Trái Tim Thiếu Nữ - Trang 2
Chương 38: TRÒ CHƠI BÍ MẬT
Mạnh Tư Duy duỗi ngón tay ra rồi hơi cong lên.
Cô dừng lại một chút, cuối cùng cũng từ từ, từ từ đẩy ra.
“Thật xin lỗi.” Cô cụp mắt xuống, nói rất khẽ.
Thịnh Tinh Bác nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay lên vành tai của Mạnh Tư Duy.
Anh ấy không nói gì nữa, chỉ nhìn ra cửa, người đàn ông đang lặng lẽ đứng đó.
Mạnh Tư Duy nhìn theo hướng ánh mắt của Thịnh Tinh Bác.
Cô giật mình, có cảm giác vô lý rằng có phải có chỗ nào trên thế giới này xảy ra bug hay không.
.....................
Rời khỏi bệnh viện, Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm cùng nhau đi bộ về nhà.
Mạnh Tư Duy vẫn chưa hoàn hồn từ sự bối rối khi Bùi Thầm đột ngột xuất hiện ở cửa.
Không khó để tìm đến nơi, khu cấp cứu của bệnh viện chỉ ở tầng đó, tùy tiện hỏi một chút là có thể tìm được, chỉ là Bùi Thầm, anh ấy đến để làm gì.
Hơn nữa còn đứng ở cửa xem một vở kịch, xem vướng mắc tình cảm của cô với bạn trai cũ.
Tất nhiên Mạnh Tư Duy sẽ không vui quên cả trời đất cho rằng Bùi Thầm xuất hiện khi cô mới đẩy Thịnh Tinh Bác ra.
Cô chợt nhớ tới tình cảnh lần trước cô bị các đồng nghiệp trong phòng điều tra hình sự vây quanh quan sát.
“...”
Bởi vì cô giả chết buông xuôi đúng lúc, cho nên bây giờ trong đơn vị không có người nào, ít nhất là không có người công khai đoán già đoán non.
Bây giờ Mạnh Tư Duy cảm thấy phương pháp này chắc cũng áp dụng được cho Bùi Thầm.
Xét đến cùng thì bọn họ cũng chỉ là quan hệ tốt hơn một chút, bất đắc dĩ hôn hai lần với bạn cùng phòng, vì vậy ngoài việc hơi xấu hổ, dường như cô không cần phải giải thích bất cứ điều gì với Bùi Thầm về cảnh tượng tối nay.
Dù sao anh cũng không giải thích với cô tại sao anh lại đến bệnh viện.
Trong lòng Mạnh Tư Duy vừa nghĩ vừa quyết định chủ ý.
Cô cứ sững sờ như vậy. Khi đang đi qua ngã tư thì bất ngờ bị một cánh tay kéo từ phía sau.
Mạnh Tư Duy bị kéo đến nỗi suýt ngã về phía sau một bước, một chiếc xe điện lao qua trước mặt cô.
Cánh tay Mạnh Tư Duy được một người nắm chắc, hậu tri hậu giác (1) cô mới cảm giác được nguy hiểm, đè nén trái tim đang đập loạn: “Cảm ơn.”
Hậu tri hậu giác (1): Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Bùi Thầm nhắc nhở: “Nhìn đường.”
Mạnh Tư Duy: “Ồ.”
Bệnh viện cách khu trọ cũng không quá xa, hai người cứ vậy mà đi trên con đường vắng vẻ vào ban đêm.
Hơn bảy năm qua, thành phố C đã thay đổi rất nhiều, diện tích lớn khu nhà cũ thấp bé đều bị phá bỏ, các tòa nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ dưới đất, tương ứng với đó là giá nhà đất cũng tăng vọt.
Nhưng nhiều nhà cao tầng hơn, thì trên trời lại có ít sao hơn. Ban đêm khi nhìn lên đỉnh đầu, bầu trời hầu hết là sương mù mông lung.
Mạnh Tư Duy không định nói chuyện tiếp, cho đến một lúc, người đàn ông bên cạnh cô lên tiếng.
“Mạnh Tư Duy.”
Bấy giờ Mạnh Tư Duy mới khẽ ngẩng đầu: “Hả?”
Bùi Thầm: “Cậu học lại thật hả?”
Mạnh Tư Duy “A” một tiếng, không biết tại sao Bùi Thầm lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Cô ôm tay tiến lên, lãnh đạm gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Lần đầu tiên được hơn 400 điểm, gần đạt điểm thấp nhất để đỗ đại học.”
“Nếu học đại học chính quy, thì chỉ có thể học ở đại học loại ba có học phí rất đắt đỏ, còn nếu học đại học chuyên nghiệp, thì lại cảm thấy có chút không xứng, cho nên thành thật đi học lại.”
“Năm thứ hai thì sao.” Bùi Thầm hỏi.
Mạnh Tư Duy: “Năm thứ hai học lại cũng khá cố gắng, sau đó thi đại học phát huy hơn hẳn bình thường, 596 điểm.”
Cô cười: “Tất nhiên là so với đại học P thì vẫn kém hơn 100 điểm, nhưng đây đã là giới hạn của loại người học đến mức muốn nôn ra như tôi rồi.”
Cô thấy việc đọc sách đôi khi là phải nhờ vào thiên phú, ví dụ như cô học đến mức buồn nôn cũng chỉ được từng đó điểm, nhưng có người chỉ ngủ cũng dễ dàng được top 2.
Ngay cả cậu chủ Thịnh Tinh Bác này cũng không phải là người bình thường. Nghe nói ở cấp ba anh chơi game 2 năm rưỡi, cuối cùng bị bố mẹ lấy lý do sẽ đưa ra nước ngoài nếu anh không học mà ép học bù vài tháng. Là át chủ bài của trường đại học trọng điểm, sau khi tốt nghiệp cử nhân, mấy nhà máy lớn mở offer lên đến 600000 tệ, nhưng tiếc là anh ấy lười đi.
Mạnh Tư Duy tò mò quay đầu: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
Bùi Thầm: “Không có gì.”
Mạnh Tư Duy tiếp tục bước lên phía trước.
Bùi Thầm lại hỏi: “Tự cậu đã chọn trường đại học và chuyên ngành à?”
Mạnh Tư Duy: “Đúng vậy. Nguyện vọng 1.”
“Còn cậu?” Cô dứt khoát hỏi ngược lại Bùi Thầm, “Cậu cũng tự chọn à.”
Bùi Thầm trả lời “Ừ.”
Mạnh Tư Duy cảm thấy có lẽ phải cảm ơn Bùi Thầm vì chuyện này. Nếu không phải là Bùi Thầm, cô thậm chí còn không đạt điểm như vậy trong năm đầu tiên chứ càng chưa nói đến việc đi học lại.
Chỉ là cô nghĩ rằng duyên phận giữa cô và Bùi Thầm chắc chắn đã kết thúc vào lúc đó, nhưng ai ngờ bây giờ còn có thể gặp lại nhau, thậm chí còn trở thành bạn cùng nhà.
Bùi Thầm đã thay đổi rất nhiều, Chung Ý nói rằng đây là anh bị xã hội mài mòn góc cạnh.
Đột nhiên Mạnh Tư Duy nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Công tố viên Bùi.”
“Cậu định thuê nhà đến khi nào?”
“Tiền đặt cọc... tiết kiệm đủ chưa?”
Cô cảm thấy công việc của Bùi Thầm mấy năm nay, với đãi ngộ của Viện kiểm sát và năng lực của anh, chỉ cần không tiêu tiền bừa bãi khắp nơi, lại không chọn mua một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố thì việc tiết kiệm tiền đặt cọc một ngôi nhà bình thường ở thành phố C không phải là việc khó.
Sau khi nghe xong, hình như Bùi Thầm dừng lại một lúc, trả lời: “Vẫn chưa.”
Mạnh Tư Duy gật đầu: “Ồ.”
Vì vậy, chắc là anh vẫn còn thuê nhà đi.
Có lẽ anh vẫn phải kiếm tiền trợ giúp gia đình, vì vậy anh tiết kiệm chậm hơn một chút. Mạnh Tư Duy nghĩ.
Mạnh Tư Duy nhớ rằng lần trước còn hỏi ý kiến Bùi Thầm về vấn đề nhà của cô. Bùi Thầm có nói là hỏi giúp cô một người bạn am hiểu luật trong lĩnh vực này, nhưng mà đến bây giờ anh không nhắc lại nữa, chắc anh quên mất rồi.
Đương nhiên cô cũng không thể không biết xấu hổ hỏi tiến triển như thế nào. Dù sao coi người ta là nhân viên môi giới bất động sản mở giá một trăm tệ cho một giờ tư vấn pháp luật đã là rất xúc phạm rồi.
Nghĩ tới nhà ở, Mạnh Tư Duy lại âm thầm thở dài, sau đó lắc đầu, không muốn suy nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia.
Trên đường có những hòn đá rải rác.
Mạnh Tư Duy coi hòn đá nhỏ như là bóng khúc côn cầu của bọn họ lúc trước. Sau đó giả vờ cầm cây gậy trong không khí, nhắm chuẩn, mượn sự trợ giúp của chân, đã thành công đánh vào khung thành không khí mà cô đã xác định.
Cô làm những động tác nhỏ, bí mật mà chỉ mình cô biết, lặng lẽ chúc mừng sau khi ghi được bàn thắng.
Chắc chắn Bùi Thầm nhìn không hiểu cô đang làm gì.
Mạnh Tư Duy liên tiếp ghi mấy bàn thắng, hòn đá cuối cùng đã đập vào bậc thềm bên đường, bất ngờ bắn ngược đến bên chân người đàn ông.
Mạnh Tư Duy lập tức đứng thẳng người.
Cô dừng lại trận trò chơi mà chỉ mình biết này, tiếp tục bước lên phía trước.
Bùi Thầm nhìn hòn đá nhỏ bên chân mình.
Trước mắt anh nhớ lại nhiều năm trước, trên sân bóng, cô gái mặc đồng phục bóng, buộc tóc đuôi ngựa thấp, ánh mắt cương nghị, mạnh mẽ và nhẹ nhàng, dường như có sức sống và năng lượng vô tận.
“Cậu không đi năng khiếu thể dục à?” Anh đột nhiên hỏi.
Mạnh Tư Duy dừng lại một chút.
“...”
Dường như Bùi Thầm nhìn thấy cô vừa làm gì.
Mạnh Tư Duy có loại cảm giác xấu hổ vì bị bắt quả tang, liền bĩu môi trả lời: “Không đi.”
“Tập huấn quá tốn kém, khi đó nhà tôi không chi được nhiều tiền như vậy.”
Hơn nữa không phải lúc đó tôi chỉ nghĩ đến thi vào đại học P sao. Đại học P cũng không nhận học sinh năng khiếu môn khúc côn cầu trên sàn. Cô thầm bổ sung ở trong lòng.
Khi hai người đang nói chuyện, họ đã đến cổng khu nhà trọ.
Nhân viên bảo vệ trong phòng đang chợp mắt, Mạnh Tư Duy mở cổng khu nhà trọ, vào cùng Bùi Thầm.
Cô vừa vào cổng vừa nói: “Nhưng bây giờ cũng không tệ lắm, trở thành cảnh sát không phải cũng tính là phát huy sở trường thể dục của tôi sao.”
“Hai ngày trước tôi còn bắt được một tên trộm ở trên đường đó.”
Bùi Thầm gật đầu.
“Cậu đã vượt qua kỳ thi điều tra hình sự chưa?” Anh lại hỏi.
Mạnh Tư Duy: “Không biết nữa, kết quả vẫn chưa được công bố, hình như năm nay có chậm hơn một chút.”
“Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không xin làm việc cùng cậu.” Cô nhớ đến lần trước Bùi Thầm nói với cô là không hợp, cười nói.
Bùi Thầm im lặng.
“Mẹ cậu đồng ý không?” Anh nhìn sau đầu Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy: “Lúc đầu đương nhiên là không đồng ý, nhưng sau này không lay chuyển được tôi, liền không quan tâm nữa.”
Bùi Thầm: “Còn những người khác thì sao?”
“Những người khác nào?” Mạnh Tư Duy mở cửa tầng dưới, “Người khác sao lại quản tôi nhiều như vậy chứ.”
Bùi Thầm đang suy nghĩ cái gì đó, mắt tối sầm lại, nói: “Thịnh Tinh Bác.”
Mạnh Tư Duy quay đầu lại.
Cô vừa khiếp sợ vừa cảnh giác, lại nghĩ đến cảnh tượng mà Bùi Thầm nhìn thấy ở cửa tối nay.
Mạnh Tư Duy phồng má, có chút không vui.
“Đó là bạn trai cũ.”
“Anh ấy có lý do gì quản tôi chứ.”
“Còn cậu, công tố viên Bùi,” Mạnh Tư Duy vừa bấm thang máy vừa nói, “ Mặc dù tôi biết có thể cậu có ý tốt, dù sao cậu cũng rất quen bên đó, nhưng khi nghe điều đó tôi rất buồn.”
Bùi Thầm: “Xin lỗi.”
Mạnh Tư Duy lẩm bẩm. Không tranh cãi cùng Bùi Thầm nữa.
Sau đó cô cảm thấy có một số việc có lẽ cô vẫn cần giải thích một chút: “Tôi với Thịnh Tinh Bác đã chia tay. Nếu lần sau gặp lại mẹ tôi, đừng nói gì với bà ấy nữa, rất dễ gây hiểu lầm.”
Ngay cả anh mà còn hiểu lầm. Mạnh Tư Duy trong lòng im lặng bổ sung.
Bùi Thầm đồng ý: “Được.”
Sau đó như để gạt bỏ điều gì đó dễ gây hiểu lầm, Mạnh Tư Duy: “Dù sao, bây giờ người lớn đều quan tâm đến những điều này. Luôn cảm thấy rằng khi đến 24, 25 tuổi thì nên bắt đầu chuẩn bị kết hôn, sinh con.”
“Giống như chỉ cần muốn kết hôn, thì có thể lập tức xuất hiện một người phù hợp mọi mặt và cả hai đều yêu nhau vậy.”
“Không nói đến cả hai đều yêu nhau, ngay cả tình yêu đơn phương cũng không đơn giản như vậy, cậu nói xem có đúng không.”
Bùi Thầm trả lời: “Đúng.”
Mạnh Tư Duy nhớ đến những cặp vợ chồng thường xuyên ồn ào muốn ly hôn, quấy rầy đến cảnh sát, lắc đầu: “Vì vậy vấn đề về tình cảm, chúng ta cũng không có giải pháp để phục vụ người dân.”
Cô cắm chìa khóa vào ổ khóa muốn vặn để mở cửa, nhưng mà hôm nay không biết là vấn đề của chìa khóa hay là có thứ gì đó kẹt bên trong trục ổ khóa, đột nhiên Mạnh Tư Duy không vặn chìa khóa được.
Cô cúi đầu kiểm tra thì thấy mình đang cầm chìa khóa nhà: “Đúng là cái này mà.”
Mạnh Tư Duy tiếp tục thử lại hai lần nhưng cũng không được. Cô không dám dùng sức quá mạnh vì sợ làm gãy chìa khóa trong trục ổ khóa.
Vì vậy có lùi về sau một chút để nhường chỗ.
Bùi Thầm hiểu ý, nhận lấy vị trí của Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy nghiêng đầu hỏi: “Có thể mở ra được không?”
Bùi Thầm cầm chiếc chìa khóa, thật thần kỳ, anh vặn nhẹ một cái, Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng mở khóa.
“Chuyện gì vậy chứ.” Mạnh Tư Duy bối rối lẩm bẩm, mở cửa bước vào.
Cô cúi đầu thay giày.
Bùi Thầm đứng phía sau, khi nhìn thấy Mạnh Tư Duy thay giày, đầu hơi cúi xuống.
Cô vẫn buộc tóc đuôi ngựa thấp, nhưng bộ đồng phục đội bóng năm đó, bây giờ được thay bằng đồng phục cảnh sát màu lam.
“Mạnh Tư Duy.” Anh đột nhiên nói.
Mạnh Tư Duy theo bản năng ngẩng đầu lên: “Hả?”
Bùi Thầm nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, giống như nhiễm lên màn đêm dày đặc không thể hòa tan.
Trước ánh mắt này Mạnh Tư Duy hơi giật mình.
Không khí lặng lẽ trôi.
“Nếu như tôi nói,” Cuối cùng Bùi Thầm nói với cô từng chữ một,
“Tôi thích em.”