Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 858
Chương 858
“Lấy cái này! Mà thôi, ông chủ cho tôi hai vị sô cô la” Hà Duy Hùng lấy ví tiền của mình thanh toán.
Em đã nói em không muốn ăn “Ai nói mua cho em? Anh tự mình ăn hết, em đừng có tưởng bở” Hà Duy Hùng trợn tròn mắt, người phụ nữ này quả thật càng ngày càng giống một bà me chồng
. “Hừ” Lê Minh Nguyệt buồn cười, liếc mắt nhìn Hà Duy Hùng nói: “Vậy thì anh ăn hết đi”
Ông chủ không khỏi run sợ, trong ngày lạnh giá như thế này, cửa hàng bán trà sữ và kẹo dẻo ở bên cạnh làm ăn không tốt, mấy ngày nay cửa hàng của ông ta không mở cửa, vậy mà không ngờ hôm nay lại gặp một tên đàn ông vẻ ngoài đẹp trai nhưng lại ngốc như vây.
Hà Duy Hùng nhận cây kem mà cảm thấy tay mình lạnh như băng, nhưng anh ta vẫn nhất quyết cắn một miếng thật to nhưng lại bị lạnh đến mức cảm giác như răng sắp rụng.
Anh ta hối hận, tại sao phải kênh kiệu với Lê Minh Nguyệt làm gì, để rồi cuối cùng anh ta mới là người bị hại…
Lê Minh Nguyệt nhìn biểu hiện kỳ quái của anh ta, nghĩ hoặc cắn một miếng kem, há miệng có vẻ hư nước miếng sắp chảy, cô ấy không thể nhịn được cười, Hà Duy Hùng bị chọc càng tức giận, ném cây kem trên tay đi rồi đột nhiên vươn tay quàng qua cổ cô ấy.
Lê Minh Nguyệt lúc này không thể cười được nữa, vẻ mặt đờ đắn, mất một lúc mới phản ứng lại được, gắt gỏng nhìn Hà Duy Hùng: “Hài Dĩ! Phong!
Anh không muốn sống nữa đúng không?”
Hà Duy Hùng nháy mắt với Lê Minh Nguyệt, cô gái nhỏ này vậy mà dám cười nhạo anh ta, có phải Hà Duy Hùng giống loại người sẽ thù dai không.
Còn Lê Minh Nguyệt thì chỉ cảm thấy rất lạnh, nâng cao cổ áo và ôm chặt lấy cổ mình, hành động của Hà Duy Hùng đơn giản là quá tàn nhấn.
“Quá đáng!” Lê Minh Nguyệt bĩu môi, muốn tát Hà Duy Hùng hai cái cho bõ.
Hà Duy Hùng không còn giận nữa, quàng tay qua vai Lê Minh Nguyệt, cười nói: “Không phải vừa rồi còn nhìn ngó xung quanh sao, sao bây giờ không muốn chơi nữa à?”
“Lê Minh Nguyệt còn đang lạnh run, bị kem làm ảnh hưởng không nhẹ, Hà Duy Hùng quả thực đáng bị nguyền rủa!
Bên kia, Lâm Minh đưa hai đứa nhỏ và Lê Nhược Vũ đi dạo một vòng không mục đích, Hòa Phong đột nhiên chỉ vào tàu lượn: “Mẹ, con muốn chơi cái này!”
Lâm Minh nhếch khóe miệng nhìn Lê Nhược Vũ nói: “Không sợ dọa mẹ con sợ sao?”
Ánh mắt hòa Phong nhìn Lê Nhược Vũ, Lê Nhược Vũ gật đầu: “Không sao, đi thôi”
Lâm Minh cũng gật đầu, từ nhỏ anh chưa bao giờ thích đến những nơi như công viên giải trí, muốn thử cũng không phải không được, chẳng lẽ còn sợ Lê Nhược Vũ nép vào vòng tay anh khi cô sợ sai? Lâm Minh nghĩ đến điều đó liền cảm thấy vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch, Một lúc sau, Hòa Phong và Tiểu Cảnh nhảy xuống tàu lượn, Lê Nhược Vũ nhìn vẫn bình thường nhưng chỉ có Lâm Minh mím môi, khuôn mặt anh tái nhợt.
“Mẹ ơi, chơi tàu lượn vui quát Chúng ta đi thêm một vòng nữa nhé?” Hòa Phong và Tiểu Cảnh vảy bàn tay nhỏ bé của mình, hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác khóc ngay khi vừa bước xuống tàu lượn.
Lông mày Lâm Minh giật giật, vừa nghĩ tới liền cảm thấy đầu óc choáng váng, nôn ran gay trước mặt Lê Nhược Vũ và hai đứa nhỏ không phải sẽ rất mất mặt sao?
Nhìn thấy Lê Nhược Vũ, Lâm Minh dường như không có phản đối, chuyện này lại bị hai đứa nhỏ đòi, anh đương nhiên phải gật đầu đồng ý, lúc đi mua vé, Lâm Minh lúc này không nhịn được muốn ngăn cản Lê Nhược Vũ mua vé.
“Ọe..” Vừa mở miệng liền chạy về phía thùng rác, trong bụng tràn đầy lẫn lộn.
Nhược Vũ quay lại sau khi mua vé, nhìn thấy hai đứa trẻ đứng ngây ra đó mà không có bóng dáng Lâm Minh đứng bên cạnh, cô cảm thấy hơi kì lạ, làm sao Lâm Minh có thể để lại hai đứa nhỏ ở đây tồi một mình biến mất “Cha đâu?”