Trầm Diên
Chương 27
“Em không thể theo anh mãi được.” Triệu Đường Diên nói vô cùng bình tĩnh, cô muốn nói khéo để Chu Trầm buông tha cô.
Song, lời cô nói đã hóa thành một cây gai đâm thẳng vào lòng Chu Trầm, khiến anh phải nhíu mày, tuy rằng anh phiền muộn vì những câu chữ này nhưng anh lại bình tĩnh lạ thường.
Đây là lần đầu tiên.
Yêu?
Anh yêu Triệu Đường Diên sao? Không đâu.
Lúc đầu anh ưng cô thì ấn tượng bởi sự lí trí và thông minh của cô, khi ở bên nhau thì anh hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, bây giờ cô bắt đầu cáu kỉnh gây sự với anh nhưng anh cũng không phiền chán chút nào.
Nhưng anh biết mình thích Triệu Đường Diên, thích ngay từ lần đầu tiên gặp cô vì cô thông minh và độc đáo nhưng chưa thể tới mức độ yêu.
Tuy nhiên, khi cô nói cô không thể theo anh mãi được thì anh lại thấy hơi khó chịu, nhưng anh không thể phản bác, bởi vì cô nói đúng sự thật.
Nếu họ vẫn tiếp tục mối quan hệ đại gia bao nuôi thế này thì chắc chắn sẽ không được lâu dài.
Lúc trước anh có điều tra về Triệu Đường Diên, biết cô thiếu tiền nên cho cô ở bên anh, trao đổi với nhau để cô có thể an tâm học tập. Anh cũng hiểu rõ rằng, cô vẫn luôn theo đuổi ước mơ của mình.
Từ bé đến giờ, anh có thể dễ dàng đạt được những gì mình mong muốn, bởi vậy anh không thể trải qua xúc cảm tuyệt vọng muốn thoát khỏi cái khốn cùng của cô, nhưng anh vẫn hiểu cho cô, hơn nữa còn sẵn lòng giúp đỡ cô.
Chỉ là giúp đỡ, nhưng bản thân mình đã không thể buông tay.
Triệu Đường Diên vẫn lí trí như vậy, nhưng Chu Trầm lại bắt đầu rối rắm.
Anh biết mình nên để cô đi, anh hiểu hết những sự thật ấy, nhưng anh không nỡ.
Anh cũng đến một ngày mà mình không thể khát cầu điều gì đó, nhưng mình đã chẳng thể buông tay được nữa rồi.
Chu Trầm không được thoải mái, anh không muốn nói với cô về chuyện này nữa.
Khéo sao, trợ lí lại gõ cửa, Chu Trầm hơi khựng lại, giọng nói hẵng còn cứng ngắc.
“Vào đi.”
Lúc trợ lí đi vào thì thấy sếp Chu nhà mình ngồi trên sofa còn cô Triệu thì ngồi ở phía xa xa, chỉ có hộp bánh kem lẻ loi nằm giữa hai người.
Làm trợ lí của Chu Trầm thì phải biết nhìn mặt đoán ý, anh làm như không nhận ra điều gì khác lạ ở trong căn phòng, đi đến bên Chu Trầm, cúi người rồi khẽ nói: “Bà chủ đã tới rồi ạ.”
Chu Trầm liếc Triệu Đường Diên rồi đi ra ngoài.
Đi tới cửa rồi nhưng anh không bảo trợ lí đi theo mà còn giao việc: “Chú ý đến cô ấy, trước khi tôi rời đi thì cô ấy không được đi đâu hết.”
Trợ lí ngầm hiểu, nghe lệnh đứng canh giữ ở cửa.
Nhân viên Quan Di thấy mẹ của sếp Chu đến thì chào đón bác, nhưng không dám đưa bà lên tầng trên cùng vì bọn họ không biết sếp và bạn gái đang làm gì, sợ hỏng việc của sếp nên chỉ có thể bảo trợ lí đi báo tin cho anh biết rồi mời bà chủ đến phòng trà ở tầng ba.
Buổi tối không nên uống trà, đương vào cuối thu, Trương Dung Cảnh mặc sườn xám màu xanh nước biển ngắn tay, nhìn nhân viên chuẩn bị cho mình một tách trà hoa quả ấm áp.
Trương Dung Cảnh thấy lạ nên hỏi trợ lí sinh hoạt của Chu Trầm đứng bên cạnh: “Muộn vậy rồi mà sếp Chu của mọi người vẫn đang bận à?”
Trợ lí đáp: “Có lẽ sếp Chu còn vài chuyện chưa làm xong nên xin bác chờ một chút, chắc sẽ xong nhanh thôi.”
Trương Dung Cảnh rời mắt đi nơi khác.
Thoáng chốc, Chu Trầm đã xuống đến nơi, lúc Trương Dung Cảnh thấy anh thì anh đã dằn lại những cảm xúc trong mình, nhưng khuôn mặt vẫn hơi u ám. Anh cho trợ lí và các nhân viên rời đi rồi ngồi xuống cạnh Trương Dung Cảnh.
“Mẹ.” Anh rót thêm một ly trà cho Trương Dung Cảnh.
Trương Dung Cảnh nhận lấy nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống, cuối cùng cũng nói ra lí do mà bà đến đây.
“Trầm Trầm à, nghe chú Từ của con nói, con lại cản sinh viên của chú đi du học à?”
Chu Trầm vẫn tiếp tục rót trà, đáp “Vâng” với mẹ. Anh biết Từ Tòng Khanh sẽ tra ra được anh là người đã can thiệp vào chuyện này.
“Ồ? Vì sao thế?” Trương Dung Cảnh tò mò, “Không phải là con không nhúng tay vào chuyện của trường sao?”
“Theo ý kiến từ phía công ty, gia cảnh của sinh viên bị thế chỗ không được khá giả cho lắm, nhưng lại là người xuất sắc, nên công ty quyết định tài trợ toàn bộ cho em ấy đi du học, một là để nâng cao danh tiếng của công ty, bên cạnh đó thì công ty đã kí hợp đồng với em ấy, tốt nghiệp xong về nước thì trực tiếp về Chu thị.” Anh lấy ra lí do thoái thác đã chuẩn bị từ trước.
“Là sinh viên của Viện Văn học à? Không phải công ty cần bồi dưỡng người tài ở mảng kĩ thuật sao?”
“Đợt này con chuẩn bị phát triển mảng truyền thông nên mảng văn hóa nghệ thuật và báo chí tuyên truyền cũng cần phải đào tạo nhân tài.”
“Vậy à.” Trương Dung Cảnh không thắc mắc gì hết, bà có thể hiểu lựa chọn của con trai mình, “Nhưng chắc chú Chu của con sẽ bắt con đi giải thích đấy, người bị thay thế là học sinh cưng của chú.”
Chu Trầm nhấp một ngụm trà hoa quả, vị chua chua ngọt ngọt, nhưng rất vừa miệng.
“Đương nhiên rồi.” Anh nói, “Con sẽ sắp xếp cho học sinh của chú.”
Trương Dung Cảnh đến đây vì việc này, chuyện đã xử lí xong xuôi thì bà đi về, Lục Nhiên còn đang ở nhà đợi bà. Chu Trầm hẵng còn việc vẫn chưa được giải quyết nên đã dặn trợ lí sinh hoạt đưa bà về Hoa Đình.
Trước khi lên xe, Trương Dung Cảnh đột nhiên vỗ bả vai Chu Trầm, bà nhìn dáng vẻ rắn rỏi đẹp trai của Chu Trầm mà cảm khái, con trai mình đã có một nơi nó thuộc về rồi, không cần bà phải lo nữa.
Ở Chu Trầm, bà thấy được vô vàn bóng hình của chồng mình năm ấy, và rồi bà bỗng hoài niệm về chuyện xưa.
Mặc dù Trương Dung Cảnh rất yên tâm nhưng vẫn không tránh được những lúc bà lải nhải càm ràm với tư cách là một người mẹ.
“Đừng làm việc vất vả quá, con nhìn đi, mẹ đến Thượng Hải bao nhiêu ngày rồi mà mới được gặp con có vài lần, tuy công việc quan trọng nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi nữa.”
Chu Trầm mỉm cười tiễn bà lên xe: “Con biết rồi mẹ, bao giờ hết bận con sẽ đưa mẹ đi Sùng Minh chơi.”
*
Khi Chu Trầm đi gặp Trương Dung Cảnh thì quả nhiên Triệu Đường Diên đã định về trường, nhưng lúc ra đến cửa thì bị trợ lí ngăn lại.
“Sếp Chu bảo cô ở đây chờ anh ấy, anh ấy sẽ về ngay thôi.” Trợ lí nói.
Triệu Đường Diên không làm anh khó xử nhưng cũng không về phòng ngay, nhìn anh rồi hỏi một câu: “Giáo sư Trương đến à?”
Trợ lí hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, “Đúng vậy.”
Triệu Đường Diên không hỏi nhiều nữa, cô nghĩ giáo sư Từ đến đây là vì chuyện của Chu Trầm và Lục Nhiên, trong bữa ăn hôm đó lúc cô nghe giáo sư Từ nói chuyện với giáo sư Trương thì cũng biết, giáo sư Trương bay từ thủ đô xa xôi tới đây là để lo liệu chuyện kết hôn cho con trai.
Con trai bà là Chu Trầm, vậy có lẽ anh sắp kết hôn rồi, thế thì cô không nên ở lại bên anh nữa.
Triệu Đường Diên lại về phòng, thấy chiếc bánh kem hình vuông trên bàn, nét mặt cô khẽ thay đổi nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Chu Trầm vẫn quan tâm chu đáo như thế là vì anh được dạy dỗ như vậy chứ không phải bởi điều gì khác.
Triệu Đường Diên nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô nhìn ra bên ngoài, đúng lúc chạm vào ánh mắt Chu Trầm.
Hai người chưa nói gì, Chu Trầm từ từ đi đến bên cô, ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, anh nhìn cô rồi nói: “Em muốn ăn gì? Anh đưa em ra ngoài ăn.”
Triệu Đường Diên không đứng dậy, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Giáo sư Trương đến à? Chắc anh phải đi ăn cơm với cô rồi.”
Chu Trầm nhìn cô không nói câu nào.
Y rằng, anh nghe thấy cô nói: “Lục Nhiên khá tốt, nếu hai người phải kết hôn thì anh phải chung thủy với cô ấy, tôn trọng vợ mình.”
Cô nói từ tốn, khuyên bảo anh một cách cực kì kiên nhẫn: “Vậy nên, Chu Trầm, chúng ta không thể tiếp tục được nữa.”
Ấn đường Chu Trầm nhăn lại, sau rồi mới từ từ giãn ra, anh ngồi xuống bên cạnh Triệu Đường Diên, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nơi ấy lấp lánh những tia sáng, ánh mắt đã thu hút anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Ai bảo với em là anh kết hôn?” Anh hỏi.
“Giáo sư Trương bay từ thủ đô xa xôi đến đây không phải vì chuyện này à?”
“Anh và Lục Nhiên không gặp nhau mấy năm nay rồi, em nghĩ tại sao anh lại phải kết hôn với một người xa lạ chứ?”
“Gia cảnh hai người tương đương nhau, người lớn cũng ủng hộ.”
“Chỉ vì bọn họ vừa lòng nên anh phải kết hôn ư?”
Triệu Đường Diên lặng thinh.
Mãi sau, cô nghe thấy Chu Trầm hỏi: “Em muốn rời đi như vậy sao?”
Triệu Đường Diên cảm thấy giọng nói anh đã nhẹ nhàng hơn, cô lẳng lặng quan sát biểu cảm trên gương mặt anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm khiến cô thấy bí bách.
Nhưng cô vẫn phải nói ra: “Tất nhiên em phải rời đi.”
Chu Trầm nhìn cô.
Lúc cô không gây sự với anh thì gương mặt cô rất đỗi bình thản nhưng lại kiên định đến vô cùng.
Cô luôn hiểu rõ mục tiêu của mình, sau đó sẽ đi theo con đường mà mình đã vạch ra. Chu Trần đã đi đàm phán không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ anh lại rối bời như thế này.
Đây là lần đầu tiên anh đối đáp một cách tiêu cực.
“Nửa năm.” Anh nói, “Cho anh thêm nửa năm, đến sang năm em tốt nghiệp. Sau đó em muốn đi đâu cũng được, nếu em vẫn muốn ra nước ngoài thì anh cũng sẽ sắp xếp cho em.”
“Thật không?” Triệu Đường Diên vẫn không tin nhưng Chu Trầm nhượng bộ như thế này làm cô động lòng, nếu Chu Trầm đồng ý để cô đi thì nửa năm cũng được.
Chu Trầm nhìn đôi mắt cô bỗng sáng rực lên thì lại thấy bực bội, bởi vì anh có thể cảm nhận được cô đang rất vui vì sự nhượng bộ của mình.
“Chẳng lẽ lại muốn anh chuẩn bị một hợp đồng khác cho em?” Giọng nói của anh ánh lên sự tức giận rõ rành rành.
“Nếu được thì tốt.” Gương mặt Triệu Đường Diên cực kì nghiêm túc.
“…”
Tuy anh nói thế nhưng Triệu Đường Diên không yên tâm, cô không dám chắc Chu Trầm có đổi ý nữa không, thành ra cô không nói cho anh biết cô muốn thi lên thạc sĩ hay đi du học, cứ tạm giấu đi đã.
Nửa năm cũng đủ cho cô chuẩn bị bước tiếp theo, đến lúc đó thì cứ kệ thôi, cô muốn đến thủ đô, chẳng lẽ Chu Trầm còn định đi theo cô à?
“Em có một yêu cầu.” Cô nói.
Chu Trầm nhíu mày, “Em nói đi “
“Lần này em không đi tìm anh, mà là anh bắt em ở bên anh.” Khác với hai năm trước là cô chủ động tìm anh, “Cho nên em có quyền được quyết định cách sống của mình mà không phải nghe theo ý anh, ví dụ như ở đâu hay đi đâu chơi. Em không muốn ngày nào cũng ở lại Lan Đình đợi anh.”
Chu Trầm nhớ đến buổi tối mà anh đợi cô về nhà, cảm giác khó chịu khôn cùng.
Anh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được thôi.”
Chỉ cần khi anh tìm cô thì cô vẫn ở đây là được rồi.
“Bây giờ em muốn về trường.”
“Không được.” Anh từ chối ngay tức khắc.
Sắc mặt Triệu Đường Diên thay đổi.
Chu Trầm đứng lên, “Đưa em đi ăn trước đã.”
Triệu Đường Diên quyết tâm rời đi, Chu Trầm không muốn thả cô đi nhưng anh cũng không muốn cô cảm thấy mình đang bị cầm tù.
Sau khi anh thấu tỏ tâm trí mình, anh nghĩ mình cần phải tôn trọng cô. Anh hi vọng hai người bình đẳng với nhau, khi mối quan hệ được bình đẳng thì liệu Triệu Đường Diên có thay đổi suy nghĩ không.
Hồi trước anh không nhận thức được nên chẳng hề mảy may đến suy nghĩ của Triệu Đường Diên, và cũng không để cho thế giới của cả hai giao hòa với nhau. Bởi vậy, dù ở bên nhau hai năm, ân ái trên giường biết bao nhiêu lần nhưng cả hai vẫn mãi là người lạ trong thế giới của nhau.
Nếu cho thêm nửa năm và thay đổi cách sống chung thì sau nửa năm ấy, liệu cô còn muốn trốn chạy nữa không?
Anh không biết, nhưng anh muốn thử một lần.
Song, lời cô nói đã hóa thành một cây gai đâm thẳng vào lòng Chu Trầm, khiến anh phải nhíu mày, tuy rằng anh phiền muộn vì những câu chữ này nhưng anh lại bình tĩnh lạ thường.
Đây là lần đầu tiên.
Yêu?
Anh yêu Triệu Đường Diên sao? Không đâu.
Lúc đầu anh ưng cô thì ấn tượng bởi sự lí trí và thông minh của cô, khi ở bên nhau thì anh hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, bây giờ cô bắt đầu cáu kỉnh gây sự với anh nhưng anh cũng không phiền chán chút nào.
Nhưng anh biết mình thích Triệu Đường Diên, thích ngay từ lần đầu tiên gặp cô vì cô thông minh và độc đáo nhưng chưa thể tới mức độ yêu.
Tuy nhiên, khi cô nói cô không thể theo anh mãi được thì anh lại thấy hơi khó chịu, nhưng anh không thể phản bác, bởi vì cô nói đúng sự thật.
Nếu họ vẫn tiếp tục mối quan hệ đại gia bao nuôi thế này thì chắc chắn sẽ không được lâu dài.
Lúc trước anh có điều tra về Triệu Đường Diên, biết cô thiếu tiền nên cho cô ở bên anh, trao đổi với nhau để cô có thể an tâm học tập. Anh cũng hiểu rõ rằng, cô vẫn luôn theo đuổi ước mơ của mình.
Từ bé đến giờ, anh có thể dễ dàng đạt được những gì mình mong muốn, bởi vậy anh không thể trải qua xúc cảm tuyệt vọng muốn thoát khỏi cái khốn cùng của cô, nhưng anh vẫn hiểu cho cô, hơn nữa còn sẵn lòng giúp đỡ cô.
Chỉ là giúp đỡ, nhưng bản thân mình đã không thể buông tay.
Triệu Đường Diên vẫn lí trí như vậy, nhưng Chu Trầm lại bắt đầu rối rắm.
Anh biết mình nên để cô đi, anh hiểu hết những sự thật ấy, nhưng anh không nỡ.
Anh cũng đến một ngày mà mình không thể khát cầu điều gì đó, nhưng mình đã chẳng thể buông tay được nữa rồi.
Chu Trầm không được thoải mái, anh không muốn nói với cô về chuyện này nữa.
Khéo sao, trợ lí lại gõ cửa, Chu Trầm hơi khựng lại, giọng nói hẵng còn cứng ngắc.
“Vào đi.”
Lúc trợ lí đi vào thì thấy sếp Chu nhà mình ngồi trên sofa còn cô Triệu thì ngồi ở phía xa xa, chỉ có hộp bánh kem lẻ loi nằm giữa hai người.
Làm trợ lí của Chu Trầm thì phải biết nhìn mặt đoán ý, anh làm như không nhận ra điều gì khác lạ ở trong căn phòng, đi đến bên Chu Trầm, cúi người rồi khẽ nói: “Bà chủ đã tới rồi ạ.”
Chu Trầm liếc Triệu Đường Diên rồi đi ra ngoài.
Đi tới cửa rồi nhưng anh không bảo trợ lí đi theo mà còn giao việc: “Chú ý đến cô ấy, trước khi tôi rời đi thì cô ấy không được đi đâu hết.”
Trợ lí ngầm hiểu, nghe lệnh đứng canh giữ ở cửa.
Nhân viên Quan Di thấy mẹ của sếp Chu đến thì chào đón bác, nhưng không dám đưa bà lên tầng trên cùng vì bọn họ không biết sếp và bạn gái đang làm gì, sợ hỏng việc của sếp nên chỉ có thể bảo trợ lí đi báo tin cho anh biết rồi mời bà chủ đến phòng trà ở tầng ba.
Buổi tối không nên uống trà, đương vào cuối thu, Trương Dung Cảnh mặc sườn xám màu xanh nước biển ngắn tay, nhìn nhân viên chuẩn bị cho mình một tách trà hoa quả ấm áp.
Trương Dung Cảnh thấy lạ nên hỏi trợ lí sinh hoạt của Chu Trầm đứng bên cạnh: “Muộn vậy rồi mà sếp Chu của mọi người vẫn đang bận à?”
Trợ lí đáp: “Có lẽ sếp Chu còn vài chuyện chưa làm xong nên xin bác chờ một chút, chắc sẽ xong nhanh thôi.”
Trương Dung Cảnh rời mắt đi nơi khác.
Thoáng chốc, Chu Trầm đã xuống đến nơi, lúc Trương Dung Cảnh thấy anh thì anh đã dằn lại những cảm xúc trong mình, nhưng khuôn mặt vẫn hơi u ám. Anh cho trợ lí và các nhân viên rời đi rồi ngồi xuống cạnh Trương Dung Cảnh.
“Mẹ.” Anh rót thêm một ly trà cho Trương Dung Cảnh.
Trương Dung Cảnh nhận lấy nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống, cuối cùng cũng nói ra lí do mà bà đến đây.
“Trầm Trầm à, nghe chú Từ của con nói, con lại cản sinh viên của chú đi du học à?”
Chu Trầm vẫn tiếp tục rót trà, đáp “Vâng” với mẹ. Anh biết Từ Tòng Khanh sẽ tra ra được anh là người đã can thiệp vào chuyện này.
“Ồ? Vì sao thế?” Trương Dung Cảnh tò mò, “Không phải là con không nhúng tay vào chuyện của trường sao?”
“Theo ý kiến từ phía công ty, gia cảnh của sinh viên bị thế chỗ không được khá giả cho lắm, nhưng lại là người xuất sắc, nên công ty quyết định tài trợ toàn bộ cho em ấy đi du học, một là để nâng cao danh tiếng của công ty, bên cạnh đó thì công ty đã kí hợp đồng với em ấy, tốt nghiệp xong về nước thì trực tiếp về Chu thị.” Anh lấy ra lí do thoái thác đã chuẩn bị từ trước.
“Là sinh viên của Viện Văn học à? Không phải công ty cần bồi dưỡng người tài ở mảng kĩ thuật sao?”
“Đợt này con chuẩn bị phát triển mảng truyền thông nên mảng văn hóa nghệ thuật và báo chí tuyên truyền cũng cần phải đào tạo nhân tài.”
“Vậy à.” Trương Dung Cảnh không thắc mắc gì hết, bà có thể hiểu lựa chọn của con trai mình, “Nhưng chắc chú Chu của con sẽ bắt con đi giải thích đấy, người bị thay thế là học sinh cưng của chú.”
Chu Trầm nhấp một ngụm trà hoa quả, vị chua chua ngọt ngọt, nhưng rất vừa miệng.
“Đương nhiên rồi.” Anh nói, “Con sẽ sắp xếp cho học sinh của chú.”
Trương Dung Cảnh đến đây vì việc này, chuyện đã xử lí xong xuôi thì bà đi về, Lục Nhiên còn đang ở nhà đợi bà. Chu Trầm hẵng còn việc vẫn chưa được giải quyết nên đã dặn trợ lí sinh hoạt đưa bà về Hoa Đình.
Trước khi lên xe, Trương Dung Cảnh đột nhiên vỗ bả vai Chu Trầm, bà nhìn dáng vẻ rắn rỏi đẹp trai của Chu Trầm mà cảm khái, con trai mình đã có một nơi nó thuộc về rồi, không cần bà phải lo nữa.
Ở Chu Trầm, bà thấy được vô vàn bóng hình của chồng mình năm ấy, và rồi bà bỗng hoài niệm về chuyện xưa.
Mặc dù Trương Dung Cảnh rất yên tâm nhưng vẫn không tránh được những lúc bà lải nhải càm ràm với tư cách là một người mẹ.
“Đừng làm việc vất vả quá, con nhìn đi, mẹ đến Thượng Hải bao nhiêu ngày rồi mà mới được gặp con có vài lần, tuy công việc quan trọng nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi nữa.”
Chu Trầm mỉm cười tiễn bà lên xe: “Con biết rồi mẹ, bao giờ hết bận con sẽ đưa mẹ đi Sùng Minh chơi.”
*
Khi Chu Trầm đi gặp Trương Dung Cảnh thì quả nhiên Triệu Đường Diên đã định về trường, nhưng lúc ra đến cửa thì bị trợ lí ngăn lại.
“Sếp Chu bảo cô ở đây chờ anh ấy, anh ấy sẽ về ngay thôi.” Trợ lí nói.
Triệu Đường Diên không làm anh khó xử nhưng cũng không về phòng ngay, nhìn anh rồi hỏi một câu: “Giáo sư Trương đến à?”
Trợ lí hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, “Đúng vậy.”
Triệu Đường Diên không hỏi nhiều nữa, cô nghĩ giáo sư Từ đến đây là vì chuyện của Chu Trầm và Lục Nhiên, trong bữa ăn hôm đó lúc cô nghe giáo sư Từ nói chuyện với giáo sư Trương thì cũng biết, giáo sư Trương bay từ thủ đô xa xôi tới đây là để lo liệu chuyện kết hôn cho con trai.
Con trai bà là Chu Trầm, vậy có lẽ anh sắp kết hôn rồi, thế thì cô không nên ở lại bên anh nữa.
Triệu Đường Diên lại về phòng, thấy chiếc bánh kem hình vuông trên bàn, nét mặt cô khẽ thay đổi nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Chu Trầm vẫn quan tâm chu đáo như thế là vì anh được dạy dỗ như vậy chứ không phải bởi điều gì khác.
Triệu Đường Diên nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô nhìn ra bên ngoài, đúng lúc chạm vào ánh mắt Chu Trầm.
Hai người chưa nói gì, Chu Trầm từ từ đi đến bên cô, ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, anh nhìn cô rồi nói: “Em muốn ăn gì? Anh đưa em ra ngoài ăn.”
Triệu Đường Diên không đứng dậy, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Giáo sư Trương đến à? Chắc anh phải đi ăn cơm với cô rồi.”
Chu Trầm nhìn cô không nói câu nào.
Y rằng, anh nghe thấy cô nói: “Lục Nhiên khá tốt, nếu hai người phải kết hôn thì anh phải chung thủy với cô ấy, tôn trọng vợ mình.”
Cô nói từ tốn, khuyên bảo anh một cách cực kì kiên nhẫn: “Vậy nên, Chu Trầm, chúng ta không thể tiếp tục được nữa.”
Ấn đường Chu Trầm nhăn lại, sau rồi mới từ từ giãn ra, anh ngồi xuống bên cạnh Triệu Đường Diên, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nơi ấy lấp lánh những tia sáng, ánh mắt đã thu hút anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Ai bảo với em là anh kết hôn?” Anh hỏi.
“Giáo sư Trương bay từ thủ đô xa xôi đến đây không phải vì chuyện này à?”
“Anh và Lục Nhiên không gặp nhau mấy năm nay rồi, em nghĩ tại sao anh lại phải kết hôn với một người xa lạ chứ?”
“Gia cảnh hai người tương đương nhau, người lớn cũng ủng hộ.”
“Chỉ vì bọn họ vừa lòng nên anh phải kết hôn ư?”
Triệu Đường Diên lặng thinh.
Mãi sau, cô nghe thấy Chu Trầm hỏi: “Em muốn rời đi như vậy sao?”
Triệu Đường Diên cảm thấy giọng nói anh đã nhẹ nhàng hơn, cô lẳng lặng quan sát biểu cảm trên gương mặt anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm khiến cô thấy bí bách.
Nhưng cô vẫn phải nói ra: “Tất nhiên em phải rời đi.”
Chu Trầm nhìn cô.
Lúc cô không gây sự với anh thì gương mặt cô rất đỗi bình thản nhưng lại kiên định đến vô cùng.
Cô luôn hiểu rõ mục tiêu của mình, sau đó sẽ đi theo con đường mà mình đã vạch ra. Chu Trần đã đi đàm phán không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ anh lại rối bời như thế này.
Đây là lần đầu tiên anh đối đáp một cách tiêu cực.
“Nửa năm.” Anh nói, “Cho anh thêm nửa năm, đến sang năm em tốt nghiệp. Sau đó em muốn đi đâu cũng được, nếu em vẫn muốn ra nước ngoài thì anh cũng sẽ sắp xếp cho em.”
“Thật không?” Triệu Đường Diên vẫn không tin nhưng Chu Trầm nhượng bộ như thế này làm cô động lòng, nếu Chu Trầm đồng ý để cô đi thì nửa năm cũng được.
Chu Trầm nhìn đôi mắt cô bỗng sáng rực lên thì lại thấy bực bội, bởi vì anh có thể cảm nhận được cô đang rất vui vì sự nhượng bộ của mình.
“Chẳng lẽ lại muốn anh chuẩn bị một hợp đồng khác cho em?” Giọng nói của anh ánh lên sự tức giận rõ rành rành.
“Nếu được thì tốt.” Gương mặt Triệu Đường Diên cực kì nghiêm túc.
“…”
Tuy anh nói thế nhưng Triệu Đường Diên không yên tâm, cô không dám chắc Chu Trầm có đổi ý nữa không, thành ra cô không nói cho anh biết cô muốn thi lên thạc sĩ hay đi du học, cứ tạm giấu đi đã.
Nửa năm cũng đủ cho cô chuẩn bị bước tiếp theo, đến lúc đó thì cứ kệ thôi, cô muốn đến thủ đô, chẳng lẽ Chu Trầm còn định đi theo cô à?
“Em có một yêu cầu.” Cô nói.
Chu Trầm nhíu mày, “Em nói đi “
“Lần này em không đi tìm anh, mà là anh bắt em ở bên anh.” Khác với hai năm trước là cô chủ động tìm anh, “Cho nên em có quyền được quyết định cách sống của mình mà không phải nghe theo ý anh, ví dụ như ở đâu hay đi đâu chơi. Em không muốn ngày nào cũng ở lại Lan Đình đợi anh.”
Chu Trầm nhớ đến buổi tối mà anh đợi cô về nhà, cảm giác khó chịu khôn cùng.
Anh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được thôi.”
Chỉ cần khi anh tìm cô thì cô vẫn ở đây là được rồi.
“Bây giờ em muốn về trường.”
“Không được.” Anh từ chối ngay tức khắc.
Sắc mặt Triệu Đường Diên thay đổi.
Chu Trầm đứng lên, “Đưa em đi ăn trước đã.”
Triệu Đường Diên quyết tâm rời đi, Chu Trầm không muốn thả cô đi nhưng anh cũng không muốn cô cảm thấy mình đang bị cầm tù.
Sau khi anh thấu tỏ tâm trí mình, anh nghĩ mình cần phải tôn trọng cô. Anh hi vọng hai người bình đẳng với nhau, khi mối quan hệ được bình đẳng thì liệu Triệu Đường Diên có thay đổi suy nghĩ không.
Hồi trước anh không nhận thức được nên chẳng hề mảy may đến suy nghĩ của Triệu Đường Diên, và cũng không để cho thế giới của cả hai giao hòa với nhau. Bởi vậy, dù ở bên nhau hai năm, ân ái trên giường biết bao nhiêu lần nhưng cả hai vẫn mãi là người lạ trong thế giới của nhau.
Nếu cho thêm nửa năm và thay đổi cách sống chung thì sau nửa năm ấy, liệu cô còn muốn trốn chạy nữa không?
Anh không biết, nhưng anh muốn thử một lần.