Trái Cấm - Ngũ Linh Nhị Tam
Chương 68
"Thật sự phải đi sao?" Quý Hựu An nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trong túi áo của Quý Kỳ, cậu lo lắng nhìn cô: "Nếu không muốn đi thì đừng đi, thật ra bà ấy có nói gì em đi nữa thì cũng chẳng sao, nhưng mà em không muốn nghe bà ấy nói gì chị..."
"Dù gì mọi chuyện cũng phải có một kết cục thôi."
Quý Kỳ cười với cậu, kiễng chân hôn lên miệng người đàn ông một cái.
"Như vậy thì sẽ không phải lo lắng gì nữa."
Cũng đúng! Có chị ở bên cạnh, cậu còn gì mà phải lo lắng nữa chứ.
"Reng reng..."
Quý Kỳ nhấn chuông cửa, Từ Hạ Lan đi tới mở cửa cũng không ngờ rằng hai người họ lại cùng tới gặp mình, bà ta còn tưởng rằng cả đời này bà ta sẽ không thể gặp lại bọn họ nữa.
"Mẹ." Quý Kỳ gọi Từ Hạ Lan một tiếng.
Dù trong lòng có phức tạp đến thế nào thì nét mặt Từ Hạ Lan vẫn giữ vẻ lạnh lùng cứng rắn.
Bà ta mở cửa rồi thẳng thừng quay lại phòng khách ngồi lên ghế sô pha: "Tới tìm mẹ làm gì? Đã gây ra chuyện nhục nhã gia phong như thế mà hai đứa còn mặt mũi tới tìm mẹ sao?"
Quý Kỳ không nói gì, cô kéo tay của Quý Hựu An, thậm chí còn không bước qua cửa.
Quý Hựu An và Từ Hạ Lan hoàn toàn không thân thiết với nhau lắm, Quý Kỳ không nói lời nào thì cậu cũng không biết mình nên nói gì. Im lặng được chừng vài phút, Quý Kỳ mới lên tiếng: "Con muốn đến đích thân nói với mẹ một tiếng, mỗi người không giống nhau, Quý Hựu An và Quý Dĩ khác nhau, cũng không thể nào giống nhau được, con sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình.
Còn nữa, năm mới vui vẻ, con chuẩn bị rời khỏi Bình Xuân rồi."
Từ Hạ Lan ghét Quý Hựu An là bởi vì bề ngoài Quý Hựu An trông rất giống Quý Dĩ, chấm co, bà ta cảm thấy con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, dù rằng đây là đứa con mà chính bà ta đẻ ra.
"Chúng ta đi thôi."
Nói xong, Quý Kỳ kéo Quý Hựu An chuẩn bị quay về.
Đóng cửa lại, ở lối đi nhỏ vắng ngắt, Quý Hựu An ôm Quý Kỳ vào lòng: "Em sẽ không khiến chị sau này phải hối hận, không bao giờ."
"Có thể đừng nói mấy lời như thế được không." Giọng nói mang theo sự trào phúng và hà khắc của Từ Hạ Lan xuất hiện bên tai hai người.
Nhìn thấy hai người họ cùng nhìn sang mình rồi nhưng vẫn không có ý định tách nhau ra, Từ Hạ Lan hung hăng trừng mắt lườm hai người nói rằng: "Đi vào đi."
Lần Quý Hựu An gặp Từ Hạ Lan trước đó là khi bà ta chỉ vào cậu mà chửi ầm lên.
Lần trước nữa thì là hồi mà Từ Hạ Lan và Quý Dĩ chưa ly hôn.
Ngồi trong một căn phòng khách hoàn toàn xa lạ, cậu rất mất tự nhiên mà cũng rất bất an, chấm co, Quý Kỳ nắm chặt lấy tay cậu trong lòng bàn tay mình, cố gắng cho cậu chút cảm giác an toàn.
Từ Hạ Lan nhắm mắt làm ngơ, quyết định giả vờ như không nhìn thấy gì hết.
"Ăn bữa cơm đã rồi hẵng đi." Từ Hạ Lan không muốn hỏi tại sao lại thành ra thế này, cũng không muốn biết rốt cuộc là hai người họ nghĩ thế nào, con gái của bà ta thà rằng cắt đứt quan hệ với bà ta chứ vẫn muốn ở bên Quý Hựu An, thì lúc này dù có nói gì đi nữa thì cũng vô ích.
"Vâng."
"Muốn ăn gì?" Từ Hạ Lan nói rồi lấy điện thoại ra bắt đầu đặt đồ ăn ngoài: "Gà chiên ớt?"
Hai mẹ con này.
Quý Hựu An không tài nào ngờ rằng bữa cơm mà họ ở lại ăn lại là đồ đặt bên ngoài? Cậu không chịu được việc để Quý Kỳ ăn đồ bên ngoài, nên cậu đứng bật dậy nói rằng: "Để con làm cơm, nếu như trong tủ không đồ ăn thì để con ra ngoài mua, muốn ăn gì?"
"Con biết làm sao?" Từ Hạ Lan không tin liếc mắt nhìn cậu một cái.
Trong trí nhớ của bà ta thì Quý Dĩ là một người còn chẳng thèm đụng tới bát chén nồi niêu.
"Biết."
"Vậy thì làm món Quý Kỳ thích là được."
Quý Hựu An đi ra ngoài mua thức ăn, sau đó, chỉ còn lại hai người Từ Hạ Lan và Quý Kỳ, chấm co, Từ Hạ Lan bỗng thở dài nói: "Lúc nào mẹ cũng sợ Hựu An sẽ giống như bố nó, trước kia mẹ chỉ đưa mỗi con đi cũng là vì sợ bản thân mẹ sẽ trút những nỗi căm hận với Quý Dĩ lên nó. Sau này mẹ biết nó học hành không giỏi, lại còn đi học vẽ gì đó, mẹ mới chắc chắn rằng nó và Quý Dĩ là cùng một loại người."
"Em ấy đi học vẽ là vì con."
"Dù gì mọi chuyện cũng phải có một kết cục thôi."
Quý Kỳ cười với cậu, kiễng chân hôn lên miệng người đàn ông một cái.
"Như vậy thì sẽ không phải lo lắng gì nữa."
Cũng đúng! Có chị ở bên cạnh, cậu còn gì mà phải lo lắng nữa chứ.
"Reng reng..."
Quý Kỳ nhấn chuông cửa, Từ Hạ Lan đi tới mở cửa cũng không ngờ rằng hai người họ lại cùng tới gặp mình, bà ta còn tưởng rằng cả đời này bà ta sẽ không thể gặp lại bọn họ nữa.
"Mẹ." Quý Kỳ gọi Từ Hạ Lan một tiếng.
Dù trong lòng có phức tạp đến thế nào thì nét mặt Từ Hạ Lan vẫn giữ vẻ lạnh lùng cứng rắn.
Bà ta mở cửa rồi thẳng thừng quay lại phòng khách ngồi lên ghế sô pha: "Tới tìm mẹ làm gì? Đã gây ra chuyện nhục nhã gia phong như thế mà hai đứa còn mặt mũi tới tìm mẹ sao?"
Quý Kỳ không nói gì, cô kéo tay của Quý Hựu An, thậm chí còn không bước qua cửa.
Quý Hựu An và Từ Hạ Lan hoàn toàn không thân thiết với nhau lắm, Quý Kỳ không nói lời nào thì cậu cũng không biết mình nên nói gì. Im lặng được chừng vài phút, Quý Kỳ mới lên tiếng: "Con muốn đến đích thân nói với mẹ một tiếng, mỗi người không giống nhau, Quý Hựu An và Quý Dĩ khác nhau, cũng không thể nào giống nhau được, con sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình.
Còn nữa, năm mới vui vẻ, con chuẩn bị rời khỏi Bình Xuân rồi."
Từ Hạ Lan ghét Quý Hựu An là bởi vì bề ngoài Quý Hựu An trông rất giống Quý Dĩ, chấm co, bà ta cảm thấy con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, dù rằng đây là đứa con mà chính bà ta đẻ ra.
"Chúng ta đi thôi."
Nói xong, Quý Kỳ kéo Quý Hựu An chuẩn bị quay về.
Đóng cửa lại, ở lối đi nhỏ vắng ngắt, Quý Hựu An ôm Quý Kỳ vào lòng: "Em sẽ không khiến chị sau này phải hối hận, không bao giờ."
"Có thể đừng nói mấy lời như thế được không." Giọng nói mang theo sự trào phúng và hà khắc của Từ Hạ Lan xuất hiện bên tai hai người.
Nhìn thấy hai người họ cùng nhìn sang mình rồi nhưng vẫn không có ý định tách nhau ra, Từ Hạ Lan hung hăng trừng mắt lườm hai người nói rằng: "Đi vào đi."
Lần Quý Hựu An gặp Từ Hạ Lan trước đó là khi bà ta chỉ vào cậu mà chửi ầm lên.
Lần trước nữa thì là hồi mà Từ Hạ Lan và Quý Dĩ chưa ly hôn.
Ngồi trong một căn phòng khách hoàn toàn xa lạ, cậu rất mất tự nhiên mà cũng rất bất an, chấm co, Quý Kỳ nắm chặt lấy tay cậu trong lòng bàn tay mình, cố gắng cho cậu chút cảm giác an toàn.
Từ Hạ Lan nhắm mắt làm ngơ, quyết định giả vờ như không nhìn thấy gì hết.
"Ăn bữa cơm đã rồi hẵng đi." Từ Hạ Lan không muốn hỏi tại sao lại thành ra thế này, cũng không muốn biết rốt cuộc là hai người họ nghĩ thế nào, con gái của bà ta thà rằng cắt đứt quan hệ với bà ta chứ vẫn muốn ở bên Quý Hựu An, thì lúc này dù có nói gì đi nữa thì cũng vô ích.
"Vâng."
"Muốn ăn gì?" Từ Hạ Lan nói rồi lấy điện thoại ra bắt đầu đặt đồ ăn ngoài: "Gà chiên ớt?"
Hai mẹ con này.
Quý Hựu An không tài nào ngờ rằng bữa cơm mà họ ở lại ăn lại là đồ đặt bên ngoài? Cậu không chịu được việc để Quý Kỳ ăn đồ bên ngoài, nên cậu đứng bật dậy nói rằng: "Để con làm cơm, nếu như trong tủ không đồ ăn thì để con ra ngoài mua, muốn ăn gì?"
"Con biết làm sao?" Từ Hạ Lan không tin liếc mắt nhìn cậu một cái.
Trong trí nhớ của bà ta thì Quý Dĩ là một người còn chẳng thèm đụng tới bát chén nồi niêu.
"Biết."
"Vậy thì làm món Quý Kỳ thích là được."
Quý Hựu An đi ra ngoài mua thức ăn, sau đó, chỉ còn lại hai người Từ Hạ Lan và Quý Kỳ, chấm co, Từ Hạ Lan bỗng thở dài nói: "Lúc nào mẹ cũng sợ Hựu An sẽ giống như bố nó, trước kia mẹ chỉ đưa mỗi con đi cũng là vì sợ bản thân mẹ sẽ trút những nỗi căm hận với Quý Dĩ lên nó. Sau này mẹ biết nó học hành không giỏi, lại còn đi học vẽ gì đó, mẹ mới chắc chắn rằng nó và Quý Dĩ là cùng một loại người."
"Em ấy đi học vẽ là vì con."