Trái Tim Thiếu Nữ - Trang 2
Chương 89: Ngoại truyện 15: Trái tim thiếu nữ
Ngày tháng của những người lần đầu làm ông bố bà mẹ luôn trôi qua trong sự bận rộn cuống cuồng, nhất là khi sinh một lượt ra hai nhóc tì non nớt chưa hiểu sự đời, bình thường chỉ tính riêng việc thay tã, pha sữa, vỗ ợ hơi cho một đứa là đã khiến các ông bố bà mẹ phải bận đến xây xẩm mặt mày rồi, nhưng bây giờ lại phải bận gấp đôi. Tuy trước đây mẹ Mạnh đã đồng ý sẽ chăm con giúp hai người, nhưng một mình bà cũng không thể ôm đồm cả đôi long phượng này được, vậy là Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm quyết định mời một chị bảo mẫu về.
Đến tầm sáu tháng tuổi thì Niên Niên và Tuế Tuế đã cai sữa mẹ, chuyển sang ăn hoàn toàn bằng sữa bột. Mạnh Tư Duy làm việc trong văn phòng hơn một năm, cuối cùng cũng được quay trở lại với chức vụ trong đội cảnh sát hình sự mà mình xa cách đã lâu.
Cao Dũng và mọi người rất ngạc nhiên khi thấy Mạnh Tư Duy quay về đội, dù sao trong một môi trường rộng lớn như vậy, ban đầu rất nhiều người cũng lựa chọn chức vụ này, nhưng đến khi họ có gia đình và nhất là khi có con, những hiện thực phải đối mặt trong cuộc sống sẽ trở thành sợi dây trói buộc họ, từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống như nửa đêm con bật khóc, cho đến những chuyện lớn hơn như ai sẽ chăm con, tất cả đều có thể trở thành xiềng xích trói buộc người mẹ.
Thật ra trong đội bọn họ luôn rất cần, hơn nữa còn là rất thiếu nữ giới, bất kể gặp nghi phạm hay người bị hại là nữ giới, hoặc là trong một số trường hợp đặc biệt khi ra ngoài làm nhiệm vụ, có thể nói nữ cảnh sát có một vị trí rất quan trọng không thể thay thế trong đội.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc nhìn thấy Mạnh Tư Duy quay lại đội thì đều rất vui, Hướng Chính Phi còn kéo một cái ghế chạy đến trước mặt Mạnh Tư Duy ngồi xuống, sau đó đánh giá Mạnh Tư Duy một lượt từ trên xuống dưới.
Mạnh Tư Duy: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Hướng Chính Phi nhịn cả nửa ngày, cuối cùng hỏi cô: “Chị không đi thật à?”
Mạnh Tư Duy: “Chị thì đi đâu cơ?”
Hướng Chính Phi xoa tay: “Thì cái đấy đấy, sau này chúng ta lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ, có khi mười ngày rồi hai mươi ngày không được về nhà, thế thì Niên Niên Tuế Tuế phải làm sao.”
Cậu ấy đã nhìn thấy ảnh của hai nhóc tì trên vòng bạn bè của Mạnh Tư Duy, cả hai bé được thừa hưởng hết gen cực phẩm của bố mẹ, đi tắm thôi mà cũng đáng yêu đến nỗi khiến người ta phải xuýt xoa.
Cậu ấy không tin Mạnh Tư Duy có thể đành lòng bỏ bê hai con, khối người trước khi sinh con cũng nói chắc như đinh đóng cột, nhưng sau khi sinh con thì nảy sinh tình yêu thương nên không nỡ rời xa, chỉ hận không thể ở bên con hai mươi tư giờ không rời nửa bước.
Mạnh Tư Duy: “Ở nhà có người chăm sóc mà.”
Hướng Chính Phi: “Em đây là đang lo lắng chị không yên tâm.”
Mạnh Tư Duy hất cằm: “Chị không ở nhà thì chẳng phải còn ba chúng sao.”
Chẳng có ông bố nào đáng tin cậy hơn Bùi Thầm cả, bắt đầu từ lúc cô ở cữ, mọi việc thay tã, pha sữa, vỗ ợ hơi cho con…Bùi Thầm đều học rất nhanh và thậm chí còn thành thạo vượt xa cả cô.
Ai mà ngờ được đây chính là người đàn ông lúc đầu nhất quyết không chịu có con.
Mạnh Tư Duy đang nói, bỗng cô nhìn Hướng Chính Phi- người có vẻ còn lo lắng hơn cả cô với vẻ nghi ngờ: “Có phải cậu không muốn chị về đội không hả, sao chị cứ có cảm giác cậu muốn đẩy chị đi thế.”
Cô ném cho Hướng Chính Phi một tập văn kiện ghi chép: “Nhìn kĩ đi, còn chưa ký tên đây này.”
“Không phải, không phải, không phải.” Hướng Chính Phi sợ đến nỗi liên tục xua tay, “Chị quay lại làm em vui đến mức mất ngủ cả hai ngày đấy.”
Cậu ấy đón lấy tập văn kiện Mạnh Tư Duy vừa ném qua đây, sau đó phát hiện ra đúng là còn sót một chỗ chưa ký tên.
Cao Dũng đứng bên cạnh cười cười nghe cuộc đối thoại của hai người họ, anh ấy nhìn người vừa quay lại đội là Mạnh Tư Duy với ánh mắt vui vẻ.
Những lúc cảm thấy áp lực vì vụ án đè nặng trên vai, nghe hai cô cậu thanh niên này đấu võ mồm bên tai cũng thư thái đấy chứ nhỉ.
Từ một cô gái lanh lợi, nhạy bén ngày trước, giờ đây đã có thêm sự tỉ mỉ và nhẫn nại của một người mẹ.
...
Ngày đầu tiên Mạnh Tư Duy khôi phục chức vụ tại đội cảnh sát hình sự, Bùi Thầm gửi cho cô một địa chỉ, anh bảo sau khi hai người tan làm thì cùng nhau qua đó.
Lúc làm việc cô cũng không nhìn kỹ, lúc tới nơi mới phát hiện hoá ra là trường học.
Trên cổng trường trung học Trường Nghi treo một tấm băng rôn với nội dung “Tưng bừng kỷ niệm 60 năm thành lập trường.”
Lúc này Mạnh Tư Duy mới chợt nhớ ra hình như trước đây Chung Ý đã từng nói qua với cô chuyện này rồi, nhưng có lẽ lúc đó cô còn đang bận trông con nên cũng không để tâm.
Lúc hai người đến nơi thì hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường đã kết thúc rồi, trên sân trường lúc này là chỉ còn lại sự yên tĩnh sau khi sôi động náo nhiệt qua đi, trên mặt đất vẫn còn sót lại vụn pháo hoa giấy chúc mừng, vừa bước vào cổng trường là hai dãy hành lang lịch sử, ở Đình Bác Học vẫn còn vài cựu học sinh mặc áo phông in chữ “lớp xx khoá xx” đứng chụp ảnh nhóm.
Mạnh Tư Duy nắm tay Bùi Thầm đi dạo chậm rãi ở khu triển lãm lịch sử của trường, nơi đây được sắp xếp theo mốc thời gian từng năm, khi đi dạo đến năm 2013, Mạnh Tư Duy nhìn thấy chính mình.
“Trong giải đấu khúc côn cầu trên băng cấp trung học cơ sở năm 2013 của thành phố C, đội tuyển trường trung học Trường Nghi đã giành chức vô địch, tạo nên bước đột phá mang tính lịch sử.”
Gồm hai tấm ảnh, một tấm là ảnh tập thể cả đội tuyển nâng cao chiếc cúp vô địch sau khi giành chiến thắng, tấm còn lại là ảnh chụp nhanh trên sân đấu.
Mạnh Tư Duy gõ gõ vào tấm ảnh của bản thân qua lớp kính trưng bày, sau đó cô đi tiếp về phía trước và nhìn thấy ảnh của Bùi Thầm.
Tấm ảnh của Bùi Thầm là ảnh thẻ, chàng thiếu niên mặc trên mình bộ đồng phục, nước da trắng bóc, đôi môi mỏng hơi mím chặt, ánh mắt nhìn vào ống kính toát ra sự lạnh lùng và quật cường.
Mạnh Tư Duy chưa bao giờ nhìn thấy tấm ảnh này của Bùi Thầm, cô quay đầu hỏi anh: “Anh còn giữ bản gốc của tấm ảnh này không?”
Bùi Thầm nhìn tấm ảnh của bản thân rồi lắc đầu: “Mất rồi.”
“Đã nhiều năm trôi qua rồi.”
Mạnh Tư Duy vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại, hơn nữa lúc giơ điện thoại lên còn thở dài một hơi ra vẻ vô cùng tiếc nuối.
Cô đã hiểu tại sao nhà trường lại phải che khung triển lãm lịch sử bằng một tấm kính rồi.
Trưng bày tấm ảnh này ở đây, rất muốn ăn trộm.
Bùi Thầm liếc nhìn bộ dạng tiếc nuối của Mạnh Tư Duy: “Nhìn người thật không tốt hơn sao?”
Mạnh Tư Duy điều chỉnh tiêu cự camera điện thoại: “Cái này không giống nhau.”
Bùi Thầm: “Trông anh tàn tạ hơn rồi à?”
Mạnh Tư Duy: “...”
“Thế thì cũng không phải.” Cô chụp ảnh xong nhưng vẫn lưu luyến không nỡ rời khung triển lãm này.
Bùi Thầm cười, anh kéo Mạnh Tư Duy đi tiếp về phía trước chưa được mấy bước, bỗng có mấy bạn học sinh cầm chổi và đồ dọn vệ sinh chạy đến chỗ hai người vừa đứng lúc nãy.
“Chính là tấm này nè.”
“Aaaa đẹp trai thật đấy.”
“Có điện thoại không, mình cũng muốn chụp lại.”
Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng bèn quay đầu, cô nhìn thấy mấy bạn học sinh mặc đồng phục đang vây quanh trước tấm ảnh thẻ qua lớp kính.
Quả nhiên tấm ảnh này rất có sức hút.
Có một bạn nữ sinh trong số đó vừa nói chuyện vừa quay ra nhìn hai người đứng phía trước, sau khi cô bé đó nhìn thấy gương mặt của Bùi Thầm thì bỗng ngẩn cả người.
“Sao thế?” Mấy bạn học sinh còn lại vừa hỏi vừa nhìn theo hướng cô bé kia đang nhìn.
Sau đó họ nhận ra hình như người trong tấm ảnh kia đang ở ngay trước mắt.
Mấy cô bé nhìn chằm chằm Bùi Thầm, sau đó lại nhìn lên mặt của người đang đứng cạnh Bùi Thầm là Mạnh Tư Duy.
Có cô bé nhận ra hình như đó chính là “bí quyết nổi tiếng” rất hot của cục công an thành phố C ngày trước, nghe nói cũng tốt nghiệp từ trường trung học Trường Nghi, nhưng gần đây không xuất hiện trên ống kính nữa mà đã quay trở lại với cuộc sống và công việc thường ngày.
Rất rõ ràng, hai người đứng trước mặt này là một đôi.
Một cô bé trong số đó bạo dạn lên tiếng trước: “Chị ơi, hai người là cựu học sinh hôm nay về trường để tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập ạ?”
Mạnh Tư Duy gật đầu: “Ừ.”
“Hai anh chị đã kết hôn chưa ạ?” Có cô bé nhìn thấy nhẫn kết hôn trên tay của hai người, sau đó trốn sau lưng cô bạn rồi lên tiếng hỏi.
Bùi Thầm: “Đã có con rồi.”
Câu “đã có con rồi.” vừa thốt ra, mấy cô bé đồng thanh phát ra tiếng “wow”
Sau khi chủ để được khơi gợi, hai người bị vây xung quanh hỏi han không ít chuyện.
Bao gồm cả chuyện có phải từ thời đi học đã lén lút ở bên nhau, yêu sớm sau lưng cô chủ nhiệm rồi hay không.
Mạnh Tư Duy vội vàng trả lời không phải, thời đi học vẫn chưa yêu nhau, tầm tuổi các em thì nên học hành cho tử tế mới là chuyện quan trọng nhất.
Các cô bé túm tụm lại với biểu cảm “ngọt chết tui rồi” trên mặt, không biết có tin lời cô nói hay không, nhưng tất cả đều cười gật đầu đồng ý, sau đó xách chổi chạy đi quét dọn vụn pháo hoa giấy trên đất sau khi buổi lễ kỷ niệm kết thúc.
Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm tiếp tục đi dạo trong khuôn viên trường, suốt mấy năm nay, kiến trúc chính của Trường Nghi không có gì thay đổi, nhưng có một số tòa nhà cũ kỹ và công trình cây xanh đã được cải tạo lại.
Sắc trời dần tối, trong trường vang lên tiếng chuông báo hiệu đến giờ tự học buổi tối.
Mạnh Tư Duy nhớ lại câu “đã có con rồi” mà Bùi Thầm nói lúc nãy, bỗng cô nghĩ đến hai nhóc tì vừa nhú răng sữa đang ở nhà, cô đá mấy hòn sỏi trên đất, sau đó tự nhiên lại cảm thấy hơi chột dạ: “Chúng ta cứ như thế này hình như không hay lắm thì phải.”
Cô nói nhỏ: “Phải về nhà trông con thôi.”
Bùi Thầm nghe cô nói xong thì nắm chặt tay Mạnh Tư Duy.
“Chẳng phải còn có mẹ và dì bảo mẫu hay sao.” Anh nói, “Không vội.”
“Nhưng mà…” Mạnh Tư Duy đột nhiên nghẹn lời, không nói tiếp nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô quay trở lại chức vụ cũ.
Những ngày tháng trước đây, dường như suốt hai mươi tư tiếng một ngày của cô đều bị cái danh xưng gọi là “mẹ của Niên Niên Tuế Tuế” chiếm giữ.
Sau khi có con, Mạnh Tư Duy mới chợt nhận ra những thứ bản thân phải đối mặt còn nhiều hơn trong suy nghĩ rất nhiều, bất kể là áp lực đến từ thế giới bao la rộng lớn ngoài kia, hay là nội bộ trong gia đình, hoặc cũng có thể là chính bản thân.
Mẹ Mạnh không ủng hộ chuyện Mạnh Tư Duy quay lại đội điều tra hình sự, bà muốn cô tiếp tục làm công việc bàn giấy trong văn phòng, bởi vì cô đã làm mẹ rồi, sau khi tan làm thì nên ở bên các con nhiều một chút.
Có những lúc, đến cả chính bản thân Mạnh Tư Duy cũng không chắc chắn liệu mình có thể tách khỏi hai đứa nhóc bé bỏng ấy không, vì đúng như những gì Hướng Chính Phi nói, có lúc cô sẽ phải đi công tác những mười, hai mươi ngày.
Khi cô đang dao động, bất ngờ thay, người vẫn luôn ủng hộ cô từ đầu đến cuối, là Bùi Thầm.
Anh muốn cô đi đến bất kỳ nơi đâu mà cô muốn và đi một cách thật dứt khoát.
Trước khi cô là một người mẹ, một người vợ của bất kỳ ai, cô phải là chính mình trước đã.
Có lẽ lũ nhóc sẽ thiếu đi một người bạn đồng hành trong quá trình trưởng thành, nhưng trong tương lai, chúng chắc chắn sẽ cảm thấy tự hào vì mẹ.
Mạnh Tư Duy bỗng hiểu ra tại sao hôm nay là ngày đầu cô đi làm nhưng Bùi Thầm lại không gọi cô về nhà ngay mà lại hẹn cô ra ngoài, thậm chí còn về trường cũ đi dạo một chút.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, tâm trạng của Mạnh Tư Duy bỗng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Nơi màn đêm sáng trong, có vầng trăng khuyết đang leo từ từ lên ngọn cây, có tiếng ve kêu râm ran những ngày cuối hè, và có những ngọn đèn thắp sáng cả tòa giảng đường- nơi mà các bạn học sinh đang tự học buổi tối.
Mạnh Tư Duy nắm tay Bùi Thầm, đột nhiên muốn hôn anh một cái.
Tại nơi sân trường này.
Hôn người thiếu niên của cô năm nào.
Chàng thiếu niên lạnh lùng mà quật cường trong tấm ảnh năm nào, giờ đây lại là người bạn đồng hành đi dạo với cô trong sân trường, và còn là một người cha tận tâm, có trách nhiệm của hai đứa trẻ.
Mạnh Tư Duy bèn đứng lên bậc thềm chỗ công trình cây xanh.
Bùi Thầm đứng dưới bậc thềm, lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng đặt lên eo cô, chiều cao của hai người vừa đúng tầm ngang nhau.
Khoảng cách ngày càng sát lại, chợt trong một khoảnh khắc nào đó, Mạnh Tư Duy cảm giác như được trở lại nhiều năm về trước.
Tiếng đọc bài của các bạn vang vọng bên tai, lần đầu tiên hai người trở thành bạn cùng bàn của nhau, cô lấy tay đỡ đầu rồi đưa mắt nhìn góc nghiêng của chàng thiếu niên bên cạnh.
Hơi thở đan cài vào nhau.
Chỉ là vào đúng lúc hai người chạm môi nhau, một tia sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào gương mặt của hai người.
Mạnh Tư Duy nheo mắt nhìn về nơi phát ra ánh sáng, sau đó nghe thấy có người lớn tiếng nói: “Ai đang đứng ở đó! Học ở lớp nào? Chủ nhiệm là ai? Mau ra đây cho tôi!”
Từ hồi hai người còn đi học, ban lãnh đạo nhà trường đã thường xuyên thành lập các đoàn kiểm tra đi tuần vào buổi tối để tóm tận tay những học sinh yêu sớm không chịu lên lớp giờ tự học.
Nhiều năm đã trôi qua như vậy rồi, nhưng truyền thống của nhà trường vẫn không hề thay đổi.
Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đưa mắt nhìn nhau dưới ánh đèn flash chiếu rọi, một giây sau, cả hai người đều không hề do dự…
Chạy.
Mạnh Tư Duy nắm lấy tay Bùi Thầm để nhảy xuống khỏi bậc thềm, cô nở nụ cười rồi nắm tay anh chạy hệt như những cô cậu học sinh bị bắt quả tang yêu sớm.
Dưới chân một mảnh hư không, đạp lên ngàn vạn ánh sao.
Mạnh Tư Duy nhìn phía sau đầu của Bùi Thầm, anh là toàn bộ tương lai của cô.
- -------------------
Đến tầm sáu tháng tuổi thì Niên Niên và Tuế Tuế đã cai sữa mẹ, chuyển sang ăn hoàn toàn bằng sữa bột. Mạnh Tư Duy làm việc trong văn phòng hơn một năm, cuối cùng cũng được quay trở lại với chức vụ trong đội cảnh sát hình sự mà mình xa cách đã lâu.
Cao Dũng và mọi người rất ngạc nhiên khi thấy Mạnh Tư Duy quay về đội, dù sao trong một môi trường rộng lớn như vậy, ban đầu rất nhiều người cũng lựa chọn chức vụ này, nhưng đến khi họ có gia đình và nhất là khi có con, những hiện thực phải đối mặt trong cuộc sống sẽ trở thành sợi dây trói buộc họ, từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống như nửa đêm con bật khóc, cho đến những chuyện lớn hơn như ai sẽ chăm con, tất cả đều có thể trở thành xiềng xích trói buộc người mẹ.
Thật ra trong đội bọn họ luôn rất cần, hơn nữa còn là rất thiếu nữ giới, bất kể gặp nghi phạm hay người bị hại là nữ giới, hoặc là trong một số trường hợp đặc biệt khi ra ngoài làm nhiệm vụ, có thể nói nữ cảnh sát có một vị trí rất quan trọng không thể thay thế trong đội.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc nhìn thấy Mạnh Tư Duy quay lại đội thì đều rất vui, Hướng Chính Phi còn kéo một cái ghế chạy đến trước mặt Mạnh Tư Duy ngồi xuống, sau đó đánh giá Mạnh Tư Duy một lượt từ trên xuống dưới.
Mạnh Tư Duy: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Hướng Chính Phi nhịn cả nửa ngày, cuối cùng hỏi cô: “Chị không đi thật à?”
Mạnh Tư Duy: “Chị thì đi đâu cơ?”
Hướng Chính Phi xoa tay: “Thì cái đấy đấy, sau này chúng ta lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ, có khi mười ngày rồi hai mươi ngày không được về nhà, thế thì Niên Niên Tuế Tuế phải làm sao.”
Cậu ấy đã nhìn thấy ảnh của hai nhóc tì trên vòng bạn bè của Mạnh Tư Duy, cả hai bé được thừa hưởng hết gen cực phẩm của bố mẹ, đi tắm thôi mà cũng đáng yêu đến nỗi khiến người ta phải xuýt xoa.
Cậu ấy không tin Mạnh Tư Duy có thể đành lòng bỏ bê hai con, khối người trước khi sinh con cũng nói chắc như đinh đóng cột, nhưng sau khi sinh con thì nảy sinh tình yêu thương nên không nỡ rời xa, chỉ hận không thể ở bên con hai mươi tư giờ không rời nửa bước.
Mạnh Tư Duy: “Ở nhà có người chăm sóc mà.”
Hướng Chính Phi: “Em đây là đang lo lắng chị không yên tâm.”
Mạnh Tư Duy hất cằm: “Chị không ở nhà thì chẳng phải còn ba chúng sao.”
Chẳng có ông bố nào đáng tin cậy hơn Bùi Thầm cả, bắt đầu từ lúc cô ở cữ, mọi việc thay tã, pha sữa, vỗ ợ hơi cho con…Bùi Thầm đều học rất nhanh và thậm chí còn thành thạo vượt xa cả cô.
Ai mà ngờ được đây chính là người đàn ông lúc đầu nhất quyết không chịu có con.
Mạnh Tư Duy đang nói, bỗng cô nhìn Hướng Chính Phi- người có vẻ còn lo lắng hơn cả cô với vẻ nghi ngờ: “Có phải cậu không muốn chị về đội không hả, sao chị cứ có cảm giác cậu muốn đẩy chị đi thế.”
Cô ném cho Hướng Chính Phi một tập văn kiện ghi chép: “Nhìn kĩ đi, còn chưa ký tên đây này.”
“Không phải, không phải, không phải.” Hướng Chính Phi sợ đến nỗi liên tục xua tay, “Chị quay lại làm em vui đến mức mất ngủ cả hai ngày đấy.”
Cậu ấy đón lấy tập văn kiện Mạnh Tư Duy vừa ném qua đây, sau đó phát hiện ra đúng là còn sót một chỗ chưa ký tên.
Cao Dũng đứng bên cạnh cười cười nghe cuộc đối thoại của hai người họ, anh ấy nhìn người vừa quay lại đội là Mạnh Tư Duy với ánh mắt vui vẻ.
Những lúc cảm thấy áp lực vì vụ án đè nặng trên vai, nghe hai cô cậu thanh niên này đấu võ mồm bên tai cũng thư thái đấy chứ nhỉ.
Từ một cô gái lanh lợi, nhạy bén ngày trước, giờ đây đã có thêm sự tỉ mỉ và nhẫn nại của một người mẹ.
...
Ngày đầu tiên Mạnh Tư Duy khôi phục chức vụ tại đội cảnh sát hình sự, Bùi Thầm gửi cho cô một địa chỉ, anh bảo sau khi hai người tan làm thì cùng nhau qua đó.
Lúc làm việc cô cũng không nhìn kỹ, lúc tới nơi mới phát hiện hoá ra là trường học.
Trên cổng trường trung học Trường Nghi treo một tấm băng rôn với nội dung “Tưng bừng kỷ niệm 60 năm thành lập trường.”
Lúc này Mạnh Tư Duy mới chợt nhớ ra hình như trước đây Chung Ý đã từng nói qua với cô chuyện này rồi, nhưng có lẽ lúc đó cô còn đang bận trông con nên cũng không để tâm.
Lúc hai người đến nơi thì hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường đã kết thúc rồi, trên sân trường lúc này là chỉ còn lại sự yên tĩnh sau khi sôi động náo nhiệt qua đi, trên mặt đất vẫn còn sót lại vụn pháo hoa giấy chúc mừng, vừa bước vào cổng trường là hai dãy hành lang lịch sử, ở Đình Bác Học vẫn còn vài cựu học sinh mặc áo phông in chữ “lớp xx khoá xx” đứng chụp ảnh nhóm.
Mạnh Tư Duy nắm tay Bùi Thầm đi dạo chậm rãi ở khu triển lãm lịch sử của trường, nơi đây được sắp xếp theo mốc thời gian từng năm, khi đi dạo đến năm 2013, Mạnh Tư Duy nhìn thấy chính mình.
“Trong giải đấu khúc côn cầu trên băng cấp trung học cơ sở năm 2013 của thành phố C, đội tuyển trường trung học Trường Nghi đã giành chức vô địch, tạo nên bước đột phá mang tính lịch sử.”
Gồm hai tấm ảnh, một tấm là ảnh tập thể cả đội tuyển nâng cao chiếc cúp vô địch sau khi giành chiến thắng, tấm còn lại là ảnh chụp nhanh trên sân đấu.
Mạnh Tư Duy gõ gõ vào tấm ảnh của bản thân qua lớp kính trưng bày, sau đó cô đi tiếp về phía trước và nhìn thấy ảnh của Bùi Thầm.
Tấm ảnh của Bùi Thầm là ảnh thẻ, chàng thiếu niên mặc trên mình bộ đồng phục, nước da trắng bóc, đôi môi mỏng hơi mím chặt, ánh mắt nhìn vào ống kính toát ra sự lạnh lùng và quật cường.
Mạnh Tư Duy chưa bao giờ nhìn thấy tấm ảnh này của Bùi Thầm, cô quay đầu hỏi anh: “Anh còn giữ bản gốc của tấm ảnh này không?”
Bùi Thầm nhìn tấm ảnh của bản thân rồi lắc đầu: “Mất rồi.”
“Đã nhiều năm trôi qua rồi.”
Mạnh Tư Duy vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại, hơn nữa lúc giơ điện thoại lên còn thở dài một hơi ra vẻ vô cùng tiếc nuối.
Cô đã hiểu tại sao nhà trường lại phải che khung triển lãm lịch sử bằng một tấm kính rồi.
Trưng bày tấm ảnh này ở đây, rất muốn ăn trộm.
Bùi Thầm liếc nhìn bộ dạng tiếc nuối của Mạnh Tư Duy: “Nhìn người thật không tốt hơn sao?”
Mạnh Tư Duy điều chỉnh tiêu cự camera điện thoại: “Cái này không giống nhau.”
Bùi Thầm: “Trông anh tàn tạ hơn rồi à?”
Mạnh Tư Duy: “...”
“Thế thì cũng không phải.” Cô chụp ảnh xong nhưng vẫn lưu luyến không nỡ rời khung triển lãm này.
Bùi Thầm cười, anh kéo Mạnh Tư Duy đi tiếp về phía trước chưa được mấy bước, bỗng có mấy bạn học sinh cầm chổi và đồ dọn vệ sinh chạy đến chỗ hai người vừa đứng lúc nãy.
“Chính là tấm này nè.”
“Aaaa đẹp trai thật đấy.”
“Có điện thoại không, mình cũng muốn chụp lại.”
Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng bèn quay đầu, cô nhìn thấy mấy bạn học sinh mặc đồng phục đang vây quanh trước tấm ảnh thẻ qua lớp kính.
Quả nhiên tấm ảnh này rất có sức hút.
Có một bạn nữ sinh trong số đó vừa nói chuyện vừa quay ra nhìn hai người đứng phía trước, sau khi cô bé đó nhìn thấy gương mặt của Bùi Thầm thì bỗng ngẩn cả người.
“Sao thế?” Mấy bạn học sinh còn lại vừa hỏi vừa nhìn theo hướng cô bé kia đang nhìn.
Sau đó họ nhận ra hình như người trong tấm ảnh kia đang ở ngay trước mắt.
Mấy cô bé nhìn chằm chằm Bùi Thầm, sau đó lại nhìn lên mặt của người đang đứng cạnh Bùi Thầm là Mạnh Tư Duy.
Có cô bé nhận ra hình như đó chính là “bí quyết nổi tiếng” rất hot của cục công an thành phố C ngày trước, nghe nói cũng tốt nghiệp từ trường trung học Trường Nghi, nhưng gần đây không xuất hiện trên ống kính nữa mà đã quay trở lại với cuộc sống và công việc thường ngày.
Rất rõ ràng, hai người đứng trước mặt này là một đôi.
Một cô bé trong số đó bạo dạn lên tiếng trước: “Chị ơi, hai người là cựu học sinh hôm nay về trường để tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập ạ?”
Mạnh Tư Duy gật đầu: “Ừ.”
“Hai anh chị đã kết hôn chưa ạ?” Có cô bé nhìn thấy nhẫn kết hôn trên tay của hai người, sau đó trốn sau lưng cô bạn rồi lên tiếng hỏi.
Bùi Thầm: “Đã có con rồi.”
Câu “đã có con rồi.” vừa thốt ra, mấy cô bé đồng thanh phát ra tiếng “wow”
Sau khi chủ để được khơi gợi, hai người bị vây xung quanh hỏi han không ít chuyện.
Bao gồm cả chuyện có phải từ thời đi học đã lén lút ở bên nhau, yêu sớm sau lưng cô chủ nhiệm rồi hay không.
Mạnh Tư Duy vội vàng trả lời không phải, thời đi học vẫn chưa yêu nhau, tầm tuổi các em thì nên học hành cho tử tế mới là chuyện quan trọng nhất.
Các cô bé túm tụm lại với biểu cảm “ngọt chết tui rồi” trên mặt, không biết có tin lời cô nói hay không, nhưng tất cả đều cười gật đầu đồng ý, sau đó xách chổi chạy đi quét dọn vụn pháo hoa giấy trên đất sau khi buổi lễ kỷ niệm kết thúc.
Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm tiếp tục đi dạo trong khuôn viên trường, suốt mấy năm nay, kiến trúc chính của Trường Nghi không có gì thay đổi, nhưng có một số tòa nhà cũ kỹ và công trình cây xanh đã được cải tạo lại.
Sắc trời dần tối, trong trường vang lên tiếng chuông báo hiệu đến giờ tự học buổi tối.
Mạnh Tư Duy nhớ lại câu “đã có con rồi” mà Bùi Thầm nói lúc nãy, bỗng cô nghĩ đến hai nhóc tì vừa nhú răng sữa đang ở nhà, cô đá mấy hòn sỏi trên đất, sau đó tự nhiên lại cảm thấy hơi chột dạ: “Chúng ta cứ như thế này hình như không hay lắm thì phải.”
Cô nói nhỏ: “Phải về nhà trông con thôi.”
Bùi Thầm nghe cô nói xong thì nắm chặt tay Mạnh Tư Duy.
“Chẳng phải còn có mẹ và dì bảo mẫu hay sao.” Anh nói, “Không vội.”
“Nhưng mà…” Mạnh Tư Duy đột nhiên nghẹn lời, không nói tiếp nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô quay trở lại chức vụ cũ.
Những ngày tháng trước đây, dường như suốt hai mươi tư tiếng một ngày của cô đều bị cái danh xưng gọi là “mẹ của Niên Niên Tuế Tuế” chiếm giữ.
Sau khi có con, Mạnh Tư Duy mới chợt nhận ra những thứ bản thân phải đối mặt còn nhiều hơn trong suy nghĩ rất nhiều, bất kể là áp lực đến từ thế giới bao la rộng lớn ngoài kia, hay là nội bộ trong gia đình, hoặc cũng có thể là chính bản thân.
Mẹ Mạnh không ủng hộ chuyện Mạnh Tư Duy quay lại đội điều tra hình sự, bà muốn cô tiếp tục làm công việc bàn giấy trong văn phòng, bởi vì cô đã làm mẹ rồi, sau khi tan làm thì nên ở bên các con nhiều một chút.
Có những lúc, đến cả chính bản thân Mạnh Tư Duy cũng không chắc chắn liệu mình có thể tách khỏi hai đứa nhóc bé bỏng ấy không, vì đúng như những gì Hướng Chính Phi nói, có lúc cô sẽ phải đi công tác những mười, hai mươi ngày.
Khi cô đang dao động, bất ngờ thay, người vẫn luôn ủng hộ cô từ đầu đến cuối, là Bùi Thầm.
Anh muốn cô đi đến bất kỳ nơi đâu mà cô muốn và đi một cách thật dứt khoát.
Trước khi cô là một người mẹ, một người vợ của bất kỳ ai, cô phải là chính mình trước đã.
Có lẽ lũ nhóc sẽ thiếu đi một người bạn đồng hành trong quá trình trưởng thành, nhưng trong tương lai, chúng chắc chắn sẽ cảm thấy tự hào vì mẹ.
Mạnh Tư Duy bỗng hiểu ra tại sao hôm nay là ngày đầu cô đi làm nhưng Bùi Thầm lại không gọi cô về nhà ngay mà lại hẹn cô ra ngoài, thậm chí còn về trường cũ đi dạo một chút.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, tâm trạng của Mạnh Tư Duy bỗng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Nơi màn đêm sáng trong, có vầng trăng khuyết đang leo từ từ lên ngọn cây, có tiếng ve kêu râm ran những ngày cuối hè, và có những ngọn đèn thắp sáng cả tòa giảng đường- nơi mà các bạn học sinh đang tự học buổi tối.
Mạnh Tư Duy nắm tay Bùi Thầm, đột nhiên muốn hôn anh một cái.
Tại nơi sân trường này.
Hôn người thiếu niên của cô năm nào.
Chàng thiếu niên lạnh lùng mà quật cường trong tấm ảnh năm nào, giờ đây lại là người bạn đồng hành đi dạo với cô trong sân trường, và còn là một người cha tận tâm, có trách nhiệm của hai đứa trẻ.
Mạnh Tư Duy bèn đứng lên bậc thềm chỗ công trình cây xanh.
Bùi Thầm đứng dưới bậc thềm, lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng đặt lên eo cô, chiều cao của hai người vừa đúng tầm ngang nhau.
Khoảng cách ngày càng sát lại, chợt trong một khoảnh khắc nào đó, Mạnh Tư Duy cảm giác như được trở lại nhiều năm về trước.
Tiếng đọc bài của các bạn vang vọng bên tai, lần đầu tiên hai người trở thành bạn cùng bàn của nhau, cô lấy tay đỡ đầu rồi đưa mắt nhìn góc nghiêng của chàng thiếu niên bên cạnh.
Hơi thở đan cài vào nhau.
Chỉ là vào đúng lúc hai người chạm môi nhau, một tia sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào gương mặt của hai người.
Mạnh Tư Duy nheo mắt nhìn về nơi phát ra ánh sáng, sau đó nghe thấy có người lớn tiếng nói: “Ai đang đứng ở đó! Học ở lớp nào? Chủ nhiệm là ai? Mau ra đây cho tôi!”
Từ hồi hai người còn đi học, ban lãnh đạo nhà trường đã thường xuyên thành lập các đoàn kiểm tra đi tuần vào buổi tối để tóm tận tay những học sinh yêu sớm không chịu lên lớp giờ tự học.
Nhiều năm đã trôi qua như vậy rồi, nhưng truyền thống của nhà trường vẫn không hề thay đổi.
Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đưa mắt nhìn nhau dưới ánh đèn flash chiếu rọi, một giây sau, cả hai người đều không hề do dự…
Chạy.
Mạnh Tư Duy nắm lấy tay Bùi Thầm để nhảy xuống khỏi bậc thềm, cô nở nụ cười rồi nắm tay anh chạy hệt như những cô cậu học sinh bị bắt quả tang yêu sớm.
Dưới chân một mảnh hư không, đạp lên ngàn vạn ánh sao.
Mạnh Tư Duy nhìn phía sau đầu của Bùi Thầm, anh là toàn bộ tương lai của cô.
- -------------------