Trầm Diên
Chương 53
Một số người có thói quen để dành những món ngon nhất ăn sau cùng, mặc dù có lẽ họ sẽ được ăn muộn hơn một giây, nhưng cũng có khả năng họ sẽ buộc phải buông bỏ vì không ăn được nữa.
Triệu Đường Diên ăn được mấy miếng đã đặt dĩa xuống, dẫu bánh rất ngon, nhưng ăn nhiều quá sẽ ngấy.
Cô nhìn chiếc bánh quy ngôi sao được trang trí trên cây, rồi liếc nhìn Chu Trầm.
Cô vươn tay gỡ miếng bánh xuống, đưa ra trước mặt anh.
– Anh ăn không?
Anh không hay ăn đồ ngọt nhưng cô vẫn hỏi một câu.
Bởi vì đây là bánh anh mua, cô không muốn hưởng thụ một mình, vì hôm nay là Giáng sinh, chia sẻ là một đức tính tốt, vì ngôi sao này được làm đẹp quá, cô không nỡ bỏ nó lại.
Thâm tâm Triệu Đường Diên đang viện ra rất nhiều lí do để mời Chu Trầm cùng tận hưởng ngày lễ với mình.
Nhưng thẳm sâu trong cõi lòng cô biết rằng, anh chắc chắn sẽ ăn.
Trong tiềm thức, cô biết anh sẽ đồng ý vô vàn những yêu cầu của cô.
Cô cũng dần quen với việc anh chiều chuộng mình.
Quả nhiên, Chu Trầm chỉ nhìn qua đã cúi đầu xuống, nắm cổ tay cô đưa ngôi sao đến bên khoé môi mình.
Các cạnh của bánh quy được rắc đường bột, đây là một loại ngọt mà anh không quen.
Nhưng anh thích sự ngọt ngào mà cuộc sống bình dị mang lại trong đêm nay.
*
Ở Phúc Kiến, hoành thánh được gọi là thịt dẹt.
Vỏ bánh hình vuông bao phủ nhân thịt hồng hồng, nổi dập dềnh trên bát nước sụp nóng hổi với hành lá cắt nhỏ, Chu Trầm không chỉ gọi hoành thánh mà còn đặt hai bát mì toả ra hương thơm nồng đượm của tương đậu phộng.
Triệu Đường Diên không ăn nhiều món Phúc Kiến từ khi đến Thượng Hải, nhưng cứ về quê là thèm đến vô cùng.
Có những thứ phải ăn ở đúng địa phương mới thấy ngon.
Vậy nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, có một ngày mình lại được ăn những món dân dã cùng với Chu Trầm ở trong căn phòng chật chội như thế này.
Anh nhận thấy ánh mắt cô đang nhìn mình, hỏi cô: “Sao thế?”
– Anh… Ăn có quen không?
Anh gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Triệu Đường Diên không nói nữa, chỉ thấy ngạc nhiên, bởi vì hình ảnh bình dị đến mức bình thường của anh đã vượt quá sự hiểu biết của cô.
Dường như Chu Trầm đọc được tiếng lòng cô, anh đặt đôi đũa giá rẻ trong tay mình xuống, nét mặt nghiêm nghị hệt như đang tổ chức hội nghị thường kì của Chu thị.
Anh muốn tối nay mình sẽ nói chuyện tử tế với Triệu Đường Diên, nhưng anh không nói thẳng vào chủ đề ngay mà hỏi: “Em nghĩ với thân phận của anh thì sẽ không ngồi đây ăn những món này?”
Cô yên lặng mãi, rồi cuối cùng đã gật đầu.
“Triệu Đường Diên.” Anh gọi cả họ và tên cô, nhưng giọng nói lại hết đỗi dịu dàng: “Em nghĩ anh là kiểu người gì?”
Anh là kiểu người gì?
Triệu Đường Diên dẩu môi nghĩ.
Anh được lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, trong gia đình không phải lo cơm ăn áo mặc, mặc dù bố anh mất sớm, nhưng anh lại có một người mẹ nho nhã, thông minh đoan trang, bản thân anh cũng xuất sắc hơn người thường, thừa hưởng trí thông minh của cha mẹ, lại được hoàn cảnh gia đình tốt đẹp nuôi dưỡng nên khí chất quân tử… Tóm lại, tất cả mọi thứ của anh đều nằm ngoài tầm với của cô.
Anh như vậy, sao có thể hoà hợp với cuộc sống của cô chứ?
Cô nhìn vào ánh mắt vô cùng kiên nhẫn của anh, bờ môi mấp máy nhưng lại không nói nên lời.
Anh không ép cô mà chỉ nói: “Em quên mất anh cũng là người bình thường à?’
Triệu Đường Diên ngẩn ra.
– Bỏ đi cái mã bên ngoài, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, có ăn có ngủ và cũng có người mình muốn yêu.
Đây là lần đầu tiên chữ “yêu” đầy nhạy cảm được nhắc đến giữa hai người.
Dù cô đã cảm nhận được mơ hồ rằng Chu Trầm có tình cảm với mình, nhưng khi đối mặt với sự thẳng thắn của anh, cô vẫn không biết phải làm sao.
Cô nghiêng mình lảng tránh ánh mắt anh nhưng đã bị anh nắm lấy bả vai.
“Nhìn anh.” Anh nói: “Em sợ cái gì? Em không phải người trốn tránh vấn đề.”
“Tại sao em luôn muốn rời khỏi anh?” Anh nói tiếp: “Vì em không tin anh.”
Năm chữ cuối cùng là sự trần thuật của anh.
Cô thông minh lanh lợi đến như vậy, cô can đảm đương đầu với muôn trùng gian khó nhưng lúc nào cũng chạy trốn khỏi anh, bởi vì cô không yêu anh ư? Nhưng ánh mắt cô không lừa được ai hết.
Triệu Đường Diên luôn bình tĩnh khi đối mặt với người khác, nhưng khi đứng ở trước mặt Chu Trầm, mọi thứ đã chệch đi.
Hết thảy mọi thứ đã chứng minh rằng, cô cũng yêu anh. Chỉ là, cô không tin anh. Cô im lặng rất lâu, anh vẫn ngồi đợi câu trả lời của cô.
“Tại sao cứ mãi là em?” Cô nói khẽ khàng nhưng anh vẫn nghe được rõ ràng.
Tại sao lại là cô?
Chu Trầm luôn giỏi trong việc tính toán, nhưng anh cũng không thể đưa ra một lời giải thích hợp lí.
Có lẽ tình yêu vốn đã chẳng cần logic.
Mới đầu, anh để ý đến cô vì sự thông minh và lí trí của cô, sau đó, bởi vì cô khôn khéo mà anh đã quen với việc có cô bầu bạn. Không rõ tình yêu đã nảy nở từ bao giờ, phải chăng anh đã rung động ngay từ ngày đầu gặp nhau, hoặc ấy là vì năm tháng đằng đẵng trong đời đã dần được khoả lấp. Đến khi anh nhận ra mình thích Triệu Đường Diên, cô đã lên kế hoạch rời đi.
Sau mấy tháng theo đuổi tới lui, thích lại từ từ biến thành yêu.
Tất thảy, tất thảy không thoát được câu thơ cổ người ta đã dùng đến mòn đi: Tình chẳng biết có tự bao giờ mà ngày càng thêm sâu.
Đây là một quá trình ngỡ là dài nhưng lại quá ngắn, dài bởi vì quãng thời gian hơn hai năm trời, ngắn là vì, ngoảnh đầu nhìn lại, từng khoảnh khắc cả hai kề cận bên nhau lại hiện hữu ngay trước mắt.
Anh yêu sự tỉnh táo, yêu sự thông minh của cô, anh cũng yêu sự độc lập và thậm chí là tính cách quá đỗi lạnh lùng của cô, yêu cả vẻ nũng nịu mà cô chỉ bộc lộ khi đối mặt với anh.
Anh yêu hết thảy trong cô, thật khéo làm sao khi điều đó cũng đã hành hạ anh.
Tuy thế, anh lại sung sướng khi được tra tấn như vậy.
Có đôi lúc Chu Trầm nghĩ rằng mình già quá rồi đúng không, thành ra mới khát cầu Triệu Đường Diên một cách cố chấp và cực đoan đến vậy.
Tình yêu của anh nở muộn sau hơn ba mươi năm cuộc đời, nhưng anh rất vui lòng.
Một người tự cao tự đại lại rũ bỏ sự kiêu ngạo trong mình, ra khỏi thế giới của bản thân, bắt đầu bước đến hành tinh của Triệu Đường Diên.
Anh bỗng nhiên tin vào số mệnh, tin vào sự an bài của thần linh.
Nếu không, tại sao lại đúng lúc đến như thế, lại là cô cơ chứ?
Trong tích tắc ngắn ngủi, anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại chỉ cất lên đúng một câu: “Bởi vì đó là em, bởi vì ai bảo anh yêu em chứ?”
Triệu Đường Diên đã nhận được đáp án của anh.
Nếu là hai tháng trước, cô sẽ chạy đi vì câu trả lời của anh, nhưng sau hai tháng, cô lại đánh mất đi dũng khí của mình.
Quá trình thoát khỏi Chu Trầm không nhẹ nhàng như cô tưởng tượng, cô đã thử hai lần, cả hai lần đều thất bại, quá trình ấy thống khổ tới nỗi khiến lòng người sợ hãi.
Cô vẫn ích kỉ lắm, cô không muốn đớn đau và khổ sở như vậy.
Cô muốn sà vào tấm lưới mà anh đã bện cho mình, muốn được anh bảo vệ, muốn được bao bọc bởi tình yêu nơi anh.
Cả hai tổn thương nhau sâu sắc, nhưng vẫn mãi mê mệt vì người ấy.
Triệu Đường Diên bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cô dần tỉnh táo lại, nói chầm chậm với anh: “Không phải em không tin anh.”
Cô nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, màu đen mịt mùng khiến lòng người run rẩy.
– Thời gian sẽ trôi đi, kể cả Trái Đất cũng sẽ đến ngày suy vong, có thứ gì sẽ mãi không thay đổi ư?
– Em của hiện tại thậm chí còn khác với em của mười năm trước, vào một ngày nào đó nhà khoa học cũng sẽ lật đổ quan điểm của chính họ, có gì sẽ tồn tại vĩnh hằng được đây?
– Tình cảm cũng rất mong manh khi đứng trước thời gian.
– Không phải em không tin anh, mà là em không tin thời gian.
Cô nói ra một đoạn văn rất dài, khiến cõi lòng Chu Trầm cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Anh hiểu vì sao cô lại nói như vậy.
Bời vì mọi thứ mà trải nghiệm thời thơ ấu mang lại cho cô đã khiến cô buộc phải suy nghĩ về điều này.
Ngay cả khi anh yêu cô, sự lí trí của cô vẫn được phát triển trong những trải nghiệm này.
Tất cả những điều đã tổn thương cô, hết thảy những thành tựu của cô.
Chu Trầm luôn biết rằng, dù không có sự bảo vệ của anh, cô vẫn có thể thực hiện được những ước mơ của mình.
Song, nếu cả hai có xích mích, anh lại không muốn thả cô đi.
Đây là ý đồ riêng, là lòng tham của anh.
Đứng trên một phương diện nào đó, anh còn không vĩ đại bằng Triệu Đường Diên.
Anh nhìn vào ánh mắt cô, nói với cô rằng: “Em có thể không tin thời gian, nhưng anh muốn em tin anh. Có thể đồng ý yêu anh một lần được không? Viên Viên.”
Giọng anh như đang khẩn cầu, anh thế này khiến cho cô cảm thấy rung động.
– Em không tin vào lời thề, nhưng em cũng không thể từ chối anh chỉ vì những suy đoán hư vô ấy, em chỉ tin mình em, anh cũng như vậy, anh tin rằng một trăm năm sau, kể cả trước khi chết, anh cũng muốn được nhìn thấy em lần cuối.
– Viên Viên, anh không cách xa em, anh ở ngay bên em, anh cũng có những cảm xúc của mình, cũng sẽ khủng hoảng và lo lắng, cũng sợ em sẽ rời bỏ anh.
– Vậy nên Viên Viên, tin anh một lần được không? Em vẫn được làm những gì em muốn, anh tôn trọng tất cả những quyết định của em, dù em muốn đến Sư phạm Bắc Kinh đi chăng nữa.
– Em chỉ cần là chính bản thân em, sau ấy, trong đường đời của em, sẻ một chút tình để yêu anh.
Mãi mà Triệu Đường Diên vẫn chưa hoàn hồn.
Từng lời từng chữ văng vẳng bên tai.
Đây là lần đầu tiên cô phân tích bản thân với người khác, cũng là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, để cô tin anh và yêu anh.
Hoá ra Chu Trầm đã biết cô đăng kí Sư phạm Bắc Kinh từ lâu, nhưng anh vẫn không nói câu gì.
Anh cũng biết cô đang lừa dối mình, nhưng anh cũng lặng thinh.
Anh đang lặng lẽ, đợi cô sẵn lòng tiếp nhận mình ư?
Nửa đêm sau lễ Giáng sinh, không biết ai đã đốt pháo hoa, phá vỡ sự trầm lặng của màn đêm, bầu trời ngột ngạt cuối cùng cũng được điểm thêm sắc màu.
Mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng có ánh sáng thoáng qua.
Không ai thấy trước được tương lai, dẫu biết mọi thứ rồi sẽ phai tàn, vậy bạn còn muốn bắt đầu nữa không?
Triệu Đường Diên im lặng, nhưng cô cảm nhận được bàn tay đang khoác lên cánh tay mình dường như hơi nóng, nóng đến nỗi run rẩy.
Anh đang căng thẳng sao?
Cô cụp mắt, lòng bàn tay lạnh lẽo áp lên mu bàn tay anh.
Chu Trầm đã nắm lấy tay cô.
Cô chưa cho anh câu trả lời, nhưng anh biết, cô đang thử bước ra khỏi thế giới của mình.
Đêm nay, ông già Noel đã rải những món quà của mình xuống bờ biển lấp lánh ánh ngọc này.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tình chẳng biết có tự bao giờ mà ngày càng thêm sâu. – Mẫu Đơn Đình (Thang Hiển Tổ)
Rất nhiều người nói ra câu tỏ tình, tôi cũng không thể ngoại lệ.
Các hành tinh trong vũ trụ được con người gán cho nhiều ý nghĩa, và tôi cũng là một trong những chúng sinh bình thường dùng các hành tinh để bộc lộ thương yêu.
Tựa như ai ai cũng biết nói “Tôi yêu người”, nhưng tôi không nói ra, làm sao em biết được, trong thế giới rộng lớn này có tôi yêu em.
Triệu Đường Diên ăn được mấy miếng đã đặt dĩa xuống, dẫu bánh rất ngon, nhưng ăn nhiều quá sẽ ngấy.
Cô nhìn chiếc bánh quy ngôi sao được trang trí trên cây, rồi liếc nhìn Chu Trầm.
Cô vươn tay gỡ miếng bánh xuống, đưa ra trước mặt anh.
– Anh ăn không?
Anh không hay ăn đồ ngọt nhưng cô vẫn hỏi một câu.
Bởi vì đây là bánh anh mua, cô không muốn hưởng thụ một mình, vì hôm nay là Giáng sinh, chia sẻ là một đức tính tốt, vì ngôi sao này được làm đẹp quá, cô không nỡ bỏ nó lại.
Thâm tâm Triệu Đường Diên đang viện ra rất nhiều lí do để mời Chu Trầm cùng tận hưởng ngày lễ với mình.
Nhưng thẳm sâu trong cõi lòng cô biết rằng, anh chắc chắn sẽ ăn.
Trong tiềm thức, cô biết anh sẽ đồng ý vô vàn những yêu cầu của cô.
Cô cũng dần quen với việc anh chiều chuộng mình.
Quả nhiên, Chu Trầm chỉ nhìn qua đã cúi đầu xuống, nắm cổ tay cô đưa ngôi sao đến bên khoé môi mình.
Các cạnh của bánh quy được rắc đường bột, đây là một loại ngọt mà anh không quen.
Nhưng anh thích sự ngọt ngào mà cuộc sống bình dị mang lại trong đêm nay.
*
Ở Phúc Kiến, hoành thánh được gọi là thịt dẹt.
Vỏ bánh hình vuông bao phủ nhân thịt hồng hồng, nổi dập dềnh trên bát nước sụp nóng hổi với hành lá cắt nhỏ, Chu Trầm không chỉ gọi hoành thánh mà còn đặt hai bát mì toả ra hương thơm nồng đượm của tương đậu phộng.
Triệu Đường Diên không ăn nhiều món Phúc Kiến từ khi đến Thượng Hải, nhưng cứ về quê là thèm đến vô cùng.
Có những thứ phải ăn ở đúng địa phương mới thấy ngon.
Vậy nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, có một ngày mình lại được ăn những món dân dã cùng với Chu Trầm ở trong căn phòng chật chội như thế này.
Anh nhận thấy ánh mắt cô đang nhìn mình, hỏi cô: “Sao thế?”
– Anh… Ăn có quen không?
Anh gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Triệu Đường Diên không nói nữa, chỉ thấy ngạc nhiên, bởi vì hình ảnh bình dị đến mức bình thường của anh đã vượt quá sự hiểu biết của cô.
Dường như Chu Trầm đọc được tiếng lòng cô, anh đặt đôi đũa giá rẻ trong tay mình xuống, nét mặt nghiêm nghị hệt như đang tổ chức hội nghị thường kì của Chu thị.
Anh muốn tối nay mình sẽ nói chuyện tử tế với Triệu Đường Diên, nhưng anh không nói thẳng vào chủ đề ngay mà hỏi: “Em nghĩ với thân phận của anh thì sẽ không ngồi đây ăn những món này?”
Cô yên lặng mãi, rồi cuối cùng đã gật đầu.
“Triệu Đường Diên.” Anh gọi cả họ và tên cô, nhưng giọng nói lại hết đỗi dịu dàng: “Em nghĩ anh là kiểu người gì?”
Anh là kiểu người gì?
Triệu Đường Diên dẩu môi nghĩ.
Anh được lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, trong gia đình không phải lo cơm ăn áo mặc, mặc dù bố anh mất sớm, nhưng anh lại có một người mẹ nho nhã, thông minh đoan trang, bản thân anh cũng xuất sắc hơn người thường, thừa hưởng trí thông minh của cha mẹ, lại được hoàn cảnh gia đình tốt đẹp nuôi dưỡng nên khí chất quân tử… Tóm lại, tất cả mọi thứ của anh đều nằm ngoài tầm với của cô.
Anh như vậy, sao có thể hoà hợp với cuộc sống của cô chứ?
Cô nhìn vào ánh mắt vô cùng kiên nhẫn của anh, bờ môi mấp máy nhưng lại không nói nên lời.
Anh không ép cô mà chỉ nói: “Em quên mất anh cũng là người bình thường à?’
Triệu Đường Diên ngẩn ra.
– Bỏ đi cái mã bên ngoài, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, có ăn có ngủ và cũng có người mình muốn yêu.
Đây là lần đầu tiên chữ “yêu” đầy nhạy cảm được nhắc đến giữa hai người.
Dù cô đã cảm nhận được mơ hồ rằng Chu Trầm có tình cảm với mình, nhưng khi đối mặt với sự thẳng thắn của anh, cô vẫn không biết phải làm sao.
Cô nghiêng mình lảng tránh ánh mắt anh nhưng đã bị anh nắm lấy bả vai.
“Nhìn anh.” Anh nói: “Em sợ cái gì? Em không phải người trốn tránh vấn đề.”
“Tại sao em luôn muốn rời khỏi anh?” Anh nói tiếp: “Vì em không tin anh.”
Năm chữ cuối cùng là sự trần thuật của anh.
Cô thông minh lanh lợi đến như vậy, cô can đảm đương đầu với muôn trùng gian khó nhưng lúc nào cũng chạy trốn khỏi anh, bởi vì cô không yêu anh ư? Nhưng ánh mắt cô không lừa được ai hết.
Triệu Đường Diên luôn bình tĩnh khi đối mặt với người khác, nhưng khi đứng ở trước mặt Chu Trầm, mọi thứ đã chệch đi.
Hết thảy mọi thứ đã chứng minh rằng, cô cũng yêu anh. Chỉ là, cô không tin anh. Cô im lặng rất lâu, anh vẫn ngồi đợi câu trả lời của cô.
“Tại sao cứ mãi là em?” Cô nói khẽ khàng nhưng anh vẫn nghe được rõ ràng.
Tại sao lại là cô?
Chu Trầm luôn giỏi trong việc tính toán, nhưng anh cũng không thể đưa ra một lời giải thích hợp lí.
Có lẽ tình yêu vốn đã chẳng cần logic.
Mới đầu, anh để ý đến cô vì sự thông minh và lí trí của cô, sau đó, bởi vì cô khôn khéo mà anh đã quen với việc có cô bầu bạn. Không rõ tình yêu đã nảy nở từ bao giờ, phải chăng anh đã rung động ngay từ ngày đầu gặp nhau, hoặc ấy là vì năm tháng đằng đẵng trong đời đã dần được khoả lấp. Đến khi anh nhận ra mình thích Triệu Đường Diên, cô đã lên kế hoạch rời đi.
Sau mấy tháng theo đuổi tới lui, thích lại từ từ biến thành yêu.
Tất thảy, tất thảy không thoát được câu thơ cổ người ta đã dùng đến mòn đi: Tình chẳng biết có tự bao giờ mà ngày càng thêm sâu.
Đây là một quá trình ngỡ là dài nhưng lại quá ngắn, dài bởi vì quãng thời gian hơn hai năm trời, ngắn là vì, ngoảnh đầu nhìn lại, từng khoảnh khắc cả hai kề cận bên nhau lại hiện hữu ngay trước mắt.
Anh yêu sự tỉnh táo, yêu sự thông minh của cô, anh cũng yêu sự độc lập và thậm chí là tính cách quá đỗi lạnh lùng của cô, yêu cả vẻ nũng nịu mà cô chỉ bộc lộ khi đối mặt với anh.
Anh yêu hết thảy trong cô, thật khéo làm sao khi điều đó cũng đã hành hạ anh.
Tuy thế, anh lại sung sướng khi được tra tấn như vậy.
Có đôi lúc Chu Trầm nghĩ rằng mình già quá rồi đúng không, thành ra mới khát cầu Triệu Đường Diên một cách cố chấp và cực đoan đến vậy.
Tình yêu của anh nở muộn sau hơn ba mươi năm cuộc đời, nhưng anh rất vui lòng.
Một người tự cao tự đại lại rũ bỏ sự kiêu ngạo trong mình, ra khỏi thế giới của bản thân, bắt đầu bước đến hành tinh của Triệu Đường Diên.
Anh bỗng nhiên tin vào số mệnh, tin vào sự an bài của thần linh.
Nếu không, tại sao lại đúng lúc đến như thế, lại là cô cơ chứ?
Trong tích tắc ngắn ngủi, anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại chỉ cất lên đúng một câu: “Bởi vì đó là em, bởi vì ai bảo anh yêu em chứ?”
Triệu Đường Diên đã nhận được đáp án của anh.
Nếu là hai tháng trước, cô sẽ chạy đi vì câu trả lời của anh, nhưng sau hai tháng, cô lại đánh mất đi dũng khí của mình.
Quá trình thoát khỏi Chu Trầm không nhẹ nhàng như cô tưởng tượng, cô đã thử hai lần, cả hai lần đều thất bại, quá trình ấy thống khổ tới nỗi khiến lòng người sợ hãi.
Cô vẫn ích kỉ lắm, cô không muốn đớn đau và khổ sở như vậy.
Cô muốn sà vào tấm lưới mà anh đã bện cho mình, muốn được anh bảo vệ, muốn được bao bọc bởi tình yêu nơi anh.
Cả hai tổn thương nhau sâu sắc, nhưng vẫn mãi mê mệt vì người ấy.
Triệu Đường Diên bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cô dần tỉnh táo lại, nói chầm chậm với anh: “Không phải em không tin anh.”
Cô nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, màu đen mịt mùng khiến lòng người run rẩy.
– Thời gian sẽ trôi đi, kể cả Trái Đất cũng sẽ đến ngày suy vong, có thứ gì sẽ mãi không thay đổi ư?
– Em của hiện tại thậm chí còn khác với em của mười năm trước, vào một ngày nào đó nhà khoa học cũng sẽ lật đổ quan điểm của chính họ, có gì sẽ tồn tại vĩnh hằng được đây?
– Tình cảm cũng rất mong manh khi đứng trước thời gian.
– Không phải em không tin anh, mà là em không tin thời gian.
Cô nói ra một đoạn văn rất dài, khiến cõi lòng Chu Trầm cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Anh hiểu vì sao cô lại nói như vậy.
Bời vì mọi thứ mà trải nghiệm thời thơ ấu mang lại cho cô đã khiến cô buộc phải suy nghĩ về điều này.
Ngay cả khi anh yêu cô, sự lí trí của cô vẫn được phát triển trong những trải nghiệm này.
Tất cả những điều đã tổn thương cô, hết thảy những thành tựu của cô.
Chu Trầm luôn biết rằng, dù không có sự bảo vệ của anh, cô vẫn có thể thực hiện được những ước mơ của mình.
Song, nếu cả hai có xích mích, anh lại không muốn thả cô đi.
Đây là ý đồ riêng, là lòng tham của anh.
Đứng trên một phương diện nào đó, anh còn không vĩ đại bằng Triệu Đường Diên.
Anh nhìn vào ánh mắt cô, nói với cô rằng: “Em có thể không tin thời gian, nhưng anh muốn em tin anh. Có thể đồng ý yêu anh một lần được không? Viên Viên.”
Giọng anh như đang khẩn cầu, anh thế này khiến cho cô cảm thấy rung động.
– Em không tin vào lời thề, nhưng em cũng không thể từ chối anh chỉ vì những suy đoán hư vô ấy, em chỉ tin mình em, anh cũng như vậy, anh tin rằng một trăm năm sau, kể cả trước khi chết, anh cũng muốn được nhìn thấy em lần cuối.
– Viên Viên, anh không cách xa em, anh ở ngay bên em, anh cũng có những cảm xúc của mình, cũng sẽ khủng hoảng và lo lắng, cũng sợ em sẽ rời bỏ anh.
– Vậy nên Viên Viên, tin anh một lần được không? Em vẫn được làm những gì em muốn, anh tôn trọng tất cả những quyết định của em, dù em muốn đến Sư phạm Bắc Kinh đi chăng nữa.
– Em chỉ cần là chính bản thân em, sau ấy, trong đường đời của em, sẻ một chút tình để yêu anh.
Mãi mà Triệu Đường Diên vẫn chưa hoàn hồn.
Từng lời từng chữ văng vẳng bên tai.
Đây là lần đầu tiên cô phân tích bản thân với người khác, cũng là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, để cô tin anh và yêu anh.
Hoá ra Chu Trầm đã biết cô đăng kí Sư phạm Bắc Kinh từ lâu, nhưng anh vẫn không nói câu gì.
Anh cũng biết cô đang lừa dối mình, nhưng anh cũng lặng thinh.
Anh đang lặng lẽ, đợi cô sẵn lòng tiếp nhận mình ư?
Nửa đêm sau lễ Giáng sinh, không biết ai đã đốt pháo hoa, phá vỡ sự trầm lặng của màn đêm, bầu trời ngột ngạt cuối cùng cũng được điểm thêm sắc màu.
Mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng có ánh sáng thoáng qua.
Không ai thấy trước được tương lai, dẫu biết mọi thứ rồi sẽ phai tàn, vậy bạn còn muốn bắt đầu nữa không?
Triệu Đường Diên im lặng, nhưng cô cảm nhận được bàn tay đang khoác lên cánh tay mình dường như hơi nóng, nóng đến nỗi run rẩy.
Anh đang căng thẳng sao?
Cô cụp mắt, lòng bàn tay lạnh lẽo áp lên mu bàn tay anh.
Chu Trầm đã nắm lấy tay cô.
Cô chưa cho anh câu trả lời, nhưng anh biết, cô đang thử bước ra khỏi thế giới của mình.
Đêm nay, ông già Noel đã rải những món quà của mình xuống bờ biển lấp lánh ánh ngọc này.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tình chẳng biết có tự bao giờ mà ngày càng thêm sâu. – Mẫu Đơn Đình (Thang Hiển Tổ)
Rất nhiều người nói ra câu tỏ tình, tôi cũng không thể ngoại lệ.
Các hành tinh trong vũ trụ được con người gán cho nhiều ý nghĩa, và tôi cũng là một trong những chúng sinh bình thường dùng các hành tinh để bộc lộ thương yêu.
Tựa như ai ai cũng biết nói “Tôi yêu người”, nhưng tôi không nói ra, làm sao em biết được, trong thế giới rộng lớn này có tôi yêu em.