuôn mặt trẻ tuổi tôn quý của y.
Thường Tiếu quỳ trên bậc thang ngoài điện một canh giờ, sau đó trở về Đông cung tiếp tục hầu hạ Yến Tần.
Chỉ còn hai người, Yến Tần đưa cho Thường Tiếu một lọ thuốc trị thương thượng hạng, giọng bình thường: “Ngươi tủi thân trước mặt Cô?”
Thường Tiếu cúi đầu: “Nô tài không dám.” Hắn làm bạn từ nhỏ đến lớn với Yến Tần, luôn luôn được tiểu thái tử ỷ lại, đây là lần đầu tiên Yến Tần phạt hắn trước mặt nhiều người như vậy, nên hắn hơi uất ức, hơn nữa hắn thực sự đang nghĩ cho Yến Tần.
Yến Tần nói: “Ta thấy ngươi không có gì không dám.” Yến Tần nói tuy nặng lời, nhưng y đổi cô thành ta, vẻ mặt thoạt nhìn không giống đnag tức giận. Thường Tiếu biết chủ tử không tức giận, bạo dạn nói: “Nô tài chỉ lo cho điện hạ. Vài ngày nữa điện hạ sẽ là bệ hạ, cần gì phải gây phiền toái với vị kia? Chờ khi nắm quyền trong tay, ngài muốn tức giận cũng không muộn.”
Yến Tần thở dài: “Ngươi thì biết gì…” Sau khi y lên làm hoàng đế thì tình cảnh thế nào, y rõ hơn hết thảy, một người đã sống cả ba đời.
Y nhớ lại tình cảnh của mình. Con nối dõi hoàng thất Đại Yến luôn mỏng. Phụ hoàng y sống hơn bốn mươi tuổi, đến lúc chết chỉ có một đứa con trai là y. Hơn nữa bệnh của hắn kéo đến quá nhanh, không kịp trải thảm lót đường cho đứa con còn nhỏ này đã về cảnh tiên rồi.
Mẫu thân của y chỉ là một phi tần bình thường, sau lưng không có thế lực. Khi y sinh ra, mẹ y cũng qua đời. Nếu không phải hai hoàng tử khác đều chết non, ykhông thể lên làm Thái tử, chứ đừng nói đến việc ngồi trên long ỷ kia.
Hiện tại tuổi mụ của y mới mười bốn, năm ngoái huynh trưởng qua đời mới được lập làm Thái tử. Tới nay, y cũng không học thuật làm vua, nho học không tinh, võ nghệ không thông, làm sao có thể khiến lão hoàng đế và triều thần lo nước lo dân yên tâm giao giang sơn xã tắc cho y?
Phụ hoàng đoản mệnh, không có ngoại thích soán quyền, lại sắp xếp cho y một Nhiếp Chính Vương tài năng. Ban đầu là vì cân bằng triều chính, tránh cho thái tử trẻ tuổi không có thế lực bị thế gia đại tộc kiềm chế.
Nhưng đời thứ nhất của y, Nhiếp Chính Vương nắm quyền không buông, văn võ bá quan chỉ biết đến Nhiếp Chính Vương, trong mắt không có vị hoàng đế này.
Yến Tần tuy tâm nhãn không nhỏ, nhưng làm hoàng đế nhiều năm, trong lòng luôn có ý nghĩ như vậy. Cuối cùng Nhiếp Chính Vương can thiệp chuyện y sủng hạnh cung phi, ép ycưới nhiều nữ nhân, và khi cung phi có thai thì ra tay giết chết hoàng đế bù nhìn như y.
Mạng nhỏ bị người nắm trong tay, y tuổi còn trẻ, hơn hai mươi tuổi đã uất ức mà chết.
Có thể liệt tổ liệt tông thấy hậu bối vô dụng này chết quá đáng thương, nên cho y một lần làm lại. Lần này y ẩn nhẫn thành thục, bày mưu tính kế, thậm chí cấu kết ngoại tộc, cuối cùng nhân lúc thiên thời địa lợi hòa hợp mà lật đổ Nhiếp Chính Vương đè đầu cưỡi cổ mình.
Nhưng ngoại tộc y đưa vào cũng là bầy sài lang hổ báo. Không có uy danh Nhiếp Chính Vương – Ngọc Diện Sát Thần – đè ép, quốc gia và hoàng cung của y nhanh chóng bị công phá, chưa đầy mười năm vui vẻ đã nước mất nhà tan.
Y không giữ được giang sơn xã tắc tổ tông lưu lại, còn hại ngàn vạn dân chúng làm nô lệ vong quốc, trong lòng vô cùng hối hận. Dù sao cũng đã chết một lần, khi tặc nhân xông tới, y hạ quyết tâm cầm kiếm tự sát.
Y vừa mới chết, mở mắt ra, lại trở lại!
Chỉ cần Yến Vu Ca một ngày là Nhiếp Chính Vương, vị hoàng đế này sẽ không có một ngày thoải mái. Buông tha Yến Vu Ca, chính mình uất ức chết. Để cho tên chết tiệt đáng hận này đi chết, y cùng giang sơn xã tắc ôm nhau tiêu đời.
Liệt tổ liệt tông rốt cuộc muốn y phải làm sao? Bây giờ y muốn cắt cổ mặc kệ!
Nhìn vẻ mặt Yến Tần đột nhiên tối tăm, không khí nặng nề vây quanh, Thường Tiếu sợ hãi đến mức phấn trên mặt muốn rơi lộp độp. Hắn dùng giọng nói sắc bén kéo Yến Tần từ trong hồi ức trở về: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Yến Tần hồi thần lại: “Không sao.”
Y sờ cái cổ mềm mại của mình, sau đó lại buông tay
Quên đi, cắt cổ đau lắm, không cần đâu
Thường Tiếu thở phào nhẹ nhõmL “Thời gian cũng trễ rồi, nô tài hầu hạ điện hạ đi ngủ.”
Yến Tân giang tay ra, soi gương ý bảo Thường Tiếu cởi áo cho y.
Lúc y đứng, liếc nhìn khuôn mặt non choẹt ngây ngô của mình trong gương, tỏng lòng đột nhiên xẹt qua một ý định, dù sao tuổi Nhiếp Chính Vương lớn hơn y, nói không chừng lần này y có thể khiến đối phương chịu chết, cả nhà cùng vui.
Ừm, chờ cô đăng cơ trước đã, Thái tử điện hạ tự khen mình nảy ra sáng kiến hay.
Chương đầu, tung bông! Thời gian cập nhật là 08:08:08 hàng ngày, thời gian còn lại dùng để bắt lỗi, thuộc tính của bệ hạ sẽ rất kỳ quái, có thể có chút rụt rè, cũng có chút… à, thuộc tính không rõ ràng.