Trái Tim Thiếu Nữ - Trang 2
Chương 18: TƯỞNG TƯỞNG
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Cục phó, lúc này Mạnh Tư Duy mới phản ứng kịp ban nãy mình đã đồng ý chuyện gì ở trong phòng làm việc.
Tuy rằng Phó cục trông có vẻ đang hứa suông(1) mà thôi, nhưng ai bảo cô không thể từ chối cái bánh đó cơ chứ, tại nó hấp dẫn quá đi mà.
(1)Từ gốc: 画饼 (vẽ bánh): ý chỉ những lời hứa suông của sếp với nhân viên hoặc những chuyện hão huyền, không thực tế, rất khó hiện thực hoá.
Mạnh Tư Duy đi ngang qua khu làm việc của Đội điều tra hình sự.
Cô nhìn thấy hai người mặc cảnh phục kiểu vest màu đen, đeo cà vạt đỏ, trước ngực đeo huy hiệu đang đi vào phòng làm việc Đội điều tra hình sự.
Mạnh Tư Duy biết họ là công tố viên, từ trước đến nay mối quan hệ của đội điều tra hình sự và viện kiểm sát vẫn luôn khăng khít, mật thiết với nhau, hôm nay có lẽ đến để thu thập chứng cứ.
Trước đó, vụ án thi thể nữ giới mất đầu được nhận định là vụ án mang tính chất man rợ đã được phá giải, hung thủ là ông chủ cửa hàng món hầm nơi nạn nhân thường hay đến ăn, chỉ có điều tuy đã xác định được hung thủ, nhưng muốn bắt hắn phải ra toà chịu trách nhiệm trước pháp luật thì cần có bằng chứng buộc tội rõ ràng, chỉ khi có bằng chứng mới có thể hỗ trợ viện kiểm sát khởi tố ra toà, từ đó đảm bảo một hệ thống tư pháp nghiêm minh, tránh kết án oan sai.
Viện kiểm sát và cơ quan công an về mặt định nghĩa thì ngang nhau, nhưng chỉ cần phía Viện kiểm sát gặp phải vụ án không đủ chứng cứ, thì công an phía bên này sẽ phải bận rộn thu thập chứng cứ, bởi vậy thông thường những đồng nghiệp trong Cục khi gặp công tố viên đều rất khách sáo, nhưng trong một số vụ án tội phạm công chức tham ô, không làm tròn trách nhiệm do phía Viện kiểm sát trực tiếp thụ lý, có lúc phải nhờ vả phía công an giúp đỡ thu thập bằng chứng và bắt người, nên người của Viện kiểm sát rất khiêm tốn đối với bên công an, hai bên cùng phối hợp nhịp nhàng giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng để nói về chế độ đãi ngộ chung, hiển nhiên là thu nhập của người phía Viện kiểm sát cao hơn, mặc dù kỳ thi tuyển liên hợp ngành Công an phải thi thể lực, nhưng độ khó chắc chắn không thể bằng kỳ thi tư pháp quốc gia và kỳ thi đầu vào công vụ của Viện kiểm sát.
Mạnh Tư Duy dừng lại mấy giấy trước cửa phòng làm việc Đội điều tra hình sự, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi mình: “Mạnh Tư Duy!”
Mạnh Tư Duy quay lại, người đang vẫy tay chào cô là Cao Dũng thuộc Đội điều tra hình sự.
“Anh Dũng.” Mạnh Tư Duy chào anh ấy một tiếng.
Cao Dũng cười trêu cô: “Lại ở đây ngắm à.”
Người khác toàn chê Đội điều tra hình sự khổ, chỉ cần làm việc là dây thần kinh lại phải căng ra, gặp vụ trọng án chưa nói đến việc mấy ngày mấy đêm không được chợp mắt, hơn nữa tính chất công việc còn rất nguy hiểm, chỉ có cô nhóc này đều đặn năm nào cũng viết đơn xin điều đến Đội điều tra hình sự, nếu không phải vì cô là thân con gái lại còn trẻ, phía trên đã sớm đồng ý cho cô vào đội rồi.
Mạnh Tư Duy bị Cao Dũng nói đến xấu hổ, mắt nhìn về hướng mấy người công tố viên đã đi mất, chuyển chủ đề: “Anh Dũng, là người của Viện kiểm sát đến sao? Có phải là vụ thi thể nữ giới mất đầu lần trước không?”
“Ừ.” Cao Dũng gật đầu, vừa nghiêng người dựa vào tường vừa thở dài, “Bận rộn lâu như vậy, cũng nên kết thúc thôi.”
“Là trọng án hình sự nên ban đầu anh em trong đội mấy ngày mấy đêm không được chợp mắt, bây giờ mới được nghỉ ngơi.”
Mạnh Tư Duy gật gật đầu: “Vất vả cho anh rồi.”
Cao Dũng nhìn cô một cách khó hiểu: “Em nói xem, em là thân con gái mà sao cứ muốn điều đến đội bọn anh thế, cường độ công việc cao không nói, bận một cái là dăm bữa nửa tháng không về thăm nhà được, mệt muốn chết.”
“Thật ra cũng không phải lãnh đạo muốn làm khó em, chỉ là suy nghĩ đến việc em là nữ đồng chí, sau này mà kết hôn sinh con thì phải làm sao, ai lo việc nhà, ai chăm sóc con cái giúp em đây?”
Vợ của những đồng chí cảnh sát trong Đội điều tra hình sự đều cực kì vật vả, chồng đi làm bận rộn, thường xuyên gọi được một cuộc điện thoại là lại phải tăng ca, nên chuyện một mình họ vừa chăm sóc con cái vừa lo cho bố mẹ là chuyện chẳng có gì lạ. Mà nữ giới một khi bước vào Đội điều tra hình sự thì những vấn đề gia đình họ phải đối mặt sẽ càng phức tạp và khó khăn hơn nhiều.
Mạnh Tư Duy lầm bầm một câu: “Em không kết hôn sinh con đâu.”
Dù sao mấy cuộc xem mắt của cô cũng chẳng có kết quả gì, vừa gặp mặt thì vẫn còn thích cô, nhưng khi nói chuyện xong, hoặc là chê cô có khoản vay mua nhà trước hôn nhân, tiền lương sau này không thể đổ hết vào phí sinh hoạt gia đình, hoặc là chê tính chất công việc của cô vừa đặc thù vừa bận rộn, kết hôn xong không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc con cái và phục vụ nhà chồng.
Cao Dũng không nghe rõ: “Em nói cái gì cơ?”
Mạnh Tư Duy vội vàng sửa lời: “Không có gì ạ.”
Cao Dũng đánh giá Mạnh Tư Duy một lượt từ trên xuống dưới,
Anh ấy nhớ đến mấy người của Viện kiểm sát vừa đến lúc nãy, định mở miệng nói gì đó thì Tiểu Lưu thò đầu ra từ phòng làm việc bên đó: “Anh Dũng.”
Cao Dũng quay đầu nhìn thấy có người vừa gọi mình, chắc là có chuyện gì đó.
Thế là anh ấy chỉ đành quay về đó, vừa đi vừa vẫy tay với Mạnh Tư Duy: “Lần sau nói nhé.”
“Bất luận ra sao, Đội điều tra hình sự bọn anh luôn chào đón em.”
Mạnh Tư Duy phồng má: “Cảm ơn lời chúc của anh.”
...
Tại phòng điều tra hình sự, phân cục Trung Ninh.
Cao Dũng bị Tiểu Lưu gọi vào để thêm một số tình tiết vụ án trong quá trình điều tra.
Hôm nay, Viện kiểm sát tổng cộng cử đến 3 người, người đối chiếu các tình tiết với Tiểu Lưu là trợ lý công tố viên, tên Chu Tề.
Thông thường người mới vào Viện kiểm sát đều phải làm từ chức vụ hỗ trợ kiểm tra và trợ lý công tố viên, sau khi trải qua một thời gian huấn luyện và khảo hạch nội bộ của Viện kiểm sát mới có thể thăng chức lên làm công tố viên chính thức.
Trước đây Cao Dũng đã từng hợp tác với Chu Tề trong một số vụ án do anh ấy phụ trách, quan hệ của hai người khá tốt, lúc này khi nhìn thấy anh ấy thì hỏi: “Tiểu Chu à, kỳ thi năm nay của Viện kiểm sát các cậu lúc nào diễn ra vậy, đã đăng ký chưa?
Chu Tề cúi đầu sửa văn kiện, cười đáp: “Tất nhiên là đăng kí rồi, sắp thi rồi còn đâu, hai năm nay làm trợ lý công tố viên đủ rồi.”
Cao Dũng: “Thi qua thì sau này là Công tố viên Chu rồi nhỉ.”
Chu Tề cười nói: “Hy vọng được như vậy.”
“Thi qua là ổn rồi”, Cao Dũng gật gật đầu, lại hỏi tiếp: “ Thế đã có bạn gái chưa, gia đình cậu không hối cũng không giới thiệu cô nào cho cậu sao?”
“Haizz.” Chu Tề lắc đầu, “không gặp được ai thích hợp.”
“Công tố viên Bùi còn chưa có bạn gái, tôi thì là cái đinh gỉ gì chứ.” Anh ấy hạ thấp giọng tám nhảm với Cao Dũng, lén lút đưa mắt nhìn người đàn ông đang lật xem biên bản ghi chép trên ghế sô pha.
Đáng tiếc tai người đàn ông ấy quá thính, lạnh nhạt liếc mắt qua phía này.
Chu Tề vội vàng ngậm miệng cúi đầu.
Cao Dũng ngẩng đầu nhìn về phía vị công tố viên họ Bùi ngồi đối diện, người này vừa được điều chuyển đến Viện kiểm sát thành phố C vào năm nay, dường như ngoại trừ chuyện liên quan đến nội dung công việc ra thì không nói một câu dư thừa nào.
Cậu ấy có đóng góp vô cùng quan trọng trong quá trình điều tra phá án vụ thi thể nữ giới mất đầu lần này, vừa nhìn đã phát hiện ra tuyến đường về nhà của nạn nhân có vấn đề, mấy người đồng nghiệp với kinh nghiệm công tác phong phú trong Đội điều tra hình sự đều phải bội phục. Chỉ là người này tuy rằng có năng lực làm việc rất giỏi, so với mấy người tầm tuổi cậu ấy như Chu Tề vẫn còn là trợ lý công tố viên thì cậu đã là công tố viên chính thức rồi, nhưng có vẻ tính cách hơi khó ở, giống như lúc này, khi mà vụ án đã khép lại, mọi người đều thả lỏng nói nói cười cười, chỉ có một mình cậu ấy lạnh lùng không màng thế sự.
Cao Dũng nghe nói trước đây vị công tố viên họ Bùi này được điều chuyển từ Ban phòng chống tham nhũng đến Viện kiểm sát thành phố C. Bất luận là Viện kiểm sát ở địa phương nào, Ban phòng chống tham nhũng có thể coi là một bộ phận trọng yếu hàng đầu, có thể làm việc ở đó về cơ bản đều không phải thể loại rung đùi nhàn rỗi.
Nghĩ đến việc sau này có khả năng phải hợp tác với vị công tố viên họ Bùi kia, Cao Dũng nhất thời không thể nói rõ được là vui mừng hay phức tạp nữa.
Anh ấy không đi tìm hiểu vị công tố viên họ Bùi kia nữa, huých huých vào Chu Tề đang ngồi bên cạnh: “Cậu không có bạn gái thì tôi giới thiệu cho cậu một người nhé.”
Chu Tề: “Hả?”
Cao Dũng nhớ đến Mạnh Tư Duy đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào khu làm việc Đội điều tra hình sự lúc nãy: “Một cô gái ngành công an chưa kết hôn, cũng còn độc thân đấy.”
Chu Tề nghe một phát là thấy thích thú: “Được luôn, được luôn.”
“Tên gì thế, bây giờ đang ở đâu vậy, khu quản lý hộ khẩu sao?”
Cao Dũng: “Mạnh Tư Duy, bây giờ thuộc đội Trị an.”
“Mạnh Tư Duy?” Chu Tề vừa nghe xong không tự chủ được nâng giọng lên 2 tone, “Có phải là người trong đoạn clip hot lần trước không?”
“Ừ.” Cao Dũng gật đầu, “Sao thế?”
Chu Tề đột nhiên cười thẹn thùng, gãi gãi sau đầu: “Cái đấy, được sao?”
Cao Dũng: “Tôi cũng có bảo 2 người hẹn hò ngay đâu, cứ làm quen nói chuyện trước đã, trông cậu cũng đứng đắn, năm nay mà lên chức công tố viên chắc đãi ngộ cũng không tồi nhỉ, nói sao thì cũng cao hơn mấy người làm cảnh sát như bọn tôi, công việc cũng ổn định sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về, cô ấy mà bận thì cậu vẫn lo việc nhà được, quá hợp ấy chứ.”
Ý cười trên mặt Chu Tề sắp không giấu nổi, gật đầu: “Được, vậy anh xem lúc nào tiện thì...”
“Chu Tề.”
Cuộc đối thoại của hai người bị ngắt bất thình lình.
Chu Tề ngẩng đầu, người mở miệng nói là công tố viên Bùi. Ánh mắt anh dán chặt vào chỗ văn kiện, đầu mày khóe mắt hình như có chút không vui.
Chu Tề đành phải kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, vội vàng dọn đồ đi qua đó.
...
Hôm nay lúc Mạnh Tư Duy chuẩn bị tan làm đột ngột nhận được một tin cảnh báo, đợi đến lúc giải quyết xong đã là chuyện của 2 tiếng sau. Cô đã quen với những tình huống đột ngột như vậy rồi, trời tối đen mới về đến nhà, lúc bước vào thang máy thì nhận được 2 tin nhắn Wechat.
Là chuyện liên quan đến việc cô đồng ý với Phó cục sẽ quay phim tuyên truyền về vấn đề cảnh giác với các loại ma tuý mới. Các loại ma tuý này rất dễ ngụy trang thành kẹo cao su, đồ uống, kẹo, bánh quy... Hầu hết xuất hiện ở những nơi như quán bar, KTV, sàn nhảy, mọi người chỉ cần lơ là cảnh giác một chút sẽ bị rơi vào bẫy của lũ phần tử tội phạm.
Mạnh Tư Duy đã gặp qua rất nhiều trường hợp người bị hại ban đầu chỉ là cảm thấy vui hoặc ngại từ chối, cuối cùng đi đến bước đường nghiện ngập không thể dứt ra được, càng ngày càng lún sâu khiến nhà tan cửa nát, đúng là khiến người khác phải thở dài.
Nếu bộ phim tuyên truyền của mình có thể tiếp cận đến nhiều người, có lẽ sẽ giảm bớt số người bị hại trong tương lai, nghĩ đến đây Mạnh Tư Duy đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ không mấy khả thi kiểu “không trâu bắt chó đi cày” này hình như cũng không khó chấp nhận lắm.
Cô thấy tên địa điểm để quay phim tuyên truyền trong tin nhắn: là Phân cục công an Trung Ninh và quán bar Ouch.
Mạnh Tư Duy vô thức nhíu mày khi thấy cái tên quán bar Ouch kia.
Quán bar là địa điểm thường xuyên xuất hiện ma tuý kiểu mới, quay phim ở đó cũng có gì phải bàn cãi, nhưng cái quán bar Ouch đó khiến Mạnh Tư Duy không thể không nhớ đến Thịnh Tinh Bác.
Cô gửi tin nhắn Wechat cho anh chàng đội kỹ thuật phụ trách quay phim, hỏi tại sao lại phải quay ở Ouch.
Anh chàng đội kỹ thuật hớn hở nói rằng các ông chủ quán bar nghe nói Cục công an muốn mượn địa điểm để quay phim thì rất hoan nghênh, trong đó ông chủ Thịnh của quán bar Ouch phối hợp nhiệt tình nhất nên quyết định chọn quay ở đó.
Mạnh Tư Duy: “…”
Cô lục trong danh bạ thấy vẫn lưu Wechat của Thịnh Tinh Bác bèn ấn mở khung trò chuyện của hai người.
Nhật ký trò chuyện của hai người dừng lại ở cái ngày cô đề nghị chia tay, Thịnh Tinh Bác gọi cho cô n cuộc điện thoại nhưng đều bị từ chối, cùng với đó là một tin nhắn “Tưởng Tưởng, đừng bỏ mặc anh.”
Biệt danh của Mạnh Tư Duy là Tưởng Tưởng, khi cô còn nhỏ, người lớn trong nhà thích gọi cô là “Mạnh Tưởng”.
Lúc mới ở bên nhau, Thịnh Tinh Bác cứ đuổi theo hỏi bằng được biệt danh của Mạnh Tư Duy, cô không muốn nói thì anh ấy trực tiếp gọi cô là “Bảo Bảo”, Mạnh Tư Duy nổi cả da gà, ngay lập tức nói cho Thịnh Tinh Bác biết biệt danh của cô, bắt anh ấy không được gọi là “Bảo Bảo” nữa.
Mạnh Tư Duy nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện của cả hai, thử gõ vài chữ hỏi anh ấy muốn làm cái gì, sau đó xoá bớt mấy chữ xong lại thấy không thích hợp cho lắm, thế là dứt khoát xóa toàn bộ, thoát Wechat rồi tắt điện thoại.
Thang máy dừng ở tầng 17.
Mạnh Tư Duy cầm chìa khoá mở cửa nhà.
Đèn trong nhà đang bật, Mạnh Tư Duy ngửi thấy mùi thơm thức ăn bay ra từ phòng bếp vấn vít trong không khí.
Bùi Thầm đang ở nhà.
Mạnh Tư Duy để lại chìa khóa ở huyền quan, vừa thay giày vừa nhớ đến chuyện cô muốn nói với anh.
Tủ lạnh là đồ dùng chung, không gian trong nhà chia đôi mỗi người một nửa, và không được mang người khác về qua đêm.
Mạnh Tư Duy thay giày xong, vừa đúng lúc Bùi Thầm bước ra từ phòng bếp, tay cầm hai tô sủi cảo đặt lên trên bàn.
Bộ đồ ăn cũng là dành cho 2 người.
Thế là Mạnh Tư Duy không tự chủ được mà quan sát khắp phòng khách một lượt xem có phải là còn có người thứ ba hay không.
Bùi Thầm bắt đầu đưa người khác về nhà ăn cơm rồi.
Tạm thời Mạnh Tư Duy vẫn chưa nhìn thấy người khác trong phạm vi tầm nhìn, nhưng dám ngang nhiên không kiêng dè người khác như vậy thì có khả năng đang ở trong phòng anh ấy.
Mạnh Tư Duy cảm thấy mình bắt buộc phải nhắc nhở quy định một chút.
“Bùi Thầm.” Cô mở miệng gọi anh.
Bùi Thầm quay người lại, trông thấy Mạnh Tư Duy không biết quay về lúc nào, bây giờ đang đứng ngay sau lưng anh.
Mạnh Tư Duy nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng: “ Nếu sau này cậu muốn đưa ai về nhà thì nói trước với tôi một tiếng.”
“Còn nữa, dù sao chúng ta cũng là thuê chung, tốt nhất đừng đưa ai về qua đêm, cậu thấy được không?”
Bùi Thầm nghe xong thì hơi nhướn mày: “Đưa người về?”
Mạnh Tư Duy không biết anh đang không hiểu thật hay giả vờ không hiểu: “ Ừ, bạn nam í.”
“Và cả bạn nữ gì đó đại loại vậy.” Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn nữ”.
Chắc là Bùi Thầm đã hiểu rồi.
Anh nhẹ nhàng nhìn Mạnh Tư Duy, nói: “Tôi không có bạn gái.”