Tổng Tài Ngược Kiều Thê - Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
Chương 38: "Anh giữ vợ kiểu gì vậy? Ngày thì quên, đêm thì lạc mất!"
Vài ngày sau đó Nam Môn Thần nới lỏng kiềm cập một chút, An Ngôn được ra ngoài tự do, nhưng thực chất hắn vẫn cho người theo dõi nàng từng li từng tí.
Tối muộn…
An Ngôn đang thâm mộ cha, thì cảm giác lành lạnh sống lưng, ngoảnh ra sau thấy nhóm người lúp ló sau những bụi cây, nàng bình tĩnh thấp nén hương cho cha, nhân lúc bọn họ không để ý ẩn thân phía sau bia mộ.
Nhóm bảo tiêu không thấy người đâu, chạy tán lạng tìm, An Ngôn nhanh chóng chạy ra đường bắt taxi.
Khi họ phát hiện chạy ra, thì xe đã phóng một đoạn xa tít.
Trên xe An Ngôn thở phào nhẹ nhỏm, vươn tay muốn nhờ tài xế đưa mình về biệt thự Nam gia, nhưng chợt cảm thấy gái đau điếng, hình ảnh trước mắt tối sầm lại.
[…]
Mặc Tử Hiên đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc, nhìn sang chàng trai đang ôm chặt mình, khuôn mặt nam nhân đúng là mang nét đẹp phi giới tính, anh khẽ mỉm môi bất đáp dĩ gỡ tay thiếu niên ra, muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo.
- “Reng reng.”
Đúng lúc đôi bàn chân nam nhân chân vừa chạm dép lông, thì tiếng chuông điện thoại reo.
Mặc Tử Hiên chau mày, nghĩ ai lại gọi vào đêm khuya thế này, bắt điện thoại thì thấy hiển thị “số lạ đang gọi.”’ Trượt ngón tay bắt máy, đầu giây bên kia là giọng trâm trầm của nam nhân:
[Mở cửa!]
Mặc Tử Hiên nhận định giọng nói này khá quen, ngờ ngợ ra thì chính là…
“Ầm.”
Vừa nghĩ ra thì cửa bị đạp tung, theo phản xạ nhìn, quả đúng là Nam Môn Thần, trông hắn khá nôn nóng, sắc diện đỏ bừng, tự nhiên anh cảm thấy lành lạnh sống lưng, đây là phòng khách sạn, có xảy ra chuyện gì chả ai hay được.
Mặc Tử Hiên lùi bước thì Nam Môn Thần lại lướt tới.
“Nguy rồi!” Lúc này Mặc Tử Hiên ý thức ra ánh mắt của Nam Môn Thần đặt vào giường ngủ phía sau.
Nhưng quá muộn, Nam Môn Thần đã sải bước dài đến nắm tấm chăn vun lên.
Khuôn mặt tiểu mỹ nam lộ ra, thân thể chỉ mặc mỗi áo sơ mi củn cởn không vừa size, hở trên khoe dưới, Nam Môn Thần nuốt một ngụm hơi, hầu kết trượt xuống.
“Chết tiệt!” Hắn buông chăn rơi xuống sàn, đứng như tượng, đại não suy diễn chuyện thân mật quái gì giữ Mặc Tử Hiên với thiếu niên này. Nhìn sang trang phục Mặc Tử Hiên cũng mát mẻ quá rồi.
“Ha… Mặc Tử Hiên, anh giỏi nhỉ yêu cô chị, lại thịt thằng em!”
“Anh bé cái miệng lại!” Mặc Tử Hiên hốt hoảng bịt miệng hắn kéo khuất khỏi giường ngủ, nhìn trộm chàng trai mới choàng tỉnh.
“Suỵt!” Anh đưa ngón tay trỏ chạm môi hắn, khẽ giọng: “Cậu ấy rất quang trọng với tôi!”
Nam Môn Thần đơ ra, thì Mặc Tử Hiên đã ngồi cạnh đỡ nam nhân nhỏ, móm viên thuốc bằng miệng.
“Trời… Quan trọng tới vậy luôn!” Nam Môn Thần nghiến răng, khuôn mặt đen kịt:
“?!”
Ngơ ngác toàn tập, nam nhân kia còn thơm vào Mặc Tử Hiên…
- “Ầm.”
“Tôi hỏi anh… An Ngôn đâu?” Nam Môn Thần ép Mặc Tử Hiên vào cửa hỏi, lúc này An Ngữ đã được Mặc Tử Hiên dỗ uống thuốc ngủ say giấc rồi.
“Anh nói cái gì?” Con ngươi của Mặc Tử Hiên giao động. An Ngôn vốn đâu có ở cạnh anh, hôm nay anh đưa An Ngữ vào thành phố gặp bác sỹ tâm lý, vì trời khá muộn, anh đành nghỉ tạm khách sạn này.
“Sao không nói sớm?” Mặc Tử Hiên không dài dòng, kéo Nam Môn Thần ra xe, lái xe rất nhanh, có vẻ Mặc Tử Hiên đã đoán được An Ngôn ở đâu, hoặc vì lo lắng nên chạy đi tìm trong hy vọng may mắn.
Quá vội vàng nên Mặc Tử Hiên không rủ bỏ đi ào choàng ngủ.
Nam Môn Thần ngồi phía sau quan sát độ điềm tĩnh nhưng lại quyết đoán của Mặc Tử Hiên, trong lòng tự nhiên thán phục, nhìn lại bản thân đúng là thua tên này một chút sao?
“Anh nhìn tôi làm gì?”
“Hả?” Nam Môn Thần vô thức tròn mắt nhìn vào gương chiếu hậu đáp.
Mặc Tử Hiên nheo mắt tiếp câu: “Anh giữ vợ kiểu gì vậy? Ngày thì quên, đêm thì lạc mất!”
“Chuyện của tôi! Không cần anh xen vào!”
“Ồ! Thế là ai tới tìm tôi?”
Nam Môn Thân bị quật trúng trọng tâm, câm họng luôn.
Cứ thế không khí trong xe mạnh ai này hưởng…
Lúc này xe chở An Ngôn đã lướt vào đoạn đường vắng vẻ, dưới ánh trăng khuyết mờ khuôn mặt nữ nhân phía trước toát lên khí chất cao quý, hoá ra tài xế xe là một người phụ nữ trung niên.
Phía băng ghế sau là nữ trợ thủ của bà, người mà đã đánh ngất An Ngôn.
“Phu nhân… Bây giờ?” Cô gái đỡ An Ngôn dựa vào lưng ghế và hỏi người phụ nữ khoát trên người sườn sám chất lụa tôn lên khi chất cao quý.
Bà rút trong người ra chiếc kéo sắc bén, dưới ánh sáng của trăng, bóng chiếc kèo hạ dần trên khuôn mặt trắng hồng của nàng, đường nét dung mạo này y như bản sao chép từ bà.
Một nhúm tóc được cắt đi, An Ngôn cũng được đưa qua một chiếc xe có tiện nghi thoải mái hơn, một anh chàng diện trang phục đen, mang kính râm ngồi bên cạnh.
An Ngôn choàng tỉnh, mơ hồ thấy bên cạnh xó người đàn ông canh gác liền kinh sợ rút người vào một gốc.
“Anh là ai?”
“An tiểu thư, xin bình tĩnh.” Người đàn ông vội trấn an cô bằng cách trình ra thẻ vệ sĩ.
An Ngôn lúc này thở phào nhẹ nhỏm, nhưng nghĩ lại thấy quai quái nội thất xe này như một căn phòng.
“Này… Anh đưa tôi đi đâu?”
An Ngôn vừa dứt câu xe đang dừng di chuyển.
- “Cạch.”
“An tiểu thư mời!”
Anh vệ sĩ đã xuống xe cung kính đưa tay ngỏ ý dìu cô xuống.
An Ngôn ái ngại, lách sang bên bước xuống, ngước thấy là biệt thự phong cách cổ điển của Nam Môn Thần.
Cô ngoảnh lại thì xe kia đã vọt đi mất. Lúc này chiếc xe khá quen dừng lại.
An Ngôn nghiêng đầu nhìn vào trong thấy Mặc Tử Hiên trong lớp áo ngủ ngồi ghế lái, kế bên lại là Nam Môn Thần tựa vai anh ta ngủ.
Loại chuyện gì đây? An Ngôn hoài nghi mình nhìn nhầm dụi dụi mắt quét lại một lần nữa, nhưng lúc này Nam Môn Thần tỉnh giấc bắt gặp ánh mắt vợ châm châm vào mình, nhớ ra bên cạnh là Mặc Tử Hiên, vội bước khỏi xe.
“Anh và…?!” An Ngôn chuyển ánh nhìn sang Mặc Tử Hiên trang phục không chỉnh tề trong xe, rồi lia lại chồng mình.
Nam Môn Thần loạn choạng đứng không vững, trong mơ hồ vẫn nhận ra An Ngôn trước mắt, liền ôm chặt lấy nàng, do chiều cao chênh lệch hắn vòng tay ôm nhưng vô tình đã rin nàng khỏi mặt đất.
Mặc Tử Hiên vội đỡ Nam Môn Thần, anh sợ khéo cả hai ngã thương tích, nhìn vào mắt An Ngôn ngỏ ý:
“Đưa anh ta vào nhà trước đi!”
Trước câu nói và ánh mắt nghiêm túc của Mặc Tử Hiên, An Ngôn mới nhận ra Nam Môn Thần say bét nhè, mùi rượu nặc nồng.
Vào đến nhà, Mặc Tử Hiên cổng Nam Môn Thần lên phòng của hắn, An Ngôn tỉ mỉ lau mát cho hắn.
Mặc Tử Hiên khoanh tay tựa gốc giường quan sát từng cử chỉ nhẹ nhàng của nàng dành cho nam nhân khác, hồi ức tốt đẹp về mối lương duyên năm xưa giữa anh và nàng lại ùa về.
“An Ngôn… Em yêu Nam Môn Thần rồi sao?”
An Ngôn khựng tay đang đặt khăn ấm lên trán Nam Môn Thần, nhìn Mặc Tử Hiên mang vẻ mặt sầu não, trong lòng thoáng chốc xao động…
Nhanh chóng cả hai ra ban công phòng nói chuyện.
“Mặc Tử Hiên… Thật ra gần đây trong đầu tôi lại xuất hiện cảnh tôi và anh thâm tình bên nhau.”
An Ngôn đã vẽ ra cảnh Mặc Tử Hiên xoa đầu cô trong giấc mơ kỳ quái đó, và Nam Môn Thần trông thấy bứt vẽ, nên đã vô ý tát động vật lý khiến An Ngôn dập đầu chảy màu, sau khi tỉnh lại An Ngôn đã nhớ ngợ ngợ quan hệ với Mặc Tử Hiên
“Thật sự em không nhớ về anh sao?” Mặc Tử Hiên ghị chặt hai vai nàng, hai hàng nước mắt lăn dài: “Anh và em từng yêu nhau!”
“Yêu sao?!” An Ngôn lùi bước về sau, tạo đủ khoảng cách an toàn, khuôn mặt kiều diễm thoắt ẩn hiện nỗi bàng hoàng.
Nam Môn Thần cũng đã tỉnh rượu phân nửa, hắn nhìn bất giác nhìn ra rèm ban công, trông thấy bóng đôi nam nữ nhưng đang thân mực trên mức bình thường, giây phút này quả tim như bị bóp nghẹn, đôi bàn tay siết chặt đau lòng mối tình đơn phương, chứ không phải vì tức giận An Ngôn.
Người ta thường nói khi rượu vào người say, mấy ai sẽ giấu được cảm xúc thật của bản thân, những vật cản chật chọi trong lòng cũng vì thế bị phá vỡ.
Nam Môn Thần luôn che dấu mọi thứ sau lớp võ bọc đế vương hắc bang, ngoài sáng thì phết lên người âu phục tổng tài lạnh lùng.