Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! - Trang 4
Chương 27: 27: Vương Tổng! Tay Đặt Sai Chỗ Rồi! 26
Tại cổng trường cấp ba M, học sinh nhốn nháo tụ tập nơi sân trường nhìn một đoàn xe sang hùng hậu vừa chạy vào, rốt cuộc là vị khách quý nào đến thăm trường của họ a
Vương Thiên Minh mở cửa bước xuống xe, mặc kệ mọi con mắt trầm trồ kinh ngạc của bọn học sinh, hắn đi thẳng đến phòng y tế của trường theo sau là dàn vệ sĩ hùng hậu
"Tiểu Kỳ"
Nhìn người đang nằm trên giường, mặt mày nhăn nhó vì đau khiến tim hắn không khỏi nhói lên, hắn từ từ tiến lại giường chạm nhẹ lên gương mặt của thiếu niên
Mà y bị động tác này của hắn làm cho tỉnh, mắt mơ màng mở ra, thấy được gương mặt lo lắng của hắn tâm liền mềm nhũn, y khẽ vươn tay chạm lên gương mặt kia
Chát
"Chân của tôi đang đau mà ông đè kiểu đấy, định khiến tôi liệt luôn hay gì?" Lạc Thiên Kỳ bực tức nói
Vương Thiên Minh giật mình đứng dậy, thì ra hắn ngồi lên chân y nãy giờ, bảo sao thấy cộm cộm, mà không thể trách hắn được, lúc đó hắn vì lo lắng cho y trong đầu có nghĩ được cái gì đâu chứ
Lạc Thiên Kỳ suýt xoa bóp bóp cái chân tội nghiệp của mình, Vương Thiên Minh thấy thế liền áy náy nhanh chóng ngồi xuống đặt chân y lên đùi mình mà xoa bóp cổ chân cho y
"Tại sao lại bị như vậy?"
"Em! ngã cầu thang.
.
"
"Tự ngã?"
"Um"
Nhìn kiểu gì cũng biết là y đang nói dối, hắn nghiêm mặt nhìn y cho y thấy rằng hắn là đang không vui, Lạc Thiên Kỳ quay đầu né tránh ánh mắt của hắn
Y cũng không biết nên nói sao với hắn nữa, lúc đó y nhớ rằng mình đang đi xuống cầu thang, rõ ràng khúc đó ngoài y ra thì chả có ai khác, không hiểu sao từ sau đột nhiên truyền đến một lực đẩy, lúc y kịp định hình lại thì đã ngã xuống rồi, cũng may lúc này chỉ còn vài bậc thang nên chỉ bị trật chân và sưng chút thôi
"Tôi đưa em về"
"Nhưng còn buổi học"
"Nghỉ"
Vương Thiên Minh nói có đúng một chữ liền bế y lên, hiên ngang đạp cửa bước ra khỏi phòng y tế
Lạc Thiên Kỳ biết hắn đang giận cũng không nhốn nháo nữa, an phận nằm im để hắn bế mình ra ngoài xe
Mà vừa hay hiện tại là giờ ra chơi nên hầu như hơn một nửa học sinh đều tập trung ở sân trường, thấy người vừa vào bế trên tay một cậu con trai đi ra thì không khỏi kinh ngạc
Lạc Thiên Kỳ úp mặt vào ngực hắn nên mọi người không thấy mặt y nhưng vì đang mặc đồng phục của trường cấp ba nên mọi người có thể dễ dàng phát hiện y là học sinh ở trường này hơn nữa mới chỉ học cấp ba
Vì thế trong đầu họ liền hiện lên một suy nghĩ, baba đón con trai tan học? Nhưng mà chưa hết giờ học mà
Vài ba người thấy cảnh này không nhịn được mà lôi điện thoại ra chụp tách tách rồi đăng lên diễn đàn trường, đến khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn mới giật mình cất điện thoại vào túi
Vương Thiên Minh nhẹ nhàng đặt y vào ghế, thắt dây an toàn xong xuôi, hắn quay đầu cho đám người phía sau
Bọn họ nhận lệnh liền lập tức thực hiện, đâm người một lần nữa hùng hổ tiến vào ngôi trường nhưng lần này lại tỏa ra xung quanh như đang điều tra thứ gì đó
Vương Thiên Minh ngồi cạnh y ở ghế sau phất tay ra hiệu cho tài xế, đoàn xe lần lượt rời khỏi ngôi trường
Không khí trong xe lúc này vô cùng nặng nề, Lạc Thiên Kỳ lén lén nhìn Vương Thiên Minh đang nhắm mắt khoanh tay ngồi bên cạnh
"Vương tổng, ngài giận tôi à?" Lạc Thiên Kỳ khẽ gọi
"!.
"
"Vương tổng?"
"! ! "
"Thiên Minh!"
Quả nhiên lần này có hiệu nghiệm, Vương Thiên Minh ngạc nhiên quay đầu nhìn y
"Em vừa gọi tôi là gì cơ?"
"Thiên Minh" Lạc Thiên Kỳ cười cười gọi lại
Vương Thiên Minh dù đang giận dỗi nhưng khóe môi vẫn không nhịn được mà cong lên, hắn ôm người y lên để y ngồi lên chân mình, động tác hết sức nhẹ nhàng tránh đụng đến cổ chân đang bị thương của y
"Sau này cứ gọi như vậy" Hắn dụi đầu vào cổ Lạc Thiên Kỳ hít hà hương bạc hà thơm mát từ người kia
"Được" Lạc Thiên Kỳ mỉm cười đáp
"Mà này"
"Hửm"
"Ngài giận em à?"
Người hắn hơi khựng lại một chút, hắn vươn tay ôm chặt lấy y vào lòng
"Không giận em"
"Vậy tại sao lại!.
"
"Tôi giận mình"
"Hả"
"Giận mình không đủ khả năng để em tin tưởng, để em chịu uất ức như vậy"
Lạc Thiên Kỳ ngẩn ngơ trước lời nói của hắn, y vươn tay ôm lấy đầu của hắn dịu dàng nói
"Không phải như thế"
"Vậy vì sao em lại giấu tôi, rõ ràng là bị người ta ức hiếp"
"Em!.
chỉ là không muốn ngài lo lắng thôi, với lại chỉ là chút chuyện nhỏ em không muốn phiền đến ngài"
Vương Thiên Minh ngước đầu lên, hai bàn tay ấm áp bưng lấy gương mặt xinh đẹp của y
"Không phiền, miễn là chuyện của em, tất cả đều không phiền, vì thế nên Tiểu Kỳ!.
.
dù có xảy ra chuyện gì đừng có giấu tôi có được không?"
Lạc Thiên Kỳ bị sự ôn nhu này của hắn làm cho mềm lòng, y nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn
"Được, sẽ không giấu ngài"
Vương Thiên Minh vươn đầu lên ngậm lấy cánh môi mềm mại của y, hai người cứ thế chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào
[Ting, độ hảo cảm: 90%]
Tài xế bên trên đã đổ mồ hôi ướt lưng hết áo, hai vị làm ơn có thể tém tém lại được không, ở đây vẫn còn người đấy, tôi không phải là không khí đâu
"Em có thể tự đi được, ngài không cần như thế" Lạc Thiên Kỳ ngượng ngùng đấm nhẹ vào ngực hắn
Y chỉ bị trật chân có chút xíu thôi mà, đâu cần làm quá như vậy chứ
Vương Thiên Minh bỏ ngoài tai mọi lời y nói, hắn bế y đi thẳng đi lên phòng trước con mắt kinh ngạc của mọi người trong nhà
Ông chủ với phu nhân tình cảm tốt như thế ư, phải chia sẻ tin vui này với bà chủ mới được
Nghĩ là làm Trương quản gia liền móc điện thoại ra nhắn tin tường thuật mọi chuyện đã xảy ra cho mẹ Cố biết
Bên kia mẹ Cố sau khi đọc tin nhắn liền cười đến vui vẻ không khép được miệng, thằng con bà cuối cùng cũng hết ế rồi
Rầm
Bạch Nhạc Vy tức giận nhìn đống vỡ nát trước mặt mình
"Tại sao lại là nó?
Cô ta nghiến chặt răng, nhìn sang điện thoại đang mở trang diễn đàn của trường, trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt, cô ta thoát tài khoản của mình ra khỏi trang diễn đàn trường học sau đó sử dụng một tài khoản khác đi vào
"Lạc Thiên Kỳ, có trách thì trách tại mày quá tham lam, đã có Lạc gia nay lại muốn thêm Vương gia, hừ thứ nghèo hèn như mày không xứng!"
"Hắt xì!" Lạc Thiên Kỳ đưa tay xoa mũi mình
"Cảm sao?" Vương Thiên Minh lo lắng hỏi
"Không có! mà ngài đang làm gì đấy?" Y chặn cái tay đang cởi cúc áo kia của hắn
"Thay đồ cho em" Vương Thiên Minh tự nhiên nói
"!.
.
"
Lạc Thiên Kỳ máu dồn lên não không ngần ngại ting cước đá hắn ra xa
"Tôi chỉ bi trật chân chứ không bị què, mau đi ra ngoài"
"À được, bất tiện thì gọi tôi"
Nói xong hắn liền cong đít chạy đi, trong mắt lộ rõ ra sự luyến tiếc
Mà Lạc Thiên Kỳ nhìn thấy được sự luyến tiếc này hận đến độ muốn xông lên đánh hắn một trận cho đã đời, người gì đâu mà b.iến thái dễ sợ.