Trái Tim Thiếu Nữ - Trang 2
Chương 32: MỐI QUAN HỆ
Tất cả những chuyện xảy ra trong tối hôm nay, có thể nói khả năng xảy ra là 1/365, không ngờ hai người lại trùng ngày sinh.
Mạnh Tư Duy cảm thấy hối hận vì lúc đầu đã không nhìn kĩ số chứng minh nhân dân của Bùi Thầm.
Thời cấp ba, khi mà Mạnh Tư Duy công khai thích Bùi Thầm, cô từng đi nghe ngóng tìm hiểu ngày sinh nhật của anh, bởi vì cô muốn biết hết thông tin về ngày sinh, cung hoàng đạo và nhóm máu của người mà mình thích, nhưng đáng tiếc xung quanh Bùi Thầm dường như không có lấy nổi một người bạn thân thiết đến mức biết ngày sinh nhật của anh, chuyện này đã từng khiến cô nuối tiếc khôn nguôi.
Kết quả ai mà ngờ được người mà mình thích lại trùng ngày sinh với mình chứ.
Mạnh Tư Duy nhìn chiếc bánh bị khuyết một miếng socola.
“Hay là tôi đền cho cậu nhé.” Cô nói chuyện với giọng điệu xin lỗi và thương lượng với anh.
Bùi Thầm nhìn điệu bộ hơi chán nản của Mạnh Tư Duy. Khi cô cụp mắt xuống, đôi hàng mi dày của cô tựa phiến quạt.
“Được.” Yết hầu của anh hơi động, trả lời cô.
Lúc Mạnh Tư Duy định hỏi cái bánh kem này bao nhiêu tiền thì Bùi Thầm nói: “Qua đây.”
“Cậu tự cầm đĩa ra đây.”
Mạnh Tư Duy: ?
Cô nhìn thấy Bùi Thầm bê chiếc bánh đặt lên bàn ăn, sau đó bắt đầu cắm nến lên trên.
Lúc này Mạnh Tư Duy mới phản ứng kịp hình như chuyện này có gì đó sai sai.
Cô nói là “Tôi đền cho cậu”, còn động tác của Bùi Thầm lúc này hình như hiểu nhầm câu nói của cô thành “Tôi ở lại với cậu nhé”(1) thì phải?
(1) Từ 赔 (đền) và từ 陪( làm gì đó cùng, đi theo cùng...) đều có phát âm giống nhau là /péi/.
Mạnh Tư Duy bất ngờ há hốc miệng, cô đang do dự không biết có nên giải thích ý của mình không thì bỗng vang lên tiếng Bùi Thầm ấn bật lửa “tạch” một phát.
Anh dùng ngọn lửa đốt hai ngọn nến cắm trên chiếc bánh kem.
Ánh lửa bập bùng như in trên gương mặt anh.
Mạnh Tư Duy đành phải nuốt lại lời giải thích vào bụng.
Cô cầm đĩa và dĩa qua đó.
Bùi Thầm nhìn lên trên đỉnh đầu: “Tắt đèn nhé?”
Mạnh Tư Duy: “...Tắt đi.”
Dù sao cũng làm đến bước này rồi.
Bùi Thầm giơ tay ra tắt công tắc đèn ở nhà ăn.
Lúc Mạnh Tư Duy đi ra cũng tắt luôn điện phòng bếp, trong nháy mắt toàn bộ không gian chìm vào bóng tối, ánh nến giống như một hạt đậu, nó xé rách màn đêm ra hai thành khe hở nhỏ.
Hai người cùng ngồi xuống.
Kim đồng hồ trên tường chỉ 11 rưỡi đêm.
Dưới ánh nến, Mạnh Tư Duy nghĩ kỹ lại mới nhận ra bản thân vì bận rộn với guồng quay công việc mà mấy năm nay không hề thổi nến cầu nguyện đón sinh nhật một cách tử tế.
Dù sao cả bánh và nến đều là của người ta, khi cô nhìn những thứ tràn ngập không khí sinh nhật trước mắt, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà lên tiếng muốn thương lượng với anh một chút, cả người cô xích lại gần: “Công tố viên Bùi.”
“Cậu cho tôi thổi nến chung nhé.”
“Được không?” Cô ngước mắt hỏi Bùi Thầm.
Trong khoảnh khắc ấy Bùi Thầm bất chợt loạn nhịp.
Ánh nến chiếu rọi lên gương mặt cô, cũng nhờ ánh sáng này mà trông cô như rơi vào miền dịu dàng, khi cô xích lại gần, trong đôi đồng tử kia phản chiếu lại những đốm sáng màu cam ấm áp, và còn cả gương mặt anh nữa.
Anh nhớ lại nhiều năm trước đây, vào một buổi tối nơi con phố cũ kỹ, ánh đèn đường lờ mờ chợt sáng chợt tắt cũng bao trùm lấy cô như bây giờ, trên đầu là ánh trắng mờ ảo chiếu xuống.
Mạnh Tư Duy thấy Bùi Thầm đang lơ đãng do dự, cứ tưởng là anh không vui.
Cô lại định xin xỏ một lần nữa: “Ý tôi là chúng ta mỗi người thổi một cây, không thì đợi cậu thổi xong, tôi châm nến lên thổi lại cũng được.”
Bùi Thầm hoàn hồn.
Anh vừa ra hiệu cho Mạnh Tư Duy vừa nói: “Cậu thổi đi.”
“Ơ?” Mạnh Tư Duy ngẩng đầu lên, “Cậu không thổi nến cầu nguyện sao?”
Mạnh Tư Duy cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Cậu không có ước mơ gì à?”
Trải qua một khoảng im lặng, Bùi Thầm nói: “Ước mơ của tôi đã thành hiện thực rồi.”
Mạnh Tư Duy: “Thế nên cậu không còn điều ước nào khác sao? Thăng chức hay tăng lương chẳng hạn?”
Bùi Thầm: “Không có.”
Mạnh Tư Duy bây giờ mới biết hoá ra trên đời này lại có kiểu người vô dục vô cầu không tranh với đời như này tồn tại.
Nhưng cô nghĩ lại thì thấy hình như đúng là như vậy, năm đó khi anh được tuyển thẳng vào top 2 cũng không thấy anh có vẻ gì là hào hứng, kích động cả.
Ngược lại, cô thì có khá nhiều điều ước, ví dụ như làm cảnh sát hình sự, sớm hoàn công nhà cửa, hoặc là mong người nhà khoẻ mạnh sống lâu.
“Cậu lớn đến từng này rồi không lẽ chưa từng đi miếu bái lạy Bồ Tát sao?” Mạnh Tư Duy ấm đầu hỏi luôn không cần suy nghĩ.
Sau đó không hiểu sao, cô cảm thấy bầu không khí vốn dĩ vẫn đang khá hoà hợp bỗng nhiên vì câu hỏi này mà giảm xuống 2 độ.
Đây vốn dĩ chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng mạnh Tư Duy lại phát giác ra không khí xung quanh Bùi Thầm có sự thay đổi nho nhỏ.
Có lẽ cô không nên hỏi câu này, Mạnh Tư Duy cảm thấy chán nản trong lòng, Bùi Thầm nhìn chằm chằm ngọn nến đang cháy trong yên lặng, đột nhiên lên tiếng: “Đi rồi.”
“Không có tác dụng.” Anh nói.
Mạnh Tư Duy nghe anh nói xong thì mấp máy khoé miệng, cô cảm thấy cực kỳ hối hận.
“Xin lỗi nhé.” Cô không biết phải nói gì ngoài câu này.
Những giọt nến đang từ từ chảy xuống lớp kem trên mặt bánh.
Bùi Thầm đẩy chiếc bánh kem về phía Mạnh Tư Duy: “Ước đi.”
Mạnh Tư Duy nhìn chiếc bánh kem socola và hai ngọn nến sinh nhật đã cháy hết một khúc trước mắt.
Cô nghĩ trong đời người dài đằng đẵng sau này, bản thân có lẽ sẽ không thể quên được một lần đón sinh nhật nào đó, giống như lần đón sinh nhật tối nay vậy.
Mạnh Tư Duy chắp hai tay lại sau đó nhắm mắt cầu nguyện điều ước cho năm nay.
“Phù.” Cô thổi tắt ngọn nến.
...
Cuộc thi sát hạch vào Đội điều tra hình sự được tiến hành vào cuối tháng.
Lúc thi viết Mạnh Tư Duy phát hiện cuốn sổ ghi chép mà Bùi Thầm đưa cho cô thật sự rất hữu dụng, còn về phần thi thể lực và cận chiến, Mạnh Tư Duy với lợi thế là dân thể thao có tố chất sức khoẻ tốt từ nhỏ nên cô đã hoàn thành bài thi một cách thuận lợi.
Kết quả của kỳ thi sát hạch phải một tuần sau mới có.
Sau khi Mạnh Tư Duy hoàn thành kỳ thi xong, cuối cùng cũng có thời gian hẹn gặp mặt Chung Ý.
“Cậu không chuyển nhà nữa à?” Chung Ý vừa uống trà hoa quả vừa hỏi.
Mạnh Tư Duy nghĩ ngợi một lúc: “Không tìm được căn nào phù hợp.”
Chung Ý: “Chương trình cậu đi quay ở đài truyền hình lần trước bao giờ chiếu thế?”
Mạnh Tư Duy lắc đầu: “Mình không biết nữa.”
“Phải xem Đài truyền hình sắp xếp đã.”
Chung Ý gật gật đầu: “Ồ.”
“À đúng rồi!” cô ấy nói, “Bọn mình chọn xong ngày rồi.”
Mạnh Từ Duy nhất thời không phản ứng kịp: “Ngày gì cơ?”
Chung Ý: “Ngày đính hôn ý.”
Mạnh Tư Duy lúc này mới nhớ ra tin tức Chung Ý và Châu Vũ An đính hôn.
“Chúc mừng nha.”
Chung Ý: ‘Đừng có mà mải chúc mừng mình, cậu lo mà ăn nói với mẹ cậu đi.”
Mạnh Tư Duy: “...”
Nếu mẹ cô mà thấy tin tức Chung Ý đã đính hôn rồi còn cô thì vẫn chưa có động tĩnh gì cả...
Mạnh Tư Duy cảm thấy sầu não.
Cô phát hiện những người thế hệ trước hình như không hiểu một chuyện rằng kết hôn không phải là chuyện mà cứ đến tuổi thì bắt buộc phải thực hiện, kết hôn đáng lẽ ra phải là chuyện chỉ nên làm khi bạn gặp được người mình thích và muốn được sống chung với họ cả đời.
Bất kể là ở độ tuổi nào.
Chung Ý lắc đầu: “Mẹ cậu đang quan tâm cậu, vì bà chỉ có một đứa con gái duy nhất là cậu thôi.”
Mạnh Tư Duy cắn ống hút trà sữa, cúi đầu nhìn điện thoại.
“Đm!” Đột nhiên cô đứng bật dậy kinh hô một tiếng.
Chung Ý: “Cái gì đấy?”
Mạnh Tư Duy: “Mẹ mình chiều nay đến nhà!”
Mạnh Tư Duy nhìn dòng tin nhắn Wechat “Tưởng Tưởng, chiều nay mẹ đến gói sủi cảo cho con ăn” của mẹ Mạnh, cô điên cuồng nhắn lại “Bây giờ mẹ đến đâu rồi”, thấy không nhận được tin trả lời nên cô trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ.
Không nghe máy.
Chung Ý: “Mẹ cậu đến nhà ...?”
Mạnh Tư Duy: “Chiều nay Bùi Thầm ở nhà.”
“Mình vẫn chưa nói cho mẹ chuyện mình đổi bạn cùng nhà rồi.”
Mạnh Tư Duy lại vội vàng gọi điện thoại cho Bùi Thầm.
Điện thoại vẫn đổ chuông nhưng không ai nghe máy cả.
Huyệt thái dương của Mạnh Tư Duy giật dữ dội, sau đó cầm túi lên chạy về nhà.
Chung Ý nhìn bóng lưng đang dần biến mất với tốc độ ánh sáng của Mạnh Tư Duy bắt đầu loạn cào cào cả lên.
...
Mạnh Tư Duy chạy thẳng về nhà nhanh như chớp.
Khung cảnh cô đang tưởng tượng trong đầu là cảnh Bùi Thầm và mẹ cô mỗi người ngồi một đầu sô pha, một người phải đối diện với bạn thuê cùng nhà khác giới không biết từ đâu chui ra của con gái, người kia thì phải đối diện với một người không mời tự đến, còn tự xưng là mẹ của bạn cùng nhà, cảnh tượng đúng là ngượng ngập đến mức kỳ cục.
Vậy nên khi Mạnh Tư Duy đứng trước cửa nhà lấy chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa, cô phải hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại.
Mạnh Tư Duy đẩy cửa nhà ra.
Đón tiếp cô là căn phòng khách trống huơ trống hoác.
Mạnh Tư Duy quét mắt nhìn khắp một lượt, chỉ nhìn thấy hai cái điện thoại vứt lăn lóc trên sô pha, cuối cùng cũng hiểu tại sao nãy giờ gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy.
Cô chầm chậm bước vào nhà, sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phòng bếp.
Mạnh Tư Duy đi về phía phát ra âm thanh, cho đến khi đến cửa phòng bếp.
Sau đó cô nhìn thấy ở trong nhà bếp, hai người lần đầu gặp mặt nhau là mẹ cô và Bùi Thầm, bây giờ lại vừa nói chuyện vừa... gói sủi cảo?
Mạnh Tư Duy nhìn thấy mẹ mình đang cán vỏ, còn Bùi Thầm thì đang đeo tạp dề, trông có vẻ đang quan sát để học cán vỏ.
Nhất thời cô bị cảnh tượng này dọa cho không nói nên lời.
“Mẹ.”
...
Việc Mạnh Tư Duy làm đầu tiên chính là giải thích mối quan hệ giữa mình và Bùi Thầm, nhưng còn không đợi cô giải thích, mẹ Mạnh đã nói: “Mẹ biết rồi, là bạn thuê cùng nhà.”
“Mao Lệ Lệ trước kia chuyển đi rồi hả?”
“Mẹ vừa nhìn thấy Tiểu Bùi còn tưởng đây là bạn trai con, kết quả Tiểu Bùi lại nói không phải, làm mẹ mừng hụt.”
Mạnh Tư Duy: “...”
Cô liếc nhìn Bùi Thầm với biểu cảm hung dữ.
Bùi Thầm đang cúi đầu chuyên tâm cán vỏ sủi cảo.
Mẹ Mạnh: “Qua đây gói sủi cảo đi con, nhân chuẩn bị xong hết rồi.”
Mạnh Tư Duy hé miệng định giải thích điều gì đó, nhưng lại phát hiện chẳng còn gì để giải thích nữa rồi.
Nên Mạnh Tư Duy “ồ” một tiếng rồi bước qua đó gói sủi cảo.
Mẹ Mạnh cứ cách một khoảng thời gian là lại đến gói sủi cảo cho Mạnh Tư Duy.
“Tối nay phải để Tiểu Bùi nếm thử sủi cảo do dì gói mới được, trước đây dì mở tiệm buôn bán cũng khấm khá lắm.
Bùi Thầm không biết cán vỏ nhưng gói sủi cảo cũng không đến nỗi, anh vừa nắn sủi cảo vừa đáp lại: “Cháu từng nếm thử rồi.”
“Trước đây lúc Tư Duy nấu sủi cảo cũng cho cháu ăn thử rồi, ngon lắm ạ.”
Mạnh Tư Duy nhớ lại lần Bùi Thầm ăn hết sủi cảo của cô, cười khan hai tiếng: “Ừm.”
Tâm trạng mẹ Mạnh rất vui: “Lần trước là nhân thịt lợn cải thảo, lần này là nhân thịt bò hành lá, hai loại không giống nhau.
Bùi Thầm: “Vậy tối nay cháu lại được nếm thử tay nghề của dì rồi.”
Mạnh Tư Duy nghe cuộc trò chuyện hết sức hài hoà giữa mẹ cô và Bùi Thầm : “...”
Lần này mẹ Mạnh đến đây gói cho Mạnh Tư Duy cả một khay tủ lạnh sủi cảo để bảo quản đông lạnh, lúc sắp đi còn không quên dặn Bùi Thầm muốn ăn thì cứ nấu thoải mái, đây là gói cho cháu và Tưởng Tưởng cùng ăn đấy.
Sau khi ăn tối và rửa bát xong xuôi rồi đi tiễn mẹ về, Mạnh Tư Duy cuối cùng cũng có cơ hội hỏi Bùi Thầm: “Hôm nay mẹ tôi đến đây không làm phiền đến cậu đấy chứ.”
“À còn nữa...” cô nhớ lại lời mẹ nói lúc bà vừa mới đến còn hỏi Bùi Thầm có phải bạn trai cô không, cười ngượng ngập, “xin lỗi nhé.”
“Mẹ tôi khá là nhiệt tình với chuyện tình cảm của tôi.”
Bùi Thầm thu dọn nhà bếp xong, gật đầu: “Tôi hiểu.”
Mạnh Tư Duy thấy Bùi Thầm rất bình thản thì thở phào một hơi, sau đó cô quay về phòng ngủ rồi gọi điện thoại cho mẹ.
Kết quả mẹ Mạnh lại mở miệng nói trước: “Mẹ biết bọn con là bạn cùng nhà. Con là cảnh sát, cậu ấy là công tố viên, chỉ với hai điểm này thôi thì mẹ còn phải lắng hai người các con ai nổi lòng xấu sao?”
Mạnh Tư Duy: “Vậy mẹ...”
Nhất thời cô lại không biết phải hỏi như thế nào.
Bởi vì cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ cục nhưng không nói ra được nó là cái gì, phản ứng hợp lý của mẹ cô đối với chuyện bạn chung nhà mới của con gái cứ khiến cô cảm thấy không hợp lý.
Cuối cùng Mạnh Tư Duy thở dài một hơi: “Mẹ, con và Bùi Thầm thật sự chỉ là quan hệ bạn cùng nhà bình thường thôi.”
Mẹ Mạnh: “Mẹ cũng có nói các con không phải bạn cùng nhà bình thường đâu.”
Mạnh Tư Duy: “Thế...”
Nghe giọng mẹ Mạnh có vẻ rất vui: “Tiểu Bùi nói trước khi xác định mối quan hệ chính thức thì chỉ là quan hệ bạn cùng nhà bình thường thôi.”
Mạnh Tư Duy: “...?”