Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh
Chương 85: Gậy Ông Đập Lưng Ông
Nhậm Xuyên và Giang Hoàn im lặng không lên tiếng, cũng như không trả lời bất kỳ câu hỏi nào từ giới truyền thông.
Sóng gió trên mạng cũng dần thay đổi, có người cho rằng đây thực chất chỉ là tình anh em, chỉ là mấy cô gái hủ nữ phân tích mù quáng.
Nhưng cũng có người cho rằng có vấn đề, nếu nó là sự thật thì sao?
Mỗi người đều sống trong một thế giới của riêng mình, nếu không có xáo trộn đến cuộc sống của họ, thì những chuyện khác chỉ là gió thoảng.
Sức nóng giống như cát trong gió, thổi một hơi liền tản đi.
Nhưng Nhậm Xuyên không ngờ rằng ngài Thường lại gọi mình vì điều này.
"Ngài...!ngài Thường..." - Nhậm Xuyên có chút bất ngờ, "Tại sao ngài lại gọi cho tôi?"
"Ngạc nhiên lắm à?" - Giọng ngài Thường nghiêm khắc như chính ông, "Cuộc gọi này có hơi muộn, nhưng tôi nghĩ lúc trước chắc hẳn không thiếu người gọi cho cậu."
Nhậm Xuyên cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ, nhìn phong cảnh thành phố bên ngoài: "Nói thật, tôi có chút kinh ngạc.
Ngài nên gọi điện thoại cho Giang Hoàn mới đúng, dù sao quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn."
"Thật là trùng hợp." - Ngài Thường nói, "Tôi có chút chuyện liên quan tới Giang Huyên, cậu có muốn nghe không?"
Về Giang Hoàn? Nhậm Xuyên sững sờ một chút, nhưng không lập tức đồng ý.
"Tám giờ tối, ở Shangri-La có một buổi thử rượu, thiệp mời đã được gửi cho cậu." - Ngài Thường có thói quen nói chuyện theo nhịp điệu, "Thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng không sao."
"Vâng." - Nhậm Xuyên đáp ứng, "Hẹn gặp lại tối nay."
Nhậm Xuyên muốn đi, anh muốn biết chuyện về Giang Hoàn, nhưng anh không muốn Giang Hoàn biết anh đang lén lút hỏi thăm chuyện của hắn.
Về phần hội thử rượu buổi tối, Nhậm Xuyên cẩn thận, dẫn theo Mạnh Xuân.
"Tôi lên đó tầm một tiếng." - Nhậm Xuyên nói với Mạnh Xuân, "Cậu ở xe đợi tôi, nếu một tiếng sau tôi không xuống thì lên tìm tôi."
Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Xuân làm chuyện như thế này: "Được."
Nhậm Xuyên sửa sang lại lễ phục trên người rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Mạnh Xuân chán nản ngồi trong xe chơi điện thoại, lén lút nhắn tin với Chung Niệm cũng đang lơ là nhiệm vụ, hai người yêu nhau ngọt ngào.
Mạnh Xuân mở tin nhắn thoại, nói với Chung Niệm: "Bé yêu, ăn gì chưa?"
Ba phút sau, Chung Niệm mới trả lời bằng một tin nhắn thoại.
Mạnh Xuân bấm nghe, đơ cả người, giọng nói vang lên là của Giang Hoàn: "Bé yêu của cậu còn đang bị tôi chèn ép, chưa có ăn."
Mạnh Xuân: "..."
Lơ là công việc bị phát hiện rồi!
Một giây sau có một cuộc gọi đến, Mạnh Xuân luống cuống bấm nghe, đầu dây bên kia là Giang Hoàn: "Tôi trả lời xong câu hỏi của cậu rồi, bây giờ đến lượt tôi hỏi, bé cưng của tôi đã ăn chưa?"
"Hả..." - Mạnh Xuân không biết nên nói sự thật cho Giang Hoàn, hay là giúp Nhậm Xuyên nói dối, "Ăn...!ăn rồi."
Giang Hoàn tiếp tục hỏi: "Ăn cái gì?"
Mạnh Xuân nói dối: "Một chút salad và súp kem."
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, giọng nói của Giang Hoàn đột nhiên phát lạnh: "Nhậm Xuyên bị lạnh bụng, tôi không cho phép em ấy ăn salad."
Mạnh Xuân: "..."
Nhậm tổng, anh tự cầu phúc cho mình đi.
Giang Hoàn hỏi dồn: "Các cậu đang ở đâu?"
Mạnh Xuân vẫn muốn vùng vẫy: "Ở...!công ty..."
Giang Hoàn cười gằn: "Nếu cậu muốn đặt một suất "tăng ca" một tháng cho Chung Niệm, thì cứ tiếp tục nói dối."
Nhậm Xuyên: "..."
Xin lỗi sếp, tôi chọn tình yêu.
"Tầng hai tám khách sạn Shangri-La." - Mạnh Xuân nói thật, "Nhậm tổng không nói cho tôi biết anh ấy tới đây làm gì, tôi chỉ lái xe thôi."
Hàm ý rằng, đôi chồng chồng các người chiến tranh không nên liên lụy đến đôi chồng chồng bọn tôi.
Giang Hoàn coi như hài lòng: "Được, Chung Niệm được tan ca, cậu cũng có thể tan ca."
Mạnh Xuân tận tụy nhiệm vụ công tác: "Tôi vẫn phải đón Nhậm tổng về."
"Cục cưng của tôi để tôi đón." - Giang Hoàn không để y bận tâm, "Hiện tại cậu có thể đến đón bé yêu của cậu."
Nhậm Xuyên đi thang máy lên lầu và đến tiệc rượu dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, nơi đây đâu đâu cũng có gấm vóc lụa là, quý ông và mỹ nữ.
Anh chỉ nhìn một cái đã thấy ngài Thường trong đám đông, bèn cầm một ly rượu đi đến: "Chào ngài Thường."
"Chào cậu Nhậm." - Ngài Thường nâng ly với anh, "Hân hạnh được gặp cậu."
Nhậm Xuyên gật đầu, nói: "Nghe nói ngài có chuyện kể, cho nên tôi đến nghe một chút."
Ngài Thường khẽ mỉm cười, bỗng nhiên vẫy tay với một người: "Jade!"
Một người đàn ông trẻ với mái tóc nhuộm đỏ, phong cách như cột đèn giao thông bên đường đi tới, thay vì nhìn ngài Thường, hắn lại nhìn Nhậm Xuyên từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn chỗ ở dưới ngực và trên đầu gối một chút, thật khó để không cảm thấy khó chịu với ánh mắt như vậy.
Ngài Thường giới thiệu bọn họ với nhau: "Đây là em họ của Pluto."
Nhậm Xuyên chủ động đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Nhậm Xuyên."
Jade bắt tay với anh theo phép lịch sự: "Tôi là Jade."
Ngài Thường nhường không gian cho họ: "Mấy người trẻ các cậu nói chuyện đi."
Ông còn đặc biệt nói với Nhậm Xuyên: "Lúc Jade còn bé, nó từng sống trong ngôi nhà cũ của nhà họ Hà một thời gian.
So về hiểu biết, thì nó biết nhiều chuyện của Pluto hơn tôi."
Jade là kiểu người vừa nhìn liền biết ngông cuồng phóng đãng yêu tự do, đứng ngồi không yên, còn chưa kịp nói chuyện đã bưng cho mình một ly rượu đỏ để tạo không khí.
Nhậm Xuyên nhìn thấy thì cau mày: "Cậu thực sự là em họ của Pluto à?"
Nhà họ Hà vang danh có thể sinh ra phế vật như vậy sao?
"Đương nhiên." - Jade trông có vẻ thoải mái, "Cậu và Pluto có quan hệ gì?"
"Bạn bè." - Nhậm Xuyên không muốn nói thật với hắn, "Cũng coi như khá thân thiết."
"Vậy cậu tìm hiểu anh ta làm gì?" - Jade không hiểu.
"Tôi rất tò mò, thật sự có người có thể làm bạn với anh ta sao."
Nhậm Xuyên lờ mờ cảm thấy trong này ẩn chứa chuyện cũ: "Tại sao?"
Jade cười, hắn ghé lại gần Nhậm Xuyên, nhỏ giọng: "Cái người đó, anh ta có bệnh."
Tim Nhậm Xuyên nhảy một cái.
"Tôi đã sống trong ngôi nhà cũ của nhà họ Hà một thời gian khi còn bé." - Jade lấy hộp thuốc lá trong túi ra, vừa hút thuốc vừa nói, "Lúc đó tôi mới năm tuổi, còn Pluto thì tám tuổi.
Trong nước hay ngoài nước cũng chỉ mới học tiểu học nên là cái tuổi vô tư."
Một nụ cười nở trên môi Jade: "Cậu có biết bộ dạng của Pluto như thế nào không?"
"Tôi chưa bao giờ thấy anh ta cười, lúc nào cũng nghiêm túc như một ông giáo già, đi bước nào cũng như dùng thước đo, thậm chí uống nước cũng phải chính xác là ba trăm mi-li-lít." - Jade cau mày, có vẻ hơi không dám nhớ lại, "Hồi đó, thứ tôi xem nhiều nhất là Những cuộc phiêu lưu của Tintin, mà anh ta thì lại bắt đầu đọc thứ sách không viết tiếng người như "Das Kapital".
Điều đáng sợ nhất tôi từng nghe được chính là anh ta có thể thuộc lòng cả quyển sách."
*Das Kapital: Tư bản - Karl Marx, nói về khoa học kinh tế chính trị.
Lông tóc trên người Nhậm Xuyên đều dựng hết cả lên, không rét mà run.
"Cậu nói xem, đây mà còn là con người sao?" - Jade nở nụ cười ngay sau đó, "Từ khi nhìn thấy anh ta, tôi đã quyết định hướng đi cho cuộc sống của mình, đó là làm một thứ phế vật vô dụng.
Dù sao nhà tôi giàu, có thể nuôi nổi tôi."
Hắn muốn tìm chút cảm xúc tán thành từ Nhậm Xuyên: "Cậu cũng thấy làm một người ưu tú rất mệt mỏi mà."
Nhậm Xuyên cười miễn cưỡng, đáp: "Ừ."
Nhưng nụ cười nho nhỏ này nhanh chóng tắt đi, trái tim dưới làn da mỏng manh của anh nổi lên sóng gió vô hình.
Ai cũng ghen tị rằng Giang Hoàn sinh ra trong một gia đình danh giá như nhà họ Hà.
Theo nghìn năm lưu truyền, tài sản tích lũy chỉ là một phần, các bậc gia chủ ngày xưa có thể lưu lại hàng ngàn hàng vạn chữ gia quy, gia huấn.
Chưa kể đến việc nhà họ Hà cũng không có mấy người, e rằng Giang Hoàn từ khi sinh ra đã bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm.
Trông như cơm ngon áo đẹp, nhưng không ai biết rằng đó là lao tù chân chính.
Cha mẹ bình thường thì hy vọng con trai mình hóa rồng, nhưng cha mẹ của Giang Hoàn lại không nghĩ vậy, họ cho rằng con họ sinh ra chính là rồng.
Kể cả khi đó là một miếng gỗ mục vô dụng, cũng phải chạm khắc ra hoa.
Vì vậy, đặc sản của danh gia quý tộc có hai loại khác biệt, một là tinh hoa như Giang Hoàn, hai là phế vật như Jade.
Nhậm Xuyên cau mày, hơi không thể nghĩ ra được, cha mẹ của Giang Hoàn rất kỳ lạ, họ bỏ nhiều tâm huyết cho Giang Hoàn như vậy nhưng lại đặt cho hắn một cái tên cô độc u ám như Pluto.
Jade liếc anh một cái, đưa bao thuốc lá ra: "Hút không?"
Đại não Nhậm Xuyên hơi trống rỗng, anh lấy một điếu thuốc từ tay Jade, đánh lửa, hút một hơi.
Jade nhìn anh, hỏi một câu: "Cậu có biết tại sao anh ta có hình xăm không?"
Trước khi Nhậm Xuyên kịp hỏi tại sao, Jade cảm thấy thú vị, tự trả lời mình: "Để che đi những vết sẹo trên cơ thể mình."
Nhậm Xuyên chết lặng.
Jade bật cười, nụ cười kia hung tàn cay nghiệt, như thể ác ma nhìn thấy máu tươi: "Một người khi đạt đến giới hạn rồi thì sẽ mỏng như lưỡi dao.
Nếu không muốn phát điên, cũng không muốn cầm dao đâm người khác cho hả giận, thì phải tự đâm mình."
"Pluto cố thủ ở ranh giới một cách nực cười, anh ta chỉ có thể tự hành hạ mình trong địa ngục hết lần này đến lần khác."
"Cậu nhìn đi, rõ ràng trong xương cốt có máu biến thái, một con sói ác lại đội lốt cừu."
"Mỗi người đều có món đồ chơi yêu thích của mình, Pluto rất thích cậu.
Để tôi đoán xem, khi nào thì anh ta sẽ xé xác cậu ra?"
Mỗi câu đều bằng tiếng Trung, nhưng nói cùng nhau thì Nhậm Xuyên lại nghe không hiểu, anh thấy khuôn mặt của Jade càng ngày càng gần, thậm chí còn vượt qua vùng an toàn.
Lúc này, Nhậm Xuyên mới ý thức được máu toàn thân mình sôi trào, huyệt thái dương đập thình thịch, miệng còn có chút khô khốc, loại cảm giác này, chỉ khi bị Giang Hoàn đè ở dưới thân lúc động tình mới có.
Anh rốt cuộc nhận ra rằng mình đã bị bỏ thuốc.
Là điếu thuốc mà Jade đã đưa cho anh.
Jade mỉm cười, chạm vào mặt Nhậm Xuyên, vẻ mặt thậm chí dữ tợn hơn: "Tôi quên nói với cậu rằng, quan hệ của tôi và Pluto không tốt chút nào.
Anh ta có cái gì, tôi cũng phải cướp đi hết."
"Lần này, tôi muốn nhìn một chút, xem xem "đồ chơi" của anh ta đến cùng có cái gì tốt."
Nhậm Xuyên đột ngột đẩy hắn ta ra, nhưng trong tay lại không còn sức lực.
Anh muốn chạy, đồng thời ấn tai nghe bluetooth gọi điện.
Cuộc gọi đầu tiên không phải gọi cảnh sát, mà là gọi cho Giang Hoàn: " Anh-!"
Một giây sau tai nghe bluetooth liền bị Jade tháo xuống, ngay sau đó Nhậm Xuyên bị kéo trở lại.
Giang Hoàn không nghe được giọng nói của Nhậm Xuyên, đột nhiên đập vô lăng một cái: "Xuyên Nhi-!".