Trái Cấm - Ngũ Linh Nhị Tam
Chương 15
Quý Kỳ vừa bước chân qua cửa phòng ngủ đã lập tức hối hận.
Quý Hựu An chắc chắn là người có lỗi, nhưng thái độ không kiên định của cô cũng tạo cơ hội cho cậu lợi dụng, cái kiểu chơi cho sướng xong lật mặt không nhận người này khiến Quý Kỳ dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật khủng khiếp.
Bầu không khí trong phòng ngủ im lặng trống rỗng y như trong phòng khách, Quý Kỳ ngồi dưới đất tựa lưng vào cửa, lo lắng không biết Quý Hựu An có khó chịu không.
"Ngày mai chị còn phải đi làm."
Một lúc lâu sau, cô lẩm bẩm một mình, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng, cửa phòng làm việc mở ra, Quý Kỳ nhìn thoáng qua, phát hiện bóng dáng của Quý Hựu An. Cô lặng lẽ bước vào phòng khách, quả nhiên đúng như dự đoán, lúc này cậu đang ngủ trên ghế sofa.
Người ngủ trên ghế sofa để trần như nhộng, nhưng khi ngủ thì ngoan hơn nhiều so với lúc thức. Đôi má trắng nõn thanh tú, chỉ riêng đôi môi hồng cũng xinh đẹp hơn phụ nữ như cô một chút rồi, khóe mắt cậu còn ươn ướt như thể vừa khóc xong.
"Haizz…"
Quý Kỳ thở dài, đi vào phòng làm việc lấy chăn ra đắp cho cậu.
Trước khi quay lại phòng ngủ, cô còn nghe thấy Quý Hựu An bất an gọi chị gái, chẳng lẽ là đến cả trong mơ cậu cũng sợ bị cô bỏ rơi hay sao?
“Chị xin lỗi…” Quý Kỳ ngồi ở bên cạnh Quý Hựu An, ôm cậu vào lòng, áp đôi bàn tay ấm áp lên đôi má lạnh ngắt của cậu ấy: "Chị không nên hung dữ như vậy với em, chị xin lỗi.”
Người đàn ông trong giấc ngủ có lẽ cũng cảm nhận được sự ấm áp và thoải mái, cậu lần theo vị trí bàn tay của Quý Kỳ, dụi đầu vào trong như một con mèo con.
Em trai cô luôn như một đứa trẻ mãi chưa lớn.
“Chị cũng yêu em, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau. Dù là với xã hội, gia đình, bạn bè hay công việc, nếu muốn ở bên nhau thì chúng ta sẽ phải giấu mình đi, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị phát hiện, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với những lời chỉ trích và không chịu hiểu của người khác, chị không muốn em bị tổn thương thêm lần nữa.”
Kể từ khi phát hiện ra mình có tình cảm khác với tình thân với đứa em trai ruột thịt, Quý Kỳ luôn lo sợ một ngày nào đó tình cảm bị cấm đoán này sẽ bị phát hiện.
“Xin lỗi, có lẽ với tư cách là một người chị, chị không mạnh mẽ và thành thật được như em.”
Mái tóc đen nhánh như mực của Quý Kỳ xõa xuống gò má Quý Hựu An, theo sau là hơi thở gấp gáp ấm áp và một nụ hôn dịu dàng.
“Chị.” Quý Hựu An vẫn chưa hề ngủ say đột nhiên mở mắt, kéo Quý Kỳ đang giật mình vào trong lòng, ôm chặt lấy cô: "Em chỉ cần một góc nhỏ, một chút thôi là đủ rồi, chị có thể giấu em đi, chấm co, cũng có thể yêu và kết hôn với người đàn ông khác, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy cuộc sống bình thường của chị."
Tên nhóc này thực sự đã giả vờ ngủ.
Quý Kỳ nghiến răng nghiến lợi, dùng sức gạt tay của cậu ra: "Quý Hựu An, em giả vờ ngủ rất vui phải không!"
"Em không có." Quý Hựu An cảm thấy ấm ức.
Thật ra là cậu đang nằm trên sofa cố ngủ thì nghe thấy tiếng Quý Kỳ đi ra, vì sợ Quý Kỳ còn giận mình nên đành giả vờ ngủ, tiện xem cô còn giận hay không.
“Lại còn kiếm cớ.” Quý Kỳ nhìn vào đôi mắt vô tội của Quý Hựu An, ngoài sự xấu hổ vô cùng kia ra, cô hoàn toàn không thể giận nổi.
Không giận được, cô chỉ có thể chuyển chủ đề: "Không được, em cũng nên có cuộc sống của riêng mình."
"Em có chứ." Quý Hựu An nghiêm túc lắc đầu, nói: "Chị và vẽ tranh chính là cuộc sống của em."
"Ý chị là em rồi cũng phải yêu và kết hôn."
"Vậy... chị, chị còn có thể thích người khác không? Dù sao thì em cũng không thích người khác được nữa."
Nếu có thể, Quý Kỳ đã yêu người khác từ lâu rồi.
Cô lại thở dài một hơi, nghĩ đến tình cảm của chính mình, cô không biết mình lấy tư cách gì đi giáo dục Quý Hựu An.
"Không, chúng ta dừng chuyện này lại đi." Quý Kỳ vẫn không thể từ bỏ đạo đức quy củ trong lòng, cô xoa đầu Quý Hựu An đang tỏ ra rất thất vọng, sau đó đặt lên trán cậu ấy một nụ hôn an ủi: “Thôi đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."
Quý Hựu An chắc chắn là người có lỗi, nhưng thái độ không kiên định của cô cũng tạo cơ hội cho cậu lợi dụng, cái kiểu chơi cho sướng xong lật mặt không nhận người này khiến Quý Kỳ dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật khủng khiếp.
Bầu không khí trong phòng ngủ im lặng trống rỗng y như trong phòng khách, Quý Kỳ ngồi dưới đất tựa lưng vào cửa, lo lắng không biết Quý Hựu An có khó chịu không.
"Ngày mai chị còn phải đi làm."
Một lúc lâu sau, cô lẩm bẩm một mình, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng, cửa phòng làm việc mở ra, Quý Kỳ nhìn thoáng qua, phát hiện bóng dáng của Quý Hựu An. Cô lặng lẽ bước vào phòng khách, quả nhiên đúng như dự đoán, lúc này cậu đang ngủ trên ghế sofa.
Người ngủ trên ghế sofa để trần như nhộng, nhưng khi ngủ thì ngoan hơn nhiều so với lúc thức. Đôi má trắng nõn thanh tú, chỉ riêng đôi môi hồng cũng xinh đẹp hơn phụ nữ như cô một chút rồi, khóe mắt cậu còn ươn ướt như thể vừa khóc xong.
"Haizz…"
Quý Kỳ thở dài, đi vào phòng làm việc lấy chăn ra đắp cho cậu.
Trước khi quay lại phòng ngủ, cô còn nghe thấy Quý Hựu An bất an gọi chị gái, chẳng lẽ là đến cả trong mơ cậu cũng sợ bị cô bỏ rơi hay sao?
“Chị xin lỗi…” Quý Kỳ ngồi ở bên cạnh Quý Hựu An, ôm cậu vào lòng, áp đôi bàn tay ấm áp lên đôi má lạnh ngắt của cậu ấy: "Chị không nên hung dữ như vậy với em, chị xin lỗi.”
Người đàn ông trong giấc ngủ có lẽ cũng cảm nhận được sự ấm áp và thoải mái, cậu lần theo vị trí bàn tay của Quý Kỳ, dụi đầu vào trong như một con mèo con.
Em trai cô luôn như một đứa trẻ mãi chưa lớn.
“Chị cũng yêu em, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau. Dù là với xã hội, gia đình, bạn bè hay công việc, nếu muốn ở bên nhau thì chúng ta sẽ phải giấu mình đi, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị phát hiện, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với những lời chỉ trích và không chịu hiểu của người khác, chị không muốn em bị tổn thương thêm lần nữa.”
Kể từ khi phát hiện ra mình có tình cảm khác với tình thân với đứa em trai ruột thịt, Quý Kỳ luôn lo sợ một ngày nào đó tình cảm bị cấm đoán này sẽ bị phát hiện.
“Xin lỗi, có lẽ với tư cách là một người chị, chị không mạnh mẽ và thành thật được như em.”
Mái tóc đen nhánh như mực của Quý Kỳ xõa xuống gò má Quý Hựu An, theo sau là hơi thở gấp gáp ấm áp và một nụ hôn dịu dàng.
“Chị.” Quý Hựu An vẫn chưa hề ngủ say đột nhiên mở mắt, kéo Quý Kỳ đang giật mình vào trong lòng, ôm chặt lấy cô: "Em chỉ cần một góc nhỏ, một chút thôi là đủ rồi, chị có thể giấu em đi, chấm co, cũng có thể yêu và kết hôn với người đàn ông khác, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy cuộc sống bình thường của chị."
Tên nhóc này thực sự đã giả vờ ngủ.
Quý Kỳ nghiến răng nghiến lợi, dùng sức gạt tay của cậu ra: "Quý Hựu An, em giả vờ ngủ rất vui phải không!"
"Em không có." Quý Hựu An cảm thấy ấm ức.
Thật ra là cậu đang nằm trên sofa cố ngủ thì nghe thấy tiếng Quý Kỳ đi ra, vì sợ Quý Kỳ còn giận mình nên đành giả vờ ngủ, tiện xem cô còn giận hay không.
“Lại còn kiếm cớ.” Quý Kỳ nhìn vào đôi mắt vô tội của Quý Hựu An, ngoài sự xấu hổ vô cùng kia ra, cô hoàn toàn không thể giận nổi.
Không giận được, cô chỉ có thể chuyển chủ đề: "Không được, em cũng nên có cuộc sống của riêng mình."
"Em có chứ." Quý Hựu An nghiêm túc lắc đầu, nói: "Chị và vẽ tranh chính là cuộc sống của em."
"Ý chị là em rồi cũng phải yêu và kết hôn."
"Vậy... chị, chị còn có thể thích người khác không? Dù sao thì em cũng không thích người khác được nữa."
Nếu có thể, Quý Kỳ đã yêu người khác từ lâu rồi.
Cô lại thở dài một hơi, nghĩ đến tình cảm của chính mình, cô không biết mình lấy tư cách gì đi giáo dục Quý Hựu An.
"Không, chúng ta dừng chuyện này lại đi." Quý Kỳ vẫn không thể từ bỏ đạo đức quy củ trong lòng, cô xoa đầu Quý Hựu An đang tỏ ra rất thất vọng, sau đó đặt lên trán cậu ấy một nụ hôn an ủi: “Thôi đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."